Edit by: Đình Ânđề cập đến một người dùng

Lâm Sơ Tuyết mặc quần áo của Tô Lạc Y, mắt đã hơi sưng đỏ, trong ánh mắt tràn đầy rối rắm. Tô Lạc Y cười cười,

"Tớ đưa cậu về nhà?"

Lâm Sơ Tuyết “Ừm” một tiếng.

Bộ dáng này của cô, chắc phải về đổi quần áo trả lại cho Tô Lạc Y.

Lâm Sơ Tuyết đi phía sau Tô Lạc Y, tới cửa cầu thang lại giữ chặt tay áo cô, giọng nói hơi nhỏ "Áo khoác tớ còn ở trong lớp."

Tô Lạc Y nghĩ đến chiếc áo khoác bị ném dưới đất, vừa định đồng ý lại nghĩ đến có thể Phương Ngàn Ngàn còn ở trong ban.

“Tớ quay lại giúp cậu lấy, cậu ở chỗ này chờ tớ.” Tô Lạc Y vỗ vỗ bả vai cô.

"Ừm.”

Lâm Sơ Tuyết nhìn bóng lưng Tô Lạc Y bước đi, cắn môi dưới, con ngươi lóe sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nam Cung Ngự ở dưới lầu chờ Tô Lạc Y đã gần 30 phút.

Nói quay lại lấy di động, lâu vậy còn chưa ra?

Nam Cung Ngự không kiên nhẫn nhìn về phía lớp học, lại nhìn đồng hồ, sau đó đi nhanh lên lầu.

Đi đến cửa thang lầu, hắn nhìn thấy nữ sinh khi sáng cố tình ngã vào bánh xe hắn. Ừm...đó còn là nữ sinh mơ mộng ngồi cạnh Tô Lạc Y.

Nam Cung Ngự vừa định đi qua lại vô tình liếc thấy phù hiệu trên áo khoác. Hắn có thể nhận ra đó là áo khoác của Tô Lạc Y, bởi vì trên áo được cài chiếc châm tinh xảo chỉ Tô Lạc Y mới có. Lâm Sơ Tuyết mặc áo khoác của Tô Lạc Y đứng đó, đôi mắt đỏ hoe.

Nam Cung Ngự lạnh lùng nhìn Lâm Sơ Tuyết, “Tô Lạc Y đâu?”

Lâm Sơ Tuyết nghe được thanh âm, lại thấy Nam Cung Ngự hướng mình nói chuyện, cũng có chút kinh ngạc.

Vốn không nghĩ trả lời, nhưng nhớ nam sinh này là vị hôn phu của Lạc Y, Lâm Sơ Tuyết nhịn xuống tức giận, “Cô ấy ở trong lớp."

Nam Cung Ngự tới gần Lâm Sơ Tuyết, cười như không cười, “Câu dẫn tôi không thành, lại muốn tiếp cận Tô Lạc Y? Vì sao?"

Lâm Sơ Tuyết bị những lời này làm cho tức giận, những người này dựa vào cái gì đều cho rằng bản thân cô kết bạn cùng Lạc Y là có mục đích không tốt?

"Nam Cung đồng học, tôi cùng Lạc Y làm bạn là chuyện của tôi và Lạc Y. Tôi trước giờ chưa từng nghĩ muốn quyến rũ cậu, cậu bị tự luyến như vậy, gia đình cậu có biết không? Tôi khuyên cậu vẫn nên đi tìm bác sĩ kiểm tra đi."

Lâm Sơ Tuyết tuy rằng thoạt nhìn có vẻ tiểu bạch ngây ngô, nhưng con thỏ nhỏ tức giận cũng có thể cắn người.

Nam Cung Ngự khẽ cười, "Là bị tôi chọc giận, hay muốn dùng cách này tiếp cận tôi. Hay là...tính kế Tô Lạc Y?"

“Không có! Loại người như các cậu, không lẽ trong đầu đều nghĩ, ai tiếp cận các cậu đều là quyến rũ, tính kế? Tôi nghèo thì làm sao? Nghèo thì không thể có bạn bè?”

"Nam Cung Ngự, là tôi muốn làm bạn với Lâm Sơ Tuyết, anh không thích cậu ấy, nhưng anh cũng không thể mở miệng châm chọc cậu ấy" Tô Lạc Y cầm áo khoác của Lâm Sơ Tuyết xuất hiện ở cầu thang, từ trên cao nhìn xuống Nam Cung Ngự, ngữ khí cường thế: "Tôi muốn đưa Tuyết đầu mùa về nhà, anh không có việc gì có thể rời đi trước."

Nam Cung Ngự ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn Tô Lạc Y.

Hắn thật sự chỉ có ý tốt, không ngờ Tô Lạc Y lại bị lừa.

Trước kia thời điểm Phương Ngàn Ngàn tiếp cận Tô Lạc Y, hắn không phải không nhắc nhở cô, nhưng Tô Lạc Y đối với bạn bè luôn bao dung tốt bụng làm hắn bực bội, hắn cũng không thèm nhắc nữa.

Con ngươi Nam Cung Ngự trở nên lạnh lùng, cười tự giễu, “Là tôi xen vào việc người khác.” Về sau tôi cũng không bao giờ quản việc của em nữa! Em như vậy đáng bị người lừa!

Nói xong, Nam Cung Ngự trực tiếp xoay người rời đi.

Tô Lạc Y tươi cười, hướng Lâm Sơ Tuyết nói: “Chúng ta lỡ làm tài xế ở cửa chờ rất lâu rồi, tớ đưa cậu trở về.”

Lâm Sơ Tuyết nắm chặt tay, “Cảm ơn cậu.”

Tô Lạc Y cười tươi đẹp, “Chúng ta là bạn bè mà!”

Cho nên độ hảo cảm có thể tăng thêm một chút được không?

Hệ thống như đã nhìn thấu suy nghĩ Tô Lạc Y, “Hảo cảm +5, tổng hảo cảm là 55.”

Tô Lạc Y hỏi hệ thống: “Ta làm vậy đối với Nam Cung Ngự, sẽ không OOC đi?”

Hệ thống đáp: “Không có, trước kia Tô Lạc Y cũng từng vì Phương Ngàn Ngàn mà cùng Nam Cung Ngự cãi vã."

Tô Lạc Y tấm tắc, “Không thấy mắng chửi, Nam Cung Ngự này vẫn là tiểu nam sinh thiện lương khả ái a~."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện