Lại là một mùa xuân, ánh mặt trời trong trẻo ấm áp. Ta từ nơi giao dịch trở về, giao dịch một ít đồ dùng cần thiết.

Nguyễn Nguyễn đem phòng sửa sang lại chỉnh chỉnh tề tề, làm một bàn đồ ăn thật lớn. Thấy ta trở về, nàng cười nói: “Càng Thanh nói muốn dẫn bạn lữ của hắn tới, chút nữa ngươi phải đem vò rượu trái cây ta ủ ra tiếp đãi nàng đó.”

Ta buông bọc đồ trong tay, gật gật đầu.

Nguyễn Nguyễn nhận lấy bọc đồ, nhìn thấy bên trong còn có một thứ nho nhỏ được bọc kín mít, nàng hiếu kỳ hỏi: “Thứ trong cái bao này là gì?”

Ta trả lời: “Là da thú.”

Nguyễn Nguyễn “A” một tiếng, “Hẳn là nên làm cho ngươi cùng Thần Kim thêm một bộ quần áo……”

“Cái đó không phải dùng để làm quần áo.”

Nguyễn Nguyễn nghi hoặc, “Vậy dùng để làm gì?”

Ta nhíu mày, không lên tiếng cầm lấy công cụ ở góc tường, chuẩn bị đi đào rượu.

“Mẫu thân, ta đã mang theo bạn lữ của ta trở lại đây!” Càng Thanh vui sướng từ bên ngoài tiến vào, còn mang theo một giống cái mới trưởng thành không lâu, nhìn thấy ta liền đứng thẳng: “Phụ thân cũng ở đây sao?”

Nguyễn Nguyễn cười, một mực khen ngợi: “Bạn lữ của ngươi thật xinh đẹp!”

Càng thanh gãi gãi đầu, “Nàng tên Lạc Âm.”

Nguyễn Nguyễn nghe xong tên này, nụ cười ảm đạm một chút.

Ta biết nàng lại nhớ tới lão Bạch hổ Lạc Y.

Quả nhiên, Nguyễn Nguyễn nói: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta cùng nhau đi thăm Lạc Y đi.”

Càng Thanh gật đầu, “Được, ta đã đồng ý đem bạn lữ của ta đến gặp mặt nàng! Chỉ là……”

Không biết hắn nhớ tới cái gì, đáy mắt tràn đầy mất mát.

Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn lại nghĩ về Bạch lão hổ đi? Bạn lữ của Càng Thanh sợ hãi nhìn chúng ta, “Mọi người muốn đi thăm ai vậy?”

Nguyễn Nguyễn giải thích: “Là một người đối với ta rất quan trọng, chút nữa ngươi có muốn cùng chúng ta đi không?”

Càng Thanh cũng nói: “Đó cũng là người rất quan trọng đối với ta, ngươi nhất định phải cùng ta đi gặp nàng một lần.”

Bạn lữ Càng Thanh ngây thơ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Nguyễn Nguyễn chuẩn bị đồ đạc một chút, đột nhiên lại ảo não: “Đúng rồi, nàng rất thích cắn hạt thông! Ta phải đi tìm một ít hạt thông.”

Ta buông công cụ trong tay, chờ Nguyễn Nguyễn đi lấy hạt thông, ta cũng muốn cùng nàng đến thăm Bạch lão hổ.

Mùa lạnh vừa qua đi, không biết phần mộ của nàng thế nào rồi.

Nguyễn Nguyễn đi lấy hạt thông, thời điểm đi qua bàn cơm, nguyên bản ánh mắt hơi mang đau thương chợt biến thành nghi hoặc, “A, Càng Thanh, sao ngươi còn đứng đó? Ngươi cùng nàng ngồi xuống ăn cơm đi!”

Nàng cúi đầu, lại nhìn đến hạt thông trong tay, cười nói: “Ta cầm hạt thông làm cái gì? Thật là hồ đồ!”

Nguyễn Nguyễn đem hạt thông cất trở về.

Bạn lữ Càng Thanh khó hiểu hỏi: “Không phải muốn mang cho một người rất quan trọng sao?”

Nguyễn Nguyễn có chút mờ mịt hỏi: “Người quan trọng ư?”

Càng Thanh cũng cầm tay bạn lữ, sang sảng nói: “Hôm nay ngươi chính là người quan trọng nhất!”

Ta vừa định mở miệng, Nguyễn Nguyễn đã đem ánh mắt dừng lại ở trên người ta, vẻ mặt hờn giận: “Bảo  ngươi đi đào rượu trái cây, sao còn đứng ở đây?”

Nhìn công cụ bên chân, ta trầm mặc chớp mắt, cầm lấy công cụ đi đào rượu.

Tới nơi, ta liền nhìn thấy một vườn hoa lớn, còn có một cây đại thụ.

Ta hoảng hốt nhớ lại hình như ta đã quên mất điều gì.

Hẳn là ta đã thực sự quên đi điều gì.

Nhưng là điều gì đây?

Ta đào rượu trở về, thời điểm gần về tới nhà, dư quang lại chạm đến phòng ở của một hàng xóm trước kia.

Nhớ rõ đây hình như đã từng là nơi ở của một Bạch lão hổ cái, nhưng không biết vì sao nàng lại chết.

Thế nhưng may mắn chính là, hôm nay ta có giao dịch được một bộ da thú, hẳn là có thể cho Nguyễn Nguyễn thêm một kiện quần áo.

Ta tự hỏi, vì sao ta lại muốn giao dịch tấm da hổ màu trắng có chút ảm đạm kia?

- -----

#Ân: Thế giới sau rất đáng mong đợi nha~

Duyên: 

Cho ai không hiểu, có thể thế giới này vì một lí do gì đó mà Càng Chinh đã quên đi Lạc Y. 

Cũng có thể là do Thú Nhân sống lâu, chung quy người Càng Chinh yêu là Nguyễn Nguyễn. Hắn không phải Phù Lẫm, hắn không cần tâm tâm niệm niệm một người đã khuất như Lạc Y!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện