Cửa vừa gõ một tiếng đã có người mở, Alan nhìn Tạ Hà, lộ ra tươi cười ôn nhu, "Thầy Tô đến rồi, mau vào đi ạ."

Tạ Hà đi vào, đem quần áo đang ôm trong ngực đưa qua, cười nói: "Cảm ơn em."

Alan khoé môi câu lên, hai mắt xanh lam phảng phất chứa đựng thâm tình, "Thầy quá khách sáo rồi, cũng đã cảm ơn em nhiều lần rồi mà..."

Tạ Hà bị hắn nhìn tới mặt mày đều đỏ ửng, lắp bắp nói: "Ân, vậy thầy, thầy đi về trước..."

Cậu vội vàng xoay người, lúc này mới phát hiện cuối góc tường kí túc xá lại có một nam sinh đang đưa lưng về phía họ quỳ trên đất, Tạ Hà khiếp sợ mở to hai mắt, khó hiểu mà nhìn về phía Alan, đây là có chuyện gì?! Alan nhất thời lộ ra một cái biểu tình khổ não, "Ài, em vừa trở về phòng cũng mới phát hiện ra chuyện này, còn chưa có kịp nói thì thầy đã tới rồi..."

Tạ Hà biểu tình nghiêm túc nhìn Alan một cái, sau đó hướng tới phía nam sinh kia đi tới, vừa đi vừa nói: "Bạn học, em làm gì vậy?" Trong mắt cậu lộ ra thần sắc lo lắng, đến gần mới phát hiện ra nam sinh cư nhiên lại là sinh viên trong lớp cậu! Hình như... Gọi là Từ Văn Hạo, bởi vì thành tích tốt nên cậu có chút ấn tượng với đối phương.

Từ Văn Hạo cắn răng không nói lời nào, sắc mặt đỏ lên.

Tạ Hà vươn tay ra muốn kéo hắn đứng lên, cậu không thể nhìn thấy sinh viên của mình bị nhục nhã như vậy được!

Chỉ là còn chưa có đụng tới, bả vai đã bị một bàn tay chặt chẽ đè lại, Alan đứng ở phía sau cậu, chậm rãi nói: "Thầy Tô, nếu thầy muốn tốt cho cậu ta, đừng nhúng tay vào."

Tạ Hà quay đầu lại, nhìn về phía Alan có điểm nghi hoặc, nam sinh thoạt nhìn ôn nhu như thế này, làm sao lại có thể làm ra loại chuyện khi dễ bạn học như thế chứ?! Chẳng lẽ bản thân cậu nhìn nhầm hắn rồi? Cậu mất hứng nói: "Thầy là giáo viên của cậu ta, thầy làm sao có thể mặc kệ được chuyện này!"

Alan bất đắc dĩ thở dài, trong mắt lộ ra biểu tình tổn thương, "Chẳng lẽ thầy cảm thấy em chính là loại người khi dễ bạn học sao?"

Tạ Hà vẻ mặt chính là như vậy chứ còn gì nữa!

Alan cười khổ một tiếng, hướng về phía Từ Văn Hạo nói: "Cậu tự mình nói với thầy Tô đi, có phải có người ép buộc cậu làm chuyện này hay không."

Từ Văn Hạo nghẹn đến mặt đều đỏ bừng, hít một hơi, thấp giọng nói: "Là tôi tự nguyện, không ai ép tôi cả, chuyện này cũng không liên quan tới Alan..."

Tạ Hà vội vàng nói: "Em đừng sợ! Nói cho thầy nghe, thầy sẽ giúp em!"

Từ Văn Hạo bỗng nhiên hung hăng nhìn cậu một cái, ngữ khí không tốt: "Không cần ông xen vào chuyện của người khác!"

Tạ Hà ánh mắt như vậy bắn tới đến ngẩn cả người, một bụng muốn tốt cho đối phương lại tựa như bị giội một gáo nước lạnh, ngơ ngác đứng ở đó.

Alan bắt đúng thời cơ, nắm lấy cổ tay của Tạ Hà, mạnh mẽ đem cậu đưa ra ngoài! Tạ Hà lúc này mới phát giác được nam sinh ôn nhu này cư nhiên lại có lực đạo lớn như vậy, khiến cậu căn bản không thể phản kháng, không thể không bị kéo ra góc tường ngoài hành lang.

Alan một tay chống lên vách tường, chặn đường lui của Tạ Hà, áp sát tới nói: "Thầy Tô, thầy trước đó có thể nghe em giải thích được không?"

Bị vây hãm bên trong góc tường, Tạ Hà cảm thấy Alan như vậy thật có cảm giác áp bách, nhưng cậu vẫn là cố lấy hết dũng khí trừng hắn, "Mặc kệ là cái lý do gì, làm như vậy chính là không đúng! Em không thể khi dễ bạn học được!"

Alan thầm nghĩ em hoàn toàn không có ý nghĩ muốn khi dễ bạn học, em chỉ muốn khi dễ thầy thôi a, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra biểu tình tổn thương, "Thầy cho là em chính là người như vậy sao? Còn chưa biết rõ mọi chuyện như thế nào, chỉ bằng một chút bề ngoài, lại không phân rõ trắng đen chỉ trích em như vậy."

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tạ Hà mở to mắt nhìn hắn.

"Đương nhiên không phải rồi." Alan lắc đầu, "Là cậu ta thiếu tiền người khác, nhưng đối tượng cũng chẳng phải là em."

"Vậy... Là bạn cùng phòng của em khi dễ cậu ấy?" Tạ Hà ngữ khí dịu đi một ít, tuy rằng chuyện này không phải là do Alan làm, nhưng cậu vẫn thật khó chịu.

Alan thở dài, "Từ Văn Hạo thiếu tiền Tôn Trạch Dương, lại không có cách nào trả, Tôn Trạch Dương cho cậu ta hai lựa chọn, một là nội trong vòng một tuần trả, hai là quỳ một giờ một ngàn đồng, cậu ấy lựa chọn cách thứ hai."

"Tôn Trạch Dương làm sao có thể làm như vậy!" Tạ Hà nghe vậy càng oán giận, "Giữa bạn học chính là cùng hỗ trợ quan tâm nhau, làm sao có thể bởi vì một chút tiền mà làm ra loại chuyện như vậy!"

Thần sắc Alan có chút lạnh xuống, thản nhiên nói: "Đầu tiên, đây không phải chỉ là một ít tiền, là năm mươi ngàn đó thầy à; thứ hai, tụi em cũng đã cho cậu ta thời gian thong thả để trả tiền; cuối cùng chính là, thiếu nợ thì phải trả đây không phải là chuyện dĩ nhiên sao? Cậu ta không muốn trả tiền, như vậy liền trả giá một chút cũng là chuyện thường tình kia mà, bản thân thầy cảm thấy chuyện này có hơi quá trớn, nhưng nói không chừng cậu ta lại cảm thấy đã chiếm được một cái tiện nghi lớn đó, dù sao quỳ liền quỳ còn có thể giảm bớt đi số tiền."

Tạ Hà mím môi không nói gì, nội tâm lại tận lực tán thành, vì Alan ngôn luận trật tự rõ ràng thật có điểm tán thưởng.

Alan gục đầu xuống, hô hấp ấm áp cơ hồ đều dừng lại ở trên mặt cậu, thật sâu mà chăm chú nhìn cậu, "Thầy Tô, mỗi người đều phải vì sự lựa chọn của chính mình mà trả giá, Từ Văn Hạo không có cách nào trả tiền, cho nên nguyện quỳ xuống trả nợ, đây là lựa chọn của cậu ta, thầy nếu không giúp được cậu ấy, cũng đừng là nên xen vào chuyện này thì tốt hơn, thầy nói có đúng không?"

Tạ Hà hô hấp như bị kiềm hãm, muốn lui về phía sau né tránh, chính là cánh tay Alan đã chặn đường lui của cậu, cậu mặt mày đỏ bừng, "Em trước tách ra một chút, lại nói chuyện sau."

Alan nói: "Trừ phi thầy đáp ứng em không thể xúc động như vậy nữa."

Tạ Hà thập phần bất đắc dĩ, "Được."

Alan lúc này mới lui về phía sau từng bước, trên mặt lại hiện lên nụ cười ôn nhu trước giờ, nho nhã lễ độ nói: "Thật có lỗi để cho người khác thấy chuyện này, nếu thầy không còn chuyện gì muốn nói nữa, em phải trở về nghỉ ngơi." Đây chính là hàm ý tiễn khách.

Tạ Hà lại không có biện pháp rời đi, xảy ra chuyện như vậy, cậu thân là giáo viên làm sao có thể làm như không thấy được!

Cậu ngập ngừng một lát, do dự mở miệng, "Cái kia... Em có thể để cho Từ Văn Hạo về trước không? Còn chuyện tiền bạc, có thể chậm rãi nghĩ cách khác..."

Alan lắc đầu, "Chủ nợ của cậu ấy không phải em, là Tôn Trạch Dương, em không có quyền thay cậu ấy làm chủ, hơn nữa... Tụi em đã cho Từ Văn Hạo nhiều thời gian như vậy... Nếu cậu ta có uy tín, Tôn Trạch Dương cũng đã không làm khó cậu ta."

"Kia..." Tạ Hà mở miệng, còn muốn nói gì đó, lại bị Alan đánh gãy.

Hắn thản nhiên nói, "Trừ phi cậu ta có tiền, nếu không chuyện này em thật sự không thể giúp được thầy."

Tạ Hà khó xử đứng ở đó, một hồi lâu, cậu cắn cắn môi, nói: "Em dẫn thầy đi gặp Tôn Trạch Dương đi, thầy cùng em ấy nói chuyện một chút." Nếu Tôn Trạch Dương mới là chủ nợ, tìm gã vẫn là có thể đi.

Alan trầm mặc một lát, lộ ra một bộ khó xử, sau một lúc mới gật gật đầu: "Được rồi, nếu đây là điều thầy muốn... Nhưng mà thầy phải đáp ứng em, cùng cậu ta thương lượng trong không khí hoà hợp, không thể đưa những yêu cầu vô lý."

Lần đầu bị người khác chỉ trích vô lý, trên mặt Tạ Hà lộ ra một tia xấu hổ, "Được."

Alan cũng không quay về phòng ngủ, càng không để ý tới Từ Văn Hạo đang quỳ trong góc kia, mang theo Tạ Hà trực tiếp tới tiệm net ngoài cổng trường.

Hắn lên lầu ba, đẩy một căn phòng ra, tự mình đi vào trước, Tạ Hà mất tự nhiên mà đi theo phía sau hắn. Phía bên trong phòng riêng có vài cái máy tính, nhưng chỉ có Tôn Trạch Dương cùng Lý Hồng Huyên hai người, đang chơi game, căn bản không có ngẩng đầu lên nhìn họ.

Alan cũng không đi quấy rầy, hắn hướng về phía Tạ Hà nói: "Thầy Tô ngồi đợi trong chốc lát, chờ bọn họ đánh xong ván này, được chứ?"

Tạ Hà gật đầu, khẩn trương ngồi trên sô pha.

【 Tạ Hà : mấy thằng nhóc này tuổi còn trẻ, thái độ làm người cách xử sự đã không hề đơn giản, về sau tiền đồ vô lượng nha, mỉm cười ~ ing】

【444: (⊙o⊙) nga? 】

【 Tạ Hà : em xem tụi nó kìa, một tên đóng vai phản diện, một tên đóng vai chính diện, diễn xuất bậc nhất, phương pháp gây sức ép tâm lý cũng trầm bổng du dương như thế, thủ đoạn một phát là dính, chậc chậc, không tồi không tồi. 】

【444: ngài thật giống như rất yêu thích bọn hắn. . . . . . 】

【Tạ Hà : đúng vậy nha! 】

【444: em bỗng nhiên phát hiện đối tượng yêu thích của ngài toàn là cặn bã của xã hội _(:зゝ∠)_ đây nhất định là trùng hợp đi? 】

【 Tạ Hà : có thể là đi : )】

Tạ Hà đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, một ly nước cũng đã uống xong, Tôn Trạch Dương bên kia mới chịu buông con chuột xuống, giống như vừa mới phát hiện ra cậu, kinh ngạc nói: "Thầy Tô, thầy làm sao lại tới chỗ này?"

Alan quan tâm tiếp nhận nói: "Thầy là vì chuyện của Từ Văn Hạo mà tới."

Tôn Trạch Dương nhiệt tình trên mặt nhất thời biến mất, ngữ khí lãnh đạm, "A, thầy Tô là tới ra mặt thay cậu ta sao?"

"Không, không phải." Tạ Hà vội vàng nói: "Thầy chỉ là muốn tới cùng em nói, bạn học với nhau không cần phải ầm ĩ như vậy, hỏi em có thể kéo dài thêm một chút thời gian nữa có được hay không."

Tôn Trạch Dương lộ ra ánh mắt châm chọc: "Thầy có biết em đã cho cậu ta thời gian thư thả bao lâu hay không?"

Tạ Hà không biết đáp như thế nào.

"Từ Văn Hạo có người cha nghiện cờ bạc, cậu ta vì giúp cha mình mà gánh luôn phần tiền đánh bài đó, từ đầu tới cuối quấn lấy em mượn tiền, trên dưới đều đã hơn năm mươi ngàn cả rồi, nhưng đã hơn nửa năm, chỉ mới đưa lại cho em chưa tới hai ngàn." Tôn Trạch Dương ha ha cười, "Em cũng chưa từng gây khó dễ gì cậu ta, hôm nay nói với cậu ta như vậy, bất quá cũng chỉ là ngoài miệng xả giận một chút, ai biết cậu ta còn thật sự đi làm, vì một ít tiền, thà rằng quỳ xuống, đây cũng không thể nói là em bắt ép cậu ta được."

Tạ Hà không nghĩ tới mọi chuyện là như thế này, mặt mày càng thêm khó xử, "Nhưng mà..."

"Thầy Tô, em kính trọng thầy là thầy của tụi em, cho nên mới cùng thầy nói những lời này, nhưng tiền của em cũng không phải từ trên trời rớt xuống, em tự nhận bản thân đã hết lòng với bạn học, thầy lại một mực yêu cầu em nhượng bộ, có phải có chút không phân rõ nặng nhẹ hay không?" Tôn Trạch Dương lạnh lùng nói, "Cho dù là em nguyện ý bo luôn cho cậu ta, cũng không phải là gián tiếp đưa cho người cha nghiện cờ bạc của cậu ta à, cục từ thiện còn chưa có giúp đỡ người khác như vậy đâu."

"Đúng, thật xin lỗi, thầy không nên nghĩ như vậy." Tạ Hà quẫn bách đến hai tai đều đỏ bừng, nhưng cậu vừa nghĩ tới bóng dáng quật cường quỳ gối ở nơi đó của Từ Văn Hạo, đứa nhỏ này, nhất định cũng là bị ép tới không còn cách nào, nếu có thể đứng, ai muốn quỳ mà sống chứ? Cậu do dự một lát, rốt cuộc mới cắn môi khẽ nói: "Thầy trả giúp cậu ấy có được không?"

Bất luận là như thế nào, trước tiên cũng phải giúp học trò của mình vượt qua khốn cảnh này mới đúng.

Tôn Trạch Dương kinh ngạc nhướn mày, "Cho dù bỏ đi mấy cái lắt nhắt, cùng còn tới năm mươi ngàn, thầy xác định muốn giúp cậu ta trả ư?"

Tô Ngôn đương nhiên không có nhiều tiền như vậy, gia đình của cậu chỉ là một gia đình làm công ăn lương bình thường, cha mẹ cũng chỉ lo cho đứa em trai nhỏ, học phí lúc đi học của cậu đều là tự mình đi làm thêm kiếm ra, thật vất vả đi làm, con phải ăn uống tiết kiệm gửi tiền sinh hoạt về cho em trai của mình, tất cả tiền cậu gửi trong ngân hàng chỉ mới có mười ngàn mà thôi, nhưng mà trợ giúp cho học sinh của mình là bụng làm dạ chịu mà, Tạ Hà lộ ra thần sắc khó xử, "Thầy có thể trước trả cho em mười ngàn, còn lại... Có thể cho thầy thêm chút thời gian hay không?"

Tôn Trạch Dương trong mắt lộ ra biểu tình khinh miệt, ánh mắt kia tựa như muốn nói, không có tiền còn bày đặt cái gì, không phải là có ý định quỵt đấy chứ.

Tạ Hà sắc mặt xấu hổ đến đỏ bừng, bộ dáng kia gần như là hận không thể kiếm một cái hố để chui xuống.

Alan chú ý tới lúng túng trên mặt Tạ Hà, vươn tay ra nắm lấy bờ vai cậu, dùng khẩu khí thương lượng hướng về Tôn Trạch Dương nói: "Nếu thầy Tô đã nói như vậy rồi, liền để lại mặt mũi cho thầy đi, số còn lại cứ từ từ trả là được."

Một màn xấu hổ như vậy, Tạ Hà cũng không quản động tác không quy củ của Alan, đầu đều cúi thấp đến tận ngực.

Alan nhìn Tạ Hà bên cạnh, tầm mắt dừng lại trên vành tai đỏ bừng của cậu, thật xinh xắn, còn rất phấn nộn, giống như hoa anh đào chưa nở, làm cho người khác thật có xúc động muốn cắn lên, thật sự là càng nhìn càng mê người, hắn nhịn không được, áp sát tới gần...

【 đinh, độ hảo cảm Alan +10, trước mắt độ hảo cảm là 70. 】

Vào lúc sắp chạm tới Tạ Hà, ánh mắt Alan thâm trầm, rốt cuộc đình chỉ động tác. Bây giờ còn chưa phải thời điểm tốt nhất, con mồi xinh đẹp này, sớm hay muộn cũng sẽ lọt vào tay hắn.

Hắn buông tay ra, "Thầy Tô, không cần phải lo lắng, em tin thầy là người có chữ tín."

Tạ Hà trong mắt ngập tràn quang mang, "Cảm ơn em..."

"Thầy lại cảm ơn em nữa rồi." Alan khoé miệng không nhịn được cười, "Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, bất quá sau này thầy đã có tính toán phải trả lại như thế nào chưa? Số tiền này không phải là con số nhỏ, theo em thấy, tiền lương của thầy cũng không có cao như vậy."

"Thầy, thầy sẽ nghĩ cách khác!" Tạ Hà nói.

"Được, nếu đã định rồi, như vậy... Về sau mỗi tuần thầy lại trả cho cậu ta được chứ?" Alan thăm dò hỏi.

"Không thành vấn đề!" Ngay tại lúc này, Tạ Hà làm sao còn có thể cò kè mặc cả, vội vàng đáp ứng.

Lý Hồng Huyên vẫn nhắm mắt dưỡng thần làm như không thấy, bỗng nhiên chậm rãi mở mắt ra, mỉa mai nhìn Tạ Hà một cái.

【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm -10, trước mắt độ hảo cảm là -10】

【444: Σ( °△°|||)︴ phát sinh chuyện gì a! Vì cái gì đột nhiên độ hảo cảm độ liền tuột! 】

【 Tạ Hà : không có việc gì, y đây là không đồng tình với cách làm của tôi, đây là một bạn học tốt : )】

【444: . . . . . . 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện