Tạ Hà sắc mặt tái nhợt, trên mặt tràn đầy hoang mang luống cuống.
Đặng Cảnh Văn không chút nào thương tiếc, tiếp tục nói: "Điều kiện tiên quyết có thể giúp cậu ở lại căn nhà này, chính là lấy lòng người đàn ông của cậu. Nếu cậu ngay cả điểm này cũng không làm được, vậy cậu liền không còn chút giá trị nào để ở lại đây cả."
Lời này nói ra quá mức vô tình, thân thể Tạ Hà khẽ lung lay một chút, trong mắt hiện lên thần sắc bi thương. Ba ba... Không phải là quan tâm cậu sao? Tại sao lại nhất định nói ra những lời vô tình đả kích tới cậu, tại sao lại đem cậu coi thành thứ thấp kém như vậy...
Thế nhưng... Cậu không thể bị đuổi ra ngoài. Tạ Hà rủ mắt xuống, lông mi nhịn không được run rẩy, đè xuống khuất nhục ở trong lòng, "Con... Con có thể làm được..."
Đặng Cảnh Văn kéo khoé miệng: "Không, cậu không thể."
Tạ Hà trong mắt rốt cuộc lộ ra thần sắc tuyệt vọng: "Ba ba..."
Đặng Cảnh Văn nhìn cậu, trong mắt đột nhiên lạnh lẽo.
Tạ Hà bị ánh mắt này nhìn cả người liền cứng đờ, lập tức phản ứng được mình nói sai, cậu cắn môi, "Tiên sinh... Tiên sinh, van xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi có thể làm được... Thật!"
Đặng Cảnh Văn lạnh lùng nhìn cậu, cuối cùng mở miệng: "Mặc quần áo vào."
Tạ Hà lập tức nhặt quần áo dưới đất lên, rất nhanh liền mang quần áo mặc vào chỉnh tề, sau đó xoắn xuýt bất an đứng ở đó, rụt rè nhìn Đặng Cảnh Văn.
"Đi ra ngoài với ta." Đặng Cảnh Văn nói, sau đó đứng lên đi trước.
Tạ Hà cúi đầu đi ở phía sau, nhớ tới người đàn ông này rất lãnh khốc, trong lòng tràn đầy lo lắng.
...............................
Lái xe chưa tới một tiếng, Đặng Cảnh Văn đã mang Tạ Hà tới một nơi tụ hội có chút hẻo lánh. Nơi tụ hội này được thiết kế ở giữa đồi núi và rừng, có chút như ẩn như hiện, bên ngoài thoạt nhìn không có gì đáng để chú ý, bên trong lại trang trí rực rỡ chói mắt, xa hoa vô cùng.
Đặng Cảnh Văn đi vào, bên trong liền có người mặc đồ nhân viên đi tới ân cần chào hỏi, "Đặng tiên sinh."
Đặng Cảnh Văn nói, "Ta đến xem hàng mới."
Nhân viên công tác lập tức nở nụ cười, "Mời ngài đi theo tôi! Ngài đến thật đúng lúc, mấy ngày trước có mấy đứa nhỏ rất không tệ, mới vừa dạy dỗ xong, còn đang chuẩn bị để ngài xem đây!"
Đặng Cảnh Văn trước đây đều là đi một mình tới, lúc này lại mang theo một đứa nhỏ cực kì xinh đẹp! Chẵng nhẽ là đồ chơi mới của Đặng Cảnh Văn? Hắn đã nhìn quen với sắc đẹp, cũng cảm thấy đây là cực phẩm hiếm có! Nếu như có thể dạy dỗ nó, thì cỡ nào tuyệt vời chứ! Bất quá hắn cũng chỉ dám suy nghĩ, người của Đặng Cảnh Văn ai dám động vào a.
Đặng Cảnh Văn liếc Tạ Hà một cái, nhàn nhạt nói, "Đây là người của ta, dẫn nó tới va chạm xã hội một chút."
Nhân viên công tác lộ ra nụ cười đã hiểu, xem ra đồ chơi mới của Đặng tiên sinh không hiểu phép tắc cho lắm, cho nên mới mang tới đây để học tập một chút, nói như vậy... Nói không chừng hắn thật sự có cơ hội ra tay nha.
Đặng Cảnh Văn hiển nhiên là khách quen của nơi này, ngựa quen đường cũ mà đi vào bên trong biệt thự.
Nhân viên công tác bên kia đã sớm chờ ở cửa, cung kính nghênh đón Đặng Cảnh Văn vào sảnh biệt thự, trong đại sảnh chỉ có một bộ ghế sô pha, Đặng Cảnh Văn qua đó ngồi xuống, sau đó hướng về Tạ Hà ngoắc ngoắc tay.
Tạ Hà từ lúc tới nơi này, vẫn luôn biểu hiện hoang mang, cậu kì thật cũng hay tới những nơi tụ hội như vậy, đương nhiên là tới để tán gái... Không biết ba ba tại sao lại muốn dẫn cậu tới chỗ như vậy. Kết quả cậu vừa mới đi qua, liền dưới con mắt của mọi người bị Đặng Cảnh Văn một phát kéo xuống ngồi trên đùi y! Tạ Hà sắc mặt nhất thời đỏ lên, trong mắt đều là xấu hổ cùng giận dữ! Tuy rằng cậu đáp ứng làʍ ŧìиɦ nhân của ba ba, nhưng đó là... Ở nhà... Chỉ có hai người. Thế nhưng hiện tại, ở trước mặt bao nhiêu người khác bị cho rằng là đồ chơi mà kéo tới ngồi trên đùi đàn ông, tâm tình cậu hiện tại cực kì xấu hổ cùng bi phẫn, khiến cơ thể cậu hơi hơi run rẩy.
Ba ba... Tạ Hà nghĩ tới bộ dạng của mình trong mắt của mọi người, viền mắt không nhịn được đỏ lên.
Mà người đàn ông này không chút nào lưu tình vươn tay ra chế trụ eo cậu, khiến cậu không thể giãy dụa được.
Đặng Cảnh Văn thanh âm lãnh khốc ở bên tai đứa nhỏ nói: "Rời khỏi nơi này, rồi cũng đừng trở về nữa, cũng đừng bao giờ tới cầu xin ta."
Câu nói này giống như là ma chú đáng sợ nhất, đứa nhỏ lập tức không nhúc nhích nữa.
Đặng Cảnh Văn lúc này mới hướng về phía nhân viên công tác nói: "Hiện tại bắt đầu đi."
Nhân viên công tác vội vã bắt chuyện với những người khác đem những thiếu niên đã dạy dỗ tốt mang vào.
Ngoài cửa liền có năm người nối đuôi nhau đi vào, tất cả bọn họ đều trần như nhộng, bọn họ yên lặng đi bên cạnh nhân viên công tác, trên mặt không hề có cảm xúc, thật giống như không biết xấu hổ là gì.
Cảnh tượng này thật sự khiến Tạ Hà kinh sợ, nhất thời cũng quên mất tình cảnh bối rối hiện tại, ngơ ngác nhìn những thiếu niên ở trước mặt.
Đặng Cảnh Văn còn nói: "Kiểm hàng đi."
Mấy thiếu niên đó sớm đã trải qua dạy dỗ, lập tức kính cẩn xoay người quỳ xuống đất, bên cạnh liền có mấy nhân viên công tác cầm đủ thứ dụng cụ kỳ quái cùng dữ tợn đi tới...
Tạ Hà trong mắt lộ ra thần sắc chán ghét buồn nôn, chỉ nhìn chưa tới hai phút liền không nhịn được quay đầu sang chỗ khác.
Nhưng Đặng Cảnh Văn lại ác liệt nắm cằm cậu, cưỡng ép cậu nhìn về phía trước, âm thanh lạnh lẽo: "Nhìn kĩ cho ta."
.................................
Tạ Hà nhìn đủ hai tiếng đồng hồ, nội tâm âm thầm hưng phấn! Cậu mặc dù là đồng tính luyến ái, nhưng trước đây cũng chưa từng chơi qua cái này nha, cậu đối với nhóm tình nhân của mình rất ôn nhu, bất quá nghe nói chơi cái này hình như còn hưng phấn hơn cả chơi bình thường a. Không biết tại sao lại có chút kích động nha.
【 Tạ Hà: bảo bối, tôi cảm thấy hành động lần này rất khó vượt qua, kỳ thật tôi sắp có phản ứng rồi. 】
【444: (⊙o⊙) a. 】
【 Tạ Hà: đổi cho tôi một lọ thuốc gây buồn nôn. 】
【444: vâng, thuốc gây nôn trị giá 100 kinh nghiệm một lọ, một lọ mười viên, đổi xong! Có thuốc gây nôn, từ nay về sau bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào, muốn ói liền ói không còn chướng ngại gì ~~(≧▽≦)/ xin hỏi ngài hiện tại cần sử dụng luôn sao? 】
【 Tạ Hà: cho tôi một viên đi! 】
Tạ Hà "oẹ" một tiếng liền ói ra, thuốc gây buồn nôn thật sự là hiệu quả vô cùng, vốn là đồ ăn hôm nay ăn không được bao nhiêu đều ói ra sạch ngay cả mật cũng muốn trôi ra theo! Ói nửa ngày trời, cuối cùng cũng quỳ trên mặt đất, mềm nhũn như cọng bún.
Đặng Cảnh Văn không nghĩ tới đứa nhỏ này có thể kiên trì xem hết mới dám ói ra... Y mặt không cảm xúc đợi đứa nhỏ ói xong, mới đem khăn tay đưa cho nó, "Lau đi."
Tạ Hà cảm kích nhận lấy khăn tay, thế nhưng câu tiếp theo của Đặng Cảnh Văn, lại khiến cả người cậu cứng ngắc như cũ, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi tới cực điểm.
Đặng Cảnh Văn nói: "Ta chuẩn bị để cậu ở lại nơi này tiếp thu dạy dỗ, một tháng sau lại tới đón cậu."
Tạ Hà sợ hãi nhìn Đặng Cảnh Văn, từng trải qua giáo huấn nên cậu biết Đặng Cảnh Văn sẽ không nói đùa, người đàn ông này nói là làm, nhớ tới cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, cậu ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, trực tiếp quỳ xuống đất ôm lấy chân Đặng Cảnh Văn khóc lớn: "Tôi biết sai rồi, sau này nhất định sẽ nghe lời ngài mà, ngài đừng bỏ lại tôi ở đây... Hu hu hu..."
Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ khóc tới mặt đầy nước mắt, trên mặt không có biểu tình, Y đương nhiên sẽ không thật sự đem đứa nhỏ để lại đây, thân thể này chỉ có mình y mới có thể chạm vào, những thứ dơ bẩn kia làm sao có tư cách chạm vào đứa nhỏ của y, nhưng y nhất định phải cho đứa nhỏ này một bài giáo huấn sâu sắc, nếu không nó sẽ vẫn không chịu ngoan.
Vì vậy Đặng Cảnh Văn nói: "Cậu không còn uy tín nữa."
Tạ Hà lén lút nhìn những thiếu niên đang quỳ ở một bên, càng khóc không ra hơi, nước mắt lưng tròng nhìn Đặng Cảnh Văn: "Tôi đảm bảo lần này nhất định sẽ nghe lời mà! Thật, tôi bảo đảm! Cầu ngài cho tôi một cơ hội nữa đi..."
Đặng Cảnh Văn lạnh lùng nhìn cậu, mãi cho tới khi đứa nhỏ khóc tới suýt ngất đi, mới chậm rãi mở miệng nói: "Cậu phải biết, đây là cơ hội cuối cùng của cậu."
Tạ Hà khóc thút thít: "Tôi, tôi biết rồi..."
Đặng Cảnh Văn nói: "Nếu như còn có lần sau, ta sẽ trực tiếp đưa cậu tới đây."
Tạ Hà: "Tôi bảo đảm không có lần sau! Tôi nhất định sẽ nghe lời!"
【 Tạ Hà: cảm tạ ba ba, tôi rốt cục cũng không cần phải phản kháng y nữa rồi : )】
【444: . . . . . . 】
"Đứng lên đi." Đặng Cảnh Văn đứng lên, nhịn xuống xuống xúc động muốn đưa tay ra dìu đứa nhỏ, lạnh nhạt nói.
Tạ Hà hai tay chống đỡ trên mặt đất, chậm rãi bò dậy, run rẩy cùng Đặng Cảnh Văn đi ra ngoài. Đặng Cảnh Văn không hề rời đi, mà là mang Tạ Hà đến một biệt thự khác, nhân viên công tác ở đây cũng đồng dạng ân cần chạy tới đón Đặng Cảnh Văn.
Bên trong biệt thự này có rất nhiều tủ pha lê trong suốt, bên trong để đầy những dụng cụ tình thú, ngoài trừ có mấy cái thông thường, còn có rất nhiều hình thù kỳ quái mà Tạ Hà đều chưa từng nhìn thấy.
Đặng Cảnh Văn nghiêng đầu, nói với Tạ Hà: "Chọn đi."
Sắc mặt đứa nhỏ nháy mắt tái nhợt không còn chút máu, cậu tựa như đã ý thức được những thứ này là dùng ở đâu, ánh mắt sợ hãi, chậm chạp không tiến lên.
Đặng Cảnh Văn cũng không miễn cưỡng, "Không chọn cũng được, cậu ngày hôm nay liền ở lại đây đi."
Đứa nhỏ lập tức liều mạng lắc đầu, nức nở nói: "Tôi không phải không muốn chọn, tôi vừa nãy... Vừa nãy chỉ là đang xem nên chọn cái nào thôi!" Cậu nói xong không còn dám trì hoãn, lập tức đi lên chọn, vừa nãy cậu chỉ nhìn ở xa, lúc nhìn gần lại càng thấy dữ tợn hơn, nhớ tới những thứ này sẽ dùng ở trên người cậu, chỉ cảm thấy tăm tối không có chút ánh mặt trời, một cái cũng không muốn chọn! Cậu bỗng nhiên nhanh trí, quay đầu hướng Đặng Cảnh Văn nói: "Nếu không ngài tới chọn đi... Ngài chọn, tôi đều thích hết..."
Cậu trái lương tâm nói xong câu đó, chờ đợi nhìn Đặng Cảnh Văn, nói chung đừng để cậu chọn là tốt rồi!
Đặng Cảnh Văn đè khoé miệng muốn cong lên, đứa nhỏ này nghĩ rằng chơi chiêu này là có thể qua ải sao? Thật sự là quá ngây thơ rồi. Y nói: "Được." Sau đó trực tiếp tiến lên, từng bước từng bước đi tới.
Nhân viên công tác đi theo phía sau, một bên ân cần giới thiệu công dụng của từng món, một bên đem những thứ Đặng Cảnh Văn chọn ghi lại!
Đứa nhỏ thấy Đặng Cảnh Văn vẫn còn đang chọn không ngừng, cuối cùng dừng lại ở một cái gậy đấm bóp to bằng cánh tay, mặt trên còn nhô ra cái gì đó, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, có một loại cảm giác tự đào hố chôn mình! Còn không bằng tự mình chọn cho rồi...
"Được, liền những thứ này đi." Đặng Cảnh Văn rốt cuộc dừng bước.
Đây là một cuộc làm ăn lớn a, nhân viên công tác tràn đây vui sướng, cung kính nói: "Xin ngài đợi một chốc, chúng tôi lập tức đi đóng gói lại cho ngài!"
Đặng Cảnh Văn gật đầu, bỗng nhiên chỉ vào một món trong số đó, nói: "Chờ chút, cái này không cần đóng gói, trực tiếp đưa cho ta là được."
Nhân viên công tác lập tức đem vật kia đặt ở trong hộp đưa cho Đặng Cảnh Văn.
Đứa nhỏ vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào đi ở phía sau Đặng Cảnh Văn, một chút nóng nảy cũng đều không có, tựa như trái cà gặp sương mà cứng ngắc ủ rủ cúi đầu, bước chân như có như không đi theo Đặng Cảnh Văn.
Mãi cho tới tận ra khỏi nơi tụ hội rồi, ngồi lại trên xe.
Đứa nhỏ nơm nớp lo sợ ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn về phía Đặng Cảnh Văn cũng mang theo một chút sợ hãi.
Đặng Cảnh Văn nghiêng đầu nhìn cậu, "Lại đây."
Đứa nhỏ liền cẩn thận sáp qua.
Đặng Cảnh Văn bỗng nhiên vươn tay ra, đem mặt đứa nhỏ đặt trên đầu gối mình, sau đó lột quần nó ra. Đứa nhỏ bị doạ cho phát ra một tiếng la kinh hãi, ngay sau đó liền cắn môi không dám phát ra tiếng nào, nước mắt trong hốc mắt cũng xoay vòng.
Cậu chỉ có thể cảm nhận được có thứ gì đó lành lạnh tiến vào thân thể cậu, cả người đều căng thẳng, rõ ràng rất sợ hãi, thế nhưng lại không có chút nào dám phán kháng.
Đặng Cảnh Văn thở một tiếng nhỏ tới mức không thể nghe thấy, nếu như không phải đứa nhỏ này không chịu nghe lời, y cũng không muốn doạ nó như vậy, nhưng mà nghĩ tới những chuyện của Đặng Trác trước đây, tâm y lại lạnh lẽo cứng rắn lên.
Bất quá mục đích hôm nay đã đạt được, y cũng không ngại động viên nó một chút.
Đặng Cảnh Văn cúi đầu nhẹ nhàng hôn vành tai đứa nhỏ, âm thanh trầm thấp: "Dưỡng thương, không cho lấy ra, biết chưa?"