Tạ Hà nhìn y, tựa như phải mất một lúc mới nhìn rõ được người ở trước mặt, trong đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên toát lên một ý cười nhàn nhạt.

Sở Hình nhìn tươi cười trong mắt của Tạ Hà, trong lòng liền buồn bực, lại nữa! Lại nữa! Tại sao y có dằn vặt hắn như thế nào đi nữa, hắn vẫn là cái bộ dạng này, đều là dùng nụ cười nhàn nhạt này nhìn y, tựa như đang cười nhạo y đã phí trắng toàn bộ công sức rồi!

“Bệ hạ vẫn chưa nhìn rõ được tình huống hiện tại của mình sao.” Sở Hình lạnh lùng nói.

Y dừng lại, thanh âm hòa hoãn lại một chút, “Thật ra chỉ cần bệ hạ ngoan ngoãn chịu phối hợp với thần, thần sẽ không gây khó dễ với người nữa, thần nói được là làm được! Nếu bệ hạ nguyện ý đáp ứng, liền động ngón tay một cái, thế nào?”

Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, hồi sau, khóe môi nhếch lên một độ cong rất nhỏ, ngón út bên tay phải chậm rãi cong lại một chút.

Sở Hình thấy được, không hiểu tại sao đáy lòng lại nhẹ nhõm một chút, rõ ràng y mới là người gây thống khổ cho người khác, nhưng tại sao lại giống với người bị dằn vặt mà hi vọng có thể kết thúc tất cả những chuyện này sớm hơn một chút, hiện tại y rốt cuộc cũng đợi được đến lúc này.

Y gỡ xích miệng xuống cho Tạ Hà, nhìn hắn phát ra âm thanh yếu ớt, bởi vì âm thanh quá nhỏ, Sở Hình phải đem lỗ tai tới gần mới có thể nghe thấy được.

Tạ Hà môi hơi giật giật, chậm rãi phun ra ba chữ, “Ngươi… Nằm… Mơ…”

Sắc mặt Sở Hình thay đổi, y lập tức chuyển tầm mắt về phía Tạ Hà, liền đối diện với đôi mắt phượng sáng ngời của đối phương, đuôi mắt hắn cong lên, bên trong con người tràn đầy ý cười! Tựa như cả thiên hạ này cũng không có ai hay bất cứ chuyện gì có thể lọt vào được tầm mắt của hắn! Thân là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, làm sao có khả năng hướng về phía một tên loạn thần tặc tử cúi đầu được chứ!

Tại giây phút này, Sở Hình cuối cùng cũng hiểu rõ, y vĩnh viễn cũng không thể khiến người này khuất phục được!

Tạ Hà không một tiếng động mà nở nụ cười, giây tiếp theo, hai mắt đột nhiên nhắm lại.

Sở Hình cảm thấy trái tim mình đập trật một nhịp, vội vã đưa tay ra đỡ lấy mặt Tạ Hà, nhưng Tạ Hà không hề có phản ứng nào, hơi thở yếu dần… Sở Hình cảm thấy tay của chính mình đang run lên.

Hôn quân này có phải đã chết rồi hay không? Y cuối cùng cũng đem hắn dằn vặt đến chết rồi hay sao? Không… Thật ra y không hề muốn hắn chết, cho dù nội tâm vẫn chưa bao giờ chịu thừa nhận điểm này, nhưng tại khoảng khắc này, y lại không có cách nào lừa gạt bản thân mình được nữa rồi, y muốn người này sống.

Chỉ cần nghĩ tới hắn cứ như vậy mà chết đi, trên gương mặt sinh động sẽ không còn bộc lộ ra bất cứ biểu lộ gì nữa… Sở Hình liền cảm thấy đáy lòng như bị thắt lại.

Nhưng lại cố tình vào thời điểm mất đi này, y mới phát hiện người này không biết từ lúc nào đã đi vào lòng mình, cho dù hắn là tội nhân không thể tha thứ, bản thân y vẫn như cũ mà sa đọa.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 80, giá trị hắc hóa là 100】

Sở Hình siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, vội vàng đem Tạ Hà từ trên giá thả xuống.

Thân thể gầy yếu của Tạ Hà tựa như chỉ cần động nhẹ vào một cái liền vỡ tan, Sở Hình không dám dùng quá nhiều sức, e sợ dùng sức một chút thôi sẽ đem hắn phá hủy…

Y ôm Tạ Hà trở về tẩm cung, bảo thủ hạ tân tín tới, trầm giọng nói: “Mau đi mời thái y vào cung!”

Thân tín kinh hãi nói: “Điều này không được đâu tướng quân, nếu đưa thái y đến bảo đảm sẽ gây ra động tĩnh lớn, tình huống trong cung chỉ sợ không thể giấu được nữa.”

Sở Hình siết chặt nắm đấm, ánh mắt đông lạnh, “Đi mời, đến lúc đó tự nhiên sẽ có cách khiến cho bọn họ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói! Về phần người khác nghĩ như thế nào, vậy thì sao chứ?”

Chỉ cần có thể giúp hắn sống sót, cho dù là những lời đồn đãi nhảm nhí hay chỉ trích bêu danh thì sao chứ?

Sở Hình xoay người, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tạ Hà, thần sắc do dự trong mắt cuối cùng liền biến thành kiên định.

Từ xưa tới nay y luôn là người quả quyết, giống như tại buổi thiết yến mà hôn quân này thiết kế để gϊếŧ y, y liền không chút do dự mà đánh phủ đầu hắn! Nếu đã quyết định lật đổ tên hôn quân này, thay trời hành đạo, y cũng sẽ không do dự chút nào mà làm một tên phản tặc!

Hiện tại… Y không muốn hắn chết, cho nên hắn nhất định phải sống sót! Vì thế cho dù y có phải gánh trên lưng những phỉ nhổ của thiên hạ cũng chẳng hề gì, không phải cũng đã là một hôn quân không còn gì để mất rồi hay sao? Lẽ nào Sở Hình y không gϊếŧ hắn, liền không có được thiên hạ này sao?

Lẽ nào y không gϊếŧ hắn, thì bản thân sẽ chết dưới tay hắn sao? Y không tin!

Thiên hạ này, người này, đều là của y! (Tham như cún :v)

Thật ra lúc này Tạ Hà vẫn chưa hoàn toàn ngất đi hẳn, nhưng hắn cảm thấy bản thân cũng không còn chống đỡ lại được bao lâu, vì vậy liền gửi gấp cho 444 một tin nhắn, 444 rất nhanh liền trở về.

【444: kí chủ đại đại, em chào ngài ạ ~~(≧▽≦)/】

【 Tạ Hà: bảo bối đã về rồi : )】

Một giây sau.

【444 oa một tiếng liền khóc: kí chủ đại đại, sao ngài lại thành bộ dáng này rồi  QAQ! ! ! Chết mất chết mất chết mất! ! ! 】

【 Tạ Hà: còn chưa có chết, đừng có khóc sớm như vậy. Mỉm cười ~ ing】

【444: không phải ngài nói là chuyện nhi đồng không thể xem được sao, ngài gạt em a! Oa QAQ! ! ! 】

【 Tạ Hà: tôi đâu có lừa em, quả thật là chuyện nhi đồng không thể xem được mà. 】

【444: 555555 làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ. . . . . . 】

【 Tạ Hà: không phải tôi đã gọi em trở về rồi sao? Mau đổi cho tôi một cái biểu tình “Tôi sẽ không dễ dàng đi đời nhà ma đâu” đi. 】

【444: Dạ QAQ! Biểu tình “Tôi sẽ không dễ dàng đi đời nhà ma đâu” đã đổi xong, giá trị 1.000 kinh nghiệm, giới thiệu công dụng: bạn có muốn trải nghiệm cảm giác chết thử một lần hay không? Bạn có muốn hưởng thụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi chạm tới bờ vực của sinh tử hay không? Hãy tới đây! Tôi sẽ giúp bạn trải nghiệm cảm giác khi cận kề cái chết là như thế nào, nhưng mà bạn sẽ không dễ dàng đi đời nhà ma đâu!】

【 Tạ Hà: tốt lắm: )】

【444: hu hu hu . . . . . . 】 tuyệt đối không tốt chút nào hết á!

Sở Hình đi tới đi lui, lông mày nhíu chặt lại, từ trước tới giờ y chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi chậm tới như vậy, lạnh lùng nói: “Mau đi giục! Tại sao thái y vẫn còn chưa thấy tới!”

Thủ hạ của y đứng ở một bên câm như hến, vội vã chạy đi hối thúc, chưa tới một phút sau, các thái y liền chạy tới! Sở Hình bảo bọn họ tiến vào tẩm cung, lại bảo người của y ra coi cửa, sau đó mới để cho thái y tiến vào kiểm tra cho Tạ Hà.

Mấy vị thái y kia đột nhiên bị người mang vào cung, trong lòng mỗi người đều âm thầm phỏng đoán chuyện gì đang xảy ra, giờ khắc này nhìn thấy Tạ Hà bị thương nằm ở trên giường, nhất thời liền bị dọa cho dồn dập ngã dưới đất, ánh mắt nhìn về Sở Hình đều lộ ra thần sắc kinh khủng! Không lẽ bọn họ bị cuốn vào trong tranh đấu của hoàng cung rồi sao! Không nghĩ tới ngay cả bệ hạ mà Sở tướng quân còn dám đả thương, đừng nói những lời đồn đãi trước kia đều là thật hết nha! Có khi nào hôm nay bọn họ đều bị diệt khẩu hết hay không?

Thần sắc Sở Hình băng lãnh: “Ta bảo các ngươi tới xem bệnh cho bệ hạ, vậy mà các ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng a!” Các thái y liên tục rập đầu quỳ lạy.

Sở Hình nghĩ tới tính mạng còn đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc của Tạ Hà, lông mày dựng thẳng lên, trong mắt toát lên sự phẫn nộ, “Bớt nói nhảm, mau đi xem!”

Mấy vị thái y liếc nhau, biết rõ hiện tại chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Sở Hình, vì vậy run rẩy mà tiến lên xem xét thương tổn của Tạ Hà, vừa nhìn thấy liền phát hiện thương tổn của bệ hạ so với tưởng tượng của họ còn nặng hơn! Qủa thật là vô cùng thê thảm, bọn họ thấp giọng trao đổi ý kiến với nhau, cuối cùng cẩn thận mà nói: “Thương thế của bệ hạ quá nặng, bọn thần không thể ra sức được…”

Sở Hình bỗng nhiên một phát đá văng bàn! Hung hăng nhìn bọn họ: “Thuốc đều chưa dùng, thử cũng không thử làm sao nói không thể! Thái y viện các ngươi thường ngày đều hầu hạ người khác như vậy sao?”

Ánh mắt các thái y đều sợ hãi, lẽ nào bọn họ đoán sai rồi? Sở Hình đem hoàng đế dằn vặt thành bộ dáng này, không phải là muốn hắn chết sao? Bọn họ chỉ cần thuận theo tâm ý của Sở Hình nói bệ hạ hết thuốc chữa, sau đó công bố ra bên ngoài rằng bệ hạ bị ốm chết, nói không chừng Sở Hình liền cho bọn họ một con đường sống… Mà giờ khắc này nhìn biểu tình của Sở Hình, hình như là thật tâm thật dạ quan tâm đến sự sống chết của bệ hạ, rốt cuộc chuyện này là sao đây?

Các thái y cũng không còn dám phỏng đoán lung tung tâm ý của Sở Hình nữa, không dám qua loa mà tới xem xét lần nữa, vừa bắt mạch vừa lật mí mắt, cuối cùng thái y lớn tuổi nhất liền đại diện đứng ra, run giọng nói: “Bọn thần… Muốn xem những trân bảo quý hiếm mà bệ hạ cất giữ ở trong cung, nếu có thể tìm được nhân sâm hơn năm trăm tuổi, liền có thể giúp bệ hạ tìm lại được một mạng, nhưng có thể cứu tỉnh lại được hay không… Chúng thần thật sự… Không có cách nào bảo đảm được…”

Sở Hình vung tay lên, lập tức bảo người đem nhóm thái y rời tẩm cung đi xem dược liệu, may là trong hoàng cung cất giấu rất nhiều trân bảo phong phú, không chỉ tìm được nhân sâm, mà còn tìm được các dược liệu quý báu khác. Nhóm thái y thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào cũng có thể tạm thời bảo vệ được tính mạng của bệ hạ, còn đến cùng có thể tỉnh lại được hay không, có thể chịu đựng được bao lâu, còn phải xem ý trời.

Sở Hình cũng không có thả bọn họ ra ngoài, mà giữ bọn họ lại ở trong cung để có thể nhận mệnh bất cứ lúc nào, đề phòng vạn nhất.

Nhóm thái y hoảng sợ lại không còn cách nào, chỉ có thể tận tâm tận lực trị liệu cứu Tạ Hà.

Sở Hình nhìn người trong phòng đều rời đi hết, sau đó liền khôi phục lại bầu không khí yên tĩnh, từ đầu tới cuối đều tựa như pho tượng mà đứng ở đó.

Tầm mắt của y một khắc đều chưa từng rời khỏi người đang nằm ở trên giường, gương mặt của người đang nằm trên giường tái nhợt, mà thần thái lại an tường, tựa như đã quên đi hết tất cả thổng khổ, yên tĩnh ngủ say. Sở Hình từ trước tới giờ vẫn chưa bao giờ thấy Tạ Hà như vậy, bình tĩnh ôn hòa như thế, hoàn toàn không có nửa điểm oán độc thâm trầm như thường ngày… Ánh mắt Sở Hình nhu hòa xuống, nếu hắn có thể ngoan ngoãn như vậy, có lẽ y đã không đối với hắn như vậy đi? Y nhẹ nhàng đi tới, đầu ngón tay đụng tới má của Tạ Hà, thấp giọng nói: “Người cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi thần sao?”

Thần không cho phép, thần chỉ vừa mới biết thì ra thần lại quan tâm người đến như vậy, làm sao có thể cho phép người cứ như vậy rời đi được!

Người nhất định phải sống sót!

……………………..

Ba ngày trôi qua, Tạ Hà vẫn hôn mê như cũ, các thái y bắt đầu hoang mang, thời gian hôn mê càng kéo dài chứng tỏ rất nguy hiểm, xét trạng thái hiện tại của bệ hạ, quả thật là lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma, lúc đó Sở Hình bảo đảm sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Sở Hình đem tất cả những thứ này đều đặt ở trong mắt, thế nhưng y cũng không có bức ép thái y, ngoài trừ không thả bọn họ ra bên ngoài, đều vô cùng tạo điều kiện cho bọn họ, thậm chí còn cho bọn họ vẻ mặt ôn hòa, chỉ hi vọng có thể nhìn thấy bọn họ tận tâm tận lực.

Mỗi buổi tối Sở Hình đều ngủ ở bên cạnh Tạ Hà, bàn tay y nhẹ nhàng đặt ở khoang ngực Tạ Hà, cảm thụ nhịp tim yếu ớt của đối phương, mới có thể nói với bản thân người này vẫn còn sống, mà không phải đã chết rồi. Y chỉ sợ bản thân vừa mới rời đi, người này sẽ lặng yên không tiếng động mà rời đi không bao giờ trở về nữa.

Ba ngày, người chịu dày vò đâu chỉ có mỗi thái y?

Chỉ cần nghĩ tới người bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, Sở Hình cảm thấy hô hấp của mình tựa như bị tắt nghẽn.

Đời này của y, đầu đao liếm máu, từ lâu đã đã nhìn quen cảnh sống chết, nhìn người ở bên cạnh từng người biến mất… Cũng sẽ không bao giờ khổ sở, nhưng xưa nay y không biết, bản thân lại có một ngày sợ sệt mất đi một người tới như vậy.

Y cúi đầu, đụng nhẹ một cái lên môi Tạ Hà, âm thanh âm trầm. “Bệ hạ, người thắng rồi, thần không nỡ gϊếŧ người.”

“Cho nên người tỉnh lại đi có được không? Thần sẽ không ép người nữa.”

“Thần cũng không trách người muốn gϊếŧ thần, dù sao người cũng không gϊếŧ được thần… Thần có thể tính toán gì với một tên hôn quân như người được chứ…”

Sở Hình nhắm mắt lại, nhớ tới Tạ Hà nhíu mày, nở nụ cười, rồi tức giận, trong mắt lộ ra thần sắc hoài niệm, lại dùng ngữ khí uy hiếp nói: “Người mau tỉnh lại đi, nếu không thần sẽ không giữ lời hứa nữa… Không phải người không muốn sau khi chết bị thiên hạ giẫm lên thi thể sao? Người sống, thần sẽ tạm tha cho người.”

【 đinh, mục tiêu Sở Hình giá trị hắc hóa -50, trước mắt độ hảo cảm là 80, giá trị hắc hóa là 50】

…………………………

Nhóm thái y suốt đêm bị mời tới tẩm cung, vẫn chưa có rời đi, Tạ Hà trước sau đều không hề lộ diện, bên ngoài lại lần nữa nổi lên lời đồn. Trần Tông vội vàng tiến cung, liền nhìn thấy Sở Hình đang cẩn thận từng ly từng tý ôm Tạ Hà, mớm thuốc cho hắn, nhưng Tạ Hà căn bản không có cách nào uống được, nửa ngày cũng chỉ đút được một chút, nước thuốc đều thuận theo khóe miệng chảy xuống.

Trần Tông nổi điên lên, tiến tới hất bay chén thuốc trong tay của Sở Hình, cả giận nói: “Ngươi bị điên rồi sao!”

Sở Hình cũng không có tức giận, y đem Tạ Hà đắp kín lại, dùng tay áo lau miệng cho hắn, mới nói với Trần Tông: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Ra ngoài rồi, Sở Hình lại hỏi: “Ngươi tiến cung có chuyện gì không?”

Trần Tông trừng mắt, “Ngươi còn hỏi ta tới để làm gì? Sao ngươi không nói trước bản thân ngươi đang làm cái gì!”

Sở Hình đối với chuyện ở bên ngoài rất rõ ràng, nhàn nhạt nói: “Không có gì, lúc đó liền nói bệ hạ bệnh nặng không có cách nào vào triều, ngày mai ta sẽ sắp xếp một thái y ra ngoài thả một chút tin tức, những người kia cũng sẽ đoán được, không dám làm ra cái gì đâu.”

Trần Tông giận dữ nói: “Xem ra ngươi là tính giữ lại tên hôn quân này đúng không? Chết thì chết! Còn cứu cái gì! Liền trực tiếp nói hắn bệnh mà chết!”

Sở Hình khẽ mím môi, không nói gì.

Trần Tông là bạn tốt nhiều năm của y, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của y, liền phẫn nộ hơn nữa: “Ngươi cũng bị cái tên hôn quân này mê hoặc sao? Được, ngươi không hạ thủ được, vậy để ta!” Nói xong liền đẩy Sở Hình ra vọt vào, trực tiếp rút bội kiếm đeo bên hông của Sở Hình tiến về phía Tạ Hà!

Sắc mặt Sở Hình thay đổi, mắt thấy lưỡi kiếm chỉ cách Tạ Hà chưa tới một tấc, liền vội vã duỗi tay ra nắm lấy tay cầm kiếm của Trần Tông, dùng sức đem gã lôi ra ngoài, mặt tái xanh nói: “Ngươi đang làm cái gì vậy?!”

Trần Tông tức tới bật cười: “Ngươi hỏi ta làm cái gì? Vậy ngươi đang làm cái gì? Ngươi quên mất những chuyện mà tên hôn quân này làm rồi có đúng không? Ngươi quên rằng hắn muốn gϊếŧ ngươi sao? Ngươi quên Tiểu Diễm rồi phải không? Đệ ấy coi ngươi là đại ca, nhưng ngươi ngay cả báo thù cho đệ ấy cũng không làm! Thậm chí còn bao che cho tên tội nhân sát hại đệ ấy!”

Khuôn mặt Sở Hình vặn vẹo một chút, ánh mắt u ám, hồi lâu, y nói: “Ta chưa bao giờ quên, để hắn sống, hắn mới càng thống khổ. Ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ không cho hắn có bất cứ cơ hội nào để thương tổn người khác nữa đâu.”

Trần Tông cắn răng, gằn từng chữ: “Ta không tin.”

Sở Hình thở dài, thần sắc phức tạp, làm sao y không biết hành động của mình đối với Trần Tông mà nói là sự phản bội chứ, thế nhưng bảo y gϊếŧ hắn… Y không làm được. Nửa ngày sau, y mới nói: “Cho ta thêm mấy ngày nữa.”

Sở Hình bảo thuộc hạ cưỡng chế đem Trần Tông rời đi, y nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Trần Tông trước khi rời đi, tâm tình càng nặng nề.

Trên thực tế Trần Tông làm sao có thể hiểu được chứ, ngay cả chính y cũng không có cách nào để lý giải, rõ ràng biết điều này là không đúng… Lại không có cách nào khống chế được bản thân, để tâm cái người kia.

Sở Hình trở lại trong phòng, nhẹ nhàng nâng Tạ Hà dậy, tiếp tục mớm thuốc cho hắn, thật vất vả mới đút được một ít, trong mắt y hiện lên thần sắc đau đớn, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, nếu như người chết rồi, thần chỉ sợ không có cách nào che chở được cho người được nữa.”

Bởi vì thần không thể để cho một người đã chết, tiếp tục thương tổn tình nghĩa huynh đệ của thần, thương tổn những người đã ủng hộ thần, khiến mọi người đều thất vọng.

Lúc đó, thần cũng chỉ có thể đem người nộp ra.

Thế nhưng… Nếu người tỉnh lại, thần nhất định sẽ đứng ra bảo vệ người, có được hay không?

Mấy ngày nay Sở Hình đều không có xuất cung, những phong thư mà y gởi cho Trần Tông cũng không có cái nào được hồi âm. Trong lòng Sở Hình nghĩ, xem ra giữa y và Trần Tông đã sinh ra khoảng cách rồi, bên Anh Quốc Công phủ chỉ sợ không thể dựa dẫm vào được nữa, cũng may là đại quân của y vẫn còn đang tập trung ở ngoài thành, nếu thật sự là không còn cách nào nữa, liền trực tiếp bao vây kinh thành là được, dùng cái đám ô hợp ở trong cung, có thể bắt y được sao? Chỉ có điều đây chẳng khác gì với những lời mà Tạ Hà đã từng nói, y đã chân chính trở thành một loạn thần tặc tử rồi.

Y lại nhìn người đang nằm ở trên giường một cái, trong lòng bỗng dâng lên một loại suy nghĩ mà từ trước tới nay chưa bao giờ có, tựa như y làm loạn thần tặc tử, chính là vì muốn có được người này vậy. Chỉ cần có thể nắm giữ được đối phương, cho dù có trở thành một tên đại nghịch bất đạo trong miệng của thiên hạ… Cũng có làm sao đâu? (:v )

Ý niệm hoang đường như vậy, lại không ngừng dâng lên.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 85, giá trị hắc hóa là 50】

………………………

Lại qua mấy ngày, thái y lại lần nữa tới châm cứu cho Tạ Hà, ngón tay Tạ Hà bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút, thái y suýt chút nữa cũng mừng tới phát khóc, bệ hạ cuối cùng cũng có phản ứng rồi!

Biểu tình trên mặt của Sở Hình rốt cuộc cũng xuất hiện một tia biến hóa, những ngày qua y đều bình tĩnh ung dung, nhưng chẳng có ai biết, người lo lắng nhất kỳ thật chính là y. Y vội vã đi tới trước mặt của Tạ Hà, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Người đã tỉnh rồi?”

Tạ Hà vẫn nhắm mắt không có phản ứng, tựa như một màn khi nãy đều chỉ là ảo giác.

Sở Hình bình tĩnh nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Đúng lúc này, một tên lính mang theo thần sắc lo lắng liền chạy vọt vào trong cung, cúi xuống bên tai của Sở Hình, thấp giọng nói: “An Vương điện hạ hồi kinh, hiện tại đang ở bên ngoài cung cầu kiến bệ hạ!”

Ánh mắt Sở Hình ngưng lại, chuyện An Vương hồi kinh y một chút cũng không hề hay biết! Sở Hình trầm giọng nói: “An Vương dẫn theo bao nhiêu người?”

Binh lính kia nói: “An Vương là một thân một mình đến!”

Sở Hình khẽ gật đầu, như vậy cũng có thể hiểu được, nếu An Vương mang binh hồi kinh bảo đảm sẽ không thể tránh khỏi được tai mắt của y, nhưng nếu chỉ có một mình An Vương thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Sở Hình lập tức cau mày, tại sao vào lúc này An Vương lại một thân mạo hiểm mà hồi kinh? Lẽ nào gã cũng muốn vị trí cửu ngũ chí tôn này, nghe được tiếng gió nên trở về? Mà cho dù là vậy, tại sao gã lại đi một mình tới đây? Đem bản thân đặt vào vị trí bất lợi đến như vậy, chẳng lẽ gã không sợ bị y gϊếŧ sao?

Một hồi sau, Sở Hình đứng lên, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ đi gặp An Vương.”

Nếu An Vương đã giống trống khua chiêng tỏ rõ thân phận, đến đây cầu kiến, hiển nhiên đối với chuyện tiến cung gặp thánh thượng cũng là chuyện không thể bàn cãi, nếu gã đã bày ra tư thế như vậy, dám đặt bản thân vào chốn nguy hiểm, vậy thì bản thân y chẳng lẽ lại không có gan đi gặp gã sao? Y ngược lại cũng muốn nhìn xem An Vương đến cùng là có ý định gì, vị điện hạ này tuy rằng ở Giang Châu xa xôi, nhưng xưa nay đã có tiếng là tài đức vẹn toàn, Sở Hình một chút cũng không hề xem thường người này.

Sở Hình đi tới cửa, xa xa đã nhìn thấy An Vương chắp hai tay ở sau lưng, lưng đứng thẳng, nhất thời nở nụ cười: “An Vương điện hạ.”

Cảnh Hành nghe vậy liền xoay người, gã mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, trên eo mang theo một cái thắt lưng được đính ngọc đẩu, trên đầu đội thêm một cái kim quan, dung mạo tuấn nhã, quý khí ngời ngợi. Gã nhìn Sở Hình một cái, âm thanh du dương: “Làm phiền Sở tướng quân ra nghênh đón rồi, bản vương nhiều năm chưa từng hồi kinh, gần đây bỗng nhiên nhớ tới bệ hạ, bởi vậy liền mạo muội trở về cầu kiến, kính xin Sở tướng quân thông báo một tiếng.”

Sở Hình lộ ra thần sắc nặng nề, than thở: “Gần đây long thể bệ hạ không được tốt, cho nên mới triệu vi thần tiến cung giải ưu cùng bệ hạ, hiện tại sợ là không tiện để gặp điện hạ được.”

Trong mắt Cảnh Hành lóe lên một tia giận dữ, gã bỗng nhiên bước lên một bước, nghiêng người, hạ thấp thanh âm mà chỉ có mỗi Sở Hình có thể nghe được, “Sở tướng quân, chúng ta là người quang minh chính đại sẽ không nói chuyện mờ ám, hôm nay bản vương tới đây chỉ muốn hỏi ngươi một câu, hiện tại bệ hạ còn sống hay đã chết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện