Giữa tháng mười, Trần Thuật phải đi công tác ít nhất một tuần. So với hồi trước, hiện tại tính tích cực đi công tác của y giảm thấp trên diện rộng, nhất là đường dài, có thể trốn liền trốn, nhưng hợp đồng ở Nội Mông này quá lớn, boss dặn đi dặn lại y chắc chắn phải lấy được. Vốn hơn nửa năm nay tránh né đi công tác khiến y thầm tích lũy một ít áy náy với boss, với công ty, nhưng vừa thấy an bài nhật trình lần này, áy náy lập tức thanh không chỉ muốn tiêu cực bãi công, sinh nhật của Quý Cạnh Trạch chính là tuần này!
Y cũng không biết nên nói với Quý Cạnh Trạch thế nào, đây là sinh nhật đầu tiên của Quý Cạnh Trạch từ sau khi hai người bọn họ cùng nhau, y cảm giác dù là về tình hay về lý y đều không nên đi công tác.
Buổi tối trước khi ngủ, Quý Cạnh Trạch muốn cùng y nhàm chán một trận, y cảm giác Quý Cạnh Trạch muốn làm, tay cũng phối hợp sờ loạn khắp nơi. Quý Cạnh Trạch giữ chặt tay y: "Được rồi, này còn làm thế nào, trong lòng anh còn có chuyện đâu, đã vài ngày, nhanh lên nói với chồng xem, đều ảnh hưởng đến cuộc sống về đêm của hai ta rồi!"
Trần Thuật cười: "Cậu nhìn ra rồi?"
"Tôi ngốc sao?" Quý Cạnh Trạch cũng cười: "Dựng lỗ tai chờ nghe anh nói đâu, làm sao mỗi ngày muốn nói lại thôi, muốn vay tiền tôi?"
"Muốn mượn cậu..." Trần Thuật nghĩ nghĩ: "Mượn một ngày năm nay, sang năm trả gấp bội."
"A?"
"Tôi phải đi Nội Mông công tác, không nói trước được lúc nào mới về, ít nhất phải một tuần, nhưng sắp tới sinh nhật cậu..."
"Chỉ chuyện này à, tôi còn tưởng cái gì đâu!" Quý Cạnh Trạch nhẹ nhàng thở ra, nắm tay y sờ xuống phía dưới mình: "Làm dọa tôi mềm ra rồi, anh nghiêm túc sờ sờ cho tôi."
"Cậu không tức giận?"
"Tôi là người nhỏ mọn vậy sao, kia liền thật thành cô vợ nhỏ!" Quý Cạnh Trạch trừng y, tâm đã không để ý chuyện này, sớm đã bay về phía đủ loại 18+, nửa đè lên người Trần Thuật: "Tôi nhưng là người đàn ông đích thực của anh đây!"
Quả nhiên là đàn ông đích thực, Trần Thuật sờ soạng vài cái, Tiểu Quý Quý đã mạnh mẽ đứng thẳng, y cười nhẹ: "Vậy tôi liền đi, đợi sinh nhật sang năm lại..."
Quý Cạnh Trạch không đợi y nói xong đã hôn lên, bịt lấy miệng y hôn rất sâu rất lâu, tay đều thò ra mặt sau khuếch trương mới thả miệng y ra, cười nói: "Còn chờ sang năm cái gì, hôm nay anh hầu hạ tiểu gia cho tốt, tôi liền không so đo!"
"Được... nha, không đúng đi!" Trần Thuật kịp phản ứng, siết chặt tay cậu: "Mẹ nó lần trước đã là cậu! Cậu lấy ra! Nên đến phiên ông!"
"Mất mặt chết được, anh xem anh ngang ngược cái gì! Đây là thái độ nên có khi nợ người ta sao!" Quý Cạnh Trạch chơi xấu, đầu ngón tay hoàn toàn chui vào đi: "Ai nha nha, cái miệng nhỏ nhắn đều lỏng, hoan nghênh tôi đây, chúng ta đừng lãng phí thời gian..."
"Được rồi."
Ôi đệch đáp ứng sảng khoái vậy, Quý Cạnh Trạch dứt khoát không thể tin được, tay ngược lại dừng lại.
Trần Thuật cười: "Tiếp tục nha, đừng lãng phí thời gian." Nói, còn phối hợp thả lỏng, liếm liếm môi Quý Cạnh Trạch: "Quy củ của hai ta còn phải sửa! Sau này đổi thành trước sau nửa trận đi, tôi nhường cậu hiệp đầu!"
...
Một ngày trước sinh nhật Quý Cạnh Trạch, Trần Thuật ở Nội Mông ký xong hợp đồng. Y tra xét một chút, vé máy bay, tàu cao tốc đều hết rồi, đành mua vé tàu điện, giải thích giao công việc còn lại cho Tống Lệ Văn, thu thập hành lý liền đi nhà ga.
Lão đại lần này khẳng định là thật rồi. Tống Lệ Văn nghĩ: Hơn nửa năm rồi trình độ lưu luyến gia đình không giảm chút nào, còn càng ngày càng nặng, đây khẳng định là tình yêu đích thực trong truyền thuyết, xem ra ngày gặp chị dâu không còn xa!
Lúc Trần Thuật vào cửa, chỉ mới qua 0 giờ 4 phút, rất tốt, y khẳng định là người đầu tiên chúc Quý Cạnh Trạch sinh nhật vui vẻ. Rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, Quý Cạnh Trạch thành thành thật thật nằm ở nửa bên giường của cậu, thứ duy nhất không quá thành thật là một cánh tay ôm lấy gối y, Trần Thuật cúi đầu hôn lên trán cậu, cậu mở to mắt, tỉnh!
"Anh thế nào trở lại?" Trong mắt Quý Cạnh Trạch có kinh ngạc, mừng rỡ, cũng có một tia... hoảng loạn? "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, bảo bối." Trần Thuật lại hôn, triền quấn lấy môi cậu mà hút, thoáng một lát sau, dừng lại ngẩng đầu: "Cậu làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Quý Cạnh Trạch ấn đầu y trở về, tiếp tục hôn.
Hai người bọn họ hôn đủ mới tách ra, Trần Thuật cởi áo khoác, ngồi ở bên giường, nắm tay Quý Cạnh Trạch hỏi: "Giờ nói đi, làm sao?"
Quý Cạnh Trạch nghĩ, thật sự là cái gì cũng không giấu được y: "Ngày mai... hôm nay, mẹ tôi hôm nay sẽ đến."
Trần Thuật sửng sốt.
"Không có việc gì," Quý Cạnh Trạch nhanh chóng nói, ngồi dậy ôm lấy y: "Anh không cần khẩn trương, sinh nhật tôi mà, bà ấy lại đây thăm tôi."
"Sao cậu không nói cho tôi biết?"
"Anh không phải đi công tác sao, tôi không ngờ anh sẽ trở về sớm." Quý Cạnh Trạch gãi tóc: "Hiện tại không nói cho anh cũng không được."
"Tôi không đi công tác cậu cũng tính toán nói cho tôi biết đi?"
Quý Cạnh Trạch nằm trở lại, có chút khó chịu nói: "Anh không cần gặp bà, không tất yếu."
Trần Thuật yên lặng nhìn cậu một lát, nắm lấy áo khoác đi ra ngoài, Quý Cạnh Trạch lập tức quay đầu nhìn y, khẩn trương tim đập bùm bùm, cho rằng y giận, nhưng y chỉ là đi ra ngoài treo áo khoác, sau đó liền trở lại phòng ngủ, cởi quần áo nằm xuống bên cạnh cậu, lãnh tĩnh nói: "Ngủ đi, ngủ dậy nói với dì, tôi mời dì ăn cơm."
Quý Cạnh Trạch vội vàng nói: "Lúc tôi come out thật không nhắc tới anh! Tôi biết anh không thích..."
Trần Thuật ngắt lời cậu: "Cậu nói với bà ấy cậu có bạn trai không?"
"... Nói."
"Vậy cậu còn có bạn trai khác?"
"Tôi..."
"Được, mau ngủ." Trần Thuật thấp giọng nói: "Tôi làm cậu xấu hổ sao, đi gặp mẹ vợ rất không lấy được ra tay?"
Quý Cạnh Trạch không phải không cảm kích, cậu cũng rất tin thời khắc mấu chốt Trần Thuật là người có thể khiêng được chuyện. Nhưng là tính cách trên trời dưới đất của mẹ mình, cậu luôn chưa từng hiểu rõ lắm, càng đừng nói kiềm chế, hai người này nếu gặp mặt, cậu tuy rằng cũng lo lắng mẹ mình không chấp nhận Trần Thuật, nhưng càng lo mẹ mình làm cho người vốn cẩn thận như Trần Thuật sợ!
Quý Cạnh Trạch còn định khuyên Trần Thuật không cần làm điều thừa, bỗng nhiên cậu cảm thấy Trần Thuật nằm bên cạnh mình toàn thân trầm tĩnh lại, bàn tay sờ soạng lại đây, mò đến tay cậu sau đó kéo qua đặt trên người mình, người cũng dựa sang đây, đầu dán bên cạnh cổ cậu, miệng nói mơ hồ: "Vẫn là ở nhà tốt... Mẹ, ở bên ngoài không ngủ được một giấc cho ngon... Tôi nhớ cậu muốn chết..."
Nói đến cuối cùng, giọng đã nhỏ đến không nghe thấy, Trần Thuật luôn cẩn thận trong tâm tư Quý Cạnh Trạch, sau khi ra quyết định đi gặp mẹ vợ xong, không hề trằn trọc trăn trở, mà cứ như vậy ngủ ngay lập tức. Ngược lại lưu lại cậu nhất thời khó ngủ, tay cậu nhẹ nhàng sờ sờ thắt lưng Trần Thuật, chân cũng theo bản năng gác lên, Trần Thuật động cũng không hề động, vẫn như cũ ngủ say trong lòng cậu.
Quý Cạnh Trạch cười, có lẽ là Trần Mĩ Lệ hôm nay thích kiểu này, không thì cũng là tiểu gia ta tiến hóa thành công, người ta hiện tại ngủ đã không đáng ghét nữa rồi!
Nếu tại bất cứ trường hợp nào đơn độc gặp được Quý Tiệp, Trần Thuật cũng sẽ không tin tưởng bà đã 46 tuổi, không chỉ là bề ngoài cùng trang điểm, đương nhiên vẻ ngoài của bà cũng được bảo dưỡng phi thường tốt, nhưng so với bề ngoài càng hiển ra tuổi trẻ, là sức sống bắn ra bốn phía, là khí chất tươi đẹp chói mắt của bà. Trần Thuật từng nghe Quý Cạnh Trạch nói, mẹ mình mở công ty thời trang, y không hiểu về thời trang của phụ nữ, nhưng xem túi xách bà cầm đã thấy giá trị không rẻ.
Quý Tiệp là cùng Quý Cạnh Trạch tới khách sạn, gật gật đầu với Trần Thuật sau đó tự mình ngồi xuống.
Trần Thuật vẫn đứng như cũ, lễ phép chào hỏi: "Chào dì, cháu là Trần Thuật."
Quý Tiệp cười cười: "Cậu ngồi đi." Quay đầu nói với Quý Cạnh Trạch: "Bộ dạng xác thật không sai, có chút giống một nam diễn viên Đài Loan mẹ thích."
Quý Cạnh Trạch không phải quá hứng thú: "Ai vậy?"
"Người trẻ tuổi như bọn con không biết đâu, giờ đã già rồi."
Trần Thuật bị bà đánh giá bề ngoài trước mặt như vậy, có chút xấu hổ, đồng thời cũng hiểu được tính cách cách nói năng của Quý Tiệp xác thật như Quý Cạnh Trạch nói vậy, rất tùy hứng, ngược lại khó có thể tưởng tượng bộ dáng bà cho Quý Cạnh Trạch một bạt tai, chẳng qua con trai bà dù sao cũng là come out, cũng có thể lý giải được.
Bọn họ tự mình gọi đồ ăn mình thích, trong lúc chờ đồ ăn, Quý Tiệp đưa một túi giấy cho Quý Cạnh Trạch: "Quà sinh nhật."
Quý Cạnh Trạch mở ra nhìn thoáng qua: "Này con có rồi."
Quý Tiệp lập tức nói: "Không phải chỉ là vợt bóng, phía trên còn có ký tên!"
Quý Cạnh Trạch lúc này mới nhìn kỹ xem: "Cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn cái gì, đổi xe cho con con cũng không muốn."
"Xe mẹ muốn đổi kia, bằng tám năm tiền lương của con! Lái người ta cho rằng con là tình..." Quý Cạnh Trạch nuốt trở vào.
Quý Tiệp quay mặt đi không nói lời nào. Trần Thuật không biết nên nói cái gì, may mà phục vụ viên bắt đầu lục tục mang đồ ăn lên.
Lúc ăn cơm Trần Thuật giới thiệu vài món đồ ăn, Quý Tiệp ngược lại cũng không cho y sắc mặt nhìn, ít nhất trên mặt mũi là không có trở ngại.
Cơm ăn xong một hồi lâu, ba người vẫn là có chút xấu hổ ngồi, Trần Thuật đoán Quý Tiệp nhất định là muốn đơn độc nói chuyện với mình, xúi Quý Cạnh Trạch đi, nói: "Cậu đi tính tiền đi."
Quý Cạnh Trạch không nhúc nhích, hạ quyết tâm một bước không rời, kiên quyết không để hai người này đơn độc nói gì cả.
Trần Thuật rút từ trong ví ra một cái thẻ đưa cho cậu, nhân cơ hội niết tay cậu một cái, trong giọng nói mang theo một ít khẩn cầu: "Nhanh đi."
Quý Cạnh Trạch nhìn y một cái, đành phải cầm cái thẻ tập thể hình này đi tính tiền.
Quý Cạnh Trạch vừa mới đi, Quý Tiệp liền cười lục trong di động mình một tấm ảnh ra đưa cho Trần Thuật: "Tiểu Trần, cậu xem."
Trần Thuật nhìn thoáng qua, là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, đang nâng tạ tay, thân trên trần trụi, cơ ngực, cơ bụng đều phi thường rắn chắc dễ nhìn. Trần Thuật giật nảy, cho một gay xem soái ca nửa thân trần, đây là bài gì đây?
"Đây là bạn trai tôi." Quý Tiệp thoải mái nói: "Đúng rồi, cậu bao nhiêu tuổi? 30? 29? Cạnh Trạch nói một lần, tôi không nhớ được."
"30."
"À, kia cậu ấy nhỏ hơn cậu hai tuổi."
Ôi trời ạ! Trần Thuật không chỉ một lần từng nghe Quý Cạnh Trạch nói mẹ mình "làm ăn càng làm càng lớn, bạn trai càng lúc càng nhỏ", "tôi không thích về nhà, đối tượng của bà ấy, lớn hơn tôi không bao nhiêu, không biết nên gọi cái gì", nhưng bố vợ hờ thế mà còn trẻ hơn mình, quá ngoài dự kiến của y, trong lúc nhất thời thấp thỏm nôn nóng, lần đầu tiên trong đời cảm giác mình "già"!
Quý Tiệp nhìn vẻ mặt y, cười cười nói: "Lần trước đi thành phố K, Cạnh Trạch nói với tôi nó thích đàn ông, tôi tức giận cho nó một bạt tai. Sau này tôi nghĩ, nếu là vì chuyện này mà bị đánh, ba tôi sớm nên đem tôi đánh chết." Bà nói còn cười ra tiếng, Trần Thuật sửng sốt không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Quý Tiệp nói tiếp: "Tôi cùng bạn trai tôi loại này, so hai người các cậu cũng không dễ chấp nhận gì hơn, nhà anh ấy, nhà tôi, còn có người khác, cũng đều chỉ trỏ, sau lưng còn không biết nói khó nghe thế nào đâu!"
Trần Thuật nghe ý tứ này của bà, hình như là đồng tình, lý giải bọn họ?
Quý Tiệp đột nhiên hỏi y: "Tiểu Trần, cậu đối với tiền đồ nghề nghiệp của mình, có quy hoạch gì sao? Mục tiêu gần là cái gì? Làm phó tổng của công ty các cậu, còn cần mấy năm?
Trời ạ! Họa phong này có phải thay đổi cũng quá nhanh! Hơn nữa vấn đề cũng quá sắc bén! Trần Thuật không thể tưởng tượng được mình một người làm tiêu thụ, cũng có một ngày bị người hỏi đến cứng miệng như vậy, y sửng sốt một chút mới kịp phản ứng: "Dì, này, cháu không nghĩ cụ thể như vậy."
"Vậy cậu hẳn là nên nghiêm túc ngẫm lại." Quý Tiệp quay đầu nhìn Quý Cạnh Trạch nơi đài tính tiền: "Thằng nhóc này cái rắm gì cũng không hiểu, nó cái gì cũng không để ý. Nhưng tôi là người từng trải, người a, muốn bao nhiêu tự do, liền cần bấy nhiêu bản lĩnh! Tôi có thể khiến tất cả những người xem tôi không vừa mắt đều ngậm miệng, ít nhất là không dám ở trước mặt tôi nói lời khó nghe, không vì gì khác, chính là vì có tiền có năng lực! Chỉ cần cậu mạnh hơn bọn họ, mạnh hơn trên tất cả các loại ý nghĩa, kia bọn họ còn có thể nói cái gì?" Quý Tiệp cười lạnh hai tiếng: "Hừ hừ, có ý kiến cũng phải nghẹn!"
Trần Thuật ở ngoài mặt duy trì trấn định, nội tâm cũng sắp quỳ, y lúc này mới sâu sắc ý thức được, đây là một người mẹ đặt tên cho con trai là "Vật cạnh thiên trạch", xác thật là ly kinh phản đạo, nhưng cũng xác thật có đảm lược có hùng tâm!
"Tiểu Trần, tôi cũng nghĩ thông, thằng nhóc này tôi sớm không quản được," Quý Tiệp cười nói: "Nếu quản không được, nói cái gì đều là lời vô nghĩa. Cậu nếu gọi tôi một tiếng "dì", tôi liền đề một yêu cầu với cậu: Cố gắng cho tốt. Nó muốn tôi không cho được, từ trước đây đã cho không được..." Giọng Quý Tiệp hơi run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Thuật, vừa có mong đợi, cũng có cảnh cáo: "Thế nhưng cậu cho được, để những người không xem trọng các cậu đều ngậm miệng, đừng để con tôi chịu ủy khuất!"
Y cũng không biết nên nói với Quý Cạnh Trạch thế nào, đây là sinh nhật đầu tiên của Quý Cạnh Trạch từ sau khi hai người bọn họ cùng nhau, y cảm giác dù là về tình hay về lý y đều không nên đi công tác.
Buổi tối trước khi ngủ, Quý Cạnh Trạch muốn cùng y nhàm chán một trận, y cảm giác Quý Cạnh Trạch muốn làm, tay cũng phối hợp sờ loạn khắp nơi. Quý Cạnh Trạch giữ chặt tay y: "Được rồi, này còn làm thế nào, trong lòng anh còn có chuyện đâu, đã vài ngày, nhanh lên nói với chồng xem, đều ảnh hưởng đến cuộc sống về đêm của hai ta rồi!"
Trần Thuật cười: "Cậu nhìn ra rồi?"
"Tôi ngốc sao?" Quý Cạnh Trạch cũng cười: "Dựng lỗ tai chờ nghe anh nói đâu, làm sao mỗi ngày muốn nói lại thôi, muốn vay tiền tôi?"
"Muốn mượn cậu..." Trần Thuật nghĩ nghĩ: "Mượn một ngày năm nay, sang năm trả gấp bội."
"A?"
"Tôi phải đi Nội Mông công tác, không nói trước được lúc nào mới về, ít nhất phải một tuần, nhưng sắp tới sinh nhật cậu..."
"Chỉ chuyện này à, tôi còn tưởng cái gì đâu!" Quý Cạnh Trạch nhẹ nhàng thở ra, nắm tay y sờ xuống phía dưới mình: "Làm dọa tôi mềm ra rồi, anh nghiêm túc sờ sờ cho tôi."
"Cậu không tức giận?"
"Tôi là người nhỏ mọn vậy sao, kia liền thật thành cô vợ nhỏ!" Quý Cạnh Trạch trừng y, tâm đã không để ý chuyện này, sớm đã bay về phía đủ loại 18+, nửa đè lên người Trần Thuật: "Tôi nhưng là người đàn ông đích thực của anh đây!"
Quả nhiên là đàn ông đích thực, Trần Thuật sờ soạng vài cái, Tiểu Quý Quý đã mạnh mẽ đứng thẳng, y cười nhẹ: "Vậy tôi liền đi, đợi sinh nhật sang năm lại..."
Quý Cạnh Trạch không đợi y nói xong đã hôn lên, bịt lấy miệng y hôn rất sâu rất lâu, tay đều thò ra mặt sau khuếch trương mới thả miệng y ra, cười nói: "Còn chờ sang năm cái gì, hôm nay anh hầu hạ tiểu gia cho tốt, tôi liền không so đo!"
"Được... nha, không đúng đi!" Trần Thuật kịp phản ứng, siết chặt tay cậu: "Mẹ nó lần trước đã là cậu! Cậu lấy ra! Nên đến phiên ông!"
"Mất mặt chết được, anh xem anh ngang ngược cái gì! Đây là thái độ nên có khi nợ người ta sao!" Quý Cạnh Trạch chơi xấu, đầu ngón tay hoàn toàn chui vào đi: "Ai nha nha, cái miệng nhỏ nhắn đều lỏng, hoan nghênh tôi đây, chúng ta đừng lãng phí thời gian..."
"Được rồi."
Ôi đệch đáp ứng sảng khoái vậy, Quý Cạnh Trạch dứt khoát không thể tin được, tay ngược lại dừng lại.
Trần Thuật cười: "Tiếp tục nha, đừng lãng phí thời gian." Nói, còn phối hợp thả lỏng, liếm liếm môi Quý Cạnh Trạch: "Quy củ của hai ta còn phải sửa! Sau này đổi thành trước sau nửa trận đi, tôi nhường cậu hiệp đầu!"
...
Một ngày trước sinh nhật Quý Cạnh Trạch, Trần Thuật ở Nội Mông ký xong hợp đồng. Y tra xét một chút, vé máy bay, tàu cao tốc đều hết rồi, đành mua vé tàu điện, giải thích giao công việc còn lại cho Tống Lệ Văn, thu thập hành lý liền đi nhà ga.
Lão đại lần này khẳng định là thật rồi. Tống Lệ Văn nghĩ: Hơn nửa năm rồi trình độ lưu luyến gia đình không giảm chút nào, còn càng ngày càng nặng, đây khẳng định là tình yêu đích thực trong truyền thuyết, xem ra ngày gặp chị dâu không còn xa!
Lúc Trần Thuật vào cửa, chỉ mới qua 0 giờ 4 phút, rất tốt, y khẳng định là người đầu tiên chúc Quý Cạnh Trạch sinh nhật vui vẻ. Rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, Quý Cạnh Trạch thành thành thật thật nằm ở nửa bên giường của cậu, thứ duy nhất không quá thành thật là một cánh tay ôm lấy gối y, Trần Thuật cúi đầu hôn lên trán cậu, cậu mở to mắt, tỉnh!
"Anh thế nào trở lại?" Trong mắt Quý Cạnh Trạch có kinh ngạc, mừng rỡ, cũng có một tia... hoảng loạn? "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, bảo bối." Trần Thuật lại hôn, triền quấn lấy môi cậu mà hút, thoáng một lát sau, dừng lại ngẩng đầu: "Cậu làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Quý Cạnh Trạch ấn đầu y trở về, tiếp tục hôn.
Hai người bọn họ hôn đủ mới tách ra, Trần Thuật cởi áo khoác, ngồi ở bên giường, nắm tay Quý Cạnh Trạch hỏi: "Giờ nói đi, làm sao?"
Quý Cạnh Trạch nghĩ, thật sự là cái gì cũng không giấu được y: "Ngày mai... hôm nay, mẹ tôi hôm nay sẽ đến."
Trần Thuật sửng sốt.
"Không có việc gì," Quý Cạnh Trạch nhanh chóng nói, ngồi dậy ôm lấy y: "Anh không cần khẩn trương, sinh nhật tôi mà, bà ấy lại đây thăm tôi."
"Sao cậu không nói cho tôi biết?"
"Anh không phải đi công tác sao, tôi không ngờ anh sẽ trở về sớm." Quý Cạnh Trạch gãi tóc: "Hiện tại không nói cho anh cũng không được."
"Tôi không đi công tác cậu cũng tính toán nói cho tôi biết đi?"
Quý Cạnh Trạch nằm trở lại, có chút khó chịu nói: "Anh không cần gặp bà, không tất yếu."
Trần Thuật yên lặng nhìn cậu một lát, nắm lấy áo khoác đi ra ngoài, Quý Cạnh Trạch lập tức quay đầu nhìn y, khẩn trương tim đập bùm bùm, cho rằng y giận, nhưng y chỉ là đi ra ngoài treo áo khoác, sau đó liền trở lại phòng ngủ, cởi quần áo nằm xuống bên cạnh cậu, lãnh tĩnh nói: "Ngủ đi, ngủ dậy nói với dì, tôi mời dì ăn cơm."
Quý Cạnh Trạch vội vàng nói: "Lúc tôi come out thật không nhắc tới anh! Tôi biết anh không thích..."
Trần Thuật ngắt lời cậu: "Cậu nói với bà ấy cậu có bạn trai không?"
"... Nói."
"Vậy cậu còn có bạn trai khác?"
"Tôi..."
"Được, mau ngủ." Trần Thuật thấp giọng nói: "Tôi làm cậu xấu hổ sao, đi gặp mẹ vợ rất không lấy được ra tay?"
Quý Cạnh Trạch không phải không cảm kích, cậu cũng rất tin thời khắc mấu chốt Trần Thuật là người có thể khiêng được chuyện. Nhưng là tính cách trên trời dưới đất của mẹ mình, cậu luôn chưa từng hiểu rõ lắm, càng đừng nói kiềm chế, hai người này nếu gặp mặt, cậu tuy rằng cũng lo lắng mẹ mình không chấp nhận Trần Thuật, nhưng càng lo mẹ mình làm cho người vốn cẩn thận như Trần Thuật sợ!
Quý Cạnh Trạch còn định khuyên Trần Thuật không cần làm điều thừa, bỗng nhiên cậu cảm thấy Trần Thuật nằm bên cạnh mình toàn thân trầm tĩnh lại, bàn tay sờ soạng lại đây, mò đến tay cậu sau đó kéo qua đặt trên người mình, người cũng dựa sang đây, đầu dán bên cạnh cổ cậu, miệng nói mơ hồ: "Vẫn là ở nhà tốt... Mẹ, ở bên ngoài không ngủ được một giấc cho ngon... Tôi nhớ cậu muốn chết..."
Nói đến cuối cùng, giọng đã nhỏ đến không nghe thấy, Trần Thuật luôn cẩn thận trong tâm tư Quý Cạnh Trạch, sau khi ra quyết định đi gặp mẹ vợ xong, không hề trằn trọc trăn trở, mà cứ như vậy ngủ ngay lập tức. Ngược lại lưu lại cậu nhất thời khó ngủ, tay cậu nhẹ nhàng sờ sờ thắt lưng Trần Thuật, chân cũng theo bản năng gác lên, Trần Thuật động cũng không hề động, vẫn như cũ ngủ say trong lòng cậu.
Quý Cạnh Trạch cười, có lẽ là Trần Mĩ Lệ hôm nay thích kiểu này, không thì cũng là tiểu gia ta tiến hóa thành công, người ta hiện tại ngủ đã không đáng ghét nữa rồi!
Nếu tại bất cứ trường hợp nào đơn độc gặp được Quý Tiệp, Trần Thuật cũng sẽ không tin tưởng bà đã 46 tuổi, không chỉ là bề ngoài cùng trang điểm, đương nhiên vẻ ngoài của bà cũng được bảo dưỡng phi thường tốt, nhưng so với bề ngoài càng hiển ra tuổi trẻ, là sức sống bắn ra bốn phía, là khí chất tươi đẹp chói mắt của bà. Trần Thuật từng nghe Quý Cạnh Trạch nói, mẹ mình mở công ty thời trang, y không hiểu về thời trang của phụ nữ, nhưng xem túi xách bà cầm đã thấy giá trị không rẻ.
Quý Tiệp là cùng Quý Cạnh Trạch tới khách sạn, gật gật đầu với Trần Thuật sau đó tự mình ngồi xuống.
Trần Thuật vẫn đứng như cũ, lễ phép chào hỏi: "Chào dì, cháu là Trần Thuật."
Quý Tiệp cười cười: "Cậu ngồi đi." Quay đầu nói với Quý Cạnh Trạch: "Bộ dạng xác thật không sai, có chút giống một nam diễn viên Đài Loan mẹ thích."
Quý Cạnh Trạch không phải quá hứng thú: "Ai vậy?"
"Người trẻ tuổi như bọn con không biết đâu, giờ đã già rồi."
Trần Thuật bị bà đánh giá bề ngoài trước mặt như vậy, có chút xấu hổ, đồng thời cũng hiểu được tính cách cách nói năng của Quý Tiệp xác thật như Quý Cạnh Trạch nói vậy, rất tùy hứng, ngược lại khó có thể tưởng tượng bộ dáng bà cho Quý Cạnh Trạch một bạt tai, chẳng qua con trai bà dù sao cũng là come out, cũng có thể lý giải được.
Bọn họ tự mình gọi đồ ăn mình thích, trong lúc chờ đồ ăn, Quý Tiệp đưa một túi giấy cho Quý Cạnh Trạch: "Quà sinh nhật."
Quý Cạnh Trạch mở ra nhìn thoáng qua: "Này con có rồi."
Quý Tiệp lập tức nói: "Không phải chỉ là vợt bóng, phía trên còn có ký tên!"
Quý Cạnh Trạch lúc này mới nhìn kỹ xem: "Cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn cái gì, đổi xe cho con con cũng không muốn."
"Xe mẹ muốn đổi kia, bằng tám năm tiền lương của con! Lái người ta cho rằng con là tình..." Quý Cạnh Trạch nuốt trở vào.
Quý Tiệp quay mặt đi không nói lời nào. Trần Thuật không biết nên nói cái gì, may mà phục vụ viên bắt đầu lục tục mang đồ ăn lên.
Lúc ăn cơm Trần Thuật giới thiệu vài món đồ ăn, Quý Tiệp ngược lại cũng không cho y sắc mặt nhìn, ít nhất trên mặt mũi là không có trở ngại.
Cơm ăn xong một hồi lâu, ba người vẫn là có chút xấu hổ ngồi, Trần Thuật đoán Quý Tiệp nhất định là muốn đơn độc nói chuyện với mình, xúi Quý Cạnh Trạch đi, nói: "Cậu đi tính tiền đi."
Quý Cạnh Trạch không nhúc nhích, hạ quyết tâm một bước không rời, kiên quyết không để hai người này đơn độc nói gì cả.
Trần Thuật rút từ trong ví ra một cái thẻ đưa cho cậu, nhân cơ hội niết tay cậu một cái, trong giọng nói mang theo một ít khẩn cầu: "Nhanh đi."
Quý Cạnh Trạch nhìn y một cái, đành phải cầm cái thẻ tập thể hình này đi tính tiền.
Quý Cạnh Trạch vừa mới đi, Quý Tiệp liền cười lục trong di động mình một tấm ảnh ra đưa cho Trần Thuật: "Tiểu Trần, cậu xem."
Trần Thuật nhìn thoáng qua, là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, đang nâng tạ tay, thân trên trần trụi, cơ ngực, cơ bụng đều phi thường rắn chắc dễ nhìn. Trần Thuật giật nảy, cho một gay xem soái ca nửa thân trần, đây là bài gì đây?
"Đây là bạn trai tôi." Quý Tiệp thoải mái nói: "Đúng rồi, cậu bao nhiêu tuổi? 30? 29? Cạnh Trạch nói một lần, tôi không nhớ được."
"30."
"À, kia cậu ấy nhỏ hơn cậu hai tuổi."
Ôi trời ạ! Trần Thuật không chỉ một lần từng nghe Quý Cạnh Trạch nói mẹ mình "làm ăn càng làm càng lớn, bạn trai càng lúc càng nhỏ", "tôi không thích về nhà, đối tượng của bà ấy, lớn hơn tôi không bao nhiêu, không biết nên gọi cái gì", nhưng bố vợ hờ thế mà còn trẻ hơn mình, quá ngoài dự kiến của y, trong lúc nhất thời thấp thỏm nôn nóng, lần đầu tiên trong đời cảm giác mình "già"!
Quý Tiệp nhìn vẻ mặt y, cười cười nói: "Lần trước đi thành phố K, Cạnh Trạch nói với tôi nó thích đàn ông, tôi tức giận cho nó một bạt tai. Sau này tôi nghĩ, nếu là vì chuyện này mà bị đánh, ba tôi sớm nên đem tôi đánh chết." Bà nói còn cười ra tiếng, Trần Thuật sửng sốt không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Quý Tiệp nói tiếp: "Tôi cùng bạn trai tôi loại này, so hai người các cậu cũng không dễ chấp nhận gì hơn, nhà anh ấy, nhà tôi, còn có người khác, cũng đều chỉ trỏ, sau lưng còn không biết nói khó nghe thế nào đâu!"
Trần Thuật nghe ý tứ này của bà, hình như là đồng tình, lý giải bọn họ?
Quý Tiệp đột nhiên hỏi y: "Tiểu Trần, cậu đối với tiền đồ nghề nghiệp của mình, có quy hoạch gì sao? Mục tiêu gần là cái gì? Làm phó tổng của công ty các cậu, còn cần mấy năm?
Trời ạ! Họa phong này có phải thay đổi cũng quá nhanh! Hơn nữa vấn đề cũng quá sắc bén! Trần Thuật không thể tưởng tượng được mình một người làm tiêu thụ, cũng có một ngày bị người hỏi đến cứng miệng như vậy, y sửng sốt một chút mới kịp phản ứng: "Dì, này, cháu không nghĩ cụ thể như vậy."
"Vậy cậu hẳn là nên nghiêm túc ngẫm lại." Quý Tiệp quay đầu nhìn Quý Cạnh Trạch nơi đài tính tiền: "Thằng nhóc này cái rắm gì cũng không hiểu, nó cái gì cũng không để ý. Nhưng tôi là người từng trải, người a, muốn bao nhiêu tự do, liền cần bấy nhiêu bản lĩnh! Tôi có thể khiến tất cả những người xem tôi không vừa mắt đều ngậm miệng, ít nhất là không dám ở trước mặt tôi nói lời khó nghe, không vì gì khác, chính là vì có tiền có năng lực! Chỉ cần cậu mạnh hơn bọn họ, mạnh hơn trên tất cả các loại ý nghĩa, kia bọn họ còn có thể nói cái gì?" Quý Tiệp cười lạnh hai tiếng: "Hừ hừ, có ý kiến cũng phải nghẹn!"
Trần Thuật ở ngoài mặt duy trì trấn định, nội tâm cũng sắp quỳ, y lúc này mới sâu sắc ý thức được, đây là một người mẹ đặt tên cho con trai là "Vật cạnh thiên trạch", xác thật là ly kinh phản đạo, nhưng cũng xác thật có đảm lược có hùng tâm!
"Tiểu Trần, tôi cũng nghĩ thông, thằng nhóc này tôi sớm không quản được," Quý Tiệp cười nói: "Nếu quản không được, nói cái gì đều là lời vô nghĩa. Cậu nếu gọi tôi một tiếng "dì", tôi liền đề một yêu cầu với cậu: Cố gắng cho tốt. Nó muốn tôi không cho được, từ trước đây đã cho không được..." Giọng Quý Tiệp hơi run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Thuật, vừa có mong đợi, cũng có cảnh cáo: "Thế nhưng cậu cho được, để những người không xem trọng các cậu đều ngậm miệng, đừng để con tôi chịu ủy khuất!"
Danh sách chương