Trong
phòng hội nghị rộng lớn, hai người đàn ông mặc áo blouse trắng đang tranh cãi
kịch liệt.
“Giáo sư Trương Đồng Ân yêu quý của tôi, tôi trịnh trọng tuyên bố một lần nữa với ông, từ trước đến giờ, tồi không hề yêu cầu ông tiến hành nghiên cứu khoa học một cách cá nhân. Cái chúng ta cần là tiền! Là tiền, ông hiểu không?”. Giọng người đàn ông đeo chiếc kính gọng vàng gần như run lên vì giận dữ.
Giáo sư Trương Đồng Ân không kiềm chế được, nổi đoá: “Tiền? Lúc đầu, ông đâu có nói như vậy với tôi. Ông đã lừa gạt tôi bao nhiêu năm nay rồi. Cũng bằng ấy năm, tôi đã làm trái lương tâm, giúp ông kiếm biết bao đồng tiền vấy máu, như vậy còn ít sao? Trước giờ, tôi chưa từng can thiệp vào mấy vụ làm ăn bẩn thỉu của ông. Ông muốn tôi làm cái gì, tôi đều đáp ứng hết. Nhưng lần này, tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn giữ lại 074 thôi!”
Bức tường bằng kính sáng choang phản chiếu bóng dáng già nua của giáo sư Trương Đồng Ân, mái tóc muối tiêu dưới ánh đèn điện càng trở nên chói mắt.
“Giữ lại? Giữ lại 074 thì có thể kiếm tiền sao? Hắn ta chỉ làm cho chúng ta tốn kém tiền bạc nhiều hơn mà thôi. Hắn ta còn sống thêm ngày nào thì chúng ta sẽ chẳng kiếm được cái gì từ hắn. Chẳng kiếm được một đồng xu nào hết! Bây giờ, ông còn làm bộ làm tịch, ra vẻ không quan tâm đến chuyện tiền nong. Ông có dám chắc rằng lúc đầu, ông không hề động chút lòng tham nào không? Không muốn có số tiền bẩn thỉu đó để thực hiện các thí nghiệm của ông sao? Bây giờ, ông còn nói với tôi những lời đó, đúng là khốn kiếp nực cười! Giữ lại hắn ta, ông định để tất cả chúng ta phải chết sao? Ông muốn người nhà ông cũng phải chết theo à? Ông có nhớ tôi đã từng nói gì với ông không? Chỉ cần bước chân lên chiếc thuyền này thì ông đã chẳng còn lựa chọn nào khác rồi! Cho nên, chúng ta nhất định phải hủy diệt số 074 và kiếm tiền từ hắn ta, ông có hiểu không, giáo sư Trương thân ái của tôi?”
Người đàn ông đeo kính cởi chiếc khuy ở cổ áo, trợn mắt nhìn giáo sư Trương Đồng Ân. Ông thực sự không hiểu, 074 có gì đặc biệt? Đối với ông, mọi sinh vật trong phòng thí nghiệm này đều chỉ là những công cụ kiếm tiền mà thôi. Có tình cảm với một vật thí nghiệm là điều không nên tồn tại, lão già Trương Đồng Ân khốn kiếp kia đúng là điên rồi.
“074 chẳng khác nào con trai tôi, tôi không thể nào giương mắt nhìn con trai mình đi vào chỗ chết được. Có thật là…các ông... không thể... giữ 074 lại... không?”. Đôi mắt của giáo sư Trương Đồng Ân đỏ lên, giọng nói ngắt quảng.
“Con trai sao? Có sinh vật nào ở trong này không phải là con của ông không? Sao tôi không thấy ông đau lòng khi bọn chúng chết nhỉ? Hừ!”. Người đàn ông đeo kính quyết định không phí thêm lời nói nào nữa với lão già lẩm cẩm này, quay người đi ra ngoài luôn.
Trương Đồng Ân nắm chặt bàn tay lại, đắn do vài giây rồi thả lỏng tay ra, chạy theo người vừa ra khỏi phòng: “Cổ tiên sinh, xin hãy đợi một chút, nếu nhất định phải giải quyết 074, hãy để tôi trực tiếp ra tay!”
Câu nói gần như cầu xin của giáo sư Trương Đồng Ân đã thu hút sự chú ý của tất cả nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Người được gọi là Cổ tiên sinh dừng bước lại, quay đầu nhìn giáo sư Trương Đồng Ân rồi hài lòng cười, bảo: “Được thôi, vậy ông nhanh chân lên! Còn bao nhiêu thứ phải dọn đi nữa, không còn nhiều thời gian đâu!”
Trương Đồng Ân không nói gì, trở lại bục làm việc của mình, dặn dò trợ lí chuẩn bị thêm mấy ống thuốc gây mê.
Trước nay, giáo sư Trương Đồng Ân chưa bao giờ nghĩ rằng con đường đã bước qua ngàn vạn lần này lại dài đến vậy, chân ông dường như đang đeo những tảng chì nặng trình trịch. Lúc đi qua đoạn ngoặt, ông dừng lại, ngước nhìn bầu trời xanh biếc bên ngoài bức tường trong suốt, bất giác thất thần. Nếu 074 được sống dưới bầu trời kia như những đứa trẻ bình thường khác, phải chăng tội lỗi của ông có thể giảm bớt được phần nào? “Giáo sư!” Người trợ lí phải gọi rất lâu, ông mới chợt tĩnh, lấy lại thần trí rồi tiếp tục bước đi.
Lúc nhìn thấy trên cửa treo tấm biển 074, ông liền quay lại, nói với người trợ lí: “Tôi muốn nói chuyện một mình với 074, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Cậu đứng ngoài cửa đợi tôi một chút nhé!”
Người trợ lí gật dầu.
Ông run run đỡ lấy chiếc khay đặt thuốc gây mê và thuốc tẩy trùng rồi đẩy chiếc cửa kim loại dày nặng trước mặt.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một chiếc giường đơn trải khăn trắng, một thanh niên cởi trần nằm trên đó và đang xem một cuốn sách rất dày, có vẻ hết sức tập trung, mái tóc hơi dài rủ trước trán khiến người khác không biết được nét mặt anh lúc này thế nào.
Đó là 074 - đứa con mà giáo sư Trương Đồng Ân đích thân tạo ra.
“Tiểu Thất!". Giáo sư Trương Đồng Ân hắng giọng gọi cái tên mà ông đặt cho 074.
074 quay đầu lại, để lộ gương mặt tuyệt mĩ như được khắc chạm một cách tỉ mỉ, tinh tế bởi các nhà điêu khắc tài hoa, làn da anh rất trắng, dưới ánh đèn sáng loá nhìn tinh khiết như loại bạch ngọc vô giá.
Tiểu Thất gấp sách lại, mỉm cười và nói: “Xin chào, giáo sư.”
“Hôm nay, cậu không ra ngoài vận động sao?”. Trương Đồng Ân đặt ống tiêm gây mê xuống.
“Có, tôi vừa vận động xong.”
Trương Đồng Ân khẽ gật đầu, nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của Tiểu Thất. Đôi mắt đố trong sáng vô ngần, không vướng chút tham lam, tàn khốc và bẩn thỉu nào của nhân loại, ông rơi vào im lặng.
074 cảm nhận được giáo sư Trương hôm nay có gì đó khác thường liền cất tiếng hỏi: “Giáo sư, hôm nay có việc gi khiến ông phiền lòng sạo?”
Giáo sư Trương giật mình. Đột nhiên ông cởi chiếc áo blouse trắng khoác lên người 074, cầm tay anh và nói: “Con à con phải nghe ta nói, con nhất định phải sống tiếp! Đợi chút nữa, con hãy xông ra ngoài, đi theo đường thoát số năm. Có còn nhớ con đường số năm mà ta đã từng dẫn con qua không? Cửa ra ở cuối con đường đó, hôm nay chỉ có hai người bảo vệ. Cái này là thuốc gây mê, cái này là dao phẫu thuật, con hãy cầm lấy! Nhìn vào chỗ này, ta đã từng bảo con, động mạch chủ ở cổ, nhớ kĩ rằng, nếu có người chặn đường con, con hãy đâm vào chỗ này! Đâm vào chỗ này, có hiểu không? Không cần biết phải dùng cách gì, hãy lấy hết sức lực của con mà đánh ngã họ. Sau đó, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được quay đầu lại! Chỉ cần thoát ra khỏi đường số năm là con sẽ được an toàn. Sau đó, con có thể chạy được bao xa thì cố sức mà chạy. Nhớ kĩ là phải đi tới chỗ càng ít người càng tốt!”
074 do dự nhìn vào mắt giáo sư Trương, sau đó gật đầu đổng ý.
“Thời khắc quyết định sống chết chính là lúc này. Con à, hãy nhớ kĩ, với người muốn con chết, con phải bắt hắn chết trước! Nhìn đây, con trai!”. Trương Đồng Ân rút ra một ống tiêm gây mê đi ra phía cửa, gọi người trợ lí vào trong, nhân lúc anh ta không để ý, ông liền đâm mũi tiêm đó vào người trợ lí.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh ta lảo đảo rồi ngã xuống đất.
074 trợn mắt, kinh ngạc nhìn sự việc vừa xảy ra trước mắt, dựng hết cả tóc gáy, không dám tin đó là sự thật.
“Mau chạy ra đường số năm!”. Giáo sư Trương Đồng Ân đẩy anh ra khỏi cửa.
074 ngoái đầu lại hỏi: “Vậy còn ngài, giáo sư?"
“Lát nữa ta sẽ tới đó, con hãy đi trước đi! Mau trốn khỏi đây theo đường số năm! Dù thế nào đi nữa, con cũng không được quay đầu lại!". Trương Đồng Ân đẩy 074 vào con đường thường ngày không có nguời lai vãng, thầm nguyện cầu: “Con à, nhất định con phải sống thật hạnh phúc đấy!”
074 nhìn vẻ mặt kiên quyết của giáo sư Trương rồi phóng vụt đi.
(2)
Con đường số năm, con đường số năm, con đường số năm...
Vừa chạy vừa không ngừng lặp đi lặp lại bốn chữ “con đường số năm”, anh nhanh chóng bước qua chiếc cửa kim loại dày nặng trước mặt mình.
Rẽ sang bên phải, đi qua một chiếc cửa nữa là anh có thể đến con đường số năm rồi.
Còn hai ngày nữa là mật mã sẽ lại đổi. Nếu hôm nay anh có thể thuận lợi rời khỏi nơi này thì anh sẽ được tự do.
Bình thường, con đường số năm có bốn người canh gác nhưng vừa nãy, giáo sư nói hôm nay chỉ có hai người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện trọng đại gì nhỉ?
Trên đường, 074 thấy mấy nhân viên lạ mặt đang chuyên tâm nói chuyện, hình như họ không phát hiện ra người mặc chiếc áo blouse dài giống họ vừa chạy vụt qua có gì khác biệt. Anh cúi đầu, càng chạy nhanh hơn, qua được hàng loạt nhân viên giám sát, cuối cùng đã nhìn thấy đường số năm ở ngay trước mặt.
Đúng như những gì giáo sư nói, hôm nay chỉ có hai người canh giữ cửa số năm thôi.
Anh cầm chặt trong tay ông tiêm gây mê, chợt thấy đau nhói trong lồng ngực. Ngày qua ngày, anh đều thấp thỏm chờ đợi giây phút giáo sư Trương tự tay chích thuốc gây mê vào người anh, chờ đợi giáo sư lấy toàn bộ nội tạng trong người anh ra, chờ đợi cái ngày anh bị đông lạnh mà chết…
Anh đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả rồi, cuối cùng cùng đến ngày hôm nay, giáo sư đã mang thuốc mê đến chỗ anh, nhưng 074 không ngờ rằng thứ mà giáo sư trao cho anh không phải là cái chết mà là một cơ hội sống sót.
Vào giây phút này, ngọn lửa khao khát được sinh tồn trong anh chợt bùng lên dữ dội.
Anh biết rõ mình cần làm gì khi thoát khỏi con đường số năm này.
Đó là: anh phải tiếp tục sống. Anh sẽ sống, nhất định là như vậy.
074 nhanh chóng bước về phía chiếc cửa kim loại ở cuối con đường số năm.
Đột nhiên, còi báo động trong khu thực nghiệm rú lên inh ỏi. Đèn cảnh giới màu đỏ chớp sáng liên tục, tiếp đó là giọng nói đầy tức giận của Cổ tiên sinh vang vọng trên loa: “Tất cả chú ý, giáo sư Trương và trợ lí bị tấn công bất ngờ, 074 đã mất tích. Mọi cánh cửa đều phải đóng kín lại, tôi muốn trông thấy 074 trong vòng năm phút nữa, sống thì thấy người, chết phải thấy xác!”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, việc anh chạy trốn đã bị phát hiện.
Hai người bảo vệ ở con đường số năm nhìn thấy anh đang đứng gần đó thì vô cùng sửng sốt. Một người nhanh chóng ấn vào nút bộ đàm cài ở bên tai, người còn lại tay cầm lăm lăm cây gậy, tiến về phía anh.
"Con à, hãy nhớ kĩ, với người muốn con chết, con phải bắt hắn chết trước!”. Lời nói của giáo sư vang vọng bên tai anh.
Anh nhanh chóng nghiêng người sang một bên, tránh được cú đánh rồi giơ chân lên đạp thẳng vào mặt người bảo vệ, người đó loạng choạng đứng không vững, lùi về phía sau khá xa, cây gậy trong tay bị bay ra ngoài. Không để đối phương có cơ hội trở tay, anh hét lên một tiếng rồi nhảy bật người lên, lấy ống tiêm gây mê đâm ngay vào động mạch chủ ở cổ người đó. Không đến hai giây sau, người bảo vệ ngã xuống.
Thấy đồng nghiệp bị hạ gục trong chớp mắt, khuôn mặt người còn lại lộ rõ vẻ kinh hoàng, anh ta không ngừng nói vào bộ đàm: “Đã phát hiện 074! Đường số năm xin cứu viện! Phát hiện số 074! Đường số năm xin cứu viện khẩn cấp!” Người này vừa nói vừa bước nhanh về phía bộ phận mật mã của con đường.
Giáo sư đã từng nói, chỉ cần ấn vào nút phía dưới chiếc đèn đỏ trên khoá mật mã thì cửa phòng vệ ở đường số năm sẽ bị sập xuống, ngoại trừ Cổ tiên sinh, chẳng ai có thể mở nó ra được.
Anh nhất định phải rời khỏi nơi này!
Không chút do dự, Tiểu Thất vụt đến chỗ người bảo vệ rồi cứa dao vào gáy anh ta. Máu bắn ra tung toé. Bị tấn công bất ngờ, người đó vô cùng kinh hãi, đưa tay bịt chặt miệng vết thương sau cổ lại, quay người nhìn anh đầy phẫn uất.
Máu tươi luôn là thứ khiến cho người ta phát điên phát cuồng, cho dù đó là người bị chảy máu hay là người nhìn thấy máu người khác chảy. Như một kẻ điên, người bảo vệ giáng gậy liên tục về phía 074. Chiếc áo blouse trắng không vừa người đã hạn chế cử động của anh rất nhiều. Cánh tay anh bị gậy điện đánh trúng, ngay lập tức, dòng điện mạnh truyền vào người khiến cơ thể anh không cách nào cử động được. Trong khoảnh khắc đó, cả người anh rung lên bần bật rồi mềm nhũn ra, anh ngã sõng soài trên mặt đất.
Nhìn thấy người bảo vệ đang định đập gậy vào đầu mình, anh nghiến chặt răng, cố chống nguời dậy rồi rút ống tiêm ra, đâm mạnh vào động mạch chủ ở cổ người đối diện. Khuôn mặt người bảo vệ bắt đầu co giật, mắt trợn to, con ngươi như lồi cả ra ngoài, cây gậy trong tay anh ta rơi xuống đất. Rất nhanh sau đó, anh ta ngã lăn ra. Máu tươi ở cổ người đó tuôn xối xả, vũng máu tàn khốc, oan nghiệt ấy nhắc nhở anh rằng không thể chần chừ ở đây thêm một giây phút nào nữa.
“Tất cả nhanh lên cho ta! Nhanh chân lên, không được để 074 chạy thoát!”. Giọng nói gấp gáp, thúc giục ập tới từ bốn phương tám hướng. Anh nhặt con dao lên rồi chạy về phía cửa của con đường số năm, nhanh chóng nhập mật mã.
Màn hình tinh thể lỏng nhỏ trên khoá mật mã hiện lên dòng chữ màu xanh “CORRECT”, tiếp đó là tiếng kêu "tít tít”, chiếc cửa kim loại dày nặng của con đường số năm cuối cùng cũng được mở ra.
“Ở phía đó, mau lên!”
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Cổ tiên sinh dẫn theo một đoàn người đang đuổi về phía mình. Nắm chặt bàn tay phải vẫn còn đang tê dại, 074 bước vội qua cánh cửa kim loại rồi chạy thục mạng về phía trước. Anh nghe thấy tiếng thét của những người truy đuổi phía sau càng lúc càng gần, rồi tiếng đạn bay vèo vèo, găm vào bức tường bằng kim loại, những tia lửa toé ra liên tục.
Giáo sư đã nói, dù thế nào đi nữa thì cũng không được quay đầu lại!
Anh không thể dừng lại.
Ở phía xa, ánh sáng càng ngày càng chói loá hơn.
Khi nhìn thấy bức tường thuỷ tinh to lớn, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Anh không hề biết rằng phía cuối con đường số năm là một bức tường thuỷ tinh kín mít.
Bên ngoài bức tường thuỷ tinh đó là một bầu trời xanh biếc cao rộng, khoáng đạt, bầu trời của tự do.
Anh dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhạt một tiếng. Nếu lúc này có một chiếc gương, chắc chắn khi nhìn vào đó, anh sẽ thấy khuôn mặt mình đang vô cùng nhăn nhó, cực kì khó coi.
Người của Cổ tiên sinh đã đuổi kịp 074.
Lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm sống trên đời anh cảm thấy nỗi hận thù trào lên mãnh liệt. Khí huyết toàn thân như đã dồn cả vào đôi mắt của anh. Tiểu Thất phẫn nộ nhìn đám người bảo vệ tay cầm gậy điện đang bước về phía mình. Trước kia, bọn họ thuờng cười với anh khi anh tản bộ bên ngoài, thế mà lúc này, ánh mắt họ lại bừng bừng quyết tâm huỷ diệt anh.
"Với người muốn con chết, con phải khiến họ chết trước!"
Anh sẽ biến nỗi hận thù thành sức mạnh để chiến đấu với chúng đến cùng.
Mấy ống tiêm gây mê trong tay anh nhanh chóng cắm lên cổ của những người bảo vệ. Con dao phẫu thuật cũng dính đầy máu tươi, bây giờ, nó không còn tồn tại với mục đích giải trừ nỗi đau của bệnh nhân nữa rồi.
Mùi tử khí len lỏi trong không gian giống như đám lá úa bị gió lạnh thổi bật khỏi cành vào đêm thu vậy!
“074, bỏ ngay con dao trong tay cậu xuống! Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đầu hàng, tôi đảm bảo là họ sẽ không làm tổn thương đến một sợi lông chân của cậu. Trước đây, cậu được đối xử như thế nào thì sau này cũng vẫn như vậy”. Cổ tiên sinh vừa cười nói vừa nhìn anh chằm chằm ánh mắt tham lam, thèm khát như chó sói nhìn vào con mồi, ngoài tiền bạc ra, ông ta chẳng cần bất cứ thứ gì nữa.
074 quay lại nhìn bức tường thuỷ tinh trong suốt, ngoài đó là bầu trời xanh thẳm, vô biên. Chỉ có vượt ra ngoài bức tường thuỷ tinh ấy, anh mới được sống dưới bầu trời cao rộng vô tận vô cùng, mới có tự do thực sự. Anh không thể biết chắc rằng mình sẽ sống hay chết nếu trốn ra được đó, nhưng nếu không xông ra, anh chỉ có con đường chết mà thôi.
Không có sự lựa chọn nào khác cho anh cả!
074 hít một hơi thật sâu rồi quăng mạnh chiếc bình cứu hỏa ở gần đó vào bức tường thuỷ tinh. Choang! Bức tường khổng lồ nhanh chóng rạn nứt.
Mặt Cổ tiên sinh biến sắc: “074, cậu mà nhảy xuống dưới thì không thể thoát chết được đâu, hơn nữa còn chết vô cùng đau đớn, thảm thương. Nếu cậu muốn chết đến vậy, chi bằng để tôi giúp cậu. Tôi sẽ khiến cậu chết một cách nhẹ nhàng, không đau đớn, chỉ như một giấc ngủ thôi.”
Cuối cùng ông ta cũng thốt ra những lời thật lòng, rốt cuộc ông ta chỉ muốn anh chết càng sớm càng tốt, sau đó sẽ mổ bụng phanh thây ra, lấy hết nội tạng của anh.
Thứ đáng tiền nhất ở anh vẫn chỉ là lục phủ ngũ tạng mà thôi.
Anh cười ngạo nghễ: “Nếu trước sau gì cũng phải chết thì lần này, tôi muốn tự mình đưa ra quyết định.”
Cổ tiên sinh nâng súng lên và nói: “Tôi không tin cậu dám nhảy xuống đó. Có bản lĩnh thì cậu nhảy xuống đi!”
074 quay lại nhìn những người mộc áo blouse trắng, khuôn mặt họ đều đằng đằng sát khí. Đúng lúc đó, giáo sư Trương xông lại phía anh, mặt ông đầy máu, nhưng ngay lập tức, ông bị ngăn lại. Giáo sư vừa vừng vẫy vừa hét lớn: “Ta đã bảo con là không được quay đầu lại cơ mà! Nhảy xuống ngay cho ta! Con hãy nhảy xuống ngay!...”
Cổ tiên sinh dí súng vào đầu giáo sư Trương: “Ông im miệng lại cho tôi, lão già chết toi!”
Một tiếng súng vang lên. Đôi mắt giáo sư Trương từ từ khép lại, thân thể mềm nhũn ra rồi ngã xuống mặt đất.
074 nghiến chặt răng, căm hận nhìn Cổ tiên sinh rổi nhìn sang phía giáo sư Trương.
“Tạm biệt ngài, giáo sư!”
Anh ôm một chiếc bình cứu hoả khác rồi nhắm mắt lại, chạy đến chỗ bức tường thuỷ tinh đã rạn nứt bằng tất cả lực hiện có.
Anh cảm nhận được những mảnh thuỷ tinh sắc nhọn đang cứa sâu và găm vào da thịt, nỗi đau đớn đó làm cho sự điên cuồng bùng lên, rất nhanh sau đó, anh rơi xuống phía dưới…
(3)
Hự!”. Tay Tiểu Thất đập vào chiếc bàn trà ở bên cạnh, một cơn đau dữ dội nhói lên ở lưng cảm giác đau đớn len lỏi vào tận vào tâm can, có lẽ vết thương dã bị toạc ra. Anh kêu khẽ một tiếng, đầu mày nhíu chặt lại
Anh cố gắng chống người ngồi dậy, lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán rồi xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu.
Anh đã hạ sốt.
Anh biết mình vừa vượt qua một cửa ải gian nan nữa.
Anh đã đánh cược với số phận, liều mình tránh mưa tên bão đạn để thoát khỏi “viện dưỡng lão” đã giam cầm anh hơn hai mươi năm nay. Cuối cùng anh đã thoát khỏi nơi đó. Lúc nhảy từ tầng mười mấy xuống, anh cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi. Thế nhưng không ngờ xung quanh tòa nhà lại trồng một loại cây lá to, may mắn làm sao, anh lại rơi đúng tán lá um tùm. Chính nhờ lá cây cản bớt tốc độ rơi nên anh mới giữ được tính mạng. Có lẽ đó là “ý trời" mà giáo sư Trương hay nói tới.
Sau này, anh không còn phải làm chuột bạch thí nghiệm, không cần phải nằm dài chờ chết nữa rồi!
Hóa ra mặt đất thực sự có màu nâu như trong sách mô tả, bầu trời xanh biếc, không khí trong lành, sảng khoái đến như vậy, và ngoài giáo sư Trương, Cổ tiên sinh cùng những người mặc áo blouse trắng mà anh nhìn thấy hàng ngày ra, xung quanh vẫn còn nhiều người khác. Giáo sư dặn anh phải đi đến chỗ vắng người để lẩn trốn, nhưng anh thực sự không biết nơi nào mới ít người. Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, anh chẳng rõ mình phải đi về đâu. Tại sao khi nhìn thấy bộ dạng của anh, mọi người lại kinh hãi, sợ sệt và hét lớn đến thế? Anh chẳng hiểu nổi nữa, đành cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Tiểu Thất không nhớ mình đã chạy bao xa, chỉ biết anh đã chạy đến khi mặt trời dần chuyển từ hướng đông nam sang hướng chính nam, rồi lại chuyển từ hướng chính nam sang hướng tây nam. Mãi cho tới lúc không thể chạy được nữa, sức lực cạn kiệt, anh mới vào một con ngõ bẩn thỉu chất đầy rác thải, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Nơi này không có người, cuối cùng anh đã được an toàn và có thể chợp mắt trong giây lát.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đang rọi vào trong nhà.
Anh lặng nhìn người con gái đang say ngủ trên ghế sô pha. Không giống những người ở khu thực nghiệm, từ cô ấy phát ra một nguồn nhựa sống dồi dào, đó mới là một con người thực sự.
Anh chỉ nhớ tối qua, thay quần áo xong, anh đang bước ra khỏi phòng tắm thì bỗng thấy hoa mày chóng mặt, rồi ngã đè lên cô. Thân hình cô thật bé nhỏ, gầy guộc.
Sờ lên trán, anh thấy một vật quái lạ gì đó nhũn nhũn đang dán trên đó, liền bóc xuống. Hóa ra là miếng dán hạ sốt. Anh nhìn cô lần nữa, trong tim bỗng dâng lên một cảm xúc rất kì lạ. Cô đã cứu anh từ cõi chết, cũng là người đầu tiên đối xử tốt với anh. Ngoại trừ giáo sư Trương, trên thế gian này, chưa có ai từng chăm sóc, quan tâm tới anh như vậy.
Trong bụng phát ra tiếng “ọc ọc”, anh biết mình phải bổ sung thực phẩm và năng lượng ngay lập tức.
Tiểu Thất đứng dậy một cách thận trọng để tránh vết thương của mình bị toạc ra, sau đó đi về phía nhà bếp tìm thức ăn. Anh vô cùng thất vọng khi nhận ra, ngoài những đồ ăn đầy dầu mỡ mà cô gái thích tạo tạp âm kia để lại, trong bếp hoàn toàn không có loại thực phẩm mà anh cần.
Lúc bước ra ngoài, ánh mắt anh vô tình nhìn lướt qua một túi đồ lớn đặt trên bàn. Hình như túi đồ này được cô gái kia mang từ bên ngoài về. Anh bước lại gần mở túi ra, bên trong đựng toàn những thứ màu sắc tươi tắn được trang trí rất đẹp, còn có một hột sắt hình tròn màu xanh da trời nữa, trên đó viết dòng chữ tiếng Anh “Butter cookies [1]”. Lật hộp sắt lên, Tiểu Thất đọc kĩ thành phần dinh dưỡng trên đó: “Nhiệt lượng: 546 kcal, Protein: 6.5 g, Axit béo: 31.6 g, Sắt: 1.9 mg, Canxi: 45 mg, Carbonhydrate: 58.9 g, Vitamin E: 6.04 mg…”
[1] Bánh quy bơ
Anh khẽ nhướng mày, tuy rằng hàm lượng dinh dưỡng của loại thực phẩm này không phải là lí tưởng nhất, nhưng với tình trạng đói cồn cào của anh thì bây giờ nó được xem là rất ổn. Anh mở hộp sắt, nhìn thấy bên trong, các chồng bánh có những hình dạng khác nhau được xếp một cách gọn gang, như thể chúng là tác phẩm nghệ thuật tí hon vậy.
Do dự trong giây lát rồi Tiểu Thất lấy một cái bỏ vào miệng, mùi vị thơm ngon của nó khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Nhai hết chiếc bánh rồi đóng hộp lại, anh nhấc một gói thực phẩm được trang trí rất đẹp khác lên, mở ra nếm thử. Lần này, thứ anh ăn rất giòn, dát mỏng, có vị cay, khi nhìn thấy vỏ đề dòng chữ “Expanded food [2]”, anh đặt ngay xuống rồi chuyển sang gói khác. Tất cả đều bị anh bóc ra, nhưng anh chỉ ăn mỗi gói vài miếng, anh vừa tiêu hóa thức ăn vừa lắc đầu, ngoại trừ thứ đồ uống là sữa chua Yakult có lợi cho cơ thể, những thứ còn lại, anh đều xếp vào “junk food [3]”.
[2] Thực phẩm bổ sung
[3] Quà vặt
Khi nồng độ đường trong máu đã phục hồi ở mức gần như bình thường, Tiểu Thất muốn được tiếp tục nghỉ ngơi. Anh đi về phía chiếc chăn mỏng rồi nằm xuống. Cả một ngày trời chiến đấu, chạy trốn đã khiến anh không còn chút sức lực nào nữa. Anh xoay người để có tư thế nằm dễ chịu nhất rồi chìm vào giấc ngủ.
“Giáo sư Trương Đồng Ân yêu quý của tôi, tôi trịnh trọng tuyên bố một lần nữa với ông, từ trước đến giờ, tồi không hề yêu cầu ông tiến hành nghiên cứu khoa học một cách cá nhân. Cái chúng ta cần là tiền! Là tiền, ông hiểu không?”. Giọng người đàn ông đeo chiếc kính gọng vàng gần như run lên vì giận dữ.
Giáo sư Trương Đồng Ân không kiềm chế được, nổi đoá: “Tiền? Lúc đầu, ông đâu có nói như vậy với tôi. Ông đã lừa gạt tôi bao nhiêu năm nay rồi. Cũng bằng ấy năm, tôi đã làm trái lương tâm, giúp ông kiếm biết bao đồng tiền vấy máu, như vậy còn ít sao? Trước giờ, tôi chưa từng can thiệp vào mấy vụ làm ăn bẩn thỉu của ông. Ông muốn tôi làm cái gì, tôi đều đáp ứng hết. Nhưng lần này, tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn giữ lại 074 thôi!”
Bức tường bằng kính sáng choang phản chiếu bóng dáng già nua của giáo sư Trương Đồng Ân, mái tóc muối tiêu dưới ánh đèn điện càng trở nên chói mắt.
“Giữ lại? Giữ lại 074 thì có thể kiếm tiền sao? Hắn ta chỉ làm cho chúng ta tốn kém tiền bạc nhiều hơn mà thôi. Hắn ta còn sống thêm ngày nào thì chúng ta sẽ chẳng kiếm được cái gì từ hắn. Chẳng kiếm được một đồng xu nào hết! Bây giờ, ông còn làm bộ làm tịch, ra vẻ không quan tâm đến chuyện tiền nong. Ông có dám chắc rằng lúc đầu, ông không hề động chút lòng tham nào không? Không muốn có số tiền bẩn thỉu đó để thực hiện các thí nghiệm của ông sao? Bây giờ, ông còn nói với tôi những lời đó, đúng là khốn kiếp nực cười! Giữ lại hắn ta, ông định để tất cả chúng ta phải chết sao? Ông muốn người nhà ông cũng phải chết theo à? Ông có nhớ tôi đã từng nói gì với ông không? Chỉ cần bước chân lên chiếc thuyền này thì ông đã chẳng còn lựa chọn nào khác rồi! Cho nên, chúng ta nhất định phải hủy diệt số 074 và kiếm tiền từ hắn ta, ông có hiểu không, giáo sư Trương thân ái của tôi?”
Người đàn ông đeo kính cởi chiếc khuy ở cổ áo, trợn mắt nhìn giáo sư Trương Đồng Ân. Ông thực sự không hiểu, 074 có gì đặc biệt? Đối với ông, mọi sinh vật trong phòng thí nghiệm này đều chỉ là những công cụ kiếm tiền mà thôi. Có tình cảm với một vật thí nghiệm là điều không nên tồn tại, lão già Trương Đồng Ân khốn kiếp kia đúng là điên rồi.
“074 chẳng khác nào con trai tôi, tôi không thể nào giương mắt nhìn con trai mình đi vào chỗ chết được. Có thật là…các ông... không thể... giữ 074 lại... không?”. Đôi mắt của giáo sư Trương Đồng Ân đỏ lên, giọng nói ngắt quảng.
“Con trai sao? Có sinh vật nào ở trong này không phải là con của ông không? Sao tôi không thấy ông đau lòng khi bọn chúng chết nhỉ? Hừ!”. Người đàn ông đeo kính quyết định không phí thêm lời nói nào nữa với lão già lẩm cẩm này, quay người đi ra ngoài luôn.
Trương Đồng Ân nắm chặt bàn tay lại, đắn do vài giây rồi thả lỏng tay ra, chạy theo người vừa ra khỏi phòng: “Cổ tiên sinh, xin hãy đợi một chút, nếu nhất định phải giải quyết 074, hãy để tôi trực tiếp ra tay!”
Câu nói gần như cầu xin của giáo sư Trương Đồng Ân đã thu hút sự chú ý của tất cả nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Người được gọi là Cổ tiên sinh dừng bước lại, quay đầu nhìn giáo sư Trương Đồng Ân rồi hài lòng cười, bảo: “Được thôi, vậy ông nhanh chân lên! Còn bao nhiêu thứ phải dọn đi nữa, không còn nhiều thời gian đâu!”
Trương Đồng Ân không nói gì, trở lại bục làm việc của mình, dặn dò trợ lí chuẩn bị thêm mấy ống thuốc gây mê.
Trước nay, giáo sư Trương Đồng Ân chưa bao giờ nghĩ rằng con đường đã bước qua ngàn vạn lần này lại dài đến vậy, chân ông dường như đang đeo những tảng chì nặng trình trịch. Lúc đi qua đoạn ngoặt, ông dừng lại, ngước nhìn bầu trời xanh biếc bên ngoài bức tường trong suốt, bất giác thất thần. Nếu 074 được sống dưới bầu trời kia như những đứa trẻ bình thường khác, phải chăng tội lỗi của ông có thể giảm bớt được phần nào? “Giáo sư!” Người trợ lí phải gọi rất lâu, ông mới chợt tĩnh, lấy lại thần trí rồi tiếp tục bước đi.
Lúc nhìn thấy trên cửa treo tấm biển 074, ông liền quay lại, nói với người trợ lí: “Tôi muốn nói chuyện một mình với 074, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Cậu đứng ngoài cửa đợi tôi một chút nhé!”
Người trợ lí gật dầu.
Ông run run đỡ lấy chiếc khay đặt thuốc gây mê và thuốc tẩy trùng rồi đẩy chiếc cửa kim loại dày nặng trước mặt.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một chiếc giường đơn trải khăn trắng, một thanh niên cởi trần nằm trên đó và đang xem một cuốn sách rất dày, có vẻ hết sức tập trung, mái tóc hơi dài rủ trước trán khiến người khác không biết được nét mặt anh lúc này thế nào.
Đó là 074 - đứa con mà giáo sư Trương Đồng Ân đích thân tạo ra.
“Tiểu Thất!". Giáo sư Trương Đồng Ân hắng giọng gọi cái tên mà ông đặt cho 074.
074 quay đầu lại, để lộ gương mặt tuyệt mĩ như được khắc chạm một cách tỉ mỉ, tinh tế bởi các nhà điêu khắc tài hoa, làn da anh rất trắng, dưới ánh đèn sáng loá nhìn tinh khiết như loại bạch ngọc vô giá.
Tiểu Thất gấp sách lại, mỉm cười và nói: “Xin chào, giáo sư.”
“Hôm nay, cậu không ra ngoài vận động sao?”. Trương Đồng Ân đặt ống tiêm gây mê xuống.
“Có, tôi vừa vận động xong.”
Trương Đồng Ân khẽ gật đầu, nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của Tiểu Thất. Đôi mắt đố trong sáng vô ngần, không vướng chút tham lam, tàn khốc và bẩn thỉu nào của nhân loại, ông rơi vào im lặng.
074 cảm nhận được giáo sư Trương hôm nay có gì đó khác thường liền cất tiếng hỏi: “Giáo sư, hôm nay có việc gi khiến ông phiền lòng sạo?”
Giáo sư Trương giật mình. Đột nhiên ông cởi chiếc áo blouse trắng khoác lên người 074, cầm tay anh và nói: “Con à con phải nghe ta nói, con nhất định phải sống tiếp! Đợi chút nữa, con hãy xông ra ngoài, đi theo đường thoát số năm. Có còn nhớ con đường số năm mà ta đã từng dẫn con qua không? Cửa ra ở cuối con đường đó, hôm nay chỉ có hai người bảo vệ. Cái này là thuốc gây mê, cái này là dao phẫu thuật, con hãy cầm lấy! Nhìn vào chỗ này, ta đã từng bảo con, động mạch chủ ở cổ, nhớ kĩ rằng, nếu có người chặn đường con, con hãy đâm vào chỗ này! Đâm vào chỗ này, có hiểu không? Không cần biết phải dùng cách gì, hãy lấy hết sức lực của con mà đánh ngã họ. Sau đó, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được quay đầu lại! Chỉ cần thoát ra khỏi đường số năm là con sẽ được an toàn. Sau đó, con có thể chạy được bao xa thì cố sức mà chạy. Nhớ kĩ là phải đi tới chỗ càng ít người càng tốt!”
074 do dự nhìn vào mắt giáo sư Trương, sau đó gật đầu đổng ý.
“Thời khắc quyết định sống chết chính là lúc này. Con à, hãy nhớ kĩ, với người muốn con chết, con phải bắt hắn chết trước! Nhìn đây, con trai!”. Trương Đồng Ân rút ra một ống tiêm gây mê đi ra phía cửa, gọi người trợ lí vào trong, nhân lúc anh ta không để ý, ông liền đâm mũi tiêm đó vào người trợ lí.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh ta lảo đảo rồi ngã xuống đất.
074 trợn mắt, kinh ngạc nhìn sự việc vừa xảy ra trước mắt, dựng hết cả tóc gáy, không dám tin đó là sự thật.
“Mau chạy ra đường số năm!”. Giáo sư Trương Đồng Ân đẩy anh ra khỏi cửa.
074 ngoái đầu lại hỏi: “Vậy còn ngài, giáo sư?"
“Lát nữa ta sẽ tới đó, con hãy đi trước đi! Mau trốn khỏi đây theo đường số năm! Dù thế nào đi nữa, con cũng không được quay đầu lại!". Trương Đồng Ân đẩy 074 vào con đường thường ngày không có nguời lai vãng, thầm nguyện cầu: “Con à, nhất định con phải sống thật hạnh phúc đấy!”
074 nhìn vẻ mặt kiên quyết của giáo sư Trương rồi phóng vụt đi.
(2)
Con đường số năm, con đường số năm, con đường số năm...
Vừa chạy vừa không ngừng lặp đi lặp lại bốn chữ “con đường số năm”, anh nhanh chóng bước qua chiếc cửa kim loại dày nặng trước mặt mình.
Rẽ sang bên phải, đi qua một chiếc cửa nữa là anh có thể đến con đường số năm rồi.
Còn hai ngày nữa là mật mã sẽ lại đổi. Nếu hôm nay anh có thể thuận lợi rời khỏi nơi này thì anh sẽ được tự do.
Bình thường, con đường số năm có bốn người canh gác nhưng vừa nãy, giáo sư nói hôm nay chỉ có hai người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện trọng đại gì nhỉ?
Trên đường, 074 thấy mấy nhân viên lạ mặt đang chuyên tâm nói chuyện, hình như họ không phát hiện ra người mặc chiếc áo blouse dài giống họ vừa chạy vụt qua có gì khác biệt. Anh cúi đầu, càng chạy nhanh hơn, qua được hàng loạt nhân viên giám sát, cuối cùng đã nhìn thấy đường số năm ở ngay trước mặt.
Đúng như những gì giáo sư nói, hôm nay chỉ có hai người canh giữ cửa số năm thôi.
Anh cầm chặt trong tay ông tiêm gây mê, chợt thấy đau nhói trong lồng ngực. Ngày qua ngày, anh đều thấp thỏm chờ đợi giây phút giáo sư Trương tự tay chích thuốc gây mê vào người anh, chờ đợi giáo sư lấy toàn bộ nội tạng trong người anh ra, chờ đợi cái ngày anh bị đông lạnh mà chết…
Anh đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả rồi, cuối cùng cùng đến ngày hôm nay, giáo sư đã mang thuốc mê đến chỗ anh, nhưng 074 không ngờ rằng thứ mà giáo sư trao cho anh không phải là cái chết mà là một cơ hội sống sót.
Vào giây phút này, ngọn lửa khao khát được sinh tồn trong anh chợt bùng lên dữ dội.
Anh biết rõ mình cần làm gì khi thoát khỏi con đường số năm này.
Đó là: anh phải tiếp tục sống. Anh sẽ sống, nhất định là như vậy.
074 nhanh chóng bước về phía chiếc cửa kim loại ở cuối con đường số năm.
Đột nhiên, còi báo động trong khu thực nghiệm rú lên inh ỏi. Đèn cảnh giới màu đỏ chớp sáng liên tục, tiếp đó là giọng nói đầy tức giận của Cổ tiên sinh vang vọng trên loa: “Tất cả chú ý, giáo sư Trương và trợ lí bị tấn công bất ngờ, 074 đã mất tích. Mọi cánh cửa đều phải đóng kín lại, tôi muốn trông thấy 074 trong vòng năm phút nữa, sống thì thấy người, chết phải thấy xác!”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, việc anh chạy trốn đã bị phát hiện.
Hai người bảo vệ ở con đường số năm nhìn thấy anh đang đứng gần đó thì vô cùng sửng sốt. Một người nhanh chóng ấn vào nút bộ đàm cài ở bên tai, người còn lại tay cầm lăm lăm cây gậy, tiến về phía anh.
"Con à, hãy nhớ kĩ, với người muốn con chết, con phải bắt hắn chết trước!”. Lời nói của giáo sư vang vọng bên tai anh.
Anh nhanh chóng nghiêng người sang một bên, tránh được cú đánh rồi giơ chân lên đạp thẳng vào mặt người bảo vệ, người đó loạng choạng đứng không vững, lùi về phía sau khá xa, cây gậy trong tay bị bay ra ngoài. Không để đối phương có cơ hội trở tay, anh hét lên một tiếng rồi nhảy bật người lên, lấy ống tiêm gây mê đâm ngay vào động mạch chủ ở cổ người đó. Không đến hai giây sau, người bảo vệ ngã xuống.
Thấy đồng nghiệp bị hạ gục trong chớp mắt, khuôn mặt người còn lại lộ rõ vẻ kinh hoàng, anh ta không ngừng nói vào bộ đàm: “Đã phát hiện 074! Đường số năm xin cứu viện! Phát hiện số 074! Đường số năm xin cứu viện khẩn cấp!” Người này vừa nói vừa bước nhanh về phía bộ phận mật mã của con đường.
Giáo sư đã từng nói, chỉ cần ấn vào nút phía dưới chiếc đèn đỏ trên khoá mật mã thì cửa phòng vệ ở đường số năm sẽ bị sập xuống, ngoại trừ Cổ tiên sinh, chẳng ai có thể mở nó ra được.
Anh nhất định phải rời khỏi nơi này!
Không chút do dự, Tiểu Thất vụt đến chỗ người bảo vệ rồi cứa dao vào gáy anh ta. Máu bắn ra tung toé. Bị tấn công bất ngờ, người đó vô cùng kinh hãi, đưa tay bịt chặt miệng vết thương sau cổ lại, quay người nhìn anh đầy phẫn uất.
Máu tươi luôn là thứ khiến cho người ta phát điên phát cuồng, cho dù đó là người bị chảy máu hay là người nhìn thấy máu người khác chảy. Như một kẻ điên, người bảo vệ giáng gậy liên tục về phía 074. Chiếc áo blouse trắng không vừa người đã hạn chế cử động của anh rất nhiều. Cánh tay anh bị gậy điện đánh trúng, ngay lập tức, dòng điện mạnh truyền vào người khiến cơ thể anh không cách nào cử động được. Trong khoảnh khắc đó, cả người anh rung lên bần bật rồi mềm nhũn ra, anh ngã sõng soài trên mặt đất.
Nhìn thấy người bảo vệ đang định đập gậy vào đầu mình, anh nghiến chặt răng, cố chống nguời dậy rồi rút ống tiêm ra, đâm mạnh vào động mạch chủ ở cổ người đối diện. Khuôn mặt người bảo vệ bắt đầu co giật, mắt trợn to, con ngươi như lồi cả ra ngoài, cây gậy trong tay anh ta rơi xuống đất. Rất nhanh sau đó, anh ta ngã lăn ra. Máu tươi ở cổ người đó tuôn xối xả, vũng máu tàn khốc, oan nghiệt ấy nhắc nhở anh rằng không thể chần chừ ở đây thêm một giây phút nào nữa.
“Tất cả nhanh lên cho ta! Nhanh chân lên, không được để 074 chạy thoát!”. Giọng nói gấp gáp, thúc giục ập tới từ bốn phương tám hướng. Anh nhặt con dao lên rồi chạy về phía cửa của con đường số năm, nhanh chóng nhập mật mã.
Màn hình tinh thể lỏng nhỏ trên khoá mật mã hiện lên dòng chữ màu xanh “CORRECT”, tiếp đó là tiếng kêu "tít tít”, chiếc cửa kim loại dày nặng của con đường số năm cuối cùng cũng được mở ra.
“Ở phía đó, mau lên!”
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Cổ tiên sinh dẫn theo một đoàn người đang đuổi về phía mình. Nắm chặt bàn tay phải vẫn còn đang tê dại, 074 bước vội qua cánh cửa kim loại rồi chạy thục mạng về phía trước. Anh nghe thấy tiếng thét của những người truy đuổi phía sau càng lúc càng gần, rồi tiếng đạn bay vèo vèo, găm vào bức tường bằng kim loại, những tia lửa toé ra liên tục.
Giáo sư đã nói, dù thế nào đi nữa thì cũng không được quay đầu lại!
Anh không thể dừng lại.
Ở phía xa, ánh sáng càng ngày càng chói loá hơn.
Khi nhìn thấy bức tường thuỷ tinh to lớn, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Anh không hề biết rằng phía cuối con đường số năm là một bức tường thuỷ tinh kín mít.
Bên ngoài bức tường thuỷ tinh đó là một bầu trời xanh biếc cao rộng, khoáng đạt, bầu trời của tự do.
Anh dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhạt một tiếng. Nếu lúc này có một chiếc gương, chắc chắn khi nhìn vào đó, anh sẽ thấy khuôn mặt mình đang vô cùng nhăn nhó, cực kì khó coi.
Người của Cổ tiên sinh đã đuổi kịp 074.
Lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm sống trên đời anh cảm thấy nỗi hận thù trào lên mãnh liệt. Khí huyết toàn thân như đã dồn cả vào đôi mắt của anh. Tiểu Thất phẫn nộ nhìn đám người bảo vệ tay cầm gậy điện đang bước về phía mình. Trước kia, bọn họ thuờng cười với anh khi anh tản bộ bên ngoài, thế mà lúc này, ánh mắt họ lại bừng bừng quyết tâm huỷ diệt anh.
"Với người muốn con chết, con phải khiến họ chết trước!"
Anh sẽ biến nỗi hận thù thành sức mạnh để chiến đấu với chúng đến cùng.
Mấy ống tiêm gây mê trong tay anh nhanh chóng cắm lên cổ của những người bảo vệ. Con dao phẫu thuật cũng dính đầy máu tươi, bây giờ, nó không còn tồn tại với mục đích giải trừ nỗi đau của bệnh nhân nữa rồi.
Mùi tử khí len lỏi trong không gian giống như đám lá úa bị gió lạnh thổi bật khỏi cành vào đêm thu vậy!
“074, bỏ ngay con dao trong tay cậu xuống! Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đầu hàng, tôi đảm bảo là họ sẽ không làm tổn thương đến một sợi lông chân của cậu. Trước đây, cậu được đối xử như thế nào thì sau này cũng vẫn như vậy”. Cổ tiên sinh vừa cười nói vừa nhìn anh chằm chằm ánh mắt tham lam, thèm khát như chó sói nhìn vào con mồi, ngoài tiền bạc ra, ông ta chẳng cần bất cứ thứ gì nữa.
074 quay lại nhìn bức tường thuỷ tinh trong suốt, ngoài đó là bầu trời xanh thẳm, vô biên. Chỉ có vượt ra ngoài bức tường thuỷ tinh ấy, anh mới được sống dưới bầu trời cao rộng vô tận vô cùng, mới có tự do thực sự. Anh không thể biết chắc rằng mình sẽ sống hay chết nếu trốn ra được đó, nhưng nếu không xông ra, anh chỉ có con đường chết mà thôi.
Không có sự lựa chọn nào khác cho anh cả!
074 hít một hơi thật sâu rồi quăng mạnh chiếc bình cứu hỏa ở gần đó vào bức tường thuỷ tinh. Choang! Bức tường khổng lồ nhanh chóng rạn nứt.
Mặt Cổ tiên sinh biến sắc: “074, cậu mà nhảy xuống dưới thì không thể thoát chết được đâu, hơn nữa còn chết vô cùng đau đớn, thảm thương. Nếu cậu muốn chết đến vậy, chi bằng để tôi giúp cậu. Tôi sẽ khiến cậu chết một cách nhẹ nhàng, không đau đớn, chỉ như một giấc ngủ thôi.”
Cuối cùng ông ta cũng thốt ra những lời thật lòng, rốt cuộc ông ta chỉ muốn anh chết càng sớm càng tốt, sau đó sẽ mổ bụng phanh thây ra, lấy hết nội tạng của anh.
Thứ đáng tiền nhất ở anh vẫn chỉ là lục phủ ngũ tạng mà thôi.
Anh cười ngạo nghễ: “Nếu trước sau gì cũng phải chết thì lần này, tôi muốn tự mình đưa ra quyết định.”
Cổ tiên sinh nâng súng lên và nói: “Tôi không tin cậu dám nhảy xuống đó. Có bản lĩnh thì cậu nhảy xuống đi!”
074 quay lại nhìn những người mộc áo blouse trắng, khuôn mặt họ đều đằng đằng sát khí. Đúng lúc đó, giáo sư Trương xông lại phía anh, mặt ông đầy máu, nhưng ngay lập tức, ông bị ngăn lại. Giáo sư vừa vừng vẫy vừa hét lớn: “Ta đã bảo con là không được quay đầu lại cơ mà! Nhảy xuống ngay cho ta! Con hãy nhảy xuống ngay!...”
Cổ tiên sinh dí súng vào đầu giáo sư Trương: “Ông im miệng lại cho tôi, lão già chết toi!”
Một tiếng súng vang lên. Đôi mắt giáo sư Trương từ từ khép lại, thân thể mềm nhũn ra rồi ngã xuống mặt đất.
074 nghiến chặt răng, căm hận nhìn Cổ tiên sinh rổi nhìn sang phía giáo sư Trương.
“Tạm biệt ngài, giáo sư!”
Anh ôm một chiếc bình cứu hoả khác rồi nhắm mắt lại, chạy đến chỗ bức tường thuỷ tinh đã rạn nứt bằng tất cả lực hiện có.
Anh cảm nhận được những mảnh thuỷ tinh sắc nhọn đang cứa sâu và găm vào da thịt, nỗi đau đớn đó làm cho sự điên cuồng bùng lên, rất nhanh sau đó, anh rơi xuống phía dưới…
(3)
Hự!”. Tay Tiểu Thất đập vào chiếc bàn trà ở bên cạnh, một cơn đau dữ dội nhói lên ở lưng cảm giác đau đớn len lỏi vào tận vào tâm can, có lẽ vết thương dã bị toạc ra. Anh kêu khẽ một tiếng, đầu mày nhíu chặt lại
Anh cố gắng chống người ngồi dậy, lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán rồi xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu.
Anh đã hạ sốt.
Anh biết mình vừa vượt qua một cửa ải gian nan nữa.
Anh đã đánh cược với số phận, liều mình tránh mưa tên bão đạn để thoát khỏi “viện dưỡng lão” đã giam cầm anh hơn hai mươi năm nay. Cuối cùng anh đã thoát khỏi nơi đó. Lúc nhảy từ tầng mười mấy xuống, anh cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi. Thế nhưng không ngờ xung quanh tòa nhà lại trồng một loại cây lá to, may mắn làm sao, anh lại rơi đúng tán lá um tùm. Chính nhờ lá cây cản bớt tốc độ rơi nên anh mới giữ được tính mạng. Có lẽ đó là “ý trời" mà giáo sư Trương hay nói tới.
Sau này, anh không còn phải làm chuột bạch thí nghiệm, không cần phải nằm dài chờ chết nữa rồi!
Hóa ra mặt đất thực sự có màu nâu như trong sách mô tả, bầu trời xanh biếc, không khí trong lành, sảng khoái đến như vậy, và ngoài giáo sư Trương, Cổ tiên sinh cùng những người mặc áo blouse trắng mà anh nhìn thấy hàng ngày ra, xung quanh vẫn còn nhiều người khác. Giáo sư dặn anh phải đi đến chỗ vắng người để lẩn trốn, nhưng anh thực sự không biết nơi nào mới ít người. Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, anh chẳng rõ mình phải đi về đâu. Tại sao khi nhìn thấy bộ dạng của anh, mọi người lại kinh hãi, sợ sệt và hét lớn đến thế? Anh chẳng hiểu nổi nữa, đành cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Tiểu Thất không nhớ mình đã chạy bao xa, chỉ biết anh đã chạy đến khi mặt trời dần chuyển từ hướng đông nam sang hướng chính nam, rồi lại chuyển từ hướng chính nam sang hướng tây nam. Mãi cho tới lúc không thể chạy được nữa, sức lực cạn kiệt, anh mới vào một con ngõ bẩn thỉu chất đầy rác thải, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Nơi này không có người, cuối cùng anh đã được an toàn và có thể chợp mắt trong giây lát.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đang rọi vào trong nhà.
Anh lặng nhìn người con gái đang say ngủ trên ghế sô pha. Không giống những người ở khu thực nghiệm, từ cô ấy phát ra một nguồn nhựa sống dồi dào, đó mới là một con người thực sự.
Anh chỉ nhớ tối qua, thay quần áo xong, anh đang bước ra khỏi phòng tắm thì bỗng thấy hoa mày chóng mặt, rồi ngã đè lên cô. Thân hình cô thật bé nhỏ, gầy guộc.
Sờ lên trán, anh thấy một vật quái lạ gì đó nhũn nhũn đang dán trên đó, liền bóc xuống. Hóa ra là miếng dán hạ sốt. Anh nhìn cô lần nữa, trong tim bỗng dâng lên một cảm xúc rất kì lạ. Cô đã cứu anh từ cõi chết, cũng là người đầu tiên đối xử tốt với anh. Ngoại trừ giáo sư Trương, trên thế gian này, chưa có ai từng chăm sóc, quan tâm tới anh như vậy.
Trong bụng phát ra tiếng “ọc ọc”, anh biết mình phải bổ sung thực phẩm và năng lượng ngay lập tức.
Tiểu Thất đứng dậy một cách thận trọng để tránh vết thương của mình bị toạc ra, sau đó đi về phía nhà bếp tìm thức ăn. Anh vô cùng thất vọng khi nhận ra, ngoài những đồ ăn đầy dầu mỡ mà cô gái thích tạo tạp âm kia để lại, trong bếp hoàn toàn không có loại thực phẩm mà anh cần.
Lúc bước ra ngoài, ánh mắt anh vô tình nhìn lướt qua một túi đồ lớn đặt trên bàn. Hình như túi đồ này được cô gái kia mang từ bên ngoài về. Anh bước lại gần mở túi ra, bên trong đựng toàn những thứ màu sắc tươi tắn được trang trí rất đẹp, còn có một hột sắt hình tròn màu xanh da trời nữa, trên đó viết dòng chữ tiếng Anh “Butter cookies [1]”. Lật hộp sắt lên, Tiểu Thất đọc kĩ thành phần dinh dưỡng trên đó: “Nhiệt lượng: 546 kcal, Protein: 6.5 g, Axit béo: 31.6 g, Sắt: 1.9 mg, Canxi: 45 mg, Carbonhydrate: 58.9 g, Vitamin E: 6.04 mg…”
[1] Bánh quy bơ
Anh khẽ nhướng mày, tuy rằng hàm lượng dinh dưỡng của loại thực phẩm này không phải là lí tưởng nhất, nhưng với tình trạng đói cồn cào của anh thì bây giờ nó được xem là rất ổn. Anh mở hộp sắt, nhìn thấy bên trong, các chồng bánh có những hình dạng khác nhau được xếp một cách gọn gang, như thể chúng là tác phẩm nghệ thuật tí hon vậy.
Do dự trong giây lát rồi Tiểu Thất lấy một cái bỏ vào miệng, mùi vị thơm ngon của nó khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Nhai hết chiếc bánh rồi đóng hộp lại, anh nhấc một gói thực phẩm được trang trí rất đẹp khác lên, mở ra nếm thử. Lần này, thứ anh ăn rất giòn, dát mỏng, có vị cay, khi nhìn thấy vỏ đề dòng chữ “Expanded food [2]”, anh đặt ngay xuống rồi chuyển sang gói khác. Tất cả đều bị anh bóc ra, nhưng anh chỉ ăn mỗi gói vài miếng, anh vừa tiêu hóa thức ăn vừa lắc đầu, ngoại trừ thứ đồ uống là sữa chua Yakult có lợi cho cơ thể, những thứ còn lại, anh đều xếp vào “junk food [3]”.
[2] Thực phẩm bổ sung
[3] Quà vặt
Khi nồng độ đường trong máu đã phục hồi ở mức gần như bình thường, Tiểu Thất muốn được tiếp tục nghỉ ngơi. Anh đi về phía chiếc chăn mỏng rồi nằm xuống. Cả một ngày trời chiến đấu, chạy trốn đã khiến anh không còn chút sức lực nào nữa. Anh xoay người để có tư thế nằm dễ chịu nhất rồi chìm vào giấc ngủ.
Danh sách chương