Thái tử lên năm tuổi mới hiểu ra rằng, bản thân sinh ra trong thời kỳ loạn lạc, Hoàng đế băng hà không rõ nguyên nhân, thân phận Thái tử này cũng không hề rõ ràng. Nhưng chính Thái tử cũng hiểu Hoàng hậu không có người kế vị, chỉ còn cách chọn người nhỏ tuổi nhất làm Thái tử, có vậy mới không ảnh hưởng đến quyền lực của mình.

Đây chính là điều giúp hắn có được ngôi vị Thái tử.

Năm tuổi, hắn cũng đã hiểu đạo lý này.

Không tranh vương quyền, không cướp của ai, không mơ tưởng, không phấn đấu vì bất cứ điều gì.

Thái hậu muốn hắn đi, hắn đi, muốn hắn dừng, hắn sẽ dừng.

Thái tử sức khỏe yếu ớt, ngay từ khi còn nhỏ uống thuốc còn thường xuyên hơn là ăn cơm. Thái hậu trách phạt, hắn bê bát thuốc đứng bên ngoài cửa cung suốt đêm, không dám rời đi một bước, khi đó hắn mới bảy tuổi. Hắn thích chim, chim liền chết yểu, hắn thích thú với đàn cá bơi trong nước, từ khi bảy tuổi đến năm mười sáu tuổi, hắn chưa hề nhìn thấy bất cứ một con cá nào. Tranh quyền đoạt vị, sự sống, cái chết, đến cả tính mạng của huynh đệ hắn, tất cả đều nằm trong tay người phụ nữ mang danh Thái hậu kia.

Dần dà, hắn không có cảm xúc với bất cứ điều gì.

Cho đến khi nhìn thấy tranh của nàng.

Con gái của Thôi Thị Thanh Hà, Thời Nghi.

Mặt mày thanh tú, cũng chỉ có thể nhận xét là thanh tú mà thôi. Hai thái giám đứng bên cạnh, cúi người bẩm báo: “Điện hạ, đây là Thái tử phi tương lai của ngài.” Hắn nhìn vào bức họa cô gái không đến mười tuổi.

Nàng, chính là thứ duy nhất mà hắn muốn có được.

Hắn rất thích nàng, nhưng lại không dám để lộ ra bên ngoài.

Từ hôm đó, mỗi tháng đều có người mang tranh của nàng vẽ đến cho hắn xem. Nàng không thể nói, chỉ thích đọc sách, đọc đến điên cuồng. Vẽ tranh, chỉ vẽ hoa sen, hoa sen ư? Hoa sen có gì hay? Thật đúng là tâm tư của con gái, hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Chỉ có điều, hoa sen đó vẽ thực sự rất đẹp.

Hắn thường vẽ lại theo nhưng vẫn không thể vẽ được như vậy.

Thời Nghi, Thập Nhất.

Nàng ở trong phủ Tiểu Nam Thần Vương, là học trò thứ mười một. Năm đó khi nàng lên bảy tuổi mới vào phủ liền bị ức hiếp, lại không thể nói ra chỉ nhẫn nhịn chịu đựng. Sau này dần dà nàng trốn trong tàng thư lâu, cả ngày không ra bên ngoài. Phải chăng cũng giống như hắn, nàng không thích giãi bày tâm tư với người khác? Mà cũng chẳng sao, sau này nàng sẽ trở thành nữ tử có địa vị tôn quý nhất trong cung, nàng không thích giãi bày tâm tư với người khác thì vẫn còn có hắn. Hắn sẽ không bao giờ ức hiếp nàng.

Dần dà theo thời gian, nàng cũng lớn dần lên được các sư huynh muội yêu mến che chở, được Tiểu Nam Thần Vương cưng chiều.

Thu thập những loại trà nổi tiếng trong dân gian, thu thập cả những nhạc phổ hí khúc đã thất truyền từ các triều đại trước.

Tiểu Nam Thần Vương cùng với Thái tử phi tương lai quan hệ không rõ ràng.

Những lời đồn thổi như vậy lúc nào cũng có, năm này qua năm khác, mỗi năm lại có thêm một vài điều về Thái tử phi tương lai. Hoàng hậu lên triều tức giận, ném tấu chương trong tay xuống, hỏi một cách giận dữ: “Kẻ nào tấu, kẻ nào đứng ra tấu lên, nếu kéo Nam Thần Vương ngã ngựa thì hàng vạn binh mã kia chẳng phải sẽ là của hắn hay sao?”

Không ai cả gan nói thêm điều gì.

Thật buồn cười, Nam Thần Vương nhỏ tuổi nhưng thống lĩnh quân đội dũng mãnh, trên chiến trường chưa từng biết đến thua trận.

Thái tử ở Đông cung biết tin, cũng không dám mở miệng nói gì.

Con rối Thái tử này trong mười năm qua vẫn chỉ là ngậm miệng giả điếc, ai lại không biết chứ? Thái hậu làm sao mà không sợ, ngày đó chư vương làm loạn, Tiểu Nam Thần Vương chỉ nói một câu: “Nghi ngờ trong cung có biến.”

Nếu Tiểu Nam Thần Vương thực sự muốn có được thiên hạ cũng phải chắp hai tay dâng cho hắn, chỉ Thái tử phi thì có đáng kể gì. Thái hậu đã nói như vậy với gã hoạn quan hầu hạ bên cạnh. Thái hậu để mặc vùng Tây Bắc không quản không lo, chỉ mong muốn có một cuộc sống thái bình, để Tiểu Nam Thần Vương coi sóc, để bà có thể an nhàn hưởng phú hưởng quý.

Nhưng cuộc sống lại không đơn giản như vậy, Thái hậu đột ngột qua đời.

Thái tử hạ lệnh đóng cửa thành, không cho phép ban bố cho thiên hạ, theo di ngôn Thái hậu để lại viết một thánh chỉ, lệnh Thái tử phi lập tức vào cung thành thân. Cũng trong ngày đó, lại bí mật triệu Thôi Thị Thanh Hà vào cung.

Hôm đó, Thôi Thị Thanh Hà vào cung lại phải đứng đợi ngoài Đông cung gần hai canh giờ. Tuyết rơi ngày một dầy, quần áo đều ướt, chân quỳ đã sớm tê cứng. Cứ như vậy đến gần nửa đêm mới được phép vào cung.

Đông cung của Thái tử, người bên ngoài chưa bao giờ được phép tiến vào, cha con Thôi Thị Thanh Hà hẳn đang nhận được sự sủng ái đặc biệt.

Một đôi mắt đen như mực khuôn mặt nhợt nhạt, khoác chiếc áo lông cáo rất dày trên giường, nhìn chằm chằm vào bọn họ, đủ một canh giờ.

Không nói không rằng, chỉ thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước.

Trời gần sáng mới có người dâng bát thuốc lên, hơi nước từ bát thuốc bốc lên khiến gương mặt nam nhân này trở nên mơ hồ, tiếng ho vang lên.

Cả một Đông cung rộng lớn không một tiếng động, chỉ có tiếng ho của nam nhân này.

Thôi Thị Thanh Hà không dám ngẩng đầu, vì chuyện của Thập Nhất mà nói năng lộ vẻ lo lắng căng thẳng, dự định lên kế hoạch ám hại Tiểu Nam Thần Vương. Thái tử yên lặng nghe, nhưng lại ra vẻ không vui: “Dẫu sao thì Tiểu Nam Thần Vương cũng là thầy của Thái tử phi, kế sách của ngươi quá quỷ quyệt. Nếu như để Thái tử phi biết được, ngươi bảo trẫm phải làm sao ăn nói với nàng?”

Vẫn chưa chính thức sắc phong nhưng hắn vẫn tự xưng là “trẫm”.

“Bệ hạ...” Thôi Thị Thanh Hà vội vàng dập đầu. “Châu Sinh Thần là mối họa lớn nếu không nhanh chóng diệt trừ e rằng sẽ khó định giang sơn.”

Thái tử chỉ tiếp tục cúi đầu uống thuốc, khói thuốc nghi bút bốc lên nhuộm mờ chân mày, không thể nhìn rõ.

Cuộc mưu đồ này cuối cùng cũng đã vây khốn được Tiểu Nam Thần Vương.

Từ khi hắn là Thái tử đến nay, lần đầu tiên gặp Tiểu Nam Thần Vương là trong ngục tối đèn đuốc mù mịt. Hắn là quân, Tiểu Nam Thần Vương là thần, hắn đứng trước mặt Tiểu Nam Thần Vương, còn Tiểu Nam Thẩn Vương lại không quỳ trước hắn.

Khi đó hắn là Thái tử, sau này sẽ là Thiên tử.

Hắn có được thiên hạ, nhưng lại không nhận được một cái quỳ của người đó.

Cũng chẳng buồn trách Tiểu Nam Thần Vương, đó là người sắp chết.

Hắn khoác áo choàng rất dày và nặng, nhưng vẫn không chịu được sự ẩm ướt trong ngục, bệnh khớp lại hành hạ. Ở trong Đông cung mười năm, được Thái hậu ban cho, ngày ngày phải uống độc, bây giờ chỉ có thể dùng thuốc để kéo dài chút hơi tàn.

Điều mà hắn muốn, chẳng qua cũng chỉ là người con gái ấy.

“Ngày đó thánh chỉ ban xuống, trẫm muốn ngươi nhận nàng là nghĩa nữ, là muốn đem giang sơn đổi lấy mỹ nhân.” Nụ cười của hắn có phần lạnh lẽo thê lương nhưng dường như đang tự trào: “Trẫm cùng lắm chỉ sống được nhiều nhất là mười năm nữa, mười năm sau, thiên hạ còn ai dám tranh cùng ngươi?”

“Thân thế của ngươi thiên hạ này chỉ có trẫm và Thái hậu là biết rõ, nay Thái hậu đã băng hà, trẫm cũng sẽ không nói. Là trẫm, có lỗi với ngươi.”

Cơn gió đêm thổi khói đuốc tan đi.

Ngươi chết đi, dù thi thể được hậu táng nhưng tội danh phản nghịch thì vẫn còn đó.

Đều là các người ép trẫm.

Nếu không phải mẫu hậu muốn tác thành cho ngươi và nàng, thì sao trẫm phải hạ độc mẫu hậu.

Nếu không phải ngươi kháng chỉ bất tuân thì sao trẫm phải mưu hại ngươi? Tiểu Nam Thần Vương chết đi, trên triều ai có thể gánh vác thiên hạ này? Không ai có thể gánh vác được. Sinh linh đồ thán, bách tính lưu lạc.

Trẫm không muốn, cũng không nguyện làm như vậy, nhưng trẫm...

Sử sách ghi lại.

“Đông Lăng đế từ nhỏ bị nhốt trong Đông cung cả ngày không được thấy ánh mặt trời, sau được Thanh Hà Thôi Thị phò tá, bắt giữ nghịch thần, chỉnh đốn triều cương. Hoàng đế vì tin đồn về Thái Tử Phi mà hận Tiểu Nam Thần Vương thấu xương, lệnh hành hình xẻo thịt róc xương.

Tiểu Nam Thần Vương bị hành hình suốt ba canh giờ, không một tiếng kêu rên, chết cũng không hối hận.

Sau được hậu táng, mang danh phản nghịch muôn thuở.

Đăng cơ được ba năm, Hoàng đế bạo bệnh mà băng hà. Không có con nối dòng."

Mưa bụi giăng giăng cỏ mướt xanh

Lục triều[1] như mộng con oanh thêm buồn

Tuyệt tình hàng liễu Đài thành[2]

Khói sương như cũ nhuộm mờ con đê.

Lục triều đã diệt, cừu oán đã phai, Trường An vẫn còn.

Liệu nàng có thể để ta được thực sự gặp nàng một lần không?

[1] Lục triều: Sáu triều đại gồm Ngô Quốc, Đông Tấn, Nam Triều – Tống, Nam Triều – Tề, Nam Triều – Lương, Nam Triều – Trần. (HĐ)

[2] Đài thành: Kinh đô cũ của Nam Triều. (HĐ)

- Hết ngoại truyện 2 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện