Tạ Chiêu còn trong phòng suy nghĩ bước kế tiếp phải làm sao, cô cảm thấy nên giải quyết vấn đề từ gốc rễ, không thể để Hứa Quốc Hào thuận lợi vào trang viên được.

“Hứa Quốc Hào vừa ra khỏi cửa lập tức bị cảnh sát lùng bắt ông ta khắp nơi phát hiện tung tích, lần này ông ta không thể chạy thoát.”

Viết xong câu này, cô thấy hệ thống lấp lóe hai lần, sau đó xuất hiện một cụm nhắc nhở lỗi sai: Nội dung mâu thuẫn, không thể chấp hành.

Tạ Chiêu nhíu mày, nội dung mâu thuẫn? Cô nhanh chóng nghĩ ra, hẳn là đối phương viết trên tài liệu mini, ông ta có thể thuận lợi đến trang viên.

Không thể sửa đổi nội dung đã viết, chỉ có thể xoá bỏ nội dung vốn có, cái này nhất định phải lấy được phiên bản mini trước.

Tạ Chiêu đang cau mày suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Thịt Ba Chỉ gọi ngoài cửa. Cô vừa mới dậy, cũng không chú ý Thịt Ba Chỉ, nhưng Lục Thừa Tư ở dưới lầu, Thịt Ba Chỉ không đến mức chạy lên lầu tìm cô chứ? Cô đi ra mở cửa, Thịt Ba Chỉ tung tăng chạy vào, Lục Thừa Tư dựa ở cạnh cửa, nghe thấy cô mở cửa thì đứng thẳng người.

Tạ Chiêu nghiêng đầu nhìn anh: “Lục Thừa Tư? Anh ở đây làm cái gì?”

Lục Thừa Tư nói: “Tình huống bây giờ còn chưa sáng tỏ, anh cảm thấy một mình em ở trong phòng cũng gặp nguy hiểm, cho nên trông coi ở bên ngoài.”

Tạ Chiêu khẽ nhíu mày: “Tôi thấy sau khi xảy ra chuyện anh luôn rất bình tĩnh, không ngờ anh lại lo lắng như vậy?”

Mắt Lục Thừa Tư giật giật, nhìn cô nói: “Anh nhất định phải ép buộc mình tỉnh táo, như thế mới có thể bảo vệ được em.”

Có lẽ bởi vì ánh mắt của anh quá nghiêm túc nên Tạ Chiêu hơi xấu hổ.

Cô làm ra vẻ ho một tiếng, nói với Lục Thừa Tư: “Anh vào trước đi.”

Hiện giờ ở một mình xác thực không an toàn, mặc dù Lục Thừa Tư cũng không phải đại hiệp võ công cái thế, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chí ít thêm một người kêu cứu mạng.

Bây giờ Tạ Chiêu coi di động như bùa bảo mệnh, lúc nào cũng cầm trong tay, cảm giác chỉ cần cầm di động như cầm cơ hội sống của mình. Cô dành sofa nhỏ trong phòng cho Lục Thừa Tư còn mình ngồi khoanh chân trên mặt thảm mềm mại: “Bây giờ Lý tổng ổn chứ? Bên cô ấy an toàn không?”

Hôm nay Lý Tuyền đi ra ngoài xem thú cưng, không ngờ xảy ra chuyện Hứa Quốc Hào bỏ trốn. Hiện tại bà không ở trang viên, cũng không biết bên ngoài có an toàn không.

Lục Thừa Tư nói với cô: “Yên tâm đi, lúc này mẹ tôi và Khương Vũ đang ở công ty, chỉ cần không cùng với chúng ta, có lẽ đều an toàn.”

Tạ Chiêu: “…”

Nói gì đấy. 

“Chúng ta cái gì, chủ yếu là tôi.” Tạ Chiêu hừ hừ hai tiếng, “Nếu không Lục tổng cứ đi đi, tôi sợ lát nữa liên lụy tới anh.”

“Anh không đi cũng là bởi vì bên cạnh em không an toàn, anh mới càng phải ở lại.”

“…Cũng phải, dù sao chúng ta cùng hưởng tuổi thọ.”

“…”

“Được rồi, tôi biết anh không có ý này.” Tạ Chiêu cười một tiếng, cầm một chai nước ngọt trên bàn đưa cho anh, “Muốn uống nước giải khát không? Lúc trước anh bị bệnh, chắc cũng không thể uống nước ngọt nhỉ?”

“Ừm.” Lục Thừa Tư vặn nắp chai nước ngọt, lại đưa trả cho Tạ Chiêu.

“…” Tạ Chiêu nhận nước ngọt, ngửa đầu uống một hớp, “Cảm ơn.”

“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ thấy bọn họ uống gì đó, lại sủa một cách hớn hở. Tạ Chiêu hơi bất đắc dĩ nhìn nó một cái, bóc một túi đồ ăn vặt cho nó: “Ăn đi ăn đi.”

“Gâu.” Thịt Ba Chỉ vẫy vẫy cái đuôi, ăn say sưa ngon lành.

Tạ Chiêu nhìn về phía Lục Thừa Tư, lại hỏi một câu: “Triệu Khoan đâu?”

Lục Thừa Tư nói: “Anh ấy ở cùng cảnh sát, anh ấy khá quen thuộc mọi thứ ở trang viên, nếu có người xông tới, anh ấy cũng có thể giúp đỡ.”

“Ồ…” Tạ Chiêu gật đầu, “Anh nói hiện giờ trên đường cái, khắp nơi là cảnh sát đang tìm Hứa Quốc Hào, còn có nhiều quần chúng nhiệt tình, nhìn thấy ông ta khẳng định sẽ cung cấp manh mối cho cảnh sát, ông ta thật sự có thể vượt mọi hiểm trở đi vào trang viên không?”

Lục Thừa Tư không nói chuyện, bảo anh nói, anh cho rằng Hứa Quốc Hào rất khó thuận buồm xuôi gió đến trang viên dưới tình huống này. Nhưng ông ta có thể chạy thoát từ tay cảnh sát, nói không chừng thật sự có cách.

Anh nhìn về phía Tạ Chiêu, hỏi cô: “Em cảm thấy Hứa Quốc Hào chạy thoát thế nào? Có người giúp ông ta ư?”

Nếu như vào lúc sự việc mới xảy ra, Tạ Chiêu còn khó nói, nhưng bây giờ cô khẳng định có người giúp ông ta! Hơn nữa cô còn biết người kia là ai, chính là tiền nhiệm của cô!

“Tôi cảm thấy chuyện này rất lạ, xe cảnh sát bị trục trặc quá trùng hợp.” Tạ Chiêu nói, “Còn có nữ lái xe bị ông ta bắt cóc nữa, hiện giờ không hề có một chút tin tức nào.”

Lục Thừa Tư khẽ vuốt cằm, anh cũng cảm thấy chuyện này có gì đó quái lạ, nhưng anh nghĩ mãi mà không rõ, Hứa Quốc Hào có giá trị với ai? Đáng hao tâm tổn trí mạo hiểm đi cứu ông ta như vậy?

“Ngoài Hứa Quốc Hào, em còn kẻ thù nào không?” Lục Thừa Tư hỏi.

“…Nếu như có, hẳn là bên A đi.”

Lục Thừa Tư: “…”

Trong trang viên bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo, Lục Thừa Tư lập tức đứng dậy, dọa Tạ Chiêu suýt bị sặc nước ngọt: “Sao vậy? Cảnh báo này là cái gì?”

Âm thanh lần này không phải điện thoại di động của cô phát ra.

Lục Thừa Tư nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ kéo rèm cửa: “Là có người xông vào, đây là hệ thống cảnh báo của trang viên.”

“Cái gì, cái gì? Thật sự có người xông vào?” Tạ Chiêu cũng ngồi không yên, đi tới bên cạnh Lục Thừa Tư thì bị Lục Thừa Tư kéo cổ tay ngồi xổm xuống, “Cách cửa sổ xa một chút, tìm chỗ trốn, đừng chạy lung tung.”

“A, được.” Tạ Chiêu dứt khoát dựa vào góc tường ngồi xuống, trong tay còn nắm chặt điện thoại di động của cô, “Là Hứa Quốc Hào ư?”

“Không biết.” Lục Thừa Tư nắm tay cô, cau mày gọi một cú điện thoại cho Triệu Khoan, “Xảy ra chuyện gì?”

“Cậu chủ, cậu và cô Tạ ở trong phòng đừng đi ra, có người xông vào.” Triệu Khoan chau mày nhìn chằm chằm máy giám sát. Một người đàn ông có vóc người rắn chắc xuất hiện trong phạm vi giám sát của vườn hoa, dường như ông ta không hề sợ hãi, sau khi phát hiện camera còn ngẩng đầu lên cười với bọn họ.

Con ngươi Triệu Khoan trợn to, người này hình như là Hứa Quốc Hào, lại giống như không phải. Bộ dạng của ông ta không giống ảnh cảnh sát đưa lắm, trên mặt ông ta để râu quai nón che khuất nửa gương mặt, hẳn là đặc biệt ngụy trang.

“Là Hứa Quốc Hào ư?” Lục Thừa Tư ở đầu bên kia điện thoại hỏi anh ta.

Triệu Khoan nói: “Chắc vậy, cảnh sát đã đi về phía camera.”

Anh ta nói xong câu đó thì thấy có cảnh sát đến bên kia. Hứa Quốc Hào phản ứng rất nhanh, nhìn thấy có cảnh sát tới thì nổ súng nhanh hơn bọn họ.

“Chắc ông ta hết đạn rồi.” Tiếng cảnh sát truyền ra từ bộ đàm, Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu cũng mơ hồ nghe thấy câu này thông qua điện thoại di động.

Cảnh sát trong máy giám sát đều giơ súng tới gần Hứa Quốc Hào, cũng nhắc nhở ông ta lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Đúng lúc này, Hứa Quốc Hào lại bắn ba phát về phía họ.

Người trong phòng quan sát đều sững sờ, dựa theo tính toán của bọn họ, Hứa Quốc Hào xác thực nên hết đạn rồi, làm sao có thể còn chưa bắn hết? Cảnh sát trong màn hình cũng bị thương với mức độ khác nhau, Hứa Quốc Hào nhanh chóng chạy khỏi màn hình.

“Triệu Khoan?” Lục Thừa Tư ở đầu bên kia điện thoại gọi tên Triệu Khoan, Triệu Khoan mấp máy môi, nói với anh, “Cậu chủ, tạm thời các người không nên di chuyển, chờ tôi qua đó.”

Anh ta bàn bạc nhanh với cảnh sát, sau đó dẫn theo cảnh sát đi ra.

Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu trốn trong phòng, không hành động thiếu suy nghĩ. Anh nắm tay Tạ Chiêu, nhẹ giọng an ủi cô: “Trang viên rất lớn, Hứa Quốc Hào không thể nhanh chóng tìm tới chúng ta như vậy được.”

Chỉ việc biệt thự có mười mấy phòng, cho dù ông ta tìm từng phòng, cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

Nhưng mà anh vừa dứt lời, Hứa Quốc Hào đã uy hiếp một cô giúp việc, đạp cửa phòng Tạ Chiêu.

Cửa vừa mở ra, Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư trong phòng đối diện Hứa Quốc Hào ngoài phòng, bầu không khí nhất thời vô cùng cứng ngắc.

“Cảm ơn cô đã dẫn đường.” Hứa Quốc Hào cười nói một câu với cô giúp việc trong tay.

Tạ Chiêu: “…”

Cho nên Lục Thừa Tư vẫn chính trực quá, tại sao người ta phải tìm từng phòng chứ!

Cô giúp việc sợ hãi sắc mặt tái nhợt, cơ thể run nhè nhẹ, Lục Thừa Tư chắn Tạ Chiêu ở phía sau, Hứa Quốc Hào nhìn hành động của anh, bật cười: “Ồ, còn anh hùng cứu mỹ nhân à? Đừng nóng vội, tôi có thể để hai người cùng xuống đó làm bạn.”

Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới, là Triệu Khoan và cảnh sát chạy tới, Hứa Quốc Hào che cô giúp việc trước người, bắn mấy phát về phía cảnh sát, cô giúp việc giật mình thét lên.

Tạ Chiêu không kịp suy nghĩ vì sao trong súng của Hứa Quốc Hào có nhiều đạn như vậy, nhưng ông ta cầm súng rất nguy hiểm, cô vội vàng nói với tài liệu: “Hứa Quốc Hào dùng hết đạn.”

Tài liệu lại xuất hiện nhắc nhở lỗi sai, vẫn như cũ là nội dung mâu thuẫn.

Tạ Chiêu nhanh chóng đổi giọng: “Cơ thể Hứa Quốc Hào bất ngờ khó chịu!”

—- Nội dung mâu thuẫn.

Cô còn chưa kịp mở miệng, Hứa Quốc Hào đã ném cô giúp việc về phía cảnh sát, sau đó thân thủ mạnh mẽ lui vào trong phòng, bắn thẳng về phía Tạ Chiêu.

“Cẩn thận!” Lục Thừa Tư xoay người nhào về phía Tạ Chiêu, theo sát trên lưng truyền đến cơn đau đớn.

Hình như anh trúng đạn rồi.

Tạ Chiêu được anh bảo vệ chặt chẽ trong lòng, trong đầu vang lên một trận tiếng vang bén nhọn.

“Lục, Lục Thừa Tư?” Cô run rẩy gọi tên Lục Thừa Tư, khẽ đẩy anh, “Anh sao rồi?”

“Khụ khụ…” Lục Thừa Tư ho hai tiếng, nhìn cô và nở nụ cười, “Anh không sao.”

Hứa Quốc Hào không cho bọn họ nhiều thời gian nói chuyện, đi tới muốn kéo Lục Thừa Tư ra, ai ngờ Triệu Khoan sau lưng không để ý an nguy nhào tới, muốn giật súng trong tay ông ta.

Theo lý thuyết lấy thân thủ của Triệu Khoan, Hứa Quốc Hào không phải là đối thủ của anh ta, chỉ cần trong tay Hứa Quốc Hào không có vũ khí, hai người vật lộn Hứa Quốc Hào là bên bị đè xuống đất. Nhưng bây giờ rõ ràng Triệu Khoan cảm thấy cố hết sức, sức lực của Hứa Quốc Hào vượt qua tưởng tượng của anh ta, anh ta sắp không đè nổi ông ta.

Cảnh sát nhanh chóng đến trợ giúp, Hứa Quốc Hào vừa nhìn thấy cảnh sát tới, sức lực càng bộc phát đáng sợ, hất thẳng Triệu Khoan ra.

Cảnh sát bắn liên tiếp về phía Hứa Quốc Hào, nhưng chỉ có một phát bắn trúng cánh tay trái của ông ta. Hứa Quốc Hào kêu lên một tiếng đau đớn, vẫn không từ bỏ muốn bắt Tạ Chiêu, ông ta túm tay Lục Thừa Tư muốn kéo anh ra, cảm xúc Tạ Chiêu kích động hô tô với ông ta: “Ông không được đụng vào anh ấy!”

Một giây sau, Hứa Quốc Hào bất ngờ bị bắn ra!

Tất cả mọi người ngơ ngác, bao gồm cả Hứa Quốc Hào, Triệu Khoan bắt lấy chớp mắt ngắn ngủi này, động tác lưu loát cướp súng trong tay Hứa Quốc Hào, nước chảy mây trôi như cướp tôm hùm chua cay của Tạ Chiêu lúc trước.

“Đừng nhúc nhích!” Anh ta đổi đầu súng, chỉ vào đầu Hứa Quốc Hào.

Lúc xuất phát, Nhậm Nhiên từng nói với Hứa Quốc Hào, cô ta tăng may mắn cho ông ta, may mắn không chỉ giúp ông ta thuận lợi tránh được cảnh sát đến trang viên, cũng có thể giúp ông ta giảm mạnh xác suất trúng đạn.

Nhưng xác suất này cũng không phải 100%, cho nên vừa rồi ông ta vẫn trúng một phát, lại càng không cần phải nói, bây giờ ông ta bị người ta cầm súng nhắm thẳng vào đầu.

Cảnh sát cùng xông tới, tất cả miệng súng đều chỉ vào ông ta, không có vũ khí, thể chất của ông ta bây giờ có thể mạnh hơn Triệu Khoan, nhưng đối đầu với nhiều người như vậy vẫn không có phần thắng.

Cảnh sát khống chế ông ta, tiếp viện bọn họ gọi cũng nhanh chóng chạy tới. Bởi vì có nhiều cảnh sát bị thương, xe cứu thương cũng đi cùng. Vốn trong trang viên có đội chữa bệnh, nhưng sau khi sức khỏe Lục Thừa Tư hồi phục, đội chữa bệnh cũng không được mời tới nữa.

Tạ Chiêu nhìn máu chảy trên người Lục Thừa Tư, gấp gáp đến bật khóc: “Lục Thừa Tư, anh gắng chịu.”

“Anh không sao.” Sắc mặt Lục Thừa Tư rất xấu, anh hơi cố hết sức giơ tay lên lau nước mặt trên mặt Tạ Chiêu, “Em đừng khóc.”

Tạ Chiêu cầm đầu ngón tay lạnh buốt của anh, mở miệng run rẩy cầm di động lên: “Đúng rồi, tài liệu, tài liệu…”

Cô nói Lục Thừa Tư không có nguy hiểm tính mạng với tài liệu, lại được nhắc nhở vượt qua quyền hạn: Trước mắt là hình thức công việc, không thể nhập nội dung không liên quan đến công việc!

“Tại sao việc này không liên quan đến công việc!” Tạ Chiêu tức giận suýt vứt điện thoại di động, không, nhất định còn cách có thể cứu Lục Thừa Tư.

Cô nhớ sau khi mình xoá nội dung cảnh sát tìm được chứng cứ của Phó Lãng mà cô đã viết, đoạn video ghi hình được Phó Lãng cũng biến mất theo. Đạn của Hứa Quốc Hào khẳng định có vấn đề, cô có thể xác nhận là thực hiện “đạn vô tận” thông qua tài liệu. Như vậy chỉ cần xoá nội dung này, viên đạn này cũng sẽ biến mất, nếu viên đạn không tồn tại, như vậy vết thương bị đồ vật không tồn tại làm bị thương cũng sẽ biến mất theo.

“Tôi có cách cứu anh rồi.” Tạ Chiêu lau nước mắt và đứng dậy, cô muốn đi tìm Nhậm Nhiên, về công về tư, cô đều phải nhanh chóng tìm được cô ta.

“Bác sĩ đến rồi!”

Triệu Khoan sốt ruột vội vàng dẫn theo bác sĩ đến đây, Tạ Chiêu nghe xong, vội với bác sĩ: “Bác sĩ, các người mau cứu anh ấy, sau lưng anh ấy trúng đạn.”

“Được rồi, cô tỉnh táo một chút, chúng tôi sẽ cứu cậu ấy.”

Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư được khiêng đi, nói với Triệu Khoan đang muốn theo sau: “Làm phiền anh chăm sóc Lục Thừa Tư, tôi không đi bệnh viện được.”

Triệu Khoan sửng sốt, nhìn cô nói: “Cô Tạ, cô muốn đi đâu?”

Tạ Chiêu nói: “Tôi còn chút việc phải làm, chờ tôi xong xuôi sẽ đi tìm các anh.”

Triệu Khoan có trực giác chuyện cô muốn đi làm không quá an toàn bèn khuyên can: “Cô đi theo chúng tôi đến bệnh viện thì hơn, hôm nay cô cũng sợ hãi. Hơn nữa nếu như chờ cậu chủ phẫu thuật tỉnh lại, phát hiện không thấy cô đâu, vậy không phải điên mất?”

“Không đâu, các anh yên tâm đi.” Tạ Chiêu miễn cưỡng cười với anh ta, “Anh mau đi đi, Lục Thừa Tư còn cần người chăm sóc.”

“Cô Tạ…”

“Đi đi, đi đi.” Tạ Chiêu cưỡng ép đẩy Triệu Khoan đi.

“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ ở trong phòng chạy quanh cô hai vòng, liếm bắp chân của cô. Tạ Chiêu ngồi xổm xuống xoa đầu nó, trong lòng đã nghĩ ra phải đi tìm Nhậm Nhiên như thế nào.

Trước đó cô nghĩ tới cánh cửa thần kì như của Doraemon, nhưng chức năng này khá mạnh, có lẽ bản mini không làm được… Nếu như được, có lẽ Hứa Quốc Hào cũng không cần vất vả đi tới như thế. Vậy hệ thống Mã Lương bản chính thức trong tay cô có thể thực hiện không?

Cô lấy điện thoại di động ra thử xem: “Trước mặt Tạ Mỹ Lệ xuất hiện một cánh cửa thần kì, sau khi mở cửa nối liền với không gian chỗ Nhậm Nhiên.”

Sau khi nhập đoạn này xong, trước mặt Tạ Chiêu từ từ xuất hiện một cánh cửa màu hồng phấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện