Ba Vương không ngờ rằng, con mình chỉ đi dọn nhà thôi sao lại dọn cả người đến cục cảnh sát thế này, lúc nghe tin ông lo đến nỗi hận không thể bay qua ngay lập tức, nhưng trong cửa hàng chỉ có mình ông, còn có heo mini vừa đón về chưa được hai ngày, ông không đi được, đành báo cho mẹ Vương.
Mẹ Vương sau khi biết được rất lo sợ, vội tìm dì cả, hai chị em cùng chạy đến cửa hàng, bọn họ định để dì cả trông cửa hàng giúp, rồi ba Vương mẹ Vương cùng đến cục cảnh sát xem con trai thế nào, nhưng bọn họ không nhanh như Chử Diệc Phong, vừa đến cửa hàng, người còn chưa đi, điện thoại đã vang lên.
"Thành Thành hả? Hiện giờ con sao rồi, tình hình có nghiêm trọng không?". Ba Vương bị mẹ Vương giục vội nhận điện thoại, mở miệng liền đặt ra loạt câu hỏi, "A a, được được, ba biết rồi, vậy con mau về đi".
Cúp máy, mẹ Vương vội hỏi: "Sao rồi?".
"Thành Thành nói không sao, cảnh sát không làm khó nó, bây giờ đã đi ra cục cảnh sát rồi, nó nói là Chử tiên sinh đã đón nó ra". Ba Vương cười tủm tỉm nói, quả nhiên là ông không nhìn lầm người.
"Vậy nên cảm ơn người ta".
Mẹ Vương và dì cả đều yên lòng, lúc nhận được tin các bà bị hù chết, còn tưởng là đắc tội ai đó nên bị bắt đến cục cảnh sát, không sao là được rồi.
Ba Vương gật đầu, trước đây ông đã hận không thể xem Chử Diệc Phong là tri kỷ, "Thành Thành nói đang trên đường về, Gia Hòa và vợ nó lái chiếc xe tải kia, còn Thành Thành ngồi xe của ông chủ nó, sẽ về nhanh thôi, Văn Phương, hay là bà và chị cả về trước, chờ Thành Thành về tôi sẽ báo tin cho?".
"Cũng được".
Cùng lúc đó, Vương Thành có cảm giác như đầu phình to lên, nguyên nhân không phải do cậu, mà là liên quan đến đứa bé ngồi trong lòng cậu, đứa bé này là con trai của anh họ, cũng chính là anh trai trong cặp song sinh. Bởi vì ngồi trên xe, chị dâu chăm sóc hai đứa bé không tiện lắm, anh họ lại phải lái xe, cho nên Vương Thành chủ động đề nghị ôm một đứa, kết quả đứa bé này không thấy mẹ đâu, một đường không ngừng khóc, khóc đến nỗi Vương Thành muốn tự sát cho rồi.
Trẻ con một tuổi đã bắt đầu có nhận thức, tuy không sợ, nhưng một khoảng thời gian không thấy mẹ hoặc ba là bắt đầu khóc, mới đầu Vương Thành còn thấy hay hay, một đứa bé nho nhỏ ngồi trên đùi cậu, cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại, chuyện gì cũng thấy ngạc nhiên, nhưng tình hình như vậy không duy trì được lâu đã bắt đầu ma âm xuyên não.
"Ông chủ Chử, hay là anh lái xe lên trước, để nó thấy chị dâu cái đã, nếu còn tiếp tục như vậy thì em sẽ khóc theo mất". Vương Thành ôm đứa bé, một tay nâng mông nhỏ lên không ngừng lắc lắc, tay khác vỗ nhẹ lên lưng, nhưng nó vẫn khóc không ngừng.
Chử Diệc Phong vô cùng bình tĩnh, "Xem được không sờ được, em có chắc là nó sẽ vui không?".
Vương Thành nghe vậy, mặt lập tức suy sụp.
"Trẻ con chỉ cần đi bên cạnh cha mẹ thì vẫn luôn đáng yêu". Chử Diệc Phong nói.
Vương Thành nhìn anh, "Nhìn không ra ông chủ Chử thích trẻ con đấy".
"Con trai của chú hai anh đã kết hôn, còn sinh một đứa con trai nữa, lớn hơn con trai của anh họ em một tuổi, nó rất thông minh, rất ít khi khóc". Hơn nữa, đứa bé kia rất thích kề cận anh, mỗi lần anh về nhà là nó sẽ bước hai cái chân nhỏ đi tìm bác, bởi vì nó không khóc không quậy, cho nên hầu như anh đều để mặc nó ở bên cạnh.
"Vậy cũng phải xem là con nhà ai, hửm? Nó không khóc nữa". Vương Thành vừa nói xong liền phát hiện tiếng khóc đã ngừng, cúi đầu liền thấy đứa bé mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Chử Diệc Phong.
Chử Diệc Phong cũng phát hiện, khóe môi nhếch lên.
Đứa bé như phát hiện thứ gì mới, y y nha nha nói những lời mà chỉ nó hiểu, bàn tay mập mập vung vung không ngừng.
"Xem ra nó rất thích anh, hay là chúng ta đổi vị trí đi, anh chăm cho nó, em lái xe?". Vương Thành đề nghị, cậu rất sợ nó lại khóc tiếp.
Chử Diệc Phong không thèm nhìn cậu.
Vương Thành bĩu môi, có gì hơn người chứ.
May mắn là, quãng đường tiếp theo đứa bé không khóc nữa, nhưng Vương Thành vì để nó được vui mà bày ra đủ trò, lúc đi qua Thành Bình, bọn họ đến cửa hàng trái cây trước, ba Vương đã sớm đứng ở cửa mỏi mắt chờ mong, Vương Thành vừa xuống xe đã đưa đứa bé trong lòng cho ba Vương.
"Ba, đây là con của anh họ, nó là anh trai".
Đây không phải là lần đầu ba Vương thấy hai đứa nhỏ, Quan Gia Hòa mấy lần về thăm đều mang vợ con về, ông cũng đã gặp một hai lần, đến tuổi này rồi thì đều muốn ôm cháu, tuy con trai không thể thỏa mãn tâm nguyện của họ, nhưng bọn họ cũng xem con của Gia Hòa như cháu mình, thấy vẻ ngoan ngoãn đáng yêu kia, ba Vương cười như một đóa hoa cúc.
"Đây là Minh Minh à, càng ngày càng đáng yêu, để ông ôm một cái".
"Chú". Anh họ và chị dâu sau khi xuống xe liền đi đến.
Ba Vương nhìn đứa bé trong lòng chị dâu, "Đây là Lãng Lãng đúng không, giống y đúc anh trai nó".
"Đúng vậy ạ". Chị dâu ôn hòa nói, anh trai tên là Quan Minh, gọi là Minh Minh, em trai là Quan Lãng, thường gọi Lãng Lãng, tên của hai đứa là ông ngoại đặt.
Ba Vương đưa đứa bé cho anh họ, đi đến trước mặt Chử Diệc Phong chân thành nói: "Chử tiên sinh, lần này rất cảm ơn cậu, nếu không nhờ có cậu thì Thành Thành nhà tôi không thể về nhanh như vậy được". Không biết sự thật thế nào, ba Vương đem hết công lao Vương Thành được trở về cho Chử Diệc Phong.
"Chút việc nhỏ thôi, chú Vương đừng quan trọng quá". Chử Diệc Phong cười nói.
Vương Thành nguýt anh một cái.
"Làm gì vậy, đây là thái độ với ân nhân của con sao?". Trùng hợp là ba Vương thấy hành động của cậu, không nói hai lời đã đập bốp lên đầu cậu một cái.
Vương Thành ghi thù cái đập này lên người Chử Diệc Phong.
"Nếu Chử tiên sinh không để ý thì tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi sẽ bảo mẹ nó làm nhiều món ngon, đây là chút tấm lòng của chúng tôi vì cậu đã vươn tay giúp đỡ, mong cậu đừng từ chối". Ba Vương thấy anh còn đưa con mình về liền đoán chắc là anh có thời gian, liền nhiệt tình mời đến nhà mình.
Chử Diệc Phong tất nhiên sẽ không từ chối, đây là cơ hội quang minh chính đại vào nhà Vương Thành.
Anh gật gật đầu, ba Vương càng vui hơn, đóng cửa hàng cùng về thôn Quan gia, bởi vì Quan Gia Hòa đang trên đường chuyển nhà, nên bọn họ đến nhà bà ngoại trước, mấy người cùng dọn đồ trên xe vào nhà bà ngoại, rồi mới về nhà.
Mẹ Vương đã biết họ đã về, hơn nữa còn có thêm một vị khách, nên khi về nhà liền đi chợ một chuyến, mua rất nhiều đồ về, định làm một bữa tối phong phú, bởi vì đi chợ sớm nên hôm nay mẹ Vương may mắn cướp được mười con cá ngân, bởi vì giá trị dinh dưỡng cao nên mỗi lần xuất hiện là bị cướp sạch, vì vậy nên giá khá cao.
Ngoài ra còn có măng được trồng ở đây, măng thôn Quan gia ngon hơn măng ở nơi khác, không có cặn lại mềm ngon như củ cải, bình thường ngày lễ ngày tết hoặc làm tiệc đón họ hàng bạn bè đến ăn đều sẽ dùng măng này nấu một nồi thịt hầm măng thật ngon.
Trong nhà có măng muối và măng khô mà mẹ Vương cất giấu, cách làm rất đơn giản, lại không thêm chất bảo quản, thuần một màu trắng. Màu trắng này là do ngâm chua mà nên, khác với chất tẩy trắng trong công nghiệp thường dùng.
Cuối cùng là mấy con cua lông, cua này rất đắt, là thức ăn theo mùa, dân gian có câu "cửu thư thập hùng", chính là chỉ thời gian ăn cua tốt nhất, nhưng cũng có người thích ăn vào tháng mười một, bây giờ là tháng chín âm, đúng là thời gian cua xuất hiện.
* Cửu thư thập hùng: đây là nói tháng chín cua cái có trứng, gạch cua nhiều, thích hợp ăn cua cái. Tháng mười cua cái đẻ trứng, mà cua đực thì tuyến sinh dục phát dục tốt, trắng vàng màu mỡ, thích hợp ăn cua đực.
Những năm qua mẹ Vương rất ít khi mua cua lông về nhà, thứ nhất là cua khá đắt, sau khi công ty của con cả phá sản thì bọn họ rất ít khi ăn cua lông, thứ hai là con thứ chưa về, bọn họ có ăn cũng không ngon.
Mẹ Vương mang đồ về nhà, không bất ngờ chút nào khi thấy chồng mình kéo khách ngồi trong phòng khách nói chuyện trên trời dưới đất, Vương Thành không ở đó, chắc là đang ở trên lầu, sau khi lên tiếng chào hỏi liền vào phòng bếp, một lúc sau, Vương Thành đã đi vào.
"Mẹ, để con giúp". Vương Thành xắn tay áo lên.
"Vậy rửa cá giúp mẹ đi". Mẹ Vương cũng không cản, đổ mấy con cua được buộc chặt trong túi bóng vào bồn rửa bát để rửa.
"Oa, mẹ, sao mẹ lại mua cua lông, bây giờ chắc đắt lắm?". Vương Thành nhớ mang máng trước đây đã ăn một lần, khi đó một cân đã hơn một trăm, mà một cân cũng chỉ được một hai con, hơi to chút là một cân rồi.
"Đắt hay không thì sao, không phải là vào giúp sao? Còn đứng đó làm gì?". Mẹ Vương rửa cua xong liền bỏ vào lồng hấp, cách chưng cua rất đơn giản, chú ý đến hương vị thì thêm chút phụ liệu là được, ví dụ như gừng, tỏi, tiêu vân vân.
Vương Thành thấy bà không chịu nói cũng không hỏi nữa, cầm túi đựng cá đi rửa cá, bữa tối hôm nay rất phong phú, không cần đoán cũng biết là vì ai, thầm nghĩ đúng là Chử Diệc Phong được hời rồi, vì anh, cậu bắt đầu lừa cha mẹ mình, còn giúp chiếm lợi từ nhà mình nữa, đúng là hết thuốc chữa.
Trong phòng khách, dường như cảm nhận được oán niệm của Vương Thành, Chử Diệc Phong nhìn thoáng qua cửa phòng bếp.
Mẹ Vương sau khi biết được rất lo sợ, vội tìm dì cả, hai chị em cùng chạy đến cửa hàng, bọn họ định để dì cả trông cửa hàng giúp, rồi ba Vương mẹ Vương cùng đến cục cảnh sát xem con trai thế nào, nhưng bọn họ không nhanh như Chử Diệc Phong, vừa đến cửa hàng, người còn chưa đi, điện thoại đã vang lên.
"Thành Thành hả? Hiện giờ con sao rồi, tình hình có nghiêm trọng không?". Ba Vương bị mẹ Vương giục vội nhận điện thoại, mở miệng liền đặt ra loạt câu hỏi, "A a, được được, ba biết rồi, vậy con mau về đi".
Cúp máy, mẹ Vương vội hỏi: "Sao rồi?".
"Thành Thành nói không sao, cảnh sát không làm khó nó, bây giờ đã đi ra cục cảnh sát rồi, nó nói là Chử tiên sinh đã đón nó ra". Ba Vương cười tủm tỉm nói, quả nhiên là ông không nhìn lầm người.
"Vậy nên cảm ơn người ta".
Mẹ Vương và dì cả đều yên lòng, lúc nhận được tin các bà bị hù chết, còn tưởng là đắc tội ai đó nên bị bắt đến cục cảnh sát, không sao là được rồi.
Ba Vương gật đầu, trước đây ông đã hận không thể xem Chử Diệc Phong là tri kỷ, "Thành Thành nói đang trên đường về, Gia Hòa và vợ nó lái chiếc xe tải kia, còn Thành Thành ngồi xe của ông chủ nó, sẽ về nhanh thôi, Văn Phương, hay là bà và chị cả về trước, chờ Thành Thành về tôi sẽ báo tin cho?".
"Cũng được".
Cùng lúc đó, Vương Thành có cảm giác như đầu phình to lên, nguyên nhân không phải do cậu, mà là liên quan đến đứa bé ngồi trong lòng cậu, đứa bé này là con trai của anh họ, cũng chính là anh trai trong cặp song sinh. Bởi vì ngồi trên xe, chị dâu chăm sóc hai đứa bé không tiện lắm, anh họ lại phải lái xe, cho nên Vương Thành chủ động đề nghị ôm một đứa, kết quả đứa bé này không thấy mẹ đâu, một đường không ngừng khóc, khóc đến nỗi Vương Thành muốn tự sát cho rồi.
Trẻ con một tuổi đã bắt đầu có nhận thức, tuy không sợ, nhưng một khoảng thời gian không thấy mẹ hoặc ba là bắt đầu khóc, mới đầu Vương Thành còn thấy hay hay, một đứa bé nho nhỏ ngồi trên đùi cậu, cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại, chuyện gì cũng thấy ngạc nhiên, nhưng tình hình như vậy không duy trì được lâu đã bắt đầu ma âm xuyên não.
"Ông chủ Chử, hay là anh lái xe lên trước, để nó thấy chị dâu cái đã, nếu còn tiếp tục như vậy thì em sẽ khóc theo mất". Vương Thành ôm đứa bé, một tay nâng mông nhỏ lên không ngừng lắc lắc, tay khác vỗ nhẹ lên lưng, nhưng nó vẫn khóc không ngừng.
Chử Diệc Phong vô cùng bình tĩnh, "Xem được không sờ được, em có chắc là nó sẽ vui không?".
Vương Thành nghe vậy, mặt lập tức suy sụp.
"Trẻ con chỉ cần đi bên cạnh cha mẹ thì vẫn luôn đáng yêu". Chử Diệc Phong nói.
Vương Thành nhìn anh, "Nhìn không ra ông chủ Chử thích trẻ con đấy".
"Con trai của chú hai anh đã kết hôn, còn sinh một đứa con trai nữa, lớn hơn con trai của anh họ em một tuổi, nó rất thông minh, rất ít khi khóc". Hơn nữa, đứa bé kia rất thích kề cận anh, mỗi lần anh về nhà là nó sẽ bước hai cái chân nhỏ đi tìm bác, bởi vì nó không khóc không quậy, cho nên hầu như anh đều để mặc nó ở bên cạnh.
"Vậy cũng phải xem là con nhà ai, hửm? Nó không khóc nữa". Vương Thành vừa nói xong liền phát hiện tiếng khóc đã ngừng, cúi đầu liền thấy đứa bé mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Chử Diệc Phong.
Chử Diệc Phong cũng phát hiện, khóe môi nhếch lên.
Đứa bé như phát hiện thứ gì mới, y y nha nha nói những lời mà chỉ nó hiểu, bàn tay mập mập vung vung không ngừng.
"Xem ra nó rất thích anh, hay là chúng ta đổi vị trí đi, anh chăm cho nó, em lái xe?". Vương Thành đề nghị, cậu rất sợ nó lại khóc tiếp.
Chử Diệc Phong không thèm nhìn cậu.
Vương Thành bĩu môi, có gì hơn người chứ.
May mắn là, quãng đường tiếp theo đứa bé không khóc nữa, nhưng Vương Thành vì để nó được vui mà bày ra đủ trò, lúc đi qua Thành Bình, bọn họ đến cửa hàng trái cây trước, ba Vương đã sớm đứng ở cửa mỏi mắt chờ mong, Vương Thành vừa xuống xe đã đưa đứa bé trong lòng cho ba Vương.
"Ba, đây là con của anh họ, nó là anh trai".
Đây không phải là lần đầu ba Vương thấy hai đứa nhỏ, Quan Gia Hòa mấy lần về thăm đều mang vợ con về, ông cũng đã gặp một hai lần, đến tuổi này rồi thì đều muốn ôm cháu, tuy con trai không thể thỏa mãn tâm nguyện của họ, nhưng bọn họ cũng xem con của Gia Hòa như cháu mình, thấy vẻ ngoan ngoãn đáng yêu kia, ba Vương cười như một đóa hoa cúc.
"Đây là Minh Minh à, càng ngày càng đáng yêu, để ông ôm một cái".
"Chú". Anh họ và chị dâu sau khi xuống xe liền đi đến.
Ba Vương nhìn đứa bé trong lòng chị dâu, "Đây là Lãng Lãng đúng không, giống y đúc anh trai nó".
"Đúng vậy ạ". Chị dâu ôn hòa nói, anh trai tên là Quan Minh, gọi là Minh Minh, em trai là Quan Lãng, thường gọi Lãng Lãng, tên của hai đứa là ông ngoại đặt.
Ba Vương đưa đứa bé cho anh họ, đi đến trước mặt Chử Diệc Phong chân thành nói: "Chử tiên sinh, lần này rất cảm ơn cậu, nếu không nhờ có cậu thì Thành Thành nhà tôi không thể về nhanh như vậy được". Không biết sự thật thế nào, ba Vương đem hết công lao Vương Thành được trở về cho Chử Diệc Phong.
"Chút việc nhỏ thôi, chú Vương đừng quan trọng quá". Chử Diệc Phong cười nói.
Vương Thành nguýt anh một cái.
"Làm gì vậy, đây là thái độ với ân nhân của con sao?". Trùng hợp là ba Vương thấy hành động của cậu, không nói hai lời đã đập bốp lên đầu cậu một cái.
Vương Thành ghi thù cái đập này lên người Chử Diệc Phong.
"Nếu Chử tiên sinh không để ý thì tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi sẽ bảo mẹ nó làm nhiều món ngon, đây là chút tấm lòng của chúng tôi vì cậu đã vươn tay giúp đỡ, mong cậu đừng từ chối". Ba Vương thấy anh còn đưa con mình về liền đoán chắc là anh có thời gian, liền nhiệt tình mời đến nhà mình.
Chử Diệc Phong tất nhiên sẽ không từ chối, đây là cơ hội quang minh chính đại vào nhà Vương Thành.
Anh gật gật đầu, ba Vương càng vui hơn, đóng cửa hàng cùng về thôn Quan gia, bởi vì Quan Gia Hòa đang trên đường chuyển nhà, nên bọn họ đến nhà bà ngoại trước, mấy người cùng dọn đồ trên xe vào nhà bà ngoại, rồi mới về nhà.
Mẹ Vương đã biết họ đã về, hơn nữa còn có thêm một vị khách, nên khi về nhà liền đi chợ một chuyến, mua rất nhiều đồ về, định làm một bữa tối phong phú, bởi vì đi chợ sớm nên hôm nay mẹ Vương may mắn cướp được mười con cá ngân, bởi vì giá trị dinh dưỡng cao nên mỗi lần xuất hiện là bị cướp sạch, vì vậy nên giá khá cao.
Ngoài ra còn có măng được trồng ở đây, măng thôn Quan gia ngon hơn măng ở nơi khác, không có cặn lại mềm ngon như củ cải, bình thường ngày lễ ngày tết hoặc làm tiệc đón họ hàng bạn bè đến ăn đều sẽ dùng măng này nấu một nồi thịt hầm măng thật ngon.
Trong nhà có măng muối và măng khô mà mẹ Vương cất giấu, cách làm rất đơn giản, lại không thêm chất bảo quản, thuần một màu trắng. Màu trắng này là do ngâm chua mà nên, khác với chất tẩy trắng trong công nghiệp thường dùng.
Cuối cùng là mấy con cua lông, cua này rất đắt, là thức ăn theo mùa, dân gian có câu "cửu thư thập hùng", chính là chỉ thời gian ăn cua tốt nhất, nhưng cũng có người thích ăn vào tháng mười một, bây giờ là tháng chín âm, đúng là thời gian cua xuất hiện.
* Cửu thư thập hùng: đây là nói tháng chín cua cái có trứng, gạch cua nhiều, thích hợp ăn cua cái. Tháng mười cua cái đẻ trứng, mà cua đực thì tuyến sinh dục phát dục tốt, trắng vàng màu mỡ, thích hợp ăn cua đực.
Những năm qua mẹ Vương rất ít khi mua cua lông về nhà, thứ nhất là cua khá đắt, sau khi công ty của con cả phá sản thì bọn họ rất ít khi ăn cua lông, thứ hai là con thứ chưa về, bọn họ có ăn cũng không ngon.
Mẹ Vương mang đồ về nhà, không bất ngờ chút nào khi thấy chồng mình kéo khách ngồi trong phòng khách nói chuyện trên trời dưới đất, Vương Thành không ở đó, chắc là đang ở trên lầu, sau khi lên tiếng chào hỏi liền vào phòng bếp, một lúc sau, Vương Thành đã đi vào.
"Mẹ, để con giúp". Vương Thành xắn tay áo lên.
"Vậy rửa cá giúp mẹ đi". Mẹ Vương cũng không cản, đổ mấy con cua được buộc chặt trong túi bóng vào bồn rửa bát để rửa.
"Oa, mẹ, sao mẹ lại mua cua lông, bây giờ chắc đắt lắm?". Vương Thành nhớ mang máng trước đây đã ăn một lần, khi đó một cân đã hơn một trăm, mà một cân cũng chỉ được một hai con, hơi to chút là một cân rồi.
"Đắt hay không thì sao, không phải là vào giúp sao? Còn đứng đó làm gì?". Mẹ Vương rửa cua xong liền bỏ vào lồng hấp, cách chưng cua rất đơn giản, chú ý đến hương vị thì thêm chút phụ liệu là được, ví dụ như gừng, tỏi, tiêu vân vân.
Vương Thành thấy bà không chịu nói cũng không hỏi nữa, cầm túi đựng cá đi rửa cá, bữa tối hôm nay rất phong phú, không cần đoán cũng biết là vì ai, thầm nghĩ đúng là Chử Diệc Phong được hời rồi, vì anh, cậu bắt đầu lừa cha mẹ mình, còn giúp chiếm lợi từ nhà mình nữa, đúng là hết thuốc chữa.
Trong phòng khách, dường như cảm nhận được oán niệm của Vương Thành, Chử Diệc Phong nhìn thoáng qua cửa phòng bếp.
Danh sách chương