Dạo quanh Bắc Sơn xong, hai người lại đi đến xưởng, dì cả và anh họ đã đi lên Quả Sơn, tuy đêm qua tuyết không rơi nhiều, nhưng sợ là tuyết sẽ đè lên mầm cây con, hai mẹ con liền quyết định đi lên xem sao, mẹ Vương không đi cùng, dạo gần đây trái cây mà Vương Thành thu mua của các nhà khác đã được đưa đến, mẹ Vương lại bận rộn.
Heo mini đi trước đào đường, cứ như cả đời chưa từng thấy tuyết vậy, chút tuyết trên đường bị nó dùng mũi đào đến lộ cả đất bên dưới.
Vương Thành dùng mũi chân đạp mông nó, "Heo, chỉ biết chơi, đi mau đi, nếu không vứt mày lại đấy". Bởi vì nó mà tốc độ đi đường của hai người rất chậm.
"Bình thường em luôn đối xử với nó như vậy hả?". Chử Diệc Phong hỏi.
"Bình thường em có dắt heo đi dạo đâu, khoảng thời gian trước vì trong nhà rất bận, nên nó được mẹ em đưa đến nhà ông bà ngoại nhờ trông giúp, bà ngoại em rất thích động vật nhỏ, chuyện gì cũng chiều theo nó, nuôi cho nó ngày càng bướng hơn, đừng thấy nó là một con heo, em thấy nó còn khôn hơn người đấy". Vương Thành nói xong liền định dùng mũi chân đi đạp mông heo, chắc là bị nó nhìn thấy, liền vọt ra phía sau cậu.
Hành động này của nó đúng ý Vương Thành, liền kéo nó đi tiếp, heo mini không muốn, vì vậy ở phía sau phân cao thấp với cậu, nhưng một con heo như nó sao là đối thủ của Vương Thành được, bốn móng để lại bốn vết trên đường, mồm thì gào thét, cứ như Vương Thành đang ngược đãi nó vậy.
Có thôn dân không rõ tình hình đi ngang qua nhìn thấy, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Vương Thành lại rất quái dị.
Vương Thành bị con heo này làm tức chết, ban đầu ở nhà họ bị dạy dỗ một trận nên chưa từng bướng như vậy, không ngờ mới đến nhà bà ngoại chưa được hai tháng đã học được cách giả bộ rồi.
"Không thích thì ném nó đi". Chử Diệc Phong đột nhiên nói.
Một người một heo hoảng sợ.
Vương Thành nhìn anh, lại cúi đầu nhìn heo đã im lặng trong chớp mắt, "Ném nó thật sao? Em sợ nó sẽ chạy đến nhà bà ngoại em, nó biết đường đến nhà bà ngoại em mà".
"Nếu thấy phiền thì không cần nuôi nó, ném nó vào rừng trên núi Phượng Hà, dù nó có chạy ra cũng không tìm được đường đâu, huống hồ gì nó cũng không chạy ra được". Chỗ đó đã được xây dựng, có tường cao bao quanh, lại có nhân viên trông giữ, người không vào được, một con heo lại càng không ra được.
"Anh nói đúng". Vương Thành đồng ý.
Heo mini lập tức khởi động bốn móng định chạy, nhưng dây dắt lại ở trong tay Vương Thành, dù nó có nhanh thế nào, thì Vương Thành không đi, nó chỉ có thể chạy bộ tại chỗ.
Rốt cục cũng tìm được tử huyệt của nó.
Vương Thành cười âm hiểm, "Heo, sau này mày mà dám bướng thì tao đuổi mày về núi Phượng Hà đấy, có nghe không?".
Heo mini quay đầu lại nhìn cậu, dần yên tĩnh lại, con người có câu, từ nghèo lên giàu dễ từ giàu xuống nghèo khó, với một con heo cũng tương tự như vậy, đã quen ăn ngon uống sướng có người hầu hạ rồi, nếu để nó quay lại khu rừng ăn không đủ no mặc không đủ ấm nguy hiểm bốn bề thì không được đâu.
"Ông chủ Chử, cuối cùng hôm nay anh cũng nói được câu tiếng người". Vương Thành không quên trêu chọc Vương Thành một câu.
Chử Diệc Phong nghe vậy mỉm cười, "Có thưởng gì không?".
"Có chứ, thưởng cho anh một nắm đấm, có muốn không?". Vương Thành đã lĩnh giáo qua hành vi rụng tiết tháo của anh rất nhiều lần, hiện giờ tâm trạng cậu rất tốt, tuyệt không muốn nghĩ đến cái gọi là thưởng đâu.
"Có thể liếm không?".
"...".
Xưởng mứt đã mở rộng lên đến hai mươi công nhân, không tính mẹ Vương, bởi vì việc nấu mứt khá phiền phức, tuy bọn họ đã thuê một vài người hiểu biết, nhưng mẹ Vương luôn lo lắng, dù sao nhà họ cũng vì mứt trái cây có hương vị ngon hơn những loại mứt khác nên mới có nhiều khách quen như vậy, mẹ Vương không muốn đập bảng hiệu của mình, cho nên thường xuyên đến xem.
Chử Diệc Phong sau khi xem qua liền nhíu mày.
Vương Thành chú ý thấy liền hỏi anh, "Sao vậy?".
"Xưởng quá nhỏ, sau này muốn phát triển cần phải đổi nơi khác". Chử Diệc Phong không tin Vương Thành chỉ định phát triển đến mức này.
"Em biết, chỉ là thôn Quan gia không có nơi lớn như vậy, hơn nữa lúc đó cần gấp, nên chỉ có thể tạm thời tìm chỗ này". Vương Thành biết mứt trái cây nhà cậu sẽ phát triển không chỉ như vậy, nhìn chỉ trong thời gian ngắn đã làm đến thế này là biết rôi, "Hơn nữa anh xem hiện giờ mẹ em vui vẻ như vậy, dù sau này phát triển thêm thì em cũng tính giữ lại chỗ này, quy mô lớn thế này là được".
"Sao anh lại thấy em hài lòng với tình hình như hiện giờ?". Chử Diệc Phong vẫn rất hiểu cậu.
"Có sao? Con người em luôn thấy tùy duyên là được".
Tính cách của Vương Thành thật ra chịu ảnh hưởng từ lão hòa thượng, lão hòa thượng là cao nhân lánh đời, tuy vẫn uống rượu ăn thịt, nhưng không ngăn được tấm lòng hướng Phật của ông, có lẽ ông vô danh, nhưng lại hơn những hòa thượng miệng đầy kinh văn ở những chùa miếu lớn kia, đạo lý lớn không phải là nói ra, mà phải làm ra được, ơn tình lớn nhất của ông với Vương Thành là dạy cho Vương Thành có tấm lòng rộng lớn, đây là phẩm đức cao thượng mà tiền tài và quyền lực đều không thể có được.
Sau khi gặp mẹ Vương, hai người liền quay về, trên đường về nhận được cuộc gọi từ ba Vương, nói là đang trên đường về thôn Quan gia, đi cùng còn có Trịnh tiên sinh nữa, hiện giờ Quan Gia Hòa đang trông cửa hàng, hôm nay anh không cần đi giao hàng.
Vương Thành ngơ ra, Trịnh Kính Ân tìm cậu thì có thể hiểu, nhưng sao ba cậu lại mang người về nhà chứ.
"Sao vậy?". Chử Diệc Phong hỏi.
Vương Thành cất di động đi, "Ba em đưa Trịnh tiên sinh về nhà, cũng không biết là có chuyện gì nữa, xem ra chúng ta không thể đi dạo tiếp được rồi".
"Trịnh Kính Ân?".
Vương Thành gật đầu.
Từ khi nhìn thấy Trịnh Kính Ân ở cửa hàng mứt, tuy Chử Diệc Phong biết anh không có ý xấu gì với nhà Vương Thành, nhưng chắc chắn là có mục đích khác, nếu không một thiên chi kiêu tử sẽ không đột nhiên chạy đến nông thôn để thân thiết với một gia đình bình thường, chỉ là Trịnh Kính Ân cũng không che dấu hành vi của mình, sau đó anh cũng đã điều tra qua, nhưng trên tài liệu ghi rõ nhà họ Vương và Trịnh Kính Ân chưa từng có liên quan gì, cho nên anh cũng rất thắc mắc không biết vì sao Trịnh Kính Ân lại muốn tiếp cận nhà họ Vương.
Hai người đổi hướng quay về nhà, Vương Thành đến phòng bếp rửa sạch hoa quả, cắt xếp lên đĩa chuẩn bị đón khách, rồi cùng Chử Diệc Phong ngồi đợi trong phòng khách.
Hiển nhiên Trịnh Kính Ân không ngờ sẽ thấy Chử Diệc Phong trong nhà Vương Thành, hơi sửng sốt rồi vẻ mặt bình thường trở lại, không để người khác nhìn ra được gì.
Ba Vương nhiệt tình mời anh vào nhà, ông cũng không biết là hai người biết nhau, còn chủ động giới thiệu Chử Diệc Phong nữa, nhưng Trịnh Kính Ân lại nói thẳng ra là hai người đã gặp nhau rồi.
"Nếu biết nhau thì hay hơn rồi". Ba Vương vui vẻ nói.
Trịnh Kính Ân cười nhìn Chử Diệc Phong, "Chử tiên sinh đúng là rảnh rỗi, sáng sớm đã đến đây rồi".
Câu tiếp theo của Chử Diệc Phong lại làm anh suýt nữa không cười nổi.
"Sáng sớm thì tất nhiên là không thể nào, chỉ là đêm qua tôi đã ở đây thôi". Chử Diệc Phong vắt chân, tư thế ngồi tao nhã, so về giả bộ thì hai người không phân cao thấp.
Trịnh Kính Ân rất muốn hỏi sao tối qua lại ngủ lại ở nhà họ Vương, nhưng anh chỉ là người ngoài, hỏi thế không ổn lắm, anh thì không lo ba Vương sẽ phát hiện, sau khi trò chuyện với ông thì anh biết ông là người hiền lành, anh lo sẽ bị Chử Diệc Phong và Vương Thành nhận ra, cũng may có ba Vương "nói nhiều" đã giải thích cho anh.
"Ai mà lại dám ra tay với Vương Thành?". Trong mắt Trịnh Kính Ân lóe lên tia lạnh lẽo.
"Chỉ là một tên lưu manh thôi, nhưng Thành Thành đã nói tên đó không ra cục cảnh sát được, nếu người đã không sao thì thôi vậy".
"Chú Vương nói đúng, người không sao là được rồi". Trịnh Kính Ân nhìn Vương Thành, tuy ba Vương không nói tỉ mỉ, nhưng anh đã đại khái đoán được tối qua vì sao Chử Diệc Phong lại qua đêm ở nhà Vương Thành, trước kia anh chỉ nghi ngờ thôi, nhưng giờ có thể chắc chắn được là Chử Diệc Phong có ý đồ với Vương Thành, chỉ là không biết Vương Thành có biết chuyện này hay không.
Lời này nói hợp lòng ba Vương, càng nhìn anh càng thấy thuận mắt, máy hát vừa mở liền không tắt đi được, Chử Diệc Phong và Trịnh Kính Ân thế mà cũng phối hợp theo.
Không biết có phải là ảo giác của Vương Thành không, mà cậu cứ thấy như Chử Diệc Phong và Trịnh tiên sinh đang phân cao thấp, nhưng mà có gì để phân chứ? Không hiểu nổi.
Chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ, điện thoại trong phòng khách vang lên, Vương Thành đi đến nghe máy, là mẹ Vương gọi đến, mẹ Vương nói trưa nay bà sẽ ở lại ăn cơm cùng công nhân trong xưởng, nói với Vương Thành là hai cha con tự lo đi, rồi cúp máy.
Ba Vương muốn giữ hai người ở lại ăn cơm, nhưng nguyên liệu trong tủ lạnh lại không đủ, Vương Thành không thể để ba Vương đi mua thêm được, liền xung phong nhận việc đi mua thức ăn.
"Tôi đi với cậu". Chử Diệc Phong đứng lên.
"Tôi cũng đi cùng nữa, cảnh sắc ở thôn Quan gia tôi chưa từng xem qua bao giờ, thuận đường đi xem cũng được". Trịnh Kính Ân đứng lên, lý do rất hợp lý, nụ cười mỉm nho nhã cũng làm người ta không từ chối được.
Vương Thành còn chưa mở miệng, ba Vương đã đồng ý ngay, còn dặn Vương Thành đi sớm về sớm, hơn nữa nhớ tiếp đón khách của ông cho chu đáo, ý trong lời là bảo cậu đừng để khách giúp xách đồ, chỉ vì rất hiểu con trai nên ông biết nếu mình không dặn trước thì nó sẽ làm như vậy.
Heo mini đi trước đào đường, cứ như cả đời chưa từng thấy tuyết vậy, chút tuyết trên đường bị nó dùng mũi đào đến lộ cả đất bên dưới.
Vương Thành dùng mũi chân đạp mông nó, "Heo, chỉ biết chơi, đi mau đi, nếu không vứt mày lại đấy". Bởi vì nó mà tốc độ đi đường của hai người rất chậm.
"Bình thường em luôn đối xử với nó như vậy hả?". Chử Diệc Phong hỏi.
"Bình thường em có dắt heo đi dạo đâu, khoảng thời gian trước vì trong nhà rất bận, nên nó được mẹ em đưa đến nhà ông bà ngoại nhờ trông giúp, bà ngoại em rất thích động vật nhỏ, chuyện gì cũng chiều theo nó, nuôi cho nó ngày càng bướng hơn, đừng thấy nó là một con heo, em thấy nó còn khôn hơn người đấy". Vương Thành nói xong liền định dùng mũi chân đi đạp mông heo, chắc là bị nó nhìn thấy, liền vọt ra phía sau cậu.
Hành động này của nó đúng ý Vương Thành, liền kéo nó đi tiếp, heo mini không muốn, vì vậy ở phía sau phân cao thấp với cậu, nhưng một con heo như nó sao là đối thủ của Vương Thành được, bốn móng để lại bốn vết trên đường, mồm thì gào thét, cứ như Vương Thành đang ngược đãi nó vậy.
Có thôn dân không rõ tình hình đi ngang qua nhìn thấy, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Vương Thành lại rất quái dị.
Vương Thành bị con heo này làm tức chết, ban đầu ở nhà họ bị dạy dỗ một trận nên chưa từng bướng như vậy, không ngờ mới đến nhà bà ngoại chưa được hai tháng đã học được cách giả bộ rồi.
"Không thích thì ném nó đi". Chử Diệc Phong đột nhiên nói.
Một người một heo hoảng sợ.
Vương Thành nhìn anh, lại cúi đầu nhìn heo đã im lặng trong chớp mắt, "Ném nó thật sao? Em sợ nó sẽ chạy đến nhà bà ngoại em, nó biết đường đến nhà bà ngoại em mà".
"Nếu thấy phiền thì không cần nuôi nó, ném nó vào rừng trên núi Phượng Hà, dù nó có chạy ra cũng không tìm được đường đâu, huống hồ gì nó cũng không chạy ra được". Chỗ đó đã được xây dựng, có tường cao bao quanh, lại có nhân viên trông giữ, người không vào được, một con heo lại càng không ra được.
"Anh nói đúng". Vương Thành đồng ý.
Heo mini lập tức khởi động bốn móng định chạy, nhưng dây dắt lại ở trong tay Vương Thành, dù nó có nhanh thế nào, thì Vương Thành không đi, nó chỉ có thể chạy bộ tại chỗ.
Rốt cục cũng tìm được tử huyệt của nó.
Vương Thành cười âm hiểm, "Heo, sau này mày mà dám bướng thì tao đuổi mày về núi Phượng Hà đấy, có nghe không?".
Heo mini quay đầu lại nhìn cậu, dần yên tĩnh lại, con người có câu, từ nghèo lên giàu dễ từ giàu xuống nghèo khó, với một con heo cũng tương tự như vậy, đã quen ăn ngon uống sướng có người hầu hạ rồi, nếu để nó quay lại khu rừng ăn không đủ no mặc không đủ ấm nguy hiểm bốn bề thì không được đâu.
"Ông chủ Chử, cuối cùng hôm nay anh cũng nói được câu tiếng người". Vương Thành không quên trêu chọc Vương Thành một câu.
Chử Diệc Phong nghe vậy mỉm cười, "Có thưởng gì không?".
"Có chứ, thưởng cho anh một nắm đấm, có muốn không?". Vương Thành đã lĩnh giáo qua hành vi rụng tiết tháo của anh rất nhiều lần, hiện giờ tâm trạng cậu rất tốt, tuyệt không muốn nghĩ đến cái gọi là thưởng đâu.
"Có thể liếm không?".
"...".
Xưởng mứt đã mở rộng lên đến hai mươi công nhân, không tính mẹ Vương, bởi vì việc nấu mứt khá phiền phức, tuy bọn họ đã thuê một vài người hiểu biết, nhưng mẹ Vương luôn lo lắng, dù sao nhà họ cũng vì mứt trái cây có hương vị ngon hơn những loại mứt khác nên mới có nhiều khách quen như vậy, mẹ Vương không muốn đập bảng hiệu của mình, cho nên thường xuyên đến xem.
Chử Diệc Phong sau khi xem qua liền nhíu mày.
Vương Thành chú ý thấy liền hỏi anh, "Sao vậy?".
"Xưởng quá nhỏ, sau này muốn phát triển cần phải đổi nơi khác". Chử Diệc Phong không tin Vương Thành chỉ định phát triển đến mức này.
"Em biết, chỉ là thôn Quan gia không có nơi lớn như vậy, hơn nữa lúc đó cần gấp, nên chỉ có thể tạm thời tìm chỗ này". Vương Thành biết mứt trái cây nhà cậu sẽ phát triển không chỉ như vậy, nhìn chỉ trong thời gian ngắn đã làm đến thế này là biết rôi, "Hơn nữa anh xem hiện giờ mẹ em vui vẻ như vậy, dù sau này phát triển thêm thì em cũng tính giữ lại chỗ này, quy mô lớn thế này là được".
"Sao anh lại thấy em hài lòng với tình hình như hiện giờ?". Chử Diệc Phong vẫn rất hiểu cậu.
"Có sao? Con người em luôn thấy tùy duyên là được".
Tính cách của Vương Thành thật ra chịu ảnh hưởng từ lão hòa thượng, lão hòa thượng là cao nhân lánh đời, tuy vẫn uống rượu ăn thịt, nhưng không ngăn được tấm lòng hướng Phật của ông, có lẽ ông vô danh, nhưng lại hơn những hòa thượng miệng đầy kinh văn ở những chùa miếu lớn kia, đạo lý lớn không phải là nói ra, mà phải làm ra được, ơn tình lớn nhất của ông với Vương Thành là dạy cho Vương Thành có tấm lòng rộng lớn, đây là phẩm đức cao thượng mà tiền tài và quyền lực đều không thể có được.
Sau khi gặp mẹ Vương, hai người liền quay về, trên đường về nhận được cuộc gọi từ ba Vương, nói là đang trên đường về thôn Quan gia, đi cùng còn có Trịnh tiên sinh nữa, hiện giờ Quan Gia Hòa đang trông cửa hàng, hôm nay anh không cần đi giao hàng.
Vương Thành ngơ ra, Trịnh Kính Ân tìm cậu thì có thể hiểu, nhưng sao ba cậu lại mang người về nhà chứ.
"Sao vậy?". Chử Diệc Phong hỏi.
Vương Thành cất di động đi, "Ba em đưa Trịnh tiên sinh về nhà, cũng không biết là có chuyện gì nữa, xem ra chúng ta không thể đi dạo tiếp được rồi".
"Trịnh Kính Ân?".
Vương Thành gật đầu.
Từ khi nhìn thấy Trịnh Kính Ân ở cửa hàng mứt, tuy Chử Diệc Phong biết anh không có ý xấu gì với nhà Vương Thành, nhưng chắc chắn là có mục đích khác, nếu không một thiên chi kiêu tử sẽ không đột nhiên chạy đến nông thôn để thân thiết với một gia đình bình thường, chỉ là Trịnh Kính Ân cũng không che dấu hành vi của mình, sau đó anh cũng đã điều tra qua, nhưng trên tài liệu ghi rõ nhà họ Vương và Trịnh Kính Ân chưa từng có liên quan gì, cho nên anh cũng rất thắc mắc không biết vì sao Trịnh Kính Ân lại muốn tiếp cận nhà họ Vương.
Hai người đổi hướng quay về nhà, Vương Thành đến phòng bếp rửa sạch hoa quả, cắt xếp lên đĩa chuẩn bị đón khách, rồi cùng Chử Diệc Phong ngồi đợi trong phòng khách.
Hiển nhiên Trịnh Kính Ân không ngờ sẽ thấy Chử Diệc Phong trong nhà Vương Thành, hơi sửng sốt rồi vẻ mặt bình thường trở lại, không để người khác nhìn ra được gì.
Ba Vương nhiệt tình mời anh vào nhà, ông cũng không biết là hai người biết nhau, còn chủ động giới thiệu Chử Diệc Phong nữa, nhưng Trịnh Kính Ân lại nói thẳng ra là hai người đã gặp nhau rồi.
"Nếu biết nhau thì hay hơn rồi". Ba Vương vui vẻ nói.
Trịnh Kính Ân cười nhìn Chử Diệc Phong, "Chử tiên sinh đúng là rảnh rỗi, sáng sớm đã đến đây rồi".
Câu tiếp theo của Chử Diệc Phong lại làm anh suýt nữa không cười nổi.
"Sáng sớm thì tất nhiên là không thể nào, chỉ là đêm qua tôi đã ở đây thôi". Chử Diệc Phong vắt chân, tư thế ngồi tao nhã, so về giả bộ thì hai người không phân cao thấp.
Trịnh Kính Ân rất muốn hỏi sao tối qua lại ngủ lại ở nhà họ Vương, nhưng anh chỉ là người ngoài, hỏi thế không ổn lắm, anh thì không lo ba Vương sẽ phát hiện, sau khi trò chuyện với ông thì anh biết ông là người hiền lành, anh lo sẽ bị Chử Diệc Phong và Vương Thành nhận ra, cũng may có ba Vương "nói nhiều" đã giải thích cho anh.
"Ai mà lại dám ra tay với Vương Thành?". Trong mắt Trịnh Kính Ân lóe lên tia lạnh lẽo.
"Chỉ là một tên lưu manh thôi, nhưng Thành Thành đã nói tên đó không ra cục cảnh sát được, nếu người đã không sao thì thôi vậy".
"Chú Vương nói đúng, người không sao là được rồi". Trịnh Kính Ân nhìn Vương Thành, tuy ba Vương không nói tỉ mỉ, nhưng anh đã đại khái đoán được tối qua vì sao Chử Diệc Phong lại qua đêm ở nhà Vương Thành, trước kia anh chỉ nghi ngờ thôi, nhưng giờ có thể chắc chắn được là Chử Diệc Phong có ý đồ với Vương Thành, chỉ là không biết Vương Thành có biết chuyện này hay không.
Lời này nói hợp lòng ba Vương, càng nhìn anh càng thấy thuận mắt, máy hát vừa mở liền không tắt đi được, Chử Diệc Phong và Trịnh Kính Ân thế mà cũng phối hợp theo.
Không biết có phải là ảo giác của Vương Thành không, mà cậu cứ thấy như Chử Diệc Phong và Trịnh tiên sinh đang phân cao thấp, nhưng mà có gì để phân chứ? Không hiểu nổi.
Chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ, điện thoại trong phòng khách vang lên, Vương Thành đi đến nghe máy, là mẹ Vương gọi đến, mẹ Vương nói trưa nay bà sẽ ở lại ăn cơm cùng công nhân trong xưởng, nói với Vương Thành là hai cha con tự lo đi, rồi cúp máy.
Ba Vương muốn giữ hai người ở lại ăn cơm, nhưng nguyên liệu trong tủ lạnh lại không đủ, Vương Thành không thể để ba Vương đi mua thêm được, liền xung phong nhận việc đi mua thức ăn.
"Tôi đi với cậu". Chử Diệc Phong đứng lên.
"Tôi cũng đi cùng nữa, cảnh sắc ở thôn Quan gia tôi chưa từng xem qua bao giờ, thuận đường đi xem cũng được". Trịnh Kính Ân đứng lên, lý do rất hợp lý, nụ cười mỉm nho nhã cũng làm người ta không từ chối được.
Vương Thành còn chưa mở miệng, ba Vương đã đồng ý ngay, còn dặn Vương Thành đi sớm về sớm, hơn nữa nhớ tiếp đón khách của ông cho chu đáo, ý trong lời là bảo cậu đừng để khách giúp xách đồ, chỉ vì rất hiểu con trai nên ông biết nếu mình không dặn trước thì nó sẽ làm như vậy.
Danh sách chương