Vương Ninh Khải và bạn gái Uông Tiểu Diễm của gã chọn cách rầm rộ về nhà quả nhiên lại khiến các thôn dân chú ý. Từ khi gã và bạn gái Lisa có tiền chia tay, sau lưng có không ít người đều nói gã không có số hưởng, trước kia thì hầu như ai cũng hâm mộ, giờ đều là vui sướng khi người gặp họa. Khoảng thời gian đó Lý thị không dám ra ngoài, bởi vì vừa ra ngoài gặp được người quen chắc chắn sẽ nghe câu "Ai da, Ninh Khải nhà chị chia tay bạn gái rồi à?", "Tiếc quá nha, xem ra Ninh Khải nhà chị không có cái phúc đó", "Con rể người có tiền quả nhiên là không dễ làm" vân vân, Lý thị nghe được nhiều vô kể, cho nên lần này khi Vương Ninh Khải lại quen một cô bạn gái nhà có tiền khác, tuy gia thế không thể so với Lisa, nhưng cuối cùng cũng có thể khiến mấy người kia ngậm miệng, tìm lại mặt mũi.

Lần này Vương Ninh Khải và bạn gái mới của gã trở về, Lý thị và chồng bàn bạc với nhau, không định làm tiệc rượu gì nữa.

Lần trước mời khách ở nhà hàng Phú Quý đã nhận được bài học rồi, chi phí dự tính chỉ hai ba mươi nghìn lại vì những người muốn chiếm lời hết mức kia mà vượt gấp đôi, lúc trả tiền, tim Vương Hoằng Vĩ và Lý thị như đang rỏ máu. Lúc này, Lý thị cũng không đi khoe khoang khắp nơi con trai mình hẹn hò với cô bạn gái có tiền thế nào, chỉ nói là nhà kinh doanh, không dám nói thêm gì, nhưng vì muốn người khác biết con trai bà ta có bản lĩnh, không chỉ có Lisa, mà còn có Uông Tiểu Diễm, cho nên định cùng chồng đến đầu thôn đón họ.

Cùng lúc đó, đi trên đường cái dẫn đến thôn Quan gia, Uông Tiểu Diễm đang ngồi trong xe oán giận thôn Quan gia vừa hẻo lánh đường lại gập ghềnh.

"Còn bao lâu nữa mới đến? Sao nhà anh ở chỗ xa xôi hẻo lánh vậy chứ?".

Thực ra thôn Quan gia cũng không phải là thôn hẻo lánh cho lắm, khoảng thời gian trước lại được chính phủ sửa đường, còn trải nhựa nữa, nghe nói là liên quan đến hạng mục ở núi Phương Hà, đường đó đúng lúc đi xuyên qua thôn Quan gia, cho nên dù hiện giờ tốc độ xe không nhanh, nhưng không cần phải mất hai tiếng mới có thể đến nơi.

"Sắp rồi, em cố chịu chút đi". Người lái xe là Vương Ninh Khải, con đường này gã đi rất nhiều lần rồi, trong lòng cũng không đồng ý với lời của bạn gái, chẳng qua vẫn cần nhân nhượng một chút.

"Em nói trước, sau này mà gả cho anh thì em không về đây nhiều đâu, em sắp phát điên rồi". Uông Tiểu Diễm oán giận nói.

"Tùy em". Vương Ninh Khải đáp lại, trong lòng càng thấy khó chịu với ả hơn, rõ ràng nhà không có tiền bằng Lisa, nhưng lại yếu ớt hơn cả Lisa nữa, tưởng mình là thiên kim tiểu thư thật sao.

Uông Tiểu Diễm dường như nghe ra được gã không kiên nhẫn, đang định nói gì đó, thì phía sau đột nhiên có một chiếc xe ấn còi phát tín hiệu muốn vượt, Vương Ninh Khải cũng thấy, nhưng gã mặc kệ, thậm chí cố tình đem xe đi về giữa đường, vẫn giữ cách chạy như vậy, rồi như chẳng có việc gì nói chuyện phiếm.

Ngay sau đó, Uông Tiểu Diễm đột nhiên hét ầm lên.

Chiếc xe màu bạc kia đột nhiên đi vượt lên từ bên trái, hai chiếc xe cách nhau rất gần, cứ như sắp va vào nhau vậy, nhưng không đợi Vương Ninh Khải nhìn qua, chiếc xe kia đã lướt qua vượt lên phía trước, tốc độ cũng tăng lên, rất nhanh đã để lại đuôi xe mờ mờ phía trước.

Vương Ninh Khải thì không sao, gã ngay cả cơ hội bị dọa sợ cũng không có, Uông Tiểu Diễm thì đúng lúc đó lại quay đầu lại, vì vậy tận mắt nhìn thấy cảnh mạo hiểm khi chiếc xe màu bạc gần sát xe của họ, sợ đến nỗi hồn cũng sắp bay đi.

"Đúng là không muốn sống nữa mà, muốn chết thì tìm nơi khác đi, nếu là liên lụy đến bổn tiểu thư, ngay cả mười cái mạng cũng không đền nổi đâu, tức chết mất, tâm trạng đang tốt cũng bị phá mất, đường này đi đến thôn Quan gia đúng không, tốt nhất là đừng để em thấy nó". Uông Tiểu Diễm tức giận hùng hổ mắng chửi.

Vương Ninh Khải nhíu mày, "Được rồi, em có mắng tiếp cũng chẳng được gì, xe kia không giống như là ở thôn Quan gia, chắc là nơi khác". Bởi vì người nọ lái khá nhanh nên gã không chú ý thấy chiếc xe kia thuộc hãng nào, nhưng thôn Quan gia cũng chỉ lớn bằng vậy, người lái được chiếc xe như thế cũng không có nhiều.

Uông Tiểu Diễm hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Gặp được cha mẹ Vương Ninh Khải, Lý thị với Uông Tiểu Diễm như vừa gặp đã thân, hai người lập tức tụm lại trò chuyện sôi nổi, những thực ra cũng đều có ý như nhau, vì Vương Ninh Khải mới chủ động thân thiết, Lý thị hỏi sao họ đến muộn như vậy, Uông Tiểu Diễm liền kể chuyện trên đường có xe vượt qua.

"Xe màu bạc?". Lý thị ngẩn người, không trùng hợp vậy chứ, lúc nãy họ đã thấy một chiếc xe màu bạc đi vào thôn Quan gia.

"Thím Lý, thím sao vậy?".

Uông Tiểu Diễm thấy sắc mặt bà ta là lạ liền hỏi. Lý thị do dự một lúc, nói: "Lúc nãy thím và ba Ninh Khải ở đầu thôn cũng thấy có một chiếc xe màu bạc đi vào, không biết có phải là chiếc mà con đã nói không".

"Lúc nãy? Vậy chắc chắn là chiếc xe con đã nói rồi". Uông Tiểu Diễm tức giận nói, "Tốt nhất là đừng để con thấy nó".

Mắt Lý thị lóe lên, Uông Tiểu Diễm càng thể hiện có tiền có thế bà ta lại càng vui, bà ta muốn để những người kia nhìn xem, bên cạnh con trai bà ta không thiếu con gái, "Thôi thôi, chuyện mất hứng như vậy đừng nhắc đến nữa, các con đi xe về đây chắc là đã mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đã, chuyện khác nói sau đi".

Chiếc xe màu bạc trong lời Uông Tiểu Diễm lúc này đang đứng trước cổng nhà Vương Thành, chủ nhân của nó không ai khác chính là Chử Diệc Phong, vì trước đó Vương Thành đã báo cho mẹ Vương, nên biểu hiện lúc nhìn thấy anh không chột dạ chút nào, Chử Diệc Phong thấy cậu một vẻ anh em tốt với mình là biết đã chuẩn bị sẵn rồi.

Lần trước sau khi ăn cơm xong, mẹ Vương đối xử cũng khá thân thiện với Chử Diệc Phong, nhưng vì lần này bị người ta đổ oan, hơn nữa lại có liên quan đến anh, nên không được thân thiện như trước nữa, tuy không biểu hiện rõ nhưng không qua được mắt Chử Diệc Phong.

"Hai đứa trò chuyện đi, mẹ đi nấu cơm". Mẹ Vương nói xong liền vào phòng bếp.

Vương Thành nghe thấy tiếng trong phòng bếp, chắc chắn là mẹ Vương đang nấu cơm, liền thì thầm nói: "Ông chủ Chử, anh đã nghĩ được cớ gì cho lần này chưa, lát nữa chắc chắn mẹ em sẽ hỏi đấy, đây là chuyện của anh, em mặc kệ".

"Yên tâm, anh có việc đến tìm em thật". Chử Diệc Phong bình tĩnh uống trà.

"Nói thử xem". Vương Thành nửa tin nửa ngờ.

"Hiện tại mứt trái cây nhà em tiêu thụ thế nào? Xưởng có đáp ứng được không?".

"Cũng tạm, khách hàng thì bảy phần là khách quen, hiện tại chủ yếu là những siêu thị kia đặt hàng, bọn họ đặt số lượng khá nhiều, xưởng vẫn còn đáp ứng được, nhưng nếu tăng thêm lượng hàng thì sợ không đủ đâu". Cửa hàng mứt trái cây nhà cậu là bán lẻ, dù được yêu thích thế nào cũng không nhiều bằng những đơn đặt hàng kia, hơn nữa hai lần cung ứng một lượng lớn mứt cho Trịnh Kính Ân, mứt trong kho hàng đúng là hơi thiếu. Cuối cùng là vì anh họ và Quan Dĩnh chăm chỉ, bây giờ mỗi lần họ đi giao hàng thì chỉ cần có thời gian là sẽ đi kéo thêm đơn hàng, thỉnh thoảng còn dẫn đến hàng thiếu, vấn đề này hai ngày trước cậu đã nói với Chử Diệc Phong, không rõ sao anh lại hỏi.

"Vậy em có định thêm một nhà xưởng không?".

Vương Thành vừa nghe là biết có hy vọng, "Anh có cách sao?".

"Còn nhớ ông chủ Tạ không".

"Đương nhiên, khách hàng lớn của em mà". Tuy hạt dẻ và sơn tra đã qua mùa, không hái được nhiều, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục buôn bán, đồ làm từ hạt dẻ và sơn tra được nhà xưởng sản xuất cậu cũng đặt một ít mang về cửa hàng bán, còn giới thiệu cho siêu thị bán qua tay kiếm tiền lời.

"Ông ta quen một xưởng mứt sắp đóng cửa, đang tìm người mua".

Vương Thành hiểu ngay, nhưng mà... "Sao không phải ông ta nói cho em, mà là anh?". Chử Diệc Phong không trả lời, bắt chéo chân.

Vương Thành hiểu.

Người này vì để đến được nhà cậu cũng không dễ dàng gì a!! Mẹ Vương làm xong cơm trưa, liền đi ra gọi hai người vào ăn, bữa cơm không phong phú như lần trước, chỉ có ba người ăn cho nên ít hơn, chẳng qua thức ăn mặn cũng có không ít, lần này còn hầm canh gà, hầm từ sáng đến giờ, mẹ Vương múc một nửa, phần còn lại để dành đến tối, hiện giờ gà trong nhà đã sắp hết, mẹ Vương chuẩn bị nuôi thêm lứa mới.

Nhà bọn họ không có quy tắc khi ăn không nói chuyện khi ngủ không nói chuyện, ăn đến lúc nào xong thì thôi, mẹ Vương hàn huyên mấy câu với Chử Diệc Phong, bình thường mẹ Vương không thích nói mấy chuyện tào lao với người ta, nhưng nếu muốn trò chuyện, thì bà biết nói chuyện hơn bất cứ ai, và bà đã nói chuyện với Chử Diệc Phong về chính chuyện bọn họ vừa nói.

Vương Thành biết mẹ Vương chắc chắn sẽ hỏi chuyện này, nhưng cậu không ngờ bà lại hỏi trực tiếp Chử Diệc Phong, may mà cậu đã báo trước với anh. Chử Diệc Phong trả lời rất cẩn thận, nhìn vẻ mặt mẹ Vương là biết bà vừa lòng rồi, thái độ cũng nhiệt tình hơn, Chử Diệc Phong bảo bà gọi anh là Tiểu Chử là được, bà cũng đồng ý luôn, còn gắp khoai tây cho anh, cơm nước xong, Chử Diệc Phong liền thuận thế ở lại.

Rửa bát xong, mẹ Vương cởi tạp dề ra, vừa ra phòng bếp vừa nói với Vương Thành: "Thành Thành, mẹ đi đến nhà bà ngoại, con đừng có đón tiếp Tiểu Chử qua loa đấy".

"Mẹ, con biết rồi".

Mẹ Vương đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Vương Thành và Chử Diệc Phong, vì lúc nào cũng có thể có người đến, nên cậu không dám để Chử Diệc Phong làm chuyện gì khác thường, hai người ngồi trong phòng khách trò chuyện về xưởng mứt kia, và sự thực đã chứng minh lo lắng của Vương Thành là đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện