Mẹ Vương chỉ đến nhà bà ngoại có một tiếng, mà khi về trong tay có thêm một cái giỏ trúc, trong giỏ là hai mươi mấy con gà con mới nở, được ấp từ trứng nhà bà ngoại, khoảng chừng hai tháng trước đã nuôi, bây giờ thời gian rất hợp, bà ngoại biết mẹ Vương muốn nuôi gà con nên hôm nay bảo bà sang lấy về một ít.

Gà con mới sinh rất yếu, cần được chăm sóc kỹ, chờ khỏe lên thì không cần chú ý nhiều nữa, dạo gần đây mẹ Vương cũng rảnh rỗi, nên mới tìm thêm việc làm.

Lúc bà về thì Chử Diệc Phong còn chưa đi, mẹ Vương cũng không ngạc nhiên gì. Sắp đến giờ tan tầm, Vương Thành nói với bà sẽ đến cửa hàng mứt với Chử Diệc Phong, rồi rời đi.

Bên cửa hàng thì từ sáng Quan Gia Hòa và Quan Dĩnh đã đi giao hàng, lúc Vương Thành và Chử Diệc Phong đến, cũng đúng lúc bọn họ trở về.

Khi đơn đặt hàng mứt và các loại hoa quả khô khác bắt đầu tăng lên, hai người không còn nhàn rỗi như lúc đầu nữa, gần như ngày nào cũng phải đi giao hàng, lúc về mệt gần chết, Quan Gia Hòa cũng thấy mệt chứ đừng nói đến Quan Dĩnh, cả khuôn mặt nhìn uể oải chẳng có chút sức sống nào.

"Ba". Vương Thành đi vào cửa hàng. Ba Vương quay đầu lại thấy cậu, đang định mở miệng thì thấy Chử Diệc Phong đi theo phía sau, "Sao Tiểu Chử cũng đến đây?".

"Tiện đường ạ". Chử Diệc Phong nói, với ba Vương thì chẳng cần giải thích nhiều, chỉ nói một câu là ông đã tin rồi.

Vương Thành rất muốn nói ba ngài sửa lời nhanh thật đấy, lần trước còn Chử tiên sinh, lần này chuyển sang gọi Tiểu Chử, tám phần là mẹ Vương đã gọi cho ông rồi.

Ba Vương quay đầu nói với Quan Gia Hòa: "Gia Hòa, hay là con và Quan Dĩnh về trước đi, Thành Thành đã đến rồi, có chú và nó trông cửa hàng là được, hôm nay các con chạy ở ngoài cả ngày trời cũng mệt lắm rồi, tối đi nghỉ sớm đi".

Vương Thành thấy hai người lộ vẻ do dự, cũng nói thêm: "Ba nói đúng đấy, anh Gia Hòa, hai người về trước đi".

Lúc này Quan Gia Hòa mới đồng ý, đi về cùng Quan Dĩnh.

Ba Vương lập tức lại đón tiếp Chử Diệc Phong, lúc khách hàng đến cũng do Vương Thành tiếp, Vương Thành đã nhận mệnh rồi, mỗi lần có Chử Diệc Phong ở đây thì ba cậu sẽ tự động xem nhẹ đứa con trai này. Tiễn khách, Vương Thành lấy giấy lần trước mua đang bỏ trong tủ quần áo, tìm bút dạ viết một tờ tuyển người làm.

Cậu định tuyển thêm hai người nữa, tốt nhất là nam, biết lái xe sẽ ưu tiên, để bọn họ có thể cùng anh họ thay phiên nhau đi giao hàng. Lúc trước cậu nghĩ đơn giản quá, không ngờ anh Gia Hòa lại liều mạng như vậy, vì kiếm tiền nuôi gia đình, ai cũng chẳng dễ dàng gì, biết xong liền lấy băng keo dán bên ngoài cửa hàng.

"Thành Thành, con đang làm gì vậy?". Ba Vương thấy cậu đang làm gì đó liền hỏi.

"Thông báo tuyển người, a, ba, cái con heo kia đâu rồi? Sao không thấy nó đâu?". Buổi sáng lúc ba Vương đi cũng mang nó đi theo.

"Chắc là đang ở tiệm bánh bao bên cạnh, con sang xem thử coi".

Vương Thành đi qua xem, quả nhiên là ở bên trong, đang chơi với đứa con trai bốn tuổi của chủ tiệm, nhìn nhỏ thế thôi chứ đùa rất ác, dùng một cái bánh bao dụ heo, rồi lại kéo dây thừng trên cổ nó không cho nó đến ăn, cứ như nhìn nó giãy dụa rất vui vậy, lông mày cậu nhướng lên.

"Vương Thành đến rồi à, tìm heo con nhà cậu sao". Bà chủ tiệm bánh bao thấy cậu đến liền nhiệt tình chào hỏi.

"Đúng vậy".

"Cậu chờ chút, để tôi bảo Cường tử trả heo lại cho cậu". Bà chủ nói xong liền đến chỗ con trai, cứ tưởng là nó sẽ trả heo lại, ai ngờ vừa nghe nói phải đưa cho người khác liền không vui, mới bốn tuổi mà khỏe lắm, kéo mạnh heo vào trong phòng, miệng còn gào thét nói không đưa, bà chủ tức giận kéo nó lại đánh mạnh hai cái vào mông, "Cái thằng này, sao lại lấy đồ của người khác chứ, mau trả lại cho người ta".

"Không, không, con heo này là của con, không trả đâu". Cường tử gào lên, ôm chặt heo mini trong lòng không chịu buông.

Vương Thành im lặng nhìn, đứa bé này cậu biết, bị bà nội chiều nên rất ngang ngược, cậu nhớ có một lần thấy bà nội nó mua một con cún con mấy tháng để chơi với nó, nhưng thằng bé này không phải đang chơi với cún, mà như đang chọc nó, không phải kéo đuôi thì là lấy kéo muốn cắt lông, còn muốn bóp cổ nữa, chắc là chọc tức con cún kia, kết quả bị cào một cái lên mặt, người nhà hoảng sợ vội ôm đi tiêm vắc xin phòng bệnh, sau đó Vương Thành không thấy con cún con kia nữa, trước khi đi cậu lại quên dặn ba Vương đừng đưa heo mini cho thằng nhóc này.

Mẹ Cường tử xấu hổ, tuy nói lời trẻ con đừng để trong lòng, nhưng cũng chỉ ra rằng người lớn không dạy dỗ tốt, liền mặc kệ con trai có muốn hay không, gào khóc thế nào, ôm heo mini ra trả lại cho Vương Thành.

"Vương Thành, xin lỗi cậu, tôi sẽ dạy dỗ nó".

"Không sao". Vương Thành nhận lấy heo, mắt nhìn Cường tử đang gào khóc ầm ĩ, xoay người về cửa hàng. Cường tử muốn đuổi theo, nhưng lại bị mẹ nó giữ lại.

"Có chuyện gì vậy?". Chử Diệc Phong đứng ở cửa, mắt dừng lại ở chỗ heo mini đang hấp hối trong lòng cậu, chắc là đã nghe được tiếng kêu ở bên cạnh. Vương Thành thấy ba cậu đang chào hỏi khách hàng, liền vừa đi đến vừa giải thích: "Không có gì, gặp phải một thằng nhóc ngang ngược thôi, con heo này suýt nữa bị đùa chết, hiện giờ chắc là nó biết em tốt thế nào rồi". Câu cuối cùng đắc ý lắm, nếu hôm nay cậu không đến đây mà để ba Vương đến đòi heo thì chắc chắn sẽ không được, ba cậu luôn mềm lòng.

Ba Vương tiễn khách xong, nghe thằng nhóc bên cạnh còn đang gào khóc không ngừng, ông không rõ tình hình lắc lắc đầu, còn đầy cảm xúc nói: "Bây giờ trẻ con không thể chiều được, Cường tử được bà nội nó chiều quá rồi, ngày nào cũng khóc, không vui là đánh người, ngày hôm qua có khách quen còn bị nó đánh nữa". Nhưng khi ông có cháu thì liền như bà nội Cường tử vậy, chiều hết mực, hoàn toàn không nhớ là mình đã từng nói những lời đó.

"Theo con thấy thì những đứa ngang ngược như vậy cứ đánh một trận là được". Vương Thành chêm vào một câu, nếu cậu mà có con, con cậu lại dám như vậy, cậu sẽ đánh chết nó luôn, may mà sau này có lẽ cậu không có con được.

"Nhỏ giọng thôi". Ba Vương lo bị ba mẹ Cường tử nghe được thì không biết họ sẽ nghĩ thế nào, mọi người đều là hàng xóm, không cần thiết khiến quan hệ căng thẳng hơn.

Vương Thành nhún vai, "Ba, hôm nay ba cũng mệt rồi, cứ để con làm tiếp, ba có muốn về nhà trước không?".

"Con thì sao? Con đâu có lái xe đến đâu?".

"Không sao đâu, ở cửa hàng cũng đâu phải không có giường, bữa tối cũng giải quyết được ở đây mà". Chử Diệc Phong đã đến thì chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi đâu.

"Được rồi, còn nữa...".

"Còn phải tiếp đón Chử tiên sinh chu đáo đúng không, con đã nghe ba nói rất nhiều lần rồi, ba đừng lo, con biết mà". Vương Thành không cần đoán cũng biết câu tiếp theo của ba cậu là những lời đó rồi.

"Con biết là được, ba sẽ nói với mẹ con là con ở cửa hàng một đêm". Ba Vương dặn dò xong mới đi, heo mini cũng được ông mang về.

Vương Thành xoay người lại, "Ông chủ Chử, vừa lòng rồi chứ?".

Chử Diệc Phong đến gần cậu, hai người gần sát nhau, "Anh sẽ báo đáp em thật tốt".

Vương Thành giây trước còn nhìn ngó khắp nơi sợ bị người khác nhìn thấy, giây sau đã bị lời anh nói làm đầu đầy vạch đen, "Chó không đổi được thói ăn phân".

"Vậy phân đó chắc chắn rất thơm".

Chử Diệc Phong cười.

"Anh mới là phân". Mặt Vương Thành như ăn phải phân vậy.

Hơn năm giờ chiều, Vương Thành thấy không còn khách liền bảo Chử Diệc Phong trông cửa hàng, còn cậu thì đi mua thức ăn. Phố bán đồ ăn cách cửa hàng không xa, đi mấy bước là đến, cơm tối chỉ có hai người họ ăn, vì bữa trưa ăn đồ mặn hơi nhiều nên cậu định ăn bữa tối đơn giản một chút.

Chỉ là đến khi Vương Thành mua đồ về, thì thấy cửa hàng mứt vốn vắng vẻ lúc này lại đầy người, hơn nữa chủ yếu là những cô gái trẻ tuổi.

Đây là sao đây? Vương Thành còn tưởng là Chử Diệc Phong đã gặp chuyện gì, liền vội chen vào, mấy người bị cậu chen ra lẩm bẩm mấy câu oán giận, nhưng cậu không để ý, đến khi vào được mới phát hiện một đống người đang xếp hàng mua mứt, mà người bán mứt chính là Chử Diệc Phong.

"Còn không mau lại giúp". Chử Diệc Phong đã nhìn thấy cậu.

Vương Thành lập tức đi đến, "Có chuyện gì vậy, em chỉ ra ngoài một lúc thôi mà sao đột nhiên có nhiều người vậy chứ?".

"Anh cũng không rõ, không phải em bảo anh trông cửa hàng sao, em mới đi liền có mấy cô gái đến đây, rồi dần dần có nhiều người lên".

Vương Thành lập tức biết là có chuyện gì, hừ nói: "Hút ong dẫn bướm".

Bởi vì khách đột nhiên nhiều lên, bọn họ bận đến sáu rưỡi mới bán xong, Vương Thành lo lại thêm một đám khách như vậy nữa thì cơm tối sẽ thành cơm khuya mất, liền đi đóng cửa hàng luôn.

Phòng bếp ở cửa hàng không có đủ đồ như ở nhà bọn họ, cũng không đẹp như ở nhà, cũng may cũng khá sạch sẽ. Cậu đã quen dùng đồ hiện đại, nên dùng mấy loại cũ không quen lắm. Vương Thành nhanh nhẹn làm hai tô bún tàu đầy ắp, thêm hai quả trứng kho, ngoại trừ thịt bò còn có sườn xào cậu làm, đủ mùi vị, thơm lừng bốn phía. Ăn xong, Vương Thành nhớ đến buổi tối phải tắm mà hình như Chử Diệc Phong không có quần áo, kết quả lại thấy anh cầm một túi quần áo từ trên xe xuống. Người này quả nhiên đã chuẩn bị từ trước!

* Bún tàu

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện