Vương Thành còn đang rối rắm chưa nghĩ ra được gì, thì bốn người Quan Gia Hòa đã đến. Bọn họ đến muộn hơn một tiếng so với bình thường, hỏi ra thì mới biết, thì ra là do mẹ Vương. Con trai cùng một người đàn ông khác có mối quan hệ không tầm thường, người làm mẹ như bà còn không chịu đựng được chứ đừng nói là người ngoài, nên dù đã bị kích thích rất lớn, nhưng mẹ Vương vẫn tỉnh táo giúp Vương Thành diệt hết hậu hoạn. Có lý trí đến như vậy thì lo lắng của Vương Thành không phải là không có lý, bởi vì người càng lý trí càng khó thuyết phục.

Hiển nhiên Chử Diệc Phong cũng không ngờ là do mẹ Vương, anh khá bất ngờ, suy tư nói: "Xem ra, rất có thể mẹ em rất khó thuyết phục".

Hiện giờ Vương Thành không muốn nói với anh, cậu đã nói rồi, người phụ nữ như mẹ Vương, một khi đã nổi giận thì rất đáng sợ, bởi vì bà không giống những người khác biểu lộ cảm xúc phẫn nộ trong lòng mình.

Vương Thành ngồi đơ trong cửa hàng cả buổi sáng, lúc Chử Diệc Phong rời đi cậu cũng không ra tiễn, trong đầu đều là nghĩ phải đối mặt với mẹ Vương đã biết được sự thật như thế nào, nghĩ mấy tiếng cũng chẳng nghĩ ra được cách gì, cuối cùng quyết định về nhà tìm hiểu tình hình. Nói một tiếng với anh họ xong, cậu liền rời đi.

Trước khi về, Vương Thành đã gọi cho ba Vương, biết được vốn sáng nay mẹ Vương định đến xưởng mứt, nhưng chẳng biết sao lại đột nhiên đổi ý, từ lúc về đến giờ cứ bận luôn tay, cũng không biết đang bận gì.

Vương Thành nghe được mà trong lòng thấy gai gai, đây là đang tức giận rồi! Quay về thôn Quan Gia, Vương Thành đang nghĩ phải giải thích với mẹ Vương thế nào, còn chưa về nhà đã nghe được có người đang gọi tên mình, nhìn lại mới thấy là hai người mà cậu không muốn gặp, trong lòng thấy rất khó chịu, hai người kia đã chạy đến trước mặt cậu.

"Em họ, đúng lúc gặp được cậu". Vương Ninh Khải dắt cô bạn gái cực phẩm Uông Tiểu Diễm của gã đi đến trước mặt Vương Thành, không gặp một thời gian, sắc mặt hai người đều rất tốt.

Vương Thành đã không chú ý đến tình hình nhà bác cả được một thời gian, bây giờ hai người này lại đột nhiên đi đến trước mặt cậu, cậu cũng không biết họ muốn làm gì nữa.

"Thì ra là anh họ à, có chuyện gì không?". Thái độ của cậu rất tùy ý, vẻ không kiên nhẫn cũng hiện ra rất rõ, chắc Uông Tiểu Diễm cũng đã nhận ra, đang muốn mắng chửi mấy câu thì bị Vương Ninh Khải kéo lại.

"Tôi với Tiểu Diễm sắp đính hôn, đây là thiệp mời, ba mẹ bảo tôi đưa đến cho nhà cậu, vốn đang định đến nhà cậu nhưng lại đúng lúc gặp được cậu, cậu sắp về nhà đúng chứ, tôi đưa cho cậu luôn vậy". Hiện giờ Vương Ninh Khải không muốn cãi nhau với nhà chú ba, vất vả lắm mới xác định được ngày đính hôn, gã không muốn xảy ra chuyện như Lisa, khiến hôn sự thất bại. Vương Thành nhận thiệp mời, chẳng thèm nhìn nói: "Nếu không có chuyện khác thì tôi đi đây". Nói xong không đợi hai người đáp lại đã đi luôn.

"Anh xem xem, thái độ gì vậy chứ!". Đợi đến khi cậu đi xa, Uông Tiểu Diễm mới nổi giận lên tiếng. Ả không rõ vì sao Vương Ninh Khải lại dễ dàng tha thứ cho đứa em họ này, dù sau lưng cậu ta có chỗ dựa thì có gì hơn người chứ, người thực sự có tiền sao có thể coi trọng thằng nhãi đến từ nông thôn này, nói không chừng chủ nhân của chiếc xe nhìn thấy lần đó không phải là bạn của cậu ta.

"Thôi thôi, cậu ta thế nào cũng chẳng liên quan đến chúng ta, sắp đến ngày đính hôn rồi, đừng tức giận nhiều quá, đến lúc đó em phải làm một cô dâu xinh đẹp nhất đấy". Vương Ninh Khải an ủi, chuyện đã xong rồi, dù có tức giận cũng chẳng được gì, hiện giờ gã chỉ muốn lo cho công ty kia của mình, dù sao đó cũng là gốc rễ để gã được sống yên ổn, gã không muốn công ty có chuyện gì.

Uông Tiểu Diễm vừa nghe đến chữ cô dâu xinh đẹp nhất liền không tức giận nữa, "Được rồi, em nể mặt anh đấy, không so đo với cậu ta nữa".

Vương Thành về nhà, không thấy ai ở phòng khách, chỉ có tiếng trong phòng bếp, cậu đoán chắc là mẹ đang nấu cơm. Vì chột dạ, cho nên hiện giờ cậu không dám đối mặt với mẹ Vương, thấy ở sân sau ba Vương đang tưới nước cho rau, Vương Thành gọi ông.

"Thành Thành đấy à, sao về cũng không nói trước một tiếng? Mẹ con đang nấu ăn đấy, bà ấy không biết con về nên chỉ làm hai phần cơm thôi". Ba Vương quay đầu lại thấy đứa con trai đang đứng ở sau. Trước lúc về cậu cũng đã gọi điện rồi, nhưng lại không nói là sẽ về, cậu biết chắc chắn ba Vương sẽ nói với mẹ Vương, cho nên cố tình không nhắc đến.

"Không sao đâu ba, bây giờ con không thấy đói, khi nào đói con đi nấu bát mì là được".

Vương Thành nói sang chuyện khác: "Lúc nãy con gặp được Vương Ninh Khải với bạn gái của anh ta bên ngoài, bọn họ đưa thiệp cưới cho con, hình như sắp đính hôn rồi".

"A? Sao lại nhanh vậy?".

Ba Vương có nghe nói chuyện vui của nhà anh cả sắp đến, nhưng không ngờ lại nhanh vậy, ông nhớ là Vương Ninh Khải và bạn gái nó hình như mới quen chưa được bao lâu.

"Chắc là muốn làm sớm cho đỡ có chuyện". Vương Thành nhún vai, suy nghĩ của nhà bác cả thực ra rất dễ đoán, chuyện gì cũng viết lên mặt, nhưng rất xứng với cái cô Uông Tiểu Diễm kia, đều là dân quê làm giàu, sau này có trò hay để xem đây.

Ba Vương bỏ bình tưới nước lên giá, sau đó cầm thiệp cưới trong tay cậu, hai người vừa đi vừa nói vừa vào trong nhà. Đúng lúc đó mẹ Vương bưng đồ ăn ra, nhìn thấy Vương Thành về cũng không có phản ứng gì, chỉ là nhìn lướt qua cậu. Nếu không phải biết mẹ Vương đã đi đến cửa hàng, thì với phản ứng hiện giờ của bà, Vương Thành cũng sẽ không nghĩ đến việc bà đã biết quan hệ giữa cậu và Chử Diệc Phong.

"Lan Phương, Thành Thành đã về rồi, nấu thêm một ít nữa đi". Ba Vương không nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai mẹ con, mắt dừng trên món mặn trên tay bà, thuận miệng nói.

"A, hết đồ ăn rồi, tôi tưởng Thành Thành không về nên không mua nhiều đồ". Mẹ Vương nói xong lại đi vào bếp.

Ba Vương ngạc nhiên, "Có chuyện gì vậy?". Dù thần kinh của ông có thô đến mấy cũng phát hiện mẹ bọn trẻ là lạ.

"Ba". Vương Thành vội kéo ông lại, "Không cần làm phiền mẹ đâu, chắc là mẹ hơi mệt thôi, gần đây có nhiều chuyện quá mà, vừa trông xưởng bên này lại đi đến xưởng mứt bên kia, con về là muốn lấy ít đồ, không định ở nhà đâu".

Ba Vương nghĩ cũng thấy đúng, khoảng thời gian này đúng là rất bận, sự chú ý lập tức bị dời đi, "Nếu đã về thì ăn trưa xong hẵng đi chứ".

"Con có hẹn rồi, để sau đi".

"Vậy tối nay con có về không?".

Vương Thành nhìn thoáng qua phòng bếp, "À, xem tình hình cái đã, nếu không về con sẽ gọi điện cho ba mẹ".

Vương Thành đi rồi, mẹ Vương mới đi ra phòng bếp, trong tay là phần cơm của hai người. Tuy rất lạnh nhạt với con trai, nhưng không thấy nó đâu thì lại tìm, không thấy mới nhíu mày, vẻ lạnh lùng cuối cùng cũng nứt ra.

"Lan Phương, lúc nãy bà sao vậy, khó khăn lắm Thành Thành mới về một chuyến, cơm cũng chưa ăn nữa, sao có vẻ như bà không được vui?". Ba Vương ngồi ở bàn ăn nói với mẹ Vương đang xới cơm.

Mẹ Vương nhìn ông, rồi đặt bát cơm đến trước mặt, "Ăn cơm của ông đi". Dừng lại một lúc, bà nói: "Lúc nãy Thành Thành có nói tối sẽ về không?".

Ba Vương bưng bát lên, nói lại câu lúc nãy của con trai cho bà: "Chỉ là tôi đoán chắc là không về rồi, nó nói có hẹn với bạn mà?".

Vừa nghe đến chữ bạn, phản ứng của mẹ Vương hơi lớn chút, thốt lên: "Bạn gì vậy, Chử tiên sinh sao?".

"Không biết, nó cũng có nói đâu".

Ba Vương không chú ý thấy mẹ Vương đã đổi cách xưng hô với Chử Diệc Phong.

"Đến chiều ông gọi cho nó, bảo nó tối nay về nhà". Mẹ Vương nghĩ đến việc đêm nay có thể con trai sẽ ngủ cùng Chử Diệc Phong trên một cái giường, bà liền hận không thể tách hai người ra, bà sẽ không để hai người ở cùng nhau, dù có liều cái mạng già này cũng phải chia rẽ bọn chúng.

"Hôm nay bà sao vậy?".

Ba Vương cứ thấy bà là lạ sao ấy.

"Ông không cần lo, tóm lại chỉ cần làm theo lời tôi là được". Mẹ Vương cũng không định nói với ông con mình là đồng tính luyến ái.

Ba Vương biết mẹ Vương mà không muốn hỏi thì dù có hỏi thế nào cũng sẽ không nói ra một từ, liền nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, lúc Thành Thành về Ninh Khải có đưa thiệp mời cho nó, mấy ngày nữa Ninh Khải sẽ đính hôn với bạn gái mới quen kia, bà xem xem chúng ta có cần tham dự không?".

Lúc trước cãi nhau khá ầm ĩ, thực ra ông rất nghi ngờ anh cả và ba mẹ có hoan nghênh nhà họ đến hay không, mời bọn họ cũng chỉ là vì không muốn bị chỉ trích thôi.

Người nói vô tâm người nghe có ý. Mẹ Vương chợt có một ý nghĩ, lại chuyển sang vẻ lạnh lùng: "Sắp đính hôn rồi sao, lúc nào vậy?".

"Mùng sáu, ngày đó hợp làm chuyện hỉ, cũng đúng ngày chủ nhật luôn". Ba Vương đã tra lịch rồi, rất nhiều người thích chọn ngày đính hôn hoặc kết hôn vào cuối tuần, bởi vì người tham dự sẽ nhiều hơn, tiền mừng thu được cũng nhiều hơn.

"Nếu hôm đó rảnh thì đi đi, đỡ khiến người ta nói ra nói vào, tưởng là nhà chúng ta và nhà anh cả ông đã đoạn tuyệt quan hệ".

Ba Vương cũng nghĩ vậy, giữa họ hàng dù có hiềm khích thế nào cũng không thể quyết tuyệt quá được.

Lúc ba Vương gọi điện đến Vương Thành đang ở cùng Chử Diệc Phong. Vừa nghe nói muốn cậu về tối nay, cậu liền đoán được chắc là ý của mẹ Vương rồi, Chử Diệc Phong có cổ vũ cho cậu mấy câu, nhưng cậu chẳng thèm nhìn. Cái tên chẳng làm được gì chỉ biết làm hỏng chuyện kia. Tuy rất muốn trốn tránh, nhưng dù sao cũng phải giải quyết chuyện này, Vương Thành cũng không dám làm trái ý mẹ Vương, đến tối liền về, nhưng cậu ăn tối xong mới về.

Mẹ Vương và ba Vương đều ở phòng khách, thấy cậu vào, chỉ có ba Vương mở miệng gọi cậu, còn mẹ Vương vẫn nhìn chằm chằm màn hình TV.

"Thành Thành, ăn cơm tối chưa?".

"Con ăn rồi, ba, con đi tắm đây". Vương Thành liếc nhìn mẹ Vương, xoay người lên lầu. Cậu biết chắc là mẹ Vương có chuyện muốn nói với cậu, cũng không biết có phải là muốn nói thẳng ra không, trong lòng khó tránh khỏi hơi thấp thỏm. Cậu cố ý rề rà ở trên lầu, lại vì cậu về khá muộn, sắp đến mười giờ, nên chắc là không kịp đợi nữa, lúc Vương Thành mở cửa phòng đã thấy mẹ Vương và ba Vương đi lên.

"Thành Thành, mẹ con có việc muốn nói với con".

Vương Thành nhìn mẹ Vương, "Mẹ, có chuyện gì vậy?".

"Ngày mai con đừng đến cửa hàng, dành ra chút thời gian đi". Mẹ Vương bình tĩnh nói.

Vương Thành không rõ lúc này mẹ Vương đang nghĩ gì, nhìn tình hình thế này hình như còn chưa định ngả bài với cậu, vậy rốt cục là bà đang có ý gì vậy. Cậu nghĩ nghĩ liền nói: "Có chuyện gì quan trọng sao? Ngày mai con hẹn bàn chuyện cửa hàng mới".

Hôm nay cậu đi tìm Chử Diệc Phong cũng là vì muốn nói chuyện này. Lần trước sau khi Quan Dĩnh đề xuất việc mở cửa hàng mới cậu đã nghĩ qua rồi, lúc này đúng là thời cơ để mở cửa hàng mới, nhưng tình hình cụ thể thì phải đợi cậu nói chuyện với mấy người anh họ chú Lương, bởi vì chuyện này cũng liên quan đến họ.

"Chuyện cửa hàng mới nói sớm nói muộn cũng chẳng khác nhau đâu, làm theo lời mẹ là được, dù thế nào thì mai cũng phải dành thời gian ra". Mẹ Vương không cho phép từ chối, thái độ kiên quyết hiếm có.

Vương Thành không dám từ chối, chỉ đành đồng ý, chỉ là ngày hôm sau khi cậu biết ý của mẹ Vương, cậu liền hối hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện