Ngày mười chín tháng mười hai, tức mùng 9 âm lịch, là ngày vui của nhà họ Uông và nhà bác cả Vương Thành, ngày lành kết hôn của Vương Ninh Khải và Uông Tiểu Diễm. Từ lúc hai người hẹn hò đến giờ còn chưa đến ba tháng, vậy mà đã chuẩn bị kết hôn, tổ chức rất long trọng. Uông Tiểu Diễm là con cả nhà họ Uông, sau ả ta còn có một đứa em trai, nhưng ông bà Uông không vì vậy mà coi nhẹ đứa con gái này, cũng yêu thương ả ta. Vì không để nhà chồng coi thường con gái mình, ông bà Uông muốn tổ chức lễ cưới rình rang, bác cả và Lý thị vì để nhà họ Uông yên tâm gả con gái về nhà mình mà đều đồng ý, bỏ một số tiền lớn ra bao nguyên một tầng khách sạn.
Sáng sớm, hai nhà bận rộn lu bù, cẩn thận và phô trương hơn lúc đính hôn, khách mời chủ yếu là những người có quan hệ hợp tác làm ăn.
Đêm trước ngày hôm nay, Vương Thành nhận được cuộc gọi từ mẹ Vương, "Thành Thành, đột nhiên mẹ nhớ ra một chuyện, ngày mai là ngày kết hôn của anh họ con, không phải con đang ở trong thành phố sao, nếu không bận thì đi, mẹ với ba không đi đâu". Vương Thành nghe là biết mẹ Vương vẫn đang hận nhà bác cả, nếu là trước đây thì chắc chắn sẽ đi, dù quan hệ không tốt nhưng dù sao cũng là họ hàng, không đi không được. Nhưng sau khi xảy ra những chuyện kia, hai người chẳng thèm quan tâm gì nữa.
"Con biết rồi, thiệp mời đâu ạ?".
"Thiệp để ở nhà, con đến đó là được, bác cả con chắc không đến nỗi không cho con vào".
Vương Thành nghĩ nghĩ, trong lòng có tính toán, "Mẹ, không phải tối nay anh Gia Hòa sẽ về sao, mẹ bảo anh ấy ngày mai mang thiệp đến cho con là được, con muốn đường hoàng đi vào tham dự". Theo cái tính của Lý thị đen có thể nói thành trắng, khó đảm bảo rằng bà ta sẽ không làm ra mấy chuyện cực phẩm như vậy, cho nên lo trước khỏi họa thì được hơn.
Mẹ Vương cũng thấy con mình nói có lý, đồng ý luôn.
Sáng hôm sau, Vương Thành đến cửa hàng mới mở nhận thiệp mời từ chỗ Quan Gia Hòa, không cần mở đã thấy mùi nhà giàu mới nổi đập thẳng vào mặt.
Vương Thành biết bác cả rất xem trọng thể diện, hơn nữa lại thêm một nhà họ Uông, hai nhà giàu mới nổi muốn học người khác làm thật phô trương, mà đại diện chính là thiệp mời của bọn họ. Thiệp mời lấy tông đỏ làm chủ, xen thêm màu vàng kim, cả chữ cũng là màu vàng, đặc biệt chỗ ký tên là màu vàng lấp lánh phản quang, ai mà mắt không tốt chắc cũng chẳng nhìn ra được tên là gì.
Buổi lễ được tổ chức vào buổi chiều, cũng giống như lễ đính hôn, lễ kết hôn theo kiểu Tây. Mới sáng mà đã có đống chuyện cần làm, hôn lễ kiểu Tây không giống kiểu Trung Quốc, nên có nhiều bước có thể lược bớt đi. Theo tập tục thì phải mời họ hàng đến giúp, lần này bọn họ không dám lờ ba mẹ Vương Thành nữa, ngày hôm trước đã gọi điện mời, nhưng mẹ Vương từ chối thẳng thừng. Trương thị thì lại rất thích, trước hôn lễ một ngày đã kéo chồng cùng đến, Lý thị cũng kệ.
Buổi chiều, Vương Thành lấy một bộ âu phục đơn giản từ trong tủ ra, bộ âu phục này cậu mua lúc đi càn quét trung tâm mua sắm với Chử Diệc Phong lần trước, nhưng vẫn chưa mặc lần nào. Âu phục thường mặc trong những lúc trang trọng, mua bộ này cũng là để phòng trước, ngoại trừ bộ này, trong tủ còn một bộ cầu kỳ hơn.
"Sao lại chọn bộ này?". Chử Diệc Phong đi vào thì thấy cậu đang đứng trước gương khoa tay múa chân, tham dự tiệc cưới nên mặc bộ khác thì hơn.
"Bộ kia mặc bó người lắm, hơn nữa chỉ là tham dự tiệc cưới thôi mà, không cần mặc trang trọng quá". Vương Thành không muốn để người ta thấy cậu xem trọng tiệc cưới này, cho nhà bác cả thể diện là chuyện cậu không bao giờ làm, ai ngờ quá đẹp trai nên mặc gì cũng đẹp, riêng cái mặt này đã đủ để mấy người Lý thị có thể diện rồi, nhưng trước hết là Vương Thành không đánh mặt bọn họ.
Vương Thành đột nhiên dừng lại, con ngươi xoay tròn dừng trên người Chử Diệc Phong, "Ông chủ Chử, hay là anh đi theo em đến tham dự đi".
"Nghĩ ra trò gì rồi?". Chử Diệc Phong khoanh tay đứng tựa vào cửa.
Vương Thành cười, "Lúc đi tốt nhất là lái chiếc xe rất đắt". Chử Diệc Phong chỉ có hai chiếc xe, một là Maybach giá chục triệu, cái còn lại là xe thể thao năm sáu triệu, nói đắt tất nhiên là chiếc Maybach kia rồi. Vương Thành cứ tưởng là anh sẽ lái chiếc đó, nhưng khi cậu xuống thì đậu ở dưới là một chiếc xe lạ.
"Đây là xe gì vậy?".
"Bugatti Veyron".
"...".
Dù kiến thức hạn hẹp, nhưng Vương Thành vẫn biết Bugatti Veyron là gì, đó là siêu xe hàng đầu thế giới, chiếc trước mắt này còn là chiếc mui trần sản xuất giới hạn nữa, giá thị trường cao hơn Maybach nhiều, chiếc này ít ra cũng phải ba mươi triệu trở lên.
"Anh lấy từ đâu vậy?". Mắt Vương Thành sáng rực nhìn Chử Diệc Phong, cậu đã có thể tưởng tượng được lúc đến nơi sẽ gây chấn động thế nào.
"Mượn của bạn". Chử Diệc Phong cũng không theo đuổi xe thể thao, có để lái là được, nhưng bên cạnh anh có không ít những kẻ nhiều tiền đến nỗi chỉ có thể đốt tiền, anh chỉ mới gọi thôi mà hai mươi phút sau đã có người đưa xe đến.
Vương Thành ho nhẹ, cười gian nói: "Vậy đi thôi, chúng ta đi dự lễ kết hôn của anh họ em".
Gần đến giờ, trước cửa khách sạn đã đậu rất nhiều xe. Có mấy người vẫn cho ông Uông thể diện, đặc biệt khi biết ông Uông vừa nhận được một hợp đồng trên một triệu, đây là ông Uông cố ý tung ra, nên vài người vốn không định đi đều đổi ý.
Dù nhiều xe, nhưng chủ yếu là xe có giá khoảng hai ba trăm nghìn, qua năm trăm chỉ có mấy cái, trên một triệu chỉ chẳng có cái nào. Các vị khách vui vẻ cười nói đi vào, tham dự hôn lễ có một chỗ tốt là làm quen được với những người hợp tác làm ăn với ông Uông, nếu được thì có khi ký được hợp đồng mới.
Đúng lúc này, tiếng vù vù vang lên, cùng đó là một chiếc xe thể thao cực phong khách xẹt đến trước cửa khách sạn. Bốn phía lập tức vang lên tiếng xôn xao, các vị khách liền nhìn ra sau xem thử.
Chỉ thấy một chiếc xe thể thao mui trần tuyệt đẹp đang chậm rãi đi về hướng này, vừa đến gần, họ lập tức nhận ra đây là chiếc xe thể thao trị giá ba bốn chục triệu, ai ai cũng hít mạnh một hơi, chiếc xe này dù họ có dốc hết gia tài cũng không thể mua được a.
Có mấy người thắc mắc, chỗ này sao lại có người lái siêu xe đến chứ? Khách sạn mà bác cả Vương Thành đặt không phải là khách sạn năm sao gì cả. Khách sạn năm sao của thành phố Sơn Hải chỉ có mình khách sạn Kim Đính, nhưng đó không phải là nơi mà bọn họ có thể chịu được phí, cho nên người giàu thực sự không thể nào đến chỗ này.
Chiếc xe kia đã dừng lại, vẻ ngoài của nó đã hoàn toàn nhấn chìm những chiếc xe xung quanh, như một con thiên nga trắng cao quý xông vào đám vịt con xấu xí, hình ảnh đó... thực không dám nhìn.
Chủ xe đã bước xuống, như mọi người đoán, là hai anh rất đẹp trai. Trong tiếng xôn xao, hai người đi vào trước mặt khách mời, lướt qua bọn họ lên thẳng tầng hai khách sạn.
Các vị khách giật mình tỉnh lại, vội đi vào. Mới đầu không nghĩ là bọn họ đến tham dự tiệc cưới, chỉ nghĩ là cùng đường thôi, nhưng đến khi một trong hai người lấy ra tấm thiệp giống y đúc của bọn họ, cả đám đều ngây ra.
"Hai người này đến tham dự tiệc cưới hai nhà Uông Vương sao?". Một vị khách nuốt nước bọt hỏi, "Nhà họ Uông và nhà họ Vương hình như không thể mời khách như vầy được đúng không". Nếu mời được thì công ty của hai nhà sao chỉ đến mức đó.
"Vào xem rồi nói sau, tôi lại thấy chuyện không đơn giản như vậy". Một người đàn ông trung niên nói, con mắt dài nhỏ cho người ta cảm giác đầy khôn khéo.
Chuyện xảy ra bên ngoài còn chưa truyền đến tai hai nhà Uông Vương. Người đang đứng đón khách là bác cả Vương Thành và Lý thị cùng với chú rể Vương Ninh Khải. Còn người ghi chép tiền mừng là vợ chồng Trương thị, vốn bác cả không muốn hai người họ giúp, tiếc là không đủ người.
Hôm nay Vương Thành ăn mặc khác hẳn ngày thường, nhìn thấy cậu, cả ba đều ngẩn người, suýt nữa là không nhận ra cậu.
"Vương Thành?". Vương Ninh Khải trừng to mắt, không thể tin nổi nhìn Vương Thành, không thể tin được người trước mặt chính là cậu. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu mặc âu phục, lại đẹp trai như vậy, nổi bật hơn hẳn chú rể là gã.
Vương Thành cười tủm tỉm nói: "Anh họ, lại gặp rồi, ba mẹ tôi vì có việc nên không đến được, nhưng bọn họ dặn tôi phải đến tham dự tiệc cưới của anh và vợ sắp cưới, đúng rồi, tôi còn mang bạn đến cùng nữa, mọi người không để ý chứ?".
"Đương nhiên là không". Sắc mặt Vương Ninh Khải cứng đờ.
"Đây không phải là Vương Thành sao, sao hôm nay lại có tâm trạng đến tham dự hôn lễ của anh họ thế? Ai da, tôi nói sai rồi, cậu không biết được ba mẹ cậu nhặt về từ đâu, không thể xem như là người của nhà họ Vương chúng tôi được. Trước có nghe nói cậu xích mích với ba mẹ mà, sao nhanh vậy đã thân thiết lại rồi?".
Lý thị không rộng lượng như vậy, có thể chịu đựng nhìn mà không nói gì, thấy Vương Thành mặc như vậy sao không biết cậu đến phá tiệc, huống hồ gì bọn họ đã trở mặt với Vương Thành trong lễ đính hôn, hiện giờ cậu lại đến tham dự hôn lễ, khó đảm bảo là không đến gây rối.
Vương Thành không giận, nhún vai bất đắc dĩ: "Ý đại nương là không mong tôi làm hòa với ba mẹ tôi sao? Không ngờ đại nương lại hiểm ác như vậy, có phải đại nương ước rằng tôi xích mích hơn với ba mẹ tôi không. Lại nói vẫn nhờ có đại nương, nếu không có bà thì tôi và ba mẹ tôi cũng không cãi nhau, ai, có một đám họ hàng cực phẩm đúng là vất vả, nếu không phải ba mẹ tôi bảo thì tôi cũng lười đến, tự nhiên phải bỏ ra một phần tiền mừng, lỗ lắm".
Lý thị tức đến xanh mặt, nói không lựa từ, "Mày nói ai cực phẩm?".
"Không phải chứ, đại nương muốn tôi nói ra họ tên luôn à, IQ của bà chắc không thấp đến nỗi không hiểu tôi nói tới ai đấy chứ, xem ra tôi đã đánh giá cao IQ của bà rồi, tôi phải kiểm điểm lại". Vương Thành khoát tay, mặt vô tội lại hối hận.
"...". Lý thị tức không nói được gì.
"Bà bớt nói đi, hôm nay là ngày vui của con mà". Sắc mặt bác cả cũng khó nhìn, nhưng ông ta vẫn giữ chặt Lý thị muốn cãi một trận với Vương Thành, còn rất nhiều khách sắp đến, tự nhiên lại tự làm mất mặt làm gì.
Vương Thành cười châm chọc, đồng tình nói với Vương Ninh Khải: "Anh họ à, còn chưa chúc mừng anh nữa, hôm nay là ngày kết hôn của anh mà, cưới một ả chanh chua miệng tiện về nhà, sau này anh sẽ vất vả rồi. Tiêu diệt một cực phẩm cho đàn ông trên thế giới, anh thật vĩ đại, Chúa sẽ phù hộ anh". Nói xong liền đi vào cùng Chử Diệc Phong.
Vương Ninh Khải trừng mắt nhìn bóng lưng cậu, sắc mặt y chang Lý thị, lần nữa cảm nhận được Vương Thành biết làm người khác tức chết, nhưng bọn họ lại chẳng nói lại được.
Các khách mời phía sau đều đi vào cùng Vương Thành và Chử Diệc Phong. Vốn bọn họ định xem xem hai người kia là ai, ai ngờ liền thấy cảnh đối chọi giữa Vương Thành cùng chú rể và ba mẹ anh ta. Dù không nghe rõ họ nói gì, nhưng từ vẻ mặt là biết quan hệ hai bên không tốt.
"Trần tổng, Lý tổng, rất cảm ơn hai vị đã bớt chút thời gian tham dự lễ cưới của con trai tôi". Vương Hoằng Vĩ nhìn thấy khách liền xốc tinh thần, tươi cười tiếp đón.
Trần tổng và Lý tổng được ông ta gọi tên liếc nhìn nhau, chút nhiệt tình đã bị dập tắt, đang định nói mấy lời cũng biến thành mấy câu khách sáo ít ỏi, thái độ cũng xa lánh hơn. Thái độ kỳ lạ như vậy khiến Vương Hoằng Vĩ và Vương Ninh Khải thấy khó hiểu, nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ kỹ thì khách mới lại đến.
Sáng sớm, hai nhà bận rộn lu bù, cẩn thận và phô trương hơn lúc đính hôn, khách mời chủ yếu là những người có quan hệ hợp tác làm ăn.
Đêm trước ngày hôm nay, Vương Thành nhận được cuộc gọi từ mẹ Vương, "Thành Thành, đột nhiên mẹ nhớ ra một chuyện, ngày mai là ngày kết hôn của anh họ con, không phải con đang ở trong thành phố sao, nếu không bận thì đi, mẹ với ba không đi đâu". Vương Thành nghe là biết mẹ Vương vẫn đang hận nhà bác cả, nếu là trước đây thì chắc chắn sẽ đi, dù quan hệ không tốt nhưng dù sao cũng là họ hàng, không đi không được. Nhưng sau khi xảy ra những chuyện kia, hai người chẳng thèm quan tâm gì nữa.
"Con biết rồi, thiệp mời đâu ạ?".
"Thiệp để ở nhà, con đến đó là được, bác cả con chắc không đến nỗi không cho con vào".
Vương Thành nghĩ nghĩ, trong lòng có tính toán, "Mẹ, không phải tối nay anh Gia Hòa sẽ về sao, mẹ bảo anh ấy ngày mai mang thiệp đến cho con là được, con muốn đường hoàng đi vào tham dự". Theo cái tính của Lý thị đen có thể nói thành trắng, khó đảm bảo rằng bà ta sẽ không làm ra mấy chuyện cực phẩm như vậy, cho nên lo trước khỏi họa thì được hơn.
Mẹ Vương cũng thấy con mình nói có lý, đồng ý luôn.
Sáng hôm sau, Vương Thành đến cửa hàng mới mở nhận thiệp mời từ chỗ Quan Gia Hòa, không cần mở đã thấy mùi nhà giàu mới nổi đập thẳng vào mặt.
Vương Thành biết bác cả rất xem trọng thể diện, hơn nữa lại thêm một nhà họ Uông, hai nhà giàu mới nổi muốn học người khác làm thật phô trương, mà đại diện chính là thiệp mời của bọn họ. Thiệp mời lấy tông đỏ làm chủ, xen thêm màu vàng kim, cả chữ cũng là màu vàng, đặc biệt chỗ ký tên là màu vàng lấp lánh phản quang, ai mà mắt không tốt chắc cũng chẳng nhìn ra được tên là gì.
Buổi lễ được tổ chức vào buổi chiều, cũng giống như lễ đính hôn, lễ kết hôn theo kiểu Tây. Mới sáng mà đã có đống chuyện cần làm, hôn lễ kiểu Tây không giống kiểu Trung Quốc, nên có nhiều bước có thể lược bớt đi. Theo tập tục thì phải mời họ hàng đến giúp, lần này bọn họ không dám lờ ba mẹ Vương Thành nữa, ngày hôm trước đã gọi điện mời, nhưng mẹ Vương từ chối thẳng thừng. Trương thị thì lại rất thích, trước hôn lễ một ngày đã kéo chồng cùng đến, Lý thị cũng kệ.
Buổi chiều, Vương Thành lấy một bộ âu phục đơn giản từ trong tủ ra, bộ âu phục này cậu mua lúc đi càn quét trung tâm mua sắm với Chử Diệc Phong lần trước, nhưng vẫn chưa mặc lần nào. Âu phục thường mặc trong những lúc trang trọng, mua bộ này cũng là để phòng trước, ngoại trừ bộ này, trong tủ còn một bộ cầu kỳ hơn.
"Sao lại chọn bộ này?". Chử Diệc Phong đi vào thì thấy cậu đang đứng trước gương khoa tay múa chân, tham dự tiệc cưới nên mặc bộ khác thì hơn.
"Bộ kia mặc bó người lắm, hơn nữa chỉ là tham dự tiệc cưới thôi mà, không cần mặc trang trọng quá". Vương Thành không muốn để người ta thấy cậu xem trọng tiệc cưới này, cho nhà bác cả thể diện là chuyện cậu không bao giờ làm, ai ngờ quá đẹp trai nên mặc gì cũng đẹp, riêng cái mặt này đã đủ để mấy người Lý thị có thể diện rồi, nhưng trước hết là Vương Thành không đánh mặt bọn họ.
Vương Thành đột nhiên dừng lại, con ngươi xoay tròn dừng trên người Chử Diệc Phong, "Ông chủ Chử, hay là anh đi theo em đến tham dự đi".
"Nghĩ ra trò gì rồi?". Chử Diệc Phong khoanh tay đứng tựa vào cửa.
Vương Thành cười, "Lúc đi tốt nhất là lái chiếc xe rất đắt". Chử Diệc Phong chỉ có hai chiếc xe, một là Maybach giá chục triệu, cái còn lại là xe thể thao năm sáu triệu, nói đắt tất nhiên là chiếc Maybach kia rồi. Vương Thành cứ tưởng là anh sẽ lái chiếc đó, nhưng khi cậu xuống thì đậu ở dưới là một chiếc xe lạ.
"Đây là xe gì vậy?".
"Bugatti Veyron".
"...".
Dù kiến thức hạn hẹp, nhưng Vương Thành vẫn biết Bugatti Veyron là gì, đó là siêu xe hàng đầu thế giới, chiếc trước mắt này còn là chiếc mui trần sản xuất giới hạn nữa, giá thị trường cao hơn Maybach nhiều, chiếc này ít ra cũng phải ba mươi triệu trở lên.
"Anh lấy từ đâu vậy?". Mắt Vương Thành sáng rực nhìn Chử Diệc Phong, cậu đã có thể tưởng tượng được lúc đến nơi sẽ gây chấn động thế nào.
"Mượn của bạn". Chử Diệc Phong cũng không theo đuổi xe thể thao, có để lái là được, nhưng bên cạnh anh có không ít những kẻ nhiều tiền đến nỗi chỉ có thể đốt tiền, anh chỉ mới gọi thôi mà hai mươi phút sau đã có người đưa xe đến.
Vương Thành ho nhẹ, cười gian nói: "Vậy đi thôi, chúng ta đi dự lễ kết hôn của anh họ em".
Gần đến giờ, trước cửa khách sạn đã đậu rất nhiều xe. Có mấy người vẫn cho ông Uông thể diện, đặc biệt khi biết ông Uông vừa nhận được một hợp đồng trên một triệu, đây là ông Uông cố ý tung ra, nên vài người vốn không định đi đều đổi ý.
Dù nhiều xe, nhưng chủ yếu là xe có giá khoảng hai ba trăm nghìn, qua năm trăm chỉ có mấy cái, trên một triệu chỉ chẳng có cái nào. Các vị khách vui vẻ cười nói đi vào, tham dự hôn lễ có một chỗ tốt là làm quen được với những người hợp tác làm ăn với ông Uông, nếu được thì có khi ký được hợp đồng mới.
Đúng lúc này, tiếng vù vù vang lên, cùng đó là một chiếc xe thể thao cực phong khách xẹt đến trước cửa khách sạn. Bốn phía lập tức vang lên tiếng xôn xao, các vị khách liền nhìn ra sau xem thử.
Chỉ thấy một chiếc xe thể thao mui trần tuyệt đẹp đang chậm rãi đi về hướng này, vừa đến gần, họ lập tức nhận ra đây là chiếc xe thể thao trị giá ba bốn chục triệu, ai ai cũng hít mạnh một hơi, chiếc xe này dù họ có dốc hết gia tài cũng không thể mua được a.
Có mấy người thắc mắc, chỗ này sao lại có người lái siêu xe đến chứ? Khách sạn mà bác cả Vương Thành đặt không phải là khách sạn năm sao gì cả. Khách sạn năm sao của thành phố Sơn Hải chỉ có mình khách sạn Kim Đính, nhưng đó không phải là nơi mà bọn họ có thể chịu được phí, cho nên người giàu thực sự không thể nào đến chỗ này.
Chiếc xe kia đã dừng lại, vẻ ngoài của nó đã hoàn toàn nhấn chìm những chiếc xe xung quanh, như một con thiên nga trắng cao quý xông vào đám vịt con xấu xí, hình ảnh đó... thực không dám nhìn.
Chủ xe đã bước xuống, như mọi người đoán, là hai anh rất đẹp trai. Trong tiếng xôn xao, hai người đi vào trước mặt khách mời, lướt qua bọn họ lên thẳng tầng hai khách sạn.
Các vị khách giật mình tỉnh lại, vội đi vào. Mới đầu không nghĩ là bọn họ đến tham dự tiệc cưới, chỉ nghĩ là cùng đường thôi, nhưng đến khi một trong hai người lấy ra tấm thiệp giống y đúc của bọn họ, cả đám đều ngây ra.
"Hai người này đến tham dự tiệc cưới hai nhà Uông Vương sao?". Một vị khách nuốt nước bọt hỏi, "Nhà họ Uông và nhà họ Vương hình như không thể mời khách như vầy được đúng không". Nếu mời được thì công ty của hai nhà sao chỉ đến mức đó.
"Vào xem rồi nói sau, tôi lại thấy chuyện không đơn giản như vậy". Một người đàn ông trung niên nói, con mắt dài nhỏ cho người ta cảm giác đầy khôn khéo.
Chuyện xảy ra bên ngoài còn chưa truyền đến tai hai nhà Uông Vương. Người đang đứng đón khách là bác cả Vương Thành và Lý thị cùng với chú rể Vương Ninh Khải. Còn người ghi chép tiền mừng là vợ chồng Trương thị, vốn bác cả không muốn hai người họ giúp, tiếc là không đủ người.
Hôm nay Vương Thành ăn mặc khác hẳn ngày thường, nhìn thấy cậu, cả ba đều ngẩn người, suýt nữa là không nhận ra cậu.
"Vương Thành?". Vương Ninh Khải trừng to mắt, không thể tin nổi nhìn Vương Thành, không thể tin được người trước mặt chính là cậu. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu mặc âu phục, lại đẹp trai như vậy, nổi bật hơn hẳn chú rể là gã.
Vương Thành cười tủm tỉm nói: "Anh họ, lại gặp rồi, ba mẹ tôi vì có việc nên không đến được, nhưng bọn họ dặn tôi phải đến tham dự tiệc cưới của anh và vợ sắp cưới, đúng rồi, tôi còn mang bạn đến cùng nữa, mọi người không để ý chứ?".
"Đương nhiên là không". Sắc mặt Vương Ninh Khải cứng đờ.
"Đây không phải là Vương Thành sao, sao hôm nay lại có tâm trạng đến tham dự hôn lễ của anh họ thế? Ai da, tôi nói sai rồi, cậu không biết được ba mẹ cậu nhặt về từ đâu, không thể xem như là người của nhà họ Vương chúng tôi được. Trước có nghe nói cậu xích mích với ba mẹ mà, sao nhanh vậy đã thân thiết lại rồi?".
Lý thị không rộng lượng như vậy, có thể chịu đựng nhìn mà không nói gì, thấy Vương Thành mặc như vậy sao không biết cậu đến phá tiệc, huống hồ gì bọn họ đã trở mặt với Vương Thành trong lễ đính hôn, hiện giờ cậu lại đến tham dự hôn lễ, khó đảm bảo là không đến gây rối.
Vương Thành không giận, nhún vai bất đắc dĩ: "Ý đại nương là không mong tôi làm hòa với ba mẹ tôi sao? Không ngờ đại nương lại hiểm ác như vậy, có phải đại nương ước rằng tôi xích mích hơn với ba mẹ tôi không. Lại nói vẫn nhờ có đại nương, nếu không có bà thì tôi và ba mẹ tôi cũng không cãi nhau, ai, có một đám họ hàng cực phẩm đúng là vất vả, nếu không phải ba mẹ tôi bảo thì tôi cũng lười đến, tự nhiên phải bỏ ra một phần tiền mừng, lỗ lắm".
Lý thị tức đến xanh mặt, nói không lựa từ, "Mày nói ai cực phẩm?".
"Không phải chứ, đại nương muốn tôi nói ra họ tên luôn à, IQ của bà chắc không thấp đến nỗi không hiểu tôi nói tới ai đấy chứ, xem ra tôi đã đánh giá cao IQ của bà rồi, tôi phải kiểm điểm lại". Vương Thành khoát tay, mặt vô tội lại hối hận.
"...". Lý thị tức không nói được gì.
"Bà bớt nói đi, hôm nay là ngày vui của con mà". Sắc mặt bác cả cũng khó nhìn, nhưng ông ta vẫn giữ chặt Lý thị muốn cãi một trận với Vương Thành, còn rất nhiều khách sắp đến, tự nhiên lại tự làm mất mặt làm gì.
Vương Thành cười châm chọc, đồng tình nói với Vương Ninh Khải: "Anh họ à, còn chưa chúc mừng anh nữa, hôm nay là ngày kết hôn của anh mà, cưới một ả chanh chua miệng tiện về nhà, sau này anh sẽ vất vả rồi. Tiêu diệt một cực phẩm cho đàn ông trên thế giới, anh thật vĩ đại, Chúa sẽ phù hộ anh". Nói xong liền đi vào cùng Chử Diệc Phong.
Vương Ninh Khải trừng mắt nhìn bóng lưng cậu, sắc mặt y chang Lý thị, lần nữa cảm nhận được Vương Thành biết làm người khác tức chết, nhưng bọn họ lại chẳng nói lại được.
Các khách mời phía sau đều đi vào cùng Vương Thành và Chử Diệc Phong. Vốn bọn họ định xem xem hai người kia là ai, ai ngờ liền thấy cảnh đối chọi giữa Vương Thành cùng chú rể và ba mẹ anh ta. Dù không nghe rõ họ nói gì, nhưng từ vẻ mặt là biết quan hệ hai bên không tốt.
"Trần tổng, Lý tổng, rất cảm ơn hai vị đã bớt chút thời gian tham dự lễ cưới của con trai tôi". Vương Hoằng Vĩ nhìn thấy khách liền xốc tinh thần, tươi cười tiếp đón.
Trần tổng và Lý tổng được ông ta gọi tên liếc nhìn nhau, chút nhiệt tình đã bị dập tắt, đang định nói mấy lời cũng biến thành mấy câu khách sáo ít ỏi, thái độ cũng xa lánh hơn. Thái độ kỳ lạ như vậy khiến Vương Hoằng Vĩ và Vương Ninh Khải thấy khó hiểu, nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ kỹ thì khách mới lại đến.
Danh sách chương