Nhìn kiểu này là bác cả muốn giới thiệu bạn gái của anh họ cho mọi người biết, thật ra là muốn khoe khoang, nghe hàng xóm thích tám chuyện nói là hai chiếc xe đậu trước cửa nhà bác cả có một chiếc có rèm che là của bạn gái anh họ.
"Ba, mẹ, chúng ta có đi không?" Vương Thành không muốn đi, nhưng cậu biết ba mẹ phải băn khoăn rất nhiều chuyện.
"Đi chứ, khó được lúc bác cả con mời ăn, ông ta có lòng tốt giúp chúng ta giảm một bữa tối, vì sao lại không đi?" Mẹ Vương nói rất hợp tình hợp lý.
Ba Vương đều nghe theo vợ.
Vương Thành cười rộ lên, cậu thích cái tính này của mẹ, vì bọn họ phải đi ra ngoài, không thể mang thú cưng theo, nên con heo kia bị nhốt trong chuồng gà.
Chỗ bác cả mời khách là nhà hàng Phú Quý tốt nhất ở thôn Quan gia, tuy không thể so với những khách sạn nhà hàng lớn trong thành phố, nhưng đồ ăn ở đây rất ngon, chỉ là giá hơi đắt, nhưng vậy cũng đã tốt rồi, có vài người còn chưa từng ăn ở đây nữa.
Bác cả hẹn khách lúc sáu giờ, những người khác đã đến từ sớm, Vương Thành và ba mẹ cậu thì chậm rãi đi, đến lúc vào thì bên trong đã ồn ào vang trời.
Thế nên Vương Thành mới biết bác cả mời mấy chục người.
Thì ra hầu hết mọi người đều mang suy nghĩ chiếm chút lợi mà đến, bác cả chỉ mời người lớn, họ lại dắt díu con cái theo, ví dụ như Vương Đại có chút họ hàng với bọn họ, ông ta và vợ mình rất mắn đẻ, hai trai năm nữ, tết Trung Thu ngoại trừ một đứa con trai không về, những người khác đều ở nhà, nghe thấy bác cả nói mời khách ở nhà hàng Phú Quý, những người này liền đến hết, có người còn mang theo con cái đến cùng, chỉ một nhà Vương Đại đã có hơn mười người rồi.
Khó trách lúc cậu vào thấy quái lạ, sao sắc mặt bác cả và đại nương lại khó coi như vậy, chắc là bọn họ nghĩ chỉ cần đặt ba bốn mâm là được, bây giờ sợ phải tăng gấp đôi, bảy tám mâm là ít, Vương Thành vui sướng khi người gặp họa nghĩ vậy.
Đến giờ, tất cả mọi người ngồi vào bàn, người một nhà đều ngồi chung một bàn lớn, có người vì dẫn con theo, phải lo đút cho con ăn nên đều ôm con lên bàn, nhìn rất lộn xộn, một bữa cơm tốt đẹp lại ngập tràn tiếng ồn ã của trẻ con.
Vương Thành ngồi cùng bàn với những tiểu bối trẻ tuổi khác, bên phải tay cậu cách một người là anh họ và bạn gái của anh ta, vừa nhìn là thấy một cô gái rất yếu ớt.
Nhà hàng Phú Quý có danh tiếng không tệ, về mặt vệ sinh rất sạch sẽ, kết quả cô gái này còn chưa ngồi xuống đã chê ghế không sạch, anh họ vội lau ghế cho cô ta, sau đó lại dùng nước nóng rửa đũa, còn chưa kết hôn mà đã hầu hạ như tổ tông vậy.
Loại con gái như thế này lấy về nhà chắc chắn là một phiền phức, nhưng người ta xinh đẹp lại có tiền nên có rất nhiều đàn ông nguyện ý, nhìn vẻ mặt ghen tị của mấy người đàn ông chưa kết hôn cùng bàn là hiểu, lúc Vương Ninh Khải nhìn thấy thì rất cao ngạo, lấy đó làm vinh nữa.
Trước khi ăn cơm, Vương Ninh Khải giới thiệu bạn gái của anh ta cho mọi người, sau đó lại giới thiệu mọi người cho bạn gái, qua được một đám, đến lượt Vương Thành thì giọng điệu anh ta biến đổi rất ít, như là cố đè nặng giọng vậy.
"Lisa, đây là Vương Thành, cậu ta là con trai của chú ba anh, đứng thứ hai."
"Thì ra anh là Vương Thành, nhìn còn đẹp trai hơn tôi tưởng tượng nữa." Lisa đánh giá Vương Thành, nghe giọng của cô ta là biết đây không phải là lần đầu tiên cô ta nghe Vương Ninh Khải nói về Vương Thành, hơn nữa chắc cũng chẳng là lời gì hay.
Vương Ninh Khải biến sắc, bạn gái khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt anh ta, hơn nữa lại là đứa em họ mà mình ghét nhất, trong lòng lập tức không thoải mái lắm, nhưng anh ta không thể nổi giận với Lisa, nên chỉ đành trừng mắt với Vương Thành, thật ra anh ta cũng được, nếu không Lisa sẽ không đồng ý quen với anh ta, nhưng so với Vương Thành thì kém rất xa.
Vương Thành còn chưa mở miệng đã rước họa vào người, cậu lại không phải là người sẽ ăn thiệt, không nhìn Vương Ninh Khải cười với Lisa, "Cha mẹ cho, không còn cách nào cả."
Lisa cười duyên, "Anh cũng hài hước thật đấy."
Vương Thành thầm nghĩ, ai hài hước với cô chứ, tôi ăn ngay nói thật, nhưng cậu không nói lời này mà chỉ cười cười.
Mặt Vương Ninh Khải đỏ rần, chắc trong lòng đã hối hận vì mời Vương Thành đến rồi, nếu Lisa coi trọng Vương Thành thì không phải những việc anh ta làm từ trước đến giờ là uổng phí sao, nghĩ đến hậu quả như vậy, anh ta vội ngắt lời, muốn dời sự chú ý của Lisa đi.
"Lisa, hôm nay có món bào ngư mà em thích nhất, đợi lát nữa anh sẽ lấy ra cho em."
Lisa lại không hứng thú với đề tài này, thuận miệng hỏi một câu: "Có vây cá không?"
Những người khác lập tức vểnh tai lên.
Bào ngư ở thời cổ đại được xếp vào một trong bát trân, nhưng hiện giờ chỉ có một ít bào ngư nhỏ giá rẻ thôi, cũng không lớn như lời đồn, hầu hết nhà nào cũng đều ăn được, vây cá thì khác, vây cá lấy từ vây cá mập, thứ này càng ngày càng ít, không giống bào ngư có thể nuôi được, cho nên giá càng lúc càng đắt, nhà bình thường chắc chắn không ăn nổi.
Vương Thành không nghĩ bác cả sẽ mời ăn vây cá, dù có thì sau khi có nhiều người đến như vậy chỉ sợ đã sớm bỏ ra rồi.
"Nếu em muốn ăn thì anh sẽ đi mua cho em." Vương Ninh Khải tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Không có thì thôi." Lisa nhìn anh ta một cái.
Vương Ninh Khải không biết cô ta vui hay không vui, vội vàng nói nhỏ nhiều lời hay, bộ dáng khép nép nhìn nhu nhược vô cùng.
Đồ ăn từng món được đưa lên bàn, mọi người cũng không khách khí bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, tán gẫu rôm rả, chỉ có Lisa không ngừng nhíu mày, ghét bỏ cái này cái kia. Vương Ninh Khải vội vàng hầu hạ cô ta, còn mình thì không ăn mấy, nhưng Lisa cũng không ăn nhiều lắm.
Vương Thành cũng không hăng hái gì, ngược lại những người khác ăn rất vui vẻ, ví dụ như con trai con gái của bác hai, thực ra hai người ở nhà cũng không thiếu chút đồ ấy, đến đây thì đều mang suy nghĩ chiếm được lợi nhiều, nhưng bàn ăn ở nhà hàng Phú Quý là kiểu xoay tròn, hai người muốn ăn gì thì liền xoay đến, cho nên rất bừa bộn, ví dụ như người khác còn đang gắp đồ ăn lại bị bọn họ xoay đi, đồ ăn liền rớt lên bàn.
Lisa thấy cảnh như vậy thì sự khinh miệt trong mắt không che giấu chút nào. Vương Ninh Khải lại không thấy mất mặt, ngược lại cùng chung mối thù nhăn mày lại, thậm chí nói những lời hạ thấp họ hàng nhà mình bên tai cô ta để lấy lòng.
Hai người tưởng là không ai nghe được nhưng không biết tai Vương Thành rất thính, tuy cách một người nhưng đã nghe được phần lớn cuộc đối thoại giữa hai người. Vương Thành lắc đầu, chỉ có một từ ngu để hình dung Vương Ninh Khải, trong lòng không khỏi nghi ngờ công ty kiến trúc của anh ta sao lại kinh doanh được vậy, đến bây giờ vẫn chưa bị anh ta làm phá sản thì đúng là tổ tiên tích đức.
Một bữa cơm chỉ có một bộ phận ăn vui vẻ, ba Vương và mẹ Vương ăn mà mùi vị lẫn lộn, trong lúc ăn nghe Trương thị không ngừng nịnh nọt lấy lòng hai bác cả, thậm chí thỉnh thoảng còn châm biếm Vương Thành, nếu không phải ba Vương kéo mẹ Vương lại ở dưới bàn, thì sợ là bữa cơm này có thể kết thúc giữa chừng.
Ăn xong, ba Vương và mẹ Vương mang theo Vương Thành cũng thấy không vui rời khỏi nhà hàng Phú Quý, sớm biết thì không đến rồi, mẹ Vương hối hận trong lòng, có vài người chính là chó không đổi được ăn phân, bà nên sớm hiểu rõ mới phải.
"Thành Thành, nếu sau này con tìm bạn gái thì phải tìm người cho tốt, nếu giống anh họ con thì mẹ sẽ không đồng ý đâu." Về nhà, mẹ Vương cảm thấy lo lắng liền xoay người dạy bảo Vương Thành, tuy bà nhìn bạn gái của Vương Ninh Khải ở cách xa mấy mét, nhưng nhìn là biết không phải là người mà người thường có thể nhận được, nhà bọn họ không cung phụng nổi "Đại Phật" như vậy.
Vương Thành nhanh chóng phụ họa, "Tất nhiên rồi, mẹ cứ yên tâm một triệu lần đi, con đâu phải anh họ, tự nhiên tìm một người về để hầu hạ."
Mẹ Vương nghe vậy liền hoàn toàn yên tâm, về phòng với ba Vương gọi cho hai đứa con khác, trò chuyện vài câu.
Trở về phòng, Vương Thành thở phào một hơi, tết Trung Thu chỉ cần ăn bữa cơm tối vui vẻ cùng người nhà là được rồi, nhà bác cả và bác hai thì thôi, có bọn họ ở đây thì đừng mong có tết Trung Thu vui vẻ, anh cả và Tiểu Vũ vẫn may mắn đấy.
Đang nghĩ ngợi, chuông di động bỗng vang lên, Vương Thành đang nghĩ nên không nhìn tên người gọi đã bấm nghe, tiếng nói trầm thấp của Chử Diệc Phong vang lên trong tai, cậu lập tức trượt từ trên giường xuống.
"Ông chủ."
Vương Thành gọi xong mới nhớ là bây giờ mình đang chiến tranh lạnh với Chử Diệc Phong, tất nhiên đây là tự cậu nghĩ thôi, Chử Diệc Phong nghĩ thế nào thì cậu không biết, nghĩ vậy liền thảnh thơi nằm lên giường.
"Gọi cho tôi làm gì, không phải nói cho tôi hai ngày sao?"
"Hôm nay là Trung Thu." Chử Diệc Phong không thèm để ý đến giọng điệu ác liệt của cậu.
Suýt nữa là cậu quên rồi, buổi sáng gửi tin chúc với mọi người không cẩn thận cũng gửi cho anh, mình lại còn thần kinh ngồi chờ điện thoại nữa, "Không cần anh nhắc, tất nhiên tôi biết là Trung Thu."
Chử Diệc Phong hình như đang cười, "Tôi chỉ muốn nhắc em mai là đến hạn rồi." Vương Thành lại trượt từ trên giường xuống, cười lạnh, thái độ này là mà muốn để cậu đồng ý với ở cùng với anh sao? Kém xa quá! Dường như tưởng tượng được bộ dáng xù lông của cậu, Chử Diệc Phong không kìm được cười ra tiếng, cũng giống như giọng nói bình thường của anh, ngay cả tiếng cười cũng hơi trầm thấp, nhưng rất êm tai, Vương Thành dán di động lên tai, tiếng cười truyền đến như một dòng điện vậy, kích thích làm tai hơi tê tê.
"Ông chủ Chử, anh cứ cười đi, ngày mai tôi chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời vừa lòng nhất." Vương Thành trả thù nói, uy hiếp trong đó đã rất rõ ràng.
Chử Diệc Phong dừng tiếng cười, "Vương Thành, tôi nghiêm túc."
* Vây cá mập
Danh sách chương