Tụ hội giữa minh tinh, phần lớn đều chọn những hội sở tư nhân có tính riêng tư cực mạnh.
Lần này nơi mấy người nhóm “Tần phong phong” chọn, là một câu lạc bộ tư nhân rất nổi tiếng thành phố B. Nghe nói ông chủ câu lạc bộ cũng là người trong giới, rất coi trọng vấn đề bảo vệ và riêng tư, rất nhiều minh tinh trong giới đều lựa chọn tụ tập ở nơi này.
Đại khái là đã gặp nhiều minh tinh, phục vụ của hội sở tư nhân này khi nhìn thấy Dung Hủ và Ôn Tuyền, cũng không có biểu hiện ra một chút kinh ngạc nào, mà là mặt không đổi sắc trực tiếp cúi đầu, dẫn hai người đi vào trong phòng bao. Khi cửa bị đẩy ra, Dung Hủ phút chốc sửng sốt, chỉ thấy bốn người bên trong đang vây quanh một chỗ… chơi mạt chược.
… Ừm, đang chơi mạt chược.
Lúc này Lâm Huyên còn đang quay phim ở tỉnh Y, đương nhiên không có khả năng trở lại thành phố B, cho nên tụ hội lần này trên thực tế chỉ có năm người tới. Ngoại trừ Ôn Tuyền, còn có Hạ Mộ Nhan, Sở Kỳ, James Godland và Hughes Leslie.
Khi Dung Hủ nhìn thấy nhóm nữ thần, nam thần trong mắt fan cầm mạt chược, quay đầu nhìn về phía mình, cậu phút chốc co rút khóe miệng, khó hiểu mà cảm thấy… hình như có cái gì đó vỡ nát.
Ôn Tuyền thấy thế cũng cười ha ha: “Tốt tốt, hôm nay ai thắng, người đó mời cơm.”
Thế mà lại không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng!
Cơ mà bởi vì loại vận động này thật sự rất thân mật, Dung Hủ dần dần trầm tĩnh lại, cũng không còn xa cách mấy người đó như vậy nữa.
Chính cái gọi là trên bàn bài dễ giao lưu ra tình cảm nhất, Dung Hủ mới vừa đến phòng bao một phút đồng hồ, ván mạt chược này liền lấy tay Sở Kỳ chấm dứt, một mình hắn chung tiền.
Sở Kỳ trực tiếp đứng lên, kéo ghế ra nói: “Không đánh không đánh, hôm nay vận may không tốt, tôi đổi người đến. Dung Hủ, biết chơi mạt chược không? Đến đến đến, cậu giúp tôi giảm nhuệ khí của đám người kia đi. Mạt chược chính là quốc túy Hoa Hạ ta, cứ luôn để đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh này thắng, thì ra thể thống gì.”
Hughes cười tủm tỉm nhận lấy tiền, căn bản không để ý Sở Kỳ.
Dung Hủ cười nhạt gật đầu: “Vậy… em liền thử một lần nhé?”
Một lần thử này, liền thử nửa tiếng.
Từ đầu tới đuôi, Dung Hủ chưa từng thắng một phân tiền, nhưng kỳ quái chính là, cậu cũng chỉ thua một hai ván. Trong nửa tiếng, Hạ Mộ Nhan quả thực thành người thắng lớn toàn trường, cô không ngừng thắng tiền, còn mỗi lần đều khiến James và Hughes chung tiền toàn bộ, khiến Sở Kỳ bên cạnh nhìn mà sảng khoái lòng người.
Sau khi chơi xong, sáu người ngồi ở cạnh bàn, bắt đầu ăn cơm.
Trước đây lúc quay phim «Tầng mây màu đen», Dung Hủ và Hạ Mộ Nhan đã từng gặp nhau, cũng từng đối diễn một lần. Mà trên thực tế, Sở Kỳ, James và Hughes cũng đều có làm khách mời «Tầng mây màu đen», có điều ba người bọn họ không có đối diễn với Dung Hủ, bởi vậy vẫn luôn ở tổ B quay cảnh của mình, căn bản không gặp mặt Dung Hủ tổ A.
Nhưng mà có một bàn mạt chược vừa rồi, mọi người nhanh chóng quen thuộc. Dung Hủ cũng không nói chuyện nhiều, nhưng mà Ôn Tuyền và James lại vô cùng hay nói, từ đầu tới đuôi, hai người làm cho cả phòng bao tràn ngập tiếng cười, mà Dung Hủ thì vẫn luôn mỉm cười ở bên cạnh nghe.
Cơm nước xong, mọi người lại mở một bàn mạt chược, lần này James và Hughes thua đến sợ, không dám chơi, vì thế trên bàn bài là Dung Hủ, Ôn Tuyền, Hạ Mộ Nhan và Sở Kỳ.
Bốn người Hoa Hạ chơi mạt chược, so với hai người ngoài nghề trông vào vận khí kia thì phải tính toán tỉ mỉ hơn nhiều, tốc độ đánh cũng không nhanh như vậy. Mà James và Hughes thì ở một bên uống uống cà phê, cười nói chuyện phiếm.
Một buổi chiều, Dung Hủ đều vượt qua trên bàn mạt chược, cậu không thắng tiền, nhưng mà cũng không có thua tiền. Không giống Ôn Tuyền đại thắng toàn trường, cũng không như Sở Kỳ và Hạ Mộ Nhan, xui xẻo dốc ngược cả túi.
Buổi tối, lại tụ tập ăn một bữa cơm, mà lúc này, cuối cùng nhóm Tần phong phong cũng nhắc tới tôn chỉ thành lập nhóm.
Ôn Tuyền uống canh gà, hỏi: “Lại nói, gần đây có phải Tần Trình đến chỗ cậu tham ban không, tiểu Hủ? Chính là bộ phim «không tiếng động» của Hứa đạo đó, sau đó nam số hai của đoàn phim các cậu không phải là xảy ra việc sao, hôm đó hắn còn gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi hỗ trợ một chút.”
Nghe nói “hỗ trợ”, động tác gắp đồ ăn của Dung Hủ dừng lại.
Mà bên cạnh, Sở Kỳ cũng đột nhiên nhớ tới: “Còn không phải sao, tôi nhớ có phải nam số hai kia gần đây mới vừa bị kiện lên toà đúng không. Thằng nhóc đó thật lợi hại, tôi ở trong giới nhiều năm như vậy, người thủ đoạn ghê tởm hơn hắn, không vượt qua ba người đâu.” Sở Kỳ vừa nói, vừa hào phóng nở nụ cười.
Anh đại giới ca hát này năm nay vừa mới bốn mươi tuổi, diện mạo cũng không tính là anh tuấn cỡ nào, nhưng mà tiếng ca lại vô cùng động lòng người. Nhưng hiển nhiên, tính cách của hắn với tiếng ca của hắn hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không có cái loại hương vị trong sáng nhu hòa ấy, ngược lại vô cùng tục tằng.
James nhai một cọng rau xanh, dùng tiếng Trung không được tự nhiên hỏi: “Hình như tên Tường gì đó nhỉ?”
Hạ Mộ Nhan dịu dàng mỉm cười: “Lô Tường Bác.”
Ôn Tuyền bất đắc dĩ nhún vai: “Cô còn nhớ rõ tên hắn hả? Tôi đã sớm quên thứ đó tên gì rồi. Con người Hứa đạo tôi vẫn rất hiểu biết, Lô Tường Bác này không có quả ngon để ăn đâu. Nếu đổi đến tay Lưu lão, có lẽ còn có thể cho hắn một chút mặt mũi. Nhưng mà Hứa đạo thì… thẳng, rất thẳng. Điểm này, Dung Dung hẳn là cũng biết đi?”
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn sang Dung Hủ, chỉ thấy người trẻ tuổi tinh xảo xinh đẹp ấy giờ phút này đang gặm một cái chân gà bự bự! Nghe tới tên của mình, cậu nâng mắt lên, mờ mịt nhìn năm người khác trên bàn cơm, ánh mắt trong suốt sáng ngời lóe lóe, giống như một đứa trẻ đơn thuần ngây thơ.
Trong phòng bao là một hồi im lặng.
Một lát sau, Ôn Tuyền vươn tay phải ra che mặt mình, giận dữ nói: “Trong nhóm chúng ta, thế mà lại có thêm một người còn biết bán manh hơn cả Lâm Huyên, lại còn thừa dịp chúng ta nói chuyện mà đoạt chân gà…”
Cắn một miếng thịt trên chân gà xuống, Dung Hủ nhã nhặn hữu lễ ăn xong miếng thịt đó, mới cười nhạt nâng mắt, nhìn về phía Ôn Tuyền vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói rằng: “Chị Tuyền, em nhớ… lấy tuổi của em, hẳn là còn thuộc loại ở trên bàn cơm có thể lấy chân gà đầu tiên chứ nhỉ?”
Nói xong, thiếu niên cong môi mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng nõn.
Ngọn đèn chiếu rọi trên sợi tóc Dung Hủ, chiếu ra một vùng vàng kim xán lạn. Ôn Tuyền thoáng ngơ ngẩn, hai mắt xinh đẹp khẽ run, mà Hạ Mộ Nhan ở một bên nhân cơ hội gắp một cái đùi gà khác đi, giọng điệu nghiêm túc nói rằng: “Dung Dung nói có đạo lý, vậy dựa theo tuổi, tôi nhỏ hơn chị Tuyền chín tháng… tôi cũng có thể được chân gà nhỉ?”
Những lời này căn bản không phải câu nghi vấn, bởi vì cô đã công khai gắp một cái chân gà khác vào trong bát mình mất rồi.
Ôn Tuyền lập tức tỉnh táo lại, cô hừ nhẹ một tiếng, nói câu “giỏi cho cô Hạ Mộ Nhan”, tiếp đó hai ảnh hậu bắt đầu đùa giỡn, hết sức náo nhiệt.
Buổi tối tám giờ, Hạ Mộ Nhan tương đối tiện đường, đưa Dung Hủ về nhà.
Dọc theo đường đi hai người tán gẫu về mấy bộ phim điện ảnh sắp chiếu gần đây, cũng tán gẫu về bộ phim «Mê thành» tháng sau khởi chiếu của Dung Hủ. Khi nói lời tạm biệt với Dung Hủ, Hạ Mộ Nhan ấm áp cười cười, nghiêm túc nói rằng: “Tôi sẽ xem bộ phim đó, cảm giác hẳn là một bộ phim rất tốt.”
Dung Hủ gật gật đầu với đối phương, nhẹ nhàng chớp mắt: “Vậy em liền thay Viên đạo cám ơn chị Hạ khen ngợi.”
Sau khi về nhà, vẫn là trống rỗng không có một người. Dung Hủ đơn giản rửa mặt một chút, liền tới phòng chiếu phim, lấy ra một bộ phim điện ảnh kinh điển của James Godland ngồi xem.
Ở trong phim, siêu sao Hollywood ấy thân thủ mạnh mẽ, thông tuệ nhanh nhẹn, rất có khí chất dương cương của đàn ông, hắn không gì không làm được, giống như chỉ cần tin tưởng hắn, nan đề khó khăn hơn nữa cũng có thể giải quyết thoải mái.
Nhưng mà Dung Hủ hồi tưởng tới James xế chiều hôm nay mình nhìn thấy…
“Hừm, sao giống như có chút… hoạt bát?”
Suy nghĩ thật lâu, Dung Hủ mới nghĩ đến cái từ hình dung là “hoạt bát”. Dù sao thì cứ cách mười phút liền kể một truyện cười, còn thường xuyên nói chuyện cười bậy, nếu như không dùng “hoạt bát” để hình dung, vậy Dung Hủ đã không thể tưởng được bất cứ một lời ca ngợi nào khác.
Buổi tối lúc sắp nghỉ ngơi, Dung Hủ gọi điện thoại cho Tần Trình, hai người trò chuyện chốc lát, liền nói ngủ ngon.
Dung Hủ vẫn không có đem chuyện về nhóm Tần phong phong nói với đối phương, chỉ là lúc sắp tạm biệt, cậu nhìn như vô ý mà cười hỏi một câu: “Em còn chưa từng gặp mặt bạn anh, bọn họ là dạng người gì? Em nhớ rõ, quan hệ của anh với Ôn Tuyền rất tốt nhỉ?” Lúc trước ở đoàn phim «Tầng mây màu đen», Tần Trình đã từng giới thiệu Ôn Tuyền cho Dung Hủ quen biết.
Đầu kia điện thoại, người đàn ông tuấn mỹ cao ngất đang đi dưới đại lộ ngô đồng. Chợt nghe lời này, Tần Trình dừng bước chân lại, hắn ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán lá ngô đồng, nhìn về phía không trung xanh thẳm, thật lâu sau, mới cười nhẹ một tiếng, nói rằng: “Nói không nên lời.”
Hoàn toàn không nghĩ tới đáp án này, Dung Hủ hơi kinh ngạc: “Cái gì gọi là nói không nên lời?”
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông xuyên qua nửa quả địa cầu, vững vàng truyền vào tai thiếu niên: “Bọn họ cũng không phải người đứng đắn gì, kệ bọn họ đi.”
Dung Hủ: “…”
Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua những lời này —— người họp theo loại, vật họp theo đàn hả?!
Bọn họ không phải là người đứng đắn, vậy còn anh…
Dung Hủ sa mạc lời, cúp điện thoại, đồng thời ở trong lòng âm thầm nghĩ, kỳ thật mấy người Ôn Tuyền, Hạ Mộ Nhan, Sở Kỳ đều rất dễ ở chung, James và Hughes cũng đặc biệt hiền lành, hoàn toàn không có cái mác đại minh tinh. Sao đến miệng người đàn ông nào đó, liền thành không phải là người đứng đắn? Ôm nghi hoặc này, Dung Hủ nhắm mắt lại, không bao lâu, tiếng hít thở vững vàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Mà bên kia, Dung Hủ tuyệt đối không ngờ, vị tam kim ảnh hậu mà người đàn ông nào đó đánh giá là không đứng đắn, giờ phút này đang ở trong nhóm tán gẫu Tần phong phong, điên cuồng bình luận ——
[ Ôn Tuyền: Mọe ơi! Thật đáng yêu! Thật sự quá đáng yêu! Dung Hủ hoàn toàn là khẩu vị của tôi đó!!! ]
Cô gửi tin như vậy, khuya khoắt căn bản không ai để ý đến, nhưng Ôn Tuyền lại không chút nào cảm thấy bị xem nhẹ, ngược lại hưng trí dâng trào.
[ Ôn Tuyền: tiểu thịt tươi ngon miệng như vậy, non như vậy, quả thực quá tuyệt vời, so với mấy người tôi từng qua lại trước kia còn đẹp mắt hơn, tính tình lại tốt thế. Không được, tôi thật sự không được rồi, tôi cảm thấy tôi nên làm chút gì đó. ]
Nhìn thấy cô nói những lời này, rốt cuộc có người nhịn không được lên tiếng hỏi.
[ Hạ Mộ Nhan:… tôi nhớ, tháng trước không phải là cô còn đang qua lại với nam siêu mẫu Poland kia sao? ]
[ Ôn Tuyền: tháng trước đã chia tay, đừng nhắc, dục vọng chiếm hữu của người kia quá mạnh. ]
[ Hạ Mộ Nhan:… ]
[ Ôn Tuyền: lại nói, kỳ thật Tần Trình rất có ánh mắt nha. ]
Nhìn hàng chữ này, ảnh hậu dịu dàng không khỏi ngơ ngẩn, hồi âm: [ sao nói thế? ]
[ Ôn Tuyền: trước kia lúc quay «Tầng mây màu đen», lúc Tần Trình giới thiệu Dung Dung với tôi, còn cố ý dặn dò Dung Dung, bảo cậu ấy cách xa tôi một chút, nói tôi thích loại hình như cậu ấy. Nói đạo lý thì, khi đó tôi cũng chẳng nói được mấy câu với Dung Dung, tôi cũng không phải cái loại người thấy sắc mắt mở to. Có điều hôm nay tôi mới phát hiện, Tần Trình vẫn có cái đúng, ít nhất điểm này hắn nói quả thực không sai… Tôi đúng là thích loại hình như Dung Hủ! Vừa đẹp trai vừa đáng yêu! Hiện tại tôi liền kéo Dung Dung vào nhóm chúng ta. ]
[ Hạ Mộ Nhan:… ]
Vì thế, rạng sáng hai giờ, lúc vạn vật còn đang ngủ say, Dung Hủ liền bị lặng lẽ kéo vào một nhóm nói chuyện phiếm.
Lúc này Dung Hủ còn chưa biết, mình đã leo lên danh sách theo đuổi của một vị ảnh hậu, về phần tương lai, ảnh hậu ấy sẽ bị khắc tinh của bọn họ trừng trị thảm bao nhiêu, thì đã là chuyện ngày sau, tạm thời không đề cập tới.
Ba ngày sau, Dung Hủ trải qua một ngày nghỉ ngắn ngủi, chính thức bay đến thành phố S, tham gia một chương trình tổng hợp, tuyên truyền «Mê thành».
Cách ba tháng, Dung Hủ gặp lại Viên đạo, Bách Tích Văn và Nhâm Thư Chỉ. Bọn họ không có gì khác ba tháng trước, nhưng mà Nhâm Thư Chỉ dường như càng lạnh nhạt với Dung Hủ hơn một chút, khi chào hỏi đều không có gì khác thường, nhưng mà trừ đó ra, cô lại không có một chút ý tứ dây dưa Dung Hủ.
Lúc La Thiến ở phòng nghỉ, kinh ngạc nói rằng: “Tiểu Hủ, tôi nhớ rõ lúc trước khi phim đóng máy, Nhâm Thư Chỉ còn từng gọi điện thoại cho cậu một lần nhỉ? Sao hiện tại cô ta đột nhiên biến thành như vậy, đối với cậu… hờ hững như vậy?”
Dung Hủ nghe thế, không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ giữa tôi với cô ta, hẳn nên có thái độ gì khác sao?”
La Thiến nhanh chóng lắc đầu: “Đương nhiên không có! Chúng ta mới không cần để ý cô ta. Tôi nghe bạn nói, gần đây không phải là cô ta hợp tác với một ca sĩ nước Anh, phát hành một CD song ca nam nữ sao, thế mà cô ta lại thông đồng với ca sĩ Anh kia. Tôi có quen một phó đạo diễn ở tiểu khu của bọn họ, phó đạo diễn kia nói cho tôi biết, cả một tuần bọn họ đều không xuống lầu, đồ ăn đều là do trợ lý đưa lên.”
Nghe xong lời này, Dung Hủ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía La Thiến.
La Thiến trịnh trọng nói: “Cậu cũng thấy tương đối ấy ấy đúng không, tiểu Hủ? Đêm qua khi cô ta đến khách sạn thành phố S, không phải còn nửa đêm đến phòng Mã Tề sao, sau đó lại như vậy, thật là…”
Dung Hủ lắc lắc đầu, qua hồi lâu, nghiêm túc nói rằng: “Không, tôi chỉ đang kinh ngạc, ngay cả loại chuyện này chị tiểu Thiến cũng biết. Có lẽ… chị chọn sai nghề rồi, chị hẳn nên làm một papparazi.”
La Thiến: “…”
Dung Hủ cũng không có nói giỡn, ít nhất thì trước kia cậu chưa từng chú ý, La Thiến am hiểu ở phương diện kết giao quan hệ đến như thế.
Cậu biết La Thiến có nhân duyên tốt trong đoàn phim, quen biết nhiều nhân viên công tác, mọi người thường xuyên nói nói cười cười. Nhưng cậu cũng không hề phát hiện, sau khi đoàn phim đóng máy, thế mà La Thiến vẫn còn lui tới với những người đó, còn có thể khống chế quan hệ đến đúng chỗ như vậy.
Đi làm quen một người, nói thì khó, nhưng mà lại dễ.
Nhưng nếu muốn duy trì hữu nghị với một người, thì cần tiêu phí tinh lực, thời gian.
Dung Hủ quay một bộ phim, cộng số diễn viên và nhân viên đoàn phim lại, thì ít nhất La Thiến phải quen biết một hai trăm người. Qua mấy bộ phim, đã tích lũy đến hơn một ngàn người, nhưng chính là như vậy, La Thiến cũng có thể trò chuyện với bọn họ thật vui vẻ, thậm chí đem chuyện “thiên hậu và tiểu thịt tươi nước Anh ở trong phòng của mình một tuần không đi ra” nói với cô.
Không thể không nói, đây là một loại năng lực, còn là một loại năng lực rất lợi hại.
Mày hơi hơi nhăn lại, suy tư một khắc, Dung Hủ cười nói: “Chị tiểu Thiến, quà tết cho truyền thông năm nay, liền do chị xử lý nhé.”
La Thiến phút chốc kinh sợ, sau đó mừng rỡ gật đầu: “Được chứ.”
Minh tinh và truyền thông không thể tách riêng, minh tinh cần truyền thông tới đưa tin cho mình, gia tăng độ sáng cho mình; mà truyền thông rất nhiều lúc cũng cần minh tinh giúp bọn họ chế tạo điểm nóng, hấp dẫn quần chúng. Mỗi khi năm mới, có vài minh tinh có địa vị đều sẽ tặng quà cho truyền thông quen thuộc, xem như cảm ơn một năm qua quan tâm.
Loại chuyện này tự nhiên không có khả năng là hối lộ, dù sao thì nếu bạn xuất hiện gièm pha lớn gì đó, vì đoạt tin tức, các phóng viên truyền thông sẽ lập tức trở mặt mà lập tức đưa bạn lên đầu đề. Nhưng việc này cũng là ắt không thể thiếu, xem như một loại lễ tiết, về sau nếu bạn phát sinh vấn đề nhỏ gì đó, các phóng viên truyền thông cũng sẽ hơi thủ hạ lưu tình.
Sau khi nhắc nhở xong chuyện này, không bao lâu, tổ chương trình liền đến mời Dung Hủ lên sân khấu.
Vẫn là chương trình tổng hợp trò chơi rất bình thường, mọi người chơi vài trò chơi, chế tạo điểm cười, hỗ trợ tuyên truyền «Mê thành».
Loại chương trình này Dung Hủ chơi rất nhiều, hơn nữa chương trình lần này cậu cũng không phải lần đầu tiên lên. Có điều khác với lần trước chính là, hiện giờ cậu đạt được ba cúp phim truyền hình, nhân khí càng tăng lên thẳng tắp. Tổ chương trình càng coi trọng cậu, toàn bộ phân đoạn trò chơi, cậu thành tiêu điểm màn ảnh, mà những khán giả dưới sân khấu cũng luôn điên cuồng hô “Dung Hủ”.
Nửa tháng kế tiếp, Dung Hủ và đoàn phim «Mê thành» cùng đi khắp đại giang nam bắc.
Có đôi khi là đi quay chương trình tổng hợp, có đôi khi là trực tiếp tiến hành lộ mặt.
Dung Hủ, Bách Tích Văn và Viên đạo gần như mỗi hoạt động đều sẽ đến, mà mấy người Nhâm Thư Chỉ, Mã Tề lại không nhất định mỗi lần đều xuất hiện.
Đoạn trailer phim «Mê thành» đã sớm được đăng lên internet, giáo sư tâm lý học nhã nhặn tuấn mỹ và đặc công trẻ tuổi cường tráng anh tuấn, loại tổ hợp này cũng được vô số khán giả yêu thích, thậm chí tại nhiều hiện trường chương trình tổng hợp, Dung Hủ còn thấy được bảng đèn LED giơ chữ “Đàm Tiết”.
Thực rõ ràng, có vài fan chỉ xem ảnh tuyên truyền, liền thích cặp CP hợp tác hình sự trinh thám này.
Bộ phim điện ảnh này chưa chiếu đã nổi, trên internet nghị luận không ngừng, dưới internet, các thành điện ảnh lớn toàn quốc cũng đều phối hợp làm các loại tuyên truyền.
Ở cửa rất nhiều rạp chiếu phim, thậm chí trực tiếp đặt bảng tuyên truyền của Dung Hủ và Bách Tích Văn. Khi nhóm fan Dung nhìn thấy bảng tuyên truyền đó, kích động đến mặt mũi đỏ bừng, hưng phấn tiến lên “chụp ảnh chung” với Dung Hủ.
Đầu tháng chín, cái tag #Dung Hủ chụp ảnh chung# thế mà cũng lên hot search một lần.
Mở ra nhìn, rất nhiều fan đều đăng weibo “ảnh chụp chung” với Dung Hủ. Cho dù là một tấm bảng, bọn họ cũng vui vẻ đến khó có thể tự kiềm chế, hận không thể dọn tấm bảng đó về nhà, để mình mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mới tốt.
Mà trên thực tế, loại chuyện này còn thật sự đã xảy ra. Ở một rạp chiếu phim tại thành phố C, nửa đêm khi nhân viên chuẩn bị đi cất bảng tuyên truyền, đột nhiên kinh hãi phát hiện, bảng tuyên truyền «Mê thành» mất tiêu rồi!
Chuyện này lập tức bị nhân viên tuyên truyền của đoàn phim «Mê thành» biết được, lấy tốc độ nhanh nhất liên hệ không ít truyền thông, đăng tin tức. Việc này còn náo nhiệt hơn “sự kiện chụp ảnh chung” không ít, rất nhiều dân mạng đều trêu chọc mà bình luận, cũng có một ít anti nhân cơ hội đi bôi đen Dung Hủ.
Sau khi phát hiện sự việc thế mà lại quậy to ra, fan nữ trộm đi bảng tuyên truyền kia vô cùng áy náy mà trả bảng tuyên truyền trở về, đồng thời còn xin lỗi rạp chiếu phim. Bên rạp chiếu phim cũng mượn cơ hội vớt một phen nhiệt độ, đăng một tin trên trang weibo của mình, tỏ vẻ không trách cứ fan ấy, còn vô cùng hào phóng mà trực tiếp tặng bảng tuyên truyền cho fan ấy.
Tuy nói trên bảng tuyên truyền vừa có Dung Hủ lại có Bách Tích Văn, nhưng mà bạn fan này rốt cuộc là vì ai mà đến, vậy tự nhiên không cần nói cũng biết.
Viên đạo không có tiết tháo gì, sau khi ông nghe nói chuyện này còn cố ý cảm khái với Dung Hủ: “Dung à, fan của cậu thật tốt, nếu sự kiện tương tự vầy lại thêm mấy lần, đó đều là nhiệt độ đó! Chờ chúng ta chiếu phim, nhiệt độ đó có thể chuyển hoán thành phòng bán vé, thật sự là không tồi mà.”
Dung Hủ dở khóc dở cười lắc đầu.
Loại chuyện này đương nhiên còn không cần Dung Hủ quản, La Thiến và vài fan lớn thương lượng, đăng một bài thanh minh trong diễn đàn fan tư nhân của cậu. Vài admin nghiêm túc tỏ vẻ, hy vọng fan đừng làm loại chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương này, nếu thật sự thích không chịu được, ít nhất… ít nhất có thể hỏi rạp chiếu phim trước, xem có thể trực tiếp mua lại hay không.
Lời này trực tiếp cung cấp cho fan một suy nghĩ, không quá mấy ngày thế mà thật sự có fan đến hỏi rạp chiếu phim, sau đó cô kích động trở về đăng topic ——
[ Rạp chiếu phim thật sự bán cho tui! Thật sự bán cho tui! Tui muốn mang Dung Dung về nhà, oa oa óa óa! ]
Thấy thế, các fan khác lập tức nổ tung chảo, thi nhau tỏ vẻ mình cũng phải đi hỏi rạp chiếu phim. Không bao lâu, #bảng tuyên truyền Dung Hủ# lại lên hot search.
Lúc ấy Dung Hủ, Bách Tích Văn và Nhâm Thư Chỉ đang tham gia một chương trình thực tế, vào ban đêm tất cả khách quý tổ chương trình đang cùng nhau ăn cơm, Viên đạo liền gọi một cú điện thoại cho Dung Hủ, nói thẳng: “Ba người chừng nào về thành phố S, chúng ta cùng ăn bữa cơm, tôi mời khách!”
Bách Tích Văn bên cạnh nghe xong lời này, còn chưa hiểu rõ là có ý gì. Nhâm Thư Chỉ tự nhiên nghe rõ, nhưng cũng không đáp lời với Dung Hủ.
Ngược lại là một khách quý cố định của chương trình thực tế cười tủm tỉm nói rằng: “Vậy trước hết chúc phim của các cậu bán đắt nhé.”
Hành trình tuyên truyền phim liên tiếp này, cuối cùng lại về tới thành phố S.
Giống như trong điện thoại đã nói, Viên đạo mời mấy người bọn họ ăn một bữa tiệc lớn. Buổi tối lúc về khách sạn, Viên đạo còn lôi kéo ba người Dung Hủ, say khướt nói một ít lời mê sảng. Chốc thì nói “lúc quay phim tôi thật sự là rất mệt mỏi“, chốc lại nói “tiểu Nhâm à diễn xuất của cô có thể cải tiến ở mấy phương diện này một chút”…
Dáng người Bách Tích Văn cường tráng, hắn xung phong nhận việc đưa Viên đạo trở về phòng. Mà Dung Hủ và Nhâm Thư Chỉ ở cùng tầng lầu, hai người tách ra ở cửa thang máy.
Nhâm Thư Chỉ không hề quay đầu lại mà xoay người rời đi, căn bản không nhìn Dung Hủ một cái, cũng căn bản không có một chút ý muốn đi thông đồng với cậu.
Từ xa xa nhìn bóng dáng ngôi sao nữ diễm lệ khêu gợi đó, thật lâu sau, Dung Hủ cong khóe môi, xoay người rời đi.
Kỳ thật đối với việc Nhâm Thư Chỉ tận lực xa cách, Dung Hủ đã có chút hiểu rõ. Trải qua chuyện Lô Tường Bác lần này, sự coi trọng của Hoa Hạ Entertainment đối với cậu đã trắng trợn thể hiện ra bên ngoài. Tạm thời không nói hiện giờ nhân khí Dung Hủ một đường tăng vọt, dần dần khiến Nhâm Thư Chỉ căn bản không dám khinh thường, còn bên kia, Nhâm Thư Chỉ sợ hãi con quái vật lớn Hoa Hạ Entertainment.
Dung Hủ không thích cô, Dung Hủ hoàn toàn không hứng thú với cô, vậy tốt nhất là cô đừng đi thông đồng. Hai người nước giếng không phạm nước sông, nếu cô thật sự gặp phải chuyện gì không tốt, có lẽ cô liền có khả năng trở thành Lô Tường Bác kế tiếp.
Có thể trở thành nữ ca sĩ hạng một, Nhâm Thư Chỉ tự nhiên là thông minh cẩn thận, nếu không thì cái tên hoa hồ điệp của cô trong giới, chỉ sợ đã sớm bị người ta tiết lộ ra, thanh danh truyền ra ngoài giới.
Nói ngắn lại, dưới tình huống như thế, «Mê thành» rốt cuộc nghênh đón ngày công chiếu lần đầu của mình.
Vào lúc ban đêm ngày 21 tháng 9, toàn bộ đoàn phim «Mê thành» tụ tập ở rạp hát lớn thành phố S, mời hơn trăm phóng viên truyền thông, còn có hơn mười nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp và hơn ba trăm khán giả hiện trường, tham dự lễ công chiếu lần này.
Trên lễ công chiếu, đầu tiên là các phóng viên không ngừng đặt vấn đề về bản thân bộ phim. Vài nhân viên chủ chốt lần lượt đáp lại, thuận tiện trêu chọc nhau, nói một ít chuyện ngoài lề lúc quay phim, không khí vô cùng hòa hợp, tiếng cười không ngừng.
Chờ đến phần sau lễ công chiếu, thì bắt đầu tiến hành đặt vấn đề với các minh tinh và đạo diễn.
Có phóng viên hỏi về scandal giữa Nhâm Thư Chỉ và tiểu thịt tươi nước Anh gần đây, cũng có phóng viên hỏi về phim mới của Bách Tích Văn.
Mà lúc các phóng viên hỏi Dung Hủ, thì không hẹn mà cùng đem đề tài hướng về phía «Không tiếng động», về phía Lô Tường Bác. Vụ án của Lô Tường Bác qua mấy ngày nữa sẽ xét xử lần đầu, hắn chính là nhân vật hot gần đây, nếu Dung Hủ có thể tuôn ra một chút bí mật, đây tuyệt đối là tin tức đầu đề!
Nhưng mà, dưới ánh đèn sáng ngời rực rỡ, thiếu niên thanh nhuận xinh đẹp nho nhã ấy lại mỉm cười hạ mắt, dùng giọng nói bình tĩnh ôn hòa nhất, đẩy hết những câu hỏi của phóng viên trở về.
“Tôi tin tưởng pháp luật sẽ cho chúng ta một đáp án.”
“Việc Lưu Tuệ Chân gặp phải tôi cũng cảm thấy thật đáng tiếc.”
“Tôi và hắn đối diễn không nhiều lắm, kỳ thật lúc ở đoàn phim cũng không có tiếp xúc gì.”
Câu trả lời đơn giản khiến các phóng viên không thể nào xuống tay, đến cuối cùng, thậm chí Dung Hủ còn kéo hết đề tài về «Mê thành».
Rốt cuộc, lễ công chiếu hạ màn, nhân viên đoàn phim cũng sôi nổi đi xuống sân khấu, ngồi ở ghế, xem bộ phim điện ảnh này.
Cùng lúc đó, 0h ngày 22 tháng 9 đã đến. Trong các rạp chiếu phim lớn toàn quốc, có rất nhiều người trẻ tuổi lập tức vọt vào rạp chiếu phim, tìm được chỗ ngồi của mình, ôm coca, bỏng ngô, mặt mày mong ngóng chờ đợi điện ảnh mở màn.
Dù sao cũng là suất 0h, thời gian quá muộn, tỷ lệ ghế của mỗi rạp chiếu phim đều không đủ 50%, có vài rạp chiếu phim tương đối xa xôi thậm chí tỷ lệ ghế chỉ có hai mươi phần trăm. Nhưng mà phải biết, đây là suất đêm khuya, đây là đang nửa đêm! Hơn nữa, «Mê thành» mới vừa chiếu, đã bắt lấy sáu mươi bảy phần trăm số suất chiếu! Mà số suất chiếu càng nhiều, lượng ghế của mỗi suất tự nhiên phải bị chia ra.
Như thế tính ra, chỉ một suất chiếu đầu tiên, sợ là «Mê thành» đã có thể thu được phòng bán vé hơn mười triệu!
Trong rạp chiếu phim Quang Minh cách rạp hát lớn của thành phố S gần nhất, hai thành phần tri thức tuổi còn trẻ đang ôm bỏng ngô, vừa nhai, vừa giận dữ nói: “Ai, tôi chính là không cướp được vé, bằng không hiện tại tôi cũng có thể đến rạp hát lớn xem Dung Dung nhà chúng ta.”
“Tiểu Oánh, cậu cho rằng vé đó dễ đoạt như vậy à? Đừng ghen tị, hiện tại chúng ta cách Dung Dung chỉ có một km, chỉ có một km đó! Chúng ta coi như Dung Dung cũng ở trong rạp chiếu phim này đi, nhanh chóng xem phim kìa. Oa, mở màn!”
Vừa dứt lời, tiếng mưa rơi ào ào liền tràn ngập toàn bộ rạp chiếu phim.
Mưa to giàn giụa, dưới bóng đêm tối đen, chỉ có đèn đường mờ nhạt ven đường lay động ra bóng dáng mỏng manh ảm đạm. Trên màn hình lớn rộng mở, bởi vì ánh sáng quá mức ảm đạm, khán giả cũng không thể thấy rõ mỗi một vật thể trên hình ảnh, chỉ có thể đại khái mà nhìn ra, hình như đây là trong một ngõ hẻm.
Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi lộp bộp trên mặt đất, bắn lên một đám bọt nước. Từ một đầu hình ảnh, bỗng nhiên, xuất hiện một người!
Người này dáng người cao ngất thon gầy, mặc cái áo gió màu đen, đeo bao tay màu đen, cầm một cây dù màu đen. Y khẽ cúi đầu, khuôn mặt bị giấu trong bóng đêm, hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo. Nhưng mà khi y từ đằng xa chậm rãi đi tới, tiếng mưa rơi đột nhiên nhỏ dần, chỉ có tiếng lăn của bánh xe rương hành lý, từ trong loa rạp chiếu phim vang lên chói tai.
Người này đi không nhanh, giống như đang dạo bước, lạnh nhạt bình tĩnh mà đi tới.
Rõ ràng là nhìn không thấy mặt, nhưng không biết vì cái gì, rất nhiều fan trong rạp chiếu phim đều ngừng hô hấp. Một loại khí thế sắc bén nguy hiểm xuyên thấu qua hình ảnh, thẳng tắp truyền vào trong lòng bọn họ…
“Cộp cộp —— cộp cộp —— ”
Tiếng bước chân đơn điệu từ phương xa tới gần, lại đi về phương xa.
Theo tiếng mưa rơi xuống đất càng thêm dồn dập, hình ảnh chợt lướt qua bàn tay phải cầm ô của người này, bỗng nhiên liền quy về bóng tối.
Một giây đồng hồ sau, xuất hiện ở trước mắt khán giả, là một hiện trường mưu sát tàn khốc lãnh huyết.
Giữa quảng trường thành phố náo nhiệt nhất, thế mà lại có một người chết. Cả người hắn trần trụi, bị người ta đặt ở chính giữa bể phun nước. Các cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, báo cáo khám nghiệm tử thi bước đầu cũng nhanh chóng đưa ra.
Giống như mỗi một phim tội phạm bình thường, nhân vật chính luôn lên sân khấu cuối cùng, vô cùng có cá tính.
Bách Tích Văn sắm vai đặc công Đàm Dương Hiên đến muộn, bị thủ trưởng thoá mạ một trận. Khi khán giả nhìn thấy Bách Tích Văn, trên mặt đều không khỏi mang theo nụ cười, mà rất nhiều fan Dung ở hiện trường thì càng thêm chờ mong Dung Hủ xuất hiện.
Quả nhiên, năm phút đồng hồ sau, nội dung liền tới đoạn Đàm Dương Hiên bị hạ “quân lệnh trạng”, không biết làm thế nào mà đi đến một khu đại học.
Tiết tấu của «Mê thành» tương đối nhanh, chính xác là một bộ phim thương nghiệp. Mỗi một hình ảnh đều chế tác tương đối chân thật, ngay cả thi thể trước đó cũng trông rất sống động. Hiện giờ, thấy Đàm Dương Hiên lên sân khấu, khán giả dĩ nhiên biết rằng, Tiết Gia Triết mà Dung Hủ sắm vai cũng sắp lên sân khấu.
Trong mấy đoạn trailer phim công bố trước, người xem đã sớm biết, Tiết Gia Triết là giáo sư tâm lý học đại học.
Trong rạp chiếu phim sáng sủa, có vài fan Dung khẩn trương kéo tay bạn bè, hưng phấn chờ đợi Dung Hủ xuất hiện. Nhưng mà trên hình ảnh, lại là một phòng học hỗn loạn ồn ào, các học sinh luôn chơi di động, không ngừng nói chuyện phiếm, khiến tâm tình khán giả cũng càng thêm nôn nóng.
Nửa phút đi qua.
“Dung Dung của tôi rốt cuộc chừng nào xuất hiện hả…”
“Phải đó, thật muốn nhìn thấy Dung Dung. Phim đã mở màn mười phút, muốn Dung Dung!”
Vài fan Dung buồn bực nhỏ giọng phun tào với nhau, nhưng mà ngay sau đó, bọn họ đột nhiên nghe được một tiếng bước chân rất nhẹ từ trong loa phát ra. Âm thanh kia rất nhẹ, nhưng mà mỗi một lần vang lên, khoảng cách thời gian lại giống nhau như đúc, khi âm thanh ấy vang dội đến độ đủ để khán giả toàn trường đều chú ý tới, nhóm fan Dung lại càng kích động nhìn về phía màn hình.
Bỗng nhiên!
Một bàn tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng học ra.
Khi người này thật sự xuất hiện, nhóm fan Dung không kích động thét chói tai như trong tưởng tượng của mình, cũng không có thất thố cỡ nào, mà là đều há to miệng, nhìn giáo sư tuấn tú nho nhã trẻ tuổi ấy, chậm rãi nâng bước, đi từng bước một lên trên giảng đài.
Trong đoạn trailer phim đã sớm xuất hiện tạo hình của Dung Hủ, trên poster cũng có ảnh chụp của cậu.
Nhưng mà, khi tạo hình này thật sự bị phóng đại trên màn hình lớn của rạp chiếu phim, khi cậu từ cửa phòng học đi tới, cái loại cảm giác lạnh lùng tuấn mỹ đó, vẫn khiến cho không ai có thể hô hấp.
Đây là một loại nét đẹp thanh lãnh cao ngạo, mắt kính gọng vàng lạnh như băng che đi cặp mắt trong suốt hẹp dài, môi mỏng manh, làn da trắng đến gần như có chút bệnh thái, Dung Hủ như vậy cực kỳ giống Hoắc Hi lúc trước, đều bạc tình như động vật máu lạnh, nhưng trên thực tế, lại có chút khác với Hoắc Hi.
Nét đẹp của Hoắc Hi kiêu ngạo bá đạo, tàn nhẫn lộ ra ngoài. Nhưng nét đẹp của Tiết Gia Triết thì nội liễm bình tĩnh, lạnh ở trong lòng.
Đừng nói fan Dung, ngay cả rất nhiều người không phải fan cũng nhịn không được mà đỏ mặt, không thể không thừa nhận cậu thanh niên này thật sự hết sức xinh đẹp.
“Mặt Dung Hủ thực thích hợp với màn hình lớn nha, thật sự rất đẹp luôn…”
Mà giờ phút này, phim vẫn còn tiếp tục.
Một giáo sư tâm lý học độc mồm độc miệng phúc hắc, y căn bản không cần nói chuyện với bạn, đôi môi mỏng bạc tình kia nhẹ nhàng nhấc lên, là có thể nói ra cả món cơm trưa ngày hôm qua bạn ăn.
Tiết Gia Triết và Đàm Dương Hiên ở chung khiến khán giả xem mà huyết mạch căng lên: hai người này quả thực chính là ông trời tác hợp!
Mỗi lần Đàm Dương Hiên lên cơn ngốc, Tiết Gia Triết liền ôn hoà mà châm chọc. Cố tình Đàm Dương Hiên vẫn luôn giống như nghe không hiểu, luôn không ngừng đùa giỡn Tiết Gia Triết, còn thường xuyên cố ý sờ Tiết Gia Triết, khiến người kia ghét bỏ không ngừng né tránh.
Nhưng lấy thể lực mà nói, vị giáo sư tâm lý học này chỗ nào là đối thủ của đội trưởng đội đặc công.
Mỗi lần Đàm Dương Hiên đều cố ý sờ mặt Tiết Gia Triết, khiến giáo sư người ta tức giận đến mất hình tượng, lúc này mới cười ha ha: “Cho cậu ở sạch này.”
Khán giả không hiểu sâu xa thì chỉ cảm thấy hình thức ở chung như vậy chơi rất vui, quan hệ giữa hai người hẳn là rất tốt. Nhưng mà khán giả hiểu sâu xa thì đã sớm hưng phấn đến đỏ mắt, trong lòng hiện lên vô số đoản văn, doujinshi, hận bây giờ không thể lập tức trở về nhà, nhanh chóng viết một bộ truyện fanfic mới đồng ý bỏ qua!
“Ôi, quá quá quá quá quá… quá moe oa oa oa oa QAQ!!!”
Đương nhiên, phim thì vẫn luôn tiếp tục. Khán giả bị cảm giác CP moe moe hấp dẫn, đồng thời, cũng bắt đầu tự hỏi hung phạm của bộ phim điện ảnh này. Mới đầu rất nhiều người đều cho rằng chính là nam số năm —— một người nhìn qua vô cùng vô tội thành thật, nhưng nam số năm này cũng bị Tiết Gia Triết bài trừ hiềm nghi.
Đến cuối cùng, khi tội phạm sa lưới, rất nhiều khán giả đều mang vẻ mặt mờ mịt, cố tình có khán giả đặc biệt “thông minh”, phân tích: “Mấy cậu đều quên sao, phạm nhân này kỳ thật trước đây từng xuất hiện ít nhất ba lần. Lần đầu tiên là lúc Đàm Dương Hiên đến trường đại học tìm Tiết Gia Triết, người này đi thoáng qua Đàm Dương Hiên; lần thứ hai là Tiết Gia Triết nhận điện thoại của Đàm Dương Hiên, sau đó cho người này một màn ảnh rất ngắn. Mà lần thứ ba, chính là có lần Đàm Dương Hiên đi tìm Tiết Gia Triết, mở cửa liền nhìn thấy người này.”
Khán giả này chỉ nhỏ giọng giải thích với bạn mình, nhưng mấy người Lưu Oánh vừa vặn ngồi ở phía trước hắn, cũng nghe lời hắn nói.
Người này còn đang phân tích: “Hơn nữa kỳ thật trong phim Tiết Gia Triết cũng từng mấy lần nhắc tới bệnh nhân này, y có nói rằng, bệnh nhân này khi còn bé gia đình tan vỡ, nói đối phương từng có vấn đề tâm lý, còn từng vào ngục giam…”
Vừa nghe như thế, mọi người đều cảm thấy vô cùng có lý.
Lưu Oánh và bạn cũng nhìn nhau gật đầu, nhưng ngay khi các cô chính thức tiếp nhận lời giải thích này, hiểu rõ Viên đạo mai phục nhiều phục bút* như vậy trong phim, đột nhiên! Liền nghe trong loa của rạp chiếu phim, truyền đến một trận tiếng gõ cửa cốc cốc.
*Phục bút (伏笔/Foreshadowing) là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện. Nói cách khác, nó là một công cụ văn chương được tác giả sử dụng để gợi ý về một tình tiết và những điều có thể xảy ra trong một tương lại gần, hoặc các chiều hướng phát triển của một tình tiết về sau trong câu chuyện.
Lưu Oánh nhanh chóng nhìn lại, nhất thời hai mắt sáng lên: oa! Thế mà lại nửa đêm cùng nhau uống rượu!
Ôm tâm tình kích động, mọi người tiếp tục xem phim kết thúc. Nhìn Đàm Dương Hiên uống rượu, nhìn Tiết Gia Triết độc mồm độc miệng nói hắn ngốc, lại nhìn Tiết Gia Triết “cưng chiều” ôm người vào trong phòng, sau đó còn tri kỷ mà chuẩn bị áo ngủ cho Đàm Dương Hiên thay.
Giọng Lưu Oánh run rẩy nói rằng: “QAQ vầy mà không cùng một chỗ, quả thực thiên lý không…”
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đột nhiên! Lưu Oánh mở to hai mắt, không dám tin nhìn một góc màn hình.
Chỉ thấy trong góc tủ quần áo u ám kia, nhét một cái bình màu xanh lục tối. Một bàn tay bị chặt ra rất khủng bố trôi nổi trong Formalin, làm nhiệt độ cả rạp chiếu phim đột nhiên chợt giảm xuống, hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng mà, Tiết Gia Triết giống như không có nhìn thấy bàn tay ấy, y cẩn thận tìm, rốt cuộc tìm được một bộ áo ngủ bên cạnh bàn tay. Y mặt không đổi sắc mà cầm áo ngủ, vừa mới xoay người, đột nhiên nhớ ra còn chưa đóng cửa.
Vì thế, quay đầu, đưa tay đóng cửa.
Cặp mắt thanh lãnh vô tình kia cách thấu kính lạnh lẽo, an tĩnh lạnh nhạt nhìn mỗi người ngoài màn hình. Y chỉ yên tĩnh nhìn, thật lâu sau, đôi môi mỏng manh ấy từ từ cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng lạnh như băng.
“Cạch —— ”
Cửa tủ quần áo bị đóng lại, hình ảnh rơi vào một vùng tối đen.
Trong rạp chiếu phim là sự yên lặng thật lâu, không có một ai mở miệng. Một phút đồng hồ sau… triệt để sôi trào!
Lần này nơi mấy người nhóm “Tần phong phong” chọn, là một câu lạc bộ tư nhân rất nổi tiếng thành phố B. Nghe nói ông chủ câu lạc bộ cũng là người trong giới, rất coi trọng vấn đề bảo vệ và riêng tư, rất nhiều minh tinh trong giới đều lựa chọn tụ tập ở nơi này.
Đại khái là đã gặp nhiều minh tinh, phục vụ của hội sở tư nhân này khi nhìn thấy Dung Hủ và Ôn Tuyền, cũng không có biểu hiện ra một chút kinh ngạc nào, mà là mặt không đổi sắc trực tiếp cúi đầu, dẫn hai người đi vào trong phòng bao. Khi cửa bị đẩy ra, Dung Hủ phút chốc sửng sốt, chỉ thấy bốn người bên trong đang vây quanh một chỗ… chơi mạt chược.
… Ừm, đang chơi mạt chược.
Lúc này Lâm Huyên còn đang quay phim ở tỉnh Y, đương nhiên không có khả năng trở lại thành phố B, cho nên tụ hội lần này trên thực tế chỉ có năm người tới. Ngoại trừ Ôn Tuyền, còn có Hạ Mộ Nhan, Sở Kỳ, James Godland và Hughes Leslie.
Khi Dung Hủ nhìn thấy nhóm nữ thần, nam thần trong mắt fan cầm mạt chược, quay đầu nhìn về phía mình, cậu phút chốc co rút khóe miệng, khó hiểu mà cảm thấy… hình như có cái gì đó vỡ nát.
Ôn Tuyền thấy thế cũng cười ha ha: “Tốt tốt, hôm nay ai thắng, người đó mời cơm.”
Thế mà lại không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng!
Cơ mà bởi vì loại vận động này thật sự rất thân mật, Dung Hủ dần dần trầm tĩnh lại, cũng không còn xa cách mấy người đó như vậy nữa.
Chính cái gọi là trên bàn bài dễ giao lưu ra tình cảm nhất, Dung Hủ mới vừa đến phòng bao một phút đồng hồ, ván mạt chược này liền lấy tay Sở Kỳ chấm dứt, một mình hắn chung tiền.
Sở Kỳ trực tiếp đứng lên, kéo ghế ra nói: “Không đánh không đánh, hôm nay vận may không tốt, tôi đổi người đến. Dung Hủ, biết chơi mạt chược không? Đến đến đến, cậu giúp tôi giảm nhuệ khí của đám người kia đi. Mạt chược chính là quốc túy Hoa Hạ ta, cứ luôn để đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh này thắng, thì ra thể thống gì.”
Hughes cười tủm tỉm nhận lấy tiền, căn bản không để ý Sở Kỳ.
Dung Hủ cười nhạt gật đầu: “Vậy… em liền thử một lần nhé?”
Một lần thử này, liền thử nửa tiếng.
Từ đầu tới đuôi, Dung Hủ chưa từng thắng một phân tiền, nhưng kỳ quái chính là, cậu cũng chỉ thua một hai ván. Trong nửa tiếng, Hạ Mộ Nhan quả thực thành người thắng lớn toàn trường, cô không ngừng thắng tiền, còn mỗi lần đều khiến James và Hughes chung tiền toàn bộ, khiến Sở Kỳ bên cạnh nhìn mà sảng khoái lòng người.
Sau khi chơi xong, sáu người ngồi ở cạnh bàn, bắt đầu ăn cơm.
Trước đây lúc quay phim «Tầng mây màu đen», Dung Hủ và Hạ Mộ Nhan đã từng gặp nhau, cũng từng đối diễn một lần. Mà trên thực tế, Sở Kỳ, James và Hughes cũng đều có làm khách mời «Tầng mây màu đen», có điều ba người bọn họ không có đối diễn với Dung Hủ, bởi vậy vẫn luôn ở tổ B quay cảnh của mình, căn bản không gặp mặt Dung Hủ tổ A.
Nhưng mà có một bàn mạt chược vừa rồi, mọi người nhanh chóng quen thuộc. Dung Hủ cũng không nói chuyện nhiều, nhưng mà Ôn Tuyền và James lại vô cùng hay nói, từ đầu tới đuôi, hai người làm cho cả phòng bao tràn ngập tiếng cười, mà Dung Hủ thì vẫn luôn mỉm cười ở bên cạnh nghe.
Cơm nước xong, mọi người lại mở một bàn mạt chược, lần này James và Hughes thua đến sợ, không dám chơi, vì thế trên bàn bài là Dung Hủ, Ôn Tuyền, Hạ Mộ Nhan và Sở Kỳ.
Bốn người Hoa Hạ chơi mạt chược, so với hai người ngoài nghề trông vào vận khí kia thì phải tính toán tỉ mỉ hơn nhiều, tốc độ đánh cũng không nhanh như vậy. Mà James và Hughes thì ở một bên uống uống cà phê, cười nói chuyện phiếm.
Một buổi chiều, Dung Hủ đều vượt qua trên bàn mạt chược, cậu không thắng tiền, nhưng mà cũng không có thua tiền. Không giống Ôn Tuyền đại thắng toàn trường, cũng không như Sở Kỳ và Hạ Mộ Nhan, xui xẻo dốc ngược cả túi.
Buổi tối, lại tụ tập ăn một bữa cơm, mà lúc này, cuối cùng nhóm Tần phong phong cũng nhắc tới tôn chỉ thành lập nhóm.
Ôn Tuyền uống canh gà, hỏi: “Lại nói, gần đây có phải Tần Trình đến chỗ cậu tham ban không, tiểu Hủ? Chính là bộ phim «không tiếng động» của Hứa đạo đó, sau đó nam số hai của đoàn phim các cậu không phải là xảy ra việc sao, hôm đó hắn còn gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi hỗ trợ một chút.”
Nghe nói “hỗ trợ”, động tác gắp đồ ăn của Dung Hủ dừng lại.
Mà bên cạnh, Sở Kỳ cũng đột nhiên nhớ tới: “Còn không phải sao, tôi nhớ có phải nam số hai kia gần đây mới vừa bị kiện lên toà đúng không. Thằng nhóc đó thật lợi hại, tôi ở trong giới nhiều năm như vậy, người thủ đoạn ghê tởm hơn hắn, không vượt qua ba người đâu.” Sở Kỳ vừa nói, vừa hào phóng nở nụ cười.
Anh đại giới ca hát này năm nay vừa mới bốn mươi tuổi, diện mạo cũng không tính là anh tuấn cỡ nào, nhưng mà tiếng ca lại vô cùng động lòng người. Nhưng hiển nhiên, tính cách của hắn với tiếng ca của hắn hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không có cái loại hương vị trong sáng nhu hòa ấy, ngược lại vô cùng tục tằng.
James nhai một cọng rau xanh, dùng tiếng Trung không được tự nhiên hỏi: “Hình như tên Tường gì đó nhỉ?”
Hạ Mộ Nhan dịu dàng mỉm cười: “Lô Tường Bác.”
Ôn Tuyền bất đắc dĩ nhún vai: “Cô còn nhớ rõ tên hắn hả? Tôi đã sớm quên thứ đó tên gì rồi. Con người Hứa đạo tôi vẫn rất hiểu biết, Lô Tường Bác này không có quả ngon để ăn đâu. Nếu đổi đến tay Lưu lão, có lẽ còn có thể cho hắn một chút mặt mũi. Nhưng mà Hứa đạo thì… thẳng, rất thẳng. Điểm này, Dung Dung hẳn là cũng biết đi?”
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn sang Dung Hủ, chỉ thấy người trẻ tuổi tinh xảo xinh đẹp ấy giờ phút này đang gặm một cái chân gà bự bự! Nghe tới tên của mình, cậu nâng mắt lên, mờ mịt nhìn năm người khác trên bàn cơm, ánh mắt trong suốt sáng ngời lóe lóe, giống như một đứa trẻ đơn thuần ngây thơ.
Trong phòng bao là một hồi im lặng.
Một lát sau, Ôn Tuyền vươn tay phải ra che mặt mình, giận dữ nói: “Trong nhóm chúng ta, thế mà lại có thêm một người còn biết bán manh hơn cả Lâm Huyên, lại còn thừa dịp chúng ta nói chuyện mà đoạt chân gà…”
Cắn một miếng thịt trên chân gà xuống, Dung Hủ nhã nhặn hữu lễ ăn xong miếng thịt đó, mới cười nhạt nâng mắt, nhìn về phía Ôn Tuyền vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói rằng: “Chị Tuyền, em nhớ… lấy tuổi của em, hẳn là còn thuộc loại ở trên bàn cơm có thể lấy chân gà đầu tiên chứ nhỉ?”
Nói xong, thiếu niên cong môi mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng nõn.
Ngọn đèn chiếu rọi trên sợi tóc Dung Hủ, chiếu ra một vùng vàng kim xán lạn. Ôn Tuyền thoáng ngơ ngẩn, hai mắt xinh đẹp khẽ run, mà Hạ Mộ Nhan ở một bên nhân cơ hội gắp một cái đùi gà khác đi, giọng điệu nghiêm túc nói rằng: “Dung Dung nói có đạo lý, vậy dựa theo tuổi, tôi nhỏ hơn chị Tuyền chín tháng… tôi cũng có thể được chân gà nhỉ?”
Những lời này căn bản không phải câu nghi vấn, bởi vì cô đã công khai gắp một cái chân gà khác vào trong bát mình mất rồi.
Ôn Tuyền lập tức tỉnh táo lại, cô hừ nhẹ một tiếng, nói câu “giỏi cho cô Hạ Mộ Nhan”, tiếp đó hai ảnh hậu bắt đầu đùa giỡn, hết sức náo nhiệt.
Buổi tối tám giờ, Hạ Mộ Nhan tương đối tiện đường, đưa Dung Hủ về nhà.
Dọc theo đường đi hai người tán gẫu về mấy bộ phim điện ảnh sắp chiếu gần đây, cũng tán gẫu về bộ phim «Mê thành» tháng sau khởi chiếu của Dung Hủ. Khi nói lời tạm biệt với Dung Hủ, Hạ Mộ Nhan ấm áp cười cười, nghiêm túc nói rằng: “Tôi sẽ xem bộ phim đó, cảm giác hẳn là một bộ phim rất tốt.”
Dung Hủ gật gật đầu với đối phương, nhẹ nhàng chớp mắt: “Vậy em liền thay Viên đạo cám ơn chị Hạ khen ngợi.”
Sau khi về nhà, vẫn là trống rỗng không có một người. Dung Hủ đơn giản rửa mặt một chút, liền tới phòng chiếu phim, lấy ra một bộ phim điện ảnh kinh điển của James Godland ngồi xem.
Ở trong phim, siêu sao Hollywood ấy thân thủ mạnh mẽ, thông tuệ nhanh nhẹn, rất có khí chất dương cương của đàn ông, hắn không gì không làm được, giống như chỉ cần tin tưởng hắn, nan đề khó khăn hơn nữa cũng có thể giải quyết thoải mái.
Nhưng mà Dung Hủ hồi tưởng tới James xế chiều hôm nay mình nhìn thấy…
“Hừm, sao giống như có chút… hoạt bát?”
Suy nghĩ thật lâu, Dung Hủ mới nghĩ đến cái từ hình dung là “hoạt bát”. Dù sao thì cứ cách mười phút liền kể một truyện cười, còn thường xuyên nói chuyện cười bậy, nếu như không dùng “hoạt bát” để hình dung, vậy Dung Hủ đã không thể tưởng được bất cứ một lời ca ngợi nào khác.
Buổi tối lúc sắp nghỉ ngơi, Dung Hủ gọi điện thoại cho Tần Trình, hai người trò chuyện chốc lát, liền nói ngủ ngon.
Dung Hủ vẫn không có đem chuyện về nhóm Tần phong phong nói với đối phương, chỉ là lúc sắp tạm biệt, cậu nhìn như vô ý mà cười hỏi một câu: “Em còn chưa từng gặp mặt bạn anh, bọn họ là dạng người gì? Em nhớ rõ, quan hệ của anh với Ôn Tuyền rất tốt nhỉ?” Lúc trước ở đoàn phim «Tầng mây màu đen», Tần Trình đã từng giới thiệu Ôn Tuyền cho Dung Hủ quen biết.
Đầu kia điện thoại, người đàn ông tuấn mỹ cao ngất đang đi dưới đại lộ ngô đồng. Chợt nghe lời này, Tần Trình dừng bước chân lại, hắn ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán lá ngô đồng, nhìn về phía không trung xanh thẳm, thật lâu sau, mới cười nhẹ một tiếng, nói rằng: “Nói không nên lời.”
Hoàn toàn không nghĩ tới đáp án này, Dung Hủ hơi kinh ngạc: “Cái gì gọi là nói không nên lời?”
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông xuyên qua nửa quả địa cầu, vững vàng truyền vào tai thiếu niên: “Bọn họ cũng không phải người đứng đắn gì, kệ bọn họ đi.”
Dung Hủ: “…”
Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua những lời này —— người họp theo loại, vật họp theo đàn hả?!
Bọn họ không phải là người đứng đắn, vậy còn anh…
Dung Hủ sa mạc lời, cúp điện thoại, đồng thời ở trong lòng âm thầm nghĩ, kỳ thật mấy người Ôn Tuyền, Hạ Mộ Nhan, Sở Kỳ đều rất dễ ở chung, James và Hughes cũng đặc biệt hiền lành, hoàn toàn không có cái mác đại minh tinh. Sao đến miệng người đàn ông nào đó, liền thành không phải là người đứng đắn? Ôm nghi hoặc này, Dung Hủ nhắm mắt lại, không bao lâu, tiếng hít thở vững vàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Mà bên kia, Dung Hủ tuyệt đối không ngờ, vị tam kim ảnh hậu mà người đàn ông nào đó đánh giá là không đứng đắn, giờ phút này đang ở trong nhóm tán gẫu Tần phong phong, điên cuồng bình luận ——
[ Ôn Tuyền: Mọe ơi! Thật đáng yêu! Thật sự quá đáng yêu! Dung Hủ hoàn toàn là khẩu vị của tôi đó!!! ]
Cô gửi tin như vậy, khuya khoắt căn bản không ai để ý đến, nhưng Ôn Tuyền lại không chút nào cảm thấy bị xem nhẹ, ngược lại hưng trí dâng trào.
[ Ôn Tuyền: tiểu thịt tươi ngon miệng như vậy, non như vậy, quả thực quá tuyệt vời, so với mấy người tôi từng qua lại trước kia còn đẹp mắt hơn, tính tình lại tốt thế. Không được, tôi thật sự không được rồi, tôi cảm thấy tôi nên làm chút gì đó. ]
Nhìn thấy cô nói những lời này, rốt cuộc có người nhịn không được lên tiếng hỏi.
[ Hạ Mộ Nhan:… tôi nhớ, tháng trước không phải là cô còn đang qua lại với nam siêu mẫu Poland kia sao? ]
[ Ôn Tuyền: tháng trước đã chia tay, đừng nhắc, dục vọng chiếm hữu của người kia quá mạnh. ]
[ Hạ Mộ Nhan:… ]
[ Ôn Tuyền: lại nói, kỳ thật Tần Trình rất có ánh mắt nha. ]
Nhìn hàng chữ này, ảnh hậu dịu dàng không khỏi ngơ ngẩn, hồi âm: [ sao nói thế? ]
[ Ôn Tuyền: trước kia lúc quay «Tầng mây màu đen», lúc Tần Trình giới thiệu Dung Dung với tôi, còn cố ý dặn dò Dung Dung, bảo cậu ấy cách xa tôi một chút, nói tôi thích loại hình như cậu ấy. Nói đạo lý thì, khi đó tôi cũng chẳng nói được mấy câu với Dung Dung, tôi cũng không phải cái loại người thấy sắc mắt mở to. Có điều hôm nay tôi mới phát hiện, Tần Trình vẫn có cái đúng, ít nhất điểm này hắn nói quả thực không sai… Tôi đúng là thích loại hình như Dung Hủ! Vừa đẹp trai vừa đáng yêu! Hiện tại tôi liền kéo Dung Dung vào nhóm chúng ta. ]
[ Hạ Mộ Nhan:… ]
Vì thế, rạng sáng hai giờ, lúc vạn vật còn đang ngủ say, Dung Hủ liền bị lặng lẽ kéo vào một nhóm nói chuyện phiếm.
Lúc này Dung Hủ còn chưa biết, mình đã leo lên danh sách theo đuổi của một vị ảnh hậu, về phần tương lai, ảnh hậu ấy sẽ bị khắc tinh của bọn họ trừng trị thảm bao nhiêu, thì đã là chuyện ngày sau, tạm thời không đề cập tới.
Ba ngày sau, Dung Hủ trải qua một ngày nghỉ ngắn ngủi, chính thức bay đến thành phố S, tham gia một chương trình tổng hợp, tuyên truyền «Mê thành».
Cách ba tháng, Dung Hủ gặp lại Viên đạo, Bách Tích Văn và Nhâm Thư Chỉ. Bọn họ không có gì khác ba tháng trước, nhưng mà Nhâm Thư Chỉ dường như càng lạnh nhạt với Dung Hủ hơn một chút, khi chào hỏi đều không có gì khác thường, nhưng mà trừ đó ra, cô lại không có một chút ý tứ dây dưa Dung Hủ.
Lúc La Thiến ở phòng nghỉ, kinh ngạc nói rằng: “Tiểu Hủ, tôi nhớ rõ lúc trước khi phim đóng máy, Nhâm Thư Chỉ còn từng gọi điện thoại cho cậu một lần nhỉ? Sao hiện tại cô ta đột nhiên biến thành như vậy, đối với cậu… hờ hững như vậy?”
Dung Hủ nghe thế, không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ giữa tôi với cô ta, hẳn nên có thái độ gì khác sao?”
La Thiến nhanh chóng lắc đầu: “Đương nhiên không có! Chúng ta mới không cần để ý cô ta. Tôi nghe bạn nói, gần đây không phải là cô ta hợp tác với một ca sĩ nước Anh, phát hành một CD song ca nam nữ sao, thế mà cô ta lại thông đồng với ca sĩ Anh kia. Tôi có quen một phó đạo diễn ở tiểu khu của bọn họ, phó đạo diễn kia nói cho tôi biết, cả một tuần bọn họ đều không xuống lầu, đồ ăn đều là do trợ lý đưa lên.”
Nghe xong lời này, Dung Hủ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía La Thiến.
La Thiến trịnh trọng nói: “Cậu cũng thấy tương đối ấy ấy đúng không, tiểu Hủ? Đêm qua khi cô ta đến khách sạn thành phố S, không phải còn nửa đêm đến phòng Mã Tề sao, sau đó lại như vậy, thật là…”
Dung Hủ lắc lắc đầu, qua hồi lâu, nghiêm túc nói rằng: “Không, tôi chỉ đang kinh ngạc, ngay cả loại chuyện này chị tiểu Thiến cũng biết. Có lẽ… chị chọn sai nghề rồi, chị hẳn nên làm một papparazi.”
La Thiến: “…”
Dung Hủ cũng không có nói giỡn, ít nhất thì trước kia cậu chưa từng chú ý, La Thiến am hiểu ở phương diện kết giao quan hệ đến như thế.
Cậu biết La Thiến có nhân duyên tốt trong đoàn phim, quen biết nhiều nhân viên công tác, mọi người thường xuyên nói nói cười cười. Nhưng cậu cũng không hề phát hiện, sau khi đoàn phim đóng máy, thế mà La Thiến vẫn còn lui tới với những người đó, còn có thể khống chế quan hệ đến đúng chỗ như vậy.
Đi làm quen một người, nói thì khó, nhưng mà lại dễ.
Nhưng nếu muốn duy trì hữu nghị với một người, thì cần tiêu phí tinh lực, thời gian.
Dung Hủ quay một bộ phim, cộng số diễn viên và nhân viên đoàn phim lại, thì ít nhất La Thiến phải quen biết một hai trăm người. Qua mấy bộ phim, đã tích lũy đến hơn một ngàn người, nhưng chính là như vậy, La Thiến cũng có thể trò chuyện với bọn họ thật vui vẻ, thậm chí đem chuyện “thiên hậu và tiểu thịt tươi nước Anh ở trong phòng của mình một tuần không đi ra” nói với cô.
Không thể không nói, đây là một loại năng lực, còn là một loại năng lực rất lợi hại.
Mày hơi hơi nhăn lại, suy tư một khắc, Dung Hủ cười nói: “Chị tiểu Thiến, quà tết cho truyền thông năm nay, liền do chị xử lý nhé.”
La Thiến phút chốc kinh sợ, sau đó mừng rỡ gật đầu: “Được chứ.”
Minh tinh và truyền thông không thể tách riêng, minh tinh cần truyền thông tới đưa tin cho mình, gia tăng độ sáng cho mình; mà truyền thông rất nhiều lúc cũng cần minh tinh giúp bọn họ chế tạo điểm nóng, hấp dẫn quần chúng. Mỗi khi năm mới, có vài minh tinh có địa vị đều sẽ tặng quà cho truyền thông quen thuộc, xem như cảm ơn một năm qua quan tâm.
Loại chuyện này tự nhiên không có khả năng là hối lộ, dù sao thì nếu bạn xuất hiện gièm pha lớn gì đó, vì đoạt tin tức, các phóng viên truyền thông sẽ lập tức trở mặt mà lập tức đưa bạn lên đầu đề. Nhưng việc này cũng là ắt không thể thiếu, xem như một loại lễ tiết, về sau nếu bạn phát sinh vấn đề nhỏ gì đó, các phóng viên truyền thông cũng sẽ hơi thủ hạ lưu tình.
Sau khi nhắc nhở xong chuyện này, không bao lâu, tổ chương trình liền đến mời Dung Hủ lên sân khấu.
Vẫn là chương trình tổng hợp trò chơi rất bình thường, mọi người chơi vài trò chơi, chế tạo điểm cười, hỗ trợ tuyên truyền «Mê thành».
Loại chương trình này Dung Hủ chơi rất nhiều, hơn nữa chương trình lần này cậu cũng không phải lần đầu tiên lên. Có điều khác với lần trước chính là, hiện giờ cậu đạt được ba cúp phim truyền hình, nhân khí càng tăng lên thẳng tắp. Tổ chương trình càng coi trọng cậu, toàn bộ phân đoạn trò chơi, cậu thành tiêu điểm màn ảnh, mà những khán giả dưới sân khấu cũng luôn điên cuồng hô “Dung Hủ”.
Nửa tháng kế tiếp, Dung Hủ và đoàn phim «Mê thành» cùng đi khắp đại giang nam bắc.
Có đôi khi là đi quay chương trình tổng hợp, có đôi khi là trực tiếp tiến hành lộ mặt.
Dung Hủ, Bách Tích Văn và Viên đạo gần như mỗi hoạt động đều sẽ đến, mà mấy người Nhâm Thư Chỉ, Mã Tề lại không nhất định mỗi lần đều xuất hiện.
Đoạn trailer phim «Mê thành» đã sớm được đăng lên internet, giáo sư tâm lý học nhã nhặn tuấn mỹ và đặc công trẻ tuổi cường tráng anh tuấn, loại tổ hợp này cũng được vô số khán giả yêu thích, thậm chí tại nhiều hiện trường chương trình tổng hợp, Dung Hủ còn thấy được bảng đèn LED giơ chữ “Đàm Tiết”.
Thực rõ ràng, có vài fan chỉ xem ảnh tuyên truyền, liền thích cặp CP hợp tác hình sự trinh thám này.
Bộ phim điện ảnh này chưa chiếu đã nổi, trên internet nghị luận không ngừng, dưới internet, các thành điện ảnh lớn toàn quốc cũng đều phối hợp làm các loại tuyên truyền.
Ở cửa rất nhiều rạp chiếu phim, thậm chí trực tiếp đặt bảng tuyên truyền của Dung Hủ và Bách Tích Văn. Khi nhóm fan Dung nhìn thấy bảng tuyên truyền đó, kích động đến mặt mũi đỏ bừng, hưng phấn tiến lên “chụp ảnh chung” với Dung Hủ.
Đầu tháng chín, cái tag #Dung Hủ chụp ảnh chung# thế mà cũng lên hot search một lần.
Mở ra nhìn, rất nhiều fan đều đăng weibo “ảnh chụp chung” với Dung Hủ. Cho dù là một tấm bảng, bọn họ cũng vui vẻ đến khó có thể tự kiềm chế, hận không thể dọn tấm bảng đó về nhà, để mình mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mới tốt.
Mà trên thực tế, loại chuyện này còn thật sự đã xảy ra. Ở một rạp chiếu phim tại thành phố C, nửa đêm khi nhân viên chuẩn bị đi cất bảng tuyên truyền, đột nhiên kinh hãi phát hiện, bảng tuyên truyền «Mê thành» mất tiêu rồi!
Chuyện này lập tức bị nhân viên tuyên truyền của đoàn phim «Mê thành» biết được, lấy tốc độ nhanh nhất liên hệ không ít truyền thông, đăng tin tức. Việc này còn náo nhiệt hơn “sự kiện chụp ảnh chung” không ít, rất nhiều dân mạng đều trêu chọc mà bình luận, cũng có một ít anti nhân cơ hội đi bôi đen Dung Hủ.
Sau khi phát hiện sự việc thế mà lại quậy to ra, fan nữ trộm đi bảng tuyên truyền kia vô cùng áy náy mà trả bảng tuyên truyền trở về, đồng thời còn xin lỗi rạp chiếu phim. Bên rạp chiếu phim cũng mượn cơ hội vớt một phen nhiệt độ, đăng một tin trên trang weibo của mình, tỏ vẻ không trách cứ fan ấy, còn vô cùng hào phóng mà trực tiếp tặng bảng tuyên truyền cho fan ấy.
Tuy nói trên bảng tuyên truyền vừa có Dung Hủ lại có Bách Tích Văn, nhưng mà bạn fan này rốt cuộc là vì ai mà đến, vậy tự nhiên không cần nói cũng biết.
Viên đạo không có tiết tháo gì, sau khi ông nghe nói chuyện này còn cố ý cảm khái với Dung Hủ: “Dung à, fan của cậu thật tốt, nếu sự kiện tương tự vầy lại thêm mấy lần, đó đều là nhiệt độ đó! Chờ chúng ta chiếu phim, nhiệt độ đó có thể chuyển hoán thành phòng bán vé, thật sự là không tồi mà.”
Dung Hủ dở khóc dở cười lắc đầu.
Loại chuyện này đương nhiên còn không cần Dung Hủ quản, La Thiến và vài fan lớn thương lượng, đăng một bài thanh minh trong diễn đàn fan tư nhân của cậu. Vài admin nghiêm túc tỏ vẻ, hy vọng fan đừng làm loại chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương này, nếu thật sự thích không chịu được, ít nhất… ít nhất có thể hỏi rạp chiếu phim trước, xem có thể trực tiếp mua lại hay không.
Lời này trực tiếp cung cấp cho fan một suy nghĩ, không quá mấy ngày thế mà thật sự có fan đến hỏi rạp chiếu phim, sau đó cô kích động trở về đăng topic ——
[ Rạp chiếu phim thật sự bán cho tui! Thật sự bán cho tui! Tui muốn mang Dung Dung về nhà, oa oa óa óa! ]
Thấy thế, các fan khác lập tức nổ tung chảo, thi nhau tỏ vẻ mình cũng phải đi hỏi rạp chiếu phim. Không bao lâu, #bảng tuyên truyền Dung Hủ# lại lên hot search.
Lúc ấy Dung Hủ, Bách Tích Văn và Nhâm Thư Chỉ đang tham gia một chương trình thực tế, vào ban đêm tất cả khách quý tổ chương trình đang cùng nhau ăn cơm, Viên đạo liền gọi một cú điện thoại cho Dung Hủ, nói thẳng: “Ba người chừng nào về thành phố S, chúng ta cùng ăn bữa cơm, tôi mời khách!”
Bách Tích Văn bên cạnh nghe xong lời này, còn chưa hiểu rõ là có ý gì. Nhâm Thư Chỉ tự nhiên nghe rõ, nhưng cũng không đáp lời với Dung Hủ.
Ngược lại là một khách quý cố định của chương trình thực tế cười tủm tỉm nói rằng: “Vậy trước hết chúc phim của các cậu bán đắt nhé.”
Hành trình tuyên truyền phim liên tiếp này, cuối cùng lại về tới thành phố S.
Giống như trong điện thoại đã nói, Viên đạo mời mấy người bọn họ ăn một bữa tiệc lớn. Buổi tối lúc về khách sạn, Viên đạo còn lôi kéo ba người Dung Hủ, say khướt nói một ít lời mê sảng. Chốc thì nói “lúc quay phim tôi thật sự là rất mệt mỏi“, chốc lại nói “tiểu Nhâm à diễn xuất của cô có thể cải tiến ở mấy phương diện này một chút”…
Dáng người Bách Tích Văn cường tráng, hắn xung phong nhận việc đưa Viên đạo trở về phòng. Mà Dung Hủ và Nhâm Thư Chỉ ở cùng tầng lầu, hai người tách ra ở cửa thang máy.
Nhâm Thư Chỉ không hề quay đầu lại mà xoay người rời đi, căn bản không nhìn Dung Hủ một cái, cũng căn bản không có một chút ý muốn đi thông đồng với cậu.
Từ xa xa nhìn bóng dáng ngôi sao nữ diễm lệ khêu gợi đó, thật lâu sau, Dung Hủ cong khóe môi, xoay người rời đi.
Kỳ thật đối với việc Nhâm Thư Chỉ tận lực xa cách, Dung Hủ đã có chút hiểu rõ. Trải qua chuyện Lô Tường Bác lần này, sự coi trọng của Hoa Hạ Entertainment đối với cậu đã trắng trợn thể hiện ra bên ngoài. Tạm thời không nói hiện giờ nhân khí Dung Hủ một đường tăng vọt, dần dần khiến Nhâm Thư Chỉ căn bản không dám khinh thường, còn bên kia, Nhâm Thư Chỉ sợ hãi con quái vật lớn Hoa Hạ Entertainment.
Dung Hủ không thích cô, Dung Hủ hoàn toàn không hứng thú với cô, vậy tốt nhất là cô đừng đi thông đồng. Hai người nước giếng không phạm nước sông, nếu cô thật sự gặp phải chuyện gì không tốt, có lẽ cô liền có khả năng trở thành Lô Tường Bác kế tiếp.
Có thể trở thành nữ ca sĩ hạng một, Nhâm Thư Chỉ tự nhiên là thông minh cẩn thận, nếu không thì cái tên hoa hồ điệp của cô trong giới, chỉ sợ đã sớm bị người ta tiết lộ ra, thanh danh truyền ra ngoài giới.
Nói ngắn lại, dưới tình huống như thế, «Mê thành» rốt cuộc nghênh đón ngày công chiếu lần đầu của mình.
Vào lúc ban đêm ngày 21 tháng 9, toàn bộ đoàn phim «Mê thành» tụ tập ở rạp hát lớn thành phố S, mời hơn trăm phóng viên truyền thông, còn có hơn mười nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp và hơn ba trăm khán giả hiện trường, tham dự lễ công chiếu lần này.
Trên lễ công chiếu, đầu tiên là các phóng viên không ngừng đặt vấn đề về bản thân bộ phim. Vài nhân viên chủ chốt lần lượt đáp lại, thuận tiện trêu chọc nhau, nói một ít chuyện ngoài lề lúc quay phim, không khí vô cùng hòa hợp, tiếng cười không ngừng.
Chờ đến phần sau lễ công chiếu, thì bắt đầu tiến hành đặt vấn đề với các minh tinh và đạo diễn.
Có phóng viên hỏi về scandal giữa Nhâm Thư Chỉ và tiểu thịt tươi nước Anh gần đây, cũng có phóng viên hỏi về phim mới của Bách Tích Văn.
Mà lúc các phóng viên hỏi Dung Hủ, thì không hẹn mà cùng đem đề tài hướng về phía «Không tiếng động», về phía Lô Tường Bác. Vụ án của Lô Tường Bác qua mấy ngày nữa sẽ xét xử lần đầu, hắn chính là nhân vật hot gần đây, nếu Dung Hủ có thể tuôn ra một chút bí mật, đây tuyệt đối là tin tức đầu đề!
Nhưng mà, dưới ánh đèn sáng ngời rực rỡ, thiếu niên thanh nhuận xinh đẹp nho nhã ấy lại mỉm cười hạ mắt, dùng giọng nói bình tĩnh ôn hòa nhất, đẩy hết những câu hỏi của phóng viên trở về.
“Tôi tin tưởng pháp luật sẽ cho chúng ta một đáp án.”
“Việc Lưu Tuệ Chân gặp phải tôi cũng cảm thấy thật đáng tiếc.”
“Tôi và hắn đối diễn không nhiều lắm, kỳ thật lúc ở đoàn phim cũng không có tiếp xúc gì.”
Câu trả lời đơn giản khiến các phóng viên không thể nào xuống tay, đến cuối cùng, thậm chí Dung Hủ còn kéo hết đề tài về «Mê thành».
Rốt cuộc, lễ công chiếu hạ màn, nhân viên đoàn phim cũng sôi nổi đi xuống sân khấu, ngồi ở ghế, xem bộ phim điện ảnh này.
Cùng lúc đó, 0h ngày 22 tháng 9 đã đến. Trong các rạp chiếu phim lớn toàn quốc, có rất nhiều người trẻ tuổi lập tức vọt vào rạp chiếu phim, tìm được chỗ ngồi của mình, ôm coca, bỏng ngô, mặt mày mong ngóng chờ đợi điện ảnh mở màn.
Dù sao cũng là suất 0h, thời gian quá muộn, tỷ lệ ghế của mỗi rạp chiếu phim đều không đủ 50%, có vài rạp chiếu phim tương đối xa xôi thậm chí tỷ lệ ghế chỉ có hai mươi phần trăm. Nhưng mà phải biết, đây là suất đêm khuya, đây là đang nửa đêm! Hơn nữa, «Mê thành» mới vừa chiếu, đã bắt lấy sáu mươi bảy phần trăm số suất chiếu! Mà số suất chiếu càng nhiều, lượng ghế của mỗi suất tự nhiên phải bị chia ra.
Như thế tính ra, chỉ một suất chiếu đầu tiên, sợ là «Mê thành» đã có thể thu được phòng bán vé hơn mười triệu!
Trong rạp chiếu phim Quang Minh cách rạp hát lớn của thành phố S gần nhất, hai thành phần tri thức tuổi còn trẻ đang ôm bỏng ngô, vừa nhai, vừa giận dữ nói: “Ai, tôi chính là không cướp được vé, bằng không hiện tại tôi cũng có thể đến rạp hát lớn xem Dung Dung nhà chúng ta.”
“Tiểu Oánh, cậu cho rằng vé đó dễ đoạt như vậy à? Đừng ghen tị, hiện tại chúng ta cách Dung Dung chỉ có một km, chỉ có một km đó! Chúng ta coi như Dung Dung cũng ở trong rạp chiếu phim này đi, nhanh chóng xem phim kìa. Oa, mở màn!”
Vừa dứt lời, tiếng mưa rơi ào ào liền tràn ngập toàn bộ rạp chiếu phim.
Mưa to giàn giụa, dưới bóng đêm tối đen, chỉ có đèn đường mờ nhạt ven đường lay động ra bóng dáng mỏng manh ảm đạm. Trên màn hình lớn rộng mở, bởi vì ánh sáng quá mức ảm đạm, khán giả cũng không thể thấy rõ mỗi một vật thể trên hình ảnh, chỉ có thể đại khái mà nhìn ra, hình như đây là trong một ngõ hẻm.
Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi lộp bộp trên mặt đất, bắn lên một đám bọt nước. Từ một đầu hình ảnh, bỗng nhiên, xuất hiện một người!
Người này dáng người cao ngất thon gầy, mặc cái áo gió màu đen, đeo bao tay màu đen, cầm một cây dù màu đen. Y khẽ cúi đầu, khuôn mặt bị giấu trong bóng đêm, hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo. Nhưng mà khi y từ đằng xa chậm rãi đi tới, tiếng mưa rơi đột nhiên nhỏ dần, chỉ có tiếng lăn của bánh xe rương hành lý, từ trong loa rạp chiếu phim vang lên chói tai.
Người này đi không nhanh, giống như đang dạo bước, lạnh nhạt bình tĩnh mà đi tới.
Rõ ràng là nhìn không thấy mặt, nhưng không biết vì cái gì, rất nhiều fan trong rạp chiếu phim đều ngừng hô hấp. Một loại khí thế sắc bén nguy hiểm xuyên thấu qua hình ảnh, thẳng tắp truyền vào trong lòng bọn họ…
“Cộp cộp —— cộp cộp —— ”
Tiếng bước chân đơn điệu từ phương xa tới gần, lại đi về phương xa.
Theo tiếng mưa rơi xuống đất càng thêm dồn dập, hình ảnh chợt lướt qua bàn tay phải cầm ô của người này, bỗng nhiên liền quy về bóng tối.
Một giây đồng hồ sau, xuất hiện ở trước mắt khán giả, là một hiện trường mưu sát tàn khốc lãnh huyết.
Giữa quảng trường thành phố náo nhiệt nhất, thế mà lại có một người chết. Cả người hắn trần trụi, bị người ta đặt ở chính giữa bể phun nước. Các cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, báo cáo khám nghiệm tử thi bước đầu cũng nhanh chóng đưa ra.
Giống như mỗi một phim tội phạm bình thường, nhân vật chính luôn lên sân khấu cuối cùng, vô cùng có cá tính.
Bách Tích Văn sắm vai đặc công Đàm Dương Hiên đến muộn, bị thủ trưởng thoá mạ một trận. Khi khán giả nhìn thấy Bách Tích Văn, trên mặt đều không khỏi mang theo nụ cười, mà rất nhiều fan Dung ở hiện trường thì càng thêm chờ mong Dung Hủ xuất hiện.
Quả nhiên, năm phút đồng hồ sau, nội dung liền tới đoạn Đàm Dương Hiên bị hạ “quân lệnh trạng”, không biết làm thế nào mà đi đến một khu đại học.
Tiết tấu của «Mê thành» tương đối nhanh, chính xác là một bộ phim thương nghiệp. Mỗi một hình ảnh đều chế tác tương đối chân thật, ngay cả thi thể trước đó cũng trông rất sống động. Hiện giờ, thấy Đàm Dương Hiên lên sân khấu, khán giả dĩ nhiên biết rằng, Tiết Gia Triết mà Dung Hủ sắm vai cũng sắp lên sân khấu.
Trong mấy đoạn trailer phim công bố trước, người xem đã sớm biết, Tiết Gia Triết là giáo sư tâm lý học đại học.
Trong rạp chiếu phim sáng sủa, có vài fan Dung khẩn trương kéo tay bạn bè, hưng phấn chờ đợi Dung Hủ xuất hiện. Nhưng mà trên hình ảnh, lại là một phòng học hỗn loạn ồn ào, các học sinh luôn chơi di động, không ngừng nói chuyện phiếm, khiến tâm tình khán giả cũng càng thêm nôn nóng.
Nửa phút đi qua.
“Dung Dung của tôi rốt cuộc chừng nào xuất hiện hả…”
“Phải đó, thật muốn nhìn thấy Dung Dung. Phim đã mở màn mười phút, muốn Dung Dung!”
Vài fan Dung buồn bực nhỏ giọng phun tào với nhau, nhưng mà ngay sau đó, bọn họ đột nhiên nghe được một tiếng bước chân rất nhẹ từ trong loa phát ra. Âm thanh kia rất nhẹ, nhưng mà mỗi một lần vang lên, khoảng cách thời gian lại giống nhau như đúc, khi âm thanh ấy vang dội đến độ đủ để khán giả toàn trường đều chú ý tới, nhóm fan Dung lại càng kích động nhìn về phía màn hình.
Bỗng nhiên!
Một bàn tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng học ra.
Khi người này thật sự xuất hiện, nhóm fan Dung không kích động thét chói tai như trong tưởng tượng của mình, cũng không có thất thố cỡ nào, mà là đều há to miệng, nhìn giáo sư tuấn tú nho nhã trẻ tuổi ấy, chậm rãi nâng bước, đi từng bước một lên trên giảng đài.
Trong đoạn trailer phim đã sớm xuất hiện tạo hình của Dung Hủ, trên poster cũng có ảnh chụp của cậu.
Nhưng mà, khi tạo hình này thật sự bị phóng đại trên màn hình lớn của rạp chiếu phim, khi cậu từ cửa phòng học đi tới, cái loại cảm giác lạnh lùng tuấn mỹ đó, vẫn khiến cho không ai có thể hô hấp.
Đây là một loại nét đẹp thanh lãnh cao ngạo, mắt kính gọng vàng lạnh như băng che đi cặp mắt trong suốt hẹp dài, môi mỏng manh, làn da trắng đến gần như có chút bệnh thái, Dung Hủ như vậy cực kỳ giống Hoắc Hi lúc trước, đều bạc tình như động vật máu lạnh, nhưng trên thực tế, lại có chút khác với Hoắc Hi.
Nét đẹp của Hoắc Hi kiêu ngạo bá đạo, tàn nhẫn lộ ra ngoài. Nhưng nét đẹp của Tiết Gia Triết thì nội liễm bình tĩnh, lạnh ở trong lòng.
Đừng nói fan Dung, ngay cả rất nhiều người không phải fan cũng nhịn không được mà đỏ mặt, không thể không thừa nhận cậu thanh niên này thật sự hết sức xinh đẹp.
“Mặt Dung Hủ thực thích hợp với màn hình lớn nha, thật sự rất đẹp luôn…”
Mà giờ phút này, phim vẫn còn tiếp tục.
Một giáo sư tâm lý học độc mồm độc miệng phúc hắc, y căn bản không cần nói chuyện với bạn, đôi môi mỏng bạc tình kia nhẹ nhàng nhấc lên, là có thể nói ra cả món cơm trưa ngày hôm qua bạn ăn.
Tiết Gia Triết và Đàm Dương Hiên ở chung khiến khán giả xem mà huyết mạch căng lên: hai người này quả thực chính là ông trời tác hợp!
Mỗi lần Đàm Dương Hiên lên cơn ngốc, Tiết Gia Triết liền ôn hoà mà châm chọc. Cố tình Đàm Dương Hiên vẫn luôn giống như nghe không hiểu, luôn không ngừng đùa giỡn Tiết Gia Triết, còn thường xuyên cố ý sờ Tiết Gia Triết, khiến người kia ghét bỏ không ngừng né tránh.
Nhưng lấy thể lực mà nói, vị giáo sư tâm lý học này chỗ nào là đối thủ của đội trưởng đội đặc công.
Mỗi lần Đàm Dương Hiên đều cố ý sờ mặt Tiết Gia Triết, khiến giáo sư người ta tức giận đến mất hình tượng, lúc này mới cười ha ha: “Cho cậu ở sạch này.”
Khán giả không hiểu sâu xa thì chỉ cảm thấy hình thức ở chung như vậy chơi rất vui, quan hệ giữa hai người hẳn là rất tốt. Nhưng mà khán giả hiểu sâu xa thì đã sớm hưng phấn đến đỏ mắt, trong lòng hiện lên vô số đoản văn, doujinshi, hận bây giờ không thể lập tức trở về nhà, nhanh chóng viết một bộ truyện fanfic mới đồng ý bỏ qua!
“Ôi, quá quá quá quá quá… quá moe oa oa oa oa QAQ!!!”
Đương nhiên, phim thì vẫn luôn tiếp tục. Khán giả bị cảm giác CP moe moe hấp dẫn, đồng thời, cũng bắt đầu tự hỏi hung phạm của bộ phim điện ảnh này. Mới đầu rất nhiều người đều cho rằng chính là nam số năm —— một người nhìn qua vô cùng vô tội thành thật, nhưng nam số năm này cũng bị Tiết Gia Triết bài trừ hiềm nghi.
Đến cuối cùng, khi tội phạm sa lưới, rất nhiều khán giả đều mang vẻ mặt mờ mịt, cố tình có khán giả đặc biệt “thông minh”, phân tích: “Mấy cậu đều quên sao, phạm nhân này kỳ thật trước đây từng xuất hiện ít nhất ba lần. Lần đầu tiên là lúc Đàm Dương Hiên đến trường đại học tìm Tiết Gia Triết, người này đi thoáng qua Đàm Dương Hiên; lần thứ hai là Tiết Gia Triết nhận điện thoại của Đàm Dương Hiên, sau đó cho người này một màn ảnh rất ngắn. Mà lần thứ ba, chính là có lần Đàm Dương Hiên đi tìm Tiết Gia Triết, mở cửa liền nhìn thấy người này.”
Khán giả này chỉ nhỏ giọng giải thích với bạn mình, nhưng mấy người Lưu Oánh vừa vặn ngồi ở phía trước hắn, cũng nghe lời hắn nói.
Người này còn đang phân tích: “Hơn nữa kỳ thật trong phim Tiết Gia Triết cũng từng mấy lần nhắc tới bệnh nhân này, y có nói rằng, bệnh nhân này khi còn bé gia đình tan vỡ, nói đối phương từng có vấn đề tâm lý, còn từng vào ngục giam…”
Vừa nghe như thế, mọi người đều cảm thấy vô cùng có lý.
Lưu Oánh và bạn cũng nhìn nhau gật đầu, nhưng ngay khi các cô chính thức tiếp nhận lời giải thích này, hiểu rõ Viên đạo mai phục nhiều phục bút* như vậy trong phim, đột nhiên! Liền nghe trong loa của rạp chiếu phim, truyền đến một trận tiếng gõ cửa cốc cốc.
*Phục bút (伏笔/Foreshadowing) là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện. Nói cách khác, nó là một công cụ văn chương được tác giả sử dụng để gợi ý về một tình tiết và những điều có thể xảy ra trong một tương lại gần, hoặc các chiều hướng phát triển của một tình tiết về sau trong câu chuyện.
Lưu Oánh nhanh chóng nhìn lại, nhất thời hai mắt sáng lên: oa! Thế mà lại nửa đêm cùng nhau uống rượu!
Ôm tâm tình kích động, mọi người tiếp tục xem phim kết thúc. Nhìn Đàm Dương Hiên uống rượu, nhìn Tiết Gia Triết độc mồm độc miệng nói hắn ngốc, lại nhìn Tiết Gia Triết “cưng chiều” ôm người vào trong phòng, sau đó còn tri kỷ mà chuẩn bị áo ngủ cho Đàm Dương Hiên thay.
Giọng Lưu Oánh run rẩy nói rằng: “QAQ vầy mà không cùng một chỗ, quả thực thiên lý không…”
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đột nhiên! Lưu Oánh mở to hai mắt, không dám tin nhìn một góc màn hình.
Chỉ thấy trong góc tủ quần áo u ám kia, nhét một cái bình màu xanh lục tối. Một bàn tay bị chặt ra rất khủng bố trôi nổi trong Formalin, làm nhiệt độ cả rạp chiếu phim đột nhiên chợt giảm xuống, hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng mà, Tiết Gia Triết giống như không có nhìn thấy bàn tay ấy, y cẩn thận tìm, rốt cuộc tìm được một bộ áo ngủ bên cạnh bàn tay. Y mặt không đổi sắc mà cầm áo ngủ, vừa mới xoay người, đột nhiên nhớ ra còn chưa đóng cửa.
Vì thế, quay đầu, đưa tay đóng cửa.
Cặp mắt thanh lãnh vô tình kia cách thấu kính lạnh lẽo, an tĩnh lạnh nhạt nhìn mỗi người ngoài màn hình. Y chỉ yên tĩnh nhìn, thật lâu sau, đôi môi mỏng manh ấy từ từ cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng lạnh như băng.
“Cạch —— ”
Cửa tủ quần áo bị đóng lại, hình ảnh rơi vào một vùng tối đen.
Trong rạp chiếu phim là sự yên lặng thật lâu, không có một ai mở miệng. Một phút đồng hồ sau… triệt để sôi trào!
Danh sách chương