Ngày 18 tháng 4 năm 2045, ánh mắt toàn thế giới đều tập trung ở hội trường thủ đô Hoa Hạ.

Dưới ánh đèn sáng ngời chói mắt, một người đàn ông lạnh lùng tao nhã mặc lễ phục đặt may đơn giản phẳng phiu, trấn định thong dong đi đến trước đoàn phim «Không tiếng động», đứng ở trước mặt người trẻ tuổi xinh đẹp đó, vươn hai tay ra, chờ đợi một cái ôm.

Tầm mắt hơn mười triệu khán giả tụ tập trên hai người, dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, chỉ thấy ngay sau đó, thiếu niên tinh xảo tuấn tú kia đứng lên, mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy.

Hai người ôm chặt đối phương, chiều cao cách biệt bốn năm cm khiến thiếu niên hoàn toàn tựa khuôn mặt vào trên vai người đàn ông. Khi hai người cùng một khung hình, dù không phải là fan bọn họ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hình ảnh này hết sức đẹp đẽ.

Khi Tần Trình và Dung Hủ ôm nhau, Sở Kỳ trên sân khấu mỉm cười, an tĩnh chờ đợi. Các minh tinh danh nhân khác trong hội trường cũng không quá đặt nặng, chỉ nhìn hai người ôm nhau, tập mãi thành thói quen.

Chỉ có rất nhiều fan CP đã sớm kích động nói năng lộn xộn, fan CP ở hiện trường điên cuồng hô to tên Tần Trình và Dung Hủ, mà fan CP không thể đến hiện trường cũng cuồng loạn post bài trên internet, biểu đạt cảm nhận của mình.

[ Hôm nay Trình Dung phát thiệt nhiều đường, nghẹn rồi nghẹn rồi nghẹn rồi ngao ngao ngao!!! ]

[ Quan ép dân chết, dân không thể không chết! ]

[ Thanh thiên trên đầu Trình Dung đảng của chúng ta a a a a! ]

Trên TV trực tiếp, màn ảnh cho ngay chính diện Tần Trình. Tất cả khán giả đều có thể nhìn thấy sắc mặt hắn trấn định ôm thiếu niên trong ngực, ôm đại khái năm giây, liền buông lỏng tay ra. Hai người cười nói một câu gì đó, Tần Trình không chút do dự xoay người, đi đến sân khấu.

Cái ôm này cũng không khiến cho bất cứ ai hoài nghi, trên thực tế cũng không có bất cứ thứ gì để hoài nghi.

Trong «Tầng mây màu đen» Dung Hủ sắm vai nam chính Lăng Tiêu, Tần Trình sắm vai chính là nam số hai Cố Minh Tu. Hiện giờ Tần Trình dựa vào nhân vật đó nhận giải, vậy tự nhiên là muốn chúc mừng cùng với người chung đoàn phim, cho nên hắn ôm Trịnh đạo, đồng thời còn ôm Dung Hủ đối diễn với mình nhiều nhất.

Cái này rất kỳ quái sao? Hết sức bình thường.

Trên thực tế, trên lễ trao giải Oscar năm kia, một ngôi sao nữ Hollywood sau khi đạt được giải nữ phụ xuất sắc nhất cũng trực tiếp chạy đến một đoàn phim khác, tiến hành một cái hôn kề mặt với khuê mật của mình. Vị khuê mật kia thậm chí còn không có tham gia bộ phim nhận giải của ngôi sao nữ đó, nhưng cô cũng cảm thấy vui mừng vì bạn tốt nhà mình.

Cho đến hôm nay, Dung Hủ và Tần Trình đã hợp tác hai bộ phim: «Tầng mây màu đen» và «Trang hoa la». Hai người bọn họ quen thuộc là lẽ đương nhiên, tình cảm dường như cũng rất tốt.

Ngoại trừ fan CP, cái ôm này không có bất cứ ai để ở trong lòng. Rất nhanh Tần Trình liền đi lên sân khấu, tiếp nhận cúp từ tay Sở Kỳ, trấn định tự nhiên bắt đầu phát biểu diễn văn nhận giải của mình.

Diễn văn nhận giải của hắn vô cùng rập khuôn, đơn giản chính là cảm ơn bên chế tác, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn fan… Nhưng đến cuối cùng, bởi vì tính đặc biệt của bộ phim «Tầng mây màu đen», hắn còn cảm ơn Lăng Tiêu và Cố Minh Tu.

Lúc nói những lời này, vẻ mặt Tần Trình cũng không có thay đổi quá lớn, nhưng mà âm thanh trầm thấp từ tính kia chậm rãi truyền vào tai mọi người, theo cách nhả chữ và nhấn âm lần lượt thay đổi, mang theo ý vị độc đáo, khiến người ta không khỏi hồi tưởng lại vị thiên vương siêu sao đã từng oai phong giới ca hát kia.

Khi nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Tần Trình quét một vòng trên toàn trường, chỉ dừng lại một tích tắc ở chỗ Dung Hủ.

Im lặng một chốc, Tần Trình giơ cúp lên, nói: “Cám ơn.”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt lật tung nóc nhà, trong toàn bộ cảm nghĩ nhận giải của Tần Trình, tên Dung Hủ chỉ xuất hiện một lần, còn là xuất hiện chung với người sản xuất, Trịnh đạo, được Tần Trình thống nhất cảm ơn, nhưng fan CP cũng đã cảm thấy đặc biệt thỏa mãn. Việc này đối với bọn họ mà nói cũng là một cục đường nhỏ, yêu cầu không cao, tối hôm nay đã thật sự ngọt đến tận cổ!

Nhưng họ cũng không biết, ngay vừa rồi, khi người đàn ông nào đó đột phát đi đến trước mặt thiếu niên, vươn tay muốn ôm một cái, Dung Hủ nhếch môi lên, hết sức hào phóng cho đối phương một cái ôm, nhưng đồng thời, ở nơi màn ảnh nhìn không thấy, cậu kề vào bên tai người đàn ông, từng chữ một nói rằng: “Chờ một lát không cho phép anh cố ý đem em ra nói nhé.”

Tần Trình: “…”

Giải Kim Phượng vẫn còn tiếp tục, kế tiếp bắt đầu công bố các loại giải thưởng mang tính kỹ thuật.

Tần Trình cầm cúp đi trở về chỗ ngồi của mình, Trịnh đạo lại chúc mừng hắn vài câu, hắn bình tĩnh gật đầu đáp lại. Chờ đến khi một giải thưởng khác công bố, người đàn ông yên lặng hạ mắt, gửi qua một tin nhắn: [ anh là cái loại người lúc phát biểu nhận giải, sẽ cố ý nhắc riêng tới em sao? ]

Di động trong túi nhẹ nhàng rung một cái, Dung Hủ lấy ra nhìn, khẽ nhướn mi: [ anh chính là cái loại người đó. ]

Tần Trình mặt không đổi sắc: [ làm như vậy anh có lợi lộc gì sao? ]

Vừa vặn lúc này Hứa đạo nói chuyện với Dung Hủ, vì thế cậu liền không thể hồi âm ngay. Chờ lúc cậu vừa mới chuẩn bị hồi âm, lại thấy trên điện thoại bắn ra một thông báo chú ý đặc biệt ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: #Trình Dung# a a a một viên đường thật lớn, thiệt ngọt thiệt ngọt, Trình Dung vương đạo, Trình Dung chính là vương đạo ~ Dung Dung siêu cấp đáng yêu, chume chume! ]

Dung Hủ: “…”

Anh làm như vậy không có lợi lộc gì hả? Lương tâm anh không đau sao!

Tiếp đấy Dung Hủ lười trả lời tin nhắn của người đàn ông nào đó nữa, mặc cho đối phương nghĩa chính ngôn từ tỏ vẻ, mình sẽ không ấu trĩ đến loại trình độ ấy như thế nào, nhưng Dung Hủ thống nhất hồi âm đều là: [ à ^_^]

Tần Trình: “…”

Dù sao thì nơi nơi đều có màn ảnh đang chụp hình quay phim, cho nên để phòng ngừa bị chụp được hình ảnh không tốt, Dung Hủ và Tần Trình không có khả năng thật sự gửi tin nhắn hoài.

Rất nhanh, lễ trao giải liền tiến hành một nửa, lời nói hài hước khôi hài của MC khiến toàn trường cười vui liên tục, «Tầng mây màu đen» cũng như lẽ đương nhiên mà trở thành người thắng lớn đêm nay, cùng với «Không tiếng động» và một bộ phim văn nghệ khác, ba bộ phân chia giải thưởng đêm nay.

Kết quả giải nữ phụ xuất sắc nhất công bố vào phân đoạn giữa của lễ trao giải, là một lão diễn viên.

Dung Hủ nhẹ nhàng vỗ tay, lại nghe Hứa đạo bên cạnh thấp giọng nói: “Đợt này có chút thú vị.”

Dung Hủ cười hỏi: “Hứa đạo, vì sao nói như vậy?”

“Từ Ngọc Nguyên tổng cộng từng đạt được hai lần đề cử ảnh hậu Kim Phượng, sáu lần đề cử nữ phụ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhận giải.” Dừng một chút, Hứa đạo quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, “Cậu không thấy là rất thú vị sao, tiểu Dung? Tần Trình cũng hiếm thấy mà đạt được giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, kết quả giải Kim Phượng lần này, tôi cảm thấy có hơi khó cân nhắc.”

Từ Ngọc Nguyên chính là lão diễn viên nhận giải nữ phụ xuất sắc nhất tối hôm nay, Dung Hủ từng nghe nói qua tên của đối phương, nhưng chưa từng thấy đối phương nhận giải.

Nghe Hứa đạo nói, cậu không khỏi nhăn mày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ kỳ quái. Nhưng không đợi cậu nghĩ rõ ràng, giải Kim Phượng đã tiến vào phần kết thúc, trước khi vài giải thưởng lớn cuối cùng công bố, «Tầng mây màu đen» đạt được bảy giải thưởng, «Không tiếng động» đạt được ba cái, một bộ phim văn nghệ khác đạt được bốn cái.

Kế tiếp, chính là giải ảnh hậu, giải ảnh đế, giải đạo diễn xuất sắc nhất, cùng với phim nhựa xuất sắc nhất.

Khi người trao giải lớn tiếng hô lên tên một lão diễn viên, bất luận là người trong hội trường, hay là người xem trước TV, đều đồng loạt ngơ ngẩn. Nữ minh tinh kia kích động hai mắt rưng rưng, nhanh chóng đi lên trên sân khấu, Ôn Tuyền lại trấn tĩnh cười, vỗ tay cho đối phương.

Thấy cảnh như vậy, Dung Hủ hơi hơi nhíu mày, rốt cuộc thở dài nói: “Năm nay có phải có hơi ngoài mong đợi không, Hứa đạo?”

Vị ảnh hậu mới lên chức kia đã bắt đầu phát biểu cảm nghĩ, Hứa đạo quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, nói: “Ngoài mong đợi không tốt sao? Tiểu Dung, ngoài mong đợi chính là cơ hội của cậu. Năm nay trong mấy người được đề cử ảnh đế giải Kim Phượng, không ai có ưu thế rõ ràng, cũng chỉ có cậu, miễn cưỡng bởi vì nhận được hai đề cử, xem như tương đối nổi bật. Nhưng nữ phụ không giống ảnh hậu, lần này Ôn Tuyền lại không thể nhận giải, đây là ngoài mong đợi. Mà cậu nếu nhận giải, cũng xem như ngoài mong đợi.”

Kết quả của bất cứ giải thưởng nào, đều là khó bề dự đoán.

Đối với vài giải thưởng điện ảnh hạng hai ba, có lẽ còn có khả năng ở sau lưng thao túng một chút, nhưng đối với ba giải thưởng lớn là giải Kim Phượng, giải Oscar và giải Berlin mà nói, hoàn toàn không có khả năng đùa nghịch.

Trước khi giải thưởng công bố kết quả, không có một ai biết đáp án cuối cùng. Nhiều nhất là lựa chọn tuyển thủ hạt giống một chút, lại không dám nói khẳng định, người nào đó nhất định có thể nhận giải.

Trong những người được đề cử giải ảnh hậu lần này, biểu hiện của Ôn Tuyền là nổi bật nhất, diễn xuất của cô trong bộ phim đó cũng khá xuất sắc, thậm chí đã đột phá chính mình, đạt được khen ngợi. Nhưng cô vẫn không thể nhận giải, đó cũng là mị lực của giải thưởng điện ảnh ——

Không đến một khắc cuối cùng, hết thảy đều không biết được.

Dung Hủ nói: “Kỳ thật diễn xuất của Trần Linh cũng thực xuất sắc.”

Hứa đạo gật đầu nói: “Ừm, quả thật cô ta xuất sắc, nếu không cũng không có khả năng bắt được giải ảnh hậu này.”

Hai người không có tiếp tục nhiều lời, chờ sau khi Trần Linh rời khỏi sân khấu, Dung Hủ nhìn Lưu lão đi lên sân khấu, bắt đầu trao giải ảnh đế. Khi Lưu lão hô lên một cái tên khác, Dung Hủ trực tiếp vỗ tay, tươi cười bình tĩnh, mà vị ảnh đế nước Pháp mới lên chức kia cũng mừng rỡ lên sân khấu phát biểu.

Hứa đạo cười hỏi: “Không buồn ư?”

Dung Hủ hỏi ngược lại: “Cháu cảm thấy, Hứa đạo ngài đã sớm tiêm mũi dự phòng cho cháu rồi.”

Hứa đạo cười ha ha: “Tôi tiêm mũi dự phòng cho cậu lúc nào, bạn nhỏ đừng nói bậy.”

Dung Hủ vô tội chớp mắt mấy cái: “Rồi rồi rồi, ngài không có.”

Nhìn dáng vẻ Dung Hủ bình tĩnh thoải mái, Hứa đạo nghiêm túc chăm chú nhìn chốc lát, nói rằng: “Kỳ thật tôi quả thật có đoán được, khả năng cậu đạt được giải Kim Phượng lần này không lớn. Nói thật, biểu hiện của cậu trong «Tầng mây màu đen» còn nổi bật hơn «Không tiếng động», nhưng Dung Hủ, bộ phim «Tầng mây màu đen» này rất đặc biệt. Lăng Tiêu là người trong giới giải trí, phim truyện ký của nhân vật như vậy kỳ thật rất dễ lấy giải, nhưng người cậu sắm vai lại là Lăng Tiêu, việc ấy không phải thêm điểm cho cậu, mà là đang trừ điểm của cậu.”

Những chuyện Hứa đạo nói, Dung Hủ đã sớm hiểu rõ.

Lúc trước cậu đi tham gia thử vai «Tầng mây màu đen» đã từng nghĩ về điểm này, cậu làm rạng rỡ thêm vinh dự cho bộ phim điện ảnh đó, thậm chí cho dù là Tần Trình, cũng chỉ có thể trở thành phụ trợ cho phim. Bộ phim này dựa vào cái gì mà có thể lấy được phòng bán vé hạng hai toàn cầu năm trước? Chính là dựa vào việc nó đặc biệt, dựa vào nhiều khách mời minh tinh nổi tiếng như vậy, chứ không chỉ là vì Dung Hủ cậu.

Phòng bán vé, chưa bao giờ có khả năng tính trên đầu cậu.

Nhưng mà dùng «Tầng mây màu đen» làm cái chìa khóa, mở ra cánh cửa đến thị trường điện ảnh của mình, lại không thể thích hợp hơn.

Có lợi tất có hại, trong lợi và hại đó, Dung Hủ làm ra lựa chọn, cũng tất nhiên sẽ gặp phải tình huống hiện tại.

Thiếu niên mỉm cười: “Hứa đạo, cháu có chuẩn bị tâm lý, cháu tự mình biết, hai nhân vật này còn chưa phải đỉnh cao của cháu.”

Hứa đạo nhướn lông mày hoa râm: “Bạn nhỏ khẩu khí rất lớn nhỉ. Nhưng cậu đã rất xuất sắc, cậu mới hai mươi tuổi, ít nhất thì cậu là một người duy nhất đạt được hai đề cử ảnh đế Kim Phượng, về sau lại cố gắng cho tốt, đừng suy sụp biết chưa?”

Ý cười bên môi Dung Hủ càng xán lạn hơn vài phần: “Ngài nói cháu đều hiểu, nhưng mà Hứa đạo, không biết có phải ngài quên hay không, hiện tại… đến giải đạo diễn của ngài đó?”

Hứa đạo lập tức trợn to mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sân khấu. Chỉ thấy giờ phút này, người trao giải kia vừa vặn mở phong thư ra, cười nói: “Đạo diễn xuất sắc nhất giải Kim Phượng năm nay là… Hứa Sanh!”

Toàn bộ đoàn phim «Không tiếng động» lập tức đứng lên, ôm chúc mừng Hứa đạo. Ông cụ thực phóng khoáng, cao giọng cười to, đồng thời còn vỗ vỗ sau lưng Dung Hủ, nói: “Dựa theo quy củ, ảnh đế sang năm hẳn là do tôi đến trao, cậu phải cố lên, sang năm tôi trao giải cho cậu!”

Giải thưởng ảnh đế Kim Phượng luôn là do đạo diễn xuất sắc nhất năm trước trao giải, chẳng hạn như năm nay, chính là Lưu lão trao giải.

Dung Hủ cười đáp ứng, Hứa đạo lập tức đi lên sân khấu, phát biểu cảm nghĩ.

Mười phút sau, lễ trao giải Kim Phượng năm nay chấm dứt trong tiếng vỗ tay.

Giống như rất nhiều người đoán trước, «Tầng mây màu đen» tổng cộng đạt được tám cái cúp, nhưng mà ngoại trừ phim nhựa xuất sắc nhất, thì giải ảnh đế ảnh hậu cùng với đạo diễn xuất sắc nhất, không có một cái nào thuộc về nó. «Không tiếng động» đạt được bốn giải thưởng, bao gồm đạo diễn xuất sắc nhất, là sau «Tầng mây màu đen», nhận giải nhiều nhất.

Rất nhiều fan Dung sau khi giải ảnh đế công bố, còn buồn bã một đoạn thời gian, nhưng sau khi lễ trao giải kết thúc, Dung Hủ lại đăng một cái weibo.

[ Dung Hủ: hiện tại tôi còn xa mới đủ, tiếp tục cố gắng, cảm ơn các bạn ủng hộ tôi ❤[hình ảnh] ]

Hình đính kèm là một khuôn mặt tươi cười xán lạn dịu dàng, hình như là ngồi ở hiện trường giải Kim Phượng, thiếu niên nâng tay phải lên làm chữ V với màn hình. Ở phía sau cậu, Hứa đạo cố ý lắc lắc cúp Kim Phượng của mình, Lâm Huyên cũng mang vẻ mặt thâm trầm giả ngầu ra vẻ đẹp trai, Tiêu Tử Đồng thì bắn tim.

Bốn người chủ chốt đoàn phim «Không tiếng động», chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp, liền thể hiện ra sự đoàn kết hài hòa.

Rất nhiều fan vốn dĩ buồn bực nhìn thấy tấm ảnh này, tức khắc cười ha ha. Lại phối hợp với Hứa đạo, Lâm Huyên và Tiêu Tử Đồng đăng lên hình tự chụp của bốn người từ những góc độ khác nhau, trong ảnh của ba người kia, Dung Hủ cũng vẻ mặt đương nhiên mà phối hợp với Lâm Huyên, sắm vai tổ hai người khốc huyễn, hiển nhiên tâm trạng không tồi.

[ Dung Dung vui vẻ là được, bọn em vẫn luôn ủng hộ anh, bất luận anh thế nào, bọn em đều ở phía sau anh, cố lên cố lên cố lên! ]

Tuy rằng Dung Hủ không thể lấy được giải ảnh đế Kim Phượng lần này, nhưng trong số tiểu sinh cùng tuổi, cậu đã sớm vượt xa người khác. Không có bất cứ một tiểu sinh nào có thể đạt tới thành tích hiện tại của cậu, mà hiện giờ cậu bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, gia nhập giới giải trí cũng mới ngắn ngủn hai năm, cuộc đời của cậu còn rất dài, tương lai vô hạn rộng lớn.

Chậm rãi, nhóm fan liền không thèm để ý chuyện nam thần nhà mình không đoạt giải nữa, bọn họ không ngừng chúc phúc dưới weibo của Dung Hủ, hy vọng tâm tình cậu tốt lên, đừng để ý, lần này không lấy giải, còn có lần sau. Bọn họ đều cảm thấy Dung Dung nhà mình diễn xuất thực tốt, có diễn xuất đó, còn sợ lấy không được giải thưởng ư?

Có điều nhóm fan cũng không biết, sau khi lễ trao giải Kim Phượng kết thúc, quả thật có một người đau lòng, hơn nữa là khá đau lòng. Người này không phải là Dung Hủ, cũng không phải Ôn Tuyền không được nhận giải, ngược lại, hai người bọn họ còn rất vui vẻ.

Chỉ có Lâm Huyên, thật sự là tim nhíu lại không thể nói thành lời.

“Mời khách thì mời khách, vì sao tôi lại phải mời nhiều người như vậy! Bao nhiêu người rồi, tôi không phục!”

Chỉ thấy trong một hội sở cao cấp, tất cả nhân viên chủ chốt của đoàn phim «Không tiếng động», thêm Ôn Tuyền, Sở Kỳ, James… gộp lại tổng cộng mười hai người đều tập trung ở nơi này, mọi người ngồi quanh một cái bàn tròn lớn, gõ bát chờ cơm.

Nghe Lâm Huyên nói, Ôn Tuyền nhướn mày: “Làm gì làm gì? Nhị Mộc thế mà cậu lại không muốn mời cơm hả?”

Lâm Huyên cả giận nói: “Tôi bại bởi Dung Hủ không sai, nhưng tôi không có thua mấy người mà. Lại nói, mời nhóm Hứa đạo còn tàm tạm, chúng tôi đều chung một đoàn phim, nhưng chị Tuyền à mấy người từ chỗ nào chạy đến vậy, mấy người vầy là đi ăn chùa, tôi không phục!”

Ôn Tuyền che môi đỏ mọng, khẽ cười nói: “Mặc kệ cậu, người gặp có phần, ai bảo để chúng tôi bắt gặp, mời khách mời khách!”

Lâm Huyên: “…” Ăn hiếp người ta!!!

Kỳ thật đối với minh tinh mà nói, đến loại hội sở cao cấp này mời cơm một lần, không tính là nhiều tiền. Lâm Huyên cũng không phải một người keo kiệt, hắn chỉ là đơn thuần phản kháng một chút, chờ người đàn ông ngồi ở bên cạnh Dung Hủ liếc hắn một cái, bình tĩnh nói một câu “gọi món”, hắn lập tức ủ rũ xuống, ngoan ngoãn đưa thực đơn cho Lưu lão có tư lịch già nhất, để ông gọi món.

Lúc Lưu lão gọi món ăn, Lâm Huyên còn lặng lẽ ghé sát tai Ôn Tuyền, tương đối bất mãn nói: “Sao Tần Phong Phong cũng tới?”

Ôn Tuyền cạn lời: “Tôi cũng muốn biết, sao hắn lại tới. Tôi và Sở Kỳ là tiện đường cùng đi, nhưng hắn thế mà cũng tới… Vốn đang tính sau khi kết thúc chúng ta cùng đi ca hát chơi bời một đêm, giờ dẹp đi, hôm nay tâm tình không tốt, không muốn mắng hắn, tôi vẫn nên về nhà ngủ bù dưỡng nhan vậy.”

Hoặc có lẽ là bởi vì thất lợi trên giải Kim Phượng, lúc ăn cơm, Ôn Tuyền sửa thái độ bình thường, hết sức hào phóng mời rượu khắp nơi, khiến Dung Hủ lần đầu tiên kiến thức được tửu lượng ngàn chén không say. Nhưng khi Ôn Tuyền kính đến Dung Hủ, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp liền mất mát hạ mắt, nhẹ giọng nói: “Ừm, em cũng uống một ly này đi.”

Mang theo một chút men say, Ôn Tuyền phút chốc sửng sốt, theo bản năng liền nhớ lại, thiếu niên trước mắt cũng giống mình, cũng thất lợi trên giải Kim Phượng đêm nay. Vì thế ôm một loại tâm tình chí lớn gặp nhau, cô không làm khó dễ Dung Hủ, mà là lập tức xoay người, đang định mời rượu, vừa nhấc đầu, lại nhìn thấy người đàn ông nào đó lạnh nhạt hạ mắt nhìn mình.

Ôn Tuyền: “…”

Chính diện chơi không lại, cô còn tránh không khỏi sao! Cùng lắm thì không kính rượu bên mé mấy người vậy!

Nửa đêm hơn một giờ, nhóm trợ lý vào phòng bao, mang nhóm minh tinh đạo diễn uống đến say không còn biết gì đi. Trong đó, chỉ có bốn người Lưu lão, Dung Hủ, Tần Trình và Ôn Tuyền không uống say, Lưu lão là bởi vì lớn tuổi, Ôn Tuyền không tiện mời rượu; chính Ôn Tuyền thì căn bản uống không say, ngược lại chuốc quá chén một đống người.

Dung Hủ và Tần Trình cùng nhau về nhà, La Thiến không nghĩ quá nhiều, như lẽ đương nhiên mà nói rằng: “Tôi biết, Dung Dung và Tần thần đi cùng đi, hai người ở gần mà.”

Tận đến rạng sáng hơn hai giờ, cửa nhà rốt cuộc bị mở ra.

Dung Hủ cúi đầu thay giày, thuận tay để giày vào trong kệ bên cạnh huyền quan. Cậu theo bản năng xoay người chuẩn bị bỏ cả giày của Tần Trình vào, nhưng mà cậu vừa mới xoay qua, bỗng nhiên liền bị người ôm cổ.

Hai mắt trong suốt mở to, Dung Hủ hơi giật mình cảm nhận cái ôm cực nóng của người đàn ông.

Thành thị rạng sáng hai giờ chỉ có tiếng gió mỏng manh nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa sổ, Tần Trình gắt gao ôm thiếu niên trong ngực, sức lực cực lớn, giống như muốn nhét đối phương vào trong thân thể của mình. Tiếng tim đập thình thịch theo vải vóc mỏng manh truyền vào tai Dung Hủ, cậu dần dần cảm thấy trong tim mình cũng có chút nóng lên.

Thật lâu sau, chỉ nghe một giọng nói trịnh trọng nghiêm túc vang lên bên tai ——

“Tiểu Hủ, em là ảnh đế của anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện