Thời gian dùng cho giai đoạn chuẩn bị trước, trong và sau khi quay của mỗi bộ phim, khẳng định không có khả năng giống nhau.
Chẳng hạn như bộ phim «Tầng mây màu đen», thời gian chuẩn bị giai đoạn trước tương đối dài, cần mời rất nhiều minh tinh lớn đến làm khách mời. Mà «Trang hoa la» thì giai đoạn chuẩn bị trước và trong lúc quay phim đều tương đối lâu, về phần «Không tiếng động» thì lại hoàn toàn không cần hao phí thời gian quá dài, bởi vì đây là một bộ phim vườn trường hết sức đơn giản, cảnh tượng yêu cầu không khó, hiệu ứng hậu kỳ đơn giản.
Phim của lão Hult yêu cầu kỹ thuật hiệu ứng hết sức phức tạp. Năm trước lúc ở liên hoan phim Berlin Tần Trình đã nói qua về bộ phim này với Dung Hủ, lúc ấy Tần Trình chỉ nhắc qua đại khái, cũng không có kỹ càng tỉ mỉ nhiều lời, nhưng mà thực rõ ràng, bộ phim này tất nhiên sẽ cần kỹ thuật hiệu ứng cực mạnh.
Bộ phim này là một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, một trong hai nam nhân vật chính là người máy hình người, bối cảnh câu chuyện là ở thời đại công nghệ cao vài chục năm sau. Nếu như làm ẩu, sẽ giống như mấy cái phim nát hiệu ứng năm xu, không cần chuẩn bị quá nhiều. Nhưng bất luận là lão Hult, hay là Dung Hủ, Tần Trình, đều không có khả năng quay loại phim hiệu ứng năm xu đó.
La Chấn Đào cẩn thận trình bày với Dung Hủ về kết quả giao lưu của mình và lão Hult, vị đại đạo diễn Hollywood đó đương nhiên cũng muốn quay ra tác phẩm của mình sớm một chút, phòng làm việc hiệu ứng mà ông tìm đã là đứng đầu toàn cầu, nhưng muốn đạt được hiệu quả trong cảm nhận của ông, ít nhất còn cần hơn nửa năm thời gian chuẩn bị.
Vốn dĩ Dung Hủ đã cố ý dành trống ra sáu tháng cuối năm của mình, để dành riêng cho bộ phim đó, đáng tiếc người định không bằng trời định, ý bên phía lão Hult tiên sinh là, hy vọng cậu có thể chờ thêm một chút.
Đối mặt cục diện này, Dung Hủ cũng không có tự hỏi bao lâu, liền hồi âm cho La Chấn Đào: “Vậy anh La, anh xem tình huống lịch trình sang năm của em đi, thương lượng với Hult tiên sinh một chút, tận lực dành ra thời gian thích hợp.”
La Chấn Đào lập tức đáp ứng.
Chuyện bộ phim cứ như vậy tạm thời định ra, La Chấn Đào đương nhiên hy vọng Dung Hủ nhận bộ phim này, chỉ có điều hắn cũng hiểu là phải đợi lâu như vậy, đối với Dung Hủ đang ở giai đoạn phát triển có lẽ sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định. Nhưng chỉ là kế hoạch bị đảo loạn mà thôi, hắn thân là người đại diện sẽ bận một chút, phải nhanh chóng đi tìm thông cáo, bổ khuyết đoạn thời gian trống này. Còn nếu cự tuyệt đóng phim, thì ảnh hưởng đối với Dung Hủ sẽ càng lớn. Mà hắn đương nhiên không biết, Tần Trình đã xác định ký bộ phim này, nếu Dung Hủ không quay…
“Em không đi, anh tính diễn cảnh giường chiếu với ai? Hửm?”
Vừa dứt lời, đầu kia điện thoại liền vang lên một trận tiếng cười trầm thấp dễ nghe. Người đàn ông nào đó hiển nhiên vô cùng vừa lòng với phản ứng của thiếu niên nhà mình, hắn cũng không nói lời nào, chỉ thấp giọng cười, chờ đến khi Dung Hủ cười lạnh nói một câu “Tần Trình”, hắn mới nghiêm túc nói: “Tiểu Hủ, nếu không phải là em, anh liền không diễn.” Dừng một chút, lại hệt như lừa gạt mà bổ sung: “Anh khẳng định không diễn, có được không?”
Thân là minh tinh, tất nhiên sẽ quay một ít cảnh thân mật với diễn viên khác, cái này không cách nào tránh khỏi. Nhưng mà trong phim của đạo diễn Hult có rất nhiều cảnh thân thiết, không tính là phim tình sắc, nhưng so với phim điện ảnh bình thường thì cảnh thân thiết nhiều hơn không ít. Đó cũng là một trong những nguyên nhân Dung Hủ quyết định muốn nhận phim.
Chấm dứt kỳ nghỉ phép Hawaii, Dung Hủ liền đi châu Âu, tham gia tuần lễ thời trang gần nhất. Mà Tần Trình thì vẫn đang tham gia các buổi tiệc tối lớn, chuẩn bị cho giải thưởng của «Cực hạn». Đôi khi hai người cũng có thể đúng dịp ở cùng một thành phố, chạm mặt một cái, nhưng đa số tình huống vẫn là liên hệ bằng điện thoại tương đối nhiều.
Tựa như hiện tại, tán gẫu một chút về bộ phim sang năm mới quay, còn nói về tình huống gần đây. Mỗi khi nói xong lời cuối cùng, Dung Hủ chuẩn bị cúp điện thoại, người đàn ông nào đó đều sẽ đột nhiên thấp giọng hô một câu “tiểu Hủ”, chờ Dung Hủ thật sự hỏi hắn còn có chuyện gì, hắn mới giọng điệu bình tĩnh nói một câu: “Anh nhớ em.”
Lúc nói lần đầu tiên, Dung Hủ còn có thể dao động trong lòng, dịu dàng trả lời: “Em cũng nhớ anh.”
Chờ nói đến lần thứ mười, thứ hai mươi, thứ năm mươi, phản ứng của Dung Hủ chính là: “…”
Lần này trước khi cúp điện thoại lại nghe thấy câu “anh nhớ em “, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp than nhẹ một tiếng, hỏi: “Tần Trình, anh không thể đổi câu khác ư, chẳng hạn như… em yêu anh. Ừm, em quả thật yêu anh.” Nói xong lời cuối cùng, ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện, mình nhịn không được nở nụ cười.
Mà ở bên kia điện thoại, nghe thiếu niên nhà mình bày tỏ tình yêu, người đàn ông cao ngất tao nhã bỗng nhiên dừng bước. Hắn đang ở một yến tiệc cử hành tại Hollywood Beverly Hills, tụ tập rất nhiều minh tinh nổi tiếng, trên tiệc rượu ăn uống linh đình, nói cười rộn rã, mọi người đều đang chuẩn bị cho giải Oscar sắp đến.
Tần Trình nâng bước đến ban công, cảm nhận gió đêm lành lạnh, hồi lâu, nói: “Nhưng mà tiểu Hủ, anh thật sự nhớ em.”
Đây chỉ là một câu trần thuật đơn giản, nhưng Dung Hủ đã từ từ mở to hai mắt, sau một lúc lâu, mới bỗng nhiên hiểu rõ ý của người đàn ông đó.
Nói rất nhiều lần “anh nhớ em”, quả thật nghe có hơi chán, nhưng từ đầu tới đuôi, người đàn ông đó chỉ là đang nói lời thật lòng mà thôi.
Anh nhớ em.
Anh thật sự rất nhớ em.
Vô cùng vô cùng vô cùng nhớ, ngoại trừ anh nhớ em, anh thật sự không nghĩ ra phải nói cái gì, mới có thể biểu đạt tâm tình của anh hiện tại.
Dường như có một cảm xúc ấm áp chậm rãi xuất hiện trong lòng, thiếu niên bất đắc dĩ cong môi, trên mặt là tươi cười xán lạn, giọng điệu nói chuyện lại chân thành tha thiết nghiêm túc: “Tần Trình, em cũng nhớ anh. Giải Oscar sắp đến… ba ngày sau gặp.”
Cẩn thận nhấm nháp câu nói ngắn gọn của thiếu niên nhà mình, Tần Trình cười nhạt: “Ừm, ba ngày sau gặp.”
Ngày hôm sau, Dung Hủ kết thúc một cuộc phỏng vấn tạp chí, liền một mình rời khỏi Hoa Hạ, bay đến nước Mỹ bên kia bờ đại dương.
Trước đó trên giải Kim Hùng Berlin, «Ba nghìn hai trăm dặm» không thể bắt được giải thưởng lớn nào, chỉ đạt được vài giải thưởng kỹ thuật. Mà lần này, «Ba nghìn hai trăm dặm» cũng đạt được đề cử Oscar, giải kịch bản xuất sắc nhất, giải camera xuất sắc nhất, giải nhạc phim xuất sắc nhất, nữ phụ xuất sắc nhất và…
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Chẳng hạn như bộ phim «Tầng mây màu đen», thời gian chuẩn bị giai đoạn trước tương đối dài, cần mời rất nhiều minh tinh lớn đến làm khách mời. Mà «Trang hoa la» thì giai đoạn chuẩn bị trước và trong lúc quay phim đều tương đối lâu, về phần «Không tiếng động» thì lại hoàn toàn không cần hao phí thời gian quá dài, bởi vì đây là một bộ phim vườn trường hết sức đơn giản, cảnh tượng yêu cầu không khó, hiệu ứng hậu kỳ đơn giản.
Phim của lão Hult yêu cầu kỹ thuật hiệu ứng hết sức phức tạp. Năm trước lúc ở liên hoan phim Berlin Tần Trình đã nói qua về bộ phim này với Dung Hủ, lúc ấy Tần Trình chỉ nhắc qua đại khái, cũng không có kỹ càng tỉ mỉ nhiều lời, nhưng mà thực rõ ràng, bộ phim này tất nhiên sẽ cần kỹ thuật hiệu ứng cực mạnh.
Bộ phim này là một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, một trong hai nam nhân vật chính là người máy hình người, bối cảnh câu chuyện là ở thời đại công nghệ cao vài chục năm sau. Nếu như làm ẩu, sẽ giống như mấy cái phim nát hiệu ứng năm xu, không cần chuẩn bị quá nhiều. Nhưng bất luận là lão Hult, hay là Dung Hủ, Tần Trình, đều không có khả năng quay loại phim hiệu ứng năm xu đó.
La Chấn Đào cẩn thận trình bày với Dung Hủ về kết quả giao lưu của mình và lão Hult, vị đại đạo diễn Hollywood đó đương nhiên cũng muốn quay ra tác phẩm của mình sớm một chút, phòng làm việc hiệu ứng mà ông tìm đã là đứng đầu toàn cầu, nhưng muốn đạt được hiệu quả trong cảm nhận của ông, ít nhất còn cần hơn nửa năm thời gian chuẩn bị.
Vốn dĩ Dung Hủ đã cố ý dành trống ra sáu tháng cuối năm của mình, để dành riêng cho bộ phim đó, đáng tiếc người định không bằng trời định, ý bên phía lão Hult tiên sinh là, hy vọng cậu có thể chờ thêm một chút.
Đối mặt cục diện này, Dung Hủ cũng không có tự hỏi bao lâu, liền hồi âm cho La Chấn Đào: “Vậy anh La, anh xem tình huống lịch trình sang năm của em đi, thương lượng với Hult tiên sinh một chút, tận lực dành ra thời gian thích hợp.”
La Chấn Đào lập tức đáp ứng.
Chuyện bộ phim cứ như vậy tạm thời định ra, La Chấn Đào đương nhiên hy vọng Dung Hủ nhận bộ phim này, chỉ có điều hắn cũng hiểu là phải đợi lâu như vậy, đối với Dung Hủ đang ở giai đoạn phát triển có lẽ sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định. Nhưng chỉ là kế hoạch bị đảo loạn mà thôi, hắn thân là người đại diện sẽ bận một chút, phải nhanh chóng đi tìm thông cáo, bổ khuyết đoạn thời gian trống này. Còn nếu cự tuyệt đóng phim, thì ảnh hưởng đối với Dung Hủ sẽ càng lớn. Mà hắn đương nhiên không biết, Tần Trình đã xác định ký bộ phim này, nếu Dung Hủ không quay…
“Em không đi, anh tính diễn cảnh giường chiếu với ai? Hửm?”
Vừa dứt lời, đầu kia điện thoại liền vang lên một trận tiếng cười trầm thấp dễ nghe. Người đàn ông nào đó hiển nhiên vô cùng vừa lòng với phản ứng của thiếu niên nhà mình, hắn cũng không nói lời nào, chỉ thấp giọng cười, chờ đến khi Dung Hủ cười lạnh nói một câu “Tần Trình”, hắn mới nghiêm túc nói: “Tiểu Hủ, nếu không phải là em, anh liền không diễn.” Dừng một chút, lại hệt như lừa gạt mà bổ sung: “Anh khẳng định không diễn, có được không?”
Thân là minh tinh, tất nhiên sẽ quay một ít cảnh thân mật với diễn viên khác, cái này không cách nào tránh khỏi. Nhưng mà trong phim của đạo diễn Hult có rất nhiều cảnh thân thiết, không tính là phim tình sắc, nhưng so với phim điện ảnh bình thường thì cảnh thân thiết nhiều hơn không ít. Đó cũng là một trong những nguyên nhân Dung Hủ quyết định muốn nhận phim.
Chấm dứt kỳ nghỉ phép Hawaii, Dung Hủ liền đi châu Âu, tham gia tuần lễ thời trang gần nhất. Mà Tần Trình thì vẫn đang tham gia các buổi tiệc tối lớn, chuẩn bị cho giải thưởng của «Cực hạn». Đôi khi hai người cũng có thể đúng dịp ở cùng một thành phố, chạm mặt một cái, nhưng đa số tình huống vẫn là liên hệ bằng điện thoại tương đối nhiều.
Tựa như hiện tại, tán gẫu một chút về bộ phim sang năm mới quay, còn nói về tình huống gần đây. Mỗi khi nói xong lời cuối cùng, Dung Hủ chuẩn bị cúp điện thoại, người đàn ông nào đó đều sẽ đột nhiên thấp giọng hô một câu “tiểu Hủ”, chờ Dung Hủ thật sự hỏi hắn còn có chuyện gì, hắn mới giọng điệu bình tĩnh nói một câu: “Anh nhớ em.”
Lúc nói lần đầu tiên, Dung Hủ còn có thể dao động trong lòng, dịu dàng trả lời: “Em cũng nhớ anh.”
Chờ nói đến lần thứ mười, thứ hai mươi, thứ năm mươi, phản ứng của Dung Hủ chính là: “…”
Lần này trước khi cúp điện thoại lại nghe thấy câu “anh nhớ em “, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp than nhẹ một tiếng, hỏi: “Tần Trình, anh không thể đổi câu khác ư, chẳng hạn như… em yêu anh. Ừm, em quả thật yêu anh.” Nói xong lời cuối cùng, ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện, mình nhịn không được nở nụ cười.
Mà ở bên kia điện thoại, nghe thiếu niên nhà mình bày tỏ tình yêu, người đàn ông cao ngất tao nhã bỗng nhiên dừng bước. Hắn đang ở một yến tiệc cử hành tại Hollywood Beverly Hills, tụ tập rất nhiều minh tinh nổi tiếng, trên tiệc rượu ăn uống linh đình, nói cười rộn rã, mọi người đều đang chuẩn bị cho giải Oscar sắp đến.
Tần Trình nâng bước đến ban công, cảm nhận gió đêm lành lạnh, hồi lâu, nói: “Nhưng mà tiểu Hủ, anh thật sự nhớ em.”
Đây chỉ là một câu trần thuật đơn giản, nhưng Dung Hủ đã từ từ mở to hai mắt, sau một lúc lâu, mới bỗng nhiên hiểu rõ ý của người đàn ông đó.
Nói rất nhiều lần “anh nhớ em”, quả thật nghe có hơi chán, nhưng từ đầu tới đuôi, người đàn ông đó chỉ là đang nói lời thật lòng mà thôi.
Anh nhớ em.
Anh thật sự rất nhớ em.
Vô cùng vô cùng vô cùng nhớ, ngoại trừ anh nhớ em, anh thật sự không nghĩ ra phải nói cái gì, mới có thể biểu đạt tâm tình của anh hiện tại.
Dường như có một cảm xúc ấm áp chậm rãi xuất hiện trong lòng, thiếu niên bất đắc dĩ cong môi, trên mặt là tươi cười xán lạn, giọng điệu nói chuyện lại chân thành tha thiết nghiêm túc: “Tần Trình, em cũng nhớ anh. Giải Oscar sắp đến… ba ngày sau gặp.”
Cẩn thận nhấm nháp câu nói ngắn gọn của thiếu niên nhà mình, Tần Trình cười nhạt: “Ừm, ba ngày sau gặp.”
Ngày hôm sau, Dung Hủ kết thúc một cuộc phỏng vấn tạp chí, liền một mình rời khỏi Hoa Hạ, bay đến nước Mỹ bên kia bờ đại dương.
Trước đó trên giải Kim Hùng Berlin, «Ba nghìn hai trăm dặm» không thể bắt được giải thưởng lớn nào, chỉ đạt được vài giải thưởng kỹ thuật. Mà lần này, «Ba nghìn hai trăm dặm» cũng đạt được đề cử Oscar, giải kịch bản xuất sắc nhất, giải camera xuất sắc nhất, giải nhạc phim xuất sắc nhất, nữ phụ xuất sắc nhất và…
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Danh sách chương