Ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng phòng bếp, dao thái sắc bén và thớt gỗ không ngừng va chạm, phát ra tiếng “cạch cạch”.

Dung Hủ không phải là người quá biết nấu ăn, cho nên động tác xắt rau của cậu cũng không nhanh, chỉ có thể nói là bình thường, thời khắc cẩn thận không để tay mình bị thương. Cậu dùng một sợi dây cột mái tóc mình ra sau ót, nhưng trên trán có một ít tóc không cột lên được, theo động tác cúi đầu của cậu rơi ra phía trước, chặn nửa bên mặt.

Không tới một khắc, rau xanh đều đã rửa xong, xắt xong, trứng gà cũng đập hai quả. Rau xanh được đổ vào trong nồi, trước hết xào một đoạn thời gian, thừa dịp rau mềm, hương khí tràn ra, đổ nước vào trong nồi, sau đó liền bỏ mì.

Dung Hủ nghiêm nghiêm túc túc cúi đầu làm, rõ ràng là một chuyện cực kỳ đơn giản, cậu cũng làm đến vô cùng nghiêm túc.

Tần Trình liền đứng ở một bên, nâng mắt nhìn thiếu niên thật cẩn thận bỏ mì. Ánh mắt hắn nhẹ nhàng xẹt qua trên đôi mắt phượng dài nhỏ xinh đẹp kia, sóng mũi cao thẳng và đôi môi mềm mại, cuối cùng dừng trên xương quai xanh trắng nõn yếu ớt.

Lúc này Dung Hủ bỗng nhiên đưa tay vén lọn tóc mỏng trên trán ra sau đầu, quay đầu nhìn về phía Tần Trình, cười nói: “Anh ăn giấm không?”

Nhất thời không kịp phản ứng, Tần Trình nhanh chóng dời đi tầm mắt, theo bản năng hỏi: “Ăn giấm?”

Ý cười trên mặt thiếu niên càng thêm xán lạn vài phần: “Nếu anh thích ăn giấm, tôi liền giúp anh bỏ nhiều giấm một chút, bỏ nước tương ít một chút.”

Tần Trình: “…Ừm, tôi rất thích ăn giấm.”

Không bao lâu, hai tô mì rau xanh trứng gà nóng hôi hổi liền được bưng lên bàn. Rau xanh lục và trứng gà vàng cam, khiến người nhìn cực kỳ thèm ăn, Dung Hủ vốn cũng không có cảm giác quá lớn, nấu nấu thế mà cũng thấy có chút đói, liền bỏ thêm ít mì cho mình.

Bởi vì đã sớm phát hiện Tần Trình dường như có thói quen “ăn không nói”, Dung Hủ vẫn luôn chuyên tâm ăn mì. Cậu tự nhiên không có phát hiện, người đàn ông ngồi ở đối diện cậu cầm lấy chiếc đũa, chỉ động tới một ngụm mì, liền chậm rãi nuốt nuốt, nhìn chằm chằm cái bát trước mặt, do dự thật lâu mới ăn ngụm thứ hai, sau đó cực kỳ thong thả mà ăn ngụm thứ ba.

… Luyến tiếc, đã mấy tháng chưa ăn đồ thiếu niên tự mình làm, lúc này sao nỡ!

Vì thế chờ Dung Hủ ăn xong, cậu vừa nhấc đầu, thế mà phát hiện Tần Trình chỉ ăn một nửa. Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Dung Hủ nhíu mày, hỏi: “Sao không ăn? Không phải anh chưa ăn cơm chiều sao, là hương vị mì này có chỗ nào không khống chế tốt hả?” Dừng một chút, Dung Hủ hỏi: “Anh có bệnh sạch sẽ không?”

Tần Trình đang gắp một cọng rau xanh bảo bối tỉ mỉ thưởng thức, đột nhiên nghe nói như thế, hắn theo phản xạ trả lời: “Không có.”

Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một đôi đũa vói vào trong bát mình, nhẹ nhàng kẹp lấy một sợi mì đứt!

Tần Trình: “!!!”

Hai mắt phút chốc trợn to, Tần Trình lập tức ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn thiếu niên ở trước mắt. Ai ngờ người sau căn bản không chú ý tới vẻ mặt kinh hãi của hắn, mà là tinh tế nhai sợi mì kia, sau một lúc lâu, mới cười nói: “Hình như là chua hơn của tôi một chút, có điều tôi nhớ rõ, anh nói anh thích ăn giấm nhỉ?”

Tần Trình giọng điệu trầm thấp gật đầu: “Ừm, tôi… thích ăn giấm.”

Dung Hủ hơi hơi nghiêng đầu, lọn tóc không có buộc lên liền rơi xuống bên má, cậu cười nói: “Ngày mai tôi sẽ chú ý, vừa lúc nhìn thấy trong tủ lạnh còn có chút đồ ăn. Đúng rồi, tôi nhớ rõ hình như ngày mai anh cũng không có thông cáo, muốn cùng xem phim không?”

Tần Trình gật đầu: ngày mai cũng là cậu nấu ăn hả?!

“Tôi đi chọn một bộ phim trước đây.”

Dung Hủ bưng bát đứng dậy vào phòng bếp, mà ở sau lưng cậu, người đàn ông nào đó một lần nữa cầm đũa lên, nhìn chằm chằm bát mì trước mắt, không còn chầm chậm chầm chậm giống vừa rồi nữa. Đều nói lúc ăn mì rất khó bảo toàn tướng ăn và sự xinh đẹp, hơn nữa sau khi ăn nhanh, càng dễ dàng khiến người ta có vẻ tục khí.

Nhưng lúc Dung Hủ từ trong phòng bếp đi ra, vừa vặn nhìn thấy Tần Trình ăn xong một đũa mì cuối cùng, tư thế tao nhã bình thản, giống như ngồi ở nhà ăn cao cấp. Mười lăm phút vừa rồi, người đàn ông này chỉ ăn không đến một nửa, nhưng hiện tại mới ngắn ngủn ba phút đồng hồ, hắn liền ăn xong toàn bộ.

Chợt nhìn, Dung Hủ còn có chút kinh ngạc, cậu nhìn nhìn xung quanh, tầm mắt không tự giác nhìn thoáng qua thùng rác bên cạnh bàn ăn: ý, không có mì. Chẳng lẽ nói, hắn thật sự ăn hết rồi? Không phải mới nãy còn cảm thấy có hơi chua, không quá hợp khẩu vị sao? Ôm loại tâm tình hoang mang này, Dung Hủ hỏi: “Xong rồi?”

Tần Trình ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, ý vị sâu xa gật đầu: “Ừm.”

Hai người bỏ tô vào trong máy rửa bát, chờ sau khi rửa mặt một phen, Tần Trình đi vào phòng chiếu phim. Mới vừa vào cửa, hắn liền nhìn thấy thiếu niên tuấn tú xinh đẹp kia kiễng mủi chân, duỗi cánh tay, dường như muốn lấy bộ DVD đặt ở tầng cao nhất.

Tuy nói là chiều cao 185cm, nhưng mà ngăn tủ cao nhất đặt DVD ước chừng có hai mét, Dung Hủ chỉ có thể nhìn thấy một cái tên, lại rất khó lấy ra. Hôm trước cậu mới xem giới thiệu liên quan đến bộ phim điện ảnh này, có vài phần giống với một kịch bản mà vừa rồi La Chấn Đào gửi cho mình, cho nên rất muốn lấy đến xem.

Đây là lần đầu tiên cảm thấy chiều cao mình có chút không đủ, Dung Hủ lại kiễng mũi chân một chút, đầu ngón tay đã sắp đụng tới bản DVD kia, đột nhiên, một bóng dáng cao lớn phản chiếu trên ngăn tủ trước mặt cậu. Ánh sáng bị đối phương toàn bộ che khuất, Dung Hủ hơi hơi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đã thấy Tần Trình kiễng mủi chân lấy được bộ DVD kia, hạ mắt nhìn cậu: “Muốn xem cái này sao?”

Khoảng cách giữa hai người chỉ có mười cm ngắn ngủi, hơi thở nam tính mạnh mẽ nồng đậm quẩn quanh giữa mũi, Dung Hủ thoáng ngửa đầu, có thể thấy rõ trong mắt người đàn ông lắng đọng thâm trầm. Đã từng có fan điện ảnh nói qua, con người Tần Trình xuất chúng nhất chính là khí chất, dễ nhìn nhất chính là đôi mắt. Đôi mắt hắn không giống rất nhiều người Hoa Hạ mang theo một chút màu nâu hoặc là màu hổ phách nhạt, hắn chính là màu đen thuần túy, thâm thúy đến độ có thể hút người vào đó.

Từ một góc độ nào đó, còn có thể nhìn thấy một chút xanh thẳm di truyền từ bà ngoại của hắn.

Nhìn nhìn, Dung Hủ theo bản năng lui lui ra sau, phía sau lưng sắp sửa đụng lên ngăn tủ DVD. Tần Trình nhíu mày, phản ứng nhanh chóng vươn tay chắn sau lưng Dung Hủ, vì thế mu bàn tay hắn và ngăn tủ chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang không nhỏ.

Dung Hủ lập tức phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Làm sao vậy, vừa rồi đụng vào chỗ nào rồi, không có việc gì đi?”

Ngón tay người đàn ông thon dài thẳng tắp, nhưng trên mu bàn tay có một vết đỏ, không rách da cũng không đổ máu, chỉ là đụng đỏ mà thôi. Tần Trình nhẹ nhàng lắc tay: “Không có gì, cậu muốn xem bộ phim này à?”

Dung Hủ phút chốc tỉnh táo lại, cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, cười cong mắt: “Ừm, chúng ta liền xem bộ này đi.”

Bộ phim này là một bộ điện ảnh nước Mỹ, chiếu tám năm trước, kể câu chuyện một cảnh sát đấu trí đấu dũng với một bọn cướp. Làm phim thương nghiệp hai nam chính chế tác lớn, lúc ấy bộ phim điện ảnh này thổi quét phòng bán vé trên trăm tỷ tại toàn cầu, hai diễn viên chính đều là minh tinh hạng một nước Mỹ, trở thành kinh điển trong lòng rất nhiều người.

Phim điện ảnh có thể trở thành kinh điển, chất lượng tất nhiên rất có đảm bảo, không bao lâu, Dung Hủ liền đắm chìm trong bầu không khí phim, chậm rãi quên hơi thở lưu lại ở mũi, thuộc về đối phương vừa rồi. Mà bên kia, bộ phim điện ảnh này Tần Trình đã sớm xem qua, dù nội dung có khẩn trương kích thích, khiến người ta hồi hộp như thế nào nữa, thì giờ phút này hắn cũng luôn không yên lòng nhìn màn hình, đồng thời dùng ánh mắt lén lút ngắm thiếu niên bên cạnh.

Thừa dịp Dung Hủ không chú ý, hắn lặng lẽ gửi một cái tin nhắn: [ tôi muốn quay càng nhiều phim. ]

Nhìn thấy tin nhắn khóe miệng Từ Tấn kéo kéo, trực tiếp hồi âm: [ ha? Tuần trước không phải là mới giúp cậu nhận một bộ phim của Triệu đạo sao, tháng sau liền vào đoàn phim, vầy còn chưa đủ? ]

Tần Trình hạ mắt nhìn thoáng qua màn hình di động, thản nhiên chỉ trích: [ anh phải có chút lòng cầu tiến, đừng có thỏa mãn với hiện tại. ]

Từ Tấn tức giận đến thiếu chút nữa đập di động: “…”

Rốt cuộc là ai không có lòng cầu tiến, ai thỏa mãn với hiện tại hả!!!

Từ Tấn tự nhiên không rõ vị đại thiếu gia dưới tay hắn lại nảy sinh tâm tư lệch lạc gì, chả hiểu sao mà đặc biệt chiến sĩ thi đua lên. Mà hắn đương nhiên cũng không biết, giờ phút này, ánh mắt người đàn ông nào đó nhẹ nhàng bay tới ngăn tủ DVD trong phòng chiếu phim ——

Tất cả trong này phải đều là tác phẩm của hắn… ừm, nên như vậy.

Thời gian hai giờ vội vàng mà qua, xem phim xong, Dung Hủ không khỏi cảm thấy một trận mất mát. Sau khi phụ đề xuất hiện, cậu cũng không có lập tức tắt DVD, mà là an an tĩnh tĩnh xem xong danh sách tất cả diễn viên, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Tần Trình, cười nói: “Tôi cảm thấy Jennifer diễn xuất thật tốt, lúc đó tuy rằng cô ấy thực trẻ tuổi, diễn xuất không bằng hiện tại, nhưng cô ấy trong bộ phim này sắm vai nữ chính rất có linh khí.”

Nói tới chuyện ở phương diện công việc, Tần Trình cũng đứng đắn lên, gật đầu nói: “Ừ, Jennifer là dựa vào bộ phim này để ra mắt, diễn xuất của cô ấy luôn không tồi.”

Hai người lại hàn huyên chốc lát, thảo luận một ít về vấn đề chi tiết miêu tả và phương thức biểu đạt của diễn viên trong bộ phim này, cuối cùng mỗi người về phòng ngủ của mình.

Dung Hủ cười tủm tỉm phất phất tay, hơn phân nửa bàn tay đều giấu ở trong tay áo, giống như một con mèo nhỏ đáng yêu: “Ngủ ngon.”

Tần Trình đã bị một phát xuyên tim, ánh mắt sâu thẳm, nghiêm túc phất tay: “Ừm… Ngủ ngon.”

Sau khi trở lại phòng ngủ Dung Hủ bắt đầu cẩn thận đọc vài kịch bản khác La Chấn Đào gửi lại đây, mà Tần Trình lại là một tay che mặt, dựa vào ván cửa trấn định một hồi lâu, lúc này mới nâng bản mặt than kia lên, mặt không đổi sắc lấy từ trong túi ra một cái di động khác, yên lặng khởi động máy.

Sau đó… chết máy.

Hơn một ngàn bình luận và chia sẻ khiến cái di động quả táo mới mua này lag đến không kiềm chế được, chờ thêm ba phút đồng hồ, rốt cuộc Tần Trình nhấn mở weibo của mình. Sau khi xác nhận đây thật sự không phải là nick chính của mình, hắn nhấn mở trang chủ, nhìn cái weibo mình mới đăng.

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm:: #Tầng mây màu đen# #Tần Trình# #Dung Hủ# #Trình Dung# thật là hay, lại xem thêm một lần, Dung Dung chume chume chume =3= {hình ảnh} ]

Tần Trình: “…”

Nội dung không có một chút vấn đề, nhưng hình ảnh sao lại là mặt Dung Hủ đang ngủ!!!

Rõ ràng phải là ảnh một trăm vé xem phim «Tầng mây màu đen» mà ngày hôm qua hắn lén lút bảo Từ Tấn mua, tỉ mỉ bày thành một hình trái tim, lại sử dụng cách chụp ảnh tốt nhất, đã trải qua hậu kỳ xử lý chứ!!!

Còn trong tấm ảnh này, thiếu niên nho nhỏ cuộn mình trên ghế, đầu lệch sang bên cạnh, lẳng lặng ngủ. Sợi tóc mềm mại rơi ở giữa trán cậu, lông mi vừa dài vừa dày, không biết là ngủ bao lâu, hai má còn mang theo một chút hồng nhạt. Làn da trắng nõn, an bình tốt đẹp, vừa thấy liền biết là ảnh chụp, hơn nữa là ảnh chụp cận!

Sau khi nhấn mở bình luận phía dưới, Tần Trình nhìn trong chốc lát, đột nhiên phát hiện có chút không đúng.

Hắn lập tức mở tài khoản alimama của mình ra, gửi câu hỏi qua. Chủ tiệm rất nhanh hồi âm: [ thân, ngài mua chính là gói quà lớn 38888 “một con rồng hot internet thành danh” ưu đãi nhất nha ~ tặng kèm các hạng mục phong phú fan thuỷ quân cao cấp, thuỷ quân cao cấp bình luận, thuỷ quân cao cấp share bài. Chúng tôi đã giúp ngài đem weibo mới nhất nâng đến đầu đề trang chủ của fan, nếu vừa lòng, thân, cho cái khen ngợi năm sao nha, moaz moaz moaz, chờ mong lần hợp tác tiếp theo =3= thuỷ quân Phúc Oa Bài, bạn đáng giá có được ~(≧▽≦)~]

Tần Trình: “…”

Đánh giá kém!!!

Nhưng mà bất luận cho đánh giá kém như thế nào, chuyện đã qua hơn hai giờ, có làm thế nào, cũng là không thể sửa chữa. Nhưng Liên Dung Tranh Tử Hãm cũng không biết, đây chỉ là một bắt đầu của việc hắn hot khắp giới fan, kế tiếp… không có hot nhất, chỉ biết càng hot hơn…

Hết chương 60

Tần Tranh Tranh: bảo bảo thật sự chỉ muốn khiêm tốn khoe khoang một trăm vé xem phim tạo thành hình trái tim tình yêu xíu thôi mà (┬_┬)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện