Buổi chiều, các phi tần thay y phục xong xuôi, đến cung Tê Phượng tạ ơn, lại phải tới bái phỏng chủ vị nương nương các cung.

Tam phẩm trở lên của Đại Cảnh triều có thể gọi là chủ vị chỉ có Hứa phi, Tố phi và Diệp phi.

Đi xong ba chỗ, các phi tần mới tấn phong mệt mỏi vô cùng, các nương nương cứ ứng phí cũng mệt mỏi hết sức.

Một ngày dài dằng dặc cuối cùng cũng qua đi.

Diệp Tư Nhàn rốt cuộc có thể cởi xuống mũ phượng và triều phục nặng nề, tắm rửa thay y phục sau đó thay xiêm y mềm mại mặc trong nhà.

Lúc này nàng đã tắm xong đang tựa lên giường mỹ nhân, mặc cho Viên Nguyệt và Xảo Yến giúp nàng chải mái tóc đen nhánh nhu thuận.

Răng lượt tỏa ra mùi gỗ tử đàn thơm ngát lướt qua da đầu trắng nõn, lướt qua tóc dài đen nhánh mềm mại, Diệp Tư Nhàn thoải mái nhắm mắt lại.

''Cảnh Châu ngủ rồi à? Ban ngày nó có náo loạn không?''

Viên Nguyệt cười lắc đầu: ''Công chúa hôm nay rất khéo léo, tiểu Trù phòng làm bánh ngọt sữa trâu, Công chúa vừa ăn vừa vụng về nói phải giữ lại cho mẫu phi, nô tỳ muốn ăn cũng không cho'' Viên Nguyệt cười nhẹ nhàng nói.

Diệp Tư Nhàn không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt khẽ gật đầu.

Phát giác được chủ tử không vui, Viên Nguyệt và Xảo Yến cho hạ nhân lui xuống, chỉ còn ba chủ tớ thì thầm với nhau.

''Nương nương, người đừng khó chịu, Hoàng thượng luôn đối xử tốt nhất với người, đã nhiều năm như vậy rồi không cho ai tiến cung, ngay cả Hoàng hậu cũng vứt qua một bên, sao có thể thay đổi bất thường được?'' Viên Nguyệt khuyên.

Xảo Yến cũng đau lòng: ''Đúng vậy đó nương nương, những người kia đều là Hoàng thượng bất đắc dĩ phải nhận vào, cũng không phải ý của Hoàng thượng, người tuyệt đối đừng sinh ra hiềm khích với Hoàng thượng''

Hai người ngươi một câu ta một câu, Diệp Tư Nhàn suy nghĩ một hồi mới chậm rãi gật đầu,

''Ta biết rồi''

Thấy chủ tử ngẩn người, dáng vẻ buồn ngủ, Viên Nguyên và Xảo Yến cũng không nói thêm gì, chỉ trầm mặc một người chải tóc, một người tỉ mỉ bôi nước hoa hồng.

Trong phòng an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của ba người.

Khóe mắt Diệp Tư Nhàn có nước mắt, mơ màng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong mộng trông thấy Triệu Nguyên Cấp từ ngoài cửa đi vào, mặt mũi tràn đầy vẻ lạnh lùng xua tay với nàng.

Hắn nói: ''Diệp phi, nhiều năm nay trẫm sủng ngươi, ngươi chỉ sinh cho trẫm có một đứa con gái, trẫm rất thất vọng, sau này trẫm phải dồn hết sức lực sủng những người mới này, trẫm phải sinh con nối dõi cho Đại Cảnh triều''

Hắn còn nói: ''Nể tình ngươi sinh cho trẫm một nữ nhi, không giáng phân vị của ngươi, nhưng sau này trẫm sẽ ít đến, người của Nội vụ phủ nếu bắt nạt ngươi thì đi tìm Hoàng hậu đi''

Hắn nói xong cũng không quay đầu mà rời đi, vẫn long hành hổ bộ như vậy, vẫn là bóng lưng dứt khoát như thế.

Diệp Tư Nhàn kêu gào muốn tắt cả tiếng, nhưng hắn vẫn không quay đầu.

''Nhàn Nhàn?''

''Nhàn Nhàn?''

Từng tiếng gọi quen thuộc truyền đến bên tai, Diệp Tư Nhàn khóc tỉnh lại.

Ánh mắt xuyên qua hai mắt đẫm lệ mơ hồ, rơi vào trên nét mặt vừa lo lắng vừa đau lòng của Triệu Nguyên Cấp, nàng gần như không phân rõ được là trong mộng hay là hiện thực, khóc nức nở nhào vào trong ngực hắn.

''Lời người vừa nói đều là thật sao?''

''Không phải là người sẽ không tới nữa sao? Sao người lại tới đây?''

Diệp Tư Nhàn ghé vào vai hắn nghẹn ngào nói, trong lòng có một nỗi oán khí lớn, đột nhiên không kịp chuẩn bị, nàng cắn vào tay Triệu Nguyên Cấp.

Đau đớt như kim châm muối xát nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, Triệu Nguyên Cấp cau mày kêu lên một tiếng đau đớn, dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy nàng.

''Sao lại nằm mộng rồi? Khóc tới mức này?''

Diệp Tư Nhàn lúc này mới ý thức được, vừa rồi là mình nằm mơ, nhưng rõ ràng là chân thật vậy mà, ngay cả sự lạnh lùng trong mắt của hắn cũng sinh động như thật.

''Người tới khi nào vậy? Lúc nãy người nói cái gì? Viên Nguyệt với Xảo Yến đâu?''

Diệp Tư Nhàn hỏi từng câu, khuôn mặt nhỏ hung dữ, biểu lộ hùng hổ dọa người.

Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười, vuốt vuốt mái tóc ướt mồ hôi trên trán nàng.

''Thời gian trẫm đến vừa tầm một chén trà, cũng không có nói câu nào hết, Viên Nguyệt với Xảo Yến chờ ở bên ngoài, nàng còn vấn đề gì không? Ái phi của trẫm?''

Lông mày của hắn giãn ra, lộ ra vẻ mỏi mệt giấu ở hai đầu lông mày.

Diệp Tư Nhàn dần dần thanh tỉnh, mới phát hiện hôm đó mình ngày nghĩ nên đêm mộng, trong lòng không hiểu sao thấy xấu hổ.

Thế là nàng hơi cúi đầu túm lấy khăn tay, kể ra đầu đuôi gốc ngọn chuyện mới thấy trong mơ.

Cuối cùng còn ngẩng đầu hỏi Triệu Nguyên Cấp.

''Muộn như vậy, người thật sự sẽ không nói với thiếp cái này chứ?''

Triệu Nguyên Cấp cười khổ không thôi, hung hăng nhéo lên mông nàng một cái.

''Lại bắt đầu nói hươu nói vượn, hôm nay trẫm bận bịu cả ngày, phía bắc lại có trận tuyết lớn, rất nhiều bách tính chết cóng, còn phía nam giặc cướp cũng ngày càng ngông cuồng;

Hắn ôm lấy nàng, nằm chen lên giường mỹ nhân, thở phào một hơi.

''Lúc đầu vừa phê xong tấu chương, định tới chỗ của nàng ăn chút gì đó, nhưng không ngờ vào cửa là bị nàng thẩm vấn, nàng nói xem trẫm có oan không?''

Diệp Tư Nhàn càng xấu hổ hơn, đầy bụng áy náy cúi đầu.

''Cũng không phải oan như vậy, người là Hoàng thượng, là Hoàng thượng của người trong thiên hạ,thần thiếp chỉ là một nữ tử nho nhỏ, cũng không dám thẩm vấn''

''Hoàng thượng của người trong thiên hạ?'' Triệu Nguyên Cấp chậm rãi ung dung thưởng thức câu nói này, ý cười trong mắt dần dần xua đi mỏi mệt.

Hắn tách vai Diệp Tư Nhàn ra, cười như có như không nhìn nàng.

''Sao vậy? Ăn dấm rồi à?''

''Không có!''

''Sao trẫm thấy là có mà?''

''Thiếp nói không có là không có...ư ưm''

Đế vương bá đạo giáng xuống một nụ hôn nóng như lửa đốt, Diệp Tư Nhàn vừa thẹn vừa xấu hổ làm ổ trong ngực hắn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

Ban đêm cuối tháng mười, gió lạnh bên ngoài lạnh thấu xương, trong Trữ Tú Cung ấm áp như xuân.

Trữ Tú Cung vẫn là Trữ Tú Cung, Diệp Tư Nhàn như cũ vẫn là Diệp Tư Nhàn, tất cả đều không thay đổi.

Về phần giấc mộng kia, cuối cùng chỉ là một suy tưởng ra mà thôi.

Triền miên đêm nay nhất định là khó quên, Diệp Tư Nhàn nhắm chặt hai mắt, cảm thụ được sự chiếm hữu mãnh liệt của Đế vương, nàng rốt cuộc không nhịn được phát ra tiếng vang.

Mà thanh âm tinh tế vỡ nát này, càng làm cho người nào đó điên cuồng hơn.

Lúc bão tố mãnh liệt rốt cuộc cũng kết thúc, Diệp Tư Nhàn mồ hôi đầy người vùi trong chăn mềm, không thể động đậy nữa.

''Không phải người nói...mệt sao? Đói bụng rồi?''

Triệu Nguyên cấp ôm cả bọc chăn và nàng vào trong ngực, cười xấu xa.

''Ăn no bụng trước rồi hẵng nói''

Mặt Diệp Tư Nhàn lại bắt đầu đỏ, nhưng lúc này ngay cả sức để đánh lên ngực hắn cũng không có, chỉ có thể ngoan ngoãn làm ổ trong ngực hắn.

Cứ nằm vậy hồi lâu, lâu đến lúc Diệp Tư Nhàn sắp chìm vào giấc ngủ, Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên chồng chất từng nụ hôn lên trán nàng.

''Nhàn Nhàn, nàng yên tâm''

Diệp Tư Nhàn mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa vặn trông thấy màu trắng bạc nơi phương xa xuyên qua cửa sổ.

Nàng nghe thấy Triệu Nguyên Cấp lại nói bên tai nàng.

''Trẫm sẽ không để các nàng ấy ở trong lòng, nhưng sẽ tới làm bộ một chút, không thể gϊếŧ đám Ngự sử kia được, chỉ có thể qua loa phụ họa bọn hắn''

Cái gọi là văn liều chết can gián, võ tử chiến, nếu quan văn thật sự bị gϊếŧ vì khuyên giải, đó chính là hôn quân gϊếŧ hiền thần, hắn sẽ bị người trong thiên hạ mắng tới chết, triều thần cũng sẽ náo động.

Triệu Nguyên Cấp hiểu rõ đạo lý này, làm sao có thể rơi vào điểm sơ hở này được.

''Cuộc mua bán này tính thế nào cũng là làm bộ cưới một bầy nữ nhân nhét vào hậu cung, ngược lại là có lời''

Diệp Tư Nhàn nghe xong thì mơ hồ.

''Thì ra, Hoàng thượng làm ăn ở đây, còn có lời nữa''

Triệu Nguyên Cấp cười như có như không nhướng mày: ''Nếu không thì nàng nghĩ là thế nào?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện