Bảy giờ tối một nhóm đông tập trung trước cửa quán ăn Nguyệt Lâu, Hàn Đăng Kỳ và Bạch Tôn lên xe đi trước. Tiểu Hy lên chiếc xe màu đen 12 chỗ phía sau với Trần Đại, Lâm Tố Tố, Triệu Tử Hiên cùng vài đàn em.
Có tổng cộng bốn chiếc xe màu đen 12 chỗ ngồi kiểu dáng giống hệt nhau xuất phát nhưng chỉ duy nhất một chiếc xe đang chở hàng đi sau cùng.
Tiểu Hy mặc một bộ đồ thể thao màu đen ôm một giỏ đồ ăn vặt ngồi ở bên cạnh Triệu Tử Hiên, hàng ghế phía sau lưng Trần Đại. Những lúc căng thẳng như thế này chỉ có lấp đầy cái mồm mới khiến người ta bớt run rẩy hơn thôi.
Cô không biết bọn họ sẽ giao dịch ở đâu nhưng ai cũng mang theo súng riêng cô là không có tấc sắt nào trong tay, Bạch Tôn nói lát nữa sẽ có cảnh sát mai phục đánh úp, trong lúc ai cũng lo cho thân mình ai sẽ lo cho cô đây? Còn phải lấy lòng tin nơi Trần Đại nữa.
Không gian tĩnh lặng trong chuyến xe đầy mùi thuốc súng bị tiếng nhai snack của Tiểu Hy phá vỡ, những người có mặt trong xe quay đầu nhìn cô, Triệu Tử Hiên nhíu mày nhắc nhở.
"Đang làm nhiệm vụ chứ không phải đi dã ngoại, nghiêm túc một chút đi."
Anh phải trải qua mấy vòng xác nhận thân phận của Trần Đại mới được ngồi trên chiếc xe này, còn Tiểu Hy không một cuộc thử lòng đã được mang đi. Anh biết Trần Đại có ý với cô nhưng loại người như hắn thích nhất là ăn xong rồi quẹt mỏ, ai biết được hắn có đang tính kế gì không, anh chỉ sợ tính cách ngây ngô của vợ mình chọc giận hắn.
Tiểu Hy lại không mảy may quan tâm đến những gì Triệu Tử Hiên nói, càng không để ý đến ánh mắt hăm dọa của anh, bây giờ anh đối với cô là thần tượng, mặc tạp dề nướng bánh hay là một trung úy cảnh sát đều tuấn soái như nhau, nếu không phải ở đây có nhiều người thì cô đã đè anh ra hôn cho thật đã rồi.
Nhưng nói gì thì nói đây không phải là nơi để đùa, cô dồn miếng snack cuối cùng vào miệng rồi chồm lên ghế của Trần Đại đưa cho hắn một bịch snack khoai lang: "Lão đại, ăn một chút đi."
Trần Đại còn chưa cầm Lâm Tố Tố đã giật lấy từ trên tay cô lớn tiếng: "Cô tưởng làm vậy là đáng yêu sao, dẹp ngay cái trò trẻ con này đi."
Cái con gà mái lông vàng, tôi còn chưa tính sổ với cô chuyện ve vãn chồng của tôi đâu. Lâm Tố Tố dữ tợn, Tiểu Hy cũng không vừa, cô giật lại bịch snack từ tay cô ta thản nhiên nói.
"Cái này là tôi để dành cho lão đại, đâu có cho cô, cô có xin tôi cũng không cho đâu." Tiểu Hy xé bịch snack đưa cho Trần Đại nịnh nọt: "Lão đại, ăn một miếng trẻ năm tuổi."
Trần Đại nheo mắt nhìn Tiểu Hy, lỗ tai còn ong ong tiếng tranh cãi của hai người phụ nữ, đám người trong xe tưởng rằng hắn sẽ mắng Tiểu Hy một trận nhưng không, hắn nhận lấy túi snack bốc một miếng bỏ vào miệng.
Lâm Tố Tố tức đến run tay nhưng không thể làm gì, Tiểu Hy nhướng mày đá mi với cô ta mở to khẩu hình nhép rõ từng chữ "cô còn non lắm."
Tiểu Hy thu người lấy chân khều khều bàn chân của Triệu Tử Hiên, anh cắn môi nhìn thẳng phía trước, bàn tay túm lấy tay của cô ở dưới ghế. Cô gái này chẳng lúc nào chịu ngồi yên cả, ở sau lưng Trần Đại mà còn dám trêu chọc anh.
Đoàn xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa đến nơi, hai bên đường đã mất đi ánh sáng chỉ toàn cây với cây, con đường này hình như là dẫn tới biên giới.
Ngay khi đến ngã ba, hai chiếc xe đằng trước tẻ ra hai hướng, chiếc xe của Trần Đại đi thẳng. Tiểu Hy bắt đầu hồi hộp nắm chặt vạt áo của Triệu Tử Hiên, anh kéo tay cô giấu dưới áo của mình thay cho một lời động viên tinh thần, ở gần cô lâu ngày anh bị nhiễm sự liều lĩnh của cô rồi, lỡ Trần Đại mà biết thì chết toi.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn rồi dừng lại bên một rừng cây cao su, xung quanh yên ắng rất đáng sợ. Tiểu Hy nghe tiếng tim mình đập thình thịch, trước giờ cô chưa từng tham gia vào cuộc hỗn chiến nào, chưa thực hành đã trực tiếp trải nghiệm, thật là biết đùa.
Một lát sau có ba chiếc xe 16 chỗ chạy vào, chúng quay sẵn đầu xe, đợi chừng vài phút mới bước ra bên ngoài. Nhìn vẻ bề ngoài có lẽ là người của nước khác.
Trần Đại và đám đàn em lần lượt xuống xe, tên đứng cao nhất phía bên kia có bộ râu quai nón vô cùng bặm trợn, hắn nói vài câu tiếng anh với Trần Đại rồi tiến hành giao hàng.
Chiếc xe chở hàng di chuyển lên trên, từng thùng hàng được vận chuyển nhẹ nhàng sang chiếc xe mới vừa tới. Tiểu Hy đứng sau lưng Triệu Tử Hiên không dám ngó nghiêng, sợ sẽ bị nghi ngờ nhưng mà mấy anh cảnh sát bao giờ mới đến, cảm giác hồi hộp này đáng sợ quá.
Hàng đã chất xong lên xe, tên râu quai nón kia cười tươi lộ mấy cây răng trắng muốt trong bóng tối, hắn cho người mang tiền chất lên xe của Trần Đại, cuộc giao dịch đến giờ phút này vô cùng suôn sẻ.
Trần Đại đốt cho khách hàng của mình một điếu xì gà nhìn hai vali tiền cuối cùng được xếp lên xe, ngay lúc cả hai định nói lời tạm biệt thì. "Pằng."
Tiếp theo đó là một loạt tiếng súng cùng tiếng còi xe cảnh sát, đám người nhốn nháo vội vội vàng vàng tìm cách leo lên xe chạy trốn nhưng cảnh sát đã xông tới nơi, bọn họ chỉ còn cách chạy tán loạn tìm cách thoát thân. Tiểu Hy bủn rủn chân tay ôm đầu chạy tìm chỗ nấp, trong lúc cấp bách quên luôn chồng mình.
Khu rừng cao su yên ắng bây giờ loạn lên với âm thanh chết chóc. Thân cây cao su không đủ lớn để che chắn cho một người, chỉ có thể nhờ bóng tối giấu đi đôi chút.
Trần Đại cầm chắc súng thầm chửi thề, dạo này không có chuyến hàng trót lọt, chẳng lẽ đúng như Trần Nhị nói trong nội bộ có gián điệp, vết sẹo trên trán căng ra đáng sợ, hắn rất muốn giết người, suy nghĩ trong đầu vừa dứt thì đạn trong súng hắn mất liền năm viên bắn về phía đám cảnh sát.
Tiểu Hy trốn chui trốn nhủi chạy hết cây này đến cây kia ẩn nấp, cô cũng muốn làm anh hùng nhưng trong tay cô không có vũ khí, lỡ tay thiện xạ nào đó bắn lạc đạn trúng cô thì tiêu đời.
Từ vị trí này cô có thể nhìn thấy cảnh sát đã bắt được vài đàn em của Hắc Miêu và cả đàn em của tên râu quai nón kia, cô phải đi tìm Trần Đại, phải hộ giá hắn thoát khỏi trận tai ương này.
Nghĩ là làm Tiểu Hy khom lưng rời đi nhưng còn chưa bước được hai bước đã bị túm áo kéo lại, cô giật mình suýt nữa đã hét lên nhưng người kia nhanh hơn bịt miệng cô lại: "Là anh đây."
Triệu Tử Hiên đi tìm cô nãy giờ muốn vã mồ hôi, cô trốn đâu không trốn lại chọn chỗ trống không này mà trốn, anh dúi vào tay cô khẩu CZ75 của mình nói nhỏ: "Giữ phòng thân, đừng bắn lung tung."
Triệu Tử Hiên vừa dứt lời thì viên đạn đồng trong khẩu súng của anh bay ra ngoài, nó sượt ngang mép da trên cánh tay anh rồi rim thẳng vào thân cây cao su, nhựa cây chảy ra trắng toát.
Tiểu Hy giật mình thả khẩu súng xuống đất cầm tay anh lên hốt hoảng: "Anh có sao không, em không biết sử dụng súng, em lỡ tay."
Trong lúc ngơ ngơ cô cầm chắc khẩu súng nhưng thật trớ trêu lại bóp nhầm cò, suýt chút nữa cô đã ám sát chồng mình rồi.
Có tổng cộng bốn chiếc xe màu đen 12 chỗ ngồi kiểu dáng giống hệt nhau xuất phát nhưng chỉ duy nhất một chiếc xe đang chở hàng đi sau cùng.
Tiểu Hy mặc một bộ đồ thể thao màu đen ôm một giỏ đồ ăn vặt ngồi ở bên cạnh Triệu Tử Hiên, hàng ghế phía sau lưng Trần Đại. Những lúc căng thẳng như thế này chỉ có lấp đầy cái mồm mới khiến người ta bớt run rẩy hơn thôi.
Cô không biết bọn họ sẽ giao dịch ở đâu nhưng ai cũng mang theo súng riêng cô là không có tấc sắt nào trong tay, Bạch Tôn nói lát nữa sẽ có cảnh sát mai phục đánh úp, trong lúc ai cũng lo cho thân mình ai sẽ lo cho cô đây? Còn phải lấy lòng tin nơi Trần Đại nữa.
Không gian tĩnh lặng trong chuyến xe đầy mùi thuốc súng bị tiếng nhai snack của Tiểu Hy phá vỡ, những người có mặt trong xe quay đầu nhìn cô, Triệu Tử Hiên nhíu mày nhắc nhở.
"Đang làm nhiệm vụ chứ không phải đi dã ngoại, nghiêm túc một chút đi."
Anh phải trải qua mấy vòng xác nhận thân phận của Trần Đại mới được ngồi trên chiếc xe này, còn Tiểu Hy không một cuộc thử lòng đã được mang đi. Anh biết Trần Đại có ý với cô nhưng loại người như hắn thích nhất là ăn xong rồi quẹt mỏ, ai biết được hắn có đang tính kế gì không, anh chỉ sợ tính cách ngây ngô của vợ mình chọc giận hắn.
Tiểu Hy lại không mảy may quan tâm đến những gì Triệu Tử Hiên nói, càng không để ý đến ánh mắt hăm dọa của anh, bây giờ anh đối với cô là thần tượng, mặc tạp dề nướng bánh hay là một trung úy cảnh sát đều tuấn soái như nhau, nếu không phải ở đây có nhiều người thì cô đã đè anh ra hôn cho thật đã rồi.
Nhưng nói gì thì nói đây không phải là nơi để đùa, cô dồn miếng snack cuối cùng vào miệng rồi chồm lên ghế của Trần Đại đưa cho hắn một bịch snack khoai lang: "Lão đại, ăn một chút đi."
Trần Đại còn chưa cầm Lâm Tố Tố đã giật lấy từ trên tay cô lớn tiếng: "Cô tưởng làm vậy là đáng yêu sao, dẹp ngay cái trò trẻ con này đi."
Cái con gà mái lông vàng, tôi còn chưa tính sổ với cô chuyện ve vãn chồng của tôi đâu. Lâm Tố Tố dữ tợn, Tiểu Hy cũng không vừa, cô giật lại bịch snack từ tay cô ta thản nhiên nói.
"Cái này là tôi để dành cho lão đại, đâu có cho cô, cô có xin tôi cũng không cho đâu." Tiểu Hy xé bịch snack đưa cho Trần Đại nịnh nọt: "Lão đại, ăn một miếng trẻ năm tuổi."
Trần Đại nheo mắt nhìn Tiểu Hy, lỗ tai còn ong ong tiếng tranh cãi của hai người phụ nữ, đám người trong xe tưởng rằng hắn sẽ mắng Tiểu Hy một trận nhưng không, hắn nhận lấy túi snack bốc một miếng bỏ vào miệng.
Lâm Tố Tố tức đến run tay nhưng không thể làm gì, Tiểu Hy nhướng mày đá mi với cô ta mở to khẩu hình nhép rõ từng chữ "cô còn non lắm."
Tiểu Hy thu người lấy chân khều khều bàn chân của Triệu Tử Hiên, anh cắn môi nhìn thẳng phía trước, bàn tay túm lấy tay của cô ở dưới ghế. Cô gái này chẳng lúc nào chịu ngồi yên cả, ở sau lưng Trần Đại mà còn dám trêu chọc anh.
Đoàn xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa đến nơi, hai bên đường đã mất đi ánh sáng chỉ toàn cây với cây, con đường này hình như là dẫn tới biên giới.
Ngay khi đến ngã ba, hai chiếc xe đằng trước tẻ ra hai hướng, chiếc xe của Trần Đại đi thẳng. Tiểu Hy bắt đầu hồi hộp nắm chặt vạt áo của Triệu Tử Hiên, anh kéo tay cô giấu dưới áo của mình thay cho một lời động viên tinh thần, ở gần cô lâu ngày anh bị nhiễm sự liều lĩnh của cô rồi, lỡ Trần Đại mà biết thì chết toi.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn rồi dừng lại bên một rừng cây cao su, xung quanh yên ắng rất đáng sợ. Tiểu Hy nghe tiếng tim mình đập thình thịch, trước giờ cô chưa từng tham gia vào cuộc hỗn chiến nào, chưa thực hành đã trực tiếp trải nghiệm, thật là biết đùa.
Một lát sau có ba chiếc xe 16 chỗ chạy vào, chúng quay sẵn đầu xe, đợi chừng vài phút mới bước ra bên ngoài. Nhìn vẻ bề ngoài có lẽ là người của nước khác.
Trần Đại và đám đàn em lần lượt xuống xe, tên đứng cao nhất phía bên kia có bộ râu quai nón vô cùng bặm trợn, hắn nói vài câu tiếng anh với Trần Đại rồi tiến hành giao hàng.
Chiếc xe chở hàng di chuyển lên trên, từng thùng hàng được vận chuyển nhẹ nhàng sang chiếc xe mới vừa tới. Tiểu Hy đứng sau lưng Triệu Tử Hiên không dám ngó nghiêng, sợ sẽ bị nghi ngờ nhưng mà mấy anh cảnh sát bao giờ mới đến, cảm giác hồi hộp này đáng sợ quá.
Hàng đã chất xong lên xe, tên râu quai nón kia cười tươi lộ mấy cây răng trắng muốt trong bóng tối, hắn cho người mang tiền chất lên xe của Trần Đại, cuộc giao dịch đến giờ phút này vô cùng suôn sẻ.
Trần Đại đốt cho khách hàng của mình một điếu xì gà nhìn hai vali tiền cuối cùng được xếp lên xe, ngay lúc cả hai định nói lời tạm biệt thì. "Pằng."
Tiếp theo đó là một loạt tiếng súng cùng tiếng còi xe cảnh sát, đám người nhốn nháo vội vội vàng vàng tìm cách leo lên xe chạy trốn nhưng cảnh sát đã xông tới nơi, bọn họ chỉ còn cách chạy tán loạn tìm cách thoát thân. Tiểu Hy bủn rủn chân tay ôm đầu chạy tìm chỗ nấp, trong lúc cấp bách quên luôn chồng mình.
Khu rừng cao su yên ắng bây giờ loạn lên với âm thanh chết chóc. Thân cây cao su không đủ lớn để che chắn cho một người, chỉ có thể nhờ bóng tối giấu đi đôi chút.
Trần Đại cầm chắc súng thầm chửi thề, dạo này không có chuyến hàng trót lọt, chẳng lẽ đúng như Trần Nhị nói trong nội bộ có gián điệp, vết sẹo trên trán căng ra đáng sợ, hắn rất muốn giết người, suy nghĩ trong đầu vừa dứt thì đạn trong súng hắn mất liền năm viên bắn về phía đám cảnh sát.
Tiểu Hy trốn chui trốn nhủi chạy hết cây này đến cây kia ẩn nấp, cô cũng muốn làm anh hùng nhưng trong tay cô không có vũ khí, lỡ tay thiện xạ nào đó bắn lạc đạn trúng cô thì tiêu đời.
Từ vị trí này cô có thể nhìn thấy cảnh sát đã bắt được vài đàn em của Hắc Miêu và cả đàn em của tên râu quai nón kia, cô phải đi tìm Trần Đại, phải hộ giá hắn thoát khỏi trận tai ương này.
Nghĩ là làm Tiểu Hy khom lưng rời đi nhưng còn chưa bước được hai bước đã bị túm áo kéo lại, cô giật mình suýt nữa đã hét lên nhưng người kia nhanh hơn bịt miệng cô lại: "Là anh đây."
Triệu Tử Hiên đi tìm cô nãy giờ muốn vã mồ hôi, cô trốn đâu không trốn lại chọn chỗ trống không này mà trốn, anh dúi vào tay cô khẩu CZ75 của mình nói nhỏ: "Giữ phòng thân, đừng bắn lung tung."
Triệu Tử Hiên vừa dứt lời thì viên đạn đồng trong khẩu súng của anh bay ra ngoài, nó sượt ngang mép da trên cánh tay anh rồi rim thẳng vào thân cây cao su, nhựa cây chảy ra trắng toát.
Tiểu Hy giật mình thả khẩu súng xuống đất cầm tay anh lên hốt hoảng: "Anh có sao không, em không biết sử dụng súng, em lỡ tay."
Trong lúc ngơ ngơ cô cầm chắc khẩu súng nhưng thật trớ trêu lại bóp nhầm cò, suýt chút nữa cô đã ám sát chồng mình rồi.
Danh sách chương