Bên Hắc Miêu đang bận tập hợp để tìm ra nội gián, vả lại bọn chúng vừa bị cảnh sát truy đuổi nên sẽ không ai theo dõi anh và Tiểu Hy, ở nhà có thuốc trị thương do đơn vị cấp, phải cho cô uống đúng giờ để không bị hành sốt.
Tiểu Hy nghe suy nghĩ không đứng đắn từ miệng chồng mình vui vẻ đến mức quên luôn việc sẽ bị ba đánh gãy chân. Cô dụi đầu vào ngực anh cười đen tối, chuyện lần trước còn dang dở lần này phải làm cho xong.
Triệu Tử Hiên bế Tiểu Hy về căn phòng quen thuộc mà lúc trước cả hai thường chí chóe với nhau chuyện cô ngang nhiên chiếm giường của anh rồi đu lên người anh không rời, mới chẳng bao lâu mà bây giờ cả hai đều bị cuốn vào một trò chơi sinh tử gây cấn.
Anh đặt cô ngồi lên giường rồi đi lấy thuốc, lúc sau quay trở lại đưa cho cô ly nước và hai viên thuốc màu trắng nhẹ giọng: "Đây là thuốc giảm đau giảm viêm, em uống trước đi lát nữa anh sẽ nói thím Chu nấu cháo cho em."
Tiểu Hy ngoan ngoãn nuốt hai viên thuốc xuống bụng, nghĩ đến chuyện lúc nãy có hơi bâng khuâng: "Ông xã, Trần Đại nói ngày mai sẽ cho bác sĩ tới nhà em, lỡ như không thấy em hắn ta nghi ngờ thì phải làm sao?"
Triệu Tử Hiên ấn cô nằm xuống giường, anh cũng cởi áo leo lên nằm bên cạnh rồi vô tư trả lời: "Hàn Đăng Kỳ sẽ lo chuyện này."
Anh không ngờ lúc Hàn Đăng Kỳ lui tới nhà trò chuyện cùng anh thì hắn ta đã để ý vợ của anh rồi, bởi mới nói có mất vợ thì thằng bạn thân là đáng ngờ nhất. Hắn thích Tiểu Hy như vậy thì chắc chắn sẽ tìm cách đối phó để Trần Đại không nghi ngờ. Càng nghĩ càng tức, vợ của mình mà bọn không biết điều đó cứ muốn tranh giành.
Tiểu Hy nằm trên cánh tay rắn chắc của Triệu Tử Hiên muốn ôm anh nhưng ôm không được, anh hiểu ý nghiêng người ôm lấy cô nghiêm túc hỏi: "Tại sao em lại bảo anh đi cứu Lâm Tố Tố?"
Trên đời này còn ai hiểu cô bằng anh, độ ghen tuông của cô có thể đo bằng chiều sâu của mực nước biển, chỉ cần có phụ nữ đứng gần anh hai mét cô đã đá văng ra xa. Lâm Tố Tố lại vừa có một cuộc ẩu đả hoành tráng với cô thì không có lí nào lúc dầu sôi lửa bỏng cô lại lo cho an nguy của người phụ nữ lòe loẹt kia được, anh nghi ngờ cái miệng bép xép của Bạch Tôn đã tiết lộ gì đó cho cô biết rồi.
Nghe giọng điệu của anh dường như đã nghi ngờ chuyện gì đó, cô đã hứa với Bạch Tôn rồi không thể mất uy tín được. Tiểu Hy vờ như không nghe thấy gì dùng chiêu cũ ngáp một cái lèm bèm: "Buồn ngủ quá, em ngủ trước đây, anh nhớ gọi cho anh hai của em báo với anh ấy một tiếng, vậy nha em mệt lắm."
Triệu Tử Hiên nhăn trán biết cô lảng tránh câu trả lời nhưng không vạch trần, hôm nay cô chịu khổ đủ rồi, anh cúi đầu hôn nhẹ vào tai cô thì thầm: "Ngủ ngon."
Tiểu Hy khóc đọng vũng trong lòng, vốn dĩ còn tưởng sẽ có những phút giây lên thiên đường cùng anh, ngờ đâu phải nằm im vì chuyện đại sự, không sao ngày tháng còn dài, dưỡng thương trước, chuyện giường chiếu tính sau.
Cả hai chợp mới mắt một chút mà trời đã hửng nắng, Trần Đại đã dặn phải đến sớm, anh đang diễn vở tuồng bầy tôi trung thành nên phải nghe lời nhưng nhìn cô gái nghịch ngợm bây giờ an tĩnh ở bên cạnh mình anh lại không nỡ đi.
Anh ngồi dậy nhìn cô thật lâu mới đứng lên chia sẵn thuốc, ghi cho cô tờ ghi chú nhỏ rồi rời đi. Bạch Tôn tới đón anh, sau đó ghé qua tiệm sách cũ của ba vợ, vừa tới nơi đã thấy Hàn Đăng Kỳ đang bị Trương Hàn Phong nắm cổ áo tra hỏi.
"Thằng chợ búa, mày giấu em gái của tao ở đâu nói mau?"
Hàn Đăng Kỳ còn chưa kịp trả lời Triệu Tử Hiên đã lên tiếng: "Tiểu Hy đang ở nhà của em." Sau đó tự nhiên đi vào trong ngồi bên bàn trà rót một ly uống.
Hai người đàn ông đứng trước cửa hầm hầm đi vào trong, Trương Hàn Phong lớn tiếng quát: "Ai cho cậu đưa em gái của tôi về nhà, hai người đã ly hôn rồi mà?"
Dù chưa làm thủ tục nhưng em gái của anh đã dọn về đây sống thì cũng tính là ly hôn đi, chẳng lẽ mê trai đến ngu muội nên hàn gắn lại rồi.
Hàn Đăng Kỳ ngồi xuống ghế đối diện, còn gấp gáp muốn biết hơn là Trương Hàn Phong, hắn đập mạnh tay xuống bàn giận dữ: "Mày có biết là đang làm cái gì không? Nếu lão đại mà biết mày và cô ấy có quan hệ thì cô ấy sẽ bị liên lụy, bây giờ tao mới là bạn trai của cô ấy, mau trả cô ấy cho tao."
"Phụt…"
Hàn Đăng Kỳ vừa dứt lời thì hứng trọn một tràng mưa phùn từ miệng của Triệu Tử Hiên, hắn bị ướt hết mặt liền đứng lên đòi thua đủ nhưng Triệu Tử Hiên lại thong thả rót tiếp một tách trà đẩy về phía hắn: "Xin lỗi, tôi lỡ miệng, đền cho cậu."
Trương Hàn Phong không có thời gian xem vở diễn của hai kẻ điên, anh xô bả vai của Triệu Tử Hiên sốt ruột: "Nói mau, cậu bắt Tiểu Hy để làm gì, ba của tôi sắp về rồi, tôi không giấu được lâu đâu."
Ba của anh đi leo núi với hội người cao tuổi để nâng cao sức khoẻ, ông mà biết con gái của mình câu một lúc hai con cá thế này chắc phải hồi xuân tuột xuống núi chạy về đây gấp mất.
Triệu Tử Hiên không trả lời Hàn Phong mà nhắm tới Hàn Đăng Kỳ: "Cô ấy đang bị thương, gần đây cũng gây thù không ít, trước mắt cứ để cô ấy ở lại nhà của tôi cho an toàn, cậu muốn bảo vệ cô ấy thì lựa lời mà nói với lão đại, nếu tôi có hứng thú với cô ấy đã không tới lượt cậu giành."
Hàn Đăng Kỳ là một tên xã hội đen có vẻ ngoài nguy hiểm nhưng tâm hồn lại rất ngây thơ, lợi dụng điểm yếu này của hắn Triệu Tử Hiên ném cho hắn một liều doping tinh thần để hắn nghĩ rằng Tiểu Hy sẽ là của hắn, dù gì vợ cũng ở trong tay anh không mất được, lợi dụng được hắn được chút nào hay chút đó, đợi phá án xong rồi thì cho hắn vỡ mộng sau.
Hàn Đăng Kỳ nhất thời không biết nói gì, tối qua Hắc Miêu tập hợp để điều tra nội gián, chuyện Tiểu Hy bị thương rất bất thường nên những điều Triệu Tử Hiên nói cũng không phải không đúng.
Hắn im lặng nhưng Trương Hàn Phong thì không, anh chả hiểu mô tê gì, Tiểu Hy sao lại bị thương? Thắc mắc của anh còn chưa được giải thì Triệu Tử Hiên đã chuẩn bị rời đi.
"Lát nữa Tiểu Hy sẽ gọi điện cho anh, em có việc phải đi rồi." Thoắt cái Triệu Tử Hiên đã đi thẳng ra cửa, Hàn Đăng Kỳ cũng đi theo sau, còn lại một mình Trương Hàn Phong vò đầu bức tóc, bọn họ đang nói cái gì vậy?
Triệu Tử Hiên và Hàn Đăng Kỳ mỗi người một xe thẳng tới quán ăn Nguyệt Lâu, không khí hôm nay trầm lắng hơn mọi ngày, tối đêm qua số hàng lớn đã rơi vào tay cảnh sát, Trần Đại suýt chút nữa đã bị ám sát, nội bộ Hắc Miêu giờ đang rối ren, bất cứ ai cũng có thể bị nghi ngờ là gian tế.
Triệu Tử Hiên và Hàn Đăng Kỳ xuống tầng hầm đi vào phòng làm việc của Trần Đại, hắn vắt chân lên bàn, tay cầm điếu xì gà quen thuộc, khuôn mặt đầy mệt mỏi giống như đã thức trắng cả đêm.
Có người đi vào, hắn không mảy may quan tâm, giữ nguyên tư thế như vậy hỏi Hàn Đăng Kỳ: "Tiểu Hy thế nào rồi?"
Tiểu Hy nghe suy nghĩ không đứng đắn từ miệng chồng mình vui vẻ đến mức quên luôn việc sẽ bị ba đánh gãy chân. Cô dụi đầu vào ngực anh cười đen tối, chuyện lần trước còn dang dở lần này phải làm cho xong.
Triệu Tử Hiên bế Tiểu Hy về căn phòng quen thuộc mà lúc trước cả hai thường chí chóe với nhau chuyện cô ngang nhiên chiếm giường của anh rồi đu lên người anh không rời, mới chẳng bao lâu mà bây giờ cả hai đều bị cuốn vào một trò chơi sinh tử gây cấn.
Anh đặt cô ngồi lên giường rồi đi lấy thuốc, lúc sau quay trở lại đưa cho cô ly nước và hai viên thuốc màu trắng nhẹ giọng: "Đây là thuốc giảm đau giảm viêm, em uống trước đi lát nữa anh sẽ nói thím Chu nấu cháo cho em."
Tiểu Hy ngoan ngoãn nuốt hai viên thuốc xuống bụng, nghĩ đến chuyện lúc nãy có hơi bâng khuâng: "Ông xã, Trần Đại nói ngày mai sẽ cho bác sĩ tới nhà em, lỡ như không thấy em hắn ta nghi ngờ thì phải làm sao?"
Triệu Tử Hiên ấn cô nằm xuống giường, anh cũng cởi áo leo lên nằm bên cạnh rồi vô tư trả lời: "Hàn Đăng Kỳ sẽ lo chuyện này."
Anh không ngờ lúc Hàn Đăng Kỳ lui tới nhà trò chuyện cùng anh thì hắn ta đã để ý vợ của anh rồi, bởi mới nói có mất vợ thì thằng bạn thân là đáng ngờ nhất. Hắn thích Tiểu Hy như vậy thì chắc chắn sẽ tìm cách đối phó để Trần Đại không nghi ngờ. Càng nghĩ càng tức, vợ của mình mà bọn không biết điều đó cứ muốn tranh giành.
Tiểu Hy nằm trên cánh tay rắn chắc của Triệu Tử Hiên muốn ôm anh nhưng ôm không được, anh hiểu ý nghiêng người ôm lấy cô nghiêm túc hỏi: "Tại sao em lại bảo anh đi cứu Lâm Tố Tố?"
Trên đời này còn ai hiểu cô bằng anh, độ ghen tuông của cô có thể đo bằng chiều sâu của mực nước biển, chỉ cần có phụ nữ đứng gần anh hai mét cô đã đá văng ra xa. Lâm Tố Tố lại vừa có một cuộc ẩu đả hoành tráng với cô thì không có lí nào lúc dầu sôi lửa bỏng cô lại lo cho an nguy của người phụ nữ lòe loẹt kia được, anh nghi ngờ cái miệng bép xép của Bạch Tôn đã tiết lộ gì đó cho cô biết rồi.
Nghe giọng điệu của anh dường như đã nghi ngờ chuyện gì đó, cô đã hứa với Bạch Tôn rồi không thể mất uy tín được. Tiểu Hy vờ như không nghe thấy gì dùng chiêu cũ ngáp một cái lèm bèm: "Buồn ngủ quá, em ngủ trước đây, anh nhớ gọi cho anh hai của em báo với anh ấy một tiếng, vậy nha em mệt lắm."
Triệu Tử Hiên nhăn trán biết cô lảng tránh câu trả lời nhưng không vạch trần, hôm nay cô chịu khổ đủ rồi, anh cúi đầu hôn nhẹ vào tai cô thì thầm: "Ngủ ngon."
Tiểu Hy khóc đọng vũng trong lòng, vốn dĩ còn tưởng sẽ có những phút giây lên thiên đường cùng anh, ngờ đâu phải nằm im vì chuyện đại sự, không sao ngày tháng còn dài, dưỡng thương trước, chuyện giường chiếu tính sau.
Cả hai chợp mới mắt một chút mà trời đã hửng nắng, Trần Đại đã dặn phải đến sớm, anh đang diễn vở tuồng bầy tôi trung thành nên phải nghe lời nhưng nhìn cô gái nghịch ngợm bây giờ an tĩnh ở bên cạnh mình anh lại không nỡ đi.
Anh ngồi dậy nhìn cô thật lâu mới đứng lên chia sẵn thuốc, ghi cho cô tờ ghi chú nhỏ rồi rời đi. Bạch Tôn tới đón anh, sau đó ghé qua tiệm sách cũ của ba vợ, vừa tới nơi đã thấy Hàn Đăng Kỳ đang bị Trương Hàn Phong nắm cổ áo tra hỏi.
"Thằng chợ búa, mày giấu em gái của tao ở đâu nói mau?"
Hàn Đăng Kỳ còn chưa kịp trả lời Triệu Tử Hiên đã lên tiếng: "Tiểu Hy đang ở nhà của em." Sau đó tự nhiên đi vào trong ngồi bên bàn trà rót một ly uống.
Hai người đàn ông đứng trước cửa hầm hầm đi vào trong, Trương Hàn Phong lớn tiếng quát: "Ai cho cậu đưa em gái của tôi về nhà, hai người đã ly hôn rồi mà?"
Dù chưa làm thủ tục nhưng em gái của anh đã dọn về đây sống thì cũng tính là ly hôn đi, chẳng lẽ mê trai đến ngu muội nên hàn gắn lại rồi.
Hàn Đăng Kỳ ngồi xuống ghế đối diện, còn gấp gáp muốn biết hơn là Trương Hàn Phong, hắn đập mạnh tay xuống bàn giận dữ: "Mày có biết là đang làm cái gì không? Nếu lão đại mà biết mày và cô ấy có quan hệ thì cô ấy sẽ bị liên lụy, bây giờ tao mới là bạn trai của cô ấy, mau trả cô ấy cho tao."
"Phụt…"
Hàn Đăng Kỳ vừa dứt lời thì hứng trọn một tràng mưa phùn từ miệng của Triệu Tử Hiên, hắn bị ướt hết mặt liền đứng lên đòi thua đủ nhưng Triệu Tử Hiên lại thong thả rót tiếp một tách trà đẩy về phía hắn: "Xin lỗi, tôi lỡ miệng, đền cho cậu."
Trương Hàn Phong không có thời gian xem vở diễn của hai kẻ điên, anh xô bả vai của Triệu Tử Hiên sốt ruột: "Nói mau, cậu bắt Tiểu Hy để làm gì, ba của tôi sắp về rồi, tôi không giấu được lâu đâu."
Ba của anh đi leo núi với hội người cao tuổi để nâng cao sức khoẻ, ông mà biết con gái của mình câu một lúc hai con cá thế này chắc phải hồi xuân tuột xuống núi chạy về đây gấp mất.
Triệu Tử Hiên không trả lời Hàn Phong mà nhắm tới Hàn Đăng Kỳ: "Cô ấy đang bị thương, gần đây cũng gây thù không ít, trước mắt cứ để cô ấy ở lại nhà của tôi cho an toàn, cậu muốn bảo vệ cô ấy thì lựa lời mà nói với lão đại, nếu tôi có hứng thú với cô ấy đã không tới lượt cậu giành."
Hàn Đăng Kỳ là một tên xã hội đen có vẻ ngoài nguy hiểm nhưng tâm hồn lại rất ngây thơ, lợi dụng điểm yếu này của hắn Triệu Tử Hiên ném cho hắn một liều doping tinh thần để hắn nghĩ rằng Tiểu Hy sẽ là của hắn, dù gì vợ cũng ở trong tay anh không mất được, lợi dụng được hắn được chút nào hay chút đó, đợi phá án xong rồi thì cho hắn vỡ mộng sau.
Hàn Đăng Kỳ nhất thời không biết nói gì, tối qua Hắc Miêu tập hợp để điều tra nội gián, chuyện Tiểu Hy bị thương rất bất thường nên những điều Triệu Tử Hiên nói cũng không phải không đúng.
Hắn im lặng nhưng Trương Hàn Phong thì không, anh chả hiểu mô tê gì, Tiểu Hy sao lại bị thương? Thắc mắc của anh còn chưa được giải thì Triệu Tử Hiên đã chuẩn bị rời đi.
"Lát nữa Tiểu Hy sẽ gọi điện cho anh, em có việc phải đi rồi." Thoắt cái Triệu Tử Hiên đã đi thẳng ra cửa, Hàn Đăng Kỳ cũng đi theo sau, còn lại một mình Trương Hàn Phong vò đầu bức tóc, bọn họ đang nói cái gì vậy?
Triệu Tử Hiên và Hàn Đăng Kỳ mỗi người một xe thẳng tới quán ăn Nguyệt Lâu, không khí hôm nay trầm lắng hơn mọi ngày, tối đêm qua số hàng lớn đã rơi vào tay cảnh sát, Trần Đại suýt chút nữa đã bị ám sát, nội bộ Hắc Miêu giờ đang rối ren, bất cứ ai cũng có thể bị nghi ngờ là gian tế.
Triệu Tử Hiên và Hàn Đăng Kỳ xuống tầng hầm đi vào phòng làm việc của Trần Đại, hắn vắt chân lên bàn, tay cầm điếu xì gà quen thuộc, khuôn mặt đầy mệt mỏi giống như đã thức trắng cả đêm.
Có người đi vào, hắn không mảy may quan tâm, giữ nguyên tư thế như vậy hỏi Hàn Đăng Kỳ: "Tiểu Hy thế nào rồi?"
Danh sách chương