Ở trong lòng của nhị thiếu gia Kỳ Thiên Thông được Kỳ Lân gia sủng từ nhỏ cho tới lớn, sự tồn tại của Kỳ Thanh Lân, ngay từ đầu gã đã không hiểu. Gã có một người cha sủng gã và một người mẹ cưng chiều, hơn nữa dựa thân phận trong bộ tộc Kỳ Lân đã khiến gã cho rằng, gã trời sinh đã phải đứng ở nơi cao cao tại thượng mà nhìn xuống tất cả mọi người.
Khi gã làm ra rất nhiều chuyện khiến người thường cảm thấy rất quá phận, nhưng chỉ cần đưa thân phận ra thì đều không có bất cứ một ai dám lên tiếng. Vì thế, Kỳ Thiên Thông cảm thấy rất tốt rất đắc ý, gã thậm chí còn nghĩ, gã được sinh ra, chính là thiên mệnh, là mệnh mà tất cả mọi người đều phải ghen tị!
Nhưng khi gã được mười lăm tuổi, trong thời điểm còn đang sung sướng đắc ý, lần đầu tiên nhìn thấy người tên là Kỳ Thanh Lân đứng ở trong phòng làm việc của phụ thân, liền hoàn toàn bị bóng ma che phủ, chẳng những không thể thoát khỏi, ngược lại còn ngày càng đè nặng, thế cho nên đến bây giờ gã đã không thể chấp nhận nổi tình trạng này nữa.
Lúc gã biết bản thân có một người anh! Là một người anh vừa sinh ra đã khắc chết mẹ đẻ, đã bị lưu đày tới khu căn cứ vệ tinh số 2!!
Khi gã biết bản thân không phải là con trai độc nhất, chuyện đầu tiên mà gã nghĩ chính là những thứ gã đang sở hữu có phải sẽ bị cái tên nam tử bỗng nhiên xuất hiện này cướp đi hay không, đến khi gã biết những chuyện mà người kia đã phải trải qua, gã liền cảm thấy, vì sao người này vẫn còn sống? Hắn không phải đã sớm đáng chết rồi sao?! Lúc trước cha vứt hắn tới địa phương quỷ quái đó, không phải là muốn hắn chết sao? Nhưng tại sao! Người này thế nhưng còn sống, lại còn chạy tới trước mặt gã, cướp đi tất cả tài sản và thế lực vốn đều thuộc về gã?!
Đối với việc này, Kỳ Thiên Thông phẫn hận đến cực điểm. Gã thậm chí còn hỏi mẫu thân rằng có thể vụng trộm giết chết người kia hay không. Lúc ấy, mặc dù mẫu thân trách mắng gã, nhưng gã biết, mẫu thân đã sớm ngấm ngầm lập mưu giết cái tên đáng chết kia không chỉ một lần, nhưng mà đều không thành công. Lúc đó gã đã nghĩ, vì sao mạng của người này lại dai tới vậy?!
Sự phẫn hận của Kỳ Thiên Thông đối với Kỳ Thanh Lân giống như là từ lúc sinh ra đã có, chẳng qua thứ khiến sự phẫn hận của gã từ ngoài sáng chuyển sang trong tối là vì có một lần gã nhịn không nổi đã sai người đi giết Kỳ Thanh Lân, cái tên sát thủ kia lại chợt biến mất không chút tin tức, sau đó gã bị ám sát suốt cả một tháng.
Thẳng đến lúc toàn bộ hộ vệ và ảnh vệ xung quanh gã đều bị giết sạch, đến nỗi ban đêm gã không dám ngủ một mình, gã thấy mẫu thân của mình đỏ hồng đôi mắt đi tìm phụ thân, sau đó, vẫn là ở trong thư phòng của phụ thân, gã gặp được ‘đại ca’ lần thứ hai.
Lúc ấy, phụ thân đã nổi giận đập bàn, rống với tên đại ca kia “Ngươi dám sai người ám sát em ruột của mình sao!! Ngươi có còn tính người hay không?! Hay ngươi vẫn là cái thứ kia?!”
Đây là lần đầu tiên Kỳ Thiên Thông thấy phụ thân nổi giận như thế, lại là vì gã mà rống Kỳ Thanh Lân, khiến gã khoái trá trong lòng. Gã đã tưởng, phụ thân nổi giận như vậy, người kia khẳng định sẽ bị dọa khóc? Hoặc là sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ? Nhưng khiến Kỳ Thiên Thông hoàn toàn không thể tin nổi chính là, người này chỉ thản nhiên liếc gã một cái, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một phế vật, rồi hắn cười lạnh nói với phụ thân:
“Cho tới giờ, ta vẫn không phải là thứ gì đó. Về phần tính người sao? Ngươi vứt con ruột của ngươi vào căn cứ huấn luyện tử sĩ suốt mấy trăm năm mà không dòm ngó tới một lền, khiến người vợ kết tóc với ngươi vừa sinh xong phải tức đến chết, ngươi thấy ngươi có nhân tính sao?”
“Ngươi ! !”
“Bản thân ngươi không có, thì đừng có hỏi ta.”
Kỳ Thiên Thông thấy nam nhân kia dùng một loại ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng lại vô cùng châm chọc nhìn phụ thân mà gã sùng bái, cuối cùng cười lạnh với cha mẹ gã, nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn chứ. Gia quy của bộ tộc kỳ lân là không thể giết cha, muốn lên được vị trí gia chủ thì phải là người có tài. Nếu không, ta một chút cũng không thèm để ý mà giết ngươi trước, sau đó đoạt chức vị gia chủ. Mặt khác, sẽ bảo ả đàn bà không biết xấu hổ ở bên cạnh ngươi thu liễm một chút, nếu ả còn kiếm sát thủ nữa, ả đối với ta như thế nào, ta sẽ trả lại gấp trăm lần ngàn lần cho đứa con bảo bối của các ngươi.”
“Đừng ép ta. Hậu quả ngươi thừa nhận không nổi đâu.”
Lời nói kiêu ngạo lại vô tình đã khiến Kỳ Thiên Thông và mẫu thân gã đơ người tại chỗ, lúc ấy gã bị Kỳ Thanh Lân liếc mắt một cái, hai chân liền muốn rụng rời. Mà trong ánh mắt mẫu thân chưa bao giờ biết sợ, lại lóe lên một tia sợ hãi. Về phần phụ thân, bị đứa con bất hiếu kia gây tức đến độ phải bụm ngực, mặt đỏ đến đòi mạng.
Từ đó về sau, Kỳ Thiên Thông chỉ dám ở trong lòng ngầm nguyền rủa tên đại ca của gã chết càng sớm càng tốt, gã không dám vô lễ ngay trước mặt hắn. Cứ như vậy cũng coi như là tường an vô sự, thậm chí Kỳ Thiên Thông còn nghĩ, cùng lắm thì cứ xem như tài sản bị cướp đi là đồ bố thí cho hắn, dù sao thì tài sản và thế lực của phụ thân cuối cùng cũng để gã thừa kế thôi.
Cứ như vậy chậm rãi trôi qua vài năm, thẳng đến ngày tên Kỳ Thanh Lân kia bỗng nhiên bởi vì nguyên nhân huyết mạch mà chỉ có thể dùng bộ dáng của kỳ lân đi gặp người, khiến gã cảm thấy vô cùng hưng phấn, nghe nói một khi đã ở trong tình huống như vậy, thì ba ngày trước hừng đông chính là thời điểm suy yếu nhất. Cho nên, gã và mẫu thân đã phí rất nhiều sức, rốt cục cũng thành công làm cho tên kia bị thương nặng!!
Kỳ Thiên Thông muốn vui mừng như điên rồi! Bởi vì gã biết, đã bị thương nặng đến như vậy, sẽ không thể nào hồi phục được! Bóng ma vẫn luôn bao trùm trên đầu gã rốt cục cũng đã biến mất!! Nhưng nỗi chờ mong chỉ qua được một tháng, ba tháng sau, bên người gã lại liên tiếp xuất hiện sát thủ, khiến Kỳ Thiên Thông vô cùng phẫn nộ lại e ngại chính là, kẻ ám sát này chưa bao giờ muốn giết gã, chỉ tìm mọi cách khiến gã bị thương, sau đó lại rời đi, thậm chí có vài lần, Kỳ Thiên Thông đã gần như cảm nhận được khí tức tử vong.
Mẫu thân gã thường xuyên phải phụ trách việc kinh doanh của bộ tộc kỳ lân, cũng trong ba tháng đó, kinh doanh bị tổn thất không ngừng, khiến gã và mẫu thân kinh sợ phát hiện, người kia còn chưa có chết. Hơn nữa, còn đang trả thù!
Ngay lúc Kỳ Thiên Thông cho rằng gã nhất định sẽ bị trả thù cho tới chết, bỗng nhiên có một ngày, kẻ ám sát chung quanh gã lại biến mất, việc kinh doanh của mẫu thân cũng dịu bớt, Kỳ Thiên Thông kinh ngạc nghe được tin, hình như, đại ca kia của gã đã tìm được bạn lữ định mệnh? Nghe thế, Kỳ Thiên Thông liền cười nhạo, bạn lữ định mệnh? Lời nói đáng cười này cũng có người tin sao? Đàn ông hay đàn bà gì đó, đối với địa vị của bọn gã mà nói, chỉ cần ngoắc tay một cái là có, nào có cái chuyện chỉ vì một người liền buông tha hết thảy đạo lý?
Bất quá, tuy Kỳ Thiên Thông nghĩ như thế, nhưng gã và mẫu thân cũng hận không thể để cho Kỳ Thanh Lân từ nay về sau đều chỉ lo cho bạn lữ của hắn mà mặc kệ chuyện khác. Nếu có thể được như vậy, trước khi Kỳ Thanh Lân có bất cứ hành động gì lớn, bọn gã cũng đã hoàn toàn di dời toàn bộ tài sản và vật tư trọng yếu rồi, chờ đến khi hành động xong, khi tên ngốc Kỳ Thanh Lân kia đoạt chức vị gia chủ bộ tộc Kỳ Lân, thì cũng chỉ còn lại một cái vỏ rỗng mà thôi!
Vốn mọi chuyện đều rất hoàn hảo ! !
Nhưng không biết vì sao, một tháng trước, một phần tài sản cực kỳ quan trọng cùng một phần mối làm ăn lại xảy ra vấn đề!
Rõ ràng hơn nửa năm nay đều không gặp chuyện gì, sao đến lúc sắp sửa tiến hành đại hội giao dịch Nam Bộ lại gặp chuyện không may!? Mẫu thân vốn còn cười nói với gã chờ lần này tham dự đại hội giao dịch Nam Bộ lấy được tài sản xong sẽ lập tức rời đi, để lại cho Kỳ Thanh Lân một cục nợ rối rắm, nhưng hiện giờ, toàn bộ gương mặt của mẫu thân đều hiện lên vẻ phẫn nộ, nôn nóng lẫn dữ tợn! Thế cho nên đêm qua, phụ thân vẫn luôn tín nhiệm mẫu thân đã phát thêm một lần đại hỏa!
Vì thế, đầu óc nóng lên, Kỳ Thiên Thông không thèm để ý gì sất, mang theo Hổ Vương - dị thú của gã - đi tìm Kỳ Thanh Lân tính sổ.
Nhất định là do người này làm!!
Nhất định là hắn ! !
Trừ bỏ hắn ra, còn ai dám đối nghịch với nhà bọn gã? Trừ bỏ cái tên đáng chết này ra, còn ai sẽ âm hiểm chọc ngoáy sau lưng như vậy!!
Người này nhất định là ghen tị gã có được mọi thứ, cho nên muốn trả thù, phá hủy mọi thứ!!
Kỳ Thiên Thông là thiên chi kiêu tử, sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh?!
Hắn không phải đã tìm được bạn lữ định mệnh rồi sao? Kỳ Thanh Lân không phải rất để ý đến người bạn lữ kia sao? Kỳ Thiên Thông gã muốn ở trước mặt bạn lữ của hắn, nói ra toàn bộ sự âm hiểm giả dối của người kia! Khiến bọn họ nghi kỵ phẫn hận lẫn nhau! Sau đó gã sẽ bắt bạn lữ đó, hung hăng làm nhục ở trước mặt Kỳ Thanh Lân, cuối cùng giết chết!!
Như vậy, Kỳ Thanh Lân chắc chắn sẽ không còn tinh lực để đối nghịch với gã nữa, sẽ lập tức tấn công gã! Gã có hoàng phong hổ vương cấp A+, gã còn có ảnh vệ! Gã sớm phải nên làm như vậy.
Nhưng Kỳ Thiên Thông đã hoàn toàn quên mất một chuyện, lần thứ hai gặp mặt Kỳ Thanh Lân, sự biến hóa của người này, thế nhưng lại lớn như vậy.
Vẫn lạnh lùng đến cực điểm, nhưng không giống người chết như trước đây. Vẫn dùng ánh mắt nhìn phế vật nhìn gã, nhưng trong ẩn ẩn phẫn nộ kia lại có một tia cười nhạo và thương hại. Cái người chỉ biết hừ lạnh với gã, thế nhưng lại dùng giọng điệu châm chọc với gã, người này, là Kỳ Thanh Lân sao?!
Giống như một con chim điêu khắc bằng đá đen băng lãnh bỗng nhiên có linh hồn, Kỳ Thiên Thông chỉ cần thoáng qua, liền đủ để nhìn ra, người này có sức sống hơn trước. Hoặc là nói, so với trước kia, hạnh phúc hơn.
Nhưng, hạnh phúc? Cái tên đáng chết này sao có thể có được hạnh phúc chứ?! Hắn nên bị đày cả đời ở cái khu căn cứ bí mật đó mới phải! Hắn sao có thể có hạnh phúc?! Mỗi ngày gã và mẫu thân đều phải sống trong kinh hoàng, hắn sao có thể ngày càng tốt như vậy?!
Kỳ Thiên Thông chật vật đến cực điểm nhìn phía sau Kỳ Thanh Lân đang chậm rãi xuất hiện một nam tử cũng mặc áo ngủ màu đen, đứng từ xa nhìn, người nam tử này trông rất nhã nhặn, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khí chất rất tự nhiên thân hòa.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Kỳ Thanh Lân so với băng đá còn muốn lạnh hơn lập tức trở nên ôn hòa, ánh mắt của hắn nhìn nam tử tóc đen kia tràn đầy sự quan tâm và thỏa mãn.
“Kỳ Thanh Lân mày cái đồ bại hoại, khốn khiếp, thằng bất hiếu! Mày ám sát em ruột, khắc chết mẹ mày, còn muốn tức chết cha mày, mày là đồ đại nghịch bất đạo, ngay cả dị thú cũng không bằng, mày còn mặt mũi đứng ở nơi này sao?! Không sợ làm bẩn chỗ của người khác?!”
Kỳ Thiên Thông nghiến răng nghiến lợi rống Kỳ Thanh Lân, nội dung kia đã khiến cả đám tiểu đệ ngồi cạnh góc tường cũng phải run rẩy, chứ đừng nói tới cả đám dị thú đã sớm tỉnh táo kia. Mấy tên này đã lui về góc tường rồi, sau đó lại kinh điển cuộn người quấn đuôi lên đầu.
Kỳ boss ngài có thể nổi bão, nhưng trăm ngàn lần đừng ngộ thương người vô tội a! Tụi tui chịu không nổi cú đánh của ngài đâu!
Kỳ Thanh Lân nghe thấy liền cười một tiếng cực kỳ tà khí, quanh thân phóng xuất lệ khí và sát khí cực lớn, ngay cả đôi mắt kim sắc kia đã ẩn ẩn sung huyết đỏ lên.
Mậu Ảnh đứng ở một bên mà bắp chân không ngừng run rẩy, trong lòng đem cái tên cặn bã Kỳ Thiên Thông ra mắng gần chết. Mẹ nó, mày muốn chết cũng đừng có kéo ông theo được không! Chủ tử nổi điên, hậu quả chính là Ám Nhai thậm chí toàn bộ đô thành đều phải biến thành một mảnh phế tích a!!
Mắt thấy Kỳ Thanh Lân muốn bùng nổ giết người, Kim Dư đứng ở ban công dụi dụi mắt, sau đó kéo mặt Kỳ Thanh Lân qua, nắn nắn xoa xoa một lượt rồi nói:
“Là cái tên ngốc X nào sáng sớm chạy tới đây mê sảng vậy?”
Kỳ Thanh Lân bị bà xã nhà mình xoa nắm một hồi thì đã đầu hàng hết phân nửa, sau đó hừ lạnh một tiếng nhìn Kỳ Thiên Thông, nói:
“Nhị thiếu gia bộ tộc kỳ lân. Phế vật cặn bã.”
À, hóa ra là Kỳ nhị thiếu gia trong truyền thuyết a…..
Kim Dư nheo mắt, nắm lấy bàn tay đã nắm thành nắm đấm của Kỳ Thanh Lân, vung tay với cả đám Bánh Bao Đại Bạch Nhị Hắc và một loạt dị thú còn nép trong góc tường.
“Chúng tiểu nhân! Đóng cửa phóng dị thú! Mẹ nó ông hận nhất là giai cấp địch nhân tới nhà, đánh chết cho tao!!”
Từ nay về sau công việc của tụi nó là ăn cơm ngủ đánh Nhị thiếu, chừng nào người nhà của cái tên ngốc X này đưa tiền chuộc tới, lúc đó mới thả người. Tiền chuộc không cần quá nhiều, táng gia bại sản là được rồi, mẹ nó dám khi dễ người của ông, ông giày vò chết mày!!
Trong nháy mắt, toàn bộ mọi người và thú trong cửa hàng thú cưng số 138, bao gồm cả Kỳ Thanh Lân, đều cảm thấy một trận âm phong thổi qua, lạnh đến quỷ dị…. Tiểu Bảo nhìn Kỳ nhị thiếu trợn mắt há hốc mồm, lắc cái đầu gấu trúc, ngu ngốc, dám ở trước mặt ông chủ khi dễ boss, tôi nói cho mà biết, so với khi dễ ông chủ ở trước mặt boss, thì cái này càng đáng sợ hơn a?!
Khi gã làm ra rất nhiều chuyện khiến người thường cảm thấy rất quá phận, nhưng chỉ cần đưa thân phận ra thì đều không có bất cứ một ai dám lên tiếng. Vì thế, Kỳ Thiên Thông cảm thấy rất tốt rất đắc ý, gã thậm chí còn nghĩ, gã được sinh ra, chính là thiên mệnh, là mệnh mà tất cả mọi người đều phải ghen tị!
Nhưng khi gã được mười lăm tuổi, trong thời điểm còn đang sung sướng đắc ý, lần đầu tiên nhìn thấy người tên là Kỳ Thanh Lân đứng ở trong phòng làm việc của phụ thân, liền hoàn toàn bị bóng ma che phủ, chẳng những không thể thoát khỏi, ngược lại còn ngày càng đè nặng, thế cho nên đến bây giờ gã đã không thể chấp nhận nổi tình trạng này nữa.
Lúc gã biết bản thân có một người anh! Là một người anh vừa sinh ra đã khắc chết mẹ đẻ, đã bị lưu đày tới khu căn cứ vệ tinh số 2!!
Khi gã biết bản thân không phải là con trai độc nhất, chuyện đầu tiên mà gã nghĩ chính là những thứ gã đang sở hữu có phải sẽ bị cái tên nam tử bỗng nhiên xuất hiện này cướp đi hay không, đến khi gã biết những chuyện mà người kia đã phải trải qua, gã liền cảm thấy, vì sao người này vẫn còn sống? Hắn không phải đã sớm đáng chết rồi sao?! Lúc trước cha vứt hắn tới địa phương quỷ quái đó, không phải là muốn hắn chết sao? Nhưng tại sao! Người này thế nhưng còn sống, lại còn chạy tới trước mặt gã, cướp đi tất cả tài sản và thế lực vốn đều thuộc về gã?!
Đối với việc này, Kỳ Thiên Thông phẫn hận đến cực điểm. Gã thậm chí còn hỏi mẫu thân rằng có thể vụng trộm giết chết người kia hay không. Lúc ấy, mặc dù mẫu thân trách mắng gã, nhưng gã biết, mẫu thân đã sớm ngấm ngầm lập mưu giết cái tên đáng chết kia không chỉ một lần, nhưng mà đều không thành công. Lúc đó gã đã nghĩ, vì sao mạng của người này lại dai tới vậy?!
Sự phẫn hận của Kỳ Thiên Thông đối với Kỳ Thanh Lân giống như là từ lúc sinh ra đã có, chẳng qua thứ khiến sự phẫn hận của gã từ ngoài sáng chuyển sang trong tối là vì có một lần gã nhịn không nổi đã sai người đi giết Kỳ Thanh Lân, cái tên sát thủ kia lại chợt biến mất không chút tin tức, sau đó gã bị ám sát suốt cả một tháng.
Thẳng đến lúc toàn bộ hộ vệ và ảnh vệ xung quanh gã đều bị giết sạch, đến nỗi ban đêm gã không dám ngủ một mình, gã thấy mẫu thân của mình đỏ hồng đôi mắt đi tìm phụ thân, sau đó, vẫn là ở trong thư phòng của phụ thân, gã gặp được ‘đại ca’ lần thứ hai.
Lúc ấy, phụ thân đã nổi giận đập bàn, rống với tên đại ca kia “Ngươi dám sai người ám sát em ruột của mình sao!! Ngươi có còn tính người hay không?! Hay ngươi vẫn là cái thứ kia?!”
Đây là lần đầu tiên Kỳ Thiên Thông thấy phụ thân nổi giận như thế, lại là vì gã mà rống Kỳ Thanh Lân, khiến gã khoái trá trong lòng. Gã đã tưởng, phụ thân nổi giận như vậy, người kia khẳng định sẽ bị dọa khóc? Hoặc là sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ? Nhưng khiến Kỳ Thiên Thông hoàn toàn không thể tin nổi chính là, người này chỉ thản nhiên liếc gã một cái, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một phế vật, rồi hắn cười lạnh nói với phụ thân:
“Cho tới giờ, ta vẫn không phải là thứ gì đó. Về phần tính người sao? Ngươi vứt con ruột của ngươi vào căn cứ huấn luyện tử sĩ suốt mấy trăm năm mà không dòm ngó tới một lền, khiến người vợ kết tóc với ngươi vừa sinh xong phải tức đến chết, ngươi thấy ngươi có nhân tính sao?”
“Ngươi ! !”
“Bản thân ngươi không có, thì đừng có hỏi ta.”
Kỳ Thiên Thông thấy nam nhân kia dùng một loại ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng lại vô cùng châm chọc nhìn phụ thân mà gã sùng bái, cuối cùng cười lạnh với cha mẹ gã, nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn chứ. Gia quy của bộ tộc kỳ lân là không thể giết cha, muốn lên được vị trí gia chủ thì phải là người có tài. Nếu không, ta một chút cũng không thèm để ý mà giết ngươi trước, sau đó đoạt chức vị gia chủ. Mặt khác, sẽ bảo ả đàn bà không biết xấu hổ ở bên cạnh ngươi thu liễm một chút, nếu ả còn kiếm sát thủ nữa, ả đối với ta như thế nào, ta sẽ trả lại gấp trăm lần ngàn lần cho đứa con bảo bối của các ngươi.”
“Đừng ép ta. Hậu quả ngươi thừa nhận không nổi đâu.”
Lời nói kiêu ngạo lại vô tình đã khiến Kỳ Thiên Thông và mẫu thân gã đơ người tại chỗ, lúc ấy gã bị Kỳ Thanh Lân liếc mắt một cái, hai chân liền muốn rụng rời. Mà trong ánh mắt mẫu thân chưa bao giờ biết sợ, lại lóe lên một tia sợ hãi. Về phần phụ thân, bị đứa con bất hiếu kia gây tức đến độ phải bụm ngực, mặt đỏ đến đòi mạng.
Từ đó về sau, Kỳ Thiên Thông chỉ dám ở trong lòng ngầm nguyền rủa tên đại ca của gã chết càng sớm càng tốt, gã không dám vô lễ ngay trước mặt hắn. Cứ như vậy cũng coi như là tường an vô sự, thậm chí Kỳ Thiên Thông còn nghĩ, cùng lắm thì cứ xem như tài sản bị cướp đi là đồ bố thí cho hắn, dù sao thì tài sản và thế lực của phụ thân cuối cùng cũng để gã thừa kế thôi.
Cứ như vậy chậm rãi trôi qua vài năm, thẳng đến ngày tên Kỳ Thanh Lân kia bỗng nhiên bởi vì nguyên nhân huyết mạch mà chỉ có thể dùng bộ dáng của kỳ lân đi gặp người, khiến gã cảm thấy vô cùng hưng phấn, nghe nói một khi đã ở trong tình huống như vậy, thì ba ngày trước hừng đông chính là thời điểm suy yếu nhất. Cho nên, gã và mẫu thân đã phí rất nhiều sức, rốt cục cũng thành công làm cho tên kia bị thương nặng!!
Kỳ Thiên Thông muốn vui mừng như điên rồi! Bởi vì gã biết, đã bị thương nặng đến như vậy, sẽ không thể nào hồi phục được! Bóng ma vẫn luôn bao trùm trên đầu gã rốt cục cũng đã biến mất!! Nhưng nỗi chờ mong chỉ qua được một tháng, ba tháng sau, bên người gã lại liên tiếp xuất hiện sát thủ, khiến Kỳ Thiên Thông vô cùng phẫn nộ lại e ngại chính là, kẻ ám sát này chưa bao giờ muốn giết gã, chỉ tìm mọi cách khiến gã bị thương, sau đó lại rời đi, thậm chí có vài lần, Kỳ Thiên Thông đã gần như cảm nhận được khí tức tử vong.
Mẫu thân gã thường xuyên phải phụ trách việc kinh doanh của bộ tộc kỳ lân, cũng trong ba tháng đó, kinh doanh bị tổn thất không ngừng, khiến gã và mẫu thân kinh sợ phát hiện, người kia còn chưa có chết. Hơn nữa, còn đang trả thù!
Ngay lúc Kỳ Thiên Thông cho rằng gã nhất định sẽ bị trả thù cho tới chết, bỗng nhiên có một ngày, kẻ ám sát chung quanh gã lại biến mất, việc kinh doanh của mẫu thân cũng dịu bớt, Kỳ Thiên Thông kinh ngạc nghe được tin, hình như, đại ca kia của gã đã tìm được bạn lữ định mệnh? Nghe thế, Kỳ Thiên Thông liền cười nhạo, bạn lữ định mệnh? Lời nói đáng cười này cũng có người tin sao? Đàn ông hay đàn bà gì đó, đối với địa vị của bọn gã mà nói, chỉ cần ngoắc tay một cái là có, nào có cái chuyện chỉ vì một người liền buông tha hết thảy đạo lý?
Bất quá, tuy Kỳ Thiên Thông nghĩ như thế, nhưng gã và mẫu thân cũng hận không thể để cho Kỳ Thanh Lân từ nay về sau đều chỉ lo cho bạn lữ của hắn mà mặc kệ chuyện khác. Nếu có thể được như vậy, trước khi Kỳ Thanh Lân có bất cứ hành động gì lớn, bọn gã cũng đã hoàn toàn di dời toàn bộ tài sản và vật tư trọng yếu rồi, chờ đến khi hành động xong, khi tên ngốc Kỳ Thanh Lân kia đoạt chức vị gia chủ bộ tộc Kỳ Lân, thì cũng chỉ còn lại một cái vỏ rỗng mà thôi!
Vốn mọi chuyện đều rất hoàn hảo ! !
Nhưng không biết vì sao, một tháng trước, một phần tài sản cực kỳ quan trọng cùng một phần mối làm ăn lại xảy ra vấn đề!
Rõ ràng hơn nửa năm nay đều không gặp chuyện gì, sao đến lúc sắp sửa tiến hành đại hội giao dịch Nam Bộ lại gặp chuyện không may!? Mẫu thân vốn còn cười nói với gã chờ lần này tham dự đại hội giao dịch Nam Bộ lấy được tài sản xong sẽ lập tức rời đi, để lại cho Kỳ Thanh Lân một cục nợ rối rắm, nhưng hiện giờ, toàn bộ gương mặt của mẫu thân đều hiện lên vẻ phẫn nộ, nôn nóng lẫn dữ tợn! Thế cho nên đêm qua, phụ thân vẫn luôn tín nhiệm mẫu thân đã phát thêm một lần đại hỏa!
Vì thế, đầu óc nóng lên, Kỳ Thiên Thông không thèm để ý gì sất, mang theo Hổ Vương - dị thú của gã - đi tìm Kỳ Thanh Lân tính sổ.
Nhất định là do người này làm!!
Nhất định là hắn ! !
Trừ bỏ hắn ra, còn ai dám đối nghịch với nhà bọn gã? Trừ bỏ cái tên đáng chết này ra, còn ai sẽ âm hiểm chọc ngoáy sau lưng như vậy!!
Người này nhất định là ghen tị gã có được mọi thứ, cho nên muốn trả thù, phá hủy mọi thứ!!
Kỳ Thiên Thông là thiên chi kiêu tử, sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh?!
Hắn không phải đã tìm được bạn lữ định mệnh rồi sao? Kỳ Thanh Lân không phải rất để ý đến người bạn lữ kia sao? Kỳ Thiên Thông gã muốn ở trước mặt bạn lữ của hắn, nói ra toàn bộ sự âm hiểm giả dối của người kia! Khiến bọn họ nghi kỵ phẫn hận lẫn nhau! Sau đó gã sẽ bắt bạn lữ đó, hung hăng làm nhục ở trước mặt Kỳ Thanh Lân, cuối cùng giết chết!!
Như vậy, Kỳ Thanh Lân chắc chắn sẽ không còn tinh lực để đối nghịch với gã nữa, sẽ lập tức tấn công gã! Gã có hoàng phong hổ vương cấp A+, gã còn có ảnh vệ! Gã sớm phải nên làm như vậy.
Nhưng Kỳ Thiên Thông đã hoàn toàn quên mất một chuyện, lần thứ hai gặp mặt Kỳ Thanh Lân, sự biến hóa của người này, thế nhưng lại lớn như vậy.
Vẫn lạnh lùng đến cực điểm, nhưng không giống người chết như trước đây. Vẫn dùng ánh mắt nhìn phế vật nhìn gã, nhưng trong ẩn ẩn phẫn nộ kia lại có một tia cười nhạo và thương hại. Cái người chỉ biết hừ lạnh với gã, thế nhưng lại dùng giọng điệu châm chọc với gã, người này, là Kỳ Thanh Lân sao?!
Giống như một con chim điêu khắc bằng đá đen băng lãnh bỗng nhiên có linh hồn, Kỳ Thiên Thông chỉ cần thoáng qua, liền đủ để nhìn ra, người này có sức sống hơn trước. Hoặc là nói, so với trước kia, hạnh phúc hơn.
Nhưng, hạnh phúc? Cái tên đáng chết này sao có thể có được hạnh phúc chứ?! Hắn nên bị đày cả đời ở cái khu căn cứ bí mật đó mới phải! Hắn sao có thể có hạnh phúc?! Mỗi ngày gã và mẫu thân đều phải sống trong kinh hoàng, hắn sao có thể ngày càng tốt như vậy?!
Kỳ Thiên Thông chật vật đến cực điểm nhìn phía sau Kỳ Thanh Lân đang chậm rãi xuất hiện một nam tử cũng mặc áo ngủ màu đen, đứng từ xa nhìn, người nam tử này trông rất nhã nhặn, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khí chất rất tự nhiên thân hòa.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Kỳ Thanh Lân so với băng đá còn muốn lạnh hơn lập tức trở nên ôn hòa, ánh mắt của hắn nhìn nam tử tóc đen kia tràn đầy sự quan tâm và thỏa mãn.
“Kỳ Thanh Lân mày cái đồ bại hoại, khốn khiếp, thằng bất hiếu! Mày ám sát em ruột, khắc chết mẹ mày, còn muốn tức chết cha mày, mày là đồ đại nghịch bất đạo, ngay cả dị thú cũng không bằng, mày còn mặt mũi đứng ở nơi này sao?! Không sợ làm bẩn chỗ của người khác?!”
Kỳ Thiên Thông nghiến răng nghiến lợi rống Kỳ Thanh Lân, nội dung kia đã khiến cả đám tiểu đệ ngồi cạnh góc tường cũng phải run rẩy, chứ đừng nói tới cả đám dị thú đã sớm tỉnh táo kia. Mấy tên này đã lui về góc tường rồi, sau đó lại kinh điển cuộn người quấn đuôi lên đầu.
Kỳ boss ngài có thể nổi bão, nhưng trăm ngàn lần đừng ngộ thương người vô tội a! Tụi tui chịu không nổi cú đánh của ngài đâu!
Kỳ Thanh Lân nghe thấy liền cười một tiếng cực kỳ tà khí, quanh thân phóng xuất lệ khí và sát khí cực lớn, ngay cả đôi mắt kim sắc kia đã ẩn ẩn sung huyết đỏ lên.
Mậu Ảnh đứng ở một bên mà bắp chân không ngừng run rẩy, trong lòng đem cái tên cặn bã Kỳ Thiên Thông ra mắng gần chết. Mẹ nó, mày muốn chết cũng đừng có kéo ông theo được không! Chủ tử nổi điên, hậu quả chính là Ám Nhai thậm chí toàn bộ đô thành đều phải biến thành một mảnh phế tích a!!
Mắt thấy Kỳ Thanh Lân muốn bùng nổ giết người, Kim Dư đứng ở ban công dụi dụi mắt, sau đó kéo mặt Kỳ Thanh Lân qua, nắn nắn xoa xoa một lượt rồi nói:
“Là cái tên ngốc X nào sáng sớm chạy tới đây mê sảng vậy?”
Kỳ Thanh Lân bị bà xã nhà mình xoa nắm một hồi thì đã đầu hàng hết phân nửa, sau đó hừ lạnh một tiếng nhìn Kỳ Thiên Thông, nói:
“Nhị thiếu gia bộ tộc kỳ lân. Phế vật cặn bã.”
À, hóa ra là Kỳ nhị thiếu gia trong truyền thuyết a…..
Kim Dư nheo mắt, nắm lấy bàn tay đã nắm thành nắm đấm của Kỳ Thanh Lân, vung tay với cả đám Bánh Bao Đại Bạch Nhị Hắc và một loạt dị thú còn nép trong góc tường.
“Chúng tiểu nhân! Đóng cửa phóng dị thú! Mẹ nó ông hận nhất là giai cấp địch nhân tới nhà, đánh chết cho tao!!”
Từ nay về sau công việc của tụi nó là ăn cơm ngủ đánh Nhị thiếu, chừng nào người nhà của cái tên ngốc X này đưa tiền chuộc tới, lúc đó mới thả người. Tiền chuộc không cần quá nhiều, táng gia bại sản là được rồi, mẹ nó dám khi dễ người của ông, ông giày vò chết mày!!
Trong nháy mắt, toàn bộ mọi người và thú trong cửa hàng thú cưng số 138, bao gồm cả Kỳ Thanh Lân, đều cảm thấy một trận âm phong thổi qua, lạnh đến quỷ dị…. Tiểu Bảo nhìn Kỳ nhị thiếu trợn mắt há hốc mồm, lắc cái đầu gấu trúc, ngu ngốc, dám ở trước mặt ông chủ khi dễ boss, tôi nói cho mà biết, so với khi dễ ông chủ ở trước mặt boss, thì cái này càng đáng sợ hơn a?!
Danh sách chương