Có rất nhiều lúc, đặc quyền là một sự tồn tại cực kỳ không có đạo đức.

Bởi vì cơ sở của nó chính là đạo đức sẽ tùy thời thay đổi dựa theo quyền lợi lớn nhỏ của hai bên, ổn định là cái gì? Có thể ăn sao? Nhị thiếu kỳ gia, từng dựa vào thân phận và địa vị của bản thân để vận dụng đến mức tận cùng hai chữ ‘đặc quyền’, bỗng nhiên có một ngày gã phát hiện gã đã không thể sử dụng đặc quyền nữa. Nhìn gương mặt Dạ Hoàng tuy vẫn còn nở nụ cười nhưng mắt lại phát ra lãnh quang, Kỳ Thiên Thông bất giác đổ mồ hôi lạnh đầy trán.

Tình huống hiện tại đã hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của gã, khiến gã cảm thấy uể oải lẫn xấu hổ. Đối mặt với tình huống như vậy, nhưng gã lại không tìm được cách giải quyết nào. Chỉ có thể cố gắng ngẩng cao đầu, nói: “Các ngươi không thể như vậy! Đây là biểu hiện cực kỳ vô lễ với ta!!”

Lời này đã không còn tác dụng, nụ cười trên mặt Dạ Hoàng đã dần thối lui, lộ vẻ cười nhạo, nói: “Nhị thiếu gia, tuy ta rất muốn nho nhã lễ độ với ngươi, nhưng trước khi ta có lễ thì phải bảo đảm trước một điều là ta không bị người ta lừa đảo đã. Dù sao đại hội Nam Bộ lần này là do ta đốc thúc, nếu xảy ra chuyện lừa đảo chưa từng có, đừng nói là vô lễ, nếu Dạ Hoàng ta không còn mặt mũi, thì cái người hại ta mất mặt mũi đó chắc chắn là không cần cái mạng nhỏ nữa rồi.”

Nói tới câu này, quanh thân Dạ Hoàng bỗng nhiên bạo phát ra khí tức âm trầm cực kỳ đáng sợ. Khí tức kia khiến Kỳ Thiên Thông nhịn không được phải trắng bệch mặt lui về sau một bước. Người này so với cái người gã không thừa nhận là ‘đại ca’ kia lại càng không chút nào che dấu sát ý hơn, Kỳ Thiên Thông run rẩy.

Không phải chứ, chưa có ai nói cho gã biết tên này tàn bạo như vậy a?!

“Nhị thiếu gia, không nên ép ta động thủ, vẫn là tự mình đưa ra chứng minh đi. Mặt trời đã lặn, giờ ăn cơm cũng sắp qua, nhị thiếu gia, cho dù ngươi không đói bụng không cần ăn cơm, nhưng người khác thì chưa chắc chịu được.” Ẩn.Quỷ.Lâu

Nói tới đây, ai cũng đều nghe ra bên trong lời nói của Dạ Hoàng mang theo vẻ uy hiếp và bất mãn, trên trán Kỳ Thiên Thông càng lúc càng ứa ra nhiều mồ hôi lạnh, dưới áp lực như thế này, Kỳ Thiên Thông rốt cục nhịn không được, cổ họng khô khốc, nói:

“Ta, muốn đi tìm mẫu thân......”

“Ồ, có thể có thể, bất quá trước đó, nhị thiếu gia ngươi là đang thừa nhận tài chính của bản thân ngươi không đủ để chi trả cho cái giá ngươi kêu sao?”

Thân mình Kỳ Thiên Thông cứng đờ, hít vào thở ra vài lần, mới gật đầu: “Ta quả thật…. Không chuẩn bị đủ.”

“Thông Nhi! Nói bậy cái gì đó?!”

Giọng nói sắc bén mang theo chút tức giận lại có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Nguyên Tĩnh Nhã từ bên ngoài đại sảnh truyền tới, Kỳ Thiên Thông chấn động, hai mắt lập tức phát sáng. Nguyên Tĩnh Nhã đến rồi, nói như vậy, phải chăng gã đã có thể tiếp tục đấu cùng Kim Dư?! Vì thế, ánh mắt nhìn về phía Kim Dư lại mang theo vài phần đắc ý.

“Mẫu thân! Ngài sao lại đến đây, ta vừa mới...”

“Được rồi, Thông Nhi, ngươi im miệng trước đi.” Nguyên Tĩnh Nhã nhìn đứa con không có lấy một chút cẩn thận, trong lòng phẫn uất, từ nhỏ gã đã được tiếp nhận chế độ giáo dục tinh anh nhất và đãi ngộ tốt nhất, rõ ràng sẽ trở thành một vương giả vĩ đại khiến tất cả mọi người ghen tị, nhưng rốt cục đã xảy ra vấn đề gì, vì sao chỉ có dương dương tự đắc và cuồng vọng tự đại, không hề có lấy nửa điểm tự mình biết mình và nghĩ sâu tính kỹ như vậy chứ?!

Nếu bà không sớm phái một tên ảnh vệ đi cùng gã, sợ rằng chỉ muộn thêm một chút nữa thôi, mặt mũi Kỳ gia liền bị Kỳ Thiên Thông ném sạch sẽ!

Chuyện Trân Tàng Quán, Kỳ Vân Khiếu đã giận bà muốn chết rồi, nếu Thông Nhi còn chà đạp mặt mũi Kỳ gia như vậy nữa, chỉ sợ sau đợt giao dịch lần này, Kỳ Vân Khiếu sẽ hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ nữa! Vừa nghĩ đến đây, Nguyên Tĩnh Nhã vốn có chút tái nhợt liền tăng thêm một tầng oán sắc, tất cả đều là do hai tên khốn khiếp kia ban tặng!!

“Mẫu thân? Ta...”

“Ông chủ Kim, trẻ nhỏ lần đầu tiên tham gia hội giao dịch như thế này, có rất nhiều quy củ nó còn chưa hiểu rõ, rất dễ bị người khác dụ dỗ hoặc lừa gạt. Cho nên, nếu Thông Nhi có đắc tội hoặc sai quấy gì, hy vọng ngươi đừng so đo quá mức. Nói như thế nào thì, cuộc sống bất đồng, Thông Nhi vẫn còn rất ngây thơ.”

Nguyên Tĩnh Nhã nhìn Kim Dư, lời nói tựa hồ có vẻ yếu thế, nhưng nếu suy nghĩ thêm một chút liền có thể cảm nhận được có chỗ không đúng.

Kim Dư nhướn mày, nói: “Phu nhân, lời này là có ý gì? Cảm phiền phu nhân nói rõ ràng một chút. Đây là lần đầu tiên công tử nhà ngài tham gia hội giao dịch, chẳng lẽ tôi không phải là lần đầu sao? Ngài nói vấn đề của Nhị công tử là bởi vì gã rất ‘ngây thơ’, vậy chẳng phải ngài nói ta, Dạ Hoàng và Bạch Lộc đều là kẻ âm hiểm giả dối?! Phu nhân, đổi trắng thay đen là chuyên ngành của ngài sao? Sự kiện kim quan còn chưa có bình ổn lại đâu, công tử nhà ngài không đủ tài chính lại còn cố ý nâng giá muốn lừa gạt tôi, sao lại biến thành chuyện của chúng tôi rồi? Ngài thật là chuyện gì cũng có thể nói. Chẳng trách nhị thiếu gia nói sau này những thứ Kỳ gia sở hữu đều là của gã, chậc chậc, sao tôi lại nhớ trước nhị thiếu gia, còn có một đại thiếu gia mà.”

Lời Kim Dư nói ra nháy mắt đã khiến sắc mặt Nguyên Tĩnh Nhã trở nên ác liệt, hai tay bà nắm chặt tới phát đau. Bình tĩnh nhìn Kim Dư một hồi, khí thế cả người Nguyên Tĩnh Nhã lập tức tan biến, trên mặt lộ ra nụ cười khổ nhìn mà thương xót nói: “Chỉ xin ông chủ Kim nương tay, Thông Nhi tuyệt đối không có ý định lừa gạt, tất nhiên, trước đó có thể đã bị người ta dụ dỗ mới gây ra sai lầm như vậy, hơn nữa trong chuyện này, ta nghĩ phàm là kẻ có tâm đều sẽ kích động. Thông Nhi nhà ta mặc dù có chút bá đạo, nhưng tâm tư lại rất tốt. Nó vừa sinh ra là đã có ba ngàn vạn trong tay, chẳng qua vì chuyện kim quan, nó cảm thấy chúng ta đã phụ bạc hậu nhân sở hữu kim quan kia, liền chi ra một nghìn vạn cho hắn, lại cho người nhà của người đã chết kia một nghìn vạn, cho nên hiện tại nó mới nôn nóng. Thế cho nên có chút thất thố.”

Vừa nói, Nguyên Tĩnh Nhã vừa đưa tay xoa đầu Kỳ Thiên Thông, trên mặt mang theo vài phần đành chịu, cười: “Ngươi a, luôn khiến mẫu thân phải lo lắng. Ngươi mau nhận sai với ông chủ Kim và Dạ Hoàng đại ca đi, món đồ đấu giá hai ngàn vạn kia đưa cho ông chủ Kim, coi như là quà bồi tội của chúng ta, mẫu thân cho ngươi một nghìn vạn, sau này không được chọc phụ thân tức giận nữa.” anquylau

Nhìn một màn này, cả người Kim Dư đều cảm thấy không tốt, rõ ràng thằng nhóc Kỳ Thiên Thông kia tâm thuật bất chính muốn hung hăng lừa y, nhưng chỉ vừa mới nghe vài lời của Nguyên Tĩnh Nhã, thì y liền biến thành một tên cáo già khi dễ một đứa nhỏ thiện lương vậy? Hơn nữa nhìn vẻ mặt của mấy người chung quanh xem, chậc chậc, không thể không nói, mỹ nhân giả đò đáng thương có lực sát thương thật sự là cường đại quá. Nhưngcho dù lực sát thương có cường đại tới cỡ nào, cũng không phải ai cũng trúng chiêu, huống chi hiện tại Nguyên Tĩnh Nhã sở dĩ đột nhiên thoái nhượng là vì tình cảnh hiện tại chỉ có thể làm như vậy. Hai ngàn vạn tử kim tệ cũng không phải là một số nhỏ. Ở một phương diện nào đó, đối với Kỳ gia hiện tại mà nói, hai ngàn vạn có lẽ sẽ có một mấu chốt cực kỳ có tác dụng --- sự thật đằng sau đại hội đấu giá, là dựa theo ngàn vạn lần tăng giá, hai ngàn vạn này, tại thời khắc mấu chốt cuối cùng, có thể xác định lợi ích cuối cùng.

“Ha ha, phu nhân ngài thật sự là một vị từ mẫu, bất quá không biết phu nhân đã nghe qua câu nói, từ mẫu đa bại nhân[102]. Không nói đến sự kiện kim quan vốn là bởi vì sai lầm của Kỳ gia các người tạo thành, bồi thường là chuyện đương nhiên phải làm, cho dù các người có chủ động gánh vác trách nhiệm của người chết kia, nếu không phải vì gã, chỉ sợ phu nhân tuyệt đối không có nhàn tâm đến đây xử lý chuyện nơi này.” Kim Dư mỉm cười: “Cho nên nói, phu nhân không cần biến cái việc dĩ nhiên phải bồi thường và tỉnh ngộ thành việc thiện của mấy người, khoảng cách giữa mấy cái này còn xa lắm. Đầu tiên Kỳ Thiên Thông cố ý kéo tôi xuống nước, sau đó cố ý giấu diếm chuyện không đủ tài chính nâng giá lừa đảo, chuyện này không phải chỉ cần nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng nói thế nào thì, nếu phu nhân đã tự mình ra mặt, tôi đây dĩ nhiên không thể không cho ngài mặt mũi, chỉ cần nhị thiếu gia giao ra đúng ba ngàn vạn tử kim tệ mua đứt bộ phim hài dành cho dị thú kia, sự tình này coi như xong. Dù sao, cái giá cuối cùng cũng là do nhị thiếu gia kêu ra, tôi còn chưa có tính tăng thêm giá.”

Lời nói của Kim Dư có chút vô lại còn có chút lạnh bạc, nhưng từng chữ từng chữ đều vô cùng có lý. Nguyên Tĩnh Nhã nghe thấy, hàng lông mày không ngừng run rẩy. Bà thật sự rất hận người trước mắt này, từ lúc gặp y, mọi chuyện vốn rất thuận lợi liền xảy ra vướng mắc, mà kết quả cuối cùng lại là chuyện bà không muốn nhìn thấy. Người này giống như là đặc biệt tới khắc bà, bà thật sự muốn cho người này chết càng nhanh càng tốt.

Chỉ là dù ánh mắt của Nguyên Tĩnh Nhã có ngoan độc như thế nào, ông chủ Kim cũng là mặt không đổi sắc tâm không nhảy, Sơn Bạch Lộc thậm chí còn ở bên cạnh liếc trắng mắt, mẹ nó, có bản lĩnh thì đánh tôi đi đánh tôi đi a! Không có gì nữa thì mau giao tiền!!

Cứ như vậy, mọi tính toán của Nguyên Tĩnh Nhã đều đổ sông đổ biển, hơn nữa trên mặt mọi người xung quanh cũng đã xuất hiện bộ dáng sung sướng khi thấy người gặp họa, nhịn không được phải hít sâu một hơi, Nguyên Tĩnh Nhã lạnh mặt nhìn Kim Dư:

“Nếu ông chủ Kim nhất định muốn bức chúng ta, vậy chúng ta chỉ có thể nhận lấy. Bất quá, hy vọng ông chủ Kim nhớ kỹ, người Kỳ gia chúng ta, không thể tùy ý khi nhục[103]!”

Nói xong câu đó, Nguyên Tĩnh Nhã liền phất tay bảo hạ nhân đi làm giấy tờ trả ba ngàn vạn, đồng thời hung hăng kéo Kỳ Thiên Thông rời khỏi. Lúc bọn họ sắp sửa rời đi, Kim Dư bỗng nói: “Ờ, kỳ thật, nếu thật sự muốn tính toán cho rõ ra, tôi cũng coi như là người của Kỳ gia. Ngài nói xem, nếu là như vậy, ngài phải làm sao đây?”

Nghe vậy, nháy mắt toàn bộ hội trường đều im phăng phắc, Nguyên Tĩnh Nhã và Kỳ Thiên Thông cũng cứng ngắc thân người. Kỳ Thiên Thông hận không thể ở trong lòng mắng to ngươi cái đồ vô sỉ! Nhưng ngại tình cảnh hiện giờ, cuối cùng vẫn không mở miệng. Mà trừ bỏ các đại lão phú hào bị lời nói của Kim Dư làm cho kinh sợ ra, sắc mặt Kỳ boss vẫn không hề tốt từ lúc vào phòng cho tới giờ cuối cùng lại trở nên mưa thuận gió hòa, ba tên kia còn đang ngồi nghe ở góc tường cũng cười thành một đoàn.

“Nói a, tôi thấy tên này thành thật quá, y có phải là người không vậy?”

“Tê, anh vừa nói tôi liền cảm thấy y không tồi a, bộ dạng cũng không tồi…. Ai! Có thể chọc cười lại còn có tiền!!”

“Cho nên...... ! !”

“Cướp về áp trại?”

......

Tóc đỏ và tóc trắng nhìn cái tên giống y chang như núi băng mặt đầy vẻ đứng đắn nói, liền cảm thấy không ổn. Mẹ nó tên này không phải là tên mặt than băng sơn xấu xa bị bệnh thần kinh sao! Còn dám áp trại! Áp em gái cậu a!..... Có áp cũng phải là do chúng ta áp a!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện