Nếu nhìn theo phương hướng của Kim Dư mà nói, chuyện khiến cho bọn họ phải giật mình chính là bộ dáng bị ngược đãi vô cùng thê thảm của con ngân giáp linh thú. Đối với Phi Ngọc Thịnh đang ngồi trước màn hình xem toàn bộ diễn biến mà nói, việc khiến gã khiếp sợ đến mức phải bóp vỡ cả ly thủy tinh trong tay chính là, Kim Dư thế nhưng lại có thể chấn trụ dị thú đang bắt đầu hóa hung, hơn nữa còn có thể kéo nó quay lại.
Phải biết rằng, loại chuyện này chỉ có những dị thú tinh thần sư mới có thể làm, hơn nữa mức độ thành công không hề lớn. Một khi dị thú đã quyết định tự hung hóa, nghĩa là sự căm hận của tụi nó đối với loài người đã đạt đến trình độ khủng bố. Đừng nói đến việc trấn an dị thú, chỉ tiếp cận dị thú sắp hóa hung thôi thì tính mạng cũng đã đủ nguy hiểm rồi, cho nên tổng kết lại, con cá voi có thể đem dị thú đang trên đường hóa hung kéo ngược trở về, thật sự là, một hành động nhỏ quá vĩ đại.
“Bác sĩ vô lương, anh tới xem tình huống của nó chút. Tuy vừa nãy tôi đã xử lý qua, nhưng hiệu quả không được tốt lắm….. Nó hình như bởi vì đột nhiên dừng lại nên thân thể bị tổn thương rồi, chậc.” Kim Dư nhẹ chậc một tiếng, hình như còn có vài lời không nói ra.
Nhưng kỳ thật y vốn không cần phải nói, những người còn lại cũng có thể đoán được nội dung y vừa mới muốn nói – nhìn bộ dáng vô cùng thê thảm của con dị thú kia, còn không bằng để cho nó trực tiếp hóa thành mãnh thú, cuồng thăng đến mức thống khoái luôn đi. -AQL-
Kim Khiêm tiếp nhận thằng nhóc trong tay Kim Dư, lúc nãy còn tỏ ra hung tàn nguy hiểm, hiện tại thì lại đáng thương hề hề, cẩn thận kiểm tra vài cái, sắc mặt lập tức biến xanh, không nói hai lời liền chạy tới phòng cấp cứu. Con ngân giáp linh thú kia vừa rời đi, Kim Dư đứng không xa liền có vẻ nôn nóng bất an, nhìn bộ dáng của thằng nhóc đó, Kim Dư thở dài, không nói hai lời liền đi theo.
Hiện tại đã là buổi tối, muốn tìm con ngân giáp linh thú lớn kia sẽ rất khó khăn, vì thế quyết định ngày mai mới đi tìm. Cùng lắm thì y không tham gia buổi đấu giá cuối cùng, dù sao cái sự kiện đó chả có gì đáng để y chú ý cả. Làm một ông chủ tiệm thú cưng, dị thú vẫn là quan trọng nhất!!
Kim Dư cứ quyết định như vậy, những người khác cũng cùng đi, một đám rời đi triệt để ngó lơ đám người Long Trường Lệ và ba tên boss, đương nhiên, hai đám người kia bởi vì quá kinh ngạc nên còn chưa hồi thần lại được.
Chờ đến khi đám người Kim Dư biến mất không thấy bóng dáng, tóc đỏ đột nhiên quay đầu nói với hai tên kia: “Tôi nói, cái thằng kia chắc không phải là người đâu ha? Người sao lại có thể kéo dị thú sắp hóa hung quay về vậy?! Hơn nữa a! Vừa nãy ông thấy y siêu siêu siêu thuận mắt!! Nhất định phải đoạt tới áp trại a!!”
Tóc đỏ còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, ngay sau đó liền cảm thấy ở tại nơi xa xa có một đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào hắn, không hề che dấu sát ý.
Ặc ! !
“Mày thấy mày ngu chưa, ai mà ngu như mày, tên kia có chủ rồi a……Ai.”
Tóc trắng nhìn thấy bộ dáng của tóc đỏ nhịn không được liền cười nhạo một tiếng, y vốn đã nhìn ra mối quan hệ của hai tên kia rồi. Sau khi nhận ra xong, y bỗng nghĩ tới không biết cái tên nào là boss.
“A! Mày nói thằng nhóc kia đó hả! Tao cảm thấy nó rất có thiên phú. Nếu nó hóa thành hình người, vậy tuyệt đối có thể trở thành tân thống lĩnh mãnh thú của chúng ta!!” Tóc đỏ liền hưng phấn, “Nhưng mày để ý nó làm gì? Lúc ấy chúng ta bảo nó cùng đi nó không chịu đi mà. Nó đã bị thương nặng như vậy, giờ chắc sắp chết rồi.”
Tóc trắng nghe vậy liền cười nhạo tóc đỏ, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ không nói cũng biết. Nhìn tóc đỏ liên tục co rút mặt, băng sơn mặt than rốt cục mở miệng, bất quá vẫn là nói ít đến đáng thương.
“Là hắn.”
“A?”
“Con bà mẹ nó! Cậu đang nói cái tên hắc kỳ lân có cái mặt than giống cậu đúng không hả? Ai, cậu vừa nói thì tôi liền cảm thấy giống! Nhưng không đúng nha, nếu là do dị thú biến hóa ra, này có phần hơi nhanh quá a?”A_Q_L
Tóc trắng nhìn tóc đỏ, trong lòng đã muốn khinh bỉ tên này tới cực điểm rồi. Đã từng nhìn thấy thằng ngu, nhưng chưa từng thấy thằng nào có độ ngu đạt tới trình độ như thằng này!
“Bản thân hắn chính là người, hẳn là bộ tộc kỳ lân trong thập đại gia tộc. Chẳng qua bởi vì huyết thống thần thú quá mức tinh khiết, thực lực quá mạnh cho nên lúc ở thời kì ấu niên không thể hóa thành hình người, chậc chậc, nhìn bộ dáng hiện giờ và tính cách của hắn, và người bạn mà hắn tìm được, ta có thể kết luận, chỉ bằng tính tình ích kỷ lại vô tri của loài người, hắn tuyệt đối là đồ phế thải bị vứt bỏ. Nếu không, với huyết mạch cường đại của hắn, đã sớm thành bảo bối nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa rồi. Sao chúng ta có thể thấy hình dạng chật vật của hắn tại Hoang Tinh được chứ.”
Nghe tóc trắng nói xong, tóc đỏ cuối cùng cũng hiểu rõ, bất quá tên này vừa hiểu thì liền bắt đầu sung sướng khi thấy người gặp họa, nhân tiện còn ở trong lòng trề môi khinh bỉ nhân loại……
“Nhưng nếu mày đã nói như vậy, hai tên kia tao cũng không chán ghét, sau này nếu chúng ta xâm chiếm hành tinh mẹ, lại phải xung đột với bọn họ, vậy phải làm sao đây?”
Tóc trắng không biết đây là lần thứ mấy y phải xem thường tên này rồi, liền xoay người bỏ đi. Y thật sự không quen cái tên ngu này. Kỳ thật vừa nãy lúc Kim Dư tiếp xúc với dị thú, ba người bọn họ đều có cơ hội phá hư cuộc đối thoại kia, nhưng bọn họ không phải là loại bởi vì chán ghét loài người mà tổn thương tới đồng bạn của mình. Bọn họ cũng là từ dị thú hóa thành mãnh thú, cho nên bọn họ hiểu rõ trong lúc hóa hung, nội tâm có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu bi thương và nóng nảy. Nếu có thể, bọn họ cũng hy vọng sẽ có người nào đó ở tại vách núi đó giữ chặt lấy mình. Nhưng lúc đó, lại không ai có thể ôn nhu lại khoan dung, có thể không để ý đến nguy hiểm tiến lên giữ chặt bọn họ như vậy.
Bất quá, cho dù có người nguyện ý kéo, bọn họ có lẽ cũng không thèm nắm lấy. Thật sự nguyện ý hóa thành mãnh thú, trừ bỏ thân thể bị ngược đãi đau xót ra, sinh vô khả niệm, mới là nỗi đau đớn nhất của bọn họ.
Tình cảm chân thành đã chết, nếu không trở thành mãnh thú báo thù, làm sao cam tâm đây? Có lẽ đối với loài người mà nói, mãnh thú là một danh từ tàn nhẫn giết chóc, nhưng loài người, đối với mãnh thú mà nói, sai ở đâu chứ? Mãnh thú và dị thú có gì khác biệt? Chỉ sợ đây là sự khác biệt mà loài người rõ ràng nhất – phàm là thú hóa hung, trời sinh tính thị sát chiếm một hai phần, bi thương đến chết mới là chiếm mười phần đi.
Nhìn xem, mãnh thú ở trên đời này nhiều đến mức nào, vừa nhìn liền biết, loài người đã làm bao nhiêu chuyện rồi.
“Ê ê! Tôi nói hai người đừng có đi a! Chúng ta là kẻ ác, ặc, cái kia, đoạt áp trại gì đó quên mẹ nó rồi hả?! Ba người chúng ta liên thủ lại nhất định có thể đánh thắng được thằng nhóc (Kỳ Thanh Lân) kia. Tôi cảm thấy người kia (Kim Dư) thuận mắt lắm a!”
“Cậu câm miệng lại!”
Băng sơn mặt than thật vất vả lắm mới vứt ra được vài câu, thành công bắt tóc đỏ ngậm miệng, đương nhiên, kỳ thật là do băng kiếm giống như móng vuốt sắc bén ở trong tay người nọ bắt đầu có tác dụng mà thôi.
Chờ cho hai đám người đều đi hết, đám người Long Trường Lệ cái gì cũng không làm, cứ như đả tương du đi ngang qua nhìn một màn biểu diễn mới từ từ phản ứng lại. Sắc mặt của Long Trường Lệ và Kỳ Thiên Thông không thể nào tốt lên được. Tuy góc độ lợi hại của hai người không giống nhau, nhưng mặc kệ có nói như thế nào, Kim Dư đã thành công kéo con dị thú sắp hóa hung quay lại con đường bình thường, này đối với đám người tham dự đại hội giao dịch mà nói chính là một cái nhân tình, hơn nữa người có thể ngăn cản được dị thú hóa hung thật sự là quá ít. Trải qua chuyện lần này, giá trị của người kia nhất định sẽ bạo tăng…. Thật sự là càng nghĩ càng đáng giận!!an~quy~lau
Nhưng mà, cho dù hai người có tức giận ghê gớm tới cỡ nào, cũng không thể nào thay đổi được hiện trạng. Sắc trời cũng đã muộn, vẫn là nên trở về suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể lấy được lợi ích lớn nhất tại buổi đấu giá cuối cùng ngày mai đi.
Chờ cho ba nhóm người hoàn toàn ly khai hết cũng phải là ba tiếng sau. Rừng rậm đêm khuya được ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống âm trầm đến lạ, bỗng dưng có một thân ảnh phiếm ngân quang nhảy phốc đến vị trí lúc nãy của con ngân giáp linh thú, đứng đó hồi lâu, một trận khí tức cực kỳ cuồng bạo oán độc tỏa ra bốn phía, khiến cho cả một đám chim thú phải kinh hoảng!
“…..Lưu Quang…..Ta muốn giết tên khốn khiếp ngươi!!!”
Phải biết rằng, loại chuyện này chỉ có những dị thú tinh thần sư mới có thể làm, hơn nữa mức độ thành công không hề lớn. Một khi dị thú đã quyết định tự hung hóa, nghĩa là sự căm hận của tụi nó đối với loài người đã đạt đến trình độ khủng bố. Đừng nói đến việc trấn an dị thú, chỉ tiếp cận dị thú sắp hóa hung thôi thì tính mạng cũng đã đủ nguy hiểm rồi, cho nên tổng kết lại, con cá voi có thể đem dị thú đang trên đường hóa hung kéo ngược trở về, thật sự là, một hành động nhỏ quá vĩ đại.
“Bác sĩ vô lương, anh tới xem tình huống của nó chút. Tuy vừa nãy tôi đã xử lý qua, nhưng hiệu quả không được tốt lắm….. Nó hình như bởi vì đột nhiên dừng lại nên thân thể bị tổn thương rồi, chậc.” Kim Dư nhẹ chậc một tiếng, hình như còn có vài lời không nói ra.
Nhưng kỳ thật y vốn không cần phải nói, những người còn lại cũng có thể đoán được nội dung y vừa mới muốn nói – nhìn bộ dáng vô cùng thê thảm của con dị thú kia, còn không bằng để cho nó trực tiếp hóa thành mãnh thú, cuồng thăng đến mức thống khoái luôn đi. -AQL-
Kim Khiêm tiếp nhận thằng nhóc trong tay Kim Dư, lúc nãy còn tỏ ra hung tàn nguy hiểm, hiện tại thì lại đáng thương hề hề, cẩn thận kiểm tra vài cái, sắc mặt lập tức biến xanh, không nói hai lời liền chạy tới phòng cấp cứu. Con ngân giáp linh thú kia vừa rời đi, Kim Dư đứng không xa liền có vẻ nôn nóng bất an, nhìn bộ dáng của thằng nhóc đó, Kim Dư thở dài, không nói hai lời liền đi theo.
Hiện tại đã là buổi tối, muốn tìm con ngân giáp linh thú lớn kia sẽ rất khó khăn, vì thế quyết định ngày mai mới đi tìm. Cùng lắm thì y không tham gia buổi đấu giá cuối cùng, dù sao cái sự kiện đó chả có gì đáng để y chú ý cả. Làm một ông chủ tiệm thú cưng, dị thú vẫn là quan trọng nhất!!
Kim Dư cứ quyết định như vậy, những người khác cũng cùng đi, một đám rời đi triệt để ngó lơ đám người Long Trường Lệ và ba tên boss, đương nhiên, hai đám người kia bởi vì quá kinh ngạc nên còn chưa hồi thần lại được.
Chờ đến khi đám người Kim Dư biến mất không thấy bóng dáng, tóc đỏ đột nhiên quay đầu nói với hai tên kia: “Tôi nói, cái thằng kia chắc không phải là người đâu ha? Người sao lại có thể kéo dị thú sắp hóa hung quay về vậy?! Hơn nữa a! Vừa nãy ông thấy y siêu siêu siêu thuận mắt!! Nhất định phải đoạt tới áp trại a!!”
Tóc đỏ còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, ngay sau đó liền cảm thấy ở tại nơi xa xa có một đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào hắn, không hề che dấu sát ý.
Ặc ! !
“Mày thấy mày ngu chưa, ai mà ngu như mày, tên kia có chủ rồi a……Ai.”
Tóc trắng nhìn thấy bộ dáng của tóc đỏ nhịn không được liền cười nhạo một tiếng, y vốn đã nhìn ra mối quan hệ của hai tên kia rồi. Sau khi nhận ra xong, y bỗng nghĩ tới không biết cái tên nào là boss.
“A! Mày nói thằng nhóc kia đó hả! Tao cảm thấy nó rất có thiên phú. Nếu nó hóa thành hình người, vậy tuyệt đối có thể trở thành tân thống lĩnh mãnh thú của chúng ta!!” Tóc đỏ liền hưng phấn, “Nhưng mày để ý nó làm gì? Lúc ấy chúng ta bảo nó cùng đi nó không chịu đi mà. Nó đã bị thương nặng như vậy, giờ chắc sắp chết rồi.”
Tóc trắng nghe vậy liền cười nhạo tóc đỏ, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ không nói cũng biết. Nhìn tóc đỏ liên tục co rút mặt, băng sơn mặt than rốt cục mở miệng, bất quá vẫn là nói ít đến đáng thương.
“Là hắn.”
“A?”
“Con bà mẹ nó! Cậu đang nói cái tên hắc kỳ lân có cái mặt than giống cậu đúng không hả? Ai, cậu vừa nói thì tôi liền cảm thấy giống! Nhưng không đúng nha, nếu là do dị thú biến hóa ra, này có phần hơi nhanh quá a?”A_Q_L
Tóc trắng nhìn tóc đỏ, trong lòng đã muốn khinh bỉ tên này tới cực điểm rồi. Đã từng nhìn thấy thằng ngu, nhưng chưa từng thấy thằng nào có độ ngu đạt tới trình độ như thằng này!
“Bản thân hắn chính là người, hẳn là bộ tộc kỳ lân trong thập đại gia tộc. Chẳng qua bởi vì huyết thống thần thú quá mức tinh khiết, thực lực quá mạnh cho nên lúc ở thời kì ấu niên không thể hóa thành hình người, chậc chậc, nhìn bộ dáng hiện giờ và tính cách của hắn, và người bạn mà hắn tìm được, ta có thể kết luận, chỉ bằng tính tình ích kỷ lại vô tri của loài người, hắn tuyệt đối là đồ phế thải bị vứt bỏ. Nếu không, với huyết mạch cường đại của hắn, đã sớm thành bảo bối nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa rồi. Sao chúng ta có thể thấy hình dạng chật vật của hắn tại Hoang Tinh được chứ.”
Nghe tóc trắng nói xong, tóc đỏ cuối cùng cũng hiểu rõ, bất quá tên này vừa hiểu thì liền bắt đầu sung sướng khi thấy người gặp họa, nhân tiện còn ở trong lòng trề môi khinh bỉ nhân loại……
“Nhưng nếu mày đã nói như vậy, hai tên kia tao cũng không chán ghét, sau này nếu chúng ta xâm chiếm hành tinh mẹ, lại phải xung đột với bọn họ, vậy phải làm sao đây?”
Tóc trắng không biết đây là lần thứ mấy y phải xem thường tên này rồi, liền xoay người bỏ đi. Y thật sự không quen cái tên ngu này. Kỳ thật vừa nãy lúc Kim Dư tiếp xúc với dị thú, ba người bọn họ đều có cơ hội phá hư cuộc đối thoại kia, nhưng bọn họ không phải là loại bởi vì chán ghét loài người mà tổn thương tới đồng bạn của mình. Bọn họ cũng là từ dị thú hóa thành mãnh thú, cho nên bọn họ hiểu rõ trong lúc hóa hung, nội tâm có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu bi thương và nóng nảy. Nếu có thể, bọn họ cũng hy vọng sẽ có người nào đó ở tại vách núi đó giữ chặt lấy mình. Nhưng lúc đó, lại không ai có thể ôn nhu lại khoan dung, có thể không để ý đến nguy hiểm tiến lên giữ chặt bọn họ như vậy.
Bất quá, cho dù có người nguyện ý kéo, bọn họ có lẽ cũng không thèm nắm lấy. Thật sự nguyện ý hóa thành mãnh thú, trừ bỏ thân thể bị ngược đãi đau xót ra, sinh vô khả niệm, mới là nỗi đau đớn nhất của bọn họ.
Tình cảm chân thành đã chết, nếu không trở thành mãnh thú báo thù, làm sao cam tâm đây? Có lẽ đối với loài người mà nói, mãnh thú là một danh từ tàn nhẫn giết chóc, nhưng loài người, đối với mãnh thú mà nói, sai ở đâu chứ? Mãnh thú và dị thú có gì khác biệt? Chỉ sợ đây là sự khác biệt mà loài người rõ ràng nhất – phàm là thú hóa hung, trời sinh tính thị sát chiếm một hai phần, bi thương đến chết mới là chiếm mười phần đi.
Nhìn xem, mãnh thú ở trên đời này nhiều đến mức nào, vừa nhìn liền biết, loài người đã làm bao nhiêu chuyện rồi.
“Ê ê! Tôi nói hai người đừng có đi a! Chúng ta là kẻ ác, ặc, cái kia, đoạt áp trại gì đó quên mẹ nó rồi hả?! Ba người chúng ta liên thủ lại nhất định có thể đánh thắng được thằng nhóc (Kỳ Thanh Lân) kia. Tôi cảm thấy người kia (Kim Dư) thuận mắt lắm a!”
“Cậu câm miệng lại!”
Băng sơn mặt than thật vất vả lắm mới vứt ra được vài câu, thành công bắt tóc đỏ ngậm miệng, đương nhiên, kỳ thật là do băng kiếm giống như móng vuốt sắc bén ở trong tay người nọ bắt đầu có tác dụng mà thôi.
Chờ cho hai đám người đều đi hết, đám người Long Trường Lệ cái gì cũng không làm, cứ như đả tương du đi ngang qua nhìn một màn biểu diễn mới từ từ phản ứng lại. Sắc mặt của Long Trường Lệ và Kỳ Thiên Thông không thể nào tốt lên được. Tuy góc độ lợi hại của hai người không giống nhau, nhưng mặc kệ có nói như thế nào, Kim Dư đã thành công kéo con dị thú sắp hóa hung quay lại con đường bình thường, này đối với đám người tham dự đại hội giao dịch mà nói chính là một cái nhân tình, hơn nữa người có thể ngăn cản được dị thú hóa hung thật sự là quá ít. Trải qua chuyện lần này, giá trị của người kia nhất định sẽ bạo tăng…. Thật sự là càng nghĩ càng đáng giận!!an~quy~lau
Nhưng mà, cho dù hai người có tức giận ghê gớm tới cỡ nào, cũng không thể nào thay đổi được hiện trạng. Sắc trời cũng đã muộn, vẫn là nên trở về suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể lấy được lợi ích lớn nhất tại buổi đấu giá cuối cùng ngày mai đi.
Chờ cho ba nhóm người hoàn toàn ly khai hết cũng phải là ba tiếng sau. Rừng rậm đêm khuya được ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống âm trầm đến lạ, bỗng dưng có một thân ảnh phiếm ngân quang nhảy phốc đến vị trí lúc nãy của con ngân giáp linh thú, đứng đó hồi lâu, một trận khí tức cực kỳ cuồng bạo oán độc tỏa ra bốn phía, khiến cho cả một đám chim thú phải kinh hoảng!
“…..Lưu Quang…..Ta muốn giết tên khốn khiếp ngươi!!!”
Danh sách chương