Tóm lại, mặc kệ trên đường đi tịch thu gia sản gặp tình huống gì, nói chung kết quả cũng coi như rất thuận lợi, cũng rất hợp lòng người.

Sau khi xét nhà xong, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân tạm thời quay về căn nhà có phong cách da thú của Lý Khiếu, chờ màn đêm buông xuống. Ban ngày chỉ là món khai vị lót dạ thôi, ban đêm mới là món chính.

Đương nhiên, ở nhà người khác làm sao thoải mái được như nhà mình. Mấy loại da thú chắp vá gồ ghề không nói tới, quan trọng nhất chính là, lúc trước liên tục được ăn đại tiệc ngon lành của tri vị thú bỗng nhiên lại phải ăn mấy món không thể gọi là ngon mới là chuyện thống khổ nhất đối với Kim Dư. Đương nhiên, không phải mấy món kia rất khó nuốt, này chỉ là, một cách nói quá thôi—

Một khi con người đã gặp được thứ tốt nhất, những thứ khác đều trở nên tẻ nhạt vô vị. Phạm vi áp dụng của câu nói này cơ hồ chính là hết thảy.

Kim Dư và Lý Khiếu mắt to trừng mắt nhỏ chằm chằm nhìn nhau, vất vả lắm mới chờ được đến 11 giờ khuya. Kim Dư đứng dậy, sau đó Lý Khiếu và Cam Lượng đều đồng loạt thở ra một hơi. Cuối cùng cũng sống qua.

“Ừm, buổi tối cứu dị thú thực ra rất dễ, nhưng vấn đề là tuy hiện giờ chúng ta đang ở cùng chiến tuyến với dị thú, nhưng có nói như thế nào thì chúng ta cũng là con người. Không nên lộ liễu trắng trợn đối nghịch với đại thế thì hơn.” Nhịn không được đành tự giễu cười một tiếng, Kim Dư nói: “Kỳ thật cũng không phải sợ gì, chỉ là rất phiền toái thôi. Huống hồ quân đoàn 5 đã bắt nhốt một lượng lớn dị thú, vậy nếu quy ra hơn một ngàn quân đoàn trên khắp Thủ Đô Tinh thì, chỉ sợ dị thú chờ chúng ta cứu còn rất nhiều.”

“Ừm, anh cũng tán thành bí mật hành động, nhưng phải tạo dấu vết giả như thế nào đây? Dị năng của chúng ta cuối cùng cũng sẽ có người phát hiện ra, đến lúc đó liền phiền toái.” Lý Khiếu cau mày, ban ngày hắn và Cam Lượng thông qua một ít con đường đặc thù lấy được không ít tin tức. Hiện giờ mâu thuẫn giữa dị thú và loài người trên toàn Thủ Đô Tinh cơ hồ đã đến mức ngươi chết ta sống. Bình thường, ban ngày, nhóm dị thú sẽ trốn cùng một chỗ, loài người thì tỏa ra bốn phía tìm bắt dị thú lạc đàn. Đến buổi tối, những kẻ bắt giữ dị thú lúc ban sáng sẽ bị giết chết toàn bộ, để sáng ngày hôm sau lại bị những người khác phát giác ra, đồng thời dẫn phát đến chuyện loài người càng lúc càng điên cuồng tìm kiếm giết chết dị thú để trả thù.

Ác tính tuần hoàn.

Lý Khiếu đã nhìn thấy con người bị dị thú cắn chết, đồng thời cũng nhìn thấy dị thú bị con người giết chết, vô luận là ở bên nào, bộ dáng lúc chết đều vô cùng thê thảm. Từ lúc nào quan hệ giữa dị thú và con người đã điên cuồng đến thế? Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lý Khiếu thậm chí còn cho rằng cuộc đại chiến giữa con người và dị thú này, trừ phi có một bên hoàn toàn bị diệt vong hoặc bị nô dịch, đã không còn bất cứ phương pháp giải quyết hòa bình nào nữa.

“Hắc hắc hắc hắc hắc, về điểm này anh không cần phải lo lắng! Về chuyện của đám dị thú, đương nhiên phải do dị thú tự giải quyết. Tôi cái gì cũng không biết, chỉ là không cẩn thận, nói lộ ra vài địa điểm mà thôi. Thuận tiện lại làm một cái cửa truyền tống.” -A-Q-L-

Kim Dư nói xong, hai tay tạo thành hình chữ thập, sau đó chậm rãi kéo ra. Giữa hai tay liền xuất hiện một màn hình, chờ đến khi độ rộng màn ảnh lên đến một thước mới thu tay lại. Sau đó, Lý Khiếu và Cam Lượng liền trừng lớn mắt nhìn bảy tám con dị thú từ trong màn hình chui ra, con nào con nấy đều có cái mặt quen đến không thể quen hơn.

“….Á đậu, Kim Tử cậu học cái chiêu này từ lúc nào thế?! Quả thực là cửa truyền tống a!!” Cam Lượng vừa ôm vừa dùng sức xoa nắn Đại Vĩ Ba Lang nhà mình, vừa cực kỳ hâm mộ ghen tị hận mà gào lên: “Mẹ nó này rất không công bằng. Tôi nằm mơ cũng muốn cái năng lực của cậu a!!”

Kim Dư nghe thấy liền trợn trắng mắt không thèm để ý tới tên ngốc này nữa, giơ tay xoa xoa cái đầu bự Bánh Bao chủ động đưa lên. Đây là lần âm thầm hoạt động đầu tiên vì thế Kim Dư không cho Đại Bạch và Vượng Vượng tham gia. Tuy thực lực của hai đứa đều rất cường hãn, hơn nữa lại rất lãnh tĩnh, suy nghĩ mọi việc lại rất rõ ràng. Nhưng vấn đề là hai đứa tụi nó đã từng chịu qua một cú sốc rất lớn. So với Bánh Bao, Tiểu Bạch, Tiểu Tuyết, Nhị Hắc và Tiểu Bảo, mấy đứa này rất đơn thuần, sẽ không nghĩ quá nhiều, ừm, mặc dù Tiểu Bạch và Tiểu Tuyết có chút nguy hiểm, nhưng so với Đại Bạch thì tốt hơn rất nhiều, chung quy cũng là hai đứa có đầu óc lý trí, nếu không có hai tụi nó, đảm bảo Nhị Hắc, Tiểu Bảo và Bánh Bao sẽ đem toàn bộ quân đoàn đùa dai đến sáng mai cũng còn chưa xong.

Trừ bỏ năm đứa con dân trụ tại tiệm thú cưng số 138 ra, còn có Đại Đại Bạch, tiểu kim hầu và mê điệp thú có lòng gia nhập liên minh. Ba tên này vẫn được chủ nhân xem như là bảo bối mà đối đãi, tuy thời gian ở chung khá ngắn, nhưng rất đơn thuần, cho nên hoàn toàn có thể sử dụng.

Về phần Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang? À, hai tên này Kim Dư chỉ phóng ra để tụi nó gặp mặt chủ nhân thôi. Cả hai đứa đều thuộc loại hình dễ xúc động dễ bị dụ, không thích hợp cho kế hoạch cứu viện đầu tiên.

Sau khi Kim Dư truyền thụ ít nhất mười cách cứu viện khác nhau cho tám dị thú tham gia hoạt động di dời, y đeo lên cổ Tiểu Bạch một trái cầu chứa năng lượng truyền tống. Y tiêu phí cả một ngày mới có thể ngưng tụ ra được một trái cầu chứa năng lượng truyền tống, nhưng cũng cần phải dành cả một ngày để khôi phục lại năng lượng, cho nên, hoạt động di dời dị thú cách một ngày mới có thể tiến hành một lần, như vậy không tốt, huống hồ phỏng chừng càng đến cuối cùng, hoạt động cứu viện di dời sẽ càng lúc càng khó khăn hơn.

Nghĩ đến đây, Kim Dư nhịn không được mà thở dài một tiếng, nghe nói ngày mai chính là ngày đàm phán đầu tiên giữa đại biểu nhân loại và đại biểu dị thú đúng không? Y hoàn toàn không hiểu mấy loại ý tưởng của đám đại nhân vật này, chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng dị thú sẽ ngoan ngoãn chờ bị nô dịch sao? Thật sự là, tự đại đến tự tin cực điểm, rốt cục là từ chỗ nào chui ra vậy?! Mặc kệ Kim Dư dùng vẻ mặt trầm trọng mà nghĩ cái gì, tiểu đội cứu viện dị thú lần đầu tiên quang vinh thành lập đã mở màn rồi, dưới tiếng nổ ầm ầm, ‘hành động triển lãm trí tuệ dị thú’ không hề có cố kỵ bắt đầu.

Hống long ! !

Miêu ngao — ![ Mẹ nó! Cái thằng ngu Nhị Hắc mày!! Không phải đã bảo mày cẩn thận dẫn lôi rồi sao?! Thiếu nữa đã bổ lên người ông rồi a!!]

Rống vượng ![ Ai bảo leo lên lưới điện làm gì cho sét bắt tới! Không có việc gì thì nhảy lên cột điện làm gì vậy hả, ặc ngao?!]

Trong lúc Nhị Hắc sắp sửa bị móng vuốt của Tiểu Bạch cào nát, tên này đã bị đông thành khối băng. Ngẩng đầu nhìn móng vuốt có dính chút bột phấn trắng trắng của Tiểu Tuyết, Tiểu Bạch cúi đầu liếm móng vuốt, ừm, hình như Tiểu Tuyết rất thích đậu trên dây điện…..

“Người nào? !”

“Cảnh báo ! cảnh báo — ! Có người xâm nhập khu vực giam giữ dị thú ! !”

Nháy mắt, tiếng cảnh báo trong quân doanh vang lên, sau đó đèn dùng để dò xét có công suất cực lớn lập tức lia về phía địa phương giam giữ dị thú.

Sau khi nhìn thấy rõ tình huống trong lồng giam dị thú, đám binh lính cầm súng laser hoặc đao hợp kim nháy mắt liền sửng sốt. Lồng dị thú đã bị phá thành cái động lớn, đây là tình huống bọn họ đã nghĩ đến, nhưng mà! Dị thú trong lồng giờ không có lấy một con!! Đây là chuyện bọn họ tuyệt đối không tin được, tuyệt đối không thể chịu đựng nổi!! Trừ chuyện này ra, còn có chuyện càng khiến bọn họ không thể lý giải nổi đang diễn ra –

Quân đoàn trưởng đại nhân của bọn họ đang khiêng trên vai một cái ống pháo laser, thẳng tắp chỉa vào bọn họ.

“…… Này, này, đây là tình huống gì ? !” an.quy.lau

“Trời ạ!! Tôi, mắt tôi không có bị hoa đi?!”

“Đội trưởng?! Ngài, ngài đang muốn làm gì a?!”

Tất cả binh lính nháy mắt hỗn loạn. Bọn họ luôn rất cẩn thận tỉ mỉ, cơ hồ là quy định hay mệnh lệnh từ đội trưởng, thế nhưng lại để cho dị thú chạy thoát?! Đội trưởng còn vác ống pháo chỉa thẳng vào bọn họ?! Này quả thực chính là giấc mộng vớ vẩn nhất từng nằm mơ!

“……”

“Tôi nhất định là đang nằm mơ.”

“Phải phải, tôi cũng cảm thấy như vậy. Đến đây, để tôi đánh cậu một cái coi.”

“Biến! Ông đây không phiền đâu, để tôi đánh cậu cũng được!!”

Vì thế cơ hồ có một nửa binh lính cho rằng bản thân còn chưa tỉnh ngủ, mà một nửa còn lại thì vẫn còn đang hóa đá.

Rột rột [Mau lên mau lên, một người tiếp một người mau chóng đuổi kịp! Đừng lộn xộn, đừng kích động! Năng lực của Tiểu Hắc không chống đỡ được lâu lắm, người có tinh thần lực cường đại thì càng khó khống chế hơn, mau chạy tới rừng cây bên cạnh con đê chờ đi!]

Lúc này, trong mắt chúng binh lính, quân đoàn trưởng đại nhân đang dùng tư thái đứng thẳng quơ móng vuốt, Tiểu Bảo đang giả trang chấn trụ cả một đám người cảm thấy thật tốt! Nếu mà nó không cần cùng cái con khỉ đáng chết kia giả bộ thì càng tốt hơn.

“Đội trưởng ! ! Ngài, ngài đang làm cái gì? !”

Lúc mọi việc đều tiến hành thuận lợi, bỗng vang lên giọng nói phẫn nộ nghĩa chính ngôn từ còn mang theo vài phần khó hiểu, trên quân hàm của người này có ba ngôi sao tiêu chuẩn, bộ dạng tuyệt đối chính là loại ‘quân nhân 100%” mà Kim Dư thường ngày hay nói.

“Chậc, ta làm cái gì ai cần ngươi lo?” Tiểu kim hầu âm thầm nói một tiếng, sau đó liền có một giọng nói nói ra.

……

Miêu ngao? [Đệt, biết giả giọng hả?] bạn Bảo sợ hãi.

Bạn khỉ vàng bình tĩnh mà gật đầu. So với cái lúc biến thành hình người thì kích thích nhỏ hơn chút. Thiếu chút nữa nó còn tưởng rằng trong dị thú có yêu nghiệt nữa chứ?!

Vốn câu này đối với quan quân bình thường thì rất hiệu nghiệm, nhưng không thể không nói trong quân đội vẫn có người có lý trí và tư tưởng, xui xẻo thay, cái tên có ba ngôi sao này lại là một trong số đó.

Sau vài giây bị câu nói của Tiểu Kim làm cho kinh động, hắn liền phản ứng lại. Lập tức đến bên chiến sĩ còn đang choáng váng ở bên cạnh tát một cái, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Bảo đang ngụy trang thành hình dáng đội trưởng, nói: “Ngươi là ai?! Ngươi bắt cóc đội trưởng của chúng ta hay là dùng tinh thần khống chế hắn?!”

Tiểu Bảo nhất thời kinh ngạc, mà đồng thời, bởi vì một câu này, đã có hơn phân nửa chiến sĩ tỉnh lại, tất cả đều đầy vẻ phẫn nộ lẫn muốn đánh nhìn chằm chằm bạn Bảo.

Vì thế… Bạn Bảo thực tự nhiên mà yên lặng.

“!! Hắn không phải đội trưởng. Tất cả mọi người, lên! Dị thú đi mất rồi, ít nhất cũng phải bắt tên đầu sỏ gây chuyện!!”

Tên ba sao kia nháy mắt đã nhìn thấu cảm giác chột dạ trong lòng Tiểu Bảo, nhân cơ hội này kêu lên, vì thế tình huống liền rối loạn.

“Mẹ nó! Ông tuy giả đội trưởng, nhưng mấy người nghĩ cây pháo laser trong tay ông cũng là giả luôn hay sao?! Ai tới ta liền giết!!”

Tiểu Kim nhảy dựng lên mà rống, sau đó liền thấy Bánh Bao đầu tiên là quay đầu phun ra một đoàn hỏa cầu tới trước một đám người, sau đó ngậm con dị thú chạy chậm nhất rồi phóng lên cao.

Trương Vân trong ánh lửa loáng thoáng thấy được một đôi cánh tuyết trắng lại giống như hỏa diễm, còn có một đôi mắt tím yêu dị đến cực điểm, bên tai lại còn nghe được tiếng của trẻ con hổn hển gần xa: an~quy~lau

“Em gái mày! Cái tên ba sao kia! Mày nhớ kỹ cho tiểu gia!! Lần sau tiểu gia sẽ dùng cây trúc cho mày vạn trúc xuyên tim!!! Kế hoạch hoàn mỹ của tiểu gia ta a!!!”

Mọi người vừa nghe tiếng trẻ con liền cảm thấy đau đầu này dần dần biến mất, sự kiện ‘dị thú bạo động’ chấn kinh đêm khuya cũng hạ màn.

Mười phút sau, đội trưởng đại nhân khoan thai bước đến dưới ánh mắt cực kỳ quỷ dị của đám binh lính, chẳng hiểu ra sao. Mà cũng lúc đó, tại con hào gần đó phát ra một luồng quang mang xanh biếc, sau đó biến mất hoàn toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện