Ngô Xuyên gật đầu, đồng ý với lời giải thích của cô. Anh ta lại hỏi: “Vậy cô tìm được bao nhiêu chủ tiệm Tìm Cái Chết rồi?”

“Tôi vừa bắt đầu tìm, mới tìm được mình anh.”

Ngô Xuyên bật cười.

Hứa Tâm An hỏi: “Nhà anh vẫn còn mở tiệm nến chứ?”

“Vẫn còn buôn bán, nhưng không phải loại cửa tiệm truyền thống.”

“Cũng đúng, bây giờ việc làm ăn của tiệm nến truyền thống không được thuận lợi như trước, tiệm nhà tôi cũng phải bán thêm nhiều món hàng mới duy trì được. Đúng rồi, anh còn liên lạc với những tiệm Tìm Cái Chết khác không?”

“Không.”

Ngô Xuyên cười nói: “Dù sao cũng hiếm có chủ tiệm nào chạy lên mạng lập topic hỏi về tiệm Tìm Cái Chết và Nến Hồn.”

Hứa Tâm An cũng thấy xấu hổ: “Đúng là tôi không mấy hiểu về những thứ này. Tôi quả thực bất đắc dĩ mới phải thử vận may xem sao. Không ngờ lại may mắn gặp được anh.”

“cô nói đã có hai cửa tiệm Tìm Cái Chết gặp nạn là thế nào vậy?”

Hứa Tâm An nói hết những gì mình biết cho Ngô Xuyên nghe. Ngô Xuyên hỏi: “Vậy chẳng qua trùng hợp là hai chủ tiệm bán nến qua đời, chủ mất thì cửa tiệm đó đóng cửa hay bán cho người khác cũng là chuyện bình thường. Sao cô lại khẳng định đí là hai cửa tiệm Tìm Cái Chết?”

Hứa Tâm An không biết trả lời thế nào, bởi Tất Phương nói với cô hai tiệm đó là tiệm Tìm Cái Chết, mà cô thì tin Tất Phương.

“Là pháp sư hàng ma nọ cho cô biết?”

Hứa Tâm An khẽ gật đầu.

“Vậy anh ta có chứng cứ gì không?”

Hứa Tâm An lắc đầu.

“Anh ta tên gì? Những pháp sư hàng ma có chút tiếng tăm tôi đều có thể điều tra được. Nói thật, những pháp sư hàng ma bình thường không biết được chuyện về tiệm Tìm Cái Chết đâu.” Anh ta dừng một lúc rồi nhấn mạnh: “Tiệm Tìm Cái Chết, là bí mật.”

“Tại sao vậy?”

“Nếu cô nắm giữ thứ vũ khí mạnh nhất thế gian thì có thể coi cô là người mạnh nhất thế gian. Nến Hồn có thể tiêu diệt được linh hồn của mọi thần ma, uy lực của nó không một pháp khí nào có thể so bì. Với pháp sư hàng ma thì cám dỗ này to lớn biết bao? Nếu công khai chuyện này để mọi người đều biết thì các pháp sư hàng ma khỏi cần làm gì cả, ngày ngày tranh giành Nến Hồn là đủ rồi.”

Cũng đúng. Vũ khí mạnh nhất thế gian có thể gây nên một cuộc chiến sống còn ở giới hàng ma là chuyện hết sức bình thường. Trong tiểu thuyết đều viết như vậy đó, để cướp đoạt Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao mà bao kẻ sĩ trong giang hồ lao vào tranh chấp tới một mất một còn. Hứa Tâm An ngẫm nghĩ thêm một hooig lại thấy có gì không đúng, lên tiếng: “Nhưng chỉ có chủ tiệm Tìm Cái Chết mới sử dụng được Nến Hồn, người khác giành khác cũng vô dụng.”

“Chuyện đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi, đúng không? Dù sao cũng đã có ai dùng nó đâu.”

Hứa Tâm An thấy nói như vậy cũng có lý, tuy nhiên cô vẫn tin lời của Tất Phương, anh ta nói chỉ có chủ tiệm mới có thể châm lửa Nến Hồn thì nhất định là thế. Những pháp sư hàng ma khác không biết chuyện đó, hoặc là bọn họ cho rằng chỉ cần học vài bùa chú đốt cháy Nến Hồn là được vì thế mới chạy đến cướp Nến Hồn.

“Á, vậy có khi nào tin tức thật sự bị lộ ra ngoài, hai cửa tiệm đó không phải do thần ma sát hại, mà do pháp sư hàng ma nào đó làm không? Hung thủ muốn cướp Nến Hồn để thống trị giới hàng ma?” Hứa Tâm An phát huy trí tưởng tượng của mình.

Ngô Xuyên nhìn về phía cô: “Hóa ra cô tưởng là do thần ma gây ra sao?”

“Đúng vậy. Thần ma không muốn bị giết chết, mà chỉ có Nến Hồn mới giết được họ, nên họ muốn diệt sạch tiệm Tìm Cái Chết đảm bảo an toàn. Lúc đầu tôi nghĩ như thế đấy, nghe anh nói mới biết hung thủ cũng có thể là các pháp sư hàng ma.”

Ngô Xuyên khẽ gật đầu: “Nên vị pháp sư hàng ma đến tìm cô rất khả nghi. Anh ta tên là gì, trông như thế nào?”

Hứa Tâm An cắn môi, không biết có nên nói thật không.

“Sao vậy?”

“Tôi đang cố gắng nhớ lại.” Hứa Tâm An nói: “Anh ta không nói tên, vóc dáng không cao lắm, cỡ như anh, hơi béo.”

“Khoảng bao nhiêu tuổi? Mặt mũi thế nào?”

“Không nhìn ra được bao nhiêu tuổi, trên mặt toàn là râu ria nên không thấy rõ mặt mũi, con mắt rất sáng.” Hứa Tâm An bịa bừa ra như vậy, dù sao cũng nên cẩn thận, cô thật sự không muốn để người khác biết về Tất Phương.

Ngô Xuyên khẽ cau mày: “Vậy nhất định phải điều tra cho rõ, bây giờ tôi chưa nghĩ ra người nào như thế. Có lẽ hắn đã cố tình ngụy trang.”

“Ừ.” Hứa Tâm An khẽ gật đầu, hơi chột dạ, vội lảng sang chuyện khác: “Chúng ta nên điều tra rõ ràng xem hai tiệm kia đã gặp phải chuyện gì, phía cảnh sát tuyên bố là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng sự thật thế nào? Nếu kẻ đó thực sự nhằm vào tiệm Tìm Cái Chết thì chúng ra nên tập hợp mọi người lại để cùng ứng phó, hoặc tập hợp những pháp sư hàng ma chân chính hay người biết pháp thật. Ít nhất cũng phải tìm ra hung thủ, khiến kẻ đó chịu trừng phạt, như vậy mọi người mới được an toàn.”

Ngô Xuyên cũng đồng tình với ý kiến ấy.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến phòng làm việc của Ngô Xuyên.

Hứa Tâm An xuống xe cùng Ngô Xuyên bước vào tòa nhà. Trước khi vào đó, cô ngước nhìn lên cao thấy có ghi là Cao ốc Kim Mộc.

Đây là tòa nhà cho thuê văn phòng, bảo vệ đứng ở chỗ cách thang máy không xa, trong sảnh có rất nhiều người qua lại, trông có vẻ là dân công sở. Ngô Xuyên dẫn Hứa Tâm An tới chỗ thang máy, đợi thang máy không còn ai mới bước vào.

Hứa Tâm An thấy Ngô Xuyên đúng là một người rất cẩn thận, cũng có thể pháp sư hàng ma nào cũng đều như thế. Cô nhìn thấy Ngô Xuyên bấm chọn tầng hai mươi hai, liền hỏi: “Giá thuê văn phòng ở đây đắt không nhỉ?”

“Cũng tương đối.” Ngô Xuyên khẽ cười: “Văn phòng trông khá một chút thì phí thuê cũng cao, có điều những người tới nhờ chứng tôi đuổi ma trừ tà đều chịu chi cả.”

Hứa Tâm An cảm thán: “Có bản lĩnh đúng là tuyệt thật đấy, nhà tôi vẫn còn đang bán nến thôi.”

Trong lúc nói chuyện thì thang mát đã lên tới nơi, cửa thang máy mở ra, Hứa Tâm An cùng Ngô Xuyên bước ra ngoài, anh ta lấy chìa khoá mở cửa. khi bước vào, cô phát hiện đây là kiểu văn phòng bài trí như nhà ở, gần sát cửa có một căn phòng được ngăn bởi tấm kính thủy tinh, bên trong trưng bày đủ loại pháp khí. Phòng khách rất lớn, có một hàng sô-pha màu nâu và hai cái bàn lớn sát tường, trên đó đặt vài vật dụng trang trí. Tiếp đó là một căn bếp nhỏ trông khá giống phòng uống trà, kế bên là nhà vệ sinh, còn có hai phòng nữa song đều đóng cửa kín mít. Hứa Tâm An đoán ràng nơi đó hẳn là phòng làm việc của Ngô Xuyên.

“Muốn uống gì không?” Ngô Xuyên khách sáo hỏi.

“Nước trắng là được rồi.” Hứa Tâm An trả lời vừa đánh giá cách trang trí ở đây. Rất đơn giản, nhưng vừa gọn gàng vừa phóng khoáng, vô cùng tinh tế.

Ngô Xuyên rót một cốc nước và một cốc cà phê đặt lên trên bàn. Hứa Tâm An vội vã qua đó ngồi xuống, Ngô Xuyên đưa cốc nước cho cô, cô cầm lấy uống một ngụm, hỏi: “Những người khác trong công ty đâu rồi?”

“Hôm nay không đi làm.” Ngô Xuyên uống một hớp cà phê, “Loại nước cô đang uống có chất tang cường năng lực linh hồn, tăng cường hiệu quả cảm ứng pháp lực.”

“Đặc biệt thế sao?” Hứa Tâm An xem đi xem lại, chỉ thấy nước trắng bình thường thôi.

“Cô có cảm nhận được hương vị gì không?”

Hứa Tâm An uống thêm hai ngụm, lắc đầu: “Không có hương vị gì cả.”

“Uống chậm thôi, từ từ thưởng thức xem sao.”

Hứa Tâm An lại uống thêm mấy ngụm, ngại ngùng lắc đầu: “Quả thực không cảm nhận được gì.”

Ngô Xuyên cười: “Không sao đâu. Cô cứ ngồi đó chờ một lát, tôi đi lấy tài liệu tiệm Tìm Cái Chết cho cô xem.”

“Được rồi, được rồi.” Hứa Tâm An có hơi kích động, bây giờ cô chỉ đợi chuyện đó mà thôi.

Ngô Xuyên đi vào căn phòng bên trái rồi đóng cửa lại, Hứa Tâm An kiên nhẫn chờ đợi, lại uống thêm hai ngụm, đúng là không thấy gì đặc biệt hết. Cô đặt chiếc cốc lên bàn, đứng dậy quan sát khắp nơi một lượt, sờ bên này xem bên kia, tỉ mỉ đánh giá gian phòng, đồ vật ở đây trông có vẻ cao cấp, chắc là rất đắt, giao thông khi vực này cũng thuận lợi, tiền thuê nhất định không rẻ. Hứa Tâm An thở dài, đều là tiệm Tìm Cái Chết, tuy nhiên người ta giỏi giang ở chỗ biết kiếm tiền hơn nhà cô.

Nghĩ đến cửa tiệm của mình, Hứa Tâm An lấy điện thoại trong túi xách ra, định gọi về xem Tất Phương có làm loạn trong cửa tiệm không. Nhưng ngờ đâu mở điện thoại ra xem mới phát hiện ở đây không có sóng.

Hứa Tâm An sửng sốt, không thể nào, cao ốc văn phòng như thế này sao lại không có sóng điện thoại cơ chứ. Cô quay đầu nhìn về phía căn phòng lúc nãy mà Ngô Xuyên bước vào, muốn lên tiếng gọi, hỏi xem tại sao không có sóng điện thoại, nhưng cô vừa quay đầu thì nơi bức tường đó đã không còn cánh cửa nào nữa rồi.

Hứa Tâm An giật bắn người, cô nhìn về một phía khác cũng không thấy cửa phòng đâu cả.

“Ngô Xuyên!” Hứa Tâm An lớn tiếng gọi.

Không ai trả lời cô.

Lúc này Hứa Tâm An mới phát hiện mình quá ngu ngốc, cô đi theo một người xa lạ đến một nơi lạ lẫm, còn uống cái thứ nước không biết là gì này.

Không lẽ cốc nước này đã bị bỏ thuốc? Nên cô mới thấy ảo giác? Hứa Tâm An cố gắng nhéo mình thật đau, đúng là cơn đau khiến cô tỉnh táo hẳn, cô cầm túi xách lên, bất chấp tất cả chạy về phía cửa chính, ra ngoài trước rồi tính sau. Dù sao đây cũng là khu thương mại, đi ra ngoài gặp người khác là an toàn thôi.

Nhưng vừa chạy tới cửa, cô liền ngây ngẩn cả người. Cửa chính cũng biến mất tự bao giờ, chỉ còn lại một bức tường trắng xóa.

Hứa Tâm An quay phắt người, phát hiện trong phòng chẳng còn gì hết. Không tường kính, không nhà bếp, không có sô-pha, cũng chẳng còn phòng khách, bàn trà hay vật dụng trang trí gì… Cô đang đứng giữa một không gian trống rỗng, bốn bề trắng xóa như tuyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện