CHƯƠNG 16: KỊCH ĐỘC.

Khi Lâm Phong tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn, cậu nằm trên chiếc sô pha rộng lớn trong văn phòng La ký, buồn ngủ, mông mông lung lung ngáp một cái, hơi hơi mở to đôi mắt

La Ký ngồi bên cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, thấy cậu tỉnh lại, ngữ khí xuất hồ ý liêu, ôn nhu hỏi: “Em tỉnh rồi, có muốn ăn gì không?”

Lâm Phong lắc đầu, xoay người, đầu chôn trong khuỷu tay.

Tư thế này giống hệt con mèo nhỏ lười biếng ngủ gật, chỉ lộ ra đôi tai nhỏ bé, dưới ánh nắng chiều tà, ngay cả những sợi lông tơ mềm nhuyễn cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

La Ký bước đến, xoa xoa lỗ tai Lâm Phong, thấp giọng cười nói: “Ngoan, đứng lên nghe tôi nói, được không?!”

Lâm Phong cố chấp, cả người lui lại thành một đống trong góc sô pha. Vật nhỏ này gần đây càng ngày càng lười! La Ký một phen đem cậu ôm lấy, gắt gao giam vào trong ***g ngực, cố sức lay lay cậu: “Em dậy cho tôi, mau, dậy!”

“Đừng hoảng! đừng hoảng!” Lâm Phong giống như đà điểu, vươn đầu căm phẫn chỉ trích: “Anh đã nói sẽ hảo hảo chiếu cố em, anh như vậy chính là chiếu cố em sao?’

“Tôi có trách nhiệm xúc tiến thói quen sinh hoạt tốt cho em……em xem, xương cốt em như vậy, ngủ tiếp nữa sẽ nhũn ra mất.”

“không phải chuyện của anh!”

“Như thế nào không phải chuyện của tôi”, La Ký cắn cắn vành tai Lâm Phong, mơ mơ hồ hồ thấp giọng cười, nói: “Tôi là người bảo hộ kiêm người nuôi nầng, đương nhiên kiêm luôn vị trí giám thị em. Hoặc là bây giờ em tiếp tục ngủ, sau đó buổi tối tinh thần tỉnh táo, chúng ta làm một chút chuyện, tỷ như…….”

Lâm Phong giật mình một cái, nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời, thinh thần phấn chấn, giống như vừa rồi, người vừa ngáp ngáp mấy cái không phải là cậu mà chính là La Ký.

La Ký cười rộ lên, nhu nhu mớ tóc đen mềm mại lòa xòa trước trán cậu: “Vừa rồi lúc em ngủ, tôi đã nghĩ đến cha tôi. Có lẽ em đã nghe qua về người. Năm đó, thời điểm lúc người kế thừa La gia, gia tộc tôi tứ phân ngũ liệt, một tay người đã chấn chỉnh lại gia tộc, phát huy huy hoàng siêu việt của tổ tông. Trước đây tôi rất sợ người, cũng từng rất hận người, nhưng có một điều mà người nói, tôi vẫn nhớ rõ đến tận bây giờ.”

“…… Nói cái gì?”

“Người nói, đời này tình yêu chỉ đến một lần, nếu gặp được người mình yêu chân thành, nhất định phải nắm chặt trong tay.”

La Ký cúi đầu nhìn Lâm Phong trong lòng, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

“Tôi biết em đã trải qua nhiều chuyện, nhất định đối với tình yêu cùng hôn nhân không tin tưởng…..tôi cũng rất muốn cho em một gia đình, nhưng tôi không thể ly hôn cùng Dư Lệ San được.”

Lâm Phong ngơ ngác nhìn hắn.

La Ký không thể chịu đựng được ánh mắt như vậy, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, che đi ánh mắt xinh đẹp của Lâm Phong.

“Anh vẫn là lựa chọn Dư Lệ San……” thanh âm Lâm Phong rất nhỏ, run run, “Quả nhiên anh vẫn chọn vợ mình….”

La Ký thở dài: “Tôi không có ý đó. Em không cần hỏi tôi sẽ lựa chọn em hay Dư Lệ San. Hiện tại tôi nói cho em biết, tôi tuyệt đối chọn em”

Lâm Phong không hề động, La Ký có thể cảm giác được mi mắt rung rung của cậu ẩn sau bàn tay mình, tựa như đôi cánh bướm nhỏ bé, mềm mại.

“Tôi không thể ly hôn với Dư Lệ San, không phải vì tôi chọn cô ta mà vì bất luận là tôi hay La gia đều không thể chịu được lời gièm pha ly hôn……Nếu tôi thật sự cùng cô ta ly hôn, tất cả mọi người sẽ biết đó là vì em. Nhìn vị trí của cô ta trong xã hội thượng lưu, cô ta có thể đẩy tôi và em đến mức thân bại danh liệt. Tôi thật ra không sợ, không ai dám động đến tôi, nhưng còn em thì sao đây? Nếu em là một cô bé, tôi có thể cưới em mà không e ngại gì, nhưng em lại là một tiểu tử mà ngay cả một chút tổn thương nho nhỏ cũng không thể chịu đựng được……….”

Lâm Phong hồi lâu cũng không nói gì. La Ký cúi mặt, nhìn cậu, cảm thấy cậu đột nhiên trầm tĩnh, không giống như bình thường.

Lâm Phong ngồi trên đùi hắn, theo lý thuyết, một nam hài tử như thế nào lại đơn bạc như vậy. Nhưng thể trọng Lâm Phong lại xuất hồ ý liêu nhẹ như vậy, xương cốt cậu giống như không có sức nặng, một cánh tay La Ký có thể dễ dàng đem cậu nhấc bổng lên.

Có đôi khi La Ký sinh ra một loại ảo giác, giống như xương cốt Lâm Phong không phải chất vôi, cậu giống như sắp sửa hóa thành một làn khói, tùy thời đều có thể không chút do dự mà rời khỏi hắn.

“………..Không quan hệ…….” Lâm Phong nhẹ nhàng nói, “……Không quan hệ……em có thể chờ……..Một ngày nào đó anh có thể đánh đổi tất cả, vứt bỏ người đàn bà kia……”

Câu nói cuối cùng kia nhẹ nhàng tựa như lời thì thầm, giống như một cơn gió nhẹ, trong giây lát liền phiêu tán trôi đi.

Lời nói khinh đạm, không chút để ý như vậy luôn làm cho người ta có cảm giác thống hận khó thấy.

Lâm Phong không muốn làm không khí tiếp tục nặng nề thêm, cậu đứng lên, có chút ngượng ngùng nhìn La Ký mỉm cười: “Em đói bụng, không phải anh nói sẽ nuôi em sao?”

La Ký chịu không được ở sau lưng cậu nhéo một phen: “Tôi đã dặn phòng bếp làm món cháo bát bảo em thích ăn nhất rồi! em, cái người chuyên ăn kiêng này, ăn nhiều đồ ngọt không tốt đâu, lần sau không cho em ăn nhiều như thế nữa.”

Lâm Phong cười khiêu khai, tiếng cười khoái trá đuổi theo La Ký đến tận khi hắn hé cửa rời khỏi phòng. Mỗi lần đều như vậy, La Ký lúc nào cũng nói không cho phép như vậy. Thực ra hắn không có cách nào cự tuyệt những yêu cầu của Lâm Phong, trừ yêu cầu về cuộc hôn nhân với Dư Lệ San.

……..Trừ cuộc hôn nhân này.

Trước đây La Ký rất ít khi ăn cơm ở nhà, phần lớn thời gian hắn đều ăn bên ngoài. Sau này vì ở cùng một chỗ với Lâm Phong mà hắn ít nhiều cũng bỏ đi những cuộc xã giao, trở về bên cạnh bồi tiểu mĩ nhân bảo bối của hắn.

Hắn đi đến dưới lầu, Lâm Phong đã quy quy củ củ mà ngồi vào bàn ăn, hai cẳng chân trắng nõn dưới gầm bàn thấp thoáng, lúc ẩn lúc hiện. Đầu bếp liền đưa đến một chén cháo còn nóng hôi hổi đặt trước mặt cậu, thấp giọng nói: “Lâm thiếu gia, mời dùng.”

Lâm Phong không chút để ý, dùng thìa trong bát khuấy khuấy hai cái, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt đầu bếp.

Đầu bếp đang muốn rút đi, đột nhiên không biết vì sao dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã. Phía trước hắn chính là ghế dựa, mắt thấy cả người sắp sửa ngã nhào xuống bàn liền được Lâm Phong nhanh tay nhanh mắt lanh lẹ đỡ lấy, hơi hơi cười, “Sư phụ, cẩn thận!”

Đầu bếp đầu óc hoang mang rối loạn, một phen đẩy cậu ra, đột nhiên ý thức trở nên đông cứng, mới miễn cưỡng cười cười: “Cám ơn!”

Lâm Phong cũng không ăn cháo, chống cằm cười cười, cùng đầu bếp chuyện phiếm: “Lúc trước chưa từng gặp sư phụ, bác là người mới tới sao?”

“Không, không phải…….Là vì phu nhân ăn không quen thức ăn ở đây nên mang theo tôi từ bên ngoài vào.”

“Nga, trước kia bác từng hầu hạ La phu nhân sao? La phu nhân đối với bác thật tốt!”

Đầu bếp lau lau trán, cười, liên tục gật đầu: “Vâng! Vâng!”

Ánh mắt Lâm Phong khẽ đảo, liền hỏi: “ La phu nhân hàng tháng trả bác bao nhiêu tiền lương?”

“Chuyện này…….đại khái tiền lương của tôi được trả gấp đôi khi ở nhà hàng, phu nhân khi nào tâm tình tốt cũng hay thưởng vài thứ, cho nên……cho nên……”

La Ký tựa lưng vào ghế, một bên dùng dao nĩa cắt nhỏ miếng bít tết trước mặt, một bên cười nói: “Ăn cơm đi! Em quấn quit lấy bếp trưởng hỏi tiền lương làm cái gì?”

Lâm Phong vươn một ngón tay quơ quơ trước mặt: “Ai, anh không biết sao, ngày trước, khi người ta đi đánh giặc, có hai loại người không thể đắc tội. Một là quân y, hai là đầu bếp. Cùng đầu bếp có quan hệ tốt thì sẽ không sao, còn nếu cùng đầu bếp quan hệ không tốt thì thực không biết chính mình sẽ chết thê thảm như thế nào đâu!”

La Ký lắc đầu cười cười, chỉ cho là Lâm Phong vừa mới phát hiện ra chủ ý gì mới mẻ, liền không nói đến nữa, chỉ cắt một miếng thịt bò cho vào miệng.

Ai biết vừa nghe xong lời này của Lâm Phong, đầu bếp sắc mặt kịch biến, cơ hồ đứng vững cũng không xong, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Lâm Phong vừa định nhấm nháp tô cháo bát bảo trước mắt, vừa nhướng mắt lên đã thấy cái bộ dạng này của đầu bếp liền cuống quít đứng lên: “Di, sư phụ, bác làm sao vậy? Tôi bất quá chỉ nói đùa thôi mà, sắc mặt bác thế nào lại khó coi như vậy?”

Đầu bếp thấy cậu muốn tiến đến, lại tựa như thấy quỷ, liên tục thối lui vài bước: “Không…..Không có gì……”

Ngay phía sau, đột nhiên nghe thấy “đinh” một tiếng, sau đó chỉ thấy La Ký che miệng lắc lắc đầu đứng lên rồi suy sụp ngã xuống ghế.

Lâm Phong mạnh xoay người lại: “La Ký!”

Đôi lông mày của La Ký kịch liệt chấn động vài cái, đôi môi trở nên tím tái, con mắt nhanh chóng phủ tràn tơ máu. Hắn chỉ co rút vài cái, ngay sau đó liền ngã quỵ trên mặt bàn.

Chung quanh một mảng ồ lên, tất cả mọi người sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Lâm Phong là người đầu tiên phản ứng, cậu xông đến, mở ra mí mắt La Ký, nhìn đồng tử, lạnh lùng nói: “Nhanh gọi bác sĩ! Gọi điện đến bệnh viện! anh ấy trúng độc rồi! Mau chuẩn bị rửa ruột!”

Đầu bếp kia ngã phịch trên nền đất, quỳ xuống: “Không, không phải, không phải tôi…….”

Lâm Phong từ trên cao nhìn xuống hắn, trong phút chốc đáy mắt xẹt qua một tia ý cười tàn nhẫn.

“Đem đầu bếp nhốt lại…….tôi muốn tực tiếp thẩm vấn hắn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện