CHƯƠNG 24:〖 HỒNG 〗
Sa mạc Sahara, giữa một khu căn cứ chỉ còn là phế tích, Diệp Liên hai tay đút trong túi áo gió, ngẩng đầu nhìn thái dương. Ánh mặt trời cực nóng xuyên qua kính râm khiến hai mắt hắn hơi hơi mị lên, thế nhưng hắn vẫn không buồn chuyển dời ánh mắt đi nơi khác.
Nghe nói nếu nhìn chăm chú vào ánh mặt trời, nhất định sẽ bị chảy nước mắt kết quả ánh mắt sẽ trở nên trong suốt, vừa thấy có thể nhìn ra sự khác biệt.
Diệp Liên thì không có phản ứng này. Sâu trong huyết nhục của hắn là máy móc thiết bị kim loại lạnh lẽo làm cho con ngươi của hắn có khả năng kháng lại được cường lực mạnh mẽ của ánh mặt trời. Trải qua vất vả rèn luyện, người bình thường thời điểm trúng đạn có thể lập tức bị mù nhưng hắn vẫn có thể phản kháng vài giây.
Tuy rằng chỉ vài giây ngắn ngủi chiếm ưu thế nhưng với từng binh sĩ tác chiến đó chính là lằn ranh giữa sự sống và cái chết.
“Diệp Liên đại nhân”, trước cửa khu căn cứ rách nát một người cầm súng bảo vệ bước ra, cúi đầu hướng hắn cúi chào, “Lôi Nặc đại nhân mời ngài vào.”
Mặc kệ cái căn cứ kia trước đây như thế nào chỉ cần bị cái tên kia cải tạo qua nhất định sẽ thêm mấy cái hành lang thật dài cùng các loại mật đạo bố cục quỷ dị này nọ. Hơn nữa ánh sáng nhân tạo trắng bệch cùng vách tường bằng kim loại lạnh như băng kết hợp với nhau càng làm cho người ta có cảm giác như đang đi trên một phi thuyền ngoài hành tinh như trong phim của Hollywood. Phía cuối hành lang là một cánh cửa, trước cửa có khắc biểu tượng của tổ chức – nửa con mắt nhỏ huyết lệ, ngưng kết phía đuôi mắt, màu đỏ tươi chói mắt.
Diệp Liên gõ gõ cửa, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng trêu đùa của nữ nhân. Hắn mạnh mẽ đẩy cửa, nhìn không chớp mắt, tiêu sái đi vào.
Phòng rất lớn, rất xa xỉ, kim quang lộng lẫy như cung điện. Phía trước có một chiếc bàn đánh bóng bàn cực lớn, phía sau là bàn trà bầy la liệt những chai rượu thủy tinh, mấy mĩ nhân quần áo không chỉnh tề quay quanh một người đàn ông, mềm mại vô cùng vừa trêu đùa vừa uống rượu.
Diệp Liên mặt không chút thay đổi, hạ thấp người: “Lôi Nặc tiên sinh, ta có chuyện muốn nói với ngài.”
Người đàn ông buông ly rượu, lười biếng đem đôi chân thon dài từ trên tay vịn ghế hạ xuống. Ánh mắt hắn làm cho người ta có cảm giác như dã thú đang đánh giá con mồi, mặc kệ là đối mặt với ai, tùy thời tùy chỗ đều có vẻ dị thường áp bách. Hắn là người Pakistan, làn da rám nắng, thân hình so với người bình thường cao lớn, cường kiện hơn rất nhiều. không biết có phải vì nhiều năm lăn lộn trong chiến tranh hay không mà nhất cử nhất động của hắn đều tản mát ra sự xốc vác khác hẳn người thường.
“Ta biết ngươi muốn làm gì, đừng vội nói chuyện nhàm chán đó làm gì, trước tiên ngươi cũng nên thả lỏng một chút đi, Diệp Liên!”
Trên người mỹ nữ dường như là không mặc gì, phi một cái nhẹ như cánh ve, uốn éo vòng eo thon nhỏ tiêu sái đi đến, quỳ phía sau Diệp Liên, ý tứ tán tỉnh lộ liễu gần như dán sát mặt vào sau gáy hắn, thanh âm mềm mại, ngọt ngào như mật nhẹ nhàng bay tới: “Honey…….”
Thanh âm còn chưa ra khỏi miệng đã bị bàn tay Diệp Liên mạnh mẽ ngăn lại. năm ngón tay Diệp Liên bắt lấy khuôn mặt mỹ nữ, không chút dùng sức đem nàng từ phí sau lưng mình nhấc lên, cách mặt đất đến nửa thước, cũng không thèm quay đầu lại, nhìn thẳng phía Lôi Nặc.
“Cổ là vị trí trọng yếu số một, không thể dễ dàng để người ta tới gần.”
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, mỹ nữ bay lên, “oanh” một tiếng, ngã sấp xuống trên mặt đất cách đó hai, ba thước.
Mỹ nữ kia thật ra vô cùng thông minh, lập tức đứng lên lui về một bên. May mà Diệp Liên cũng không muốn tìm ả gây phiền toái, Lôi Nặc cũng đã quen với thái độ thô bạo của hắn, chỉ ha ha cười: “Diệp Liên, chả nhẽ lạc thú duy nhất của ngươi chỉ có đọc sách với nghiên cứu thôi sao? Đàn bà có thể làm cho thần kinh của ngươi được thư giãn, thả lỏng, ngươi thực sự không muốn thử hay sao?”
“Không được.”
“Ngươi như vậy thực làm ta hoài nghi a, là [ Hồng ], một trong bảy thành viên chủ chốt, thế nhưng sao ngươi vẫn cứ giống như nam sinh cấp ba xa lánh đàn bà như vậy. Chẳng lẽ ngươi thật sự giống như lời bọn A Tuyển nói, năm đó ngươi đánh du kích, bị trúng đạn nên bây giờ một số công năng có vấn đề sao?”
Diệp Liên không thèm nói một lời, Lôi Nặc nhún nhún vai: “Hoặc là nói…….ngươi thích không phải đàn bà đi?”
“Mặc kệ dù là đàn ông hay đàn bà tôi đều không hứng thú, không phải vấn đề sinh lý, cho dù ta có là cấp dưới của ngươi ta cũng sẽ không ở trước mặt ngươi mà thừa nhận công phu trên giường của mình thế nào.” Diệp Liên lãnh đạm đánh gãy phỏng đoán công năng trên giường của mình trong đầu Lôi Nặc, cũng nhanh chóng cắt đứt lời nói kế tiếp của hắn, “Ta gặp ngươi là có chuyện khác muốn nói. A Tuyển vì muốn giành được phần hải đồ kia nên đã tới Hongkong, ta không biết có phải hay không hắn nhận lệnh từ ngươi?”
“A ta quả thật có nói với hắn, nếu muốn có được tài phú thì hãy tự mình ra tay, có vấn đề gì sao?”
“Hắn chuẩn bị động thủ với La gia, nhưng ta có một đệ tử đang tạm thời ở lại La gia.” Diệp Liên dừng một chút, tiếp tục nói: “Tối hôm qua đêh tử của ta bị A Tuyển bắt cóc.”
Lôi Nặc cảm thấy thú vị, “A ha” một tiếng.
“Ta hôm nay đã phái người tới Hongkong, đêm nay sẽ đi tìm hắn can thiệp, tận lực không làm ảnh hưởng đến chuyện hải đồ của tổ chức, đem người cứu ra. Ngươi xem có thể chứ?”
Lôi Nặc rít thuốc, trên cao nhìn xuống Diệp Liên. Đại khái gần hai ba phút sau, thuốc hết, hắn thật dài nhả ra một hơi khói thuốc, đem tàn thuốc dập tắt: “Cho dù ta muốn cản ngươi cũng không có lý do, tùy ngươi thôi. Thuận tiện nếu gặp A Tuyển thì chuyển lại lời cho hắn. Hải đồ chỉ ghi lại một phần tài phú hữu hạn có thể khai phá, cái [Hồng] cần là nguồn tài nguyên xã hội lớn hơn, lớn hơn rất nhiều, chúng ta còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm, không cần vì một phàn hải đồ mà hao phí quá nhiều thời gian. Các ngươi nên trở về sớm một chút, ta còn có việc khác cho các ngươi.”
Diệp Liên cúi đầu, đơn giản đáp “Vâng” một câu.
Lúc xoay người đi ra ngoài, còn chưa ra tới cửa, đột nhiên Lôi Nặc ở phía sau lên tiếng gọi lại, “Diệp Liên.”
“Sao?”
“Dục vọng, ngươi có vẻ cái gì cũng không có, bất luận là tiền bạc, quyền lực hay tửu sắc cũng đều không làm ngươi động tâm, ngươi lúc nào cũng khổ hạnh nghiêm khắc. ngươi cái dạng này, thanh tâm quả dục, không hề có nhược điểm……làm cho người ta cảm thấy thực khó nắm bắt.”
“Vì không lộ nhước điểm nên không thể nào hoàn toàn nắm bắt sao?”Diệp Liên mở cửa ra, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước ra ngoài, “Thật có lỗi, là người tất nhiên phải có nhược điểm, chỉ có điều nhược điểm của ta ngài không phát hiện ra được mà thôi.”
2.
Lúc Lâm Phong tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng buồn nôn, trước mắt hoàn toàn biến thành màu đen, sau hơn nửa ngày mới dần dần thấy rõ hết thảy xung quanh.
Đây là một gian nhà dân cũ nát, bị bỏ hoang, phỏng chừng sắp tới sẽ bị phá bỏ, bên ngoài không thấy một tia ánh sáng mặt trời. trên sàn nhà phủ đầy tro bụi, phía cuối có cánh cửa gỗ, không nghe thấy bất kì tiếng người nào truyền đến.
Lâm Phong tay chân đều bị trói, tùy tiện vứt lại một góc tường. Ngô Bân dựa vào bên người cậu, phía sau giật giật, ngẩng đầu lên: “Rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi a.”
“Ngươi đã sớm tỉnh?”
“Tôi tỉnh rồi lại ngủ một lát.” Ngô Bân nhìn ngoài cửa sổ, rèm che bằng vải bông vừa dày vừa nặng khiến hắn không thấy rõ sắc trời bên ngoài, “Căn cứ vào giấc ngủ của tôi, có lẽ kể từ khi chúng ta bị bắt cóc, đã qua một ngày một đêm rồi.”
Lâm Phong cảm thấy có chút vừa đói vừa khát, tính tính có khi mình đã ba bữa chưa được ăn gì, cũng đành cam chịu thôi.
Ngô Bân cười một cái, “Tôi đã thử đem dây thừng cắt đứt nhưng không làm được, muốn gọi người tới cứu cũng không xong. tuy rằng tình huống lành ít dữ nhiều bất quá có thể bị bắt cóc cùng huấn luyện viên, cơ hội này thật rất khó có được.”
Lâm Phong nhìn hai chân bị trói miễn cưỡng đứng lên, thân thể cong cong thành một độ cong bất khả tư nghị, nhưng chỉ một giây khí lực không chống đỡ nổi liền thật mạnh ngã sấp xuống
“Thao, xem ra không phải lành ít dữ nhiều mà là hoàn toàn không có hy vọng chạy trốn thì đúng hơn, đối phương là người của [Hồng], đều là những kẻ lão luyện chuyên đùa bỡn mạng người.”
Ngô Bân nhăn nhăn mi: “Hồng? tôi hình như đã từng nghe nói qua….”
“Hẳn là trong hồ sơ tuyệt mật có ghi lại đi. Đó à một tổ chức tội phạm mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, lấy việc vơ vét của cải cùng cấu kết với những nhân vật qua trong của chính phủ các quốc gia làm hoạt động chủ yếu. Bởi vì mạng lưới quan hệ sâu rộng, cho nên trước mắt chưa từng có cảnh sát của quốc gia nào đưa ra kế hoạch diệt trừ tổ chức này. Từ thủ lĩnh cho tới từng thành viên chủ chốt, mỗi người dưới tay mình đều có một đám thế lực, cấp bậc vô cùng rõ ràng. Nếu ngươi tìm đọc qua các hồ sơ truy nã của các quốc ga có thể phát hiện, những thành viên chủ chốt của tổ chức hầu như đều là tội phạm phản quốc hoặc tội phạm chính trị. Hơn nữa mỗi người tuyệt đối đều là chuyên gia chiến đấu, để theo đuổi mục đích của tổ chức bọn họ không tiếc bất cứ thứ gì để trở nên cường đại. nói ngắn gọn, đây là một đám tội phạm chính trị mạc danh kỳ diệu vì muốn được che chở mà tụ tập lại cùng một chỗ.”
Ngô Bân nghi hoặc hỏi: “Cậu làm sao có thể biết rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ…..”
“Ta không phải,” Lâm Phong ngắt lời hắn, “Nhưng Diệp Liên hiệu trưởng là một trong số những thành viên chủ yếu. người bắt cóc chúng ta, ta nghe thấy có người gọi hắn là A Tuyển đại nhân, hắn cũng là một thành viên chủ chốt.”
“Cái gì? Diệp Liên sao có thể……..”
“Diệp Liên hiệu trưởng từng phạm tôi danh lớn nhất, tội phản quốc.” Lâm Phong giọng nói không mang theo chút cảm tình, “Tên A Tuyển này, hiệu trưởng đã từng nói qua với ta về hắn, là kẻ vì theo đuổi sức mạnh mà không tiếc tâm sức, trừ tiền tài và sức mạnh hắn không thể làm gì khác. hắn xuất thân trong một gia đình truyền thống hắc đạo của Nhật Bản, say mê võ học, ham mê chiến đấu, vô cùng đáng sợ.”
Ngô Bân lập tức hỏi: “Nếu hắn thực sự yêu thích tiền tài như vậy, chẳng lẽ mục đích của hắn chính là hải đồ sao? Nhưng nếu mục đích thực sự của hắn là hải đồ vậy vì sao hắn phải hao tâm tốn sức đi bắt cóc cậu, hắn cùng Diệp Liên có thù hận cá nhân gì sao?”
Lâm Phong thần tình hoang mang lắc lắc đầu, còn chưa kịp nói gì cửa đã bị đẩy ra, A Tuyển thản nhiên tự đắc tiêu sái tiến vào, còn hướng bọn họ phất phất tay: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Về ta với Diệp Liên sama sao? Ây….ây….cái gì mà vì theo đuổi sức mạnh mà không tiếc tâm sức với lại trừ bỏ võ học thì không thể làm bất cứ việc gì…….nếu nói vậy, hẳn là dùng để hình dung về Diệp Liên sama thì thích hợp hơn đi. Ta là người cuộc sống muôn màu muôn vẻ a!”
Lâm Phong cảnh giác theo dõi hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
A Tuyển đi đến cạnh chiếc bàn rách nát, chậm rãi lấy ra khăn tay phủi phủi bụi, sau đó ngồi xuống.
Một loạt động tác đều tương đối thong dong, nếu không phải trong hoàn cảnh hiểm ác thế này, có thể nói động tác của hắn rất tao nhã.
“Ta muốn hải đồ.” A Tuyển ngẩng đầu, bình thản nhìn Lâm Phong, “Vì hải đồ ta đã mất ròng rã mấy tháng trời, này chỉ thiếu một phần nữa thôi, ta nhất định phải đoạt được nó.”
Ngô Bân nhịn không được quát: “Cho dù có lấy được hải đồ ngươi cũng không thể khai thác được, loại tài phú này chỉ có thể đối với quốc gia mới có tác dụng!”
“Nha, ta biết.” A Tuyển nói, “Bất quá, thứ nhất, ta đối với tài phú luôn ôm khát vọng mãnh liệt. Thứ hai, phần hải đồ này không phải ta muốn, mà là ông chủ của ta, Hồng lão đại muốn.”
Ngô Bân cực kì kinh ngạc: “Cho dù là tập đoàn tội phạm cũng vô dụng thôi, các ngươi muốn thành lập công ty vận tải trên biển sao? Đừng mơ hão!”
“Ngươi mới ngốc, chúng ta không có cách khai phá tài phú quốc gia thì quốc gia cũng không thể khai thác a. Cho dù không nắm bắt được bảo vật nhưng chỉ cần ở trong tay chúng ta thì vẫn tính là lợi thế. Nếu chúng ta dùng nó đển đàm phán với quốc gia thì nhất định có tác dụng quan trọng. Huống chi, vạn nhất có ngày nào đó bọn ta tự mình lập ra một quốc gia của riêng mình, có lãnh hải của riêng mình thì sao???…… tất cả đều có thể không chừng à nha!”
Dù là Lâm Phong khi nghe cũng không khỏi giật mình, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy có chút vớ vẩn: “Thành lập quốc gia của riêng mình…..”
“Ngươi là không thể hiểu được a, đệ đệ.” A Tuyển phẩy tay, ngữ khí mang theo chút ý tứ trêu chọc, “Một đám phản bội chính quốc gia của mình, không, phải nói là một đám bị chính quốc gia của mình vứt bỏ, không quốc tịch, không chốn về, chỉ có thể lưu lạc nơi hoang mạc, thâm sơn cùng cốc, không có nơi ở không có gia đình, loại cảm giác này ngươi không thể hiểu được đâu. Nếu chúng ta nắm quyền thống trị đất nước trong tay, chúng ta có thể nắm giữ quyền lực to nhất, mới có thể chân chính được những quốc gia kia tiếp nhận. Bất luận là ta hay Diệp Liên đại nhân, hoặc bất cứ người nào thuộc [ Hồng ] đều mang chung một tín ngưỡng cùng một hy vọng này mà thôi.”
Lâm Phong chậm rãi lắc đầu: “Không, tín ngưỡng của hiệu trưởng không phải cái này…..”
Cậu từ lúc còn rất nhỏ đã đi theo Diệp Liên, “bị” Diệp Liên nuôi nấng mà lớn lên, cũng bị Diệp Liên chủ trì đem ra cải tạo, nhân sinh cũng vì thực hiện ý niệm cùng tín ngưỡng của Diệp Liên mà tồn tại. Cậu luôn luôn theo đuổi tín ngưỡng của Diệp Liên, tuy rằng không thể thấy rõ ràng nhưng cậu có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Diệp Liên đối với mình là không có ác ý. Diệp Liên trước sau đều theo đuổi một loại quan hệ cân bằng mà bình thản, tín ngưỡng của hắn tuyệt đối không giống như hình dung dã tâm bừng bừng của A Tuyển như vậy…….cảm giác đó…..làm người ta cảm thấy sợ hãi.
A Tuyển hít một hơi thật sâu rồi lại từ từ chậm rãi thở ra, hắn nhảy xuống khỏi bàn: “Ngươi sẽ không thể hiểu, đại khái ngươi vẫn chưa đủ hiểu rõ con người Diệp Liên. Nhưng thôi cũng chẳng sao, chúng ta đàm phán trọng điểm không phải là lý tưởng của ta mà là phần hải đồ trong tay La Ký.”
Ngô Bân nhịn không được nhìn thoáng qua Lâm Phong.
Vì là quân nhân, thiên chức chính là phải phục tùng mệnh lệnh, cho nên dù có chết vì phần hải đồ hắn cũng không có gì dị nghị. Nhưng nếu Lâm Phong vì chuyện này mà gặp bất trắc, hắn thà chết cũng sẽ không bỏ qua cho La Ký.
Không đợi hắn nói xong, Lâm Phong đã mở miệng, bình thản nói: “Ngươi bắt cóc ta cũng vô ích thôi, La Ký sẽ không vì một bạn giường là để lãng phí mất một món tài phú lớn như vậy đâu.”
A Tuyển vò vò tóc, mỉm cười nghiêng đầu: “Nha, ta cũng không biết, ta là nghe người khác nói nếu bắt cóc ngươi thì sẽ hữu dụng a.”
Sắc mặt Lâm Phong đột nhiên hơi hơi thay đổi: “Ai?”
A Tuyển lại khoát khoát tay, sau đó khách khí hường ngoài cửa tiếp đón: “Dư tiểu thư ~~~~! Dư Lệ San tiểu thư~~~~! Cô có thể vào được không?”
_____________________
cái mạng nhà ta bây giờ đang hết sức điên vì vậy ta tranh thủ post đc lúc nào thì sẽ post lúc đó. Ta ko vào đc wp nữa nên chuyện post có lẽ về sau sẽ hơi chậm (mà h Tà cũng đang thi nên ko thể làm thay ta đc). ta sẽ tải cái host về dùng nhưng có lẽ giờ cũng chưa đc vì ta đang mò mẫm. có gì mọi người thông cảm ha.
mà Tà nhà ta nói nàng ấy bận ôn thi, ta thì ko vào đc cứ lo cái nhà này bị mọc mốc
Sa mạc Sahara, giữa một khu căn cứ chỉ còn là phế tích, Diệp Liên hai tay đút trong túi áo gió, ngẩng đầu nhìn thái dương. Ánh mặt trời cực nóng xuyên qua kính râm khiến hai mắt hắn hơi hơi mị lên, thế nhưng hắn vẫn không buồn chuyển dời ánh mắt đi nơi khác.
Nghe nói nếu nhìn chăm chú vào ánh mặt trời, nhất định sẽ bị chảy nước mắt kết quả ánh mắt sẽ trở nên trong suốt, vừa thấy có thể nhìn ra sự khác biệt.
Diệp Liên thì không có phản ứng này. Sâu trong huyết nhục của hắn là máy móc thiết bị kim loại lạnh lẽo làm cho con ngươi của hắn có khả năng kháng lại được cường lực mạnh mẽ của ánh mặt trời. Trải qua vất vả rèn luyện, người bình thường thời điểm trúng đạn có thể lập tức bị mù nhưng hắn vẫn có thể phản kháng vài giây.
Tuy rằng chỉ vài giây ngắn ngủi chiếm ưu thế nhưng với từng binh sĩ tác chiến đó chính là lằn ranh giữa sự sống và cái chết.
“Diệp Liên đại nhân”, trước cửa khu căn cứ rách nát một người cầm súng bảo vệ bước ra, cúi đầu hướng hắn cúi chào, “Lôi Nặc đại nhân mời ngài vào.”
Mặc kệ cái căn cứ kia trước đây như thế nào chỉ cần bị cái tên kia cải tạo qua nhất định sẽ thêm mấy cái hành lang thật dài cùng các loại mật đạo bố cục quỷ dị này nọ. Hơn nữa ánh sáng nhân tạo trắng bệch cùng vách tường bằng kim loại lạnh như băng kết hợp với nhau càng làm cho người ta có cảm giác như đang đi trên một phi thuyền ngoài hành tinh như trong phim của Hollywood. Phía cuối hành lang là một cánh cửa, trước cửa có khắc biểu tượng của tổ chức – nửa con mắt nhỏ huyết lệ, ngưng kết phía đuôi mắt, màu đỏ tươi chói mắt.
Diệp Liên gõ gõ cửa, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng trêu đùa của nữ nhân. Hắn mạnh mẽ đẩy cửa, nhìn không chớp mắt, tiêu sái đi vào.
Phòng rất lớn, rất xa xỉ, kim quang lộng lẫy như cung điện. Phía trước có một chiếc bàn đánh bóng bàn cực lớn, phía sau là bàn trà bầy la liệt những chai rượu thủy tinh, mấy mĩ nhân quần áo không chỉnh tề quay quanh một người đàn ông, mềm mại vô cùng vừa trêu đùa vừa uống rượu.
Diệp Liên mặt không chút thay đổi, hạ thấp người: “Lôi Nặc tiên sinh, ta có chuyện muốn nói với ngài.”
Người đàn ông buông ly rượu, lười biếng đem đôi chân thon dài từ trên tay vịn ghế hạ xuống. Ánh mắt hắn làm cho người ta có cảm giác như dã thú đang đánh giá con mồi, mặc kệ là đối mặt với ai, tùy thời tùy chỗ đều có vẻ dị thường áp bách. Hắn là người Pakistan, làn da rám nắng, thân hình so với người bình thường cao lớn, cường kiện hơn rất nhiều. không biết có phải vì nhiều năm lăn lộn trong chiến tranh hay không mà nhất cử nhất động của hắn đều tản mát ra sự xốc vác khác hẳn người thường.
“Ta biết ngươi muốn làm gì, đừng vội nói chuyện nhàm chán đó làm gì, trước tiên ngươi cũng nên thả lỏng một chút đi, Diệp Liên!”
Trên người mỹ nữ dường như là không mặc gì, phi một cái nhẹ như cánh ve, uốn éo vòng eo thon nhỏ tiêu sái đi đến, quỳ phía sau Diệp Liên, ý tứ tán tỉnh lộ liễu gần như dán sát mặt vào sau gáy hắn, thanh âm mềm mại, ngọt ngào như mật nhẹ nhàng bay tới: “Honey…….”
Thanh âm còn chưa ra khỏi miệng đã bị bàn tay Diệp Liên mạnh mẽ ngăn lại. năm ngón tay Diệp Liên bắt lấy khuôn mặt mỹ nữ, không chút dùng sức đem nàng từ phí sau lưng mình nhấc lên, cách mặt đất đến nửa thước, cũng không thèm quay đầu lại, nhìn thẳng phía Lôi Nặc.
“Cổ là vị trí trọng yếu số một, không thể dễ dàng để người ta tới gần.”
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, mỹ nữ bay lên, “oanh” một tiếng, ngã sấp xuống trên mặt đất cách đó hai, ba thước.
Mỹ nữ kia thật ra vô cùng thông minh, lập tức đứng lên lui về một bên. May mà Diệp Liên cũng không muốn tìm ả gây phiền toái, Lôi Nặc cũng đã quen với thái độ thô bạo của hắn, chỉ ha ha cười: “Diệp Liên, chả nhẽ lạc thú duy nhất của ngươi chỉ có đọc sách với nghiên cứu thôi sao? Đàn bà có thể làm cho thần kinh của ngươi được thư giãn, thả lỏng, ngươi thực sự không muốn thử hay sao?”
“Không được.”
“Ngươi như vậy thực làm ta hoài nghi a, là [ Hồng ], một trong bảy thành viên chủ chốt, thế nhưng sao ngươi vẫn cứ giống như nam sinh cấp ba xa lánh đàn bà như vậy. Chẳng lẽ ngươi thật sự giống như lời bọn A Tuyển nói, năm đó ngươi đánh du kích, bị trúng đạn nên bây giờ một số công năng có vấn đề sao?”
Diệp Liên không thèm nói một lời, Lôi Nặc nhún nhún vai: “Hoặc là nói…….ngươi thích không phải đàn bà đi?”
“Mặc kệ dù là đàn ông hay đàn bà tôi đều không hứng thú, không phải vấn đề sinh lý, cho dù ta có là cấp dưới của ngươi ta cũng sẽ không ở trước mặt ngươi mà thừa nhận công phu trên giường của mình thế nào.” Diệp Liên lãnh đạm đánh gãy phỏng đoán công năng trên giường của mình trong đầu Lôi Nặc, cũng nhanh chóng cắt đứt lời nói kế tiếp của hắn, “Ta gặp ngươi là có chuyện khác muốn nói. A Tuyển vì muốn giành được phần hải đồ kia nên đã tới Hongkong, ta không biết có phải hay không hắn nhận lệnh từ ngươi?”
“A ta quả thật có nói với hắn, nếu muốn có được tài phú thì hãy tự mình ra tay, có vấn đề gì sao?”
“Hắn chuẩn bị động thủ với La gia, nhưng ta có một đệ tử đang tạm thời ở lại La gia.” Diệp Liên dừng một chút, tiếp tục nói: “Tối hôm qua đêh tử của ta bị A Tuyển bắt cóc.”
Lôi Nặc cảm thấy thú vị, “A ha” một tiếng.
“Ta hôm nay đã phái người tới Hongkong, đêm nay sẽ đi tìm hắn can thiệp, tận lực không làm ảnh hưởng đến chuyện hải đồ của tổ chức, đem người cứu ra. Ngươi xem có thể chứ?”
Lôi Nặc rít thuốc, trên cao nhìn xuống Diệp Liên. Đại khái gần hai ba phút sau, thuốc hết, hắn thật dài nhả ra một hơi khói thuốc, đem tàn thuốc dập tắt: “Cho dù ta muốn cản ngươi cũng không có lý do, tùy ngươi thôi. Thuận tiện nếu gặp A Tuyển thì chuyển lại lời cho hắn. Hải đồ chỉ ghi lại một phần tài phú hữu hạn có thể khai phá, cái [Hồng] cần là nguồn tài nguyên xã hội lớn hơn, lớn hơn rất nhiều, chúng ta còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm, không cần vì một phàn hải đồ mà hao phí quá nhiều thời gian. Các ngươi nên trở về sớm một chút, ta còn có việc khác cho các ngươi.”
Diệp Liên cúi đầu, đơn giản đáp “Vâng” một câu.
Lúc xoay người đi ra ngoài, còn chưa ra tới cửa, đột nhiên Lôi Nặc ở phía sau lên tiếng gọi lại, “Diệp Liên.”
“Sao?”
“Dục vọng, ngươi có vẻ cái gì cũng không có, bất luận là tiền bạc, quyền lực hay tửu sắc cũng đều không làm ngươi động tâm, ngươi lúc nào cũng khổ hạnh nghiêm khắc. ngươi cái dạng này, thanh tâm quả dục, không hề có nhược điểm……làm cho người ta cảm thấy thực khó nắm bắt.”
“Vì không lộ nhước điểm nên không thể nào hoàn toàn nắm bắt sao?”Diệp Liên mở cửa ra, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước ra ngoài, “Thật có lỗi, là người tất nhiên phải có nhược điểm, chỉ có điều nhược điểm của ta ngài không phát hiện ra được mà thôi.”
2.
Lúc Lâm Phong tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng buồn nôn, trước mắt hoàn toàn biến thành màu đen, sau hơn nửa ngày mới dần dần thấy rõ hết thảy xung quanh.
Đây là một gian nhà dân cũ nát, bị bỏ hoang, phỏng chừng sắp tới sẽ bị phá bỏ, bên ngoài không thấy một tia ánh sáng mặt trời. trên sàn nhà phủ đầy tro bụi, phía cuối có cánh cửa gỗ, không nghe thấy bất kì tiếng người nào truyền đến.
Lâm Phong tay chân đều bị trói, tùy tiện vứt lại một góc tường. Ngô Bân dựa vào bên người cậu, phía sau giật giật, ngẩng đầu lên: “Rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi a.”
“Ngươi đã sớm tỉnh?”
“Tôi tỉnh rồi lại ngủ một lát.” Ngô Bân nhìn ngoài cửa sổ, rèm che bằng vải bông vừa dày vừa nặng khiến hắn không thấy rõ sắc trời bên ngoài, “Căn cứ vào giấc ngủ của tôi, có lẽ kể từ khi chúng ta bị bắt cóc, đã qua một ngày một đêm rồi.”
Lâm Phong cảm thấy có chút vừa đói vừa khát, tính tính có khi mình đã ba bữa chưa được ăn gì, cũng đành cam chịu thôi.
Ngô Bân cười một cái, “Tôi đã thử đem dây thừng cắt đứt nhưng không làm được, muốn gọi người tới cứu cũng không xong. tuy rằng tình huống lành ít dữ nhiều bất quá có thể bị bắt cóc cùng huấn luyện viên, cơ hội này thật rất khó có được.”
Lâm Phong nhìn hai chân bị trói miễn cưỡng đứng lên, thân thể cong cong thành một độ cong bất khả tư nghị, nhưng chỉ một giây khí lực không chống đỡ nổi liền thật mạnh ngã sấp xuống
“Thao, xem ra không phải lành ít dữ nhiều mà là hoàn toàn không có hy vọng chạy trốn thì đúng hơn, đối phương là người của [Hồng], đều là những kẻ lão luyện chuyên đùa bỡn mạng người.”
Ngô Bân nhăn nhăn mi: “Hồng? tôi hình như đã từng nghe nói qua….”
“Hẳn là trong hồ sơ tuyệt mật có ghi lại đi. Đó à một tổ chức tội phạm mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, lấy việc vơ vét của cải cùng cấu kết với những nhân vật qua trong của chính phủ các quốc gia làm hoạt động chủ yếu. Bởi vì mạng lưới quan hệ sâu rộng, cho nên trước mắt chưa từng có cảnh sát của quốc gia nào đưa ra kế hoạch diệt trừ tổ chức này. Từ thủ lĩnh cho tới từng thành viên chủ chốt, mỗi người dưới tay mình đều có một đám thế lực, cấp bậc vô cùng rõ ràng. Nếu ngươi tìm đọc qua các hồ sơ truy nã của các quốc ga có thể phát hiện, những thành viên chủ chốt của tổ chức hầu như đều là tội phạm phản quốc hoặc tội phạm chính trị. Hơn nữa mỗi người tuyệt đối đều là chuyên gia chiến đấu, để theo đuổi mục đích của tổ chức bọn họ không tiếc bất cứ thứ gì để trở nên cường đại. nói ngắn gọn, đây là một đám tội phạm chính trị mạc danh kỳ diệu vì muốn được che chở mà tụ tập lại cùng một chỗ.”
Ngô Bân nghi hoặc hỏi: “Cậu làm sao có thể biết rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ…..”
“Ta không phải,” Lâm Phong ngắt lời hắn, “Nhưng Diệp Liên hiệu trưởng là một trong số những thành viên chủ yếu. người bắt cóc chúng ta, ta nghe thấy có người gọi hắn là A Tuyển đại nhân, hắn cũng là một thành viên chủ chốt.”
“Cái gì? Diệp Liên sao có thể……..”
“Diệp Liên hiệu trưởng từng phạm tôi danh lớn nhất, tội phản quốc.” Lâm Phong giọng nói không mang theo chút cảm tình, “Tên A Tuyển này, hiệu trưởng đã từng nói qua với ta về hắn, là kẻ vì theo đuổi sức mạnh mà không tiếc tâm sức, trừ tiền tài và sức mạnh hắn không thể làm gì khác. hắn xuất thân trong một gia đình truyền thống hắc đạo của Nhật Bản, say mê võ học, ham mê chiến đấu, vô cùng đáng sợ.”
Ngô Bân lập tức hỏi: “Nếu hắn thực sự yêu thích tiền tài như vậy, chẳng lẽ mục đích của hắn chính là hải đồ sao? Nhưng nếu mục đích thực sự của hắn là hải đồ vậy vì sao hắn phải hao tâm tốn sức đi bắt cóc cậu, hắn cùng Diệp Liên có thù hận cá nhân gì sao?”
Lâm Phong thần tình hoang mang lắc lắc đầu, còn chưa kịp nói gì cửa đã bị đẩy ra, A Tuyển thản nhiên tự đắc tiêu sái tiến vào, còn hướng bọn họ phất phất tay: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Về ta với Diệp Liên sama sao? Ây….ây….cái gì mà vì theo đuổi sức mạnh mà không tiếc tâm sức với lại trừ bỏ võ học thì không thể làm bất cứ việc gì…….nếu nói vậy, hẳn là dùng để hình dung về Diệp Liên sama thì thích hợp hơn đi. Ta là người cuộc sống muôn màu muôn vẻ a!”
Lâm Phong cảnh giác theo dõi hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
A Tuyển đi đến cạnh chiếc bàn rách nát, chậm rãi lấy ra khăn tay phủi phủi bụi, sau đó ngồi xuống.
Một loạt động tác đều tương đối thong dong, nếu không phải trong hoàn cảnh hiểm ác thế này, có thể nói động tác của hắn rất tao nhã.
“Ta muốn hải đồ.” A Tuyển ngẩng đầu, bình thản nhìn Lâm Phong, “Vì hải đồ ta đã mất ròng rã mấy tháng trời, này chỉ thiếu một phần nữa thôi, ta nhất định phải đoạt được nó.”
Ngô Bân nhịn không được quát: “Cho dù có lấy được hải đồ ngươi cũng không thể khai thác được, loại tài phú này chỉ có thể đối với quốc gia mới có tác dụng!”
“Nha, ta biết.” A Tuyển nói, “Bất quá, thứ nhất, ta đối với tài phú luôn ôm khát vọng mãnh liệt. Thứ hai, phần hải đồ này không phải ta muốn, mà là ông chủ của ta, Hồng lão đại muốn.”
Ngô Bân cực kì kinh ngạc: “Cho dù là tập đoàn tội phạm cũng vô dụng thôi, các ngươi muốn thành lập công ty vận tải trên biển sao? Đừng mơ hão!”
“Ngươi mới ngốc, chúng ta không có cách khai phá tài phú quốc gia thì quốc gia cũng không thể khai thác a. Cho dù không nắm bắt được bảo vật nhưng chỉ cần ở trong tay chúng ta thì vẫn tính là lợi thế. Nếu chúng ta dùng nó đển đàm phán với quốc gia thì nhất định có tác dụng quan trọng. Huống chi, vạn nhất có ngày nào đó bọn ta tự mình lập ra một quốc gia của riêng mình, có lãnh hải của riêng mình thì sao???…… tất cả đều có thể không chừng à nha!”
Dù là Lâm Phong khi nghe cũng không khỏi giật mình, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy có chút vớ vẩn: “Thành lập quốc gia của riêng mình…..”
“Ngươi là không thể hiểu được a, đệ đệ.” A Tuyển phẩy tay, ngữ khí mang theo chút ý tứ trêu chọc, “Một đám phản bội chính quốc gia của mình, không, phải nói là một đám bị chính quốc gia của mình vứt bỏ, không quốc tịch, không chốn về, chỉ có thể lưu lạc nơi hoang mạc, thâm sơn cùng cốc, không có nơi ở không có gia đình, loại cảm giác này ngươi không thể hiểu được đâu. Nếu chúng ta nắm quyền thống trị đất nước trong tay, chúng ta có thể nắm giữ quyền lực to nhất, mới có thể chân chính được những quốc gia kia tiếp nhận. Bất luận là ta hay Diệp Liên đại nhân, hoặc bất cứ người nào thuộc [ Hồng ] đều mang chung một tín ngưỡng cùng một hy vọng này mà thôi.”
Lâm Phong chậm rãi lắc đầu: “Không, tín ngưỡng của hiệu trưởng không phải cái này…..”
Cậu từ lúc còn rất nhỏ đã đi theo Diệp Liên, “bị” Diệp Liên nuôi nấng mà lớn lên, cũng bị Diệp Liên chủ trì đem ra cải tạo, nhân sinh cũng vì thực hiện ý niệm cùng tín ngưỡng của Diệp Liên mà tồn tại. Cậu luôn luôn theo đuổi tín ngưỡng của Diệp Liên, tuy rằng không thể thấy rõ ràng nhưng cậu có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Diệp Liên đối với mình là không có ác ý. Diệp Liên trước sau đều theo đuổi một loại quan hệ cân bằng mà bình thản, tín ngưỡng của hắn tuyệt đối không giống như hình dung dã tâm bừng bừng của A Tuyển như vậy…….cảm giác đó…..làm người ta cảm thấy sợ hãi.
A Tuyển hít một hơi thật sâu rồi lại từ từ chậm rãi thở ra, hắn nhảy xuống khỏi bàn: “Ngươi sẽ không thể hiểu, đại khái ngươi vẫn chưa đủ hiểu rõ con người Diệp Liên. Nhưng thôi cũng chẳng sao, chúng ta đàm phán trọng điểm không phải là lý tưởng của ta mà là phần hải đồ trong tay La Ký.”
Ngô Bân nhịn không được nhìn thoáng qua Lâm Phong.
Vì là quân nhân, thiên chức chính là phải phục tùng mệnh lệnh, cho nên dù có chết vì phần hải đồ hắn cũng không có gì dị nghị. Nhưng nếu Lâm Phong vì chuyện này mà gặp bất trắc, hắn thà chết cũng sẽ không bỏ qua cho La Ký.
Không đợi hắn nói xong, Lâm Phong đã mở miệng, bình thản nói: “Ngươi bắt cóc ta cũng vô ích thôi, La Ký sẽ không vì một bạn giường là để lãng phí mất một món tài phú lớn như vậy đâu.”
A Tuyển vò vò tóc, mỉm cười nghiêng đầu: “Nha, ta cũng không biết, ta là nghe người khác nói nếu bắt cóc ngươi thì sẽ hữu dụng a.”
Sắc mặt Lâm Phong đột nhiên hơi hơi thay đổi: “Ai?”
A Tuyển lại khoát khoát tay, sau đó khách khí hường ngoài cửa tiếp đón: “Dư tiểu thư ~~~~! Dư Lệ San tiểu thư~~~~! Cô có thể vào được không?”
_____________________
cái mạng nhà ta bây giờ đang hết sức điên vì vậy ta tranh thủ post đc lúc nào thì sẽ post lúc đó. Ta ko vào đc wp nữa nên chuyện post có lẽ về sau sẽ hơi chậm (mà h Tà cũng đang thi nên ko thể làm thay ta đc). ta sẽ tải cái host về dùng nhưng có lẽ giờ cũng chưa đc vì ta đang mò mẫm. có gì mọi người thông cảm ha.
mà Tà nhà ta nói nàng ấy bận ôn thi, ta thì ko vào đc cứ lo cái nhà này bị mọc mốc
Danh sách chương