CHƯƠNG 38 LẺN VÀO

Công viên trò chơi buổi tối tám giờ đóng cửa, nhưng vì tên tiểu tử nào đó mãnh liệt yêu cầu mà lần thứ tám bọn họ vào nhà ma, công viên lùi lại giờ đóng cửa đến chín giờ. La Ký đưa một phong bì thật dày nhờ chuyển qua cho người bạn kia, phong bì không hiểu sao lại để lại mấy vết tích giống như La đại thiếu gia vì sợ hãi cái gì đó mà bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Không thể vào chơi nữa đâu, nếu lại vào nữa mấy nhân viên trong nhà ma chắc khóc thét mất. Người ta cả ngày phải đeo mặt nạ quỷ, em mà không về sao bọn họ về nhà ăn cơm được chứ!?”(hô….hô…hô….nói thẳng ra là anh sợ đi *cười đểu*…..ôi da, mất hình tượng quá!)

Lâm Phong lưu luyến không muốn rời nhà ma, bị bàn tay La Ký đầy mồ hôi lạnh kéo ra ngoài.

Ngoài cửa khu du lịch Lâm Phong đột nhiên cảm giác được như có thứ gì đó nhìn mình, cậu quay đầu nhìn lại. Dưới cột đèn đường có một người đang đứng, tuy rằng hơn nửa người chìm trong bóng tối nhưng Lâm Phong vẫn có thể nhận ra bóng dáng đó là của ai.

Ánh mắt cậu lóe lên một chút, quay đầu đi.

“Làm sao vậy?” La Ký hỏi, “Em thấy gì sao?”

“Không có gì,” Lâm Phong nói.

Lâm Phong thật sự chơi đùa đến mệt mỏi, tựa như con thú nhỏ phát hiện ra mình còn có thể ra ngoài hít thở không khí, cậu cảm thấy tạm thời có thể yên tâm môt chút, không còn giống như trước đây, cả ngày chỉ biết ngồi ngơ ngác, vô duyên vô cớ thương tâm.

Buổi tối, La Ký tắm rửa xong đi ra đã thấy Lâm Phong sắp ngủ. Hắn nằm xuống bên người cậu, đem cậu nhẹ nhàng nhàng ôm lấy. Lâm Phong hơi đẩy hắn ra một chút nhưng không hoàn toàn cự tuyệt.

“Lâm Phong à,” La Ký cầm lấy hộp thuốc lá trên đầu giường, hỏi: “Với em, cái gì được gọi là tự do?”

Lâm Phong dừng một chút, mơ mơ màng màng trả lời: “……Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

“Cái gì gọi là muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em nghĩ muốn đến đâu, muốn đi đâu? Em trả lời rõ ràng cho tôi đi.”

“Muốn về nhà…..về Nam Mĩ.”

“Nam Mĩ?” La Ký châm một điếu thuốc, châm lửa, mơ hồ không rõ hỏi, “Nam Mĩ có gì tốt? Bảo em nhận nhiệm vụ em phải nhận nhiệm vụ. Cái mạng nhỏ vất vưởng sống qua ngày, vạn nhất ngày nào đó em bị bắt, bị tra hỏi muốn sống không được muốn chết không xong. Đừng nói có người chăm sóc cho em mà ngay cả một ngày sống bình yên cũng không có. Như vậy em vẫn muốn trở về sao?”

“Lâm Phong nghiêng người, than thở nói: “Tự do.”

“Ở Hongkong không tự do sao?”

“Không tự do.”

La Ký đem cậu ôm lại: “Vậy em nói xem thế nào mới là tự do? Được rồi, từ giờ trở đi, trong vòng một tiếng em muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không quản, coi như cái gì cũng không thấy, vậy em tính làm gì?”

Lâm Phong ngồi dậy: “Thật sự? Không lừa tôi?”

“Không lừa em.” La Ký nhìn đồng hồ, “Từ giờ đến mười một rưỡi, một tiếng.”

Lâm Phong hưng phấn vô cùng, ngồi trên giường ngây người trong chốc lát, lại nằm xuống xoay đi xoay lại, dường như đang suy nghĩ xem trong khoảng thời gian sít sao như vậy có thể làm cái gì. Xoay người chán chê cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, tứ chi nằm hình chữ đại, nói: “Tôi cảm thấy ngủ vẫn tốt nhất.”

La Ký từ tốn nhả ra một ngụm khói: “Này, em không phải là nên làm cái gì đó sao, nói cho cùng tự do đối với em không có gì là cụ thể cả.”

La Ký vươn mình sang, dán bên tai cậu nhẹ nhàng thổi khí: “Em xem, ngoại trừ bắt em tĩnh dưỡng rồi đúng hạn uống thuốc, tiêm thuốc tôi kỳ thật cũng không cấm em làm chuyện gì. Em muốn làm gì, muốn ăn muốn ngủ, có người chăm sóc. Bác sĩ nói qua một thời gian nữa, chất độc trên người em sẽ được loại bỏ hết, thậm chí khôi phục tố chất thân thể trước kia cũng không phải là chuyện gì khó. Đến lúc đó em có thể chạy có thể nhảy, tôi lại để em đi, muốn làm gì thì làm, muốn chơi gì thì chơi, như thế có chỗ nào không tốt hơn ở Nam Mĩ chứ?”

“Nhưng là……”

“Bất kể cái gì?”

Lâm Phong cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng cậu lại không biết không đúng ở chỗ nào, chỉ biết ngơ ngác nhìn La Ký, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn muốn về.”

La Ký nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ, không khỏi bật thốt lên hỏi: “Chẳng nhẽ ở đó em có người yêu sao?”

Lâm Phong sửng sốt, quyết đoán lắc đầu.

La Ký nhẹ nhàng thở ra: “Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi. Dù sao ở Nam Mĩ hay Hongkong thì tự do cũng giống nhau thôi. Vì sao phải trở về cái nơi mà ngày ngày dao gươm kề cổ như thế? Chẳng lẽ em không muốn tôi hàng ngày chăm sóc em sao? Chẳng lẽ em quá quen với cuộc sống Nam Mĩ mà trở thành người như vậy sao?”

Lâm Phong không nói nên lời, La Ký vô cùng thân thiết nhu nhu tóc cậu: “Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, vĩnh viễn sẽ không phản bội em, cho em cuộc sống vô ưu vô lo, cả đời sẽ không phải chịu khổ như trước nữa. Đừng nghĩ nhiều, người trẻ tuổi không nên có những suy nghĩ như vậy, em ngủ đi.”

Hắn tắt đền, căn phòng liền chìm vào bóng đêm. La Ký ngày mai còn phải đến công ty họp mà hôm nay hắn lại hoạt động cả ngày, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ nhưng Lâm Phong lại vẫn lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không ngủ được.

Tuy rằng La Ký nói ở Nam Mĩ hay Hongkong tự do cũng đều giống nhau nhưng cậu vẫn cảm thấy có sự khác biệt.

Vất vả sao? Lúc ở căn cứ Nam Mĩ, sớm tối đều đi theo Diệp Liên hiệu trưởng, từ khi còn nhỏ đã hiểu được phải dùng chính sức mạnh của mình để giành giật địa vị, phải học bắn súng, phải học giết người, học chiến đấu, hăng hái, đẫm máu, ngay cả thân thể cũng bị cải tạo, lấy thân phận một tên lính đánh thuê mà sinh tồn, mỗi ngày sống đều không biết có thể nhìn thấy thái dương ngày mai hay không……

Lính đánh thuê không có lòng trung thành, bọn họ chỉ ôm tham vọng đối với tiền bạc, dùng bản thân đổi lấy tiền, dùng tiền để đối lấy sự an ổn cho tương lai.

Trong bóng đêm, Lâm Phong mơ hồ nhìn trần nhà khắc hoa, không nghi ngờ gì rằng La Ký đối với cậu thật sự rất rộng rãi. Nếu an an ổn ổn ở đây để người đàn ông này che trở cho cậu thì đó đã là giấc mơ tha thiết cả đời của rất nhiều lính đánh thuê rồi.

Người đàn ông này………

Lâm Phong quay lại nhìn sườn mặt La Ký trong bóng đêm.

La Ký không xấu, nhưng cũng không anh tuấn, tướng mạo vô cùng giống La lão gia tử khi còn trẻ, luôn mang theo hương vị lo lắng, tựa như trong lòng có điều gì đó khúc mắc, luôn luôn tự hỏi. Lần đầu tiên nhìn thấy La Ký cậu có chút sợ hãi, là tâm lý kiêng kị của thiếu niên còn chưa thành thục đối với người đàn ông đã trưởng thành. Cậu cảm thấy người này trong giới xã hội đen dựa vào thực lực, chém giết mà đi lên, cả người toát ra mùi vị nguy hiểm, tựa như con thú đầu đàn luôn làm cho thú con trong bầy cảm thấy e sợ.

La Ký tự mình dung túng cho Lâm Phong, cho cậu có cơ hội làm những trò lớn gan. Hắn luôn đối với người khác giương ra răng nanh móng vuốt bén nhọn nhưng lại đối với cậu khoan dung nhượng bộ.

Người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ nói tình yêu này đẹp lắm, có thể dễ dàng tha thứ cho sự trả thù của mình, mặc cho mình gây bao nhiêu sóng gió, là nơi dày rộng, yên ổn có thể cho mình an tâm dựa vào, cho mình nơi trú ngụ tốt nhất. Nếu từ nay về sau thật sự thu lại móng vuốt của mình, ngoan ngoãn cùng người này sinh sống, nhất định sẽ có rất nhiều người nói đó là điều đương nhiên.

Lâm Phong vươn hai tay ra trước mắt, trong bóng đêm cẩn thận nhìn ngắm. Hai bàn tay này đã từng dính rất nhiều máu tươi, vô số lần làm nhiệm vụ đánh thuê trong chiến tranh, vô số lần nhận nhiệm vụ, vô số lần từng hợp tác với quân đội chính phủ tấn công bọn buôn lậu, bọn buôn bán ma túy, bọn buôn súng……. Lần đầu tiến giết người là khi nào nhỉ? Hình như là lần nhận nhiêm vụ đi bảo vệ kho bạc thì phải. Cậu đứng ở cửa, tay ôm súng tự động bang bang phanh phanh bắn phá, khói súng cuồn cuộn trong không trung hoàn toàn không nhìn rõ kẻ đầu tiên chết trong tay mình là ai.

Hai bàn tay này từ giờ về sau sẽ không bao giờ tiếp xúc với sinh mệnh, thứ từng là vũ khí quan trọng nhất đối với mình nữa hay sao? Từ nay về sau không bao giờ phải sống trong cảnh chiến trường khói lửa ròng rã mấy ngày đêm liền nữa sao, chỉ cần nghe lời là có thể ở trong nhà hay sao?

Lâm Phong đột nhiên ngồi dậy, liều mạng lay La Ký: “Tỉnh tỉnh! Tỉnh lại đi!”

La Ký mơ mơ màng màng mở to mắt, một phem ôm lấy đầu Lâm Phong ấp vào tròng lòng: “Đã muộn thế này em còn làm gì vậy…..”

Lâm Phong giãy ra, đôi mắt nhìn hắn chăm chú, từng chút một nói, “Tôi muốn về căn cứ Nam Mĩ.”

La Ký không nói gì một lúc lâu sau mới nặng nề nở nụ cười, tiếng cười giống như vọng lại từ trong ***g ngực.

“Về Nam Mĩ? Em nghĩ cả ngày cuối cùng vẫn lại nghĩ đến cái chuyện nhàm chán này sao? Được rồi, lần sau đi đặt hàng ở nước ngoài tôi sẽ đưa em cùng đi, đừng nghĩ đến chuyện đi cái nơi Amazon mạo hiểm đó nữa. Ngoan, đã muộn thế này rồi, mau ngủ đi.’’

Lâm Phong vươn tay ra, thanh âm vẫn rất bình tĩnh: “La Ký.”

“Ừ.”

“Ở đây, tự do của tôi là do anh tạo nên, chỉ có trở lại nơi của tôi, tự do mới là của chính tôi. Tôi muốn trở về!”

La Ký phì cười: “Thật là trẻ con, em nhiều chuyện quá đi, bảo bối nhi! Tự do tôi cho hay tự do em có không phải đều giống nhau sao?”

“Không giống nhau,” Lâm Phong nói, “Ở chỗ của anh tôi chỉ có thể hành động ngoài mặt. Chỉ có trở lại nơi của tôi, tôi mới có một mảnh trời riêng!”

La Ký vẫn không nhúc nhích nhìn Lâm Phong một lúc lâu. Trong bóng đêm không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Hồi lâu sau mới nghe hắn ngáp một cái, thản nhiên nói: “Ngủ đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.’’

Ngày hôm sau, mới sáng sớm La Ký đã bị điện thoại khẩn cấp đánh thức. Trong công ty không biết có chuyện gì mà phải kinh động đến ông chủ lớn. Lúc Lâm Phong tỉnh lại La Ký đã đi rồi, lúc gần đi hắn còn dặn người coi chừng cậu, chỉ cho cậu đi lại trong nhà, không được phép ra ngoài đi dạo.

La Ký chăm sóc cậu có thể coi như rất cẩn thận, sợ mình không ở nhà Lâm Phong sẽ cảm thấy nhàm chán. Buổi sáng hắn đi vội như vậy mà vẫn để lại cho cậu mấy cái đĩa trò chơi. Lâm Phong dậy muộn, ăn đại cái gì đó rồi chán chê phá đảo mấy trò chơi trên bàn, lòng đầy chán ghét đem máy tính quăng đi, nói: “Tôi muốn ra ngoài sân ngồi.”

Hồ nước kia đã được La Ký cho đổ đầy nước, ánh mặt trời chiếu trên mặt hồ, phiếm ra ánh sáng loang loáng, vô cùng xinh đẹp. Lâm Phong ngồi xổm bên cạnh hồ, đào đào mấy bồn hoa nhỏ xung quanh.

Cậu ngồi bên hồ nước, ống quần xắn cao trên đầu gối, bàn chân nhỏ chìm trong nước, hất hất, đá tung bọt nước.

Đột nhiên bên cạnh vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người, Lâm Phong ngẩng đầu, trước mặt đã có người cầm ô che nắng cho cậu.

Ánh mắt cậu từ trên chiếc ô chuyển qua người đang cầm ô, một nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn cậu.

Lâm Phong nhăn lại mi: “Ngươi……”

Người nọ xuỵt một tiếng, đặt ngón trỏ lên môi, nhìn trái nhìn phải thấy không có người, liền dùng ô che khuất mình cùng Lâm Phong, sau đó thuận tay tháo bỏ lớp mặt nạ mỏng manh lộ ra khuôn mặt chân thật của mình.

Con ngươi Lâm Phong co rút nhanh chóng, một lúc lâu sau cậu mới quay mặt về phía hồ nước, nhẹ nhàng nói: “Lá gan ngươi cũng thật là to ha, Ngô Bân!”

_____________________________

Chào mừng sự trở lại của Bân Bân a

mọi người có nhớ bạn ý là ai ko??????? ta rất thích bạn ý nha, hồi xưa còn muốn lập FC nữa ^^

24h chạy trốn trên không.Lễ tế tổ của La gia đã gần ngay trước mắt.

Từ xưa đến nay, rất nhiều những gia tộc có lịch sử lâu đời đều có lễ tế tổ. Hàng năm vào thời điểm tết thanh minh hoặc đông chí, cả gia tộc tụ lại một chỗ, hướng phần mộ tổ tiên bái tế kính rượu, thỉnh tổ tiên phù hộ cho gia tộc năm sau cũng có thể phồn vinh hưng thịnh. Sau khi La Ký lên nắm quyền, hắn đem ngày tể tổ đổi thành ngày cha hắn qua đời, để tưởng nhớ và bày tỏ lòng tôn kính sâu sắc.

Ngày tế tổ, người ngoài không thể ở lại La gia, chỉ cần khác họ cũng không thể. Lâm Phong hiển nhiên không mang họ La, vì vậy La Ký không thể không đưa cậu đi trước đó ba ngày được. Hắn để cậu ở trong biệt thự vùng ngoại thành.

“Dư Lệ San có đi không?” trong ô tô đi ngoại thành, Lâm Phong hỏi một câu bén nhọn.

La Ký bận đến tối mặt tối mũi nhưng vẫn kiên trì cố gắng tự mình đưa Lâm Phong đi. Hắn ngồi cạnh cậu, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi đã ly hôn với cô ta rồi.”

“…… Các người ly hôn?”

“Tôi đoán em cũng muốn tôi làm vậy, hoặc là nói trước đây em đã muốn tôi làm vậy,” La Ký nói: “Lâm Phong, tôi đã nói với em lã sẽ đối với em thật tốt nhưng cả đời kỳ thực rất ngắn, nói không chừng ngày nào đó liền xong. Tôi hiện tại là thương lượng cùng em nhưng thật sự là không phải lúc nào cũng được, tôi cũng là kẻ biết dùng thủ đoạn.”

Lâm Phong nhìn hắn một lúc lâu: “Cái gì gọi là thủ đoạn?”

“Em sẽ không muốn biết đâu.”

Lâm Phong xoay đầu nhìn cửa sổ, La Ký nhìn hình ảnh phản chiếu của cậu qua kính xe: “Này, tôi tốt như vậy em vì sao vẫn muốn đi?”

Lâm Phong mặc không lên tiếng.

“Em xem, tôi cho tới bây giờ vẫn không hề đánh chửi em, không ép buộc em, duy nhất chỉ có chuyện bị em nhớ thương năm năm trước mà thôi. Tuy rằng tôi thừa kế gia tộc hắc đạo nhưng từ trước đến nay vẫn duy gì quan hệ lương hảo với chính phủ, không làm mấy chuyện xấu lũng đoạn thị trường, quá lắm cũng chỉ một lần lái xe mà làm bị thương người khác, ai biết lại đụng trúng phải em chứ? Lâm Phong, em không thể vì việc kia mà cả đời phủ nhận tôi được, em đối với tôi như thế là không công bằng.”

Lời này xét cho cùng cũng là thấu tình đạt lý, không thể cãi lại. Hàng mi Lâm Phong nhăn lại, cậu cảm thấy có chỗ không đúng nhưng không biết là không đúng ở chỗ nào.

Chẳng lẽ là mình cảm thấy không được tự nhiên sao?

Nhưng là……vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, loại cảm giác giống như trẻ nhỏ bị phát hiện không chịu làm bài tập mà cả đêm ngồi xem phim hoạt hình vậy, cái loại cảm giác không cam lòng này………..

Lâm Phong đem mặt chôn sâu vào lòng bàn tay, La Ký ghé vào tai cậu, trịnh trọng nói: “Em không cần làm gì cả, chỉ cần cho tôi cơ hội là được rồi.”

Ô tô dừng trước cửa biệt thự ngoại thành, La Ký mở cửa xe còn Lâm Phong thì cọ tới cọ lui cả nửa ngày mới chậm rì rì bước ra ngoài: “Nếu tôi nhất quyết không đồng ý cho anh cơ hội thì anh có dùng thủ đoạn với tôi không?”

La Ký tao nhã nói: “Có.”

“Vì sao?”

“Vì tôi yêu em!” La Ký cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên trán cậu, “Em hại tôi bị ép buộc thời gian dài như vậy, nháo ra một loạt sóng gió cuối cùng lại bỏ lại một mình tôi, tôi thật sự sẽ rất là bi thảm a!”

Lâm Phong dựa vào cửa sổ biệt thự nhìn xe của La Ký dần dần đi xa.

La Ký để lại trong biệt thự đội bảo vệ hắn tín nhiệm nhất, đứng ngoài cửa hai mươi tư giờ đều tùy thời nghe lệnh, không phải để đề phòng người ngoài, những kẻ mà cậu gây thù chuốc oán ở Hongkong mà là để đề phòng tiểu tổ tông là cậu chạy trốn mất.

Lâm Phong tin chắc trong phòng có gắn camera giám sát, cậu ngoan ngoãn ngồi bên cửa sổ phát ngốc cả nửa ngày sau đó ngồi xuống đất xem tivi. Chừng hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa, một nhân viên vệ sinh tướng mạo kì dị đứng ngoài, nho nhã lễ độ hỏi: “Trong phòng có cần phun không khí tươi mát không thưa cậu?”

Lâm Phong lắc đầu: “Cám ơn, nhưng ở những phòng khác, trong phạm bi toàn bộ ngôi nhà phun sương đi.”

Người vệ sinh gật đầu, đóng lại cửa phòng. Lâm Phong quay lại, tiếp tục xem tivi.

Qua mười phút nữa, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân thất tha thất thểu sau đó là tiếng vật nặng đổ gục. Lâm Phong ngồi yên bất động trước tivi, đến khi cửa phòng bị mở bật ra, nhân viên vệ sinh kia xông tới, thảo bỏ mặt nạ cao su: “Đi mau, thuốc gây mê này chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn thôi.”

Lâm Phong lảo đảo từng bước, bị Ngô Bân kéo đi sau đó nhanh chóng bị một vật ẩm ướt che lấy miệng và mũi.

“Chờ một chút!”

“Tôi không dám khẳng định trong phòng có camera giám sát hay không, khả năng là mọi hành động của chúng ta đều nằm trong tầm mắt của La Ký, nếu không nhanh lên sẽ không cản được máy bay đâu!”

Lâm Phong nhăn lại mi:“Cái gì máy bay?”

“Đáp máy bay đi căn cứ Nam Mĩ.” Ngô Bân thấp giọng mà kiên định nói, “Tôi nói rồi, trong lòng tôi ý nguyện của ngài vĩnh viễn đều là cao nhất, vẫn là huấn luyện viên trong trí nhớ, mãi mãi đều là vậy!”

Thật sự được trở về? trong phút chốc, ngón tay Lâm Phong có chút run rẩy, thật sự được trở về nơi mình lớn lên từ nhỏ, về đến địa bàn của mình sao?

Đột nhiên cậu nhớ đến một việc: “Ngươi không sợ La Ký trả thù sao?”

Ngô Bân một mạch lôi cậu ra khỏi phòng, chạy vội trên hành lang, cũng không quay đầu lại nói: “La Ký hắn có là cái gì.”

Vì chạy trốn gấp mà bọn họ cứ thế dẫm lên mấy người bảo vệ ngã xuống trên sàn nhà, trước cửa biệt thự đã đậu sẵn một chiếc xe Hummer, khi bọn họ vừa ra khỏi cửa đã nhanh như chớp phi ra ngoài, đi thẳng ra đường quốc lộ.

Mỗi giây mỗi phút đều cực kì quý giá. Từ biệt thự này tới sân bay cũng phải mất hơn một tiếng, sau đó sẽ có chuyên gia ở căn cứ Nam Mĩ tiếp ứng cho bọn họ.

Lâm Phong ngồi trên xe, nhịn không được mà quay đầu nhìn biệt thự đang xa dần sau lưng. La Ký có phát hiện ra không, rằng cậu đã bỏ trốn? Nếu hắn phát hiện ra hắn sẽ có biểu tình gì đây?

Qua gương chiếu hậu, Ngô Bân thấy Lâm Phong cứ liên tục quay đầu nhìn lại, hắn nói: “Yên tâm đi. Đợi đến khi về Nam Mĩ ngài sẽ được tự do, ai cũng không thể trêu trọc ngài nữa. Ngài a, chính là quái thú hoang dã như vậy, căn bản không có mấy người có thể địch lại.”

“…… Vậy còn ngươi?”

“Tôi sẽ rời khỏi Hongkong, bộ đội cải biên, cấp trên muốn tôi gia nhập bộ đội đặc chủng của Liên hợp quốc.”

Lâm Phong im lặng không nói, gió từ khe cửa kính xe lùa vào khiến cậu không thể mở mắt.

Suốt một năm nay, từ ngày cậu một lần nữa bước chân lên mảnh đất này cho đến khi cậu lại một lần nữa rời đi, gắn bó cũng đã một năm. Dư Lệ San sống không bằng chết, La gia bị thương tổn nặng nề, nói thế nào La Ký cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu đi.

Hình như là báo thù, tuy rằng ban đầu nghĩ vậy nhưng nghĩ lại vẫn thấy có một chút khác biệt vi diệu.

Ngô Bân vừa lái xe vừa chú ý xem phía sau có người đuổi theo hay không, mãi đến khi ra tới sân bay cũng không phát hiện ra dấu hiệu bị theo dõi. Một tiếng chạy xe bị rút ngắn thành bốn mươi phút mà lúc đến sân bay đã gấp đến độ ngay cả thời gian thở cũng không có. May mắn là bọn họ không có hành lý, cả đoạn đường lại gặp toàn đèn xanh, mất mười phút làm kiểm tra thông quan, bước vào khu chuẩn bị lên máy bay.

Vừa bước vào phòng chờ lên máy bay vừa vặn có thông báo đến lượt đăng ký.

Thân thể Lâm Phong còn chưa hoàn toàn khỏe lại, cảm thấy dường như chỉ đứng thôi cơ thể cũng như nhũn ra, lại trải qua một khoảng thời gian hoạt động nhanh, hô hấp không ổn định, lúc xếp hàng cảm thấy thật rất khó chịu.

Một cô tiếp viên hàng không vừa thấy cậu liền tò mò đến gần: “Vị này không có vấn đề gì chứ? Nhìn sắc mặt không được tốt cho lắm, có cần gọi bác sĩ không?”

Lâm Phong miễn cưỡng đứng lên, cười cười: “Không sao, vừa rồi chạy nhanh quá, cho nên……..”

Cô tiếp viên vẫn chưa chịu đi: “Nhưng sắc mặt ngài thật sự rất tệ, có cần dùng thuốc không? Nếu cần dùng thuốc thì chúng tôi có thể……”

Ngô Bân kéo Lâm Phong ra phía sau mình, thái độ xa cách, lãnh đạm nói với cô tiếp viên kia: “Không cần đâu, cậu ấy ngồi xuống là ổn thôi, chúng tôi không cần cô giúp đâu.”

Từng phút trôi qua, hàng dài phía trước dần ngắn lại. Cô tiếp viên bụng đầy nghi ngờ bước đi. Lâm Phong vịn tường miễn cưỡng đứng thẳng dậy, nhẹ giọng nói: “Tim ta cứ đập thình thịch.”

Ngô Bân bắt lấy mạch cậu, quả thật mạnh cứ đập oành oành.

“…….Chắc là vì quá mức lo lắng…….” Lời vừa ra khỏi miệng Ngô Bân liền dừng lại. Lâm Phong là loại người nào? Trong căn cứ Nam Mĩ là một lão đại thanh danh vang dội, bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu mưa bom bão đạn chưa từng trải qua, làm sao lại vì một lần chạy trốn hữu kinh vô hiểm này mà tim đập nhanh chứ?

Không nghĩ tới, Lâm Phong chần chờ một chút, khuôn mặt hơi nhăn lại, khó khăn thừa nhận: “Ta quả thật có chút lo lắng, có dự cảm không tốt lắm.”

Ngô Bân hướng bốn phía, băn khoăn nhìn một vòng: “La Ký không đến, ngài yên tâm.”

“Nhưng là……”

“Cho dù hắn đến cũng không có cách nào vào khu hải quan, cửa phía sau hải quan đã đóng rồi, hắn căn bản không thể vào phòng chờ được.”

Lâm Phong hạ mắt: “…….đúng vậy.”

Tim đập trật một nhịp như có điều gì đó xảy ra không thể vãn hồi nhưng cậu lại không thể nhận thấy được.

Rất ít người biết được kỳ thật cậu thường hay cảm thấy khẩn trương, có đôi khi nhìn qua rất bình tĩnh chỉ huy hành động, bàn tay vững chắc, ánh mắt kiên định nhưng trong lòng luôn gào thét không yên. Tựa như trực giác của dã thú, nhiều khi có chuyện gì không tốt sắp xảy ra cậu đều có dự cảm, làm bản thân đứng ngồi không yên.

La Ký đã phát hiện, cậu tin vậy. La Ký nhất định đã phát hiện ra rồi.

Lâm Phong nâng mắt nhìn quanh bốn phía. Hàng người phía trước đang dần dần rút ngắn lại, tất cả mọi người đều im lặng chờ đăng kí. Phòng chờ máy bay sáng sủa, sạch sẽ, qua cửa kính thủy tinh có thể nhìn thấy rất nhiều hành khách đang yên lặng chờ máy bay cất cánh bên ngoài sân bay.

Không, chỉ cần La Ký muốn, hắn vẫn có thể đuổi kịp. Ngô Bân không biết cái tên kia có bao nhiêu điên cuồng, hắn hoàn toàn có thể mạo hiểm khống chế, đột phá hải quan, sau đó dẫn người vọt vào phòng chờ.

Không biết vì sao nhưng Lâm Phong cho rằng cái tên kia nhất định không sợ phải ra tòa. Cái tên ấy ngay cả khi bị tuyên án tử hình còn không sợ huống chi chỉ là lên tòa án hải quan.

“Visa của ngài, cảm ơn.”

Ngô Bân đưa cho nhân viên hộ chiếu của hai người, tiếp viên hàng không cũng không cần mở ra xem, mỉm cười ngọt ngào đưa lại hộ chiếu cho bọn họ.

Đi qua qua một đường ống thật dài lên máy bay, có mấy tiếp viên hàng không đứng trước cửa cabin, tươi cười chào đón hành khách: “Hoan nghênh quý khách tham gia chuyến bay.” “Chúng tôi sẽ đem hết sức mình phục vụ quý khách, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ!”

Ngô Bân nhịn không được quay đầu lo lắng nhìn Lâm Phong: “Đừng nghĩ nhiều, đã lên máy bay rồi không ai có thể đuổi tới được đâu.”

Lâm Phong không lên tiếng gật đầu, tìm được chỗ ngồi sau đó gắt gao nhắm chặt mắt lại.

Máy bay rung lắc, bắt đầu ở trên thảm cỏ chậm rãi khởi động. Lâm Phong vẫn không mở mắt, cậu có thể cảm nhận được tốc độ trượt càng lúc càng nhanh, đột nhiên máy bay nghiêng dựng đứng lên, phi thẳng lên trời xanh.

Lần này là thật sự rời khỏi, Lâm Phong nghĩ.

Không biết vì sao trong đầu cậu đột nhiên hiện lên hình ảnh La Ký khuya hôm đó, ngày cậu xông vào La gia, lần đầu tiên tận mắt nhìn gần người đàn ông này. Hắn cho cậu cảm giác tới một đế vương dã thú vừa mới ngừng giết chóc, hung mãnh khôn khéo làm người ta không rét mà run.

Sau đó cảnh tượng này xuất hiện rất nhiều lần trong những giấc mộng bất an của cậu, mỗi lần mơ cậu đều tự hỏi chính mình, cậu thật sự muốn lừa gạt người đàn ông này sao? Hắn thật sự……..hắn thật sự yêu cậu sao?

Không, sẽ không như vậy đâu. Lâm Phong rõ ràng hơn so với ai hết rằng tình yêu chính là thứ dễ dàng phản bội mình nhất. Vì tình yêu, Lương Chúc cùng nhau hóa bướm, Juliet vì Romeo mà tự tử còn chưa từng gặp gỡ một chàng trai nào khác anh tuấn đa tình hơn. Chuyện cổ tích hoàng tử cùng công chúa đều chỉ nói rằng từ đó về sau họ trải qua cuộc sống hạnh phúc bên nhau mà không bao giờ kể tiếp cuộc sống vợ chồng của họ về sau như thế nào.

Có khi hắn thật sự cũng yêu mình đi……..Lâm Phong nghĩ vậy, không hiểu vì sao trước mắt lại hiện ra một chút hình ảnh trước kia. Hình ảnh cùng La Ký đồng giường cộng chẩm, từng lần La Ký lặp đi lặp lại câu “Tôi yêu em”, từng lần hắn dẫn cậu đi chơi, hắn mua trò chơi điện tử cho cậu, còn có hình ảnh ngày đó, trong vòng vây cảnh sát, giữa làn khói súng mờ mịt hắn thì thầm với cậu, nhắc cậu nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng bao giờ quay trở lại Hongkong nữa.

Ngô Bân cúi đầu, nhìn hai bàn tay Lâm Phong nắm chặt lấy nhau. Cánh tay kia nguyên bản kiên định hữu lực mà hiện tại vì bị bệnh mà rõ ràng gầy đi trông thấy, thậm chí có chút cảm giác như gầy đến trơ xương.

Hắn muốn bắt lấy bàn tay kia nhưng đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay làm cho động tác của hắn khựng lại giữa không trung.

Giọt nước kia đọng lại mu bàn tay rồi chậm rãi chảy xuống, tựa như dấu nước mắt lướt qua hai má.

Sau hai mươi ba tiếng ngồi máy bay, lúc bọn họ đến sân bay Rio de Janero thì đã sang sáng hôm sau. Xuống máy bay xếp hàng xuất cảnh sau đó bọn họ chuyển máy bay, lên ô tô, trải qua một quãng đường dài xóc nảy cuối cùng cũng đến được căn cứ phân khu.

“Tôi đi mua mấy chai nước,” Ngô Bân ra khỏi khu hải quan, đứng trong đại sảnh nhìn chung quanh, “A, còn có nhà ăn, tôi thật sự không ăn nổi cái thứ thịt bò dai như dây chun trên máy bay được, tôi đi ăn đây, cậu muốn đi cùng không?”

Lâm Phong đứng trước thùng rác, vịn tường đứng lên, thì thào nói: “Tôi thế quái nào lại say máy bay……thế nhưng lại say máy bay…..tôi làm sao có thể…….say máy bay……”

“Tôi ở đây chờ anh.” Lâm Phong lắc lắc nghiêng ngả đi đến ngồi trên hàng ghế chờ, sắc mặt tái nhợt, “Lúc tôi nôn mửa không nghĩ muốn có người nhìn thấy……”

Vừa trải qua hai chuyến bay dài, trong nhà ăn không khí thật náo nhiệt, Ngô Bân chạy đi một lát rồi mới về. Lâm Phong tựa lưng vào ghế, thần kinh thả lỏng nên có chút mơ hồ, nhưng cậu vừa mới rơi vào mộng đẹp đã bị một cảm giác áp bách làm bừng tỉnh.

Cậu mở choàng mắt, hai người đàn ông mặc vest đen, một trái một phải đứng trước cậu, nho nhã cúi đầu nói: “Xin hỏi cậu có phải là cậu Lâm không? La tiên sinh không thể tự mình đến đây nên ra lệnh cho chúng tôi đến đây tìm cậu.”

Đồng tử Lâm Phong hơi hơi co rút, bàn tay trong túi áo không tự giác nắm chặt.

“Các người muốn làm gì?”

Bức thư tình yêu của ông chú.Đồng tử Lâm Phong hơi hơi co rút, bàn tay trong túi áo không tự giác nắm chặt.

“Các người muốn làm gì?”

Hai người mặc vest đen nhìn nhau liếc mắt một cái, một trong hai người cúi đầu đưa cho cậu một phong thư, nói: “Cậu cứ yên tâm, La tiên sinh chỉ bảo chúng tôi đến giao cho cậu thứ này, không nói chuyện gì khác.”

Lâm Phong không nhúc nhích nhìn phong thư, sau một lúc lâu cũng không đưa tay nhận lấy.

“Cậu Lâm……”

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt hai người kia, nhẹ nhàng hỏi: “La Ký đâu?”

“……La tiên sinh vẫn còn ở Hongkong……”

“……hắn không tự mình đến sao?”

Lâm Phong vươn tay nhận lấy phong thư. Bảo vệ nhìn sắc mặt cậu, dường như vừa cao hứng vừa bất mãn, nếu nói cứng rắn cũng không đúng mà dường như làm cho người ta có cảm giác ân ẩn mất mát.

“Này…… cậu……”

“A, sao?.”

Lâm Phong xé mở phong thư, bên trong hé ra một chiếc thẻ tín dụng và một bức thư. Cậu mở ra thì thấy đó là thư mở tài khoản của ngân hàng.

Không có chữ của La Ký, một chữ cũng không có.

“Đây là ý gì?” Lâm Phong giơ bức thư lên hỏi hai người.

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái: “La tiên sinh không nói gì đặc biệt……chỉ nói về sau nếu công ty trò chơi phát hành trò chơi mới……ít nhất cậu có thể tùy ý mua về chơi…….”

“Tôi có thể vứt đi không?’

“…… A?”

Lâm Phong nhìn thẻ tín dụng, “Tôi có thể vứt đi không?”

Hai bảo vệ nhất thời nghẹn lời. Lâm Phong dừng một chút, đứng dậy đem thẻ tín dụng cất vào túi.

“Quên đi, về sau tôi tự mình hỏi hắn là tốt nhất.”

Ngô Bân mua cà phê cùng một chút đồ ăn trở về, nhìn đến hàng ghế dài không thấy bóng dáng Lâm Phong đâu. Hắn nhìn chung quanh, thấy Lâm Phong đang ngồi ở góc tường, ôm đầu gối, mặt chôn sau vào lòng bàn tay.

“…….Cậu làm sao vậy?”

Lâm Phong cũng không ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Tôi cảm thấy như bị bỏ rơi……..”

Ngô Bân hơi chút kinh ngạc: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“…… Không có gì.” Lâm Phong đem mặt chôn xuống, ồm ồm nói.

Ngô Bân ngồi xuống bên cậu, không nói gì chỉ uống cà phê. Qua hơn nửa ngày mới nghe thấy tiếng Lâm Phong, giống như đang lầm bầm lầu bầu chuyện gì đó, thấp giọng nói: “Tôi không phải là loại người người gặp người ghét chứ?” (Ầy….em nói gì thế, người ta thấy em yêu chả hết chứ ghét gì…….lại đang tự kỉ đó a ^^)

“Không có đâu.” Ngô Bân nói, “Mặc dù có lúc thật kiêu ngạo nhưng lại có trách nhiệm, có năng lực làm người ta nghe theo. Cá tính cố chấp, đôi khi có những chuyện quá mức cố chấp kể cả việc sai cũng không chịu nhận. Có đôi khi giống như dã thú, nhiều lúc không thể đến gần, phải luôn giữ gìn một khoảng cách an toàn mới có thể chung sống hòa bình.”

Lâm Phong ngẩng đầu: “Phải giữ khoảng cách sao?”

“Thói quen sinh hoạt cá nhân của cậu rất hoang dã, giống như cách sinh tồn của động vật vậy.” Ngô Bân nói, “Hai dã thú nếu muốn chung sống hòa bình thì tuyệt đối không thể sớm chiều ở chung vành tai tóc mai chạm nhau được. Chỉ có sinh sống trên lãnh địa của mình mới có thể đảm bảo quan hệ hữu hảo giữa hai bên. Đây là hình thức chung sống của dã thú, cậu cũng giống vậy.”

Lâm Phong ngẩn người, sau đó chậm rãi cúi đầu.

“Hình thức này……chắc cả đời cũng không có ai thích ứng được với tôi đi.”

Ngô Bân nhìn cậu, đáy mắt ẩn chứa u buồn.

Dã thú nơi rừng rậm đều là kẻ cô độc, trong cô độc rèn dũa nanh vuốt sắc bén, chỉ có người trên đời ngưỡng mộ nó mới có thể chân chính cảm nhận được sự ngạo nghễ, mĩ lệ tốt đẹp của nó.

Khác với động vật hoang dã bị thuần dưỡng, bị con người làm cho trở nên nhu nhược, thu vén móng vuốt, cùng con người sống chung dưới một mái nhà ấm áp. Nhưng nó không thể, lớp lông da quý giá của nó chỉ có thể để người ta tín ngưỡng mà không thể cho người ta sự ấm áp.

Đám người ở sân bay dần dần tán đi, ánh nắng chiều hắt lên sàn đại sảnh qua cánh cửa thủy tinh lớn. Bóng dáng Lâm Phong đổ dài trên mặt đất, vì ngược sáng mà biểu tình trên khuôn mặt cậu trở nên mơ hồ không rõ ràng.

____________________

Trịnh Bình vô duyên vô cớ bị nhất bang tao lão nhân thao luyện cả một ngày, vật lộn với một đống số liệu cùng báo cáo phân tích làm đi làm lại mấy lần. Lúc tan tầm hắn gần như đã muốn tinh tẫn nhân vong, gục xuống bàn làm việc rộng lớn mà trợn trắng mắt.

Sườn mặt tinh xảo của Sở Tịch bất động như núi, hé ra mấy bản báo cáo cuối cùng tao nhã nhẩn nha nói: “Đều mẹ nó vô nghĩa.”

“Honey…….” Trịnh Bình phe phẩy đuôi xán đến gần.

Một tay Sở Tịch để trên mặt trung khuyển, một tay giữ khoảng cách: “Thời kỳ động dục thỉnh tự trọng, đói muốn gọi món thì ấn 110, muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thì mời đi phòng tắm, cám ơn!”

Trịnh Bình liều mạng vẫy đuôi: “Nhưng honey à chúng ta đã hơn ba mươi ngày, mười hai giờ, mười lăm phút hai mươi tám, hai mươi chín……à không, ba mươi giây rồi chưa có……!!! Chỉ là một chút sinh lý bình thường đàn ông trưởng thành nam tính đều có……đây là quyền lợi! Tôi……!!!”

“Anh không phải là sinh lý bình thường, là sinh lý vượt qua người thường.” Sở Tịch đứng dậy, tao nhã vỗ vỗ tay phủi đi tro bụi căn bản không tồn tại, xoay người hướng cửa đi đến, “Tối nay có hẹn phải đi ăn, chút nữa còn có cuộc hội nghị thông qua truyền hình, sáng mai còn phải dậy sớm lên máy nay, cuối tuần anh lại về đại lục rồi, đừng có ở nhà tôi hết ăn rồi lại uống như thế!”

Trịnh Bình không cam lòng vươn tay: “Nhưng honey à……”

Điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông dồn dập, cơ hồ muốn đem mớ văn kiện trên bàn rung đến rơi xuống đất.

Sở Tịch nhấc máy: “Alo, đây là phòng nghiên cứu Sở thị…….Là anh à? Gần đây thế nào?”

Hắn đem điện thoại đưa cho Trịnh Bình: “Tìm anh đấy!”

Trung khuyển cụp đuôi lại, vô tình nhận lấy điện thoại: “Alo!”

“Còn ở Hongkong sao?” Đầu dây bên kia thanh âm La Ký nặng nề vang lên, cái loại cảm xúc hậm hực này ngay cả nghe qua điện thoại cũng thấy rõ ràng, “Có rảnh không, cùng tôi đi uống một chén đi.”

“Chuyện của lão tử còn chưa ra đâu vào đâu, anh rốt cuộc sao lắm chuyện phiền phức thế a? Phiền não mà tìm đến rượu thì sớm hay muộn cũng biến thành ông chú phế thải nha!”

“Phải không? Quên đi.”

Thấy người kia có vẻ muốn gác máy Trịnh Bình đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, không khỏi thốt ra: “Này anh không sao chứ? Này, giọng làm sao mà thảm vậy?”

“Cái gì?”Khẩu âm Trịnh Bình vô cùng không chuẩn, La Ký nhất thời nghe không rõ ràng, “Cậu nói gì?”

“Không có gì tôi nói không phải là anh bị thất tình đi?”

Đang lúc Trịnh Bình ha ha cười với suy đoán vớ vẩn của mình đột nhiên cảm nhận được đầu dây bên kia im lặng không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở của La Ký truyền qua ống nghe, có lẽ……..thế nhưng…….mới có thể……chẳng nhẽ tên này thật sự thất tình sao?!

“A, này!” khóe miệng Trịnh Bình run rẩy, “Hay a, thế nhưng còn thất tình?”

“Tên tiểu tử xấu xa kia không cần tôi.” La Ký ngồi trước một đống hốn tạp, giấy lộn, tàn thuốc, một đống văn kiện chất cao sau bàn làm việc, phun ra một ngụm khói, thanh âm giống như thở dài: “………tên tiểu tử xấu xa kia quả nhiên không cần tôi a!”

“Cho nên cậu ta đi rồi? Anh cũng không đuổi theo cậu ta sao?”

_______________________

Xuyên thấu qua ly rượu nâu chiết xạ ra ánh sáng mê ly, trên hàng ghế VIP của quán bar, La Ký nhìn đám người đang cuồng hoan trong tiếng nhạc. Hắn ngồi im không nhúc nhích nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, cười khổ một tiếng: “Tôi không đi, tôi không muốn theo đuổi trò chơi phiền chán này.”

“Nhưng nếu không đuổi theo, có khi cả đời này anh phải chịu cảnh độc thân nha.” Trịnh Bình không có hảo ý giật dây, “Đuổi theo đi, trẻ nhỏ không nghe lời sẽ bị bắt về nhà không phải sao, anh không muốn sau này mình già đi sẽ biến thành một ông già bỏ đi không ai cần chứ, đúng không?”

La Ký ảm đạm nở nụ cười, hai chiếc gạt tàn hai bên tàn thuốc đã chất cao như núi, “Cậu không biết, cậu ta còn muốn chạy, dã tính trên người còn chưa hết, căn bản là trói buộc không được.”

“Dã tính chưa hết?”

“Tôi không biết làm thế nào để cậu ta hiểu?” La Ký lại châm một điếu thuốc nữa, “Cậu ấy còn trẻ như vậy, nhỏ như vậy, chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng hành động dựa vào bản năng. Cậu nói với cậu ta đạo lý đối nhân xử thế cậu ta không biết, hoàn toàn giống bản năng của động vật hoang dã, muốn gì làm nấy. Nếu cậu để ý cậu ấy một thời gian dài sẽ phát hiện ánh mắt cậu ấy rất giống dã thú, gắt gao nhìn những thứ mình cảm thấy hứng thú, ngoài ra không còn để ý đến thứ gì khác nữa.”

La Ký cười khổ, “Cậu ấy cảm thấy hứng thú là tự do, ở rừng rậm là nơi khoái hoạt tha hồ bay nhảy, giống như con khỉ nhỏ. Tôi già đi, sau khi báo thù xong cậu ấy cũng chẳng còn hứng thú gì với tôi nữa.”

Trịnh Bình nói: “Chẳng lẽ anh không có thứ gì khiến cho cậu ta cảm thấy hứng thú hay sao?”

“Tôi nghĩ không có, có lẽ cũng chỉ là một người đúng giờ nhắc nhở cậu ấy uống thuốc đầy đủ mà thôi.” La Ký rít một hơi thuốc dài, “Có đôi khi tôi nghĩ lại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như con thú nhỏ trắng trẻo, mềm mại ấm áp, có thể nắm trong lòng bàn tay. Cậu có từng nuôi thú cưng không? Cái loại động vật nho nhỏ, chẳng sợ cậu một tay bắt nó lại, nó vẫn cố nhịn từ trong tay cậu giãy dụa thoát ra ngoài, tò mò muốn nhìn xem thế giới bên ngoài ra sao.”

Trịnh Bình thật không ngờ lại gặp phải tình huống này, cũng nghĩ không ra từ ngữ nào để an ủi chỉ có thể trầm mặc ngồi bên hắn, cùng hắn uống rượu.

“Khả năng từ nay về sau tôi chỉ có một mình thôi đi.” La Ký thấp giọng nói, “Khả năng là tên nhóc kia từ nay về sau ngay cả nhìn tôi một cái cũng không muốn đi.”

Trịnh Bình quen biết La Ký đã nhiều năm, từ khi còn là đại công tử bị trục xuất ra khỏi nhà cho đến tận khi trở thành chủ nhân của La gia, đủ loại khốn cảnh đã từng gặp phải mà chưa bao giờ thấy hắn suy sụp tinh thần như vậy. Hắn nhíu nhíu mi, từng ngụm từng ngụm uống cạn ly rượu, sau đó lại nâng ly ném mạnh xuống: “Không được, anh ở đây bi thương vạn phần lầm bầm lầu bầu cậu ta cũng đâu có biết, bạn tốt, anh phải đứng lên hành động a.”

“…… Hành động?”

“Anh chưa bao giờ thất tình đúng không? Thời trung học viết thư tình cũng chưa bao giờ bị trả lại đúng không? Yêu đương thuận buồm xuôi gió căn bản là không tồn tại, muốn theo đuổi ai đó thì phải có chuẩn bị, đừng tưởng rằng chuyện gì cũng giống như thời trung học, yêu sớm như vậy!”

“……..Tôi chưa từng viết thư tình.” La Ký gian nan nói.

“Thì từ bây giờ tập viết đi!” Trịnh Bình vỗ tay kêu to: “Ông chủ! Một ly cocktail vodka đặc biệt! Một bút một giấy, nhanh lên!”

“Tôi không giống mấy tên thiếu niên vô dụng viết thư tay a…….”

“Lúc nào cũng phụ thuộc vào máy tính chỉ làm nhân loại thoái hóa đi thôi, nhanh viết đi!” Trịnh Bình đem bút nhét vào tay La Ký, “Anh cho là giới trẻ hiện nay đều yêu đương qua email hay sao? Qua cái thời đó rồi, không phổ biến nữa đâu, lỗi mốt rồi. Bây giờ viết thư tình bằng tay mới là trào lưu mới được giới trẻ yêu thích nhất a. không có đứa nhỏ nào tỉnh tỉnh mê mê có thể khống chế được sức hấp dẫn của thư tình đâu! Nhanh viết đi! Ngẫm lại xem anh rốt cuộc muốn nói với cậu ta cái gì?”

La Ký không nói được lời nào nhìn tờ giấy cả nửa ngày, đột nhiên giơ bút lên cao, cầm lên ly vodka uống một hơi cạn sạch, sau đó đề bút viết một câu:

“Lâm Phong: Bình an…….”

“Ngoại trừ bình an ra anh không viết được cái gì sao?” Trịnh Bình nói, “Ây da, không ngờ anh đã lão hóa tới trình độ ông chú như vậy rồi a, thật bi ai. Ông chủ! Thêm một ly vodka!”

La Ký lại lần nữa nâng chén cạn sạch, sau đó lại viết:

“Lâm Phong, không biết em có tới căn cứ Nam Mĩ không, tôi có xem dự báo thời tiết, đại khái gần đây có vẻ rất nóng đi?……”

“Này, cho dù là viết tiểu thuyết hay viết thư thì mở đầu cũng đều rất quan trọng a, nói thời tiết gì gì đó càng ngày càng lỗi thời a. Anh tính để cho Lâm Phong đọc hết ba trang giấy mới vào đến vấn đề chính hay sao?” Trịnh Bình vung tay hô to: “ông chủ! Thêm vodka…..nha, cám ơn, ông đã chuẩn bị sẵn rồi a?”

La Ký nâng cốc buồn bã uống một ngụm, lại lần nữa viết:

“Hy vọng em tất cả đều ổn, không cần để ý đến tôi nghĩ thế nào……thẻ tín dụng kia là để em dùng, không cần vì tiền thù lao nhiều mà nhận mấy nhiệm vụ nguy hiểm, lúc nào bóp cò súng thì hãy nhớ đến ở một nơi khác trên trái đất này còn có người nhớ đến em, lúc xung phong không cần xông lên đầu tiên, bất luận làm việc gì cũng phải cân nhắc từng bước, lo lắng cho bản thân mình an toàn nhiều hơn mới tốt……”

“Nếu tôi là Lâm Phong tôi liền trực tiếp đem cái bức thư này ném vào thùng rác, lải nhải lẩm bẩm giống như mẹ già vậy?” Trịnh Bình quay đầu, “Ông chủ! Phục……nha, cám ơn!”

Trước quầy bar giấy nháp bị vò nát vứt một đống, đêm dần khuya, trên bàn ly rỗng ngày càng nhiều, cuối cùng chỗ trống cũng chẳng còn nữa, vì thế ông chủ đành tự mình dọn dẹp.

La Ký gục xuống quầy bar, đã muốn ói mấy lần, ý thức hôn mê trầm trầm ngủ, còn ngáy nữa. Trịnh Bình lắc lắc nghiêng ngả đứng lên, lảo đảo một chút, từ trong ví tiền của La Ký rút ra một đống tiền mặt đưa cho ông chủ, sau đó vẫy vẫy tay lớn tiếng nói: “Không……không cần thối lại…….”

Ông chủ ân cần mở cửa cho bọn họ, Trịnh Bình đỡ La Ký đứng lên, thất tha thất thểu bước ra ngoài.

Phía sau quầy bar, trên mặt đất chỗ nào cũng toàn giấy lộn. Cuối cùng La Ký chỉ nắm chặt một tờ giấy, trên giấy hé ra nét chữ vì say rượu mà trở nên cong vẹo của hắn. Bức thư chỉ vỏn vẹn hai hàng chữ, trừ cái đó ra không có gì khác.

“Lâm Phong, hy vọng em hết thảy đều tốt.”

“Tôi ở đây, chờ em trở về.”

_____________________________

Có ai thích cp Trịnh Bình x Sở Tịch hem????? Mời đi đọc Cực đạo truy sát nhá ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện