CHƯƠNG 50 TÌNH YÊU PHA TẠP.
Nhân viên tài vụ công ty khai thác điền sản Cảnh Tinh, Trần Vinh, trưa nay đột nhiên bị quản lý gọi đến nói là ông chủ lớn muốn đại giá quang lâm đến công ty, chỉ đích danh muốn gặp hắn.
Quản lý lúc nhận được thông báo này cảm thấy rất kì quái. Trần Vinh vào công ty cũng chỉ mới được tầm hai năm, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Hắn cũng đã lớn tuổi qua mấy năm nữa sẽ đến tuổi về hưu vốn là không nên bị gọi đến nhưng nghe nói trước đây Trần Vinh trong giới buôn bán quen biết không ít bạn bè, trong đó một người là trưởng phòng tài vụ, qua mấy lần chần chừ cuối cùng cũng quyết định vào làm ở công ty này.
Có lẽ lớn tuổi nên làm việc chắc chắn, Trần Vinh làm việc ở phòng tài vụ được hai năm, làm việc không phạm sai sót gì, đối đãi với đồng nghiệp cũng rất ôn hòa, khiêm tốn kính cẩn mà nếu không để ý sẽ không nhận thấy sự tồn tại của hắn. Công ty nào cũng có người như vậy đi, làm việc theo bổn phận nhận đủ phần tiền lương, thản nhiên chờ đến lúc về hưu, kết thúc công tác sẽ trở thành một người nhàn hạ tiêu sái, có khi rất lâu sau đó mọi người mới nhận ra rằng người đó đã về hưu mất rồi.
Chính là một nhân vật bình thường như vậy vì sao ông chủ lớn của tập đoàn, chủ tịch La Ký lại đột nhiên đến đây nói muốn gặp hắn? Trần Vinh có chút sợ hãi nắm góc áo, đi theo quản lý vào thang máy lên đến tầng cao nhất của công ty. Tầng cao nhất này vốn là văn phòng của lãnh đạo chủ chốt, một nhân viên nhỏ như bọn họ chỉ biết ngẫu nhiên có văn kiện đưa lên còn chưa kịp nhìn đã phải đi rồi. Đi thang máy chuyên dụng theo quản lý lên gặp mặt ông chủ lớn của công ty như vậy với hắn mà nói là lần đầu tiên.
Trên hành lang trải một lớp thảm thủ công Braxin dày dặn, đi đến trước phòng tổng giác đốc, quản lý gõ cửa: “Giám đốc, TRần Vinh tiên sinh đã được mời đến rồi.’’
Bên trong truyền ra tiếng nói căng thẳng của giám đốc: “Vào….vào đi.’’
Trần Vinh kỳ thực năm mới có dốc sức làm việc, gặp qua không ít người quen cũng gặp qua đủ loại người. Thanh âm tổng giác đốc như có thứ gì đó mắc trong cổ họng hoặc là nói giống như một sợi dây thun đã căng đến cực hạn, có nguy cơ bị đứt.
Hắn hít một hơi, đẩy cửa đi vào.
Văn phòng rộng như vậy, giám đốc ngồi đối diện bàn làm việc, chỗ ngồi ngày thường của hắn bây giờ đang ngồi một người đàn ông mặc một bộ vest đen sang trọng, không cần nói cũng biết đây chính là vị chủ tịch đột nhiên đại giá quang lâm.
Ông chủ lớn đem văn kiện trên bàn thu lại: “Ngài hẳn là TRần Vinh tiên sinh ở phòng tài vụ? Lần đầu gặp mặt, tôi là La Ký.’’ (Vầng…..chào mừng màn ra mắt lần đầu tiên giữa bố vợ và con rể a…..=’’=)
Trần Vinh hé miệng, lăn lộn cả đời trong xã hội pha tạp, thần kinh của hắn lập tức cảm giác được khẩu khí của vị chủ tịch này thực vi diệu thậm chí có chút quá mức thận trọng: “Chủ tịch, ngài khách khí rồi, bỉ nhân chính là Trần Vinh.’’
La Ký vẫy vẫy tay, tổng giám đốc lập tức im lặng lui ra ngoài, lúc gần đi còn phóng cho Trần Vinh một ánh mắt ngươi tự cầu phúc đi. Tổng giám đốc đối với nhân viên thành thật thế này cũng không có ấn tượng gì nhưng khi đối mặt với nhân vật nguy hiểm, bản năng con người cũng làm cho tổng giám đốc có loại cảm giác đồng bệnh tương lân.
Chẳng lẽ phòng tài vụ làm gì sai sót sao? Không có khả năng a, mà cho dù có làm sai cũng không cần đích thân chủ tịch tự mình đến thẩm vấn đi, không phải cấp trên còn có trưởng phòng hay sao? Chắc không phải là vì tham ô mà lơ là nhiệm vụ đi, gần đây có mấy khoản quỹ đen, ăn cơm uống rượu cũng chỉ là truyền thống trong phòng thôi mà, ngay cả tổng giám đốc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà nói đi nói lại nếu như chủ tịch quyết tâm chỉnh đốn món quỹ đen này thì cũng sẽ không tìm mình tính sổ đi. Mình chẳng qua chỉ là người vác miệng theo ăn cơm mà thôi a.
Trần Vinh miên man suy nghĩ, đột nhiên La Ký ‘’khụ’’ một tiếng, nói: “Trần tiên sinh đừng lo lắng, mời ngồi, mời ngồi.’’
Trần Vinh liên tục gật đầu sau đó ghé mông ngồi hờ trên ghế.
La Ký nói: “Thật ra là như vậy, tôi xem hồ sơ, phát hiện Trần tiên sinh trước đây đã từng kết hôn một lần có phải không?’’
Trần Vinh hít một hơi, nửa ngày mới chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy.’’
“Như vậy, người tên Dư Lệ San, Trần tiên sinh còn có ấn tượng không?”
Lời này tựa như một quả bom làm Trần Vinh lập tức đứng bật dậy từ trên ghế. La Ký vươn tay đè lại, động tác này ý tứ rõ ràng, Trần Vinh sửng sốt trong chốc lát mới thoát lực ngồi xuống.
“Dư Lệ San là vợ cũ của tôi, xem ra tôi không có tìm lầm người rồi, chuyện tình năm đó đúng là phát sinh trong gia đình ngài.’’
Trần Vinh ngay cả khí lực để kinh ngạc cũng không có, “Tôi không biết đây là công ty ngài…..nếu không……tôi sẽ không……”
“Hôm nay tôi mời ngài đến đây không phải có ý muốn lôi chuyện cũ ra nói, ngài không cần hoảng hốt.’’ La Ký ngắt lời hắn, “Thẳng thắn mà nói năm đó gia đình ngài tan cửa nát nhà cũng có phần chỉ thị của tôi. Hiện tại, Dư Lệ San và tôi đã không còn liên hệ gì nữa, chuyện phát hiện ra ngài làm trong công ty tôi thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.’’
Trần Vinh thất thần ngồi tại chỗ, môi hơi hơi mấp máy một chữ cũng không nói nên lời.
La Ký đợi hắn trong chốc lát, thấy hắn không nói lời nào mới chậm rãi nói: “Về phần tôn phu nhân, Lâm Phượng…….Thật xin lỗi, hình như năm năm trước đã qua đời rồi.’’
Trần Vinh thất thanh hỏi: “Là ngài ra tay?’ vừa dứt lời hắn mới phát hiện khẩu khí của mình mang theo tia chất vấn.
“Lâm phu nhân là tích uất thành bệnh.’’
‘’…….Là tôi hại cô ấy……” Trần Vinh cúi đầu thật sâu, “Là tôi đã hại cô ấy……”
La Ký cúi hạ tầm mắt, thở dài nói: “Ngài còn hại một người, chính là người luôn làm bạn bên người phu nhân, Lâm Phong – a, cậu ấy sau này đổi tên thành Lâm Phong, trước đây cậu ấy gọi là Lâm Tinh có đúng không?”
Trần Vinh khiếp sợ ngẩng đầu: “Là Lâm Tinh!……Nó có khỏe không? Nó……nó còn sống sao?!”
Trong nháy mắt rất nhiều chuyện cố ý bị quên lãng cùng cuộn lên trong lòng, nói Lâm Phong người cha này chưa phản ứng lại nhưng nói đến Lâm Tinh thì có thể làm rất nhiều chuyện bị bụi phủ mờ được nhớ lại.
Lâm Tinh, rừng sao tinh tế nhẹ đầu cành, gió nhẹ thôi qua, ánh mặt trời chiếu rọi đầu tiên, là nơi cao nhất trong rừng cây, là nơi cha mẹ gửi gắm lời chúc phúc cùng ký thác kỳ vọng.
Đó là tên đứa con hắn yêu quý nhất, đứa con đi theo mẹ nó rời nhà ra đi, từ đó về sau bặt vô âm tín ngay cả sống chết cũng không biết ra sao.
‘’Tôi hôm nay mời ngài đến đây không phải muốn bàn luận chuyện năm xưa cũng không phải muốn nói chuyện về Lâm phu nhân hay Dư Lệ San……’’ La Ký tựa hồ cảm thấy có chút khó mở miệng, hắn khụ một tiếng, trầm giọng nói: “Thực tế là tôi muốn nói về Lâm Phong, con ngài. Cậu ấy…..cậu ấy đang ở cùng tôi.’’
Trần Vinh đã lăn lộn trong cuộc sống vài chục năm, đã học được cách đối nhân xử thế một cách thành thạo nhưng lúc nghe La Ký nói câu này cũng không tránh được mà tỏ ra sửng sốt: “Ở…..ở chỗ ngài?….”
Trần Vinh đột nhiên đứng lên, cờ hồ muốn xông lại: ‘’Van cầu ngài La tiên sinh! Năm đó là sai lầm của tôi! Nhiều năm qua đi như vậy tôi vợ con ly tán cũng khong có nổi một ngày dễ chịu! Chuyện này không liên quan tới nó, thật sự không liên quan tới nó! Nó là một thằng bé đáng thương! Là tôi có lỗi với nó, là tôi đuổi nó ra khỏi nhà, tôi hối hận! Tôi rất hối hận!…….Van cầu ngài hãy tha cho nó đi! Tôi có chết cũng không…….!’’
La Ký không nói lời nào dõi theo hắn, trong tay nắm một cây bút chì, trên mặt không có biểu tình gì. Nhìn kĩ mới thấy ngón tay hắn vô thức vuốt ve cây bút, đây là một loại phản ứng tự hỏi rất nhanh trong tiềm thức.
Trần Vinh nhìn hắn trước sau không nói gì rốt cục sắc mặt càng ngày càng trở nên trắng bệch, cuối cùng giống như hao hết toàn bộ sức lực, lảo đảo lui lại mấy bước, “Tôi đã không còn gì cả, chỉ còn lại đứa con này thôi…….Mấy năm qua không một ngày nào là tôi không hối hận…….chỉ có đứa con này…….”
La Ký nói: “Ngài muốn trở lại cuộc sống như trước kia sao?’’
Trần Vinh mờ mịt nhìn hắn.
‘’Tôi xem hồ sơ thấy hình như mấy năm gần đây cuộc sống Trần tiên sinh có vẻ túng quân, vẫn còn độc thân. Lâm phu nhân đã về cõi tiên không có khả năng trở về nữa rồi. bất quá sản nghiệp bán đi vẫn còn một chút, chỉ cần có tiền vẫn còn có thể chuộc về. vợ có thể lấy thêm con có thể sinh thêm chỉ cần có tài lực giống như năm đó, hoặc là nói so với năm đó càng giàu có hơn, nếu muốn có cuộc sống phú quý hơn năm đó cũng không phải là việc gì quá khó khăn.’’
Khẩu khí La Ký không nóng không lạnh, dừng một chút lại hỏi: “Trần tiên sinh, cho dù ngài bây giờ tính làm việc ở đây cho đến khi về hưu nhưng từ giờ đến lúc đó vẫn còn một thời gian rất dài mà tiền hưu cũng chỉ có hạn. hệ thống bệnh viện ở đây tuy rằng hoàn thiện nhưng nếu không có tiền thì chẳng phải bệnh nhân vẫn sẽ phải chịu khổ đi. Không tiền bạc, không ai chiếu cố, một người lẻ loi hiu quạnh, nhân sinh về sau rất vô vọng a Trần tiên sinh.’’
Trần Vinh theo bản năng hỏi: “…..Ngài nói vậy là có ý gì?”
La Ký hé ra một tờ giấy mỏng manh, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn, Trần Vinh nhìn theo tờ giấy đang chuyển động kia, trên tờ giấy, rõ ràng có ghi số chi phiếu.
‘’…….Ngài đây là có ý gì?” Trần Vinh thì thào lặp lại nói, bất quá lúc này giọng nói hắn càng thêm hỗn loạn, cảm xúc càng kịch liệt.
‘’Cho dù ngài muốn đem Lâm Phong đi nhưng cậu ấy cũng không muốn theo ngài đâu. Ngài hại chết mẹ cậu ấy, là kẻ thù của cậu ấy, là người cha phản bội, phỏng chừng cậu ấy hận ngài còn không hết.’’ ngữ điệu La Ký vừa chuyển, “Lại nói, mới đầu năm cậu ấy bị thương, thân thể rất không tốt ngài về sau có thể chăm sóc cho cậu ấy không? Lượng thuốc một tuần của cậu ấy cũng đủ nuôi sống một nhà mấy miệng ăn đấy. ngài có đủ năng lực để bảo đảm cuộc sống cho cậu ấy không – A, không phải, là sinh mệnh mới đúng chứ!”
Trần Vinh cứng người lại, ngơ ngác đứng tại chỗ, một lúc sau thanh âm hắn mới chầm chậm trở lại trong cổ họng: “Ngài nói nó ở cùng ngài?…….vì sao nó lại ở cùng ngài? Sao lại như vậy? ngài đã làm gì với nó?”
‘’Tôi thích cậu ấy.’’ La Ký tăng thêm ngữ khí, nói: “Tôi thực thích cậu ấy. tôi nguyện ý chăm sóc cậu ấy cả đời.’’
Trần Vinh sắc mặt trở nên xám trắng tựa như bị thiên lôi đánh, trong mắt trống trơn ngay cả một chút tức giận cũng không có, giống như cả trái tim đã ngừng đập rồi.
La Ký sợ hắn lập tức phát bệnh tim ngất xỉu, vừa định gọi người đến thì đột nhiên Trần Vinh nâng tay lên, cầm lấy tấm chi phiếu kia.
Hắn nhìn chằm chằm tờ chi phiếu có thể thỏa mãn dục vọng của mình, giống như muốn đem tấm chi phiếu mỏng manh màu lam lục kia nhìn thủng thành một cái động, cứ như vậy qua một thời gian dài tựa như một thế kỷ, hắn đột nhiên làm ra một động tác xuất hồ ý liêu.
– Hắn đem tấm chi phiếu kia xé nát thành từng mảnh nhỏ, sau đó vo lại mặc cho những mảnh vụn rơi xuống lả tả.
La Ký biến sắc, còn chưa kịp nói gì, Trần Vinh đã cười thảm nói: “La tiên sinh, tuy rằng tôi là một người khốn kiếp nhưng tôi vẫn là một người cha.’’
La Ký tâm bình khí hòa hỏi lại: “Năm đó ngài đem phu nhân cùng đứa con thân sinh đuổi ra khỏi nhà, chẳng lẽ lúc đó ngài không phải là một người cha sao?’’
‘’Năm đó tôi đối với mẹ con nó làm chuyện sai lầm, tôi sẽ không lăp lại sai lầm lần thứ hai đâu.’’ Trần Vinh ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm La Ký: “Tuy rằng tôi là một người cha vô dụng nhưng chỉ cần bảo vệ được đứa con của tôi có bảo tôi làm gì tôi cũng làm……..chỉ cần nó chịu tha thứ, mẹ nó dưới cửu tuyền có thể tha thứ, bảo tôi làm gì tôi cũng nguyện ý……..’’
La Ký nhìn chằm chằm Trần Vinh, trầm giọng hỏi: “Cho dù ngài lại có rất nhiều tiền, ngài muốn tiền hay muốn con?”
‘’Tôi muốn con tôi!’’
“Nếu có Dư Lệ San, vẫn chọn con chứ?’’
Trần Vinh không cần nghĩ ngợi lớn tiếng nói:“Muốn con tôi!”
‘’………” La Ký thở dài, ngồi im trên ghế nói: “Tôi nói không sai đi, mặc kệ là chồng đối với vợ, hay là cha đối với con thì loại yêu thương này cũng rất đáng để tin tưởng đi……..Lâm Phong, Lâm Phong? Xuất hiện đi, thật có lỗi đã không sai người đón em, tôi chỉ là muốn để em nhìn xem, trên thế giới này vẫn còn người yêu em.’’
Gian phỏng nghỉ nho nhỏ nối liền với văn phòng, tiếng mở cửa vang lên, Trần Vinh khó có thể tin quay đầu lại. Lâm Phong đứng phía sau cửa, vì quá mức vui buồn xen kẽ mà trên mặt đờ đẫn không có biểu tình, giống như chính mình cũng không có cách nào chống đỡ sức mạnh của bản thân, phải miễn cưỡng vịn vào thứ gì đó mới có thể đứng vững.
La Ký thấp giọng nói: “Tôi đã sớm nói cho em biết phải tin rằng người khác cũng yêu thương em, đừng vì một lần bị phản bội kia mà đem tất cả mọi người phủ định. Em hiện tại cũng hiểu tình cảm của tôi đi?”
Lâm Phong cảm thấy đầu óc lộn xộn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, vì khuôn mặt gầy nên đôi mắt có vẻ đặc biệt lớn, cằm đặc biệt thanh nhọn, quần áo thùng thình khoác trên người, khuy áo cài hờ để lộ ra xương quai xanh thật gầy.
Đả kích này đối với cậu thật sự quá lớn thế cho nên cả người đều hiện ra một loại bệnh trạng mê võng suy yếu đến cực điểm.
La Ký bước lên phía trước muốn giữ chặt cậu nhưng trước mắt hắn chợt lóe, “ba’’ một tiếng đã bị đánh một đòn, đánh đến mức mặt hắn lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu tươi.
Lâm Phong rít gào: “Dựa vào cái gì mà quản chuyện của tôi?! Tôi với anh có quan hệ gì sao? Nhìn tôi anh cảm thấy buồn cười lắm có phải không?!”
La Ký muốn nói nhưng Lâm Phong đã một phen túm lấy cổ áo hắn, thanh âm sắc nhọn cơ hồ muốn vỡ tan ra: “Ai cho anh cái quyền làm như vậy? Anh là gì của tôi? Anh chẳng là cái thá gì hết! Tùy tùy tiện tiện tìm người nào đó giả mạo cha tôi, anh nghĩ rằng tôi ngu ngốc đến mức đi tin tưởng anh sao? Cha tôi đã chết rồi! bị Dư Lệ San giết rồi! anh cũng là kẻ giống như bọn họ thôi, tôi một người cũng không tha thứ! Không có cửa đâu, tôi nhất định không tha thứ cho các người đâu!’’
Trần Vinh thì thào nói: “Tinh Tinh, là cha đây, ta là……’’
Lâm Phong tựa như bị điện giật, mạnh lùi lại, lông tóc cả người dựng thẳng lên: “Không được gọi tên tôi! Mẹ mất rồi, các người không ai có quyền quản tôi hết!’’
Trần Vinh lòng đau như dao cắt, một chữ cũng không nói nên lời. lâm Phong đột nhiên đẩy La Ký ra, cứ để chân trần như vậy mà chạy đi, thiếu chút nữa đã đâm vào Trần Vinh. Cậu đột nhiên giống như muốn giải trừ thứ độc dược gì đó mà mạnh mẽ tránh né chạy ra khỏi cửa công ty.
Trần Vinh đuổi theo không kịp mà thân ảnh Lâm Phong đã giống như một trận gió nhanh chóng tiêu thất trên hành lang.
La Ký đứng thẳng dậy, nhu nhu bên mặt sưng đỏ, thần thái tự nhiên gọi điện thoại: “Alo, phòng bảo về phải không?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng của tổ trưởng tổ bảo vệ: “Vâng La tiên sinh’’
‘’Cậu ấy chạy ra ngoài, đừng cản cậu ấy nhưng hãy phải người đi theo.’’ La Ký quay người nhìn ra ngoài cửa sổ: ”Ah, chắc là chạy ra bờ sông đi.’’
_________________________
Nốt 2 chương ngày mai nữa là xong rồi mọi người ơi
Nhân viên tài vụ công ty khai thác điền sản Cảnh Tinh, Trần Vinh, trưa nay đột nhiên bị quản lý gọi đến nói là ông chủ lớn muốn đại giá quang lâm đến công ty, chỉ đích danh muốn gặp hắn.
Quản lý lúc nhận được thông báo này cảm thấy rất kì quái. Trần Vinh vào công ty cũng chỉ mới được tầm hai năm, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Hắn cũng đã lớn tuổi qua mấy năm nữa sẽ đến tuổi về hưu vốn là không nên bị gọi đến nhưng nghe nói trước đây Trần Vinh trong giới buôn bán quen biết không ít bạn bè, trong đó một người là trưởng phòng tài vụ, qua mấy lần chần chừ cuối cùng cũng quyết định vào làm ở công ty này.
Có lẽ lớn tuổi nên làm việc chắc chắn, Trần Vinh làm việc ở phòng tài vụ được hai năm, làm việc không phạm sai sót gì, đối đãi với đồng nghiệp cũng rất ôn hòa, khiêm tốn kính cẩn mà nếu không để ý sẽ không nhận thấy sự tồn tại của hắn. Công ty nào cũng có người như vậy đi, làm việc theo bổn phận nhận đủ phần tiền lương, thản nhiên chờ đến lúc về hưu, kết thúc công tác sẽ trở thành một người nhàn hạ tiêu sái, có khi rất lâu sau đó mọi người mới nhận ra rằng người đó đã về hưu mất rồi.
Chính là một nhân vật bình thường như vậy vì sao ông chủ lớn của tập đoàn, chủ tịch La Ký lại đột nhiên đến đây nói muốn gặp hắn? Trần Vinh có chút sợ hãi nắm góc áo, đi theo quản lý vào thang máy lên đến tầng cao nhất của công ty. Tầng cao nhất này vốn là văn phòng của lãnh đạo chủ chốt, một nhân viên nhỏ như bọn họ chỉ biết ngẫu nhiên có văn kiện đưa lên còn chưa kịp nhìn đã phải đi rồi. Đi thang máy chuyên dụng theo quản lý lên gặp mặt ông chủ lớn của công ty như vậy với hắn mà nói là lần đầu tiên.
Trên hành lang trải một lớp thảm thủ công Braxin dày dặn, đi đến trước phòng tổng giác đốc, quản lý gõ cửa: “Giám đốc, TRần Vinh tiên sinh đã được mời đến rồi.’’
Bên trong truyền ra tiếng nói căng thẳng của giám đốc: “Vào….vào đi.’’
Trần Vinh kỳ thực năm mới có dốc sức làm việc, gặp qua không ít người quen cũng gặp qua đủ loại người. Thanh âm tổng giác đốc như có thứ gì đó mắc trong cổ họng hoặc là nói giống như một sợi dây thun đã căng đến cực hạn, có nguy cơ bị đứt.
Hắn hít một hơi, đẩy cửa đi vào.
Văn phòng rộng như vậy, giám đốc ngồi đối diện bàn làm việc, chỗ ngồi ngày thường của hắn bây giờ đang ngồi một người đàn ông mặc một bộ vest đen sang trọng, không cần nói cũng biết đây chính là vị chủ tịch đột nhiên đại giá quang lâm.
Ông chủ lớn đem văn kiện trên bàn thu lại: “Ngài hẳn là TRần Vinh tiên sinh ở phòng tài vụ? Lần đầu gặp mặt, tôi là La Ký.’’ (Vầng…..chào mừng màn ra mắt lần đầu tiên giữa bố vợ và con rể a…..=’’=)
Trần Vinh hé miệng, lăn lộn cả đời trong xã hội pha tạp, thần kinh của hắn lập tức cảm giác được khẩu khí của vị chủ tịch này thực vi diệu thậm chí có chút quá mức thận trọng: “Chủ tịch, ngài khách khí rồi, bỉ nhân chính là Trần Vinh.’’
La Ký vẫy vẫy tay, tổng giám đốc lập tức im lặng lui ra ngoài, lúc gần đi còn phóng cho Trần Vinh một ánh mắt ngươi tự cầu phúc đi. Tổng giám đốc đối với nhân viên thành thật thế này cũng không có ấn tượng gì nhưng khi đối mặt với nhân vật nguy hiểm, bản năng con người cũng làm cho tổng giám đốc có loại cảm giác đồng bệnh tương lân.
Chẳng lẽ phòng tài vụ làm gì sai sót sao? Không có khả năng a, mà cho dù có làm sai cũng không cần đích thân chủ tịch tự mình đến thẩm vấn đi, không phải cấp trên còn có trưởng phòng hay sao? Chắc không phải là vì tham ô mà lơ là nhiệm vụ đi, gần đây có mấy khoản quỹ đen, ăn cơm uống rượu cũng chỉ là truyền thống trong phòng thôi mà, ngay cả tổng giám đốc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà nói đi nói lại nếu như chủ tịch quyết tâm chỉnh đốn món quỹ đen này thì cũng sẽ không tìm mình tính sổ đi. Mình chẳng qua chỉ là người vác miệng theo ăn cơm mà thôi a.
Trần Vinh miên man suy nghĩ, đột nhiên La Ký ‘’khụ’’ một tiếng, nói: “Trần tiên sinh đừng lo lắng, mời ngồi, mời ngồi.’’
Trần Vinh liên tục gật đầu sau đó ghé mông ngồi hờ trên ghế.
La Ký nói: “Thật ra là như vậy, tôi xem hồ sơ, phát hiện Trần tiên sinh trước đây đã từng kết hôn một lần có phải không?’’
Trần Vinh hít một hơi, nửa ngày mới chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy.’’
“Như vậy, người tên Dư Lệ San, Trần tiên sinh còn có ấn tượng không?”
Lời này tựa như một quả bom làm Trần Vinh lập tức đứng bật dậy từ trên ghế. La Ký vươn tay đè lại, động tác này ý tứ rõ ràng, Trần Vinh sửng sốt trong chốc lát mới thoát lực ngồi xuống.
“Dư Lệ San là vợ cũ của tôi, xem ra tôi không có tìm lầm người rồi, chuyện tình năm đó đúng là phát sinh trong gia đình ngài.’’
Trần Vinh ngay cả khí lực để kinh ngạc cũng không có, “Tôi không biết đây là công ty ngài…..nếu không……tôi sẽ không……”
“Hôm nay tôi mời ngài đến đây không phải có ý muốn lôi chuyện cũ ra nói, ngài không cần hoảng hốt.’’ La Ký ngắt lời hắn, “Thẳng thắn mà nói năm đó gia đình ngài tan cửa nát nhà cũng có phần chỉ thị của tôi. Hiện tại, Dư Lệ San và tôi đã không còn liên hệ gì nữa, chuyện phát hiện ra ngài làm trong công ty tôi thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.’’
Trần Vinh thất thần ngồi tại chỗ, môi hơi hơi mấp máy một chữ cũng không nói nên lời.
La Ký đợi hắn trong chốc lát, thấy hắn không nói lời nào mới chậm rãi nói: “Về phần tôn phu nhân, Lâm Phượng…….Thật xin lỗi, hình như năm năm trước đã qua đời rồi.’’
Trần Vinh thất thanh hỏi: “Là ngài ra tay?’ vừa dứt lời hắn mới phát hiện khẩu khí của mình mang theo tia chất vấn.
“Lâm phu nhân là tích uất thành bệnh.’’
‘’…….Là tôi hại cô ấy……” Trần Vinh cúi đầu thật sâu, “Là tôi đã hại cô ấy……”
La Ký cúi hạ tầm mắt, thở dài nói: “Ngài còn hại một người, chính là người luôn làm bạn bên người phu nhân, Lâm Phong – a, cậu ấy sau này đổi tên thành Lâm Phong, trước đây cậu ấy gọi là Lâm Tinh có đúng không?”
Trần Vinh khiếp sợ ngẩng đầu: “Là Lâm Tinh!……Nó có khỏe không? Nó……nó còn sống sao?!”
Trong nháy mắt rất nhiều chuyện cố ý bị quên lãng cùng cuộn lên trong lòng, nói Lâm Phong người cha này chưa phản ứng lại nhưng nói đến Lâm Tinh thì có thể làm rất nhiều chuyện bị bụi phủ mờ được nhớ lại.
Lâm Tinh, rừng sao tinh tế nhẹ đầu cành, gió nhẹ thôi qua, ánh mặt trời chiếu rọi đầu tiên, là nơi cao nhất trong rừng cây, là nơi cha mẹ gửi gắm lời chúc phúc cùng ký thác kỳ vọng.
Đó là tên đứa con hắn yêu quý nhất, đứa con đi theo mẹ nó rời nhà ra đi, từ đó về sau bặt vô âm tín ngay cả sống chết cũng không biết ra sao.
‘’Tôi hôm nay mời ngài đến đây không phải muốn bàn luận chuyện năm xưa cũng không phải muốn nói chuyện về Lâm phu nhân hay Dư Lệ San……’’ La Ký tựa hồ cảm thấy có chút khó mở miệng, hắn khụ một tiếng, trầm giọng nói: “Thực tế là tôi muốn nói về Lâm Phong, con ngài. Cậu ấy…..cậu ấy đang ở cùng tôi.’’
Trần Vinh đã lăn lộn trong cuộc sống vài chục năm, đã học được cách đối nhân xử thế một cách thành thạo nhưng lúc nghe La Ký nói câu này cũng không tránh được mà tỏ ra sửng sốt: “Ở…..ở chỗ ngài?….”
Trần Vinh đột nhiên đứng lên, cờ hồ muốn xông lại: ‘’Van cầu ngài La tiên sinh! Năm đó là sai lầm của tôi! Nhiều năm qua đi như vậy tôi vợ con ly tán cũng khong có nổi một ngày dễ chịu! Chuyện này không liên quan tới nó, thật sự không liên quan tới nó! Nó là một thằng bé đáng thương! Là tôi có lỗi với nó, là tôi đuổi nó ra khỏi nhà, tôi hối hận! Tôi rất hối hận!…….Van cầu ngài hãy tha cho nó đi! Tôi có chết cũng không…….!’’
La Ký không nói lời nào dõi theo hắn, trong tay nắm một cây bút chì, trên mặt không có biểu tình gì. Nhìn kĩ mới thấy ngón tay hắn vô thức vuốt ve cây bút, đây là một loại phản ứng tự hỏi rất nhanh trong tiềm thức.
Trần Vinh nhìn hắn trước sau không nói gì rốt cục sắc mặt càng ngày càng trở nên trắng bệch, cuối cùng giống như hao hết toàn bộ sức lực, lảo đảo lui lại mấy bước, “Tôi đã không còn gì cả, chỉ còn lại đứa con này thôi…….Mấy năm qua không một ngày nào là tôi không hối hận…….chỉ có đứa con này…….”
La Ký nói: “Ngài muốn trở lại cuộc sống như trước kia sao?’’
Trần Vinh mờ mịt nhìn hắn.
‘’Tôi xem hồ sơ thấy hình như mấy năm gần đây cuộc sống Trần tiên sinh có vẻ túng quân, vẫn còn độc thân. Lâm phu nhân đã về cõi tiên không có khả năng trở về nữa rồi. bất quá sản nghiệp bán đi vẫn còn một chút, chỉ cần có tiền vẫn còn có thể chuộc về. vợ có thể lấy thêm con có thể sinh thêm chỉ cần có tài lực giống như năm đó, hoặc là nói so với năm đó càng giàu có hơn, nếu muốn có cuộc sống phú quý hơn năm đó cũng không phải là việc gì quá khó khăn.’’
Khẩu khí La Ký không nóng không lạnh, dừng một chút lại hỏi: “Trần tiên sinh, cho dù ngài bây giờ tính làm việc ở đây cho đến khi về hưu nhưng từ giờ đến lúc đó vẫn còn một thời gian rất dài mà tiền hưu cũng chỉ có hạn. hệ thống bệnh viện ở đây tuy rằng hoàn thiện nhưng nếu không có tiền thì chẳng phải bệnh nhân vẫn sẽ phải chịu khổ đi. Không tiền bạc, không ai chiếu cố, một người lẻ loi hiu quạnh, nhân sinh về sau rất vô vọng a Trần tiên sinh.’’
Trần Vinh theo bản năng hỏi: “…..Ngài nói vậy là có ý gì?”
La Ký hé ra một tờ giấy mỏng manh, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn, Trần Vinh nhìn theo tờ giấy đang chuyển động kia, trên tờ giấy, rõ ràng có ghi số chi phiếu.
‘’…….Ngài đây là có ý gì?” Trần Vinh thì thào lặp lại nói, bất quá lúc này giọng nói hắn càng thêm hỗn loạn, cảm xúc càng kịch liệt.
‘’Cho dù ngài muốn đem Lâm Phong đi nhưng cậu ấy cũng không muốn theo ngài đâu. Ngài hại chết mẹ cậu ấy, là kẻ thù của cậu ấy, là người cha phản bội, phỏng chừng cậu ấy hận ngài còn không hết.’’ ngữ điệu La Ký vừa chuyển, “Lại nói, mới đầu năm cậu ấy bị thương, thân thể rất không tốt ngài về sau có thể chăm sóc cho cậu ấy không? Lượng thuốc một tuần của cậu ấy cũng đủ nuôi sống một nhà mấy miệng ăn đấy. ngài có đủ năng lực để bảo đảm cuộc sống cho cậu ấy không – A, không phải, là sinh mệnh mới đúng chứ!”
Trần Vinh cứng người lại, ngơ ngác đứng tại chỗ, một lúc sau thanh âm hắn mới chầm chậm trở lại trong cổ họng: “Ngài nói nó ở cùng ngài?…….vì sao nó lại ở cùng ngài? Sao lại như vậy? ngài đã làm gì với nó?”
‘’Tôi thích cậu ấy.’’ La Ký tăng thêm ngữ khí, nói: “Tôi thực thích cậu ấy. tôi nguyện ý chăm sóc cậu ấy cả đời.’’
Trần Vinh sắc mặt trở nên xám trắng tựa như bị thiên lôi đánh, trong mắt trống trơn ngay cả một chút tức giận cũng không có, giống như cả trái tim đã ngừng đập rồi.
La Ký sợ hắn lập tức phát bệnh tim ngất xỉu, vừa định gọi người đến thì đột nhiên Trần Vinh nâng tay lên, cầm lấy tấm chi phiếu kia.
Hắn nhìn chằm chằm tờ chi phiếu có thể thỏa mãn dục vọng của mình, giống như muốn đem tấm chi phiếu mỏng manh màu lam lục kia nhìn thủng thành một cái động, cứ như vậy qua một thời gian dài tựa như một thế kỷ, hắn đột nhiên làm ra một động tác xuất hồ ý liêu.
– Hắn đem tấm chi phiếu kia xé nát thành từng mảnh nhỏ, sau đó vo lại mặc cho những mảnh vụn rơi xuống lả tả.
La Ký biến sắc, còn chưa kịp nói gì, Trần Vinh đã cười thảm nói: “La tiên sinh, tuy rằng tôi là một người khốn kiếp nhưng tôi vẫn là một người cha.’’
La Ký tâm bình khí hòa hỏi lại: “Năm đó ngài đem phu nhân cùng đứa con thân sinh đuổi ra khỏi nhà, chẳng lẽ lúc đó ngài không phải là một người cha sao?’’
‘’Năm đó tôi đối với mẹ con nó làm chuyện sai lầm, tôi sẽ không lăp lại sai lầm lần thứ hai đâu.’’ Trần Vinh ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm La Ký: “Tuy rằng tôi là một người cha vô dụng nhưng chỉ cần bảo vệ được đứa con của tôi có bảo tôi làm gì tôi cũng làm……..chỉ cần nó chịu tha thứ, mẹ nó dưới cửu tuyền có thể tha thứ, bảo tôi làm gì tôi cũng nguyện ý……..’’
La Ký nhìn chằm chằm Trần Vinh, trầm giọng hỏi: “Cho dù ngài lại có rất nhiều tiền, ngài muốn tiền hay muốn con?”
‘’Tôi muốn con tôi!’’
“Nếu có Dư Lệ San, vẫn chọn con chứ?’’
Trần Vinh không cần nghĩ ngợi lớn tiếng nói:“Muốn con tôi!”
‘’………” La Ký thở dài, ngồi im trên ghế nói: “Tôi nói không sai đi, mặc kệ là chồng đối với vợ, hay là cha đối với con thì loại yêu thương này cũng rất đáng để tin tưởng đi……..Lâm Phong, Lâm Phong? Xuất hiện đi, thật có lỗi đã không sai người đón em, tôi chỉ là muốn để em nhìn xem, trên thế giới này vẫn còn người yêu em.’’
Gian phỏng nghỉ nho nhỏ nối liền với văn phòng, tiếng mở cửa vang lên, Trần Vinh khó có thể tin quay đầu lại. Lâm Phong đứng phía sau cửa, vì quá mức vui buồn xen kẽ mà trên mặt đờ đẫn không có biểu tình, giống như chính mình cũng không có cách nào chống đỡ sức mạnh của bản thân, phải miễn cưỡng vịn vào thứ gì đó mới có thể đứng vững.
La Ký thấp giọng nói: “Tôi đã sớm nói cho em biết phải tin rằng người khác cũng yêu thương em, đừng vì một lần bị phản bội kia mà đem tất cả mọi người phủ định. Em hiện tại cũng hiểu tình cảm của tôi đi?”
Lâm Phong cảm thấy đầu óc lộn xộn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, vì khuôn mặt gầy nên đôi mắt có vẻ đặc biệt lớn, cằm đặc biệt thanh nhọn, quần áo thùng thình khoác trên người, khuy áo cài hờ để lộ ra xương quai xanh thật gầy.
Đả kích này đối với cậu thật sự quá lớn thế cho nên cả người đều hiện ra một loại bệnh trạng mê võng suy yếu đến cực điểm.
La Ký bước lên phía trước muốn giữ chặt cậu nhưng trước mắt hắn chợt lóe, “ba’’ một tiếng đã bị đánh một đòn, đánh đến mức mặt hắn lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu tươi.
Lâm Phong rít gào: “Dựa vào cái gì mà quản chuyện của tôi?! Tôi với anh có quan hệ gì sao? Nhìn tôi anh cảm thấy buồn cười lắm có phải không?!”
La Ký muốn nói nhưng Lâm Phong đã một phen túm lấy cổ áo hắn, thanh âm sắc nhọn cơ hồ muốn vỡ tan ra: “Ai cho anh cái quyền làm như vậy? Anh là gì của tôi? Anh chẳng là cái thá gì hết! Tùy tùy tiện tiện tìm người nào đó giả mạo cha tôi, anh nghĩ rằng tôi ngu ngốc đến mức đi tin tưởng anh sao? Cha tôi đã chết rồi! bị Dư Lệ San giết rồi! anh cũng là kẻ giống như bọn họ thôi, tôi một người cũng không tha thứ! Không có cửa đâu, tôi nhất định không tha thứ cho các người đâu!’’
Trần Vinh thì thào nói: “Tinh Tinh, là cha đây, ta là……’’
Lâm Phong tựa như bị điện giật, mạnh lùi lại, lông tóc cả người dựng thẳng lên: “Không được gọi tên tôi! Mẹ mất rồi, các người không ai có quyền quản tôi hết!’’
Trần Vinh lòng đau như dao cắt, một chữ cũng không nói nên lời. lâm Phong đột nhiên đẩy La Ký ra, cứ để chân trần như vậy mà chạy đi, thiếu chút nữa đã đâm vào Trần Vinh. Cậu đột nhiên giống như muốn giải trừ thứ độc dược gì đó mà mạnh mẽ tránh né chạy ra khỏi cửa công ty.
Trần Vinh đuổi theo không kịp mà thân ảnh Lâm Phong đã giống như một trận gió nhanh chóng tiêu thất trên hành lang.
La Ký đứng thẳng dậy, nhu nhu bên mặt sưng đỏ, thần thái tự nhiên gọi điện thoại: “Alo, phòng bảo về phải không?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng của tổ trưởng tổ bảo vệ: “Vâng La tiên sinh’’
‘’Cậu ấy chạy ra ngoài, đừng cản cậu ấy nhưng hãy phải người đi theo.’’ La Ký quay người nhìn ra ngoài cửa sổ: ”Ah, chắc là chạy ra bờ sông đi.’’
_________________________
Nốt 2 chương ngày mai nữa là xong rồi mọi người ơi
Danh sách chương