Rốt cuộc là suốt một tuần không chịu cho Sở Tịch ra ngoài, thỉnh thoảng ra vườn đi dạo cũng có Trịnh Bình làm cái đuôi lẽo đẽo theo sau, bưng trà rót nước mở ô che nắng, chẳng khác nào tiểu thái giám theo hầu kiệu nữ hoàng, cuối cùng lấy cớ bên ngoài quá nóng bèn “kính mời” Sở Tịch vào trong phòng.

Sở Tịch lên án: “Rõ ràng là anh không muốn cho tôi ra ngoài mà.”

Trịnh Bình gãi đầu gãi tai: “Làm gì có chuyện đó a.”

“Vậy để người ta tự đi xem nào!”

“Không được,” Trịnh Bình giở bài cùn, “Ngoài kia nhiều người xấu lắm, anh sợ em bị người ta bắt cóc.” 8-}

Sở Tịch đương giữ cửa, không nặng không nhẹ nhắc nhở Trịnh Bình một câu: “Thân là một kẻ lăn lộn trong xã hội đen, tôi không nghĩ còn có kẻ xấu xa nào khác dám làm ra loại chuyện giam người vừa phi pháp vừa táo tợn như anh đâu.”

“Ý em nói anh mới là kẻ xấu á?”

“Có phải hay không trong lòng tự biết.”

Trịnh Bình da mặt dày, làm như không có chuyện gì lôi kéo Sở Tịch vào trong phòng. Gần đây hắn tòi đâu ra cái sở thích mới, bất luận là Sở Tịch làm gì hắn đều bám dính ở bên cạnh. Sở Tịch đọc sách hắn sẽ hỗ trợ lật trang, Sở Tịch ăn gì hắn sẽ ngồi chồm hổm một bên xem, Sở Tịch ngủ dậy liền thấy cái mặt to bự của hắn dí sát mũi, một bên nhễu dãi một bên hắc hắc cười ngu. (=))))

Sở Tịch từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ phải chịu loại ủy khuất này, mỗi ngày mỗi giờ đều bị người ta giám sát còn chưa nói lại bị hạn chế tự do cá nhân, đường đường là một công tử thế gia muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền lại thê thảm đến nước này, giận tím mặt cũng chỉ có thể đánh rớt răng nuốt thẳng vào bụng(1), nhiều khi cáu tiết mà đến chỗ hạ hỏa cũng không có.

(1) Có ủy khuất cũng tự mình chịu nhịn.

Người cáu giận bao giờ cũng xấu nết, còn Trịnh Bình vẫn ỷ vào lớp da mặt dày cui mà to gan lớn mật lò dò theo đuôi Sở Tịch, mỗi bữa cơm phải ôm Sở Tịch vào lòng để dỗ ăn, người khác nhìn vào lại tưởng là một cặp vợ chồng son tình củm, khiến cho Lưu Triệt mỗi lần đến bàn công chuyện cũng chẳng dám nán lại quá lâu, cái bầu không khí kì quái kia làm cho toàn thân phát ớn lạnh.

Một hôm trước bữa cơm tối Trịnh Bình nhận được cú điện thoại, là Lưu Triệt gọi tới, bảo: “Mấy anh em đều than lâu lắm không đi đánh bài, đưa theo vợ đến ra mắt một cái đi? Đừng có kiểu cưới vợ rồi không cho người ta gặp, anh thế này quá là tổn thương tình cảm người khác mà.”

Trịnh Bình hỏi: “Sở Tịch, em muốn cùng anh ra ngoài gặp mấy thằng bạn không?”

Sở Tịch hồn nhiên giả điếc, ngồi sau bàn vắt hai chân đọc sách.

“Cậu xem, em nó không chịu đi kìa,” Trịnh Bình cười cười qua điện thoại, “Cậu tha cho em nó đi, da mặt em nó mỏng lắm mà…… Cái giề? Ây dà đâu có ý đó! Tôi đâu phải thằng trẻ con vậy chứ…… Ai bảo? Thằng nào nói bậy ông cho một trận bây giờ! Rồi rồi hẹn chỗ cũ giờ cũ, tôi đi một mình, phải về sớm sớm không vợ mắng.”

Trịnh Bình tắt máy, cúi người hôn lên trán Sở Tịch: “Anh phải đi một lúc, không về ăn cơm tối đâu.”

Sở Tịch mặt lạnh như băng, đang nửa chừng lật trang sách, phũ phàng một câu: “Đi luôn đừng có về.”

Trịnh Bình vừa thay quần áo đi ra đến cửa, nghe được: “Nói giề?”

Sở Tịch gập sách, ngẩng lên lườm hắn: “Đi đi, đứng đực ra làm cái gì?”

Trịnh Bình đứng nguyên tại chỗ, đi không được mà ở cũng chẳng xong, bèn trưng cái mặt nịnh nọt ra: “Anh chỉ ra ngoài đi chơi một vòng thôi mà, nếu em không muốn cho anh đi, chi bằng cả hai cùng đi là…. Sao vầy? Sở Tịch em đi đâu đó?”

Sở Tịch không buồn ngoái đầu đi thẳng lên hướng ban công, Trịnh Bình ba bước tiến thành hai hùng hục chạy tới giữ y lại: “Em đi lên đâu? Đừng đừng đừng mà anh nói em nè…..”

Sở Tịch gắt gỏng gạt hắn sang bên: “Ra ban công hút thuốc!”

“….À, à.” Trịnh Bình quê mặt buông tay ra, đứng ngây ngốc một lúc, nhìn thấy Sở Tịch đứng trên ban công quay lưng về phía mình hút thuốc, chẳng biết mình có được phu nhân cho phép ra ngoài không. Đi thì lo Sở Tịch giận, mà giận thì cũng chẳng biết vì sao lại giận, nghĩ tới nghĩ lui vẫn “sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng(2)“, bên kia thì điện thoại đang réo như đòi mạng, Trịnh Bình nghĩ bụng thôi được ông đây đi đối phó khoảng nửa tiếng rồi phi về là vừa, nghĩ vậy liền phóng như bay ra cửa.

Trịnh Bình đúng là thành phần con ông cháu cha chuẩn mực, xung quanh cũng là một bầy con ông cháu cha nốt, khác ở chỗ hắn lại là một kẻ rất có tiền đồ, lợi dụng vị thế chính trị của gia đình mà dấn thân vào nghề buôn vũ khí, một mặt quang minh chính đại lưu thông súng ống trên thị trường quốc tế, một mặt ngấm ngầm kinh doanh trong giới xã hội đen, chưa đầy mấy năm đã dựng nên cơ nghiệp lớn.

Nếu không phải vì gia đình có vị thế đáng nể, hắn nào dám vì Sở Tịch mà làm rùm beng mọi chuyện như vậy. Mấy đầu mối qua lại Hongkong đều bị cắt đứt, cả thị trường vũ khí Hongkong đang đồn ầm lên Sở gia đắc tội hắn thế nên cậu ấm nhà họ Sở giờ không rõ tung tích, hiện tại chẳng mấy ai dám tin tưởng nhà đầu tư súng đạn chính phủ đến từ nội địa này nữa. Trong khi đó Sở Tịch bị nhốt trong Trịnh gia chẳng biết sự tình bên ngoài đã loạn đến mức nào, kì thực khi vừa ra khỏi Hongkong thì Trịnh Bình phải chịu vô số áp lực, không ít người yêu cầu hắn thả Sở Tịch, đã thế còn phải xoa dịu phía Hongkong. Nếu lúc đó Trịnh Bình nhượng bộ một bước thì hôm nay Sở Tịch đã an vị tại nhà mình rồi, không may là, Trịnh Bình đối với phu nhân vừa cướp về tỏ thái độ rất chi là cứng: Người này là của ta nha, đã bước chân vào cửa nhà ta nha, còn khuya mới có chuyện thả đi à nha.

Mấy bằng hữu biết chuyện đều đang hết sức kinh ngạc, hôm nay thấy hắn bước vào cửa, liền đồng loạt ngỏng cổ lên xem tân phu nhân tròn méo ra làm sao, kết quả thấy Trịnh Bình không có dẫn ai vào, tất cả đều nhao nhao tỏ thái độ thất vọng: “Người đâu! Bọn ta muốn xem người cơ mà! Bây đem người giấu đi đằng nào rồi?”

Trịnh Bình đáp: “Ta không phải người chắc?”

“Phì!” Thằng bạn nói, “Ai thèm xem bây, đang muốn xem vợ mới chim sa cá lặn tu hoa bế nguyệt nhà bây cơ mà, còn không đưa đến đây cho người ta được mở rộng tầm mắt?”

“Thằng nào bảo chim sa cá lặn tu hoa bế nguyệt?”

“Lưu Triệt á, Lưu Triệt nói coi có đúng không?”

Trịnh Bình tiến lên đạp cho thằng oắt kia một đạp: “Cái tội nói linh tinh này!”

Lưu Triệt hô hố vừa cười vừa hút thuốc, quẳng lá bài xuống gào to: “Ông đây làm thịt các ngươi! —— Nào đi đi đi!”

Trịnh Bình cũng lơ đễnh ngồi xuống, một tay cầm chén rượu một tay quơ xấp bài, cũng chẳng còn tâm trí đâu xem bài xấu bài đẹp. Trong khu ghế lô nồng nặc mùi khói thuốc lẫn mùi rượu, chơi bài xong đã sẵn có một bầy các em bồ nhí đợi bên ngoài, mỗi kẻ đang ngồi đều là đám tư bản lắm tiền rửng mỡ. Hắn cũng từng như vậy, là lúc chưa gặp Sở Tịch, có thể ngồi trong quán bar hay câu lạc bộ nào đó tùy thích đốt thời gian một thậm chí mấy đêm cũng không thành vấn đề. Nhưng mà hiện tại tất cả đã khác.

Sở Tịch không yêu hắn, điều này hắn thừa biết. Thế nhưng không ảnh hưởng đến việc Sở Tịch trở thành nỗi tương tư ngọt ngào nhất rạo rực nhất trong lòng hắn. (sến chết ta = =)

Hệt như cậu trai lần đầu trồng cây si một cô bé xinh xắn, lúng ta lúng túng không biết thể hiện ra sao, nhưng chỉ cần trong lòng nhớ đến giọng nói tiếng cười của người ấy, liền cảm giác có một dòng điện tê nóng chạy khắp tứ chi xương cốt, khiến người ta vừa vui sướng vừa rung động.

“Êu Trịnh Bình anh làm cái gì đó?” Lưu Triệt xòe bài ra, “Anh đang đỡ bài tui hay đang mơ mộng đâu đó, cười thấy ghê luôn?”

Trịnh Bình liếc đồng hồ nói: “Úi cha muộn thế này rồi tôi phải về thôi.”

Đám bằng hữu nhao nhao lên: “Mới có chín giờ! Muộn cái gì mà muộn, chẳng nhẽ phu nhân phạt bây quỳ bàn phím(3) chắc?”

Trịnh Bình đáp: “Không phải, tính tình y hơi quái, về y giận mà không về y cũng giận, căn bản là y thấy mặt ta cũng bực, mà không thấy mặt ta y còn bực chẳng kém.”

Đám anh em nhìn nhau cười lăn lộn nửa buổi, sau đó đứng dậy thu gom đồ đạc nói: “Được rồi, chúng ta không ầm ĩ nữa, theo Trịnh Bình về nhà đánh tiếp đỡ cho tân phu nhân không thấy mặt lại lo lắng.”

Trịnh Bình đương nhiên không muốn để đám kia cùng về, vội vàng ngăn lại nói: “Đừng mà đừng mà ta bảo đã! Ta gọi điện cho y nói trước một câu, các ku đợi ta chút nha.”

Hắn bật dậy ra khỏi khu ghế lô, ngoài hành lang còn có nhân viên phục vụ lịch sự đứng chờ, mãi đến trước cửa nhà vệ sinh mới không có ai. Vừa định rút điện thoại ra, ở phía kia Lưu Triệt đi tới, bảo: “Đi gì mà xa dữ! Muốn chuồn hử?”

“Làm gì có,” Trịnh Bình cất lại di động cười cười, “Cậu làm gì đấy?”

“Tôi đi vệ sinh. Làm sao, định báo trước cho Sở Tịch hả?”

Trịnh Bình cười trừ: “Ừ thì vợ mà, dù sao thì….”

“Trịnh Bình,” Lưu Triệt ngăn lại, nhìn hắn nghiêm túc nói: “Tôi không hề thấy anh cùng Sở Tịch thế này là ý hay. Anh cũng là người có chút địa vị, cùng mấy cậu trai xinh xẻo vui đùa còn nghe được, còn với Sở Tịch là người có thân phận đặc biệt, rất dễ khiến người ngoài chuyện bé xé ra to.”

Trịnh Bình vốn chỉ định gật gù cho qua, thấy Lưu Triệt nghiêm túc vậy, cũng không nhịn được mà cười ha hả cho có lệ đáp: “Biết rồi biết rồi, có được có mất mà, muốn làm nên chuyện lớn tất phải trả giá còn gì.”

Lưu Triệt nói: “Hơn nữa tính cách Sở Tịch chẳng ra sao, người hiền lành một chút có khi lại biết điều, Sở Tịch có như vậy không? Đường đường một cậu chủ lớn ở Hongkong tâm ngoan thủ lạt ít nhiều. Lỡ ngày nào đó anh không chú ý liền bị mưu hại, hay người đầu ấp tay gối quay ra tấn công, tới lúc đó anh toi rồi.”

Trịnh Bình lập tức phật lòng, sắc mặt cũng trầm xuống, lạnh lùng đáp: “Tôi hiểu Sở Tịch, cậu ta sẽ không làm vậy.”

Lưu Triệt truy hỏi: “Thật sự sẽ không?”

Trịnh Bình xua tay rời đi hai bước: “Cậu lo nhiều thế làm gì!”

Ngữ khí của hắn đã không còn chút kiên nhẫn, nhưng mà Lưu Triệt vẫn không chịu cho qua, đang muốn đuổi theo thì điện thoại của Trịnh Bình đổ chuông, Trịnh Bình cúi nhìn, nhận điện nói: “Alô dì à?”

Bảo mẫu nhà hắn ở đầu dây bên kia cuống quít gọi: “Không xong rồi! Cậu Sở phát cáu rồi! Chẳng ai dám nói chuyện!…”

Trịnh Bình nghĩ bụng đương nhiên ai cũng không dám rồi, cậu ta mà nổi giận thì đến tôi cũng không dám hé răng nữa là.

“Rốt cuộc là sao chứ? Tôi về liền nè! Nói với y tôi về bây giờ nè!”

“Ngài khỏi cần về!” Bảo mẫu giọng Thượng Hải bắn một tràng oanh liệt qua điện thoại, “Cậu Sở không chịu ăn gì! Đòi ra ngoài! Ai dám cản cậu ta chứ! Cậu ta bỏ đi rồi!”

Trịnh Bình cứng người: “Y đi đâu rồi?”

“Chẳng biết nữa a!”

Trịnh Bình cúp điện thoại đứng ngây ra hồi lâu, Lưu Triệt thận trọng liếc nhìn liền thoáng giật mình. Nét mặt Trịnh Bình nhăn nhó, cổ họng gầm gừ từng tiếng: “Sở Tịch, em….”

(2) Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Nguyên văn: “丈二和尚摸不着头脑”

Nghĩa đen: Không chạm tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Nghĩa bóng: mù mờ, khó hiểu.

Câu này bắt nguồn từ điển tích: Thời cổ, ở Tây Viên tự (Tô Châu ngày nay) có một mê cung La Hán Đường theo kiểu “Bát quái”. Nơi này kết cấu chắc chắn, kiến trúc cổ quái, khiến cho bất kì ai đến đều trầm trồ kinh ngạc. Tương truyền tòa La Hán Đường này do một vị hòa thượng cao lớn thiết kế xây dựng, không ai biết pháp danh của hòa thượng, bèn dựa vào đặc điểm chiều cao mà gọi “Trượng nhị hòa thượng” tức “hòa thượng cao hai trượng” (1 trượng tương đương 3,33m @@). Lúc thi công xây dựng, thợ xây đều mơ hồ bởi “Trượng nhị hòa thượng” không vẽ sơ đồ, cũng không nói cho ai kế hoạch xây dựng, cứ vừa làm vừa chỉ đạo. Kiến trúc “Bát quái” chỗ cong chỗ thẳng chỗ uốn lượn, làm nhóm thợ hoa mắt chóng mặt, chẳng hiểu mô tê. Từ đó, người ta thường nói “sờ không tới suy nghĩ của Trượng nhị hòa thượng”, nghĩa là khó nắm bắt, không hiểu suy nghĩ người khác.

(3) Quỳ bàn phím (跪键盘): Ở Trung Quốc ngày xưa các bà vợ hay phạt chồng bằng cách bắt quỳ lên tấm giặt quần áo (跪搓板). Bây giờ hiện đại rồi nên không nhà nào còn dùng nữa, thay vào đó là bàn phím (máy tính) thì nhà nào cũng có. Đây là cách nói ví von về gia pháp phạt chồng thời hiện đại ý mà..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện