Khi Trịnh Bình tỉnh lại, bên ngoài trời xanh mây trắng, ánh nắng lung linh, hoa thơm chim hót—— Nhưng hết thảy đều không mảy may liên quan đến hắn, bởi vì cửa sổ trong phòng bị một tấm rèm dày cui che hết, mở mắt nhìn xem, trực diện Sở Tịch, gương mặt mỹ nhân lạnh băng vô tình, đằng đằng sát khí.

Trịnh Bình lập tức mồ hôi ròng ròng.

Sở Tịch chậm rãi tới gần từng bước, đi nhẹ nói khẽ cười duyên: “….Sướng không?”

Trịnh Bình gật đầu không phải nghĩ, sau đó nhìn thấy sắc mặt Sở Tịch, lập tức nhạy bén lắc đầu.

“Lần sau còn dám không?”

Trịnh Bình lại gật không cần nghĩ, sau đó nhìn thấy sắc mặt Sở Tịch, do do dự dự cực kì không muốn lắc đầu.

Sở Tịch soạt một tiếng đứng dậy, tấm chăn trượt xuống thân thể trần trụi, lộ ra dấu hôn phóng túng bừa bãi cùng vết xanh tím không nặng không nhẹ trong cơn kích tình. Trong tích tắc sau đó, y thấy Trịnh Bình rành rành nuốt nước miếng.

“…..” Sở Tịch nghiến răng nghiến lợi: “Anh rõ ràng đồng ý cho tôi ở trên!”

“Em nằm trên thật còn gì….”

“Tôi không có ý đó!”

“Nhưng anh cứ tưởng em có ý đó….”

“Vậy sao lúc tôi kêu dừng anh còn tiếp tục ấn tôi xuống?!”

“Anh tưởng em đang kêu rên….”

“Sau đó lúc tôi muốn đè lại sao anh không phối hợp?!”

“Anh thấy lúc đó em mệt quá không đành lòng để em làm công việc tổn hao sức lực như thế…..”

“Khụ khụ,” Kim Thạch đứng ngoài rốt cuộc nghe không vô nữa gõ gõ cửa, thò đầu vào, che mắt, nhấc lên hộp thức ăn nhựa vào trong: “……Đêm qua ăn không hết há cảo tôm đóng hộp mang về nè, hai người….có muốn thử không?”

Trong phòng trầm mặc năm giây, sau đó Sở Tịch điên cuồng đem tất cả những thứ có thể dùng được binh binh bốp bốp ném ra ngoài: “Tôi trả lương cho anh là để anh nửa đêm chạy đi cho tên dê xồm này chui vào phòng tôi hả, là để anh nghe trộm tôi lên giường với người ta hả Kim Thạch anh cút ngay cho tôi coi chừng tôi đem anh bắn bỏ——! Tôi nói được làm được——!”

Kim Thạch vèo một tiếng chuồn ra cửa, động tác nhanh gọn, như bị người ta giẫm phải đuôi không bằng.

Sở Tịch giận dữ xuống giường đi tắm, kết quả chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, Trịnh Bình nhanh mắt lẹ tay đỡ lấy y, thở dài khuyên: “Làm gì mà nổi quạu với Kim Thạch vậy, người ta là thằng nhỏ biết điều mà, lúc cần đi là đi lúc cần trốn là trốn, em xem không phải đêm qua nó đã chuồn đi từ sớm sao….”

Sở Tịch liếc xéo hắn một cái, mỹ nhân lạnh băng, phong tình vô hạn, Trịnh Bình lúc đó máu dồn lên não bế đi chạy một mạch vào phòng tắm.

…….

Cảnh đẹp vô ngần, xuân tình kiều diễm.

Sở Tịch kiên quyết kịch liệt ra lệnh: “Cho tôi đè lại!”

Trịnh Bình hiền từ độ lượng đáp ừ, Sở Tịch lại ra lệnh: “Cởi quần áo!”

Trịnh Bình nghe thế liền lóng nga lóng ngóng thoát y. Màn cởi đồ diễn ra vô cùng biểu cảm vô cùng hấp dẫn, thiếu điều múa thoát y tăng tình thú, xong xuôi quăng quần áo đi, hỏi: “Anh còn phải làm gì nữa?”

Sở Tịch chống nạnh ra lệnh: “Há miệng!”

Trịnh Bình ngơ ngác há miệng.

Sở Tịch thấy vậy ngẩng đầu hôn hắn. Tiểu mỹ nhân kinh nghiệm chinh chiến sao phong phú bằng Trịnh Bình, không hiểu kiến thức đánh giặc trên giường; binh pháp tán gái mấy trăm năm trước đã dạy chúng ta, trên giường “Gió đông không thổi bạt gió tây thì chính là gió tây đè bẹp gió đông”, Sở Tịch đến hôm nay cũng không biết vận dụng linh hoạt. Y hôn xong không những không đánh đòn phủ đầu đè Trịnh Bình xuống, trái lại còn khoe khoang hỏi: “Thấy sao hả? Hơn đứt anh rồi chứ?”

“Cái này anh chịu,” Trịnh Bình nín cười đáp, “Anh chưa từng hôn mình, không biết đánh giá kĩ thuật hôn của mình ra sao.”

Sở Tịch mặt hơi hơi đỏ: “Đừng lắm lời, quần cũng cởi luôn!”

Trịnh Bình một bên lắc đầu ngao ngán nói cái gì mà không thương hoa tiếc ngọc không có tình thú không biết tiền diễn vân vân….một bên phấn khởi lột quần, xông lên đè Sở Tịch xuống, từ trên nhìn xuống hưng trí bừng bừng hỏi: “Phía dưới thì sao phía dưới thì sao? Em muốn làm gì anh? Mau làm!”

Sở Tịch mặt đỏ như tôm luộc, xoay người đè lại Trịnh Bình, giang chân ngồi lên hông hắn, cúi đầu hôn lung tung lên ngực hắn. Nhìn từ phía Trịnh Bình có thể thấy sau gáy Sở Tịch, làn da trắng mịn đường cong hoàn mỹ, chưa kể làn da trắng bóc trên lưng, lại còn dấu tay của mình lưu lại đêm qua trong lúc cao trào. Trịnh Bình hít sâu một hơi, nghe thấy Sở Tịch thấp giọng kề vào tai hắn cười khẩy: “…..Thật vô dụng, anh cứng lên rồi.”

Trịnh Bình đáp: “Đấy là anh giữ mặt mũi cho em.”

Sở Tịch không mấy thiện ý thò tay búng lên bộ vị mẫn cảm nơi hạ thân hắn. Trịnh Bình nhắm mắt lại nói: “Oa không được không được, sắp có chuyện rồi….Không được mà…..Đm!” Trịnh Bình tóm lấy bờ vai y, xoay người đè Sở Tịch xuống, trực tiếp giam cầm vào khoảng trống giữa ***g ngực mình với nền đất, “Đã nói sẽ có chuyện mà còn không nghe!”

Hắn cúi đầu phủ lên đôi môi Sở Tịch, quấn quít cùng vật lộn khiến cả hai đều thở hồng hộc, vì muốn giãy thoát mà thân thể cùng quấn lấy nhau khiến cho thân dưới đồng loạt phản ứng rõ rệt. Sở Tịch lập tức cảm giác được tốc độ cương cứng từ thân thể gã đàn ông trên người, không nhịn được xù lông: “Lại muốn đổi ý?!”

Âm thanh khàn đặc khác thường, nghe không giống đang cự tuyệt mà giống đang mời gọi hơn. Trịnh Bình tóm lấy cổ tay y đè lên sàn nhà, thấp giọng nói: “Ờ anh đổi ý rồi đấy, anh còn gian trá lật lọng, còn lá mặt lá trái, còn cháy nhà hôi của…..”

Hắn vừa nói vừa chậm rãi đưa chính mình cắm vào bên trong Sở Tịch, vùng cấm đã bị xâm phạm nguyên cả một đêm giờ không có dấu hiệu phản kháng, thậm chí siết vào càng sướng, độ ấm mê người.

“Á…” Khoái cảm kích thích mạnh mẽ khiến Sở Tịch không nhịn được giãy giụa hai lần, nhưng trái lại càng mang đến ma sát ngoài dự đoán cùng khoái cảm gia tăng.

Trịnh Bình vừa hôn vừa cổ vũ y: “Kêu lên, anh con mẹ nó còn thích nghe….Shit!”

Khoái cảm ngoài sức tưởng tượng khiến hắn không thể không hít sâu một hơi. Hai tay Sở Tịch bị hắn bắt lấy hết nắm lại buông, cảm giác rõ rệt bị cắm vào rút ra khiến y kìm nén tiếng rên rỉ, lầm bầm chửi một câu: “Phắc!”

“Cưng à, em đang miêu tả chính xác việc chúng ta đang làm đấy.”

Trịnh Bình mạnh mẽ đâm thẳng vào trong, cả hai lập tức cảm nhận được nhịp thở hỗn loạn từ đối phương.

Xúc cảm bừa bãi cùng cấm kỵ trong phòng tắm gia tăng kích thích, sung sướng mà kích thích mang tới lại khiến người ta tim đập như điên.

—— Giá mà ngày nào em cũng nhiệt tình chủ động thế này thì tốt biết mấy….Trịnh Bình thở dài mơ mộng.

—— Đậu má, sao mình lại thành kèo dưới thế này….. Sở Tịch vừa thấp giọng thở dốc, vừa nghiến răng nghiến lợi rủa thầm trong bụng.

…..

Sau khi Kim Thạch tống sạch sành sanh đám há cảo tôm vào trong bụng, thậm chí hộp cũng liếm sạch bách, vẫn không thấy cậu Sở ra ngoài.

Kim Thạch vô cùng ấm ức, nghĩ bụng Trịnh Bình anh á thật đúng là đã sướng còn hay khoe, ăn chán chê trên giường lại lôi vào phòng tắm ăn tiếp, anh đừng có kích động tinh thần rối ren của đám độc thân tụi tui nha. Vừa nghĩ vậy gã vừa sáp đến chân tường áp chặt tai vào, thình lình bả vai bị người ta vỗ một cái: “Anh làm cái chi vậy?”

“Oái….” Kim Thạch nhảy dựng lên rồi quay đầu lại, “Lưu Triệt!”

Lưu Triệt cau mày nhìn Kim Thạch hồi lâu, đoạn ló đầu qua, rất có tinh thần nghiên cứu dỏng tai lên mà nghe vách tường. Đáng tiếc cu cậu đến không đúng lúc, khoảnh khắc hoàng kim trong phòng tắm đã chấm dứt, Trịnh Bình ừ hữ một bài dân ca bế Sở Tịch ra ngoài, tiếp đó mở cửa——

Phản ứng lúc đó của Kim Thạch hoàn toàn thể hiện rõ tốc độ tuyệt tối của sát thủ hạng nhất, Lưu Triệt thậm chí không hiểu nổi chuyện gì xảy ra đã bị một sức lực vô cùng lớn kéo vào trong lòng Kim Thạch. Tên sát thủ cười lấp lánh cả viên rubi trên lông mày hoàn toàn đếch nhìn Trịnh Bình lấy một cái, như thể gã vừa có màn hội ngộ bất ngờ đầy lãng mạn dành riêng cho Lưu Triệt, thậm chí ngữ điệu còn thâm tình chân thành thẹn thùng khó đỡ: “…..Cục cưng à, tình cờ, tình cờ ghê….”

Lưu Triệt từng tấc từng tấc hóa đá.

Trịnh Bình đứng hình nhìn hai người họ, ánh mắt chậm rãi từ trên mặt Kim Thạch, chuyển xuống mặt Lưu Triệt, rồi khụ một tiếng, cúi đầu ái ngại nói: “……..Xin lỗi.” tiếp đó lặng lẽ đóng cửa, tự động rút lui.

Lưu Triệt chỉ vào cái mũi của mình: “Cục cục cục cục cục cưng?!”

Kim Thạch vèo một cái mặt không cảm xúc đẩy hắn ra: “Không có gì, đùa tí cho vui.”

“Anh anh anh anh anh đùa tí cho vui?!”

Kim Thạch gãi gãi mũi, hếch mũi lên trời xì một tiếng, từng bước từng bước nhích ra khỏi người Lưu Triệt: “Theo lý thuyết vật họp theo loài, tôi cực kì hoài nghi sự hòa thuận của vợ chồng nhà Trịnh Bình, cũng như hoài nghi về mức độ nhân thú hòa hợp của bạn bè hắn….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện