Kim Thạch nhắm tịt hai mắt giả chết, tiếc rằng ánh mắt dạt dào lửa nóng của Lưu Triệt cháy phừng phừng trên mặt, làm cho sắc mặt gã đông cứng, tròng mắt bên dưới mí mắt đảo mòng mòng.
Lưu Triệt nhào tới: “Chàng Kim…”
Kim Thạch rùng mình một cái, lừa mình dối người càng nhắm mắt chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi, cả mặt đều nhăn nhó bí xị.
Lưu Triệt đến chết không buông: “Chàng Kim, chàng đúng là kẻ phụ bạc….”
Kim Thạch tà tà theo ghế dựa, vô thanh vô tức trượt xuống chân ghế. Sau đó vừa mở mắt, nụ cười ngọt ngào của Lưu Triệt lù lù trước mắt, mắt to trừng mắt nhỏ, chóp mũi của hai người cách nhau hai xăng ti mét.
“Chàng Kim, chàng làm thiếp tâm can chua xót.” Lưu Triệt bưng mặt, khóc tu tu, “——Chàng vừa thấy gái đẹp liền mất hồn, tự đâm đầu vào lửa, lại còn cố tình kéo thiếp vào…. Giờ hay rồi, hai cái bánh chưng cùng một nồi, chàng muốn bảo thiếp cùng chàng đồng sinh cộng tử hay sao?”
Trong xe nhỏ hẹp, hai tên cầm súng ngồi hai bên, kẹp ở giữa là chàng Kim và nàng Lưu bị trói gô; ngồi trước là lái xe và tên mặc tây trang, tên mặc tây trang nhìn qua kính chiếu hậu, hứng thú dào dạt xem kịch vui.
Kim Thạch run rẩy lẩy bẩy quay đầu đi, bị Lưu Triệt véo tai kéo lại; quay đầu sang hướng khác, lại bị Lưu Triệt véo má, từng chút từng chút xoay cằm về.
Kim Thạch đau đến nước mắt lưng tròng: “Sao lại trách tôi, ông đây thấy sắc hồ đồ, gặp gái đẹp là hồn xiêu phách lạc, nào có ai không biết!”
“Nhưng chúng ta còn đang chạy trốn!”
“Một mình chạy trốn thành ra cô đơn khao khát thôi!”
“Cái gì mà một mình! Tôi không phải người chắc? Tôi không đang chạy trốn chắc?!”
“……..Cậu đâu phải mỹ nhân……”
“Không phải mỹ nhân liên quan gì, chính vì gái đẹp mà chúng ta mới chạy được không lâu lại rơi vào lưới đấy!” Lưu Triệt phẫn nộ tóm lấy Kim Thạch ra sức lắc, “Lần sau chỉ được nhìn tôi, không được nhìn mỹ nhân! Nghe rõ không hả? Lần sau chỉ được nhìn tôi! Trong mắt anh chỉ được phép có tôi! Không cho nhìn người khác! Nếu không tôi moi tròng mắt anh ra!”
……..
“Anh thắng,” Trịnh Bình thản nhiên tắt màn hình theo dõi đi, “Kẻ thổ lộ trước là Lưu Triệt.”
Sở Tịch ngồi trên ghế bành cao cao, sắc mặt âm tình bất định.
Trịnh Bình sung sướng chạy tới, cúi người nhìn xuống mặt Sở Tịch, đưa tay đặt lên tay vịn ghế, yên lặng vây Sở Tịch vào khoảng không nho nhỏ trước ngực mình, “——Dám đánh cược thì dám chịu thua…. Câu này em nói, đúng không?”
Sở Tịch đứng phắt dậy. Động tác mạnh đến mức suýt đụng vỡ cằm Trịnh Bình. Ghế tay vịn vì bị va chạm bất ngờ nên cọ sát xuống nền, cùng lúc đó Sở Tịch quay trở lại, vài bước xông thẳng ra cửa phòng ngủ.
Vươn tay vặn tay nắm cửa, khóa cửa kêu lạch xạch, vững vàng chặn đi lối thoát.
Vặn tiếp, không động đậy.
Vặn cái nữa, vẫn nguyên xi.
Sở Tịch xoay người dựa vào cánh cửa, Trịnh Bình không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt y, cười âm hiểm, thong thả khoái trá, thỏa thuê đắc chí.
Sở Tịch ép mình bình tĩnh: “Tôi gọi người nè.”
“Gọi đi,” Trịnh Bình khích y, “Gọi đi, kêu to chút.”
Sở Tịch hít sâu một hơi, gào to: “Đổng——”
“Đừng gọi cổ, giờ này cổ đang bộn bề nhiều việc.”
Trịnh Bình từ trong túi quần lôi ra một lọ nhỏ trong suốt, mỉm cười quơ quơ: “Thấy gì đây không?….. Phấn nền Đổng gia đại tiểu thư mới mua, tâm can bảo bối coi như tính mạng, bây giờ cổ chắc đang lật hòm đảo hộp trong phòng, tìm xem tiểu tâm can của cổ đâu….”
Sở Tịch há hốc, mãi lâu sau mới thốt được hai chữ: “…… Đê tiện!”
Trịnh Bình tiện tay quẳng lọ phấn nền đi, sau đó Sở Tịch cảm thấy một đôi tay vô cùng xấu xa vô cùng đáng ghét, ngựa quen đường cũ lần mò ở nơi nhạy cảm nhất sau hông y. Nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng manh, mang theo một chút ý vị mờ ám cùng tình sắc, dần dần thẩm thấu vào da thịt, len lỏi vào không khí xung quanh hai người.
Sở Tịch nâng mắt nhìn Trịnh Bình, người kia dễ dàng nhìn ra ánh nước dưới đáy mắt y. Người này thật xinh đẹp, khi y nghe lời, ánh cười như xuân sắc kia có thể khiến kẻ khác thần hồn ngơ ngẩn, thần trí điên cuồng.
Nụ hôn lớt phớt lặng lẽ tấn công dọc theo cổ, đôi môi ẩm ướt để lại những dấu vết đầy chiếm hữu sau vành tai. Sở Tịch như đứng không vững đưa tay đỡ trước ngực Trịnh Bình, sau đó môi hôn dần dần nhích lên, dần dần sâu hơn, môi lưỡi quấn quít, mang theo vị ngọt của máu tươi hòa trộn. Ánh sáng xuyên qua lớp màn, mơ hồ phác họa hình bóng của hai người đang quấn lấy nhau, như thể uyên ương rỉa cánh, chậm rãi khơi lên xuân tình——
Keng một tiếng túi áo Trịnh Bình trống trơn, sau đó khố hạ ăn đủ một đầu gối, hắn rít một hơi đau khổ cúi gập người, chỉ thấy Sở Tịch nhanh nhảu dùng chùm chìa khóa đáng lẽ ra nằm trong túi áo hắn để mở cửa.
Trịnh Bình ôm lấy tường, run run rẩy rẩy chỉ tay vào Sở Tịch: “Em em em…. Tiểu nhân! Lật lọng! Nói không giữ lời!!”
Sở Tịch vỗ cửa cười sặc sụa: “Đáng kiếp! Thấy sắc hồ đồ, trên đầu chữ sắc có cây đao! Cho chết!” Sau đó rầm một tiếng khóa cửa lại, tiện tay quẳng chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Trịnh Bình bổ nhào vào cửa ra sức cào ken két: “Quay lại——! Em không được bỏ anh lại thế này——! Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn——!”
“Tự dùng tay giải quyết đi ^_^”
Sở Tịch ngọt ngào liếc mắt về phía cánh cửa đáng thương không ngừng phát ra tiếng ken két, sau đó dáng vẻ như hoàng hậu nương nương tung tăng chạy trốn.
Trịnh Bình điên cuồng cào cửa, thanh âm trong tiếng loạt xoạt dữ tợn vạn phần: “…….Em lần sau tốt nhất cầu nguyện đừng để anh tóm được, bằng không ông đây cho em một tuần đếch xuống được giường!…..”
(shenyaying.wordpress.com)
__
Xe chẳng biết dừng lại chỗ nào, sau đó trước mắt Lưu Triệt tối thui, một tên vệ sĩ dùng khăn đen bịt mắt hắn lại.
Lưu Triệt nổi khùng tức giận: “Chặt quá, muốn buộc chết ông mày à?”
Vệ sĩ nghe thế nới lỏng ra: “Cha nội, vầy được chưa?”
“Tôi có quyền được biết! Tôi có quyền tự chủ nhân thân!” Lưu Triệt khua tới khua lui kháng nghị, “Các người làm vậy là trái phép! Là phạm pháp! Là vi hiến! —— Trong điều luật về quyền nhân thân của hiến pháp nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định…….”
Kim Thạch ngoan ngoãn để người ta bịt mắt, sau đó không nhịn được an ủi hắn: “Thôi mà Lưu Triệt, nghĩ mà xem, bây giờ trong mắt tôi chẳng thấy được ai, bên cạnh chỉ còn cậu, cậu phải vui mới đúng.”
Lời còn chưa dứt đã bị Lưu Triệt tức tối dội cho gáo nước lạnh: “Im mồm!”
Kim Thạch ngoan ngoãn im mồm. Bọn họ bị dẫn xuống xe, cũng chẳng biết rẽ trái quẹo phải bao lâu, đến khi lên mấy bậc thang, sau đó đi lòng vòng trong tòa nhà nửa ngày, lúc sau được tháo bịt mắt, trước mặt là căn phòng ngủ bé xíu bị khóa này.
Căn phòng rất nhỏ, rèm che dày cui, ánh sáng ảm đạm; Kim Thạch than ngắn thở dài gục một bên, bị hai tên vệ sĩ thẳng thừng đè xuống, tạo dáng đại hiệp giang hồ lâm nguy điển hình.
Lưu Triệt ra chiều khó ở, co giò đạp bay tên vệ sĩ định tiếp cận mình, tự mình bò dậy, ngông nghênh khệnh khạng hỏi tên mặc đồ tây: “Mày rốt cuộc muốn làm gì? Có chuyện mau nói có rắm mau thả!”
Tên mặc đồ tây mỉm cười, đứng một bên, ánh mắt khẽ động, thuộc hạ lẳng lặng đưa một cái khay lên.
Trên khay là một khẩu súng, một viên đạn. Thuộc hạ cung cung kính kính dâng lên Kim Thạch, nhẹ giọng nói: “Mời ngài cầm lên.”
Kim Thạch không nhận, giương mắt nhìn xoáy vào tên mặc đồ tây.
Tên mặc đồ tây nhún nhún vai: “Là vậy. Chủ nhân tôi nói, việc này vốn là giải quyết thanh tra Lưu, Steven King bị cuốn vào thật là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng giờ thả ngài đi cũng không được, nếu ngài đồng ý một súng giết chết thanh tra Lưu, coi như ngài là người bên chúng tôi, ngài muốn ở cũng được muốn đi cũng xong, cũng chẳng liên quan tới chúng tôi. Thế nào? Điều kiện này của chủ nhân nhà tôi hào phóng quá phải không?”
Lưu Triệt đứng chết trân.
Hắn sững sờ nhìn Kim Thạch. Kim Thạch yên lặng không lên tiếng một lúc lâu, sau đó chậm rãi cầm lấy súng, lắp đạn vào, rồi chậm rãi giơ lên.
Gã không thể giương súng vào tên mặc đồ tây, trong căn phòng này trong tay mỗi kẻ đều ít nhất một khẩu súng, trước khi kịp có hành động khác thường nào, gã đã bị giần thành cái nơm rồi.
Họng súng do dự trên không vài giây, sau đó chậm rãi hướng về Lưu Triệt.
Trong tích tắc Lưu Triệt toàn thân máu đông cứng.
Tốt xấu gì cũng biết nhau đã lâu, tốt xấu gì cũng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, tốt xấu gì hắn cũng từng nghĩ Kim Thạch không xấu, có thể làm bạn, thậm chí có thể là bạn đối đãi chân thành thật tốt thật tốt….
Hiện giờ người này, thế mà lại chĩa súng vào hắn? Lưu Triệt trơ mắt nhìn chằm chằm Kim Thạch, như thể ngoại trừ nhìn gã, thì không thể cảm giác được bất kì thứ gì tồn tại. Nhưng Kim Thạch không hề nhìn hắn, ngón trỏ Kim Thạch siết rồi thả cò súng, sau đó đột ngột chuyển họng súng, chĩa vào lòng bàn tay của chính mình!
Tim Lưu Triệt co rút thình thịch, hắn còn chưa kêu tiếng nào, chỉ nghe đoàng một tiếng!
“……Ha ha ha!”
Kim Thạch cười lớn, tùy tiện quăng khẩu súng xuống đất, vung vung tay, lòng bàn tay nguyên vẹn, đến da cũng không mất miếng nào.
“Đồ rởm, đạn không khí, lại còn kẹt mẹ nó nòng súng……” Kim Thạch cười ha hả, như vừa trải qua một trò cười. Gã thong dong đi tới trước mặt tên mặc tây trang, tiện tay gạt ra họng súng của một tên vệ sĩ, “—— Mày mang loại súng này đến tiếp đãi tao à?”
Lưu Triệt gần như sắp phát điên!
Tên mặc tây trang trái lại vẫn bình tĩnh. Hắn lui lại nửa bước, nho nhã lễ độ hỏi: “Kim tiên sinh ý ngài ra sao?”
Kim Thạch lạnh lùng nói: “Tao muốn gặp Sở Tịch!”
Gã vội bước về chỗ cũ, đặt mông ngồi xuống đất, khoanh tay, hùng hồn ra lệnh: “Tao muốn gặp Sở Tịch, gọi y tới gặp tao! —— Bây giờ! Lập tức! Ngay và luôn!”
Hoàn]
(Thiên đường nghỉ dưỡng Maldives của Kim đại sát thủ và Lưu Triệt bé bỏng)
Lưu Triệt nhào tới: “Chàng Kim…”
Kim Thạch rùng mình một cái, lừa mình dối người càng nhắm mắt chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi, cả mặt đều nhăn nhó bí xị.
Lưu Triệt đến chết không buông: “Chàng Kim, chàng đúng là kẻ phụ bạc….”
Kim Thạch tà tà theo ghế dựa, vô thanh vô tức trượt xuống chân ghế. Sau đó vừa mở mắt, nụ cười ngọt ngào của Lưu Triệt lù lù trước mắt, mắt to trừng mắt nhỏ, chóp mũi của hai người cách nhau hai xăng ti mét.
“Chàng Kim, chàng làm thiếp tâm can chua xót.” Lưu Triệt bưng mặt, khóc tu tu, “——Chàng vừa thấy gái đẹp liền mất hồn, tự đâm đầu vào lửa, lại còn cố tình kéo thiếp vào…. Giờ hay rồi, hai cái bánh chưng cùng một nồi, chàng muốn bảo thiếp cùng chàng đồng sinh cộng tử hay sao?”
Trong xe nhỏ hẹp, hai tên cầm súng ngồi hai bên, kẹp ở giữa là chàng Kim và nàng Lưu bị trói gô; ngồi trước là lái xe và tên mặc tây trang, tên mặc tây trang nhìn qua kính chiếu hậu, hứng thú dào dạt xem kịch vui.
Kim Thạch run rẩy lẩy bẩy quay đầu đi, bị Lưu Triệt véo tai kéo lại; quay đầu sang hướng khác, lại bị Lưu Triệt véo má, từng chút từng chút xoay cằm về.
Kim Thạch đau đến nước mắt lưng tròng: “Sao lại trách tôi, ông đây thấy sắc hồ đồ, gặp gái đẹp là hồn xiêu phách lạc, nào có ai không biết!”
“Nhưng chúng ta còn đang chạy trốn!”
“Một mình chạy trốn thành ra cô đơn khao khát thôi!”
“Cái gì mà một mình! Tôi không phải người chắc? Tôi không đang chạy trốn chắc?!”
“……..Cậu đâu phải mỹ nhân……”
“Không phải mỹ nhân liên quan gì, chính vì gái đẹp mà chúng ta mới chạy được không lâu lại rơi vào lưới đấy!” Lưu Triệt phẫn nộ tóm lấy Kim Thạch ra sức lắc, “Lần sau chỉ được nhìn tôi, không được nhìn mỹ nhân! Nghe rõ không hả? Lần sau chỉ được nhìn tôi! Trong mắt anh chỉ được phép có tôi! Không cho nhìn người khác! Nếu không tôi moi tròng mắt anh ra!”
……..
“Anh thắng,” Trịnh Bình thản nhiên tắt màn hình theo dõi đi, “Kẻ thổ lộ trước là Lưu Triệt.”
Sở Tịch ngồi trên ghế bành cao cao, sắc mặt âm tình bất định.
Trịnh Bình sung sướng chạy tới, cúi người nhìn xuống mặt Sở Tịch, đưa tay đặt lên tay vịn ghế, yên lặng vây Sở Tịch vào khoảng không nho nhỏ trước ngực mình, “——Dám đánh cược thì dám chịu thua…. Câu này em nói, đúng không?”
Sở Tịch đứng phắt dậy. Động tác mạnh đến mức suýt đụng vỡ cằm Trịnh Bình. Ghế tay vịn vì bị va chạm bất ngờ nên cọ sát xuống nền, cùng lúc đó Sở Tịch quay trở lại, vài bước xông thẳng ra cửa phòng ngủ.
Vươn tay vặn tay nắm cửa, khóa cửa kêu lạch xạch, vững vàng chặn đi lối thoát.
Vặn tiếp, không động đậy.
Vặn cái nữa, vẫn nguyên xi.
Sở Tịch xoay người dựa vào cánh cửa, Trịnh Bình không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt y, cười âm hiểm, thong thả khoái trá, thỏa thuê đắc chí.
Sở Tịch ép mình bình tĩnh: “Tôi gọi người nè.”
“Gọi đi,” Trịnh Bình khích y, “Gọi đi, kêu to chút.”
Sở Tịch hít sâu một hơi, gào to: “Đổng——”
“Đừng gọi cổ, giờ này cổ đang bộn bề nhiều việc.”
Trịnh Bình từ trong túi quần lôi ra một lọ nhỏ trong suốt, mỉm cười quơ quơ: “Thấy gì đây không?….. Phấn nền Đổng gia đại tiểu thư mới mua, tâm can bảo bối coi như tính mạng, bây giờ cổ chắc đang lật hòm đảo hộp trong phòng, tìm xem tiểu tâm can của cổ đâu….”
Sở Tịch há hốc, mãi lâu sau mới thốt được hai chữ: “…… Đê tiện!”
Trịnh Bình tiện tay quẳng lọ phấn nền đi, sau đó Sở Tịch cảm thấy một đôi tay vô cùng xấu xa vô cùng đáng ghét, ngựa quen đường cũ lần mò ở nơi nhạy cảm nhất sau hông y. Nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng manh, mang theo một chút ý vị mờ ám cùng tình sắc, dần dần thẩm thấu vào da thịt, len lỏi vào không khí xung quanh hai người.
Sở Tịch nâng mắt nhìn Trịnh Bình, người kia dễ dàng nhìn ra ánh nước dưới đáy mắt y. Người này thật xinh đẹp, khi y nghe lời, ánh cười như xuân sắc kia có thể khiến kẻ khác thần hồn ngơ ngẩn, thần trí điên cuồng.
Nụ hôn lớt phớt lặng lẽ tấn công dọc theo cổ, đôi môi ẩm ướt để lại những dấu vết đầy chiếm hữu sau vành tai. Sở Tịch như đứng không vững đưa tay đỡ trước ngực Trịnh Bình, sau đó môi hôn dần dần nhích lên, dần dần sâu hơn, môi lưỡi quấn quít, mang theo vị ngọt của máu tươi hòa trộn. Ánh sáng xuyên qua lớp màn, mơ hồ phác họa hình bóng của hai người đang quấn lấy nhau, như thể uyên ương rỉa cánh, chậm rãi khơi lên xuân tình——
Keng một tiếng túi áo Trịnh Bình trống trơn, sau đó khố hạ ăn đủ một đầu gối, hắn rít một hơi đau khổ cúi gập người, chỉ thấy Sở Tịch nhanh nhảu dùng chùm chìa khóa đáng lẽ ra nằm trong túi áo hắn để mở cửa.
Trịnh Bình ôm lấy tường, run run rẩy rẩy chỉ tay vào Sở Tịch: “Em em em…. Tiểu nhân! Lật lọng! Nói không giữ lời!!”
Sở Tịch vỗ cửa cười sặc sụa: “Đáng kiếp! Thấy sắc hồ đồ, trên đầu chữ sắc có cây đao! Cho chết!” Sau đó rầm một tiếng khóa cửa lại, tiện tay quẳng chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Trịnh Bình bổ nhào vào cửa ra sức cào ken két: “Quay lại——! Em không được bỏ anh lại thế này——! Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn——!”
“Tự dùng tay giải quyết đi ^_^”
Sở Tịch ngọt ngào liếc mắt về phía cánh cửa đáng thương không ngừng phát ra tiếng ken két, sau đó dáng vẻ như hoàng hậu nương nương tung tăng chạy trốn.
Trịnh Bình điên cuồng cào cửa, thanh âm trong tiếng loạt xoạt dữ tợn vạn phần: “…….Em lần sau tốt nhất cầu nguyện đừng để anh tóm được, bằng không ông đây cho em một tuần đếch xuống được giường!…..”
(shenyaying.wordpress.com)
__
Xe chẳng biết dừng lại chỗ nào, sau đó trước mắt Lưu Triệt tối thui, một tên vệ sĩ dùng khăn đen bịt mắt hắn lại.
Lưu Triệt nổi khùng tức giận: “Chặt quá, muốn buộc chết ông mày à?”
Vệ sĩ nghe thế nới lỏng ra: “Cha nội, vầy được chưa?”
“Tôi có quyền được biết! Tôi có quyền tự chủ nhân thân!” Lưu Triệt khua tới khua lui kháng nghị, “Các người làm vậy là trái phép! Là phạm pháp! Là vi hiến! —— Trong điều luật về quyền nhân thân của hiến pháp nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định…….”
Kim Thạch ngoan ngoãn để người ta bịt mắt, sau đó không nhịn được an ủi hắn: “Thôi mà Lưu Triệt, nghĩ mà xem, bây giờ trong mắt tôi chẳng thấy được ai, bên cạnh chỉ còn cậu, cậu phải vui mới đúng.”
Lời còn chưa dứt đã bị Lưu Triệt tức tối dội cho gáo nước lạnh: “Im mồm!”
Kim Thạch ngoan ngoãn im mồm. Bọn họ bị dẫn xuống xe, cũng chẳng biết rẽ trái quẹo phải bao lâu, đến khi lên mấy bậc thang, sau đó đi lòng vòng trong tòa nhà nửa ngày, lúc sau được tháo bịt mắt, trước mặt là căn phòng ngủ bé xíu bị khóa này.
Căn phòng rất nhỏ, rèm che dày cui, ánh sáng ảm đạm; Kim Thạch than ngắn thở dài gục một bên, bị hai tên vệ sĩ thẳng thừng đè xuống, tạo dáng đại hiệp giang hồ lâm nguy điển hình.
Lưu Triệt ra chiều khó ở, co giò đạp bay tên vệ sĩ định tiếp cận mình, tự mình bò dậy, ngông nghênh khệnh khạng hỏi tên mặc đồ tây: “Mày rốt cuộc muốn làm gì? Có chuyện mau nói có rắm mau thả!”
Tên mặc đồ tây mỉm cười, đứng một bên, ánh mắt khẽ động, thuộc hạ lẳng lặng đưa một cái khay lên.
Trên khay là một khẩu súng, một viên đạn. Thuộc hạ cung cung kính kính dâng lên Kim Thạch, nhẹ giọng nói: “Mời ngài cầm lên.”
Kim Thạch không nhận, giương mắt nhìn xoáy vào tên mặc đồ tây.
Tên mặc đồ tây nhún nhún vai: “Là vậy. Chủ nhân tôi nói, việc này vốn là giải quyết thanh tra Lưu, Steven King bị cuốn vào thật là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng giờ thả ngài đi cũng không được, nếu ngài đồng ý một súng giết chết thanh tra Lưu, coi như ngài là người bên chúng tôi, ngài muốn ở cũng được muốn đi cũng xong, cũng chẳng liên quan tới chúng tôi. Thế nào? Điều kiện này của chủ nhân nhà tôi hào phóng quá phải không?”
Lưu Triệt đứng chết trân.
Hắn sững sờ nhìn Kim Thạch. Kim Thạch yên lặng không lên tiếng một lúc lâu, sau đó chậm rãi cầm lấy súng, lắp đạn vào, rồi chậm rãi giơ lên.
Gã không thể giương súng vào tên mặc đồ tây, trong căn phòng này trong tay mỗi kẻ đều ít nhất một khẩu súng, trước khi kịp có hành động khác thường nào, gã đã bị giần thành cái nơm rồi.
Họng súng do dự trên không vài giây, sau đó chậm rãi hướng về Lưu Triệt.
Trong tích tắc Lưu Triệt toàn thân máu đông cứng.
Tốt xấu gì cũng biết nhau đã lâu, tốt xấu gì cũng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, tốt xấu gì hắn cũng từng nghĩ Kim Thạch không xấu, có thể làm bạn, thậm chí có thể là bạn đối đãi chân thành thật tốt thật tốt….
Hiện giờ người này, thế mà lại chĩa súng vào hắn? Lưu Triệt trơ mắt nhìn chằm chằm Kim Thạch, như thể ngoại trừ nhìn gã, thì không thể cảm giác được bất kì thứ gì tồn tại. Nhưng Kim Thạch không hề nhìn hắn, ngón trỏ Kim Thạch siết rồi thả cò súng, sau đó đột ngột chuyển họng súng, chĩa vào lòng bàn tay của chính mình!
Tim Lưu Triệt co rút thình thịch, hắn còn chưa kêu tiếng nào, chỉ nghe đoàng một tiếng!
“……Ha ha ha!”
Kim Thạch cười lớn, tùy tiện quăng khẩu súng xuống đất, vung vung tay, lòng bàn tay nguyên vẹn, đến da cũng không mất miếng nào.
“Đồ rởm, đạn không khí, lại còn kẹt mẹ nó nòng súng……” Kim Thạch cười ha hả, như vừa trải qua một trò cười. Gã thong dong đi tới trước mặt tên mặc tây trang, tiện tay gạt ra họng súng của một tên vệ sĩ, “—— Mày mang loại súng này đến tiếp đãi tao à?”
Lưu Triệt gần như sắp phát điên!
Tên mặc tây trang trái lại vẫn bình tĩnh. Hắn lui lại nửa bước, nho nhã lễ độ hỏi: “Kim tiên sinh ý ngài ra sao?”
Kim Thạch lạnh lùng nói: “Tao muốn gặp Sở Tịch!”
Gã vội bước về chỗ cũ, đặt mông ngồi xuống đất, khoanh tay, hùng hồn ra lệnh: “Tao muốn gặp Sở Tịch, gọi y tới gặp tao! —— Bây giờ! Lập tức! Ngay và luôn!”
Hoàn]
(Thiên đường nghỉ dưỡng Maldives của Kim đại sát thủ và Lưu Triệt bé bỏng)
Danh sách chương