Trịnh Bình có thể hướng lên trời mà thề, khi hắn đi qua chỗ Kha Dĩ Thăng tuyệt đối không hề nhận ra người trong tay Kha Dĩ Thăng là ai. Hắn chỉ là thấy bóng dáng kia nhìn cực kì quen mắt mà thôi, cảm giác này rất giống như khi ở cạnh Sở Tịch: có vẻ lãnh đạm, lại cao cao tại thượng, vóc dáng tao nhã mà đơn bạc, gương mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào ngươi, khi bỗng nhiên mỉm cười lại càng giữ khoảng cách thật xa giữa y với ngươi.

Trịnh Bình cũng thấy bản thân kì lạ sao trong phút chốc lại tưởng tượng quá nhiều như vậy, hắn tự hỏi đây có phải là người của Sở gia không a, biết đâu lại là bà con gì đó của Sở Tịch thì sao? Trịnh Bình đi qua không quá hai bước, Kha Dĩ Thăng đột nhiên một phen mở cửa xe, mặt không chút biến sắc ngăn cản hắn: “Trịnh tiên sinh, chúng ta về trước, xin lỗi không tiếp được.”

Trịnh Bình vì thế mà khựng lại giữa đường, nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên xe, đầu cũng không buồn ngoảnh lại kia, cảm thấy thực kì lạ, mà cũng không giải thích được lạ chỗ nào.

Câu nói kia của Kha Dĩ Thăng hòng nhắc khéo: “Trịnh tiên sinh đêm nay rảnh vậy sao? Hay còn muốn cùng chúng ta uống một ly cho bõ tức?”

Trịnh Bình lui đi nửa bước, hơi hơi cười nói: “……..Đúng rồi, tôi còn đang có việc bận, xin phép.”

Hắn đại khái có thể xác định Đổng Sa đã tìm được Sở Tịch, hơn nữa còn đang ở trong câu lạc bộ này. Quan trọng trước mắt là phải tìm cho ra Sở Tịch, hắn kì kèo cùng với tên Kha Dĩ Thăng đang bận trêu hoa ghẹo nguyệt kia làm cái gì?

Nghĩ vậy Trịnh Bình tạm biệt rồi đi vào cửa lớn, Kha Dĩ Thăng lập tức lên xe, gắt gao tóm lấy Sở Tịch: “Con muốn đi đâu?”

“Tôi đi đâu mắc mớ gì tới ông?”

“Sở Tịch con có còn coi ta là thúc phụ không?”

“Còn ông chừng nào mới chịu cư xử cho ra dáng bậc trưởng bối?”

Kha Dĩ Thăng sững sờ, đôi mắt xinh đẹp của Sở Tịch vẫn dõi theo hắn, lạnh như băng, không chút cảm xúc.

“Chuyện lần trước,…” Kha Dĩ Thăng qua một hồi lâu mới khó nhọc lên tiếng, “….Có phải con đã thực sự ghi hận?”

Sở Tịch rũ mi mắt xuống chẳng nói lời nào, Kha Dĩ Thăng đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay y, khẽ khàng hỏi: “Con không cần phải nói, ta giúp con giết Trịnh Bình được không?”

Sở Tịch trong phút chốc muốn hỏi lại có phải ông muốn tôi nguôi giận nên mới đòi giết Trịnh Bình không, hay là giết hắn xong thì quay sang tính sổ với tôi? Nhưng mà y rốt cuộc cũng không đem những lời này ra hỏi, y hít sâu một hơi, nói: “Kẻ này tôi tự tay giết.”

__

Trịnh Bình đi đến giữa sảnh lớn, một mạch đi lên thang máy, nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, đột ngột nhảy dựng lên. Thủ hạ thấy hắn cả kinh, vội vội vàng vàng hỏi: “Tiên sinh ngài làm sao vậy?”

Trịnh Bình mạnh tay ấn nút cho thang máy xuống lầu: “Mau đi xuống! Đi xuống!”

“Trịnh tiên sinh có chuyện gì gấp?”

Trịnh Bình nóng nảy đáp: “Gấp cái con khỉ gì mà gấp? Vừa rồi đúng là Sở Tịch! Cậu bảo tôi không cuống lên sao được?”

Bọn họ vội vàng xông ra sảnh lớn, vừa mới ra đến cửa thì thấy chiếc Jaguar màu đen bóng loáng rời đi. Trịnh Bình chẳng kịp nghĩ ngợi, một phen kéo cửa xe mình rồi ra lệnh cho tài xế: “Theo xe kia!”

Lái xe rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ Trịnh Bình vội vàng như vậy, không dám nhiều lời liền nhấn mạnh ga đuổi theo. Người trong xe phía trước cũng không ngu ngốc, lái xe liếc nhìn qua kính chiếu hậu, ngắn gọn thông báo cho Sở Tịch: “Cậu chủ, xe của Trịnh gia đang đuổi theo.”

Sở Tịch quay đầu nhìn: “Đi nhanh lên, đến đường cao tốc phía trước cắt đuôi chúng.”

Tài xế không nói gì liền bẻ ngoặt tay lái đi phía đường cao tốc, phía sau xe của Trịnh gia cũng sát nút bám theo. Lúc này đã khuya, trên đường cao tốc chẳng có mấy xe, đám cây trong công viên bách thảo hai bên đường xào xạc trong gió đêm, nghiêng ngả thành những bóng đen lớn. Chiếc Jaguar đen phóng vèo qua đèn xanh đang sắp chuyển màu trên cầu vượt, Trịnh Bình ngồi ghế sau nhoài người lên trước nhìn, hỏi lái xe: “Sắp đến gần chưa?”

“Từ chỗ ngoặt rẽ sang có thể chặn đầu xe.”

“Mau áp sát!”

Chiếc Jaguar phóng như bay trên đường cao tốc, vừa xuống đỉnh núi thì đột nhiên thấy trước mặt là một chiếc SUV sắp đâm thẳng vào, lái xe phanh gấp thật mạnh, lốp xe ma sát trên mặt đất kèm theo âm thanh chát chúa, ngay sau đó từ trong xe Trịnh gia lao tới là một đám vệ sĩ trang bị súng ống kéo nhau đến bao vây chiếc Jaguar.

Kha Dĩ Thăng bình tĩnh bước xuống xe, mỉm cười hỏi: “Trịnh tiên sinh, ngài có ý gì đây?”

Trịnh Bình vội vàng đi tới, đứng mặt đối mặt cùng hắn, cũng mỉm cười: “Sở Tịch đâu?”

Kha Dĩ Thăng hơi hơi kinh ngạc: “Làm sao tôi biết được?”

“Vậy chúng ta hỏi kiểu khác đi,” Trịnh Bình tiếp, “——Cô gái ngài ôm trong tay đâu rồi, tôi rất muốn mời cô ấy ra gặp mặt, vậy được không?”

Kha Dĩ Thăng nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối: “Cô ta quay về hộp đêm rồi.”

Trịnh Bình chằm chằm lườm hắn, đoạn vung tay ra lệnh cho vệ sĩ, nghiến răng nghiến lợi: “Lục soát cho tôi!”

Vệ sĩ xông lên hùng hổ kéo cửa xe, đem chiếc Jaguar lục soát toàn bộ, nhưng mà ngoại trừ lái xe với đám hộ vệ chẳng liên quan bên ngoài xe thì không có mống nào, cả chiếc xe rộng như vậy, từ trong ra ngoài đều xem qua, thế nhưng Sở Tịch cứ như biến mất không thấy bóng dáng!

Kha Dĩ Thăng ngạo nghễ cười, giang tay về phía Trịnh Bình: “Thế nào Trịnh tiên sinh? Ngài còn việc gì nữa không?”

Trịnh Bình ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Kha Dĩ Thăng cho rằng lúc mất bình tĩnh hắn sẽ nổi khùng lên, thế nhưng hắn không có chút phản ứng nào, hoàn toàn như không có việc gì mà cười, nói: “Không việc gì,….Thật ngại đã làm phiền ngài, mời ngài trở về.”

Mấy chữ cuối vẫn là rít qua kẽ răng, Trịnh Bình quay người trở về xe, rầm một tiếng đóng cửa xe thật mạnh.

 ——Sở Tịch rốt cuộc là đang ở đâu?

Ý nghĩ này trong đầu giống như rắn độc liên tục cắn xé hắn, làm cho nam nhân tự do tung hoành trong xã hội đen như hắn lại đứng ngồi không yên, dục vọng khát khao có được một người mà kẻ đó lại không ngừng trốn tránh bỏ chạy ngay trước mặt hắn, gần như sắp thiêu cháy tâm can.

__

——Sở Tịch lúc này đang chạy trốn như bay trong lùm cây.

Vừa nãy lúc phát hiện ra xe của Trịnh gia tự dưng mất dạng, y biết ngay Trịnh Bình đã vòng đường tắt đi, gã đó có vẻ ngoài hiền lành thành thật mà tâm tư giảo hoạt như xà, bọn họ cứ đi thẳng phía trước sẽ vô tình rơi vào tay hắn. Sở Tịch lập tức xuống xe, men theo đường rừng núi hai bên đường cao tốc mà đi, vì sợ họ Trịnh phát hiện, y chỉ có thể dàn xếp với Kha Dĩ Thăng sau khi đánh lạc hướng Trịnh Bình thì quay lại cầu vượt đón y.

“…..Đm, khó đi muốn chết……” Sở Tịch vừa lầm bầm chửi rủa, vừa giẫm đạp lên đám cỏ cao tận đầu gối, phía trước là ánh đèn vàng từ chiếc xe đang đợi y bên đường.

Sở Tịch thở không ra hơi, mệt nhọc rẽ ra lùm cây đi lên, kết quả vừa đặt chân xuống đường cái liền sững lại, xe kia đâu phải là con Jaguar của y, mà là xe Jeep việt dã của Trịnh Bình đấy chứ!

Trịnh Bình đứng tựa vào cửa xe, tay cầm điếu thuốc lá, từ xa xa giơ tay làm động tác chào.

Sở Tịch thối lui nửa bước, thanh âm của Trịnh Bình lập tức vang lên: “Đứng yên!”

Cùng bao vây là đám vệ sĩ đứng cạnh chiếc SUV, dưới ánh trăng họng súng phản chiếu ra ánh sáng lạnh băng, vô tình.

“Sở Tịch,” Trịnh Bình gọi, thanh âm ấy vậy mà cực kì dịu dàng: “Đừng chạy, đứng yên đó.”

Sở Tịch lui lại, đứng lẩn trong bụi cây, nhìn không rõ nét mặt. Vệ sĩ giơ súng tiến lại, tên đi đầu thoáng cái đã đứng ngay trước mặt, đột nhiên Sở Tịch tung người lên một cước đá bay khẩu súng trên tay hắn, gã vệ sĩ chưa kịp phản ứng liền bị một quyền đánh cho đo đất, mất thăng bằng lăn xuống dốc.

Sở Tịch nhặt lấy khẩu súng chĩa thẳng vào đám vệ sĩ, cùng lúc đó hai tiếng súng vang lên, một tên vệ sĩ từ phía sau đi tới ngã phịch xuống, khẩu súng trong tay Sở Tịch rơi ra, đau đớn khuỵu người xuống——phát súng kia bắn thẳng vào tay y, máu tươi lập tức trào ra.

Trịnh Bình nghiêm giọng ra lệnh: “Bắt lấy y! Phải bắt sống!”

Sở Tịch xoay người bỏ chạy, mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng gió rít vù vù bên tai, cành cây bị đạp gãy vang lên những tiếng răng rắc nho nhỏ.

Y có thể cảm giác máu từ trong cơ thể không ngừng tuôn ra, bước chân cũng càng lúc càng yếu ớt, giống như ***g ngực hít thở không thông vậy, không khí lạnh lẽo trong phổi như cứa đứt lục phủ ngũ tạng người ta ra. Địa hình núi rừng hiểm trở, Sở Tịch một phút bất cẩn liền vấp chân vào hòn đá, ngã sõng soài trên mặt đất, vất vất vả vả lắm mới dậy được thì bị kẻ đuổi theo phía sau hung hăng đè chặt xuống.

Trịnh Bình xuống tay quá nặng, hai người bọn họ cùng lăn lông lốc vào lùm cây, cành cây nhọn hoắt cào rách cả da thịt, Trịnh Bình gắt gao ôm rịt lấy Sở Tịch vào trong ***g ngực, tóm chặt tay y, đè chặt lại miệng vết thương đang rỉ máu.

Hắn ở bên tai Sở Tịch thấp giọng cười, tiếng cười trầm thấp khàn khàn hệt như dã thú:

“….Bắt được em rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện