Nhưng chưa kịp bấm xong dãy số thì nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa quán bar, trong tay cầm một con dao, ánh mắt đỏ lừ.

Người này chính là Dương Bá.

Bây giờ, đôi mắt của Dương Bá giống như muốn. nuốt chửng người khác, nhìn chằm chằm vào nhóm người của anh Đức, giận dữ hét lớn: “Tao gi ết chết mày, tụi mày dám chạy đến nhà tao đánh người nhà tao, cha tao đã sáu mươi tuổi rồi, sao tụi mày lại dám ra tay với ông ấy?”

Dương Bá vừa hét lên, cộng thêm con dao ở trong tay, khiến cho khách khứa trong quán bar hoảng sợ lập tức la lên.

Mấy người nhóm anh Đức cũng nghe được tiếng động.

Sau khi nhìn thấy Dương Bá, trên mặt bọn họ không hề sợ hãi chút nào, mà ngược lại bọn chúng nhe răng cười.

“Dương Bá, tên nhóc mày đến rồi, bọn tao đang lo không tìm được mày đây, lúc trước mày đi theo Mặt Sẹo, đối đầu với tao nhiều lần.”

“Bây giờ không có Mặt Sẹo làm chỗ dựa cho mày: nữa, ông đây muốn đánh người nhà của mày, sao nào?”

“Không chỉ có người nhà của mày, ông đây còn muốn phế mày đi."


Nói xong, anh Đức móc một con dao găm từ trong túi ra.

Mấy đứa đàn em bên cạnh cũng cầm chai rượu lên, có người cầm lấy ghế, chậm rãi đi về hướng Dương Bá mà vây quanh anh ta.

Những người này bình thường rất hay đánh nhau, phối hợp rất ăn ý.

Mặc dù trong tay Dương Bá có dao, nhưng chỉ sợ một mình anh ta cũng không đủ để đấu lại.

“Chờ một chút.”

Đúng lúc này, Lý Quân đứng dậy.

Anh Đức nhíu mày, mắng chửi: “Con mẹ nó, mày là thằng nhãi nào? Khôn hồn thì cút nhanh cho tao.”

Vừa rồi chỉ nói một câu mà Lý Quân đã ngoan ngoãn cầm ly rượu rời đi, sao gã có thể để Lý Quân vào trong mắt.

Nhưng Lý Quân lại không có phản ứng gì với gã, mà ánh mắt của anh nhìn về phía Dương Bá.

“Dương Bá, là bởi vì chuyện này nên cậu mới muốn từ chức ở tập đoàn Quân Lâm sao?”

Sau khi Dương Bá nhìn thấy rõ đối phương là Lý Quân, trên mặt anh ta lộ ra một chút bối rối.

Lý Quân thật lòng muốn giúp đỡ anh ta, trong lòng anh ta rất biết ơn Lý Quân, bây giờ rời khỏi tập đoàn Quân Lâm, anh ta thật sự cảm thấy có phần áy náy.

Nhưng anh ta vẫn nói:

“Lý Quân, tôi biết ý tốt của cậu, tôi cũng muốn thay đổi để làm một con người mới, làm một người tốt, nhưng có người không cho tôi làm như vậy.”

“Anh Đức này, gã chạy đến nhà của tôi, đánh người nhà của tôi, còn đánh cả bố của tôi, nếu như tôi tiếp tục làm bảo vệ, bọn họ sẽ càng không kiêng nể gì nữa, tôi cũng không còn đường quay về.”


“Không!” Lý Quân lạnh lùng nói: “Cậu đương nhiên có đường rút lui, nếu cậu đã vào tập đoàn Quân Lâm thì chính là người của Lý Quân này, ai coi thường cậu, Lý Quân tôi là người đầu tiên không bỏ qua.”

Nói xong, Lý Quân lạnh lùng nhìn về phía anh Đức. mặt mũi đây dữ tợn.

“Anh đáng bố của bạn tôi sao?” Anh Đức khinh thường gật đầu: “Đúng vậy, thì sao?”

Đám đàn em ở bên cạnh anh Đức càng nhe răng cười khinh thường.

“Nghe ý của tên nhóc này, có lẽ là nó muốn ra mặt cho Dương Bá.”

“Một tên nhóc hèn nhát, cũng không soi mặt vào. nước tiểu mà xem bản thân mình là ai."

“Tao nhìn thấy nó rõ ràng là muốn chết rồi, chỉ sợ không biết anh Đức là ai, lại dám chọc tới, ngay cả cột điện thoại ven đường mà anh Đức cũng có thể đánh gấy”

“Mẹ nó, đừng lấy ông đây làm trò đùa.” Anh Đức tức giận mắng một tiếng, sau đó chỉ tay vào mắt Lý Quân nói: “Thằng chó, quỳ xuống cho ông đây, hôm nay ông đây sẽ không đánh chết mày.”

“Được, quỳ xuống là được rồi!" Lý Quân đột nhiên nở nụ cười.

“Đúng vậy, nếu không thì hôm nay tao sẽ đập nát đầu mày.” Anh Đức kia không khỏi đắc ý.

Ở bên kia, Chu Vũ Hàn không khỏi thở dài một hơi.


“Lý Quân này làm sao lại nhát gan như vậy? Cứ tưởng là đứng ra muốn ra mặt cho bạn bè, không ngờ lại đứng ra chịu nhục.”

Lúc này, Lý Quân đột nhiên ra tay, tung một quyền.

Cơ thể của anh Đức lập tức bay lên, đập xuống chiếc bàn bền cạnh, khiến rượu trên bàn vỡ tan tành.

Mấy đứa đàn em bên cạnh anh Đức đang định ra tay thì Lý Quân đã lao đến, đấm vào từng người một, nhanh chóng hạ gục tất cả.

Sau đó, anh kéo anh Đức kia đến dưới chân Dương Bá như kéo một con lợn chết, nói:

“Chặt đi, chém chết gã cứ tính cho tôi.”

Anh Đức vốn đang giấy dụa vùng dậy, nhưng khi nghe được lời này thì gã sợ hãi đến mức suýt chút nữa tiểu ra quần.

“Chờ một chút, mày không thể đụng đến tao.”

Anh Đức đột nhiên hét lớn: “Tao vừa vào công ty Hạo Thiên, đánh tao chính là đối đầu với công ty Hạo Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện