“Nếu khiêu khích người của công ty Hạo Thiên thì không mau tìm cách khắc phục, mà còn dám đánh người, hẳn là điên rồ biết bao.”
“Lần này cậu ta chết chắc rồi.”
“Tôi chưa từng nghe ai nói Báo gia của công ty Hạo Thiên ở đây, Long Hổ Báo là ba đại tướng quân của Lý Thất Phu, là những nhân vật cực kỳ tàn nhãn.”
“Hắn còn nói Lý Thất Phu có đến cũng không dám lên tiếng? Thật sự là ngu dốt. Đúng là không biết sợ hãi...”
Nhiều người cho rằng Lý Quân có chút vô lý.
Còn Lý Quân trực tiếp kéo ghế từ bên cạnh rồi ngồi xuống, thật sự kiên nhẫn chờ đối phương gọi điện.
Chu Vũ Hàn cũng không biết nên nói gì. Trước đây, cô cảm thấy Lý Quân có chút hèn nhát, nhưng Lý Quân không hèn nhát chút nào, quả thực là gan to bằng trời.
“Lý Quân, là tôi đã gây ra gánh nặng cho cậu.” Dương Bá thở dài.
Hắn đột nhiên hiểu Lý Quân đang làm gì. Trốn? Trốn có ích lợi gì đây? Lý Quân không phải người bình thường, anh còn có công ty cần phải quản, hòa thượng có thể chạy nhưng miếu thì không.
“Xin chào, Báo gia.” Lúc này, cuộc gọi đã được nối máy.
Anh Đức kêu lên: “Tôi bị đánh, tôi nói ra tên công ty Hạo Thiên nhưng bên kia không quan tâm. Báo gia, lúc tôi tham gia công ty Hạo Thiên là do chính anh phê chuẩn, tôi cũng là người của anh...”
“Bị người đánh? Mày làm ra cái trò rác rưởi gì vậy? Thật là làm cho công ty Hạo Thiên của tao mất mặt quá đi. Mày đang ở đâu? Để tao lập tức qua đó.”
Đầu bên kia điện thoại, Vân Báo bất mãn nói.
Nếu không phải Lý Thất Phu muốn mở rộng ảnh hưởng của công ty Hạo Thiên ở Sở Châu, một tên cặn bã như Anh Đức sẽ không có cơ hội gia nhập công ty Hạo. Thiên.
Cúp điện thoại, vẻ mặt Anh Đức đã lộ ra vẻ vui mừng.
Báo gia vậy mà đang đến thật. Nếu không phải vì hắn ta mà ra mặt thì cũng là vì danh dự của công ty Hạo. Thiên, anh Báo nhất định sẽ không bỏ qua tên nhãi này.
“Nhóc con, chờ chút nữa anh Báo tới, mày nhất định phải chết.”
“Tính tình anh Báo nhà tao rất tàn nhãn đấy.”
Anh Đức như một đứa trẻ háo hức chờ xuân, nói với Lý Quân với vẻ chế nhạo.
Dương Bá chỉ cảm thấy sức lực của bản thân bị rút cạn, con dao trong tay cũng rơi xuống đất một tiếng “cách”.
Lần này mọi chuyện lại đi vào ngõ cụt không thể quay đầu.
“Báo gia là ai cơ chứ, đó là một trong ba vị tướng dưới trướng Lý Thất Phu, lần này Lý Quân thật sự dám chọc thủng trời rồi.”
Chu Vũ Hàn thở dài một hơi, trong lòng chỉ có sự thương cảm.
Mà lúc này, Lý Quân châm một điếu thuốc, bắt chéo chân, vẻ mặt thản nhiên.
Trải qua đánh đấm khi nãy, tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều rồi.
Đợi khoảng hai mươi phút thì bên ngoài có tiếng xe phanh gấp.
Một chiếc xe việt dã màu đen dừng trước cửa quán bar.
Vân Báo với hình xăm con báo trên cánh tay bước vào, được bao quanh bởi một đám thuộc hạ.
Anh Đức liền vội vã chạy đến nghênh đón.
Giờ phút này, trong lòng Chu Vũ Hàn đã sôi sục, cô hết sức lo lắng cho Lý Quân.
Nếu một nhân vật t0 lớn như Vân Báo xuất hiện, e rằng có thể g iết chết Lý Quân ngay tại chỗ.
Cô thật sự muốn giúp Lý Quân, nhưng đáng tiếc cô không có sức lực đó.
“Báo gia, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Anh Đức chào hắn ta bằng một nụ cười nịnh nọt, nhưng lại bị Vân Báo khinh bỉ hất sang một bên.
“Cút đi, sao tao lại có thể thu thập một tên phế vật như mày vậy chứ.”
Vân Báo chửi rủa, đồng thời trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Người hắn vừa thu nhận lại bị đánh, điều này thực sự khiến hắn ta có chút mất mặt.