"Chú à, Trương Siêu không chỉ không trả lời điện thoại Bạch Vi. Anh ấy cũng không trả lời điện thoại của con, những người bạn của anh ấy cũng giống như biến mất khỏi thế giới

này. Con cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

“Thằng bé này thật là, có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp, không nghe điện thoại là sao chứ”

Bạch Kính Đình có chút tiếc nuối.

Một chàng rể tốt như vậy, nếu mà vụt đi mất thế này, quả thật là không can tâm.

“Đúng rồi, con nhớ ra rồi." Chu Vũ Hân đột nhiên võ đầu: “Con nghe Trương Siêu nói, ngày hôm sau cần đến phố

Nam Trà để xem triển lãm đồ cổ. Chúng ta đến đó chắc chắn sẽ tìm thấy anh ấy.”

“Bảo tàng đồ cổ của chủ tịch Chu?” Đôi mắt của Bạch Kính Đình đột nhiên sáng lên.

“Hội trưởng Chu là chủ tịch Phòng Thương mại Sở Châu của chúng ta, lần tổ chức triển lãm đồ cổ này của ông ấy, có rất nhiều ông chủ lớn tới dự. Vậy chúng ta nhanh chóng đặt vé đi, đến lúc đó chú đem hai đứa cùng đi xem.”

“Được ạ.” Chu Vũ Hân cười rộ lên.

Bạch Vi ở bên cạnh lại có chút do dự: “Nếu Trương Siêu đã không muốn nghe điện thoại mà chúng ta lại tới tìm trực tiếp như vậy cũng không tốt lắm nhỉ?"


Bạch Kính Đình nghiêm mặt lại.

“Con có ý gì chứ? Có gì không tốt chứ? Hơn nữa, chúng ta là đi xem đồ cổ, không phải cố ý đi tìm nó, cùng lắm cũng chỉ có thể là tình cờ gặp nhau mà thôi.”

Bạch Kính Đình biết con gái mình thích thể diện nên cố tình nói như vậy.

Quả nhiên, Bạch Vi nghe xong thì lập tức gật đầu: “Vậy thì được ạ”

Ở bên kia, Lý Quân ôm một bụng tức trở về biệt thự Tây Tử Đường.

Lúc vừa về đến cửa biệt thự, anh đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce cỡ lớn đậu ở đó với biển số có chữ đỏ trên nền trắng.

Lý Quân chưa kịp bước tới kiểm tra thì cửa xe đã mở ra, một cậu thanh niên mũi khoằm mặc áo khoác da bước ra.

“Lão Ưng, sao cậu lại tới đây”

“Hơn nữa cái trời mùa hè này mặc áo khoác da không nóng à?”

Lão Ưng tên thân mật là Thương Kế Tường, vị vua của binh đội đặc chủng Long Quốc, thông thạo các loại vũ khí và có sức mạnh vô song.


Nhưng vì vụ thảm sát tù binh mà bị giam ở nhà tù số 4 Seoul trong nửa năm.

Tất nhiên, lúc lão Ưng mới vào nhà giam cũng rất kiêu ngạo, nhưng bị Lý Quân treo lên cây mà đánh ba ngày liên tiếp thì từ đó trở đi nguyện làm tiểu đệ của Lý Quân.

Gặp Lý Quân còn cảm thấy thân thuộc hơn cả cậu ta gặp cha ruột.

Theo lời của Lý Quân, anh chàng này là một tên hèn.

“Tôi đây không phải là nghe tin lão đại đã ra tù rồi nên vội vàng đến thỉnh an ngài sao?” Lão Ưng cười hì hì nói.

Anh chàng này trước mặt người khác có hình tượng lạnh lùng nhưng trước mặt Lý Quân thì lại luôn có vẻ vô lại.

Cậu ta đến trước mặt Lý Quân, tiếp theo đó đột nhiên đưa tay ra bắt lấy Lý Quân, tốc độ như tia chớp.

Lý Quân lắc đầu: “Cái tên này tính cách một chút cũng không thay đổi. Còn dám đánh lén tôi? So với trình độ của tôi thì cậu còn kém xa”

Lý Quân nghiêng người tránh đòn, sau đó vung một nắm đấm, cơ thể của Lão Ưng lập tức uốn cong thành hình con

tôm, như một tên lửa bay về sau đập vào bức tường.

Lý Quân phủi phủi tay, cười khinh thường:“Tên nhóc như cậu vẫn chứng nào tật nấy.”

Lúc này, lão Ưng từ dưới đất bò dậy, dáng vẻ vẫn vô tư mà cười hí hí:“Lão đại vẫn là lão đại vẫn luôn lợi hại như vậy.”

“Vào trong nhà ngồi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện