Lý Quân rất quyết liệt, nhưng Bạch Vĩ lại không dám bước lên tát Lục Kỳ. Mặc dù Bạch Vi biết rằng anh trai Lý Quân của cô ấy có quan hệ khá tốt với Chu Bỉnh Khôn, người chủ trì yến hội lần này, nhưng cũng chỉ là khá tốt mà thôi.
Chồng của Lục Kỳ lại là thiếu gia của tập đoàn Trịnh Thị, một nhân vật có thế lực ở Sở Châu.
Chu Bỉnh Khôn có quan hệ hợp tác với Lý Quân nên đã mời cả gia đình anh đến tham dự bữa tiệc.
Nếu Lý Quân gây ra chuyện, Chu Bỉnh Khôn sẽ mất mặt.
Có thể Chu Bỉnh Khôn cũng sẽ trách Lý Quân.
“Anh, thôi đi, không sao đâu.”
Bạch Vi do dự một chút, kéo tay áo Lý Quân.
Nhưng lúc này, Lục Kỳ lại không chịu lép vế.
“Đánh tôi? Lý Quân, anh giỏi lắm, tôi sợ quá, anh mau nói rõ chuyện này cho tôi, nếu không tôi sẽ không cho anh dễ dàng rời khỏi bữa tiệc đâu.”
Lục Kỳ nói xong, những người xung quanh cũng xôn xao bàn tán.
“Thằng nhà quê nào mà không biết trời cao đất dày thế này? Dám phách lối đòi đánh Lục tiểu thư, đúng là không biết sống chết ra làm sao.”
“Lục Kỳ tiểu thư là ai cơ chứ? Là Thiếu phu nhân của tập đoàn Trịnh Thị, đồng thời cũng làm việc tại ngân hàng Thanh Hồ, quen biết vô số nhân vật tầm cỡ.”
“Đừng nói là đánh Lục Kỳ tiểu thư, dù chỉ chạm vào. một đầu ngón tay của cô ấy, hậu quả cũng không phải hắn có thể chịu đựng được.
“Hôm nay là tiệc tối do chủ tịch Chu tổ chức, dám gây rối ở đây, sợ là không biết chữ “chết” viết như thế nào.”
“Nghe nói Trịnh gia vừa mới kết giao với Phủ Thống đốc, nếu như Trịnh Thiếu dùng quan hệ của mình với Phủ Thống đốc, vậy chỉ sợ hắn sẽ bị đánh cho không còn đường sống.”
Tất cả mọi người đều chế giễu Lý Quân.
Ánh mắt họ nhìn Lý Quân như đang nhìn một con gà con tội nghiệp.
Lý Quân thấy em gái không dám động thủ, bèn lạnh lùng nhìn Lục Kỳ: “Em gái tôi không muốn động thủ, vậy thì cô tự mình tát mình mười cái, chuyện này coi như xong, tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện cô vu oan cho. em ấy nữa.”
Ánh mắt Lục Kỳ tràn đầy mỉa mai, nói: “Lý Quân, có phải anh bị điên rồi không? Để cho tôi tự mình tát mình mười cái, anh là cái thá gì chứ?”
“Tôi muốn hỏi anh, anh đang uy hiếp tôi sao?”
“Sao vậy, ba năm ở trong tù không khiến anh tỉnh ngộ sao?”
“Suy nghĩ thật kỹ xem anh đã chịu khổ như thế nào trong tù, rồi hãy quyết định muốn thốt ra những gì.”
“Bây giờ tôi cho anh cơ hội quỳ xuống li3m đế giày của tôi, sau đó tôi sẽ thả anh đi. Nếu không, chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Nghe được lời uy hiếp của Lục Kỳ, Bạch Vi không khỏi sợ hãi, thấp giọng nói: “Anh, anh nghĩ đi, chúng ta là dân thường thấp cổ bé họng, không thể đụng chạm đến những người tầm cỡ như vậy được. Chúng ta đi thôi, buổi tiệc này chúng ta không tham gia cũng không sao cả”
Lý quân lại lắc đầu từ chối: “Không được, cô ta còn chưa phải trả giá gì, mà chúng ta là khách quý do Chu Bỉnh khôn tự mình mời đến, muốn rời đi thì bọn họ phải rời đi trước."
“Ha hai” Nghe thấy vậy, có người nhịn không được cười lớn. “Tôi không nghe nhầm chứ? Anh ta nói anh ta là khách quý do chủ tịch Chu mời đến, có lẽ anh ta hiểu sai ý nghĩa của từ “khách quý”
“Có lẽ người ta chỉ là chó quý thì sao?”
“Theo tôi, hắn còn không đủ tư cách làm chó của chủ tịch Chu.”
“Cái tên chân bùn này từ đâu tới y? Đúng là vọng tưởng, chủ tịch Chu có biết hắn là ai không vậy?”
“Ha ha ha, đây là trò cười buồn cười nhất mà tôi từng nghe, đối phương còn sống trong thế giới tưởng tượng của mình chưa tỉnh lại nữa chứ.”
“Nghe loại người này nói chuyện thật sự là làm giảm trí thông minh của tôi, nhanh chóng gọi bảo vệ đưa hắn đánh ra ngoài đi."
Bạch Vi cũng nở nụ cười khổ.