Người ta thường nói Tể Tướng chỉ dưới vua, Lưu Đình làm thư ký cho Chu Bỉnh Khôn, ở Sở châu, ngay cả những nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương nhân cũng phải kính sợ ba phần.

Bởi vì chỉ có cô mới thực sự đại diện cho ý chí của Chu Bỉnh Khôn.

Lưu Đình tới, đồng nghĩa với việc chủ tịch Chu cũng sắp đến, tình hình càng trở nên không thể cứu vãn được nữa.

Rất nhiều người đều chủ động nhường đường cho. Lưu Đình đi qua.

Lưu Đình liếc mắt một cái liền thấy quản lý Vạn đang nằm trên mặt đất, liền nhíu mày.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Quản lý Vạn lớn tiếng kể lể: “thư ký Lưu, là tên tiểu tử này, hắn tự xưng là khách quý của ông chủ, hành xử tùy tiện, làm loạn bữa tiệc, còn dám đánh cả tôi nữa.”

Quản lý Vạn chỉ thẳng vào Lý Quân lên án.

Vì chân bị thương, ông ta mấy lần muốn đứng dậy đều không thành công.

“Tôi chính là khách quý của Chu Bỉnh Khôn.”

Lý Quân nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía mình, liền mở miệng nói.


Nghe thấy lời này của Lý Quân, rất nhiều người không khỏi lắc đầu.

“Cái tên này, lúc này còn dám ở đây giả vờ giả vịt, không thấy thư ký của Chu Bỉnh Khôn cũng tới rồi sao?” “Chu Bỉnh Khôn có bạn bè gì, nếu quản lý Vạn từng làm lái xe không biết, thì dù sao thư ký Lưu Đình này cũng phải biết hết chứ.”

“Thì ra là anh Lý.” Lưu Đình vừa rồi toàn tâm toàn ý chú ý đến quản lý Vạn đang nằm dưới đất, bây giờ mới nhìn thấy Lý Quân đứng ngay trước mặt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cung kính.

Lưu Đình là thư ký của Chu Bỉnh Khôn, đương nhiên biết Lý Quân là chủ tịch của tập đoàn Quân Lâm.

Lần trước tại bảo tàng, Chu Bỉnh Khôn sau khi đưa tiễn Lý Quân sau khi trở về còn ngân nga mấy câu hát.

Vả lại cô còn biết, Lý Quân cùng đi du lịch với Chu Bỉnh Khôn đến Nam Địa Khu, vé máy bay cũng là do cô đặt.

Cho nên lúc Lý Quân tới dự tiệc, nhất định là do Chu Bỉnh Khôn đích thân mời.

“Có vẻ như Vạn Vinh đã đắc tội anh Lý rồi.”

Ngay lập tức, thư ký Lưu đã hiểu ra đại khái sự tình, lớn tiếng nói: “Anh Lý Quân đây là khách quý của chủ tịch Chu.”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.


Tên Lý Quân này vậy mà thật sự là khách quý của Chu Bỉnh Khôn, chẳng phải là quản lý Vạn tự đập chân mình sao? Quản lý Vạn cũng sững sờ tại chỗ, thậm chí quên đi hết những đau đớn.

Nói cho cùng, ông ta cũng chỉ là một người tài xế của Chu Bỉnh Khôn, trước đó Chu Bỉnh Khôn chỉ vì thấy ông ta có chút năng lực, mới cho hắn làm quản lý.

Trong công ty, ông ta dựa vào việc từng làm tài xế cho Chu Bỉnh Khôn mà ỷ thế bắt nạt người khác.

Nhưng tất cả những gì ông ta có đều là Chu Bỉnh Khôn cho. Nếu Chu Bỉnh Khôn có thể cho ông ta tất cả, thì cũng có thể lấy lại tất cả.

Bây giờ đắc tội khách quý của Chu Bỉnh Khôn, nếu Chu Bỉnh Khôn trách tội, thì ông ta sẽ mất đi tất cả vinh hoa phú quý, tiền đồ cũng như vinh quang của mình.

Ông ta vội vàng giải thích rằng mình không biết Lý Quân là khách quý của Chu Bỉnh Khôn, nếu biết thì ông ta sẽ không dám đối xử bất kính.

Thư ký Lưu không thèm để ý đến lời giải thích của ông ta, mà chỉ nhìn về phía Lý Quân.

“Anh Lý, anh là khách quý của ông chủ nhà tôi, để anh bị oan uổng là lỗi của tôi.”

“Người này dưới trướng tôi không hiểu chuyện, tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích.”

Nói xong, thư ký Lưu lạnh lùng nhìn quản lý Vạn.

“Anh bị thương không nhẹ, bây giờ hãy nhanh chóng tìm bệnh viện chữa trị, tiền chữa trị sẽ do công ty chỉ trả”

“Ngoài ra, tôi sẽ bổ sung thêm cho anh sáu tháng tiền lương, sau khi vết thương lành thì không cần phải quay lại làm việc nữa, hãy đi tìm việc khác đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện