Tiệc sinh nhật của Vương Hữu Lân được tổ chức. trên một con tàu du lịch neo ở ngoài bãi biển cách Sở Châu khoảng một trăm dặm.

Buổi sáng ngày hôm đó.

Lý Quân khoác lên người bộ vest giản dị rồi cùng Lương Dũng đi đến sân bay.

Bởi vì thuyền neo trên biển, nên để lên được thuyền cần phải di chuyển bằng máy bay trực thăng, vì thế ở sân bay đã tập trung rất nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh của Sở Châu.

Từng người một, bọn họ đều ăn mặc rất sang trọng, nam mặc vest, mang giày da nghiêm túc, nữ thì mặc đầm, váy đủ màu đủ kiểu.

Lý Quân thấy tình cảnh này cũng có chút kinh ngạc, xem ra bữa tiệc sinh nhật này của Vương Hữu Lân tổ chức không hề nhỏ.

“Lý tiên sinh, thật là trùng hợp.”


Khi Cố Văn nhìn thấy Lý Quân thì cô vội vàng tiến đến chào hỏi.

Hôm nay Cố Văn mặc một chiếc váy có phần cổ hình chữ V, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cùng với xương quai xanh mảnh khảnh, tất cả hợp lại giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Cố Văn và Vương Uyển Uyển là bạn bè của nhau, đương nhiên cô cũng sẽ được mời.

Lúc này, ánh mắt Cố Văn nhìn Lý Quân có chút kính nể.

Bởi vì cô rất ấn tượng với những gì đã xảy ra vào vài ngày hôm trước.

Cho dù Lý Quân không có danh xưng sát thủ thì chỉ cần dựa vào thân phận ông chủ của tập đoàn Quân Lâm thì cũng đủ khiến Cố Văn phải kính nể.

Lý Quân khẽ gật đầu đáp lại như thường lệ.

Nhà họ Cố đã chuyển toàn bộ tài sản dưới tên mình sang tên của tập đoàn Quân Lâm, chuyện này khiến anh khá hài lòng.

“Cố Văn tiểu thư, chúng ta lại có duyên gặp mặt rồi.”. Truyện Đông Phương

Đúng vào lúc này, một giọng nói vô cùng rắm thối vang lên.

Cùng lúc đó một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đi đến, ánh mắt anh ta nhìn Cố Văn cực kỳ nóng bỏng.

Chỉ là sau khi Cố Văn nhìn rõ người đến là ai, vẻ mặt cố có chút mất tự nhiên, dường như cô không có hảo cảm với người này lắm.


“Cố Văn tiểu thư, chúng ta thật sự là có duyên với nhau nha, chỉ mới sau vài ngày không gặp nhau, Cố tiểu †hư càng ngày càng thêm xinh đẹp hơn rồi.”

“Cơ thể con người chỉ có hai trăm lẻ sáu cái xương sườn, nhưng khi tôi gặp được cô, tôi lại có hai trăm lẻ bảy cái rồi

Cố Văn nghe người đàn ông nói mà sững sờ trong giây lát, hiển nhiên không hiểu người này đang có ý gì.

Lý Quân đang đứng bên cạnh nghe thế, nhịn không được cười thành tiếng: “Đây là tên lưu manh tinh tế và thoát tục nhất mà tôi từng gặp.”

Người đàn ông thấy Lý Quân chen ngang như vậy thì vẻ mặt có chút không hài lòng, hỏi: “Cố tiểu thư, đây là ai vậy”

Dường như cảm nhận được sự bất mãn của đối phương dành cho Lý Quân, Cố Văn trực tiếp ôm lấy cánh tay của Lý Quân, rồi dựa hẳn đầu vào cánh tay của anh.

Sau đó, cô mỉm cười rạng rỡ rồi giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi, Lý Quân.”

Người đàn ông nghe cô nói thế tức giận muốn ói ra máu.

Cố Văn, người mà hắn ta đã nhớ nhung trong một thời gian dài thế nhưng hiện tại lại bị một tên không biết từ đâu chui ra phỏng tay trên trước.


Người đàn ông dùng ánh mắt khó chịu đánh giá Lý Quân từ trên xuống dưới, vẻ mặt càng thêm khinh bỉ khi nhìn đến đôi giày của Lý Quân.

Sau đó, hắn ta âm dương quái khí nói: “Cố tiểu thư, ánh mắt cô có vấn đề, sao lại chọn một tên nhà quê như vậy."

“Cô cũng thấy quần áo trên người hắn không quá năm ngàn tệ, người như vậy, làm sao có thể xứng đứng bên cạnh cô?”

Vừa nói, hắn vừa chỉ chỉ vào quần áo của mình.

“Đồ tôi đang mặc là đồ được đặt thiết kế từ Ý, giày da của Velis, có nhìn thấy kính gọng vàng này không, là hàng Rotes, trị giá một trăm ngàn euro, tương đương với sáu trăm bảy mươi ngàn tệ.”

“Tên oắt, cậu không cảm thấy tự ti sao? Cậu cho. rằng cậu có thể so sánh với tôi sao?”

Lý Quân khẽ liếc nhìn đối phương vài lần, nhẹ giọng nói: “Ngu xuẩn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện