Sau khi bóng dáng Lý Quân biến mất, Vương Uyển Uyển không khỏi hét lên một tiếng hoảng sợ.

“Tốc độ này cũng quá nhanh rồi!”

“Mấy người thấy Lý Quân có thể đánh được Độc Hạt này không?” Vương Uyển Uyển nhìn người bên cạnh hỏi.

“Chắc chắn là đánh không lại.” Dương Cường cười lạnh nói: “Mấy người không lăn lộn trên giang hồ, không biết người Tu La kh ủng bố cỡ nào đâu.”

“Cho dù Tu La là sự tồn tại cực kỳ hung tàn ở trên toàn thế giới.”

“Mỗi một thành viên của bọn họ đều là cao thủ, huống hồ Độc Hạt còn là đường chủ Tu La.”

“Xem ra tốc độ của Lý Quân đối với mấy người rất lợi hại, nhưng mấy người không hiểu về công phu, người Tu La khẳng định lợi hại hơn anh ta nhiều.” Dương Cường chậm rãi nói.

Kỳ thật anh ta cũng không hiểu công phu, nhưng chính là từ tận đáy lòng cho rằng không thể chiến thắng người Tu La, anh ta cũng không hy vọng Lý Quân chiến thăng Độc Hạt.

“Tốc độ của Lý Quân như vậy mà còn không đánh lại Độc Hạt, Độc Hạt kia cường đại đến mức nào chứ?”

Vẻ mặt Vương Uyển Uyển chấn động, lo lắng.

“Nếu người Tu La không đủ mạnh, làm sao có thể đặt chân trên thế giới chứ.” Dương Cường lớn tiếng nói.

Theo anh ta nghĩ, người Tu La vô địch, trên thực tế, ở trên thế giới thì tổ chức Tu La này thật sự là một truyền kỳ, từ sau khi quật khởi, vẫn chưa có thế lực nào đối kháng bên trong với bọn họ, có thể chiếm được món hời của bọn họ đâu.

Không chỉ là Dương Cường, ở đây còn có rất nhiều người, cũng nghĩ như vậy.

Tu La cường đại, đã trở thành một loại ấn tượng ăn sâu bén rễ.

Bọn họ rất khó tin tưởng, Lý Quân có thể thắng được đường chủ Tu La.


Chỉ thấy nắm tay Lý Quân giơ lên thật cao, bổ mạnh xuống.

Cự Phủ Khai Sơn. Lúc này, trong mắt Độc Hạt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Giống như ở trên tay Lý Quân, thật sự nắm một cái rìu vậy.

Đây là đem một chiêu này luyện thành thần. “tui.”

Một giây sau, Độc Hạt không chút do dự bước chân đạp trên mặt đất, nhảy về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước.

“Âm ầm!”

Một quyền này nện xuống, trong không khí lại vang lên tiếng nổ như sấm.

Toàn bộ không khí đều nổ vang lên, sóng âm ở trong không khí dâng lên như thuỷ triều, làm chấn động đến màng nhĩ mỗi một người ở đây đều ong ong rung động.

Lúc này, tất cả mọi người cảm nhận được sàn nhà hơi rung lên.

Cho dù Độc Hạt dùng tốc độ nhanh nhất lùi về phía sau, nhưng vẫn bị quyền kình của một quyền này đánh trúng.

Cả người trong nháy mắt như đạn pháo, bắn ngược về phía sau.

Thân thể hẳn còn chưa rơi xuống đất, miệng đã phun ra máu tươi.

“Cái gì?” Trên mặt mọi người ở đây đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Độc Hạt là đường chủ Tu La, thực lực kinh người mà lại bị một quyền của Lý Quân đánh bay ra ngoài.

Hơn nữa, nắm tay của Lý Quân cũng không hoàn toàn đánh trúng thân thể của hắn, chỉ là quyền kình quét trúng lồ ng ngực của hắn, liền tạo thành uy lực như vậy.

Nhất là động tác phối hợp với âm thanh của một quyền kia, quả thực khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Không cần tự mình cảm nhận sức mạnh của một quyền này, chỉ cần nhìn thấy đấu pháp của anh, đều sẽ sinh ra sợ hãi. Thật sự là quá hung mãnh rồi! Vừa rồi cảnh tượng kia khắc sâu ở trong đầu mọi người, cảm giác cho dù đối diện là một con trâu, cũng có thể dễ dàng bổ chết.

Mà sau khi bước chân của Lý Quân nâng lên, trên boong tàu lại bị giãm thành một dấu chân, thật giống như bị in lên vậy.

Rất nhiều người thấy cảnh tượng như vậy, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Đây còn là con người sao?”

Lúc này, Độc Hạt rơi xuống đất không chút do dự xoay người, chạy như điên về phía biên giới.

Hắn biết lần này mình thật sự đã va vào tấm sắt rồi.

Mặc dù mấy vị trưởng lão Tu La cũng không nhất định có sức chiến đấu như vậy.


Cho nên hắn quyết đoán lựa chọn chạy trốn, chỉ cần nhảy vào trong biển, liền có một bước đường sống.

Nhưng hắn vừa mới chạy ra xa hai mươi mét, thân hình Lý Quân lại lần nữa biến mất ngay tại chỗ, hoá thành những tán ảnh liên tiếp nhanh chóng đuổi theo.

Đồng thời thân thể lăng không bổ kích, như mãnh hổ xuống núi, nắm đấm trực tiếp đánh về phía sau tâm của Độc Hạt.

Hình Ý, Hổ Hình Quyền.

Cảm nhận được phía sau vang lên kình phong, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cho Độc Hạt biết, nếu như tiếp tục chạy trốn, thì một khi bị đánh trúng, hắn sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ.

Lúc này, hắn không chút do dự xoay người, hai tay giao nhau thành hình chữ thập, chuẩn bị cứng rắn ngăn cản một quyền này của Lý Quân, sau đó mượn sức mạnh của một quyền này, nhanh chóng chạy thoát.

Nhưng hắn nào biết, khi ở trước mặt cao thủ như Lý Quân, ý nghĩ của hắn có bao nhiêu ngây thơ.

Một chiêu Hổ Hình Quyền này của Lý Quân, điều động sức mạnh toàn thân, thế đại lực trầm, uy không thể đỡ.

Hơn nữa trọng lượng của lăng không hạ kích cùng với chạy nước rút, sức mạnh của Quang Quyền Đầu đã đạt tới gần vạn ký.

Dưới một quyền này, Độc Hạt lập tức cảm thấy cánh tay đau nhức, bên tai truyền đến tiếng gãy xương răng rắc.

Chỉ thấy hai cánh tay lại bị một chiêu này, bổ bẻ gãy từ chỗ chính giữa, lộ ra xương cốt màu trắng.

Thân thể như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, rơi thẳng ra ngoài ba mươi mét.

Khoảng cách du thuyền biên giới cũng chỉ xa còn lại có mấy mét, nhưng lúc này trong miệng hắn điên cuồng phun ra máu tươi, cũng không có sức lực nhảy xuống biển chạy trốn.

Tất cả mọi người trong sân há to miệng, trợn mắt há hốc mồm.

Từ lúc Lý Quân ra tay đến khi Độc Hạt hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, không quá ba phút.

Nhất là quyền pháp hung hãn của Lý Quân, hoàn toàn khiến bọn họ chấn động.

“Thật đáng sợ” Cố Nghiên che miệng, vẻ mặt không thể tin được. Trong đôi mắt Tống Trấn lộ ra vài phần kinh hỉ, nhưng phần lớn chính là thật sự sợ hãi, sợ hãi sức mạnh này dường như không nên xuất hiện ở nhân gian.

Tim Vũ Quang đập thình thịch, thân thể run rẩy.


Nghĩ đến lúc trước anh ta khiêu khích Lý Quân, cảm thấy từng đợt nghĩ mà sợ.

Vương Uyển Uyển đã sững sờ tại chỗ, giống như bị sét đánh.

Trong đầu cô, không ngừng lấy Lý Quân và Tiêu Cẩn Du ra so sánh.

Lại phát hiện thiếu gia Cẩn Du từ nhỏ đến lớn ở trong lòng cô như thần thánh, so với Lý Quân, dường như lại thất bại hoàn toàn.

Dương Cường sợ tới mức chân run rẩy.

Cho dù trong mắt Lương Dũng đều lộ ra vài phần dị sắc, thực lực của vị thiếu gia này vượt xa tưởng tượng của anh ta, không hổ là người thừa kế do ông chủ Nạp Lan tuyển chọn.

Những thành viên Tu La còn lại, không chút do dự làm chim thú chạy tán loạn, nhao nhao xông về phía hai bên du thuyền, hiển nhiên có chủ ý như Độc Hạt lúc trước.

Tuần Thiên Vệ cùng với người của Duẫn Á Duẫn ra tay chặn bọn họ lại.

Mà lúc này, Lý Quân ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một chiếc trực thăng đang xoay quanh, có người dường như cầm kính viễn vọng, đang quan sát bản thân.

Đúng là chiếc trực thăng đã đưa đám người Độc Hạt tới.

Lúc này cách du thuyền khoảng hai ba trăm mét.

Đối phương hiển nhiên ỷ vào việc đang ở trên không trung, nên có chút không kiêng nể gì.

Lý Quân nhíu mày, bên cạnh Vũ Tạ Hoa, đám người Chu Bỉnh Khôn cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt mang theo vài phần lạnh lùng.

Bọn họ rất muốn bây giờ trong tay có cái bệ phóng tên lửa, phóng cho chiếc trực thăng kia rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện