Không ngờ tới một thứ khác mà Tu La đang tìm kiếm lại nằm trong tay anh.
Anh thật đúng là người mang bảo vật mà không biết mà.
Chỉ là làm thế nào để sử dụng huyết ngọc châu này, Lý Quân đã nghiên cứu nó trong vài ngày nhưng không phát hiện nó có cái gì đặc biệt.
Lý Quân định hỏi tiếp nhưng người đàn ông với bím tóc dài đã sốt ruột nói: “Lấy nó cho tôi, tên nhóc này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
“Vâng”
Ba thuộc hạ của hắn bước từng bước đi về phía Lý Quân.
Bước chân trầm ổn, thực lực không tầm thường, trong mắt chúng chỉ có sự lạnh lùng.
Đối với chúng, giết một người trẻ tuổi là chuyện hết sức dễ dàng.
Vùng đất Nam Địa Khu ban đầu là thiên đường của tội phạm, mỗi người ở đây đều đã dính không biết bao nhiêu máu tươi.
Một người đàn ông siết chặt nắm đấm, lộ ra nụ cười gắn.
“Cậu nhóc, vật như huyết ngọc châu sao cậu có thể tự mình giữ được, nhanh giao ra, không tỈ Lời còn chưa nói hết, Lý Quân đã động thủ.
Anh biến mất ngay lập tức, nhanh đến mức đám người không thể bắt được hình bóng của anh.
Giây tiếp theo, Lý Quân đã xuất hiện trước mặt người đàn ông.
Trước khi người đàn ông kịp phản ứng, cơ thể hắn đã bay ra tựa như diều đứt dây.
Hắn rơi xuống cách đó hơn mười mét, miệng phun máu tươi.
Hai tên đồng bọn còn lại vội vàng làm tư thế phòng thủ.
Nhưng trong nháy mắt chúng cũng bay ra ngoài.
Chỉ mất chưa đầy ba hơi thở, cả ba người đều ngã xuống.
“Cũng chỉ vậy.” Lý Quân phủi tay. Tựa như phủi ba con kiến đột nhiên nhảy ra.
Lúc này, người đàn ông thắt bím dài và thủ hạ đều biến sắc.
Lúc này chúng mới ý thức được người thanh niên trước mặt mình không phải người dễ đụng vào.
Đặc biệt là người đàn ông có bím tóc dài lạnh lùng nhìn Lý Quân, trong mắt nổi lên mấy phần kiêng kị.
Thực lực thuộc hạ của hắn không yếu, nếu đánh bại thuộc hạ của hắn nhanh như vậy, rất có khả năng đối phương đã đạt tới minh kình đỉnh phong.
Tuy nhiên, hắn biết hết những người đạt đến minh kình đỉnh phong ở Sở Châu, còn người thanh niên này
không nằm trong số họ.
Mà đối phương còn trẻ như vậy, làm sao có thể có tu vi cao thế.
Hắn đã mất ròng rã ba mươi năm để đạt đến minh kình đỉnh phong.
Điều này khiến trong lòng người đàn ông nảy sinh nghỉ ngờ.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng mình đã khống chế được †oàn cục, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Lý Quân đứng tại chỗ, chắp tay sau lưng, không chủ động tấn công nữa mà lẳng lặng chờ đợi.
Anh biết cho dù mình có thể hiện ra thực lực cường đại cũng chưa chắc có thể doạ đối phương lùi bước.
Con người là như vậy, nếu chưa trực tiếp trải nghiệm, cho dù tận mắt nhìn thấy cũng khó có thể từ bỏ.
Lòng tham có thể khiến họ cảm thấy mình sẽ có may mắn.
Quả nhiên, sau khi sắc mặt người đàn ông với bím tóc dài thay đổi một lúc, hẳn lộ ra nụ cười giễu cợt, lạnh giọng nói: “Không nghĩ tới, cậu còn trẻ như vậy mà đã là minh kình đỉnh phong, có thể gọi là thiên tài võ thuật.”
“Nhưng cho dù cậu là minh kình đỉnh phong thì cũng có mạnh có yếu, người giống như cậu, nếu để cậu trưởng thành, nhất định sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, cho nên... tôi quyết định giết cậu.”
Sau một khắc, người đàn ông với bím tóc dài di chuyển.
Hắn bước ra, hai chân cọ xát xuống đất, tựa như đang trôi dạt, lập tức đi tới trước mặt Lý Quân.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay hắn giống như một đao, trực tiếp tấn công vào cổ họng Lý Quân.
Sức mạnh của đao bằng tay này e rằng ống sắt cũng bị chặt đứt.
“Nhớ kỹ, chính là Hải Đức Thịnh của vương phủ Đại Thanh Vân đã giết cậu.”
“Đại Thanh đã kết thúc, làm gì có vương phủ nữa!”
Lý Quân khit mũi lạnh lùng, giơ tay chặn đao bằng tay đối phương.