Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phong Hạng Thiên. Trong lòng Lý Mộng Vân đau xót: “Hạng Thiên, chiếc vòng tay này là thật hay giả thì đều là tấm lòng đứa nhỏ, chúng ta nhanh lên ăn đi, đừng nhìn nó.”
Lý Mộng Vân thực sự sợ rằng nếu Phong Hạng Thiên nói chiếc vòng tay là giả thì Lý Quân sẽ thực sự xấu hổ.
Lúc này, Lý Mộng Vân vừa nói xong, Bạch Tú Dung liền sốt ruột nói: “Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy? Lý Quân vừa nói nó là thật mà”
“Nếu là sự thật thì chị còn sợ cái gì? Chị nên vui mừng vì một đứa cháu trai tốt đã mua cho chị một chiếc vòng tay ngọc bích đặc biệt.”
Bạch Kính Đình nhìn Lý Quân.
“Lý Quân, cậu vẫn khẳng định chiếc vòng tay là thật sao?”
“Đương nhiên.” Lý Quân cười nhạt.
Ngay cả vào lúc này, trên mặt anh vẫn không có một sự thay đổi tâm trạng nào.
“Cậu đúng là rất có năng khiếu lừa gạt!” Bạch Tú Dung cong môi.
Lúc này, sắc mặt Phong Hạng Thiên càng ngày càng trở nên nghiêm túc hơn.
Cuối cùng, ông nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
“Hạng Thiên, có phải hàng thật không, ông nói cho mọi người biết đi.”
Bạch Tú Dung thiếu kiên nhãn nói. Bà rất háo hức muốn biết kết quả.
Lúc này, Phong Hạng Thiên nhìn Lý Quân và hỏi: “Cháu mua chiếc vòng tay này ở đâu?”
“Nó là do một người bạn tặng cho cháu.” Lý Quân nói.
Phong Hạng Thiên hít một hơi thật sâu, nhìn mọi người và nói: “Chiếc vòng tay này không hề đơn giản. Nó là một viên ngọc bích băng cấp đặc biệt, trong đó có rất ít tạp chất. Ngay cả khi nhìn dưới ánh mặt trời cũng chỉ có thể nhìn thấy một ít chất kết tủa.”
“Nói trắng ra, đây là chiếc vòng ngọc bích tốt nhất mà em từng gặp trong nhiều năm chơi ngọc.”
“Về giá trị, hẳn là hơn một triệu.” Ông vừa nói xong. Mọi người trong phòng đều sững sờ.
Bạch Tú Dung, Bạch Kính Đình, Bạch Vi và Lý Mộng Vân đều đứng đó một cách ngây ngốc, cảm thấy đầu óc ong ong.
Chiếc vòng tay này không chỉ là hàng thật mà còn có chất lượng cực kỳ cao.
Phong Hạng Thiên cho biết chiếc vòng tay này trị giá hơn một triệu, quá đáng sợ.
Lý Quân đã đoán được giá trị của chiếc vòng tay rồi, cho nên khi nghe Phong Hạng Thiên đưa ra kết luận như vậy, anh cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Bởi vì là vòng tay cho cô của anh, một triệu cũng chẳng là gì cả, trên thực tế, nếu không phải cô vội vàng gọi điện thoại thì anh đã tìm được chiếc vòng tay hoàng gia cao cấp nhất cho cô.
Đối với những người đối xử tốt với mình, Lý Quân sẽ trả hơn cho họ gấp hàng ngàn, hàng trăm thậm chí hàng tỷ lần.
Lúc này, Bạch Tú Dung mới phản ứng lại: “Hạng Thiên, vì thể diện thằng nhóc này nên ông cố ý nói như vậy đúng không?”
“Tên nhóc này mới ra tù, làm sao có nhiều tiền mua ngọc như vậy?”
Phong Hạng Thiên lắc đầu: “Mặc dù tôi không phải là chuyên gia, nhưng chơi ngọc nhiều năm như vậy, tôi vẫn có thể phân biệt được đó là thật hay giả.”
“Chuyện này...”
Bạch Tú Dung không biết nên nói gì.
Nếu là người khác, có thể bà sẽ cho rằng người đó cấu kết với Lý Quân, nhưng chồng bà chắc chăn sẽ không làm như vậy.
Trương Siêu ở bên cạnh có chút thất vọng.
Vốn dĩ hắn muốn xem Lý Quân làm trò hề, nhưng đáng tiếc lại có người hiểu biết tới đây.
Bên cạnh hắn, Bạch Kính Đình và con gái vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Chiếc vòng ngọc trị giá một triệu đô la này là do Lý Quân tặng, sao có thể như vậy, cho dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút khó tin.
Lý Mộng Vân cảm giác như đang nằm mơ.
Bà muốn cháu trai mình có một cuộc sống tốt, nhưng đó là một triệu, quá khó để tìm ra.
Cứ như vậy, mọi người đã hiểu lầm Lý Quân. Lý Quân hoàn toàn không lừa người khác bằng chiếc vòng tay giả mà đưa một báu vật cho cô của mình.