"Hả?"
Lý Quân kinh ngạc nhìn Nam Cung Tuyết.
Mặt của Nam Cung Tuyết lúc này nóng bừng, tất cả khí chất cùng sự tự tin trước đây đều không còn nữa. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Quân, cứ cúi đầu không ngừng lùa cơm vào miệng.
Sau khi dùng bữa xong, Nam Cung Tuyết thêm tài khoản chat của Lý Quân, lưu lại số điện thoại nhưng lại không cùng Lý
Quân rời đi.
“Em có một người bạn cũng đang ăn ở nhà hàng này, em đi tìm cô ấy chút ạ” Nam Cung Tuyết nói.
“Được, vậy tôi đi trước đây.” Lý Quân lấy khăn ăn lau miệng.
Thực lòng mà nói thì bữa ăn này thoải mái hơn nhiều so với bữa ăn ở nhà cô của anh.
Sau khi đi ra khỏi phòng riêng, Lý Quân bất giác ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang trên tầng hai.
Khi bước vào, anh đã có cảm giác như có ai đó đang lén lút theo dõi mình nhưng lại không có cảm giác thù địch. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là người bạn mà Nam Cung Tuyết đã nói.
Anh không để ý nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Phía bên kia, cô gái xinh đẹp đứng ở cầu thang nhịn không được võ vỗ ngực.
“Quả nhiên đúng như lời Tiểu Tuyết nói, người này có kỹ năng quan sát nhạy bén thật. Mình đã nấp kỹ nhưng vậy mà suýt nữa đã bị phát hiện ra.”
Đúng lúc này Nam Cung Tuyết bước tới.
“Thục Ninh, như thế nào? Có phải anh ấy rất đẹp trai không?”
Loan Thục Ninh lắc lắc đầu: “Tôi không thấy anh ta đẹp trai chỗ nào. Nhưng người đàn ông này đùng là có chút nguy hiểm nha”
“Hơn nữa cậu có bao giờ nghĩ rằng anh ta đang cố tình tiếp cận cậu không?”
“Không thể nào.” Nam Cung Tuyết lập tức lắc đầu.
“Lúc đó mình đến Sở Châu, đó là một quyết định hoàn toàn ngẫu hứng, anh ấy không thể sắp xếp biết trước tất cả những điều này.”
Loan Thục Ninh thở dài một cái:
“Cho dù là vậy đi thì cậu và anh ta cũng không thích hợp. Có thể là anh ta có chút quyền lực ở Sở Châu đi, nhưng gia tộc của cậu khác với những gia tộc khác. Cho dù là quyền lực nổi bật nhất ở Sở Châu đi chăng nữa thì cũng không xứng với cậu.”
“Hơn nữa, nếu cậu thực sự ở bên anh ta, có lẽ là đang làm hại anh ta đó.”
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Tuyết hơi tái đi. Nhưng rất nhanh lại nói một cách kiên quyết:
“Hạnh phúc của bản thân nhất định phải do chính bản thân mình nắm giữ. Cùng lắm thì mình sẽ rời khỏi gia tộc Nam Cung thôi.”
“Cậu...”
Loan Thục Ninh bất lực nhìn người bạn thân nhất của mình, chỉ có thể thở dài.
Cô ân cần khuyên nhủ: “Tiểu Tuyết, trong những gia đình quý tộc kia cũng có rất nhiều chàng trai tốt, cậu không cần chỉ vì một lần anh hùng cứu mỹ nhân mà giao phó hạnh phúc cả đời của mình cho anh ta đâu.”
"Có thể hiện tại cậu chỉ là nhất thời xúc động, nhưng sau này cậu sẽ hiểu, nôn đăng hộ đối - bốn chữ này thực sự rất quan trọng...”
Khi Lý Quân bước ra khỏi nhà hàng, anh nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang lao vút đi.