Đêm đen như mực.

Lý Quân đứng trên ban công tầng ba của biệt thự, khoanh tay sau lưng, đôi mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm.

Lương Dũng và Quách Thanh Sơn đứng phía sau, có chút lo lẳng chờ đợi

Hai người biết tối nay Ảnh Thí Các chắc chắn sẽ ra tay, nên đều có chút căng thẳng.

Lúc này, khóe miệng Lý Quân bỗng nhếch lên.

Ngay sau đó, anh bước ra một bước, thân hình như đại bàng lao vút xuống, võ về phía một bóng đen nấp sau núi giả.

Ngoài thực lực cường đại, sát thủ luôn phải tuân thủ nguyên tắc quan trọng nhất chính là ra tay bất ngờ trong lúc đổi phương không kịp phòng bị, một đòn lấy mạng!

Nhưng người của Ảnh Thí Các vừa xuất hiện đã bị Lý Quân phát hiện được hành tung.

Gã đàn ông cường tráng vừa lén lút dạo quanh biệt thự chuẩn bị tìm thời cơ, bỗng thấy Lý Quân đứng trên ban công bay vút lên.

Khi hẳn ta kịp phản ứng lại, Lý Quân đã vượt qua quãng đường hàng trăm mét, đến trước mặt hẳn ta.

Cú đấm trong tay phát ra tiếng rít ghê rợn, giáng xuống.

"Ầm!"

Gã đàn ông cường tráng bị một đấm đánh bay ra ngoài, ngực bị xuyên thủng.

Lý Quân không hề dừng tay, lại lăn nữa nhảy vọt lên không trung, lao về một góc khác.

Lại một tiếng nổ vang lên.

Gã sát thủ thứ hai tuy đã chuẩn bị kỹ càng hơn đồng bọn của mình, nhưng kết cục vẫn không khác biệt.

....

"Tên này quả nhiên đáng sợ."

Trên một mái nhà cách đó hai nghìn mét, Khô Vân cầm ống nhòm nhìn bốn gã sát thủ đi theo mình bị Lý Quân tiêu diệt trong nháy mắt, sắc mặt đãy vẻ kinh hãi.

Cả bốn gã sát thú đều là cảnh giới Tông Sư, nhưng không ai có thể qua được một chiêu của Lý Quân.

“Tên này quá mạnh, e rằng ngay cả Các chủ cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Nhiệm vụ ám sát lần này đã thất bại, mình phải báo cáo tình hình cụ thể của tên Lý Quân này cho Các chủ."

Khô Vân đang nghĩ như vậy thì phát hiện sau khi Lý Quân giết chết tên sát thủ thứ tư, ở vị trí cách nơi lão ta đứng hai nghìn mét, ánh mắt Lý Quân đang nhìn chằm chằm về phía lão ta.

Trong đôi mắt đó rõ ràng mang theo vẻ thích thú.

Không ổn, cậu ta đã phát hiện ra mình từ khoảng cách xa như vậy.

Khô Vân không kịp nghĩ Lý Quân đã phát hiện ra mình bằng cách nào, trực tiếp ném ống nhòm xuống, không chút do dự hóa thành tàn ảnh chạy trốn mất dạng.

Lý Quân nhếch mép cười tà, bước một bước, đuổi theo.

Bên kia, Quách Thanh Sơn há hốc mồm nhìn xuống sân.

Vậy là xong rồi sao?

Sát thủ của Ảnh Thí Các yếu ớt đến vậy sao? Lúc này, Khô Vân đang điên cuồng bỏ chạy.

Đây chính là lúc cuộc sống về đêm ở kinh thành náo nhiệt nhất, lão ta biết muốn thoát khỏi Lý Quân, chỉ có thể dựa vào nơi đông người để đánh lạc hướng tầm nhìn của anh, nếu cứ cứng đầu so tốc độ với Lý Quân, lão ta tuyệt đối không có cơ hội trốn thoát

Lý Quân đứng giữa phố xá phồn hoa, dưới ánh đèn đêm rực rỡ, thân hình Khô Vân đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Lý Quân.

Nhưng Lý Quân không hề vội vàng.

"Dùng đám đông để làm loạn tầm nhìn của tôi, rất thông minh, đáng tiếc là vô dụng thôi."

Lý Quân cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp bước vào đường phố đang tấp nập người qua lại

Lúc này, Khô Vân đã thay bộ đồ đen sát thủ thành một bộ đồ bình thường khác, ngay cả khuôn mặt già nua cũng trở nên trẻ trung hơn.

Lão ta ngoái đầu nhìn đám đông ồn ào, khóe miệng nở nụ cười đắc ý: "Lý Quân, thực lực của cậu đúng là ngoài dự đoán của lão, nhưng muốn giết Khô Vân lão, thì cậu nằm mơ đi"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện