Có nhà họ Vương chống lưng thật sự rất tốt. Ông chủ của Tập đoàn Quân Lâm bị sỉ nhục như vậy cũng không dám nói lời nào.
“Hiện tại cậu đang rất tức giận, muốn đánh tôi nhỉ? Nhưng mà... cậu không dám!”
“Vì mạng sống của cậu đang nằm trong tay anh em tôi nên nghe lời anh trai này khuyên cậu đi. Có thêm bạn là có thêm đường. Đừng tự mình tìm đường chết.” Đỗ Minh càng ngày càng tự mãn.
Đôi mắt của Lý Quân hơi nheo lại.
Lúc này Đỗ Minh lại rót một ly trà đưa cho Lý Quân.
“Anh bạn, uống ly trà này rồi ngoan ngoãn ký hợp đồng đi.”
Nói xong, thấy Lý Quân không trả lời, hắn liền tức giận nói:
“Đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Tôi kêu cậu uống thì cậu mau uống đi, không nghe thấy sao?”
Cuối cùng, Lý Quân cũng đưa tay ra cầm lấy ly trà.
Cố Nghiên đang đứng bên cạnh anh, trái tim đã chìm xuống tận đáy.
Vốn tưởng rằng ông chủ lên tiếng thì có thể thay đổi được điều gì đó, nhưng không ngờ rằng lại tự mình rước nhục vào người.
Cũng là do lỗi của cô, không chuẩn bị chu toàn, chỉ mời đến một mình Ngô sư phụ, tưởng rằng như thế là có thể xoa dịu được tình hình.
Đỗ Minh tiếp tục đưa điếu xì gà lên miệng hít hà một hơi thật sâu, trên mặt càng thêm tự mãn và chế giễu.
“Ông chủ của Tập đoàn Quân Lâm gì chứ, thật là nhảm nhí! Lông còn chưa mọc hết, cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt tôi thôi.”
Cô gái mặc sườn xám phụ trách đun nước pha trà bên cạnh không nhịn được mà lén lút lắc đầu.
“Quả nhiên, không ai có thể đánh bại được anh Đỗ Minh, đến ngay cả ông chủ của Tập đoàn Quân Lâm cũng không làm gì được.”
Vẻ mặt của bọn côn đồ càng thêm khinh thường hơn.
“Ông chủ tập đoàn Quân Lâm là cái thứ gì chứ? Hắn ta cũng chỉ đáng xem là con cháu trước mặt giám đốc Đỗ của chúng ta mà thôi.”
“Anh Đỗ của chúng ra quả thật rất lợi hại, xem sau này có ai còn dám chống đối với công ty Thịnh Thế của chúng ta nữa không.”
“Lý Quân, hay là tôi gọi cho bạn tôi?” Mặc dù Cố Nghiên không muốn gây rắc rối cho Đường Trúc, nhưng xem ra với tình hình hiện tại thì Đường Trúc là người duy nhất có thể cứu bọn họ.
Lý Quân không đáp lại lời cô mà bình tĩnh nhìn về phía Đỗ Minh.
“Có một số người không bao giờ biết họ đang phải đối mặt với loại tồn tại nào.”
Giây tiếp theo, Lý Quân trực tiếp rót trà lên mặt Đỗ Minh, sau đó bước lên túm lấy tóc của Đỗ Minh, ấn đầu hắn xuống bàn.
Ngay sau đó anh cầm cây pha trà đang để trên bàn lên, đâm mạnh vào mu bàn tay của Đỗ Minh.
“Xoạt!”
Cây pha trà trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay hắn ta, ghim chặt tay hắn xuống mặt bàn, máu lập tức rỉ ra.
Lý Quân thật sự đã ra tay với Đỗ Minh. Dùng cây pha trà đâm thủng bàn tay của hắn ta.
Người phụ nữ mặc sườn xám phụ trách pha trà sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Mấy tên côn đồ ngay lập tức cảm thấy có chút choáng váng khi nhìn thấy hành động của Lý Quân.
Người thanh niên này thật sự là một kẻ hung hăng.
Ngay sau đó, bọn họ không chút do dự lao về phía Lý Quân, người vung dao, người vung gậy tấn công anh.
Lý Quân rút tay ra khỏi đầu Đỗ Minh, sau đó hoạt động tay chân một chút, trực tiếp nghênh đón bọn chúng.
Sau khi ra tù, đây là lần đầu tiên anh thật sự ra tay!