Hẹn một người đàn ông đến, sau đó nói với anh ta rằng hãy cưới mình. Ngay cả Giang Mi cũng có chút ngượng ngùng.

“Cái gì?”

Lý Quân vừa mới uống một ngụm rượu vào miệng, suýt nữa thì phun ra. Để mình làm con rể cho nhà họ Giang ư? Đùa gì thết

“Vậy ý của cô thế nào?” Lý Quân không khỏi nhìn Giang Mi.

Giang Mi mặt đỏ bừng gật đầu: “Tất nhiên là tôi không có ý kiến gì.”

Lý Quân đột nhiên cảm thấy thế giới quan của mình được làm mới.

Anh và Giang Mi mới gặp nhau hai lần, Giang Mi căn bản không hiểu biết gì về anh, vậy mà cô ấy lại đồng ý nghe theo sự sắp xếp của gia tộc.

Thực ra Lý Quân không biết, với thực lực mà anh thể hiện ra, đủ để khiến nhiều gia tộc phải tranh giành đến vỡ đầu.

Còn đối với Giang Mi mà nói, dù sao cô ấy cũng không thể tự quyết định hôn nhân của mình, gả cho Lý Quân đã là kết cục rất tốt rồi.

"Tôi xin lỗi, tôi sẽ không gia nhập nhà họ Giang, càng không muốn làm rể. Tuy nhiên, tôi trân trọng lòng tốt của nhà họ Giang."

Lý Quân dứt khoát từ chối.

Anh không cần sự bảo vệ của nhà họ Giang, càng không muốn cưới một người phụ nữ mới gặp hai lần.

"Lý Quân, anh có lẽ không biết Chiến bộ Trung Vực mạnh mẽ đến mức nào. Nếu không có nhà họ Giang bảo vệ, anh không có đường sống. Hãy suy nghĩ kỹ lại.

Lý Quân lắc đầu: "Không cần suy nghĩ nữa. Nếu Chiến bộ Trung Vực muốn trả thù tôi, cứ để họ đến đây."

Thấy Lý Quân nói rất kiên quyết, Giang Mi nhún vai thở dài.

Lý Quân rất xuất sắc, chỉ là quá kiêu ngạo.

Tiếp theo, Giang Mi không nhắc đến chuyện này nữa.

Là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giang, cô đâu phải không gả được chồng, không đến nỗi phải nhét mình cho Lý Quân.

Sau khi ăn xong, Lý Quân cáo từ, Giang Mi gọi điện thoại cho cha.

"Cha, Lý Quân từ chối rồi. Anh ấy muốn một mình đối mặt với Chiến bộ Trung Vực."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó truyền đến giọng nói có phần tức giận: "Thật không biết điều, nhà họ Giang coi trọng cậu ta là nhân tài nên muốn ra tay cứu giúp một lần, vậy mà cậu ta không biết trân trọng. Việc của cậu ta con không cần quan tâm nữa, một kẻ chết không đáng để nhà họ Giang lãng phí sức lực.

Nghe vậy, Giang Mi cau mày: "Cha, anh ấy thực sự không có đường sống sao?"

"Còn cần hỏi nữa à? Quyền lực của Chiến bộ Trung Vực mạnh mẽ đến mức nào, con không thể tưởng tượng được đâu. Ban đầu nếu cậu ta chịu làm rể nhà họ Giang, cha còn có thể đi cầu xin vị tiền bối kia, nhưng cậu ta còn không chịu,

Chiến Bộ Trung Vực một khi ra tay, cậu ta không có chút hy vọng sống nào."

“Tưởng mình có chút thực lực là không biết trời cao đất rộng, loại người này chết cũng đáng."


Cùng lúc đó, trước một biệt thự ở tỉnh Giang Nam. Một thanh niên đưa thiệp xin gặp mặt, sau đó cung kính đứng chờ ở cửa. Dù đã đứng một tiếng, hắn vẫn không hề tỏ ra sốt ruột.

Nếu người ở thủ đô nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra, người này chính là thiếu gia của nhà họ Vạn - Vạn Bách.

Lại chờ thêm hai mươi phút, cửa biệt thự cuối cùng cũng mở ra, một thanh niên đi ra, cau mày nói: "Sư phụ của tôi đã nói, không muốn xen vào ân oán thế tục, mời cậu về đi."

Nhưng Vạn Bách không có ý định bỏ đi, mà lớn tiếng nói: "Nếu tiền bối chịu giúp đỡ, tôi tình nguyện lấy ra một bình Cửu Hoàn Kim Đan làm thù lao."

“Cái gì?"

Thanh niên kia nghe đến bốn chữ "Cửu Hoàn Kim Đan", sắc mặt lập tức thay đổi.

Lúc này, một bóng người như cuồng phong lao ra từ trong sân, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Vạn Bách.

Là một lão già tóc trắng, lão ta nhìn chằm chằm Vạn Bách: "Cậu nói cái gì? Cửu Hoàn Kim Đan ở đâu?"

"Cửu Hoàn Kim Đan ở ngay thủ đô, chỉ cần tiền bối giúp tôi báo thù cho gia tộc, tôi sẽ dâng tặng bằng cả hai tay.”

Nghe lời Vạn Bách, ánh mắt lão già trở nên vô cùng sắc bén. Mà Vạn Bách chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào lão già.

Cuối cùng, lão già gật đầu.

"Được, nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ khiến cậu chết rất thảm."

“Tiền bối yên tâm."

Trong mắt Vạn Bách lộ ra vẻ vui mừng.

Trở về biệtt thự của mình.

Lý Quân nghĩ đến lề nghị của Giang Mi, vẫn cảm thấy hơi buồn cười. Trong biệt thự, Tống Chân đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

Mặc dù đã báo được thù, nhưng muốn thoát khỏi nỗi đau buồn cũng không phải dễ dàng.

Sáng nay lúc Lý Quân đi, cô đã đứng trước cửa sổ, bây giờ vẫn đứng trước cửa sổ.

"Tống Chân, hay là tôi đưa cô đi dạo cho khuây khỏa tâm trạng nhé." Lý Quân đề nghị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện