Lý Quân lạnh lùng nói. “Được...”
Đỗ Minh ôm cánh tay đang chảy máu, hắn ta chịu đựng cơn đau, mồ hôi đầm đìa, khó khăn lấy điện thoại di động ra và gọi điện đi.
Nhà họ Vương không chỉ có mỗi thế lực ở Sở Châu.
Bị Lý Quân chặt gấy tay, thù này hắn ta đương nhiên phải trả rồi.
“Xin chào... Tôi là Đỗ Minh... Tôi bị... Vâng... Có thật không?”
Ánh mắt Đỗ Minh trong phút chốc sáng rực.
Một bên khác, Cố Nghiên sủng sốt nhưng cô chỉ nhìn Lý Quân mà không nói nên lời nào.
Đã đánh thăng thì không phải nên rời đi càng nhanh càng tốt sao. Nhưng anh lại yêu cầu đối phương gọi chỉ viện. Chuyện này thật có chút càn rỡ và không thể chấp nhận được.
Lúc này Đỗ Minh đã cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Lý Quân với vẻ mặt tràn đầy oán hận.
“Lý Quân, Vương Tuấn Dã, thiếu gia thứ ba của nhà họ Vương, tình cờ cũng ở Sở Châu... Cậu xong đời rồi... Mỗi lần Tam thiếu gia của nhà họ Vương đi ra ngoài đều phải có cao thủ của nhà họ Vương đi cùng!”
Đỗ Minh nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.
Lý Quân phớt lờ lời nói của hắn, anh kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, sau đó nhấp thử một ngụm.
Cái gì mà tam thiếu, ngũ thiếu của nhà họ Vương thì so về thực lực cũng chỉ là một lũ cặn bã.
Hồi đó khi còn trong tù những tên tài phiệt đẳng cấp cũng đều phải cúi đầu lạy khi nhìn thấy anh.
Nhà họ Vương ở thủ đô này cùng lắm cũng chỉ thuộc giới trung lưu mà thôi.
Cố Nghiên bên cạnh càng cảm thấy cạn lời, lúc này rồi mà Lý Quân vẫn còn tâm trạng uống trà.
Ngô sư phụ lại cảm thấy trong lòng có chút ngưỡng mộ.
Cả thế giới xoay vần chuyển động, ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt, sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Đây mới chính là phong thái của một cao thủ thực thụ.
So ra thì ông lại sống vô dụng hơn nửa đời người rồi.
Lý Quân đợi được hai mươi phút thì cửa sân đã bị đá mở.
Một đám người kéo vào.
Đi đầu là một thanh niên mặc quần áo giản dị, tóc vuốt ngược ra sau và đeo khuyên tai, tạo hình đó giúp hắn cảm giác cực kỳ lưu manh.
Đối phương xuất hiện chơi đùa với con dao bướm trong tay, theo sau là một nhóm thuộc hạ hung dữ.
Bốn người trong số họ đeo kính râm và mặc vest, khí chất của họ rất khác thường.
Khi những người này xuất hiện, trái tim Cố Nghiên và những người khác đột nhiên nhảy lên.
Nhưng Lý Quân lại ném một nụ cười về phía cô.
“Một lát nữa cô cứ đứng sang một bên. Đừng sợ, chỉ cần thưởng thức cảnh náo nhiệt này là được.”
Mặc dù Cố Nghiên là người mạnh mẽ trên thương trường, nhưng dù sao cô ấy cũng là một người phụ nữ, lại chưa bao giờ chứng kiến trận chiến như vậy.
Đặc biệt là những người do người thanh niên này mang đến, thoạt nhìn không dễ chọc đến.
“Ai đánh người của nhà họ Vương tôi? Bước ra đây.” Tên thanh niên đút hai tay vào túi, đảo mắt liếc một vòng.
Khi nhìn thấy Cố Nghiên, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, nở một nụ cười xấu xa.
Tay hắn chỉ vào cơ thể Cố Nghiên và nói: “Cô xinh đẹp đấy. Tối nay thiếu gia tôi sẽ chọn ngủ với cô.”
Tên thanh niên nói với giọng điệu cực kỳ phách lối, như thể hắn nhìn trúng thì chắc chắn phải là của hắn.
Gương mặt xinh đẹp của Cố Nghiên không khỏi tái đi.
Lý Quân dùng một hơi đem trà trong chén uống sạch, sau đó mới nhíu mày nói:
“Chọn com mẹ cậu. Hay là tôi cũng chọn mẹ cậu để ngủ cùng một đêm nhỉ?”
Mặt mũi tên thanh niên kia lập tức đen thui.
Từ trước đến giờ chưa có ai dám cãi lời Vương Tuấn Dã hắn.
“Thằng nhóc, xem ra là cậu đã đánh Đỗ Minh. Được rồi, rất tốt, một chút nữa tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị sống dở chết dở là như thế nào nhé.”
Sắc mặt Vương Tuấn Dã có chút hung tợn, nụ cười rùng rợn như ma quỷ.